Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 370
Nam Lịch Viễn đã xử lí xong công việc của công ty rất nhanh, đến New York.
Lần này cũng không nói cho Cố Tam Nhi biết, anh thích nhìn thấy biểu cảm bất ngờ của Cố Tam Nhi mỗi lần nhìn thấy anh, sẽ nhảy vào lòng anh, anh thích cái khoảnh khắc lâu ngày trùng phùng này.
Lúc Nam Lịch Viễn đến New York, vừa đúng dịp lớp của Cố Tam Nhi phải tổ chức tiệc khiêu vũ.
Trường học nước ngoài, những buổi tiệc khiêu vũ như vậy rất nhiều.
Cố Tam Nhi vừa học xong tiết học thiết kế, ra cổng trường, đã nhìn thấy Nam Lịch Viễn đứng ở đó.
Anh mặc bộ đồ tây đơn giản màu sậm, đứng trước cổng trường của Cố Tam Nhi, một tư thế thẳng đứng, tự trở thành một phong cảnh.
Quả nhiên, cô nhìn thấy Nam Lịch Viễn, mỉm cười như đóa hoa nở rộ, nhảy vào lòng Nam Lịch Viễn, gọi một tiếng, “Lịch Viễn”.
Cô không gọi chú Nam nữa.
Nam Lịch Viễn cũng vẫn bế cô lên, quay vòng tròn.
Hai người nhìn nhau, cười.
Nam Lịch Viễn đến rồi, Cố Tam Nhi đã dọn về nhà ở, dù sao đồ của cô trong nhà đều có, cũng không cần dọn, chỉ là xách theo cái túi là đi rồi.
Là bài tập không thể thiếu của những người yêu xa sau khi gặp nhau, hai người dĩ nhiên không thiếu được.
Đầu của Nam Lịch Viễn dúi vào giữa hai chân Cố Tam Nhi, từng đợt từng đợt dẫn dắt Cố Tam Nhi vào.
Vào buổi tiệc khiêu vũ, Cố Tam Nhi dẫn Nam Lịch Viễn đi cùng.
Dù sao cũng là sự kết hợp của nam thanh nữ tú, lúc khiêu vũ, rất nhiều người đều ngoáy đầu lại hỏi Cố Tam Nhi, “your boyfriend?”
Cố Tam Nhi đáp: “my husband!”
Dù sao lúc ở Giang Thành, Nam Lịch Viễn từng vì chuyện xưng hô mà đã nổi giận qua một lần, Cố Tam Nhi không muốn anh tiếp tục giận, hơn nữa, Cố Tam Nhi phát hiện, thân phận “đã kết hôn”, quả thực có thể giúp cô ngăn chặn được rất nhiều vệ tinh.
Dù sao, rất nhiều nam sinh theo đuổi cô, cô không thèm nhìn tới, không thèm liên lạc.
Cố Tam Nhi khiêu vũ rất hay, chiếc đầm màu trắng, tóc nhẹ nhàng hất lên.
Nhìn thấy Nam Lịch Viễn đang nhìn cô, cô cúi đầu cười nhẹ.
Một câu “myhusband!” ít nhiều gì khiến trong lòng Nam Lịch Viễn xao xuyến.
Sự trùng phùng của hai người, cực kì ngọt ngào.
Ban ngày Cố Tam Nhi đi học, Nam Lịch Viễn thì ở nhà xử lí công việc, mua thức ăn, nấu ăn cho cô, chờ cô tan học, đi đón cô.
Chờ cô về, ăn cơm, làm, có khi làm đến nửa đêm.
Cố Tam Nhi vẫn buồn ngủ, mặc dù vẫn phối hợp, nhưng dù sao cũng còn trẻ.
Không sánh bằng thể lực của Nam Lịch Viễn.
Có khi, Nam Lịch Viễn làm xong, chỉ mặc một chiếc quần, dậy nấu ăn cho Cố Tam Nhi, chiếc quần của anh mặc trễ xuống, thắt lưng đều là của Cố Tam Nhi mua cho anh, để lộ cơ bụng và màu da ngâm của anh.
Cố Tam Nhi rất thích nhìn Nam Lịch Viễn lúc này.
Tầng trên của loft, ý nghĩ chăm sóc Cố Tam Nhi của Nam Lịch Viễn, không phải dùng tường che kín lại, chỉ có một lớp gạc màu trắng.
