Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 437
Có điều lúc Cố Vi Hằng lên tivi, dáng vẻ vẫn rất ngầu.
Người dẫn chương trình hỏi anh, “Xin được hỏi Cố tổng, tại sao lúc đó anh lại nói ra lời như vậy?”
“Có vấn đề gì sao? Tôi là thương nhân Trung Quốc, đây không phải là khái niệm mà trong đầu mỗi người Trung Quốc đều phải có sao?” Cố Vi Hằng hỏi ngược lại.
Vẫn luôn là dáng vẻ cao cao tại thượng, hờ hững, và kiêu ngạo như thế, bề ngoài khó tiếp cận, lạnh lùng, trên gương mặt không có biểu cảm, dường như có trúng số, anh cũng không quan tâm.
Lại còn cái dáng vẻ chân thành nói chuyện theo bản năng mình là “Thương nhân Trung Quốc” của anh, càng khiến mọi người có thêm ấn tượng tốt với anh.
Dường như vô tình, anh đã trồng thêm một cây liễu xanh.
Tất cả hồi báo đều rất tốt, Hằng Đại vừa bắt đầu kêu gọi vốn liên doanh, sau một hồi kêu gọi, đã sắp bước chân vào thị trường tài chính, dù sao tập đoàn Minh Thành đã lên sàn từ lâu rồi, lần này Hằng Đại bắt đầu từ thị trường New York, sau khi lên sàn, sẽ chuẩn bị bắt đầu từ tài chính.
Cách làm việc của Cố Vi Hằng luôn nhanh, chuẩn, hiểm.
Khoảng thời gian này, anh và Miêu Doanh Cửu không gặp nhau, chỉ liên lạc qua Wechat.
Bởi vì gần đây Cố Vi Hằng rất bận, cho nên chuyện qua ải thứ tư Miêu Doanh Cửu tạm thời gác lại.
Dù sao việc của Hằng Đại cũng có liên quan với Miêu Doanh Cửu.
Ngày công ty gia nhập thị trường New York, Cố Vi Hằng phải đến New York, Miêu Doanh Cửu cũng đi.
Trong thời khắc đếm ngược Cố Vi Hằng cũng không để tâm lắm, mọi việc đều ở trong dự liệu của anh.
Ngược lại anh quan tâm Miêu Doanh Cửu hơn, cô đang đếm ngược: 3, 2, 1, Hằng Đại mở ra một thời đại mới!
Mắt của cô sáng lấp lánh, cứ như Hằng Đại là tập đoàn do chính cô gầy dựng nên.
Giây phút đó, Cố Vi Hằng cảm thấy, lúc anh đứng ở trên cao, còn có một người phụ nữ, có năng lực, có chính kiến ở bên cạnh anh, cái cảm giác sóng vai bên nhau này rất tốt, hai người bọn họ cùng nhau tiến lên, có cùng tiếng nói, có cùng mục tiêu.
Lúc trước, anh chỉ thích những cô gái nhỏ.
Thực ra, Miêu Doanh Cửu từ lâu đã giúp anh chuẩn bị xong quỹ tài chính, sau khi họp với cổ đông, liền kêu gọi được hai tỷ đôla Mỹ, vốn đầu tư mạo hiểm từ chỗ của anh trai cũng đã thu về, gấp ba lần, đối với công ty mới thành lập như Hằng Đại mà nói, nhận được như vậy đã là rất cao.
Miêu Doanh Cửu phát hiện, Cố Vi Hằng hình trời sinh đã có mị lực thu hút người khác, cho dù anh không nói chuyện, chỉ đứng ở một chỗ, mọi người cũng sẽ đến vây quanh anh.
So với AKK của Miêu Doanh Cửu, vị thế của tập đoàn Minh Thành vẫn có chút thấp hơn, năng lực cá nhân của Miêu Doanh Cửu thậm chí chỉ cần dùng một chút tâm tư, cũng đã mạnh hơn Cố Vi Hằng, nhưng cô nói không nên lời tại sao bản thân lại vô cùng muốn quay quanh anh.
Có lẽ không chỉ mình cô như thế, mà tất cả mọi người cũng như vậy.
