Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 179
Hiện nay tần suất làm tình giữa Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng,vẫn là một ngày mấy lần,nhưng mà Cố Minh Thành đối với sự tập trung trong cuộc yêu,đã giảm xuống rất nhiều,tuy rằng như vậy,mỗi lần cũng khiến Khương Thục Đồng như còn nữa mạng người thôi。
Có khi,sáng sớm trước khi anh ta đi làm,sẽ làm một lần,tối về đây còn làm hai đến ba lần。
Nhưng mà,Khương Thục Đồng luôn cảm thấy có điều gì đó đang thiếu hụt。
Cảm giác anh ta hôn bản thân,đã khác với trước đây。
Trước đây mỗi lần làm tình,anh ta cũng sẽ khiến bản thân ê ẩm tràn đầy,giống như đã chín mùa vậy,đầy đủ,cảm giác muốn nổ tung ra,mỗi lần làm xong,đều khiến Khương Thục Đồng cảm thấy trước ngực cứng lên rất khó chịu,giống như kích cỡ ngực đang gia tăng,nhưng mà hiện nay,cảm giác này hoàn toàn không còn nữa。
Cố Minh Thành của trước đây,đó là người toàn tâm lao vào cuộc yêu mới có biểu hiện của,hiện nay,anh ta không còn - -
Đêm hôm đó,Cố Minh Thành vẫn chưa tan sở,Khương Thục Đồng không yên tâm,thì đến dưới lầu đợi anh ta。
Sau khi Cố Minh Thành từ hầm xe chạy ra,xa xa đã nhìn thấy Khương Thục Đồng đứng đó,trên gương mặt có một chút u sầu。
Cô ta không còn là cảm giác của cô gái bé nhỏ trong tình yêu nữa。
Nơi xa đó,đó là người vợ đang đợi chồng mình quay về,khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng ấm áp và - -
Chua xót。
Bước chân của Cố Minh Thành dừng lại,theo hướng của cô ta bước đi。
“Vì sao không lên lầu?” Cố Minh Thành hỏi một câu。
“Anh chưa tan sở,em lo lắng cho anh。” Khương Thục Đồng trả lời。
Thấp thoảng cảm thấy Khương Thục Đồng có chút cẩn thận đó。
Thật ra mỗi lần,Cố Minh Thành nhìn thấy động tác cẩn thận của Khương Thục Đồng,thì tức muốn chết,lại đau lòng muốn chết。
Anh ta có một sự manh động,muốn ở ngay bức tường giữa toà nhà làm với cô ta。
Nhưng mà,anh ta dù sao cũng là một người có khả năng tự khống chế rất mạnh,anh ta đã khống chế được。
Cố Minh Thành không nói gì,bước đến phía trước,anh ta bước đi rất chậm,vì Khương Thục Đồng đang theo sau anh ta,sợ cô ta không theo kịp。
Ánh đèn chiếu vào người của họ đã kéo ra cái bóng rất dài rất dài,cái bóng của anh ta và cô ta,có khi lại dính với nhau,có khi lại chia ra。
Cố Minh Thành nhìn vào sự thay đổi của cái bóng,không nhịn được lại nhớ đến khi còn ở Thượng Hải。
Cảnh tượng từng có,anh ta và cô ta。
Trong cuống họng có gì đó không nhịn được,nhưng anh ta cuối cùng cũng không nói ra。
