Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn
Chương 108: Phải thật hạnh phúc
Edit: Hoàng Bích Ngọc
Tuyết Thuần còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, Lại Tư ôm chặt lấy cô, tránh khỏi tủ rượu, tiến vào một nhà căn phòng tối.
Tuyết Thuần khẽ hé đôi môi đỏ mọng quyến rũ, hoàn toàn không nghĩ tới phòng làm việc tao nhã như vậy lại có một khoảng trời như này.
Đây là gian phòng tương đối rộng rãi.
Lại Tư đặt cô lên giường, tay đã hướng đến đôi chân thon dài lộ ra bên ngoài của cô, bàn tay lưu luyến vuốt ve làn da mềm mại.
Bởi vì bây giờ cô đang làm việc ở văn phòng, cho nên đang mặc váy ngắn tương đối phù hợp với công việc. Tuyết Thuần cảm thấy chân có chút khác thường, không được tự nhiên uốn éo người, muốn tránh khỏi bàn tay nóng rực.
Lại Tư cười yếu ớt một tiếng, như cô mong muốn rời khỏi hai chân của cô, bàn tay cũng đổi phương hướng, tỉ mỉ vuốt ve xuống dưới. Anh nâng đôi chân trắng như tuyết làm anh lưu luyến, nắm lấy đôi giày cao gót màu đen của cô định tháo xuống.
Tuyết Thuần đỏ mặt giãy chân, Lại Tư đã cởi bỏ quần tất của cô, vén cao làn váy, bàn tay giữ lấy nơi da thịt động động lòng người.
"Không phải là phải làm việc sao?" Tuyết Thuần chật vật bò lên.
"Công việc căng thẳng phía trước, đầu tiên để cho em làm quen một chút về ông chủ của mình."
"Em nhớ là tối qua đã nói, em đến tháng."
"Anh cũng nhớ là tối qua đã nói, ngậm giúp anh…….."
... ...... ...
Những ngày này, cô phát hiện công việc duy nhất của mình là, làm những việc thoải mái mà Lại Tư giao cho. Gian phòng trong phòng làm việc, cần có những gì..., tất cả đều đầy đủ, Lại Tư cũng chẳng kiêng nể gì cả muốn gì đều có. Người bên ngoài không biết, anh chính là một cái địa lao, trẻ con thương hay hát bài “sói đội lốt cừu”, một người đàn ông hồ ly giảo hoạt sống hàng vạn năm.
Tuyết Thuần ăn mặc chỉnh tề, ra khỏi gian phòng, phát hiện bên ngoài cửa sổ trời đã tối đen như mực, Tuyết Thuần cười khổ, dậm chân một cái: "Chúng ta không kịp về nhà ăn cơm cùng với Trích Trích Đô Đô rồi."
"Yên tâm, anh đã sớm nói với Tô tẩu, tối nay là thế giới hai người của chúng ta." Lại Tư mặc áo khoác vào, sau đó khoác thêm cho Tuyết Thuần một cái áo khoác tây trang màu bảo thạch, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: "Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm tây."
Bây giờ Tuyết Thuần chỉ cần nghe thấy thế giới hai người liền có chút tâm tình hoảng hoảng, sợ Lại Tư lại trêu gẹo cô.
"Không cần bao cả quán ăn." Tuyết Thuần đi sau lưng anh nói thầm, hai người ăn cơm mặc dù rất lãng mạn, nhưng không khí lại vô cùng an tĩnh.
"Tuyết Thuần nói gì, thì chính là cái đó."
Gió thu thổi, Lại Tư ôm chặt lấy cô, ôm chặt cô che chở trong lòng ngực của chính mình, vì cô chống đỡ tất cả gió thu.
Trong nhà hàng Tây.
Bản tính thân sĩ, được dạy dỗ tốt, Lại Tư rất tự nhiên kéo ghế ra cho Tuyết Thuần: "Muốn nghe Saxophone sao?"
Tuyết Thuần gật đầu thật mạnh: "Ừ." Cô thích nghe nhất là là giai điệu của Saxophone, Lại Tư càng lúc càng giống con giun trong bụng của cô.
"Tuyết Thuần, đã lâu không gặp."