Lúc Nam Lịch Viễn nấu ăn ở trong bếp kiểu mở rộng, Cố Tam Nhi sẽ lặng lẽ ở trên giường trên lầu, kéo rèm cửa sổ ra, lén nhìn anh.
Thật sự là rất bảnh!
Nam Lịch Viễn hình như có thần giao cách cảm, biết ngẩng đầu.
Cố Tam Nhi vội vàng hạ rèm xuống, đỏ mặt.
“Trên người anh có chỗ nào em chưa nhìn thấy, sao phải nhìn lén?” Nam Lịch Viễn sẽ lớn tiếng hỏi cô ở dưới lầu.
“Chưa lén nhìn anh bao giờ cả.”
……
Hải Thành
Cố Minh Thành ngồi nép trên giường, nhìn bà lão trên giường.
Bà lão này quả thực tướng mạo hiền lành, rất giống một người mẹ, so với Khương Thục Đồng tuyệt đối là hai loại người.
Bây giờ Cố Minh Thành đã có thể hiểu được lí do Nam Lịch Viễn trước giờ không gọi Khương Thục Đồng là “mẹ” rồi, quá trẻ trung, gọi chị, sai vai vế, mẹ quả thực không gọi được, cũng không biết Khương Thục Đồng nghe rồi, có phải vẫn là vì Nam Lịch Viễn không gọi bà là “mẹ” mà canh cánh trong lòng.
Nam Lịch Viễn mất mẹ từ nhỏ, ngày giỗ của mẹ, cha của anh ta không ở bên cạnh, muốn gửi Nam Lịch Viễn cho một người, cũng không tìm được.
Trong cái đêm Hề Dao cõng mẹ đi khám bệnh, mẹ của Hề Dao kéo lấy tay Nam Lịch Viễn nói, “Tôi chỉ có một đứa con gái này, nó số khổ từ nhỏ, xin cậu sau này giúp tôi chăm sóc nó!”
Có thể Hề Dao tướng mạo hiền lành, Nam Lịch Viễn đã đồng ý, đóng tiền viện phí cho mẹ của Hề Dao thì đã đi rồi.
Từ đó Hề Dao dựa vào lời hứa này của mẹ, đã uy hiếp Nam Lịch Viễn, dĩ nhiên, cô uy hiếp rất có kĩ thuật, lúc đầu Nam Lịch Viễn còn không phản cảm, dù sao cũng đã đồng ý với mẹ của người ta rồi.
Sau này, sau khi gặp Cố Tam Nhi, Hề Dao thay đổi rõ rệt, khiến cho sự phản cảm của Nam Lịch Viễn càng lớn.
Đưa Hề Dao đến Hải Thành, là một cách làm khá kĩ thuật, vì ý của Nam Lịch Viễn là: mọi thứ để Cố Minh Thành lo liệu, tiền anh sẽ ra, nhưng mà người thì anh không muốn gặp, anh chỉ muốn tránh càng xa Hề Dao ra.
Nếu còn có tình, đó chỉ là một chút tình nghĩa còn lại của Nam Lịch Viễn đối với mẹ Hề Dao.
Mỗi người đều có sự thiếu thốn tình cảm, Nam Lịch Viễn cũng có.
Nhưng anh đã dành tất cả tình yêu cho Cố Tam Nhi.
Sau này, nhất cử nhất động của Hề Dao đều dưới tầm ngắm của Cố Minh Thành, để tránh anh ta và Hề Dao xảy ra tình nghi, để người khác nắm thóp.
Mẹ của Hề Dao xem ra già hơn Khương Thục Đồng 30 mấy tuổi, có thể thực tế chỉ lớn hơn Khương Thục Đồng vài tuổi.
Tiền viện phí là do Nam Lịch Viễn trả, ban đầu nói dùng 100 ngàn này để cắt đứt qua lại với Hề Dao, nếu đã nói ra rồi, thì không thể thu hồi lại.
Mẹ của Hề Dao còn chưa tỉnh lại, Cố Minh Thành định rời khỏi, ung thư thời kì cuối, hy vọng bà ở hiền gặp lành.
Lúc này, có một người bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Cố Minh Thành, rất ngạc nhiên.
Cô chỉ là nhìn thấy nửa mặt của Cố Minh Thành, kiên định, quyết đoán, nghiêm nghị, cũng là đấng anh hùng.