Khương Thục Đồng “Ái chà” Ren rỉ một tiếng。
Cố Minh Thành quay đầu lại nhìn,cô ta đã bị chẹo chân,nữa người ngồi xổm xuống,đang xoa vào cổ chân。
“Sao không cẩn thận vậy。” Cố Minh Thành quay đầu nhìn。
Khương Thục Đồng ngẩng đầu nhìn anh ta,sau đó có chút thất vọng cúi đầu,nói,“Trời tối,em không nhìn thấy。”
Cố Minh Thành không nói gì,quay người lại,tiếp tục bước đi。
Sau khi Khương Thục Đồng nghe được câu nói này,thì im lặng,nhưng mà nước mắt lại cứ rơi xuống。
Nếu như trước đây,anh ta sẽ bế cô ta lên,bế lên trên giường,dùng khẩu khí ấm áp,nói bên tai cô ta。
Họ giống như từ người đang trong thời kỳ yêu nhau trực tiếp đến người trong tuổi trung niên,cô ta không còn là cô công chúa nũng nịu của anh ta nữa,một khác biệt rất lớn,Khương Thục Đồng không nhịn được khiến trong lòng khó chịu không thể chịu đựng được。
Nước mắt đã làm mờ đi đôi mắt,cũng bỏ luôn suy nghĩ muốn bước đến phía trước ôm lại cánh tay của Cố Minh Thành。
Sau khi lên lầu,Khương Thục Đồng lấy chìa khoá nhà mở cửa,nhưng sao cũng không mở được,tay luôn rung。
“Để anh mở。” Cố Minh Thành lấy chìa khoá qua mở cửa。
“Minh Thành,hôm nay anh cũng mệt rồi,em không đến làm phiền anh nữa,sáng nay em đã ngủ hết cả ngày,hôm nay anh nghỉ ngơi sớm nhé。” Khương Thục Đồng nói xong,thì đi về phòng của mình。
Đây là tâm tư nhỏ mà phụ nữ như cô ta nên có,và một thủ đoạn:Đây là một thủ đoạn cố tình buông anh ta ra sau đó bắt lại anh ta,cũng vì tìm một con đường lui cho bản thân,nếu như đêm nay Cố Minh Thành muốn cô ta,tự nhiên sẽ khiêu khích cô ta,nếu như không muốn,thì cô ta đi ngủ。
Nhưng những thủ đoạn này,khi cô ta sử dụng đến,lại cẩn thận như vậy。
Cố Minh Thành biết。
Cố Minh Thành đang quay người lại rót nước,Khương Thục Đồng không thấy được biểu tình trên mặt của anh ta,chỉ nhìn thấy lưng thẳng đứng của anh ta。
“Ừ,anh thực sự mệt rồi。” Cố Minh Thành nói。
Trái tim của Khương Thục Đồng đang từ từ chìm xuống,cô ta nhếch mép môi,nói,“Vậy em đi ngủ đây。”
Cố Minh Thành không lên tiếng。
Vốn dĩ một ngày làm tình mấy lần,từ từ biến thành một ngày một lần,mấy ngày một lần!
Khương Thục Đồng núp trong mền,thì khóc lên,nhưng mà,cô ta cố gắng nén lại tiếng khóc của bản thân,không cho anh ta nghe thấy。
Cô ta cứ tưởng Cố Minh Thành không nghe thấy,sự thật là Cố Minh Thành luôn đứng ở phòng khách,nhìn vào cửa sổ lùa。
Đúng là nước ấm nấu ếch。
Sáng mai khi Cố Minh Thành đi làm,Khương Thục Đồng không hay biết,bởi vì đêm qua cô ta một đêm cũng không ngủ,khi muốn ngủ cũng hơn một giờ sáng rồi!