Âm thanh này giống như một hồi sấm sét trên nền đất phẳng, Tuyết Thuần đột nhiên ngẩng đầu. Thiến Sở Sở mặc một chiếc váy rất nữ tính, tay cầm một chiếc túi tinh xảo đắt giá của Chanel.
"Sở Sở!" Tuyết Thuần lập tức đứng lên, động tác quá nhanh, chiếc ghế lùi lại phát ra một âm thanh chói tai, làm tất cả mọi người đang nói chuyện phải đưa mắt về nơi phát ra âm thanh đó.
Lại Tư cúi đầu xin lỗi mọi người, coi như là chào hỏi. Sau đó hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Thiến Sở Sở, giống như nếu cô ta có một chút động tĩnh gì, liền lập tức ném cô ta ra ngoài.
Thiến Sở Sở mỉm cười lắc đầu một cái: "Tuyết Thuần vẫn giống như trước đây, không có cách nào che giấu nội tâm của chính mình."
Tuyết Thuần há miệng: "Mình.....mình..." trước kia cả ngày đều mặc quần áo thể thao, đã có thể làm người khác nổ tung, vừa thấy cô ấy liền kích động vui vẻ vạn phần, lúc này lại giống như đã trải qua gió sương ngàn năm, trở thành một người phụ nữ đoan trang thành thục và trầm ổn hơn nhưng lại giống.......phu nhân. Chỉ là, một Thiến Sở Sở như vậy, tuy rằng chính cô ấy hy vọng trở thành người như vậy, nhưng hình như đã mất đi một linh hồn hồn nhiên trong sáng.
"Mình có thể ngồi xuống không?" Thiến Sở Sở căng thẳng hỏi.
Tuyết Thuần sững sờ gật đầu một cái, rất không quen với cô ấy của hiện tại: "Dĩ nhiên có thể."
"Cậu khác rồi."
"Mình kết hôn rồi."
Hai người đồng thời lên tiếng, Tuyết Thuần ngơ ngác tại chỗ, Thiến Sở Sở nói cô ấy kết hôn rồi! Trước kia cô ấy có nói nếu cô ấy kết hôn nhất định sẽ mời cô làm phù dâu, muốn cho toàn thế giới biết Thiến Sở Sở cô sẽ gả cho một người đàn ông hoàn hảo.
"Người kết hôn rồi đương nhiên sẽ khác. Huống chi, mình lại gả vào hào môn, đi đứng nói năng cũng là đại biểu cho chính gia tộc của mình." Thiến Sở Sở duy trì nụ cười hòa nhã, Tuyết Thuần hoàn toàn không tìm được dấu vết đơn thuần không tim không phổi của ngày xưa.
Như vậy sao? Tuyết Thuần lại liếc mắt nhìn Lại Tư, gia sản của Lại Tư không ít, nhưng mà cho đến hiện tại cũng chưa từng yêu cầu cô phải như vậy.
Thiến Sở Sở nhìn hai người họ trao đội ánh mắt, cảm thấy quá khứ mình quá là ngu ngốc, phát hiện mình vĩnh viễn đều chạy không thoát khỏi quỹ đạo của vận mệnh, có vài người trời sinh ra nhất định có kết cục hạnh phúc, có vài người, giống như cô, cả đời bi ai.
"Trình Lãng anh ấy cũng kết hôn rồi."
Tuyết Thuần bối rối, xem ra trong thời gian bốn năm này, không chỉ mỗi cô, bất luận là ai cũng đang thay đổi: "Vậy, anh ấy có tốt không?"
"Chắc là tốt đi, nếu không lấy tính cách của anh ấy cũng sẽ không kết hôn." Thiến Sở Sở chết lặng, cũng không nói, Trình Lãng vì công ty và gia tộc nên mới kết hôn.
Tuyết Thuần còn muốn hỏi những thứ khác, lại phát hiện ra những vấn đề mình muốn hỏi đều rất vô nghĩa, nhìn gò má quen thuộc, vẻ mặt xa lạ, sự thân mật của cô ấy lập tức vụt tắt.