Ông ta xem ra lớn tuổi hơn Nam Lịch Viễn, dáng vẻ 45 tuổi, nhưng cái sự ngang tàn và nghiêm nghị của người có địa vị cao vẫn khiến cho người trước mặt này giống như Nam Lịch Viễn, nổi bật hơn người.
“Ông là?” Hề Dao hỏi.
“Công việc của cô tôi sẽ sắp xếp, có thể là một nhân viên nhỏ của một công ty nhỏ, tiền lương sẽ không quá cao, có thể sống qua ngày, Nam Lịch Viễn đã chi số tiền cuối cùng.” Nói xong, Cố Minh Thành đứng dậy rời đi, không nói ông là ai.
Lúc đi ngang qua Hề Dao, cái khí khái lớn mạnh lạnh lùng của đàn ông, khiến Hề Dao sực nức mũi.
Trong thời gian ngắn làm việc ở hộp đêm, Hề Dao chỉ từng gặp qua một chủ tịch ngang tàng là Nam Lịch Viễn.
Hôm nay, cô lại gặp một người nữa.
Người đó không nói ông ta là ai, nhưng với dáng vẻ của ông, rõ ràng thấy được ông ta là chủ tịch!
Chờ mẹ tỉnh lại, Hề Dao hỏi mẹ, người đàn ông đó là ai.
“Ông ta để lại danh thiếp, cô xem đi.”
Hề Dao cầm danh thiếp lên nhìn thấy ba chữ: Cố Minh Thành.
Là Cố Minh Thành danh tiếng lẫy lừng.
Cố Minh Thành thủ đoạn tàn độc.
Thì ra ông ta là cha của Cố tam tiểu thư, là chồng của Khương Thục Đồng!
Tim của Hề Dao đập thình thịch.
Mùi hương của loại đàn ông chững chạc này, quả thật khiến cô say đắm.
Hình như so với Nam Lịch Viễn, cô càng si tình Cố Minh Thành hơn.
Sự chuyển dời cảm xúc luôn xảy ra trong phút chốc.
Trước đây chưa chuyển dời, là vì cô chưa phát hiện ra Cố Minh Thành.
Hề Dao từ nhỏ mất cha, cô cũng rất muốn có một người vừa là cha vừa là chồng.
Qua ngày hôm sau, điện thoại của Cố Minh Thành reo lên, ông bắt máy, đối phương đã tắt!
Hôm nay luôn có tình trạng hai lần như vậy.
Lúc đầu, Cố Minh Thành không hiểu, nhưng mà từ từ, ông hình như cảm nhận được điều gì.
Đàn ông không chỉ vì giàu có mà làm cho phụ nữ thích, mà là tính cách và khí chất đó của người đàn ông giàu có, vì đã đạt đến địa vị này, mới làm cho phụ nữ thích.
Mẹ của Hề Dao bệnh nặng, cô muốn làm bồ nhí hoặc là vợ hai của một người đàn ông giàu có.
Lại hoặc là, là loại đàn ông thành công chững chạc lại độc đoán này như Cố Minh Thành đã thu hút cô.
Cô đã không nuôi hy vọng với Nam Lịch Viễn, anh ta bây giờ 1 tháng đã có nửa tháng ở Mỹ rồi.
Nếu Nam Lịch Viễn đã đá cô ra xa, vậy thì có thể sẽ có kịch hay với Cố Minh Thành!
Nhưng mà, Khương Thục Đồng – rất khó qua mặt.
Người phụ nữ từng theo dõi Hề Dao ở Giang Thành đã không còn, vì Hề Dao không ở Giang Thành, sẽ không còn mối đe dọa đến Nam Lịch Viễn nữa.
Nhưng mà, Hề Dao vẫn rất lo lắng!
Vì vậy, cô cứ gọi điện thoai, sau đó không lên tiếng, chỉ muốn nghe giọng nói của Cố Minh Thành.
Giọng Cố Minh Thành nói “Alo”, nghe rất hay, từ tính trầm thấp, giống như đang vang bên tai Hề Dao.
Cô say đắm rồi.
Có một buổi tối, Cố Minh Thành đang tắm, điện thoại của ông là Khương Thục Đồng bắt lên.
Hề Dao dùng điện thoại công cộng của quầy báo, vừa nghe giọng của Khương Thục Đồng, cô toàn thân run rẩy.