Khương Thục Đồng muốn tìm Bạch Mi trò chuyện,dù sao,cô ta cũng từng trải qua chuyện chung sống trong hôn nhân,chắc chắn rất hiểu rõ đàn ông。
Hai người hẹn nhau tại một quán cà phê。
Khương Thục Đồng không biết nên diễn tả như thế nào với sự thay đổi của Cố Minh Thành,đây là cảm giác không thể dùng ngôn ngữ diễn tả chỉ có thể tự hiểu mà thôi,đặc biệt là chuyện tình dục giữa hai người,Khương Thục Đồng khó mà mở lời。
Cô ta chỉ là đơn giản nói,cảm thấy Cố Minh Thành thay đổi,khác với trước đây rất nhiều,cô ta hỏi Bạch Mi,có phải toàn bộ đàn ông khi tình cảm đã được ổn định,đều sẽ có sự thay đổi như thế này không。
Bạch Mi nói,Từ Mậu Thận chính là như vậy,nhưng mà sự thay đổi không lớn bằng Cố Minh Thành,hơn nữa tốc độ thay đổi chậm hơn Cố Minh Thành rất nhiều,là tốc độ mà Bạch Mi có thể chấp nhận được,dù sao hai người bên nhau đã lâu rồi,hai bên đều đã hiểu rõ,không còn cảm giác mới lạ như trước kia,cũng bình thường thôi。
“Phụ nữ trên mặt tình cảm đặc biệt nhạy cảm đó,ít ra sự thay đổi của Từ Mậu Thận,không có chạm đến sự nhảy cảm của tôi!” Bạch Mi nhẹ nhàng khuấy ly cà phê。
Nhưng mà sự thay đổi của Cố Minh Thành đã chạm đến độ nhảy cảm của Khương Thục Đồng。
“Haizz,chỉ cần đàn ông ở bên ngoài không có phụ nữ là được rồi,cô lo lắng nhiều như vậy làm gì chứ?” Bạch Mi đang khuyên nhũ Khương Thục Đồng。
“Nhưng Từ Mậu Thận cũng không có phụ nữ bên ngoài,hai người không phải cũng ly hôn rồi sao?” Khương Thục Đồng phản bác。
Bạch Mi cười chua xót,“Tôi và anh ta,đơn giản chỉ là không còn yêu nữa!”
Chính là ba chữ “Không còn yêu”,đã quậy đến lục phủ ngũ tạng của Khương Thục Đồng đau rất lợi hại。
Dù cho không có phụ nữ,cũng không thể không yêu mà!
Bạch Mi đề nghị Khương Thục Đồng nói chuyện với Cố Minh Thành,dù sao cũng để trong lòng,ai cũng không hiểu,nói không chừng có thể anh ta bận,không nghĩ đến cảm xúc của Khương Thục Đồng,Khương Thục Đồng đã nghĩ nhiều rồi。
Trong lòng Khương Thục Đồng nghĩ là:Mong là như vậy。
Cô ta đã quyết định đêm nay sẽ nói chuyện với Cố Minh Thành。
Sau khi ăn tối,Cố Minh Thành quay về phòng của anh ta。
Khi Khương Thục Đồng bước vào trong,anh ta đang thay áo sơ mi,quay người lại,lộ ra bờ vai rộng lớn và xương vai to lớn。Bờ vai của anh ta bằng phẳng,mang theo sức mạnh và cảm giác an toàn。
“Minh Thành,chúng mình nói chuyện được không?” Khương Thục Đồng nói một câu。
“Nói chuyện gì?” Động tác của Cố Minh Thành dừng lại,nhẹ nhàng nghiêng đầu qua,ánh mắt nhìn sang Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng cảm thấy,Cố Minh Thành hiện nay không còn hứng thú để trêu ghẹo cô ta nữa,nếu như trước đây,anh ta sẽ nói “Qua đây” Hay là nói,những lời như “Chuyện trên giường”。
Nhưng mà hiện nay,anh ta không có như vậy。
“Minh Thành,em có chỗ nào không tốt,anh nói với em,em sẽ sửa!Vì em cảm thấy hai người chúng ta,đi đến ngày hôm nay,không dễ dàng,em không muốn bỏ cuộc nhanh như vậy,tuy rằng anh muốn bỏ em,em cũng muốn biết em có chỗ nào làm sai!” Khương Thục Đồng nói đến cuối cùng,giọng nói đã nghẹn ngào。
Con gái trong chuyện tình yêu,không ai nhẹ tiếng như cô ta vậy,đều là được chiều chuộng và yêu thương。
Tay đang thay áo của Cố Minh Thành dừng lại,nhìn vào trong kính cửa sổ,có thể nhìn thấy biểu tình hiện nay của Khương Thục Đồng,là sự đau buồn,kiên định,chặt chẽ nắm lại nắm đấm。
Trái tim của Cố Minh Thành đau đến không thể chịu đựng được,đó là cảm giác có người dùng cây kim đâm vào trái tim anh ta vậy。
Anh ta muốn ôm cô ta vào lòng,cứ như trước đây vậy hôn cô ta,giữa hai người không có ngăn cách gì cả。
Nhưng anh ta quay đầu lại,một tiếng cười gượng,nói một câu, “Em suy nghĩ nhiều rồi,em rất tốt,là anh không tốt。”
Đây xem như trò chuyện sao?