Hình như Thiến Sở Sở nhìn thấy cái gì, vội vã đứng dậy, trước khi đi còn nói một câu: "Tuyết Thuần, nhất định phải thật hạnh phúc. Nếu không, mình sẽ không vui. Được rồi, chồng mình đang đợi mình, quấy rầy hai người lâu như vậy, mình đi trước đây"
Xa xa Tuyết Thuần trông thấy Thiến Sở Sở ôm lấy cánh tay của một người đàn ông trung niên rời đi.
Cho đến cuối cùng, Lại Tư cũng không nói cái gì. Chính xác mà nói, anh không đuổi Thiến Sở Sở đi, đã xem là rất tốt rồi. Thiến Sở Sở là nút thắt lớn nhất của Tuyết Thuần, sớm muộn gì cũng phải cởi ra, thế này rất tốt, chấm dứt ngay trước mắt anh, như vậy rất tốt.
Tuyết Thuần ngơ ngác ăn mỗi thứ một chút, Lại Tư thấy cô không có khẩu vị, nói: "Có cái gì em không bỏ được sao? Em cũng không nợ bọn họ cái gì, nếu như em vẫn muốn làm bạn với bọn họ, anh cũng không ngại." Anh nghĩ, Tuyết Thuần có thế giới riêng của chính cô, có một số việc, anh nhúng tay vào còn làm mọi chuyện tồi tệ hơn.
Tuyết Thuần lắc đầu một cái: "Không có gì là không bỏ được, chẳng qua là cảm thấy, thời gian trôi đi, cái gì cũng thay đổi. Em có chút sợ."
Cô thật sự rất sợ, có thể có một ngày, Lại Tư sẽ biết thành một người mà cô không thể nhận ra, cuộc sống đau khổ nhất là thương cảm, quá thương nhớ một người đã không còn như trước.
Lại Tư đúng là con giun trong bụng của cô, biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, đưa bàn tay to lớn qua cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, vừa trân quý vừa nhẹ nhàng hôn xuống một cái, ánh mắt không thay đổi nhìn thật lâu vào cô.
"Bất luận mọi việc thế sự xoay vần, việc đời thay đổi như nào, trái tim của anh chỉ nhảy lên vì em. Chúng ta ước định, cho dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải ở chung một chỗ. Dù là có một ngày, anh từ bỏ em, hoặc là em từ bỏ anh, bất luận có lỡ nói không yêu đối phương nữa, cũng có thể nhẹ nhàng bỏ qua được không? Mặc kệ theo đuổi có khó khăn như thế nào, cũng không được lui bước chỉ có thể tiến lên, đồng ý anh, có được không?"
Trái tim của Tuyết Thuần nhảy loạn! Mặc dù thời gian ở chung với nhau không tính là ngắn, nhưng mà giờ phút này trái tim của cô đập rất nhanh, cứ như lúc vừa mới thích anh vậy, không thể kiềm chế cảm giác rung động mãnh liệt này.
Đôi mắt sáng long lanh của cô hiện lên những gợi sóng, lướt qua hai bàn tay nắm chặt, nhìn vào bên trong mắt của anh, ở nơi đó đã từng cuồng vọng sắc bén nhưng lại vì cô mà trở nên nhu tình ý mật, giống như cả bầu trời đêm có vài ngôi sao sáng lọt vào trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh, thế gian này chân thành nhất chính là lời thề hẹn ước đôi bên.
Tuyết Thuần không có chút tiền đồ nào bị Lại Tư làm cho cảm động sắp rớt nước mắt, chớp chớp đôi mắt ướt nhẹp, khó kiềm chế thốt ra một câu: "Được."
Bao nhiêu lần, cô trốn tránh rồi lui bước; bao nhiêu lần, sự nhẫn nhịn và bao dung của anh; bao nhiêu lần, cô chạy anh truy đuổi. Vậy mà, anh vẫn tha thứ cho sự tự ti, hèn nhát và tùy hứng của cô. Anh không muốn thấy cô phải chịu khổ, muốn cho cô cuộc sống tốt nhất, để cô làm tổn thương anh biết bao nhiêu lần. Có trời mới biết, mỗi lần đến gần anh, cô đều phải cảm tạ Thượng Đế một lần.