Cuối cùng vẫn gác máy rồi.
Khương Thục Đồng nhìn kĩ số điện thoài, không phải là di động, muộn như vậy rồi, chắc cũng không phải là làm quảng cáo.
Là ai chứ?
Việc của Nam Lịch Viễn và Hề Dao, Cố Minh Thành đã giải thích rõ ràng với Khương Thục Đồng.
Trong lòng Khương Thục Đồng vẫn không thể nhẹ nhõm, cứ cảm thấy Cố Tam Nhi trong sáng hiền lành của bà, không thể dễ dàng dâng cho Nam Lịch Viễn như vậy.
“Đàn ông trên đời, được mấy người trong sạch.” Cố Minh Thành nói, “Anh cũng không trong sạch như vậy. Em chẳng phải đấu với tình địch đến dày dạn kinh nghiệm rồi sao?
Khương Thục Đồng không quan tâm ông.
Bây giờ Cố Vi Hằng không ở nhà, anh ta ở một căn nhà khác của Cố Minh Thành mua – trang viên Sơn Thủy.
Trong nhà buổi sáng có người giúp việc, buổi tối người giúp việc đã về rồi.
Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng tương đối thoải mái.
Gian đoạn này, Cố Minh Thành lại đến bệnh viện vài lần, dù sao cũng là cuộc phẫu thuật ung thư thời kì cuối, dẫu sao ông cũng rảnh rỗi, tiện thể đến xem, Khương Thục Đồng lại không đến thăm mẹ con Hề Dao, dù sao việc này là do Cố Minh Thành nhận về.
“Còn giận à?” Cố Minh Thành tựa lên vai Khương Thục Đồng nói.
“Cô ta cướp người đàn ông của con gái em, dĩ nhiên là em giận, làm cha như anh không giận à, hử?”
Cố Minh Thành mỉm cười, vẫn là nụ cười khuynh thành làm điên đảo chúng sinh đó, “Những người này, không đáng để chồng em giận, nhiều năm như vậy, trải qua biết bao nhiêu chuyện, rất nhiều chuyện, nhìn thoáng đi! Trừ em ra.”
“Dẻo miệng.” Khương Thục Đồng cười, trên mặt ngoài thần sắc chững chạc, hình như không có bất cứ dấu vết của thời gian nào.
Cũng khó trách Nam Lịch Viễn trước giờ không gọi bà là “mẹ”.
Ngẫu nhiên có vài lần, Cố Minh Thành trước trong bệnh viện, hai tay chắp sau lưng, đến thăm mẹ của Hề Dao, mẹ của Hề Dao lúc nào cũng biết ơn cảm tạ, một người mẹ như vậy, sao có thể sinh ra một đứa con như Hề Dao chứ?
Tim của Hề Dao đập loạn nhịp.
Cố Minh Thành luôn xem Hề Dao là lớp sau không hiểu chuyện, cũng không nghĩ nhiều.
Cho đến một ngày ông đi qua quầy báo của bệnh viện, lúc nhìn thấy trên quầy báo ghi ra “số điện thoại này”, ông bỗng nhiên hiểu ra.
Có chút không tin được.
Nhưng mà chuyện giữa nam nữ, cái gì cũng có thể xảy ra,
Nam Lịch Viễn đối với Hề Dao mà nói, đã không bắt được, nhưng Cố Minh Thành ông thì lại ở trong tầm tay cô.
Một buổi chiều, điện thoại của Cố Minh Thành lại reo lên, Cố Minh Thành nhìn thấy các con số trên màn hình điện thoại và con số trên quầy báo rất giống, ông không bắt máy.
Là Khương Thục Đồng bắt máy giúp ông, gần đây những cuộc điện thoại vô danh như vậy quá nhiều, trong lòng Khương Thục Đồng cũng cảm thấy nghi ngờ.
Sau khi bắt máy lên, bà không lên tiếng.
Vừa đúng lúc đang bật tivi, bên trong là tiếng thở hổn hển của một bệnh nhân bị bệnh tim, Khương Thục Đồng liền đặt điện thoại vào để truyền qua đầu dây bên kia.
Cô muốn xem xem, là ai đang giở trò.
Giọng nói căng thẳng của Hề Dao ở đầu dây bên kia vọng đến, “Cố Tổng, ông không sao chứ?”