Khương Thục Đồng vẫn không nhận được một đáp án chính xác。
“Nhưng vì sao anh lại đột nhiên lạnh nhạt nhiều như vậy với em chứ?”
“Có như vậy sao?Có thể gần đây anh rất bận,đã lơ là với em,dù sao hai người cũng đã bên nhau rồi,còn coi trọng nhiều như vậy làm gì chứ?” Cố Minh Thành cởi áo sơ mi xuống,không mặc lên lại,cứ như vậy trần chuồng cơ thể,bước đến trước mặt Khương Thục Đồng,nhéo vào mặt cô ta một cái。
Dù là hơi sức nhéo trên mặt,cũng khác với bình thường,giống như chỉ là một trình tự vậy。
Khương Thục Đồng cảm thấy,trái tim của người đàn ông này,đang từ từ rời xa cô ta。
Nhưng vì sao chứ?
Rõ ràng trước khi đi Canada,anh ta vẫn còn tốt mà,nhưng sau khi quay về,lại biến thành như vậy?
“Gần đây anh rất bận,đàn ông mà,em hiểu điều đó chứ。” Cố Minh Thành nhẹ nhàng vỗ trên mặt của Khương Thục Đồng。
Cái cớ!
Khương Thục Đồng biết,đây đều là cái cớ。
Khương Thục Đồng có một thói quen rất tốt,chính là:Những lời người khác không muốn nói,cô ta không tiếp tục hỏi,cũng không giống như những người phụ nữ khác,hay lảm nhảm,cô ta biết sự thay đổi của Cố Minh Thành,nhất định liên quan đến chuyến đi Canada này。
Khương Thục Đồng quay về phòng ngủ của mình,đã cổ vũ cho mình rất lâu,cũng đã làm nhiều cơ sở trên tấm lý,nhưng mà hai người bên Canada,dù sao cũng là trưởng bối,hơn nữa chưa từng có qua sự tiếp xúc về mặt này với họ。
Nghĩ đến thái độ thế lớn ác người của Diệp Thu,Khương Thục Đồng cảm thấy bà ta sẽ không nói sự thật cho mình biết。
Nghĩ đến Cố Thanh Nguyên đối với thái độ giữa cô ta và Cố Minh Thành cũng rất tốt,trong lòng Khương Thục Đồng vô cùng thấp thỏm,nhưng mà vẫn gửi cho Cố Thanh Nguyên một tin wechat:Bác trai,xin chào,xin lỗi đã làm phiền đến bác。Con muốn hỏi bác một chút,Minh Thành đến Canada,đã xảy ra chuyện gì sao?Sau khi anh ta quay về tinh thần không tốt cho lắm!
Khương Thục Đồng cũng không hy vọng Cố Thanh Nguyên sẽ trả lời cô ta,dù sao ông ta cũng là trưởng bối,hơn nữa thời gian lệt với nhau,cô ta dựa vào đầu giường,vô cùng thấp thỏm。
Cố Thanh Nguyên cũng nhìn thấy tin wechat này,ông ta không hề hay biết Cố Minh Thành đã nắm rõ toàn bộ quá trình xảy ra của năm xưa,bởi vì ông ta không nhìn thấy những bức tranh do Diệp Hạ vẽ dưới tầng hầm,hơn nữa những bức tranh này,sau đó Cố Minh Thành đã xử lý qua,Cố Thanh Nguyên vĩnh viễn cũng không thấy được,nhưng mà ông ta đối với chuyện Cố Minh Thành đã bố trận thiên la địa võng bên Canada,chính vì chuyện muốn tìm ra Diệp Hạ,cảm thấy vô cùng đau đầu。
Đây là vấn đề liên quan đến cả đời sau của Cố Thanh Nguyên,ông ta đương nhiên tức giận,một khi cho Cố Minh Thành tìm ra được mẹ anh ta,vậy nữa đời sau của ông ta cũng sẽ sống trong tù ngục。
Suy đi nghĩ lại,ông ta đã gửi cho Khương Thục Đồng đoạn ghi âm đó - -
Đoạn ghi âm mà Cố Minh Thành từng nói。
Có khi,sáng sớm trước khi anh ta đi làm,sẽ làm một lần,tối về đây còn làm hai đến ba lần。
Nhưng mà,Khương Thục Đồng luôn cảm thấy có điều gì đó đang thiếu hụt。
Cảm giác anh ta hôn bản thân,đã khác với trước đây。