Có một người đàn ông hoàn mỹ như này làm chồng, ở cái xã hội coi trọng vật chất như này, có thể nói là hoàn mỹ! Vậy là đủ rồi! Cô không cầu gì khác! Là một người phụ nữ, cô có thể cùng người mình yêu ở chung một chỗ cả đời, có thể vì người cô yêu sinh ra hai đứa con, sau này vẫn có thể cùng nhau gắn bó chung, cùng nhau nuôi con trở thành người tốt, cả quá trình đó, nhất định rất hạnh phúc và mỹ mãn!
Cô, rất hạnh phúc.
Sáng sớm, gió mang hơi lạnh, giá hoa xanh ngát.
"Mẹ, đi chơi là phải mang hết đồ trong nhà đi sao?" Trích Trích chạy ra vườn hoa nhỏ, đi đến bên cạnh Tuyết Thuần đang tưới hoa.
Tuyết Thuần để vòi hoa sen xuống: "Không cần, chúng ta chỉ đi hai ngày, mang thêm vài bộ quần áo để mặc là được rồi."
"Oh." Trích Trích rất nhanh liền nghĩ đến: "Nhưng xe điện của Trích Trích không phải quần áo, cha bảo Tô tẩu cho vào cốp xe rồi."
"Đó là bởi vì lo lắng Trích Trích không có xe chơi." Tuyết tinh khiết cười xoa xoa đầu của bé: "Được rồi, chúng ta đi xem một chút xem có còn thiếu thứ gì không."
"Ha ha ha……." Chưa vào đến cửa, đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Đô Đô.
"Vui vẻ như vậy, hai cha con đang đùa gì thế?" Tuyết Thuần vừa vào cửa, liền thấy Lại Tư chơi với Đô Đô không biết trời biết đất.
Đô Đô lạc giọng trả lời: "Cằm râu ria của cha cứ chọc vào mặt của con."
Ách….. Rốt cuộc Tuyết Thuần cũng hiểu rõ, tại sao Lại Tư luôn luôn sạch sẽ, bỗng nhiên hai ngày nay lại không cạo râu, thì ra để râu là để làm như thế này.
"Tất cả sắp xếp xong hết rồi, chúng ta đi chơi thôi!" Lại Tư nói xong lại cúi xuống ôm Đô Đô một cái, lại dùng cằm chọc chọc vào mặt Đô Đô. Chọc cho Đô Đô một hồi cười khanh khách.
Tuyết Thuần siết chặt gương mặt Trích Trích, an ủi nói: "Cái đó không có gì hay cả, lần sau học đua xe cùng cha."
"Hứ, con không thèm thích, đúng là trò chơi của con gái." Trích Trích hừ một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Nhìn này, tính cách kiêu ngạo phát tác! Tuyết Thuần bất đắc dĩ liếc mắt.
Nơi lý tưởng đi chơi, chính là rời xa thành phố ồn ào, đến một nơi mà có thể làm cho người ta thả lỏng tâm hồn.
Xe chạy thẳng một đường, Tuyết Thuần nhìn đường phía trước, cảm thấy con đường này sao lại quen thuộc đến thế. Trong lòng có một chút hoài nghi, nhưng lại không quá chắc chắn.
Cho đến khi Lại Tư dừng Bugatti Veyron lại, Tuyết Thuần đứng ngẩn người, mặc cho Trích Trích Đô Đô cười đùa hoan hô chạy loạn vào trong ngôi biệt thự nghỉ dưỡng trong truyền thuyết.
Đổ mồ hôi ! Đây chính là Thánh địa nghỉ dưỡng?
Thảo nào nói đi chơi, Lại Tư lại thúc giục Tô tẩu mang cái này mang cái kia. Thảo nào Lại Tư lại thần thần bí bí không nói ra, thực chất chỉ sợ cô không đi.
Thì ra Thánh địa nghỉ dưỡng, lại là địa bàn của Lại Tư!
Lại Tư ôm eo thon của cô: "Thích chỗ này không? Cuộc sống lúc mới kết hôn của chúng ta chính là sống ở đây, mỗi ngày cùng nhau ăn bữa sáng, em vẫn hôn chào buổi sáng, thắt cà vạt, tiễn anh đi làm."