Cao thủ chân chính, không phải người có năng lực mạnh như Miêu Doanh Cửu, mà là người luôn được khác quây quanh, đó mới là người lãnh đạo thiên tài.
Một điểm này, đã xuất hiện lúc Cố Vi Hằng lên tivi, Cố Minh Thành cũng đã phát hiện ra.
Cố gia.
Cố Vi Hằng đang ngồi trên sôfa, đang hờ hững xem tài liệu, Cố Minh Thành vẫn đang đánh giá anh.
Cố Vi Hằng cảm giác được, ngẩng đầu lên hỏi, “Cha, chẳng lẽ mẹ đang dán trên mặt con sao, hay là mặt con không giống cha nữa? Tại sao tất cả mọi người đều thích nhìn chằm chằm con như vậy?”
Cố Minh Thành cười, ông thích đứa con trai này nhất.
“Ta đang nhìn xem con là vận khí gì, lại có thể khiến mọi người đều quây quanh con. Sau đó ta nghĩ ra, có thể là do khí chất vốn có của con, rất ngầu, rất trầm tĩnh, khiến người muốn hiểu được con càng nhiều, lại còn thêm dáng vẻ đẹp trai này, cho nên, Miêu Doanh Cửu theo đuổi con, cũng không chỉ bởi vì con may mắn, mà có thể mỗi đặc điểm trên người con đều thu hút nó, còn có, Hằng Đại lên sàn còn nhanh gấp mấy lần Minh Thành! Chúc mừng con, Cố tổng!” Trong mấy năm nay, đây là lần đầu tiên Cố Minh Thành khen ngợi Cố Vi Hằng.
Cố Vi Hằng cười, càng lúc càng trầm ổn.
Ngày hôm đó Cố Vi Hằng đứng ở ban công trong trang viên Sơn Thủy, lần này, anh không có hút thuốc, anh chỉ hút thuốc lúc có chuyện phiền não hoặc có áp lực lớn, nếu ngay cả cha cũng đã khen ngợi anh, vậy anh cũng không còn áp lực gì nữa.
Hơn nữa, bây giờ cả hai tập đoàn đều đang rất tốt, mặc dù anh càng bận hơn, nhưng cũng đã quen với việc bận rộn.
Có tin nhắn của Miêu gia tiểu Cửu đến.
Cô đã rất lâu rất lâu không gửi tin nhắn cho “Phong Quá Vô Hằng”.
Có lẽ bởi vì đã có bạn trai, nên cô không nói chuyện với người đàn ông khác nữa.
Miêu gia tiểu Cửu: Công ty của bạn trai tôi lên sàn rồi.
Phong Quá Vô Hằng: Có bạn trai rồi?
Miêu gia tiểu Cửu: Đúng vậy, chính là Cố Vi Hằng.
Phong Quá Vô Hằng: Chúc mừng.
Miêu gia tiểu Cửu: Gần đây chuyện vui đến không ngừng. Bạn trai của tôi đã thuận lợi qua được ba cửa ải trong năm ải, có lẽ việc được vào nhà tôi sẽ không khó.
Cố Vi Hằng nhíu mày.
Phong Quá Vô Hằng: Qua ải?
Miêu gia tiểu Cửu: Ải thứ nhất là xem mắt, anh ấy một chút cũng không vừa ý, còn hôn tôi, đẩy lui tình địch; Ải thứ hai là khảo nghiệm mối quan hệ giữa anh ấy và tình nhân của anh ấy, không ngờ lại làm quá lên, còn thêm một cái danh “Thương nhân Trung Quốc”, lúc anh ấy nói câu này tôi đang ngồi phía sau phòng hội nghị, lúc đó tôi vô cùng kích động; Ải thứ ba, là anh tôi bảo tôi đi đến thành phố của anh ấy vào lúc trời bão, thử xem trong lòng anh ấy chỉ có công việc hay là tôi, ba cửa này, anh ấy đều đã thuận lợi vượt qua.
Cố Vi Hằng nhìn điện thoại, lạnh lùng hừ một tiếng.
Lúc trong cuộc họp anh đã cảm giác có gì không đúng lắm, thì ra phía sau có người ngồi.
Anh đường đường là chủ tịch của tập đoàn Minh Thành, lại còn cần qua ải?