Trước đây mỗi lần làm tình,anh ta cũng sẽ khiến bản thân ê ẩm tràn đầy,giống như đã chín mùa vậy,đầy đủ,cảm giác muốn nổ tung ra,mỗi lần làm xong,đều khiến Khương Thục Đồng cảm thấy trước ngực cứng lên rất khó chịu,giống như kích cỡ ngực đang gia tăng,nhưng mà hiện nay,cảm giác này hoàn toàn không còn nữa。
Cố Minh Thành của trước đây,đó là người toàn tâm lao vào cuộc yêu mới có biểu hiện của,hiện nay,anh ta không còn - -
Đêm hôm đó,Cố Minh Thành vẫn chưa tan sở,Khương Thục Đồng không yên tâm,thì đến dưới lầu đợi anh ta。
Sau khi Cố Minh Thành từ hầm xe chạy ra,xa xa đã nhìn thấy Khương Thục Đồng đứng đó,trên gương mặt có một chút u sầu。
Cô ta không còn là cảm giác của cô gái bé nhỏ trong tình yêu nữa。
Nơi xa đó,đó là người vợ đang đợi chồng mình quay về,khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng ấm áp và - -
Chua xót。
Bước chân của Cố Minh Thành dừng lại,theo hướng của cô ta bước đi。
“Vì sao không lên lầu?” Cố Minh Thành hỏi một câu。
“Anh chưa tan sở,em lo lắng cho anh。” Khương Thục Đồng trả lời。
Thấp thoảng cảm thấy Khương Thục Đồng có chút cẩn thận đó。
Thật ra mỗi lần,Cố Minh Thành nhìn thấy động tác cẩn thận của Khương Thục Đồng,thì tức muốn chết,lại đau lòng muốn chết。
Anh ta có một sự manh động,muốn ở ngay bức tường giữa toà nhà làm với cô ta。
Nhưng mà,anh ta dù sao cũng là một người có khả năng tự khống chế rất mạnh,anh ta đã khống chế được。
Cố Minh Thành không nói gì,bước đến phía trước,anh ta bước đi rất chậm,vì Khương Thục Đồng đang theo sau anh ta,sợ cô ta không theo kịp。
Ánh đèn chiếu vào người của họ đã kéo ra cái bóng rất dài rất dài,cái bóng của anh ta và cô ta,có khi lại dính với nhau,có khi lại chia ra。
Cố Minh Thành nhìn vào sự thay đổi của cái bóng,không nhịn được lại nhớ đến khi còn ở Thượng Hải。
Cảnh tượng từng có,anh ta và cô ta。
Trong cuống họng có gì đó không nhịn được,nhưng anh ta cuối cùng cũng không nói ra。
Khương Thục Đồng “Ái chà” Ren rỉ một tiếng。
Cố Minh Thành quay đầu lại nhìn,cô ta đã bị chẹo chân,nữa người ngồi xổm xuống,đang xoa vào cổ chân。
“Sao không cẩn thận vậy。” Cố Minh Thành quay đầu nhìn。
Khương Thục Đồng ngẩng đầu nhìn anh ta,sau đó có chút thất vọng cúi đầu,nói,“Trời tối,em không nhìn thấy。”
Cố Minh Thành không nói gì,quay người lại,tiếp tục bước đi。
Sau khi Khương Thục Đồng nghe được câu nói này,thì im lặng,nhưng mà nước mắt lại cứ rơi xuống。
Nếu như trước đây,anh ta sẽ bế cô ta lên,bế lên trên giường,dùng khẩu khí ấm áp,nói bên tai cô ta。
Họ giống như từ người đang trong thời kỳ yêu nhau trực tiếp đến người trong tuổi trung niên,cô ta không còn là cô công chúa nũng nịu của anh ta nữa,một khác biệt rất lớn,Khương Thục Đồng không nhịn được khiến trong lòng khó chịu không thể chịu đựng được。
Nước mắt đã làm mờ đi đôi mắt,cũng bỏ luôn suy nghĩ muốn bước đến phía trước ôm lại cánh tay của Cố Minh Thành。
Sau khi lên lầu,Khương Thục Đồng lấy chìa khoá nhà mở cửa,nhưng sao cũng không mở được,tay luôn rung。