Lúc Lại Tư nói xong, đúng như anh muốn Tuyết Thuần không thể kiềm chế chợt nhớ về những kỷ niệm trong quá khứ.
Lại Tư nghiêng mặt hôn lên đỉnh đầu của cô cười: "Chỉ là lúc đó em thật chẳng nghe lời gì cả, kết hôn được mười ngày em liền chạy mất. Anh rõ ràng không miễn cưỡng em phải ngủ chung giường với anh, em thì hay rồi, quay người tặng anh một cái tát, truyền thông đem chuyện của chúng ta làm xôn xao dư luận, hỏi đến nỗi anh á khẩu không nói được câu nào, khi đó, em lại tự do đi vòng quanh Thế giới."
Tuyết Thuần xấu hổ, đầu càng cúi xuống thấp hơn.
"Sau đó anh liền thấy không đúng, đem em mạnh mẽ cột chặt ở nhà lớn, để em luôn nằm trong phạm vi tai mắt của anh. Không nghĩ, đến cuối cùng, lại ép hai chúng ta đến bước kia."
Tuyết Thuần đau lòng, không dám ngẩng đầu nhìn Lại Tư.
"Hôm nay, em có đồng ý trở lại đây xây dựng một gia đình với anh không? Không có nghi ngờ cũng không có lo lắng, chỉ có gia đình ấm áp hạnh phúc?"Ánh mắt Lại Tư dần dần mềm mại, con mắt hồ ly lướt qua mấy ánh sao. Trong lòng đang quanh có tính toán, một khi Tuyết Thuần thấy áy náy, sẽ mềm lòng, mềm lòng thì anh nói gì sẽ nghe nấy, anh nói gì nghe nấy, mọi chuyện đều dễ làm.
Tuyết Thuần ngẩng đầu, trong mắt đen của Lại Tư lập tức trở nên ôn nhu, bên trong tràn ngập chờ mong, tràn ngập nhu tình ý mật.
"Cha! Mẹ! Nơi này thật đẹp, mau vào a!" Trích Trích đứng trong đại viện ở khu nhà cao cấp vẫy vẫy tay.
"Mau vào! Ha ha!" Đô Đô rất vui mừng, hai cái chân ngắn chạy tới chạy lui.
"Ha ha." Trên mặt Tuyết Thuần toát ra nụ cười hạnh phúc, cô cũng không nói gì, chỉ là để tay của cô vào tay của anh, mười ngón tay đan chặt. Cô nở nụ cười êm ái hạnh phúc dựa vào tay anh: "Chúng ta vào thôi, về sau liền ở nơi này."
"Được." Gian kế của Lại Tư được như ý, tự nhiên rất vui.
Tuyết Thuần lại nghĩ tới một ít chuyện, lo lắng hỏi: "Những chuyện trong nhà chính sao rồi? Những thứ súng ống đạn dược kia, có xảy ra vấn đề hay không, đi nước Mĩ, đi Đông Nam Á, đi Châu Phi, đi Trung Đông.... ..."
Lại Tư đổi bị động thành chủ động, vuốt vuốt vai ngọc của cô, rất hưởng thụ sự cái tư thế này: "Hắc đạo bây giờ yên ổn hơn nhiều, những chuyện này về sau sẽ rất ít đến phiên anh phải đích thân ra mặt, chờ Trích Trích Đô Đô được nghỉ hè, thỉnh thoảng chúng ta trở về một vài ngày là được rồi."
"Ừ."
"Mẹ, nơi này so với nhà của chúng ta còn lớn hơn, đẹp hơn, con rất thích nơi này."
"Công chúa Đô cũng thích."
Tuyết Thuần hôn vào má phấn nộm của con gái: "Vậy chúng ta sẽ ở luôn ở nơi này có được không?"
Trích Trích Đô Đô giòn giã đáp: "Được ạ!"
Khóe môi Lại Tư kéo lên thật cao, trong mắt của người đàn ông cứ thế mà dịu dàng hơn. Cứ hạnh phúc như vậy đi.