Lần này cũng không nói cho Cố Tam Nhi biết, anh thích nhìn thấy biểu cảm bất ngờ của Cố Tam Nhi mỗi lần nhìn thấy anh, sẽ nhảy vào lòng anh, anh thích cái khoảnh khắc lâu ngày trùng phùng này.
Lúc Nam Lịch Viễn đến New York, vừa đúng dịp lớp của Cố Tam Nhi phải tổ chức tiệc khiêu vũ.
Trường học nước ngoài, những buổi tiệc khiêu vũ như vậy rất nhiều.
Cố Tam Nhi vừa học xong tiết học thiết kế, ra cổng trường, đã nhìn thấy Nam Lịch Viễn đứng ở đó.
Anh mặc bộ đồ tây đơn giản màu sậm, đứng trước cổng trường của Cố Tam Nhi, một tư thế thẳng đứng, tự trở thành một phong cảnh.
Quả nhiên, cô nhìn thấy Nam Lịch Viễn, mỉm cười như đóa hoa nở rộ, nhảy vào lòng Nam Lịch Viễn, gọi một tiếng, “Lịch Viễn”.
Cô không gọi chú Nam nữa.
Nam Lịch Viễn cũng vẫn bế cô lên, quay vòng tròn.
Hai người nhìn nhau, cười.
Nam Lịch Viễn đến rồi, Cố Tam Nhi đã dọn về nhà ở, dù sao đồ của cô trong nhà đều có, cũng không cần dọn, chỉ là xách theo cái túi là đi rồi.
Là bài tập không thể thiếu của những người yêu xa sau khi gặp nhau, hai người dĩ nhiên không thiếu được.
Đầu của Nam Lịch Viễn dúi vào giữa hai chân Cố Tam Nhi, từng đợt từng đợt dẫn dắt Cố Tam Nhi vào.
Vào buổi tiệc khiêu vũ, Cố Tam Nhi dẫn Nam Lịch Viễn đi cùng.
Dù sao cũng là sự kết hợp của nam thanh nữ tú, lúc khiêu vũ, rất nhiều người đều ngoáy đầu lại hỏi Cố Tam Nhi, “your boyfriend?”
Cố Tam Nhi đáp: “my husband!”
Dù sao lúc ở Giang Thành, Nam Lịch Viễn từng vì chuyện xưng hô mà đã nổi giận qua một lần, Cố Tam Nhi không muốn anh tiếp tục giận, hơn nữa, Cố Tam Nhi phát hiện, thân phận “đã kết hôn”, quả thực có thể giúp cô ngăn chặn được rất nhiều vệ tinh.
Dù sao, rất nhiều nam sinh theo đuổi cô, cô không thèm nhìn tới, không thèm liên lạc.
Cố Tam Nhi khiêu vũ rất hay, chiếc đầm màu trắng, tóc nhẹ nhàng hất lên.
Nhìn thấy Nam Lịch Viễn đang nhìn cô, cô cúi đầu cười nhẹ.
Một câu “myhusband!” ít nhiều gì khiến trong lòng Nam Lịch Viễn xao xuyến.
Sự trùng phùng của hai người, cực kì ngọt ngào.
Ban ngày Cố Tam Nhi đi học, Nam Lịch Viễn thì ở nhà xử lí công việc, mua thức ăn, nấu ăn cho cô, chờ cô tan học, đi đón cô.
Chờ cô về, ăn cơm, làm, có khi làm đến nửa đêm.
Cố Tam Nhi vẫn buồn ngủ, mặc dù vẫn phối hợp, nhưng dù sao cũng còn trẻ.
Không sánh bằng thể lực của Nam Lịch Viễn.
Có khi, Nam Lịch Viễn làm xong, chỉ mặc một chiếc quần, dậy nấu ăn cho Cố Tam Nhi, chiếc quần của anh mặc trễ xuống, thắt lưng đều là của Cố Tam Nhi mua cho anh, để lộ cơ bụng và màu da ngâm của anh.
Cố Tam Nhi rất thích nhìn Nam Lịch Viễn lúc này.
Tầng trên của loft, ý nghĩ chăm sóc Cố Tam Nhi của Nam Lịch Viễn, không phải dùng tường che kín lại, chỉ có một lớp gạc màu trắng.
