Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 11
Quả nhiên, sau khi về đến nhà, phát hiện trong nhà là một mảnh hỗn độn, sô pha không chỉnh tề, như thể vừa mới trải qua một hồi “Đại chiến.”
Trên “sàn nhà”, Khương Thục Đồng còn phát hiện mấy sợi tóc dài, là tóc uốn nhuộm qua, Khương Thục Đồng đầu tóc luôn luôn là màu đen, cho nên, không có khả năng là của cô.
Cô mơ hồ nhớ, hình như mái tóc của Ngôn Hi là màu sắc này, rốt cuộc vẫn là đưa nữ nhân kia về nhà rồi.
Tuy rằng cô chưa bao giờ cùng Lục Chi Khiêm từng có quan hệ da thịt, nhưng hình như bắt được gian tình của Lục Chi Khiêm làm cô rất có cảm giác thành tựu. Đi vào phòng tắm, quả nhiên, cô phát hiện mấy chiếc ‘áo mưa’ ở thùng rác. Còn không cả thèm kiêng dè gì cô.
Lục Chi Khiêm rất cô đơn ngồi hút thuốc trên sô pha, Khương Thục Đồng muốn đi ngủ rồi, nhưng hắn gọi cô lại nói: “Ngày mai đem ba mươi vạn trả cho Cố Minh Thành, chồng của cô không nợ hắn!”
Sau đó trực tiếp đem chi phiếu ném tới trước mặt Khương Thục Đồng.
Mặt cô không chút biểu tình, nhưng tốt xấu gì cô cùng Lục Chi Khiêm cũng có một tờ giấy hôn thú, mặc kệ cô nghĩ như thế nào, ở trong mắt người ngoài, bọn họ vẫn là người một nhà, thiếu tiền hắn so với thiếu tiền người ngoài tốt hơn nhiều.
“Cảm ơn.” Khương Thục Đồng nói một câu, liền muốn trở về phòng mình.
“Cô không hỏi xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?” Giọng nói củaLục Chi Khiêm từ phía sau truyền tới.
“Tôi hỏi có ích gì?”
Lục Chi Khiêm không trả lời nữa.
Ngày hôm sau, khi Khương Thục Đồng đem trả chi phiếu cho Cố Minh Thành đã là giữa trưa. Bởi vì vào đúng giờ cơm trưa anh mới đến công ty.
Cố Minh Thành rất tự nhiên mà mời Khương Thục Đồng ăn cơm.
Nếu như trước kia Khương Thục Đồng nhìn thần sắc Cố Minh Thành vẫn xem là chuyện tự nhiên, thì hiện tại vô luận như thế nào cô đều không được tự nhiên.
Nói cho cùng thì người trước mắt là người đàn ông đầu tiên của cô. Hơn nữa giữa hai người, sau đó lại có qua một chút ái muội, cho nên nghĩ đến anh, trái tim của cô liền đập rất nhanh, không những vậy còn có một loại cảm xúc gọi là “Thẹn thùng” lan tràn ở trong lòng.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ ở trước mặt một người đàn ông thẹn thùng như vậy. Không muốn cùng Cố Minh Thành có quá nhiều giao lộ, thế nhưng lại cố tình có nhiều nút giao như vậy.
“Không dùng nữa?” Cố Minh Thành đánh giá chi phiếu.
“Vâng, cảm ơn Cố tổng.” Khương Thục Đồng cúi thấp đầu, vén tóc qua vành tai.
“Ăn cơm rồi?” Cố Minh Thành tiếp tục hỏi, ánh mắt anh không trốn tránh như Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng ngẩng lên nhìn anh, lắc lắc đầu.
Cố Minh Thành nhìn đến sắc mặt ửng đỏ của cô nói: “Đi thôi, tôi mời em ăn cơm.”
“Tôi ——” Khương Thục Đồng từ chối theo bản năng.
“Không đi sao? Tổng tài mời cấp dưới ăn cơm, cấp dưới còn có cái giá thật lớn.” Cố Minh Thành tùy tiện để người mang chi phiếu vào văn phòng, giống như căn bản anh không để tâm đến ba mươi vạn này vậy.
Khương Thục Đồng cười khẽ một chút, nếu như không đi, có vẻ quá thận trọng rồi. Hơn nữa trong văn phòng người đến người đi, vừa đến giờ là tất cả mọi người đều đi ăn cơm. Cô cùng tổng tài đứng ở trong văn phòng, quá hút mắt đi.Vì thế, liền theo sau lưng Cố Minh Thành, đi xuống bãi đỗ xe dưới lầu.
Cố Minh Thành ăn một bữa trưa, còn phải lái xe đi.