Hạnh phúc là gì?
Hạnh phúc là tự do của một người?
Là hai người cùng hưởng niềm vui?
Là niềm vui thích khi chế tạo sinh mệnh?
Là quyền thế danh lợi tiền bạc?
Tìm một người yêu mình, bất luận là bạn bè, người yêu, cùng nhau lớn lên, cho dù là phản bội rồi vứt bỏ, ít nhất cũng đã yêu, đã thích, đã cũng ở chung một chỗ.
Cô nói rồi, hạnh phúc, chính là được cùng người mình yêu và là người yêu mình, cả đời ở chung một chỗ, cả quá trình có lẽ sẽ có đau có khổ có nước mắt có bi ai, nhưng mà nhất định sẽ có cười có vui có hạnh phúc.
Muốn hạnh phúc, phải đi tìm hạnh phúc!
--- ----Hoàn---- ---
Tuyết Thuần còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, Lại Tư ôm chặt lấy cô, tránh khỏi tủ rượu, tiến vào một nhà căn phòng tối.
Tuyết Thuần khẽ hé đôi môi đỏ mọng quyến rũ, hoàn toàn không nghĩ tới phòng làm việc tao nhã như vậy lại có một khoảng trời như này.
Đây là gian phòng tương đối rộng rãi.
Lại Tư đặt cô lên giường, tay đã hướng đến đôi chân thon dài lộ ra bên ngoài của cô, bàn tay lưu luyến vuốt ve làn da mềm mại.
Bởi vì bây giờ cô đang làm việc ở văn phòng, cho nên đang mặc váy ngắn tương đối phù hợp với công việc. Tuyết Thuần cảm thấy chân có chút khác thường, không được tự nhiên uốn éo người, muốn tránh khỏi bàn tay nóng rực.
Lại Tư cười yếu ớt một tiếng, như cô mong muốn rời khỏi hai chân của cô, bàn tay cũng đổi phương hướng, tỉ mỉ vuốt ve xuống dưới. Anh nâng đôi chân trắng như tuyết làm anh lưu luyến, nắm lấy đôi giày cao gót màu đen của cô định tháo xuống.
Tuyết Thuần đỏ mặt giãy chân, Lại Tư đã cởi bỏ quần tất của cô, vén cao làn váy, bàn tay giữ lấy nơi da thịt động động lòng người.
"Không phải là phải làm việc sao?" Tuyết Thuần chật vật bò lên.
"Công việc căng thẳng phía trước, đầu tiên để cho em làm quen một chút về ông chủ của mình."
"Em nhớ là tối qua đã nói, em đến tháng."
"Anh cũng nhớ là tối qua đã nói, ngậm giúp anh…….."
... ...... ...
Những ngày này, cô phát hiện công việc duy nhất của mình là, làm những việc thoải mái mà Lại Tư giao cho. Gian phòng trong phòng làm việc, cần có những gì..., tất cả đều đầy đủ, Lại Tư cũng chẳng kiêng nể gì cả muốn gì đều có. Người bên ngoài không biết, anh chính là một cái địa lao, trẻ con thương hay hát bài “sói đội lốt cừu”, một người đàn ông hồ ly giảo hoạt sống hàng vạn năm.
Tuyết Thuần ăn mặc chỉnh tề, ra khỏi gian phòng, phát hiện bên ngoài cửa sổ trời đã tối đen như mực, Tuyết Thuần cười khổ, dậm chân một cái: "Chúng ta không kịp về nhà ăn cơm cùng với Trích Trích Đô Đô rồi."
"Yên tâm, anh đã sớm nói với Tô tẩu, tối nay là thế giới hai người của chúng ta." Lại Tư mặc áo khoác vào, sau đó khoác thêm cho Tuyết Thuần một cái áo khoác tây trang màu bảo thạch, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: "Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm tây."
Bây giờ Tuyết Thuần chỉ cần nghe thấy thế giới hai người liền có chút tâm tình hoảng hoảng, sợ Lại Tư lại trêu gẹo cô.
"Không cần bao cả quán ăn." Tuyết Thuần đi sau lưng anh nói thầm, hai người ăn cơm mặc dù rất lãng mạn, nhưng không khí lại vô cùng an tĩnh.