Lúc Nam Lịch Viễn nấu ăn ở trong bếp kiểu mở rộng, Cố Tam Nhi sẽ lặng lẽ ở trên giường trên lầu, kéo rèm cửa sổ ra, lén nhìn anh.
Thật sự là rất bảnh!
Nam Lịch Viễn hình như có thần giao cách cảm, biết ngẩng đầu.
Cố Tam Nhi vội vàng hạ rèm xuống, đỏ mặt.
“Trên người anh có chỗ nào em chưa nhìn thấy, sao phải nhìn lén?” Nam Lịch Viễn sẽ lớn tiếng hỏi cô ở dưới lầu.
“Chưa lén nhìn anh bao giờ cả.”
……
Hải Thành
Cố Minh Thành ngồi nép trên giường, nhìn bà lão trên giường.
Bà lão này quả thực tướng mạo hiền lành, rất giống một người mẹ, so với Khương Thục Đồng tuyệt đối là hai loại người.
Bây giờ Cố Minh Thành đã có thể hiểu được lí do Nam Lịch Viễn trước giờ không gọi Khương Thục Đồng là “mẹ” rồi, quá trẻ trung, gọi chị, sai vai vế, mẹ quả thực không gọi được, cũng không biết Khương Thục Đồng nghe rồi, có phải vẫn là vì Nam Lịch Viễn không gọi bà là “mẹ” mà canh cánh trong lòng.
Nam Lịch Viễn mất mẹ từ nhỏ, ngày giỗ của mẹ, cha của anh ta không ở bên cạnh, muốn gửi Nam Lịch Viễn cho một người, cũng không tìm được.
Trong cái đêm Hề Dao cõng mẹ đi khám bệnh, mẹ của Hề Dao kéo lấy tay Nam Lịch Viễn nói, “Tôi chỉ có một đứa con gái này, nó số khổ từ nhỏ, xin cậu sau này giúp tôi chăm sóc nó!”
Có thể Hề Dao tướng mạo hiền lành, Nam Lịch Viễn đã đồng ý, đóng tiền viện phí cho mẹ của Hề Dao thì đã đi rồi.
Từ đó Hề Dao dựa vào lời hứa này của mẹ, đã uy hiếp Nam Lịch Viễn, dĩ nhiên, cô uy hiếp rất có kĩ thuật, lúc đầu Nam Lịch Viễn còn không phản cảm, dù sao cũng đã đồng ý với mẹ của người ta rồi.
Sau này, sau khi gặp Cố Tam Nhi, Hề Dao thay đổi rõ rệt, khiến cho sự phản cảm của Nam Lịch Viễn càng lớn.
Đưa Hề Dao đến Hải Thành, là một cách làm khá kĩ thuật, vì ý của Nam Lịch Viễn là: mọi thứ để Cố Minh Thành lo liệu, tiền anh sẽ ra, nhưng mà người thì anh không muốn gặp, anh chỉ muốn tránh càng xa Hề Dao ra.
Nếu còn có tình, đó chỉ là một chút tình nghĩa còn lại của Nam Lịch Viễn đối với mẹ Hề Dao.
Mỗi người đều có sự thiếu thốn tình cảm, Nam Lịch Viễn cũng có.
Nhưng anh đã dành tất cả tình yêu cho Cố Tam Nhi.
Sau này, nhất cử nhất động của Hề Dao đều dưới tầm ngắm của Cố Minh Thành, để tránh anh ta và Hề Dao xảy ra tình nghi, để người khác nắm thóp.
Mẹ của Hề Dao xem ra già hơn Khương Thục Đồng 30 mấy tuổi, có thể thực tế chỉ lớn hơn Khương Thục Đồng vài tuổi.
Tiền viện phí là do Nam Lịch Viễn trả, ban đầu nói dùng 100 ngàn này để cắt đứt qua lại với Hề Dao, nếu đã nói ra rồi, thì không thể thu hồi lại.
Mẹ của Hề Dao còn chưa tỉnh lại, Cố Minh Thành định rời khỏi, ung thư thời kì cuối, hy vọng bà ở hiền gặp lành.
Lúc này, có một người bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Cố Minh Thành, rất ngạc nhiên.
Cô chỉ là nhìn thấy nửa mặt của Cố Minh Thành, kiên định, quyết đoán, nghiêm nghị, cũng là đấng anh hùng.