“Để anh mở。” Cố Minh Thành lấy chìa khoá qua mở cửa。
“Minh Thành,hôm nay anh cũng mệt rồi,em không đến làm phiền anh nữa,sáng nay em đã ngủ hết cả ngày,hôm nay anh nghỉ ngơi sớm nhé。” Khương Thục Đồng nói xong,thì đi về phòng của mình。
Đây là tâm tư nhỏ mà phụ nữ như cô ta nên có,và một thủ đoạn:Đây là một thủ đoạn cố tình buông anh ta ra sau đó bắt lại anh ta,cũng vì tìm một con đường lui cho bản thân,nếu như đêm nay Cố Minh Thành muốn cô ta,tự nhiên sẽ khiêu khích cô ta,nếu như không muốn,thì cô ta đi ngủ。
Nhưng những thủ đoạn này,khi cô ta sử dụng đến,lại cẩn thận như vậy。
Cố Minh Thành biết。
Cố Minh Thành đang quay người lại rót nước,Khương Thục Đồng không thấy được biểu tình trên mặt của anh ta,chỉ nhìn thấy lưng thẳng đứng của anh ta。
“Ừ,anh thực sự mệt rồi。” Cố Minh Thành nói。
Trái tim của Khương Thục Đồng đang từ từ chìm xuống,cô ta nhếch mép môi,nói,“Vậy em đi ngủ đây。”
Cố Minh Thành không lên tiếng。
Vốn dĩ một ngày làm tình mấy lần,từ từ biến thành một ngày một lần,mấy ngày một lần!
Khương Thục Đồng núp trong mền,thì khóc lên,nhưng mà,cô ta cố gắng nén lại tiếng khóc của bản thân,không cho anh ta nghe thấy。
Cô ta cứ tưởng Cố Minh Thành không nghe thấy,sự thật là Cố Minh Thành luôn đứng ở phòng khách,nhìn vào cửa sổ lùa。
Đúng là nước ấm nấu ếch。
Sáng mai khi Cố Minh Thành đi làm,Khương Thục Đồng không hay biết,bởi vì đêm qua cô ta một đêm cũng không ngủ,khi muốn ngủ cũng hơn một giờ sáng rồi!
Khương Thục Đồng muốn tìm Bạch Mi trò chuyện,dù sao,cô ta cũng từng trải qua chuyện chung sống trong hôn nhân,chắc chắn rất hiểu rõ đàn ông。
Hai người hẹn nhau tại một quán cà phê。
Khương Thục Đồng không biết nên diễn tả như thế nào với sự thay đổi của Cố Minh Thành,đây là cảm giác không thể dùng ngôn ngữ diễn tả chỉ có thể tự hiểu mà thôi,đặc biệt là chuyện tình dục giữa hai người,Khương Thục Đồng khó mà mở lời。
Cô ta chỉ là đơn giản nói,cảm thấy Cố Minh Thành thay đổi,khác với trước đây rất nhiều,cô ta hỏi Bạch Mi,có phải toàn bộ đàn ông khi tình cảm đã được ổn định,đều sẽ có sự thay đổi như thế này không。
Bạch Mi nói,Từ Mậu Thận chính là như vậy,nhưng mà sự thay đổi không lớn bằng Cố Minh Thành,hơn nữa tốc độ thay đổi chậm hơn Cố Minh Thành rất nhiều,là tốc độ mà Bạch Mi có thể chấp nhận được,dù sao hai người bên nhau đã lâu rồi,hai bên đều đã hiểu rõ,không còn cảm giác mới lạ như trước kia,cũng bình thường thôi。
“Phụ nữ trên mặt tình cảm đặc biệt nhạy cảm đó,ít ra sự thay đổi của Từ Mậu Thận,không có chạm đến sự nhảy cảm của tôi!” Bạch Mi nhẹ nhàng khuấy ly cà phê。
Nhưng mà sự thay đổi của Cố Minh Thành đã chạm đến độ nhảy cảm của Khương Thục Đồng。
“Haizz,chỉ cần đàn ông ở bên ngoài không có phụ nữ là được rồi,cô lo lắng nhiều như vậy làm gì chứ?” Bạch Mi đang khuyên nhũ Khương Thục Đồng。
“Nhưng Từ Mậu Thận cũng không có phụ nữ bên ngoài,hai người không phải cũng ly hôn rồi sao?” Khương Thục Đồng phản bác。
Bạch Mi cười chua xót,“Tôi và anh ta,đơn giản chỉ là không còn yêu nữa!”