Cho nên, tất cả đều là diễn kịch sao?
Người dẫn chương trình hỏi anh, “Xin được hỏi Cố tổng, tại sao lúc đó anh lại nói ra lời như vậy?”
“Có vấn đề gì sao? Tôi là thương nhân Trung Quốc, đây không phải là khái niệm mà trong đầu mỗi người Trung Quốc đều phải có sao?” Cố Vi Hằng hỏi ngược lại.
Vẫn luôn là dáng vẻ cao cao tại thượng, hờ hững, và kiêu ngạo như thế, bề ngoài khó tiếp cận, lạnh lùng, trên gương mặt không có biểu cảm, dường như có trúng số, anh cũng không quan tâm.
Lại còn cái dáng vẻ chân thành nói chuyện theo bản năng mình là “Thương nhân Trung Quốc” của anh, càng khiến mọi người có thêm ấn tượng tốt với anh.
Dường như vô tình, anh đã trồng thêm một cây liễu xanh.
Tất cả hồi báo đều rất tốt, Hằng Đại vừa bắt đầu kêu gọi vốn liên doanh, sau một hồi kêu gọi, đã sắp bước chân vào thị trường tài chính, dù sao tập đoàn Minh Thành đã lên sàn từ lâu rồi, lần này Hằng Đại bắt đầu từ thị trường New York, sau khi lên sàn, sẽ chuẩn bị bắt đầu từ tài chính.
Cách làm việc của Cố Vi Hằng luôn nhanh, chuẩn, hiểm.
Khoảng thời gian này, anh và Miêu Doanh Cửu không gặp nhau, chỉ liên lạc qua Wechat.
Bởi vì gần đây Cố Vi Hằng rất bận, cho nên chuyện qua ải thứ tư Miêu Doanh Cửu tạm thời gác lại.
Dù sao việc của Hằng Đại cũng có liên quan với Miêu Doanh Cửu.
Ngày công ty gia nhập thị trường New York, Cố Vi Hằng phải đến New York, Miêu Doanh Cửu cũng đi.
Trong thời khắc đếm ngược Cố Vi Hằng cũng không để tâm lắm, mọi việc đều ở trong dự liệu của anh.
Ngược lại anh quan tâm Miêu Doanh Cửu hơn, cô đang đếm ngược: 3, 2, 1, Hằng Đại mở ra một thời đại mới!
Mắt của cô sáng lấp lánh, cứ như Hằng Đại là tập đoàn do chính cô gầy dựng nên.
Giây phút đó, Cố Vi Hằng cảm thấy, lúc anh đứng ở trên cao, còn có một người phụ nữ, có năng lực, có chính kiến ở bên cạnh anh, cái cảm giác sóng vai bên nhau này rất tốt, hai người bọn họ cùng nhau tiến lên, có cùng tiếng nói, có cùng mục tiêu.
Lúc trước, anh chỉ thích những cô gái nhỏ.
Thực ra, Miêu Doanh Cửu từ lâu đã giúp anh chuẩn bị xong quỹ tài chính, sau khi họp với cổ đông, liền kêu gọi được hai tỷ đôla Mỹ, vốn đầu tư mạo hiểm từ chỗ của anh trai cũng đã thu về, gấp ba lần, đối với công ty mới thành lập như Hằng Đại mà nói, nhận được như vậy đã là rất cao.
Miêu Doanh Cửu phát hiện, Cố Vi Hằng hình trời sinh đã có mị lực thu hút người khác, cho dù anh không nói chuyện, chỉ đứng ở một chỗ, mọi người cũng sẽ đến vây quanh anh.
So với AKK của Miêu Doanh Cửu, vị thế của tập đoàn Minh Thành vẫn có chút thấp hơn, năng lực cá nhân của Miêu Doanh Cửu thậm chí chỉ cần dùng một chút tâm tư, cũng đã mạnh hơn Cố Vi Hằng, nhưng cô nói không nên lời tại sao bản thân lại vô cùng muốn quay quanh anh.
Có lẽ không chỉ mình cô như thế, mà tất cả mọi người cũng như vậy.
Cao thủ chân chính, không phải người có năng lực mạnh như Miêu Doanh Cửu, mà là người luôn được khác quây quanh, đó mới là người lãnh đạo thiên tài.