Ông ta xem ra lớn tuổi hơn Nam Lịch Viễn, dáng vẻ 45 tuổi, nhưng cái sự ngang tàn và nghiêm nghị của người có địa vị cao vẫn khiến cho người trước mặt này giống như Nam Lịch Viễn, nổi bật hơn người.
“Ông là?” Hề Dao hỏi.
“Công việc của cô tôi sẽ sắp xếp, có thể là một nhân viên nhỏ của một công ty nhỏ, tiền lương sẽ không quá cao, có thể sống qua ngày, Nam Lịch Viễn đã chi số tiền cuối cùng.” Nói xong, Cố Minh Thành đứng dậy rời đi, không nói ông là ai.
Lúc đi ngang qua Hề Dao, cái khí khái lớn mạnh lạnh lùng của đàn ông, khiến Hề Dao sực nức mũi.
Trong thời gian ngắn làm việc ở hộp đêm, Hề Dao chỉ từng gặp qua một chủ tịch ngang tàng là Nam Lịch Viễn.
Hôm nay, cô lại gặp một người nữa.
Người đó không nói ông ta là ai, nhưng với dáng vẻ của ông, rõ ràng thấy được ông ta là chủ tịch!
Chờ mẹ tỉnh lại, Hề Dao hỏi mẹ, người đàn ông đó là ai.
“Ông ta để lại danh thiếp, cô xem đi.”
Hề Dao cầm danh thiếp lên nhìn thấy ba chữ: Cố Minh Thành.
Là Cố Minh Thành danh tiếng lẫy lừng.
Cố Minh Thành thủ đoạn tàn độc.
Thì ra ông ta là cha của Cố tam tiểu thư, là chồng của Khương Thục Đồng!
Tim của Hề Dao đập thình thịch.
Mùi hương của loại đàn ông chững chạc này, quả thật khiến cô say đắm.
Hình như so với Nam Lịch Viễn, cô càng si tình Cố Minh Thành hơn.
Sự chuyển dời cảm xúc luôn xảy ra trong phút chốc.
Trước đây chưa chuyển dời, là vì cô chưa phát hiện ra Cố Minh Thành.
Hề Dao từ nhỏ mất cha, cô cũng rất muốn có một người vừa là cha vừa là chồng.
Qua ngày hôm sau, điện thoại của Cố Minh Thành reo lên, ông bắt máy, đối phương đã tắt!
Hôm nay luôn có tình trạng hai lần như vậy.
Lúc đầu, Cố Minh Thành không hiểu, nhưng mà từ từ, ông hình như cảm nhận được điều gì.
Đàn ông không chỉ vì giàu có mà làm cho phụ nữ thích, mà là tính cách và khí chất đó của người đàn ông giàu có, vì đã đạt đến địa vị này, mới làm cho phụ nữ thích.
Mẹ của Hề Dao bệnh nặng, cô muốn làm bồ nhí hoặc là vợ hai của một người đàn ông giàu có.
Lại hoặc là, là loại đàn ông thành công chững chạc lại độc đoán này như Cố Minh Thành đã thu hút cô.
Cô đã không nuôi hy vọng với Nam Lịch Viễn, anh ta bây giờ 1 tháng đã có nửa tháng ở Mỹ rồi.
Nếu Nam Lịch Viễn đã đá cô ra xa, vậy thì có thể sẽ có kịch hay với Cố Minh Thành!
Nhưng mà, Khương Thục Đồng – rất khó qua mặt.
Người phụ nữ từng theo dõi Hề Dao ở Giang Thành đã không còn, vì Hề Dao không ở Giang Thành, sẽ không còn mối đe dọa đến Nam Lịch Viễn nữa.
Nhưng mà, Hề Dao vẫn rất lo lắng!
Vì vậy, cô cứ gọi điện thoai, sau đó không lên tiếng, chỉ muốn nghe giọng nói của Cố Minh Thành.
Giọng Cố Minh Thành nói “Alo”, nghe rất hay, từ tính trầm thấp, giống như đang vang bên tai Hề Dao.
Cô say đắm rồi.
Có một buổi tối, Cố Minh Thành đang tắm, điện thoại của ông là Khương Thục Đồng bắt lên.
Hề Dao dùng điện thoại công cộng của quầy báo, vừa nghe giọng của Khương Thục Đồng, cô toàn thân run rẩy.