Chính là ba chữ “Không còn yêu”,đã quậy đến lục phủ ngũ tạng của Khương Thục Đồng đau rất lợi hại。
Dù cho không có phụ nữ,cũng không thể không yêu mà!
Bạch Mi đề nghị Khương Thục Đồng nói chuyện với Cố Minh Thành,dù sao cũng để trong lòng,ai cũng không hiểu,nói không chừng có thể anh ta bận,không nghĩ đến cảm xúc của Khương Thục Đồng,Khương Thục Đồng đã nghĩ nhiều rồi。
Trong lòng Khương Thục Đồng nghĩ là:Mong là như vậy。
Cô ta đã quyết định đêm nay sẽ nói chuyện với Cố Minh Thành。
Sau khi ăn tối,Cố Minh Thành quay về phòng của anh ta。
Khi Khương Thục Đồng bước vào trong,anh ta đang thay áo sơ mi,quay người lại,lộ ra bờ vai rộng lớn và xương vai to lớn。Bờ vai của anh ta bằng phẳng,mang theo sức mạnh và cảm giác an toàn。
“Minh Thành,chúng mình nói chuyện được không?” Khương Thục Đồng nói một câu。
“Nói chuyện gì?” Động tác của Cố Minh Thành dừng lại,nhẹ nhàng nghiêng đầu qua,ánh mắt nhìn sang Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng cảm thấy,Cố Minh Thành hiện nay không còn hứng thú để trêu ghẹo cô ta nữa,nếu như trước đây,anh ta sẽ nói “Qua đây” Hay là nói,những lời như “Chuyện trên giường”。
Nhưng mà hiện nay,anh ta không có như vậy。
“Minh Thành,em có chỗ nào không tốt,anh nói với em,em sẽ sửa!Vì em cảm thấy hai người chúng ta,đi đến ngày hôm nay,không dễ dàng,em không muốn bỏ cuộc nhanh như vậy,tuy rằng anh muốn bỏ em,em cũng muốn biết em có chỗ nào làm sai!” Khương Thục Đồng nói đến cuối cùng,giọng nói đã nghẹn ngào。
Con gái trong chuyện tình yêu,không ai nhẹ tiếng như cô ta vậy,đều là được chiều chuộng và yêu thương。
Tay đang thay áo của Cố Minh Thành dừng lại,nhìn vào trong kính cửa sổ,có thể nhìn thấy biểu tình hiện nay của Khương Thục Đồng,là sự đau buồn,kiên định,chặt chẽ nắm lại nắm đấm。
Trái tim của Cố Minh Thành đau đến không thể chịu đựng được,đó là cảm giác có người dùng cây kim đâm vào trái tim anh ta vậy。
Anh ta muốn ôm cô ta vào lòng,cứ như trước đây vậy hôn cô ta,giữa hai người không có ngăn cách gì cả。
Nhưng anh ta quay đầu lại,một tiếng cười gượng,nói một câu, “Em suy nghĩ nhiều rồi,em rất tốt,là anh không tốt。”
Đây xem như trò chuyện sao?