Cô không biết là anh đã sớm đặt sẵn nhà hàng, hay là sợ ăn cơm gần công ty gặp phải đồng nghiệp sẽ có nhiều lời đồn đại, dù sao đi xa vậy để ăn cơm, Khương Thục Đồng rất bất an.
Giống như cô cùng tổng tài là hai người yêu đương vụng trộm, không dám gặp người. Rốt cuộc cô đã kết hôn, nhưng đối với chuyện gia đình của tổng tài, cô một chút cũng không biết, đến lúc ngồi trên xe, cô vẫn luôn nhìn ra phía bên ngoài.
Di động chợt vang lên, là một dãy số xa lạ, vừa mới bấm nghe, bên trong liền truyền tới giọng nói của Ngôn Hi
“Ly hôn với anh ấy nhanh một chút đi, hôm qua tôi đã đến nhà của cô, cô biết chứ?” Hiện tại dường như Ngôn Hi có chút vội vã. Cô ta muốn nhanh chóng thay thế cô.
Khương Thục Đồng cười cười, “Nếu cô có thể nói được Lục Chi Khiêm, vậy thì không còn gì tốt hơn, tôi đã sớm cùng cô nói rất nhiều lần, tôi muốn ly hôn, nhưng anh ta không rời a, cô đừng thuyết phục anh ta không thành, lại tới làm phiền tôi. Thật vô vị!”
Tiếp theo không đợi cô ta trả lời, cô liền tắt điện thoại, vẫn một mực tức giận nên vành mắt phiếm hồng.
“Ngày hôm qua, anh ta mang đàn bà về nhà, làm cái gì tôi cũng không cần nói nữa.” Khương Thục Đồng nói một câu, đại khái thật sự tìm không thấy người khác nói, nghẹn ở trong lòng lại khó chịu.
Cố Minh Thành nghiêng đầu liếc mắt nhìn Khương Thục Đồng một cái, hỏi một câu, “Anh ta rất lợi hại sao?”
“Cái gì?” Khương Thục Đồng không hiểu, nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh Cố Minh Thành. Đúng lúc Cố Minh Thành cũng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau.
“Trên giường.” Cố Minh Thành nói với Khương Thục Đồng một câu.
Khương Thục Đồng là tuyệt đối không nghĩ tới, ông chủ của cô sẽ giáp mặt cùng cô nói ra loại lời nói này.
Trên “sàn nhà”, Khương Thục Đồng còn phát hiện mấy sợi tóc dài, là tóc uốn nhuộm qua, Khương Thục Đồng đầu tóc luôn luôn là màu đen, cho nên, không có khả năng là của cô.
Cô mơ hồ nhớ, hình như mái tóc của Ngôn Hi là màu sắc này, rốt cuộc vẫn là đưa nữ nhân kia về nhà rồi.
Tuy rằng cô chưa bao giờ cùng Lục Chi Khiêm từng có quan hệ da thịt, nhưng hình như bắt được gian tình của Lục Chi Khiêm làm cô rất có cảm giác thành tựu. Đi vào phòng tắm, quả nhiên, cô phát hiện mấy chiếc ‘áo mưa’ ở thùng rác. Còn không cả thèm kiêng dè gì cô.
Lục Chi Khiêm rất cô đơn ngồi hút thuốc trên sô pha, Khương Thục Đồng muốn đi ngủ rồi, nhưng hắn gọi cô lại nói: “Ngày mai đem ba mươi vạn trả cho Cố Minh Thành, chồng của cô không nợ hắn!”
Sau đó trực tiếp đem chi phiếu ném tới trước mặt Khương Thục Đồng.
Mặt cô không chút biểu tình, nhưng tốt xấu gì cô cùng Lục Chi Khiêm cũng có một tờ giấy hôn thú, mặc kệ cô nghĩ như thế nào, ở trong mắt người ngoài, bọn họ vẫn là người một nhà, thiếu tiền hắn so với thiếu tiền người ngoài tốt hơn nhiều.
“Cảm ơn.” Khương Thục Đồng nói một câu, liền muốn trở về phòng mình.
“Cô không hỏi xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?” Giọng nói củaLục Chi Khiêm từ phía sau truyền tới.
“Tôi hỏi có ích gì?”
Lục Chi Khiêm không trả lời nữa.
Ngày hôm sau, khi Khương Thục Đồng đem trả chi phiếu cho Cố Minh Thành đã là giữa trưa. Bởi vì vào đúng giờ cơm trưa anh mới đến công ty.
Cố Minh Thành rất tự nhiên mà mời Khương Thục Đồng ăn cơm.