Cuối cùng vẫn gác máy rồi.
Khương Thục Đồng nhìn kĩ số điện thoài, không phải là di động, muộn như vậy rồi, chắc cũng không phải là làm quảng cáo.
Là ai chứ?
Việc của Nam Lịch Viễn và Hề Dao, Cố Minh Thành đã giải thích rõ ràng với Khương Thục Đồng.
Trong lòng Khương Thục Đồng vẫn không thể nhẹ nhõm, cứ cảm thấy Cố Tam Nhi trong sáng hiền lành của bà, không thể dễ dàng dâng cho Nam Lịch Viễn như vậy.
“Đàn ông trên đời, được mấy người trong sạch.” Cố Minh Thành nói, “Anh cũng không trong sạch như vậy. Em chẳng phải đấu với tình địch đến dày dạn kinh nghiệm rồi sao?
Khương Thục Đồng không quan tâm ông.
Bây giờ Cố Vi Hằng không ở nhà, anh ta ở một căn nhà khác của Cố Minh Thành mua – trang viên Sơn Thủy.
Trong nhà buổi sáng có người giúp việc, buổi tối người giúp việc đã về rồi.
Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng tương đối thoải mái.
Gian đoạn này, Cố Minh Thành lại đến bệnh viện vài lần, dù sao cũng là cuộc phẫu thuật ung thư thời kì cuối, dẫu sao ông cũng rảnh rỗi, tiện thể đến xem, Khương Thục Đồng lại không đến thăm mẹ con Hề Dao, dù sao việc này là do Cố Minh Thành nhận về.
“Còn giận à?” Cố Minh Thành tựa lên vai Khương Thục Đồng nói.
“Cô ta cướp người đàn ông của con gái em, dĩ nhiên là em giận, làm cha như anh không giận à, hử?”
Cố Minh Thành mỉm cười, vẫn là nụ cười khuynh thành làm điên đảo chúng sinh đó, “Những người này, không đáng để chồng em giận, nhiều năm như vậy, trải qua biết bao nhiêu chuyện, rất nhiều chuyện, nhìn thoáng đi! Trừ em ra.”
“Dẻo miệng.” Khương Thục Đồng cười, trên mặt ngoài thần sắc chững chạc, hình như không có bất cứ dấu vết của thời gian nào.
Cũng khó trách Nam Lịch Viễn trước giờ không gọi bà là “mẹ”.
Ngẫu nhiên có vài lần, Cố Minh Thành trước trong bệnh viện, hai tay chắp sau lưng, đến thăm mẹ của Hề Dao, mẹ của Hề Dao lúc nào cũng biết ơn cảm tạ, một người mẹ như vậy, sao có thể sinh ra một đứa con như Hề Dao chứ?
Tim của Hề Dao đập loạn nhịp.
Cố Minh Thành luôn xem Hề Dao là lớp sau không hiểu chuyện, cũng không nghĩ nhiều.
Cho đến một ngày ông đi qua quầy báo của bệnh viện, lúc nhìn thấy trên quầy báo ghi ra “số điện thoại này”, ông bỗng nhiên hiểu ra.
Có chút không tin được.
Nhưng mà chuyện giữa nam nữ, cái gì cũng có thể xảy ra,
Nam Lịch Viễn đối với Hề Dao mà nói, đã không bắt được, nhưng Cố Minh Thành ông thì lại ở trong tầm tay cô.
Một buổi chiều, điện thoại của Cố Minh Thành lại reo lên, Cố Minh Thành nhìn thấy các con số trên màn hình điện thoại và con số trên quầy báo rất giống, ông không bắt máy.
Là Khương Thục Đồng bắt máy giúp ông, gần đây những cuộc điện thoại vô danh như vậy quá nhiều, trong lòng Khương Thục Đồng cũng cảm thấy nghi ngờ.
Sau khi bắt máy lên, bà không lên tiếng.
Vừa đúng lúc đang bật tivi, bên trong là tiếng thở hổn hển của một bệnh nhân bị bệnh tim, Khương Thục Đồng liền đặt điện thoại vào để truyền qua đầu dây bên kia.
Cô muốn xem xem, là ai đang giở trò.
Giọng nói căng thẳng của Hề Dao ở đầu dây bên kia vọng đến, “Cố Tổng, ông không sao chứ?”
Tác giả :
Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