Một điểm này, đã xuất hiện lúc Cố Vi Hằng lên tivi, Cố Minh Thành cũng đã phát hiện ra.
Cố gia.
Cố Vi Hằng đang ngồi trên sôfa, đang hờ hững xem tài liệu, Cố Minh Thành vẫn đang đánh giá anh.
Cố Vi Hằng cảm giác được, ngẩng đầu lên hỏi, “Cha, chẳng lẽ mẹ đang dán trên mặt con sao, hay là mặt con không giống cha nữa? Tại sao tất cả mọi người đều thích nhìn chằm chằm con như vậy?”
Cố Minh Thành cười, ông thích đứa con trai này nhất.
“Ta đang nhìn xem con là vận khí gì, lại có thể khiến mọi người đều quây quanh con. Sau đó ta nghĩ ra, có thể là do khí chất vốn có của con, rất ngầu, rất trầm tĩnh, khiến người muốn hiểu được con càng nhiều, lại còn thêm dáng vẻ đẹp trai này, cho nên, Miêu Doanh Cửu theo đuổi con, cũng không chỉ bởi vì con may mắn, mà có thể mỗi đặc điểm trên người con đều thu hút nó, còn có, Hằng Đại lên sàn còn nhanh gấp mấy lần Minh Thành! Chúc mừng con, Cố tổng!” Trong mấy năm nay, đây là lần đầu tiên Cố Minh Thành khen ngợi Cố Vi Hằng.
Cố Vi Hằng cười, càng lúc càng trầm ổn.
Ngày hôm đó Cố Vi Hằng đứng ở ban công trong trang viên Sơn Thủy, lần này, anh không có hút thuốc, anh chỉ hút thuốc lúc có chuyện phiền não hoặc có áp lực lớn, nếu ngay cả cha cũng đã khen ngợi anh, vậy anh cũng không còn áp lực gì nữa.
Hơn nữa, bây giờ cả hai tập đoàn đều đang rất tốt, mặc dù anh càng bận hơn, nhưng cũng đã quen với việc bận rộn.
Có tin nhắn của Miêu gia tiểu Cửu đến.
Cô đã rất lâu rất lâu không gửi tin nhắn cho “Phong Quá Vô Hằng”.
Có lẽ bởi vì đã có bạn trai, nên cô không nói chuyện với người đàn ông khác nữa.
Miêu gia tiểu Cửu: Công ty của bạn trai tôi lên sàn rồi.
Phong Quá Vô Hằng: Có bạn trai rồi?
Miêu gia tiểu Cửu: Đúng vậy, chính là Cố Vi Hằng.
Phong Quá Vô Hằng: Chúc mừng.
Miêu gia tiểu Cửu: Gần đây chuyện vui đến không ngừng. Bạn trai của tôi đã thuận lợi qua được ba cửa ải trong năm ải, có lẽ việc được vào nhà tôi sẽ không khó.
Cố Vi Hằng nhíu mày.
Phong Quá Vô Hằng: Qua ải?
Miêu gia tiểu Cửu: Ải thứ nhất là xem mắt, anh ấy một chút cũng không vừa ý, còn hôn tôi, đẩy lui tình địch; Ải thứ hai là khảo nghiệm mối quan hệ giữa anh ấy và tình nhân của anh ấy, không ngờ lại làm quá lên, còn thêm một cái danh “Thương nhân Trung Quốc”, lúc anh ấy nói câu này tôi đang ngồi phía sau phòng hội nghị, lúc đó tôi vô cùng kích động; Ải thứ ba, là anh tôi bảo tôi đi đến thành phố của anh ấy vào lúc trời bão, thử xem trong lòng anh ấy chỉ có công việc hay là tôi, ba cửa này, anh ấy đều đã thuận lợi vượt qua.
Cố Vi Hằng nhìn điện thoại, lạnh lùng hừ một tiếng.
Lúc trong cuộc họp anh đã cảm giác có gì không đúng lắm, thì ra phía sau có người ngồi.
Anh đường đường là chủ tịch của tập đoàn Minh Thành, lại còn cần qua ải?
Cho nên, tất cả đều là diễn kịch sao?
Tác giả :
Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