Nếu như trước kia Khương Thục Đồng nhìn thần sắc Cố Minh Thành vẫn xem là chuyện tự nhiên, thì hiện tại vô luận như thế nào cô đều không được tự nhiên.
Nói cho cùng thì người trước mắt là người đàn ông đầu tiên của cô. Hơn nữa giữa hai người, sau đó lại có qua một chút ái muội, cho nên nghĩ đến anh, trái tim của cô liền đập rất nhanh, không những vậy còn có một loại cảm xúc gọi là “Thẹn thùng” lan tràn ở trong lòng.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ ở trước mặt một người đàn ông thẹn thùng như vậy. Không muốn cùng Cố Minh Thành có quá nhiều giao lộ, thế nhưng lại cố tình có nhiều nút giao như vậy.
“Không dùng nữa?” Cố Minh Thành đánh giá chi phiếu.
“Vâng, cảm ơn Cố tổng.” Khương Thục Đồng cúi thấp đầu, vén tóc qua vành tai.
“Ăn cơm rồi?” Cố Minh Thành tiếp tục hỏi, ánh mắt anh không trốn tránh như Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng ngẩng lên nhìn anh, lắc lắc đầu.
Cố Minh Thành nhìn đến sắc mặt ửng đỏ của cô nói: “Đi thôi, tôi mời em ăn cơm.”
“Tôi ——” Khương Thục Đồng từ chối theo bản năng.
“Không đi sao? Tổng tài mời cấp dưới ăn cơm, cấp dưới còn có cái giá thật lớn.” Cố Minh Thành tùy tiện để người mang chi phiếu vào văn phòng, giống như căn bản anh không để tâm đến ba mươi vạn này vậy.
Khương Thục Đồng cười khẽ một chút, nếu như không đi, có vẻ quá thận trọng rồi. Hơn nữa trong văn phòng người đến người đi, vừa đến giờ là tất cả mọi người đều đi ăn cơm. Cô cùng tổng tài đứng ở trong văn phòng, quá hút mắt đi.Vì thế, liền theo sau lưng Cố Minh Thành, đi xuống bãi đỗ xe dưới lầu.
Cố Minh Thành ăn một bữa trưa, còn phải lái xe đi.
Cô không biết là anh đã sớm đặt sẵn nhà hàng, hay là sợ ăn cơm gần công ty gặp phải đồng nghiệp sẽ có nhiều lời đồn đại, dù sao đi xa vậy để ăn cơm, Khương Thục Đồng rất bất an.
Giống như cô cùng tổng tài là hai người yêu đương vụng trộm, không dám gặp người. Rốt cuộc cô đã kết hôn, nhưng đối với chuyện gia đình của tổng tài, cô một chút cũng không biết, đến lúc ngồi trên xe, cô vẫn luôn nhìn ra phía bên ngoài.
Di động chợt vang lên, là một dãy số xa lạ, vừa mới bấm nghe, bên trong liền truyền tới giọng nói của Ngôn Hi
“Ly hôn với anh ấy nhanh một chút đi, hôm qua tôi đã đến nhà của cô, cô biết chứ?” Hiện tại dường như Ngôn Hi có chút vội vã. Cô ta muốn nhanh chóng thay thế cô.
Khương Thục Đồng cười cười, “Nếu cô có thể nói được Lục Chi Khiêm, vậy thì không còn gì tốt hơn, tôi đã sớm cùng cô nói rất nhiều lần, tôi muốn ly hôn, nhưng anh ta không rời a, cô đừng thuyết phục anh ta không thành, lại tới làm phiền tôi. Thật vô vị!”
Tiếp theo không đợi cô ta trả lời, cô liền tắt điện thoại, vẫn một mực tức giận nên vành mắt phiếm hồng.
“Ngày hôm qua, anh ta mang đàn bà về nhà, làm cái gì tôi cũng không cần nói nữa.” Khương Thục Đồng nói một câu, đại khái thật sự tìm không thấy người khác nói, nghẹn ở trong lòng lại khó chịu.
Cố Minh Thành nghiêng đầu liếc mắt nhìn Khương Thục Đồng một cái, hỏi một câu, “Anh ta rất lợi hại sao?”
“Cái gì?” Khương Thục Đồng không hiểu, nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh Cố Minh Thành. Đúng lúc Cố Minh Thành cũng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau.
“Trên giường.” Cố Minh Thành nói với Khương Thục Đồng một câu.
Khương Thục Đồng là tuyệt đối không nghĩ tới, ông chủ của cô sẽ giáp mặt cùng cô nói ra loại lời nói này.
Tác giả :
Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