Khương Thục Đồng vẫn không nhận được một đáp án chính xác。
“Nhưng vì sao anh lại đột nhiên lạnh nhạt nhiều như vậy với em chứ?”
“Có như vậy sao?Có thể gần đây anh rất bận,đã lơ là với em,dù sao hai người cũng đã bên nhau rồi,còn coi trọng nhiều như vậy làm gì chứ?” Cố Minh Thành cởi áo sơ mi xuống,không mặc lên lại,cứ như vậy trần chuồng cơ thể,bước đến trước mặt Khương Thục Đồng,nhéo vào mặt cô ta một cái。
Dù là hơi sức nhéo trên mặt,cũng khác với bình thường,giống như chỉ là một trình tự vậy。
Khương Thục Đồng cảm thấy,trái tim của người đàn ông này,đang từ từ rời xa cô ta。
Nhưng vì sao chứ?
Rõ ràng trước khi đi Canada,anh ta vẫn còn tốt mà,nhưng sau khi quay về,lại biến thành như vậy?
“Gần đây anh rất bận,đàn ông mà,em hiểu điều đó chứ。” Cố Minh Thành nhẹ nhàng vỗ trên mặt của Khương Thục Đồng。
Cái cớ!
Khương Thục Đồng biết,đây đều là cái cớ。
Khương Thục Đồng có một thói quen rất tốt,chính là:Những lời người khác không muốn nói,cô ta không tiếp tục hỏi,cũng không giống như những người phụ nữ khác,hay lảm nhảm,cô ta biết sự thay đổi của Cố Minh Thành,nhất định liên quan đến chuyến đi Canada này。
Khương Thục Đồng quay về phòng ngủ của mình,đã cổ vũ cho mình rất lâu,cũng đã làm nhiều cơ sở trên tấm lý,nhưng mà hai người bên Canada,dù sao cũng là trưởng bối,hơn nữa chưa từng có qua sự tiếp xúc về mặt này với họ。
Nghĩ đến thái độ thế lớn ác người của Diệp Thu,Khương Thục Đồng cảm thấy bà ta sẽ không nói sự thật cho mình biết。
Nghĩ đến Cố Thanh Nguyên đối với thái độ giữa cô ta và Cố Minh Thành cũng rất tốt,trong lòng Khương Thục Đồng vô cùng thấp thỏm,nhưng mà vẫn gửi cho Cố Thanh Nguyên một tin wechat:Bác trai,xin chào,xin lỗi đã làm phiền đến bác。Con muốn hỏi bác một chút,Minh Thành đến Canada,đã xảy ra chuyện gì sao?Sau khi anh ta quay về tinh thần không tốt cho lắm!
Khương Thục Đồng cũng không hy vọng Cố Thanh Nguyên sẽ trả lời cô ta,dù sao ông ta cũng là trưởng bối,hơn nữa thời gian lệt với nhau,cô ta dựa vào đầu giường,vô cùng thấp thỏm。
Cố Thanh Nguyên cũng nhìn thấy tin wechat này,ông ta không hề hay biết Cố Minh Thành đã nắm rõ toàn bộ quá trình xảy ra của năm xưa,bởi vì ông ta không nhìn thấy những bức tranh do Diệp Hạ vẽ dưới tầng hầm,hơn nữa những bức tranh này,sau đó Cố Minh Thành đã xử lý qua,Cố Thanh Nguyên vĩnh viễn cũng không thấy được,nhưng mà ông ta đối với chuyện Cố Minh Thành đã bố trận thiên la địa võng bên Canada,chính vì chuyện muốn tìm ra Diệp Hạ,cảm thấy vô cùng đau đầu。
Đây là vấn đề liên quan đến cả đời sau của Cố Thanh Nguyên,ông ta đương nhiên tức giận,một khi cho Cố Minh Thành tìm ra được mẹ anh ta,vậy nữa đời sau của ông ta cũng sẽ sống trong tù ngục。
Suy đi nghĩ lại,ông ta đã gửi cho Khương Thục Đồng đoạn ghi âm đó - -
Đoạn ghi âm mà Cố Minh Thành từng nói。
Tác giả :
Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