"Tuyết Thuần nói gì, thì chính là cái đó."
Gió thu thổi, Lại Tư ôm chặt lấy cô, ôm chặt cô che chở trong lòng ngực của chính mình, vì cô chống đỡ tất cả gió thu.
Trong nhà hàng Tây.
Bản tính thân sĩ, được dạy dỗ tốt, Lại Tư rất tự nhiên kéo ghế ra cho Tuyết Thuần: "Muốn nghe Saxophone sao?"
Tuyết Thuần gật đầu thật mạnh: "Ừ." Cô thích nghe nhất là là giai điệu của Saxophone, Lại Tư càng lúc càng giống con giun trong bụng của cô.
"Tuyết Thuần, đã lâu không gặp."
Âm thanh này giống như một hồi sấm sét trên nền đất phẳng, Tuyết Thuần đột nhiên ngẩng đầu. Thiến Sở Sở mặc một chiếc váy rất nữ tính, tay cầm một chiếc túi tinh xảo đắt giá của Chanel.
"Sở Sở!" Tuyết Thuần lập tức đứng lên, động tác quá nhanh, chiếc ghế lùi lại phát ra một âm thanh chói tai, làm tất cả mọi người đang nói chuyện phải đưa mắt về nơi phát ra âm thanh đó.
Lại Tư cúi đầu xin lỗi mọi người, coi như là chào hỏi. Sau đó hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Thiến Sở Sở, giống như nếu cô ta có một chút động tĩnh gì, liền lập tức ném cô ta ra ngoài.
Thiến Sở Sở mỉm cười lắc đầu một cái: "Tuyết Thuần vẫn giống như trước đây, không có cách nào che giấu nội tâm của chính mình."
Tuyết Thuần há miệng: "Mình.....mình..." trước kia cả ngày đều mặc quần áo thể thao, đã có thể làm người khác nổ tung, vừa thấy cô ấy liền kích động vui vẻ vạn phần, lúc này lại giống như đã trải qua gió sương ngàn năm, trở thành một người phụ nữ đoan trang thành thục và trầm ổn hơn nhưng lại giống.......phu nhân. Chỉ là, một Thiến Sở Sở như vậy, tuy rằng chính cô ấy hy vọng trở thành người như vậy, nhưng hình như đã mất đi một linh hồn hồn nhiên trong sáng.
"Mình có thể ngồi xuống không?" Thiến Sở Sở căng thẳng hỏi.
Tuyết Thuần sững sờ gật đầu một cái, rất không quen với cô ấy của hiện tại: "Dĩ nhiên có thể."
"Cậu khác rồi."
"Mình kết hôn rồi."
Hai người đồng thời lên tiếng, Tuyết Thuần ngơ ngác tại chỗ, Thiến Sở Sở nói cô ấy kết hôn rồi! Trước kia cô ấy có nói nếu cô ấy kết hôn nhất định sẽ mời cô làm phù dâu, muốn cho toàn thế giới biết Thiến Sở Sở cô sẽ gả cho một người đàn ông hoàn hảo.
"Người kết hôn rồi đương nhiên sẽ khác. Huống chi, mình lại gả vào hào môn, đi đứng nói năng cũng là đại biểu cho chính gia tộc của mình." Thiến Sở Sở duy trì nụ cười hòa nhã, Tuyết Thuần hoàn toàn không tìm được dấu vết đơn thuần không tim không phổi của ngày xưa.
Như vậy sao? Tuyết Thuần lại liếc mắt nhìn Lại Tư, gia sản của Lại Tư không ít, nhưng mà cho đến hiện tại cũng chưa từng yêu cầu cô phải như vậy.
Thiến Sở Sở nhìn hai người họ trao đội ánh mắt, cảm thấy quá khứ mình quá là ngu ngốc, phát hiện mình vĩnh viễn đều chạy không thoát khỏi quỹ đạo của vận mệnh, có vài người trời sinh ra nhất định có kết cục hạnh phúc, có vài người, giống như cô, cả đời bi ai.
"Trình Lãng anh ấy cũng kết hôn rồi."
Tuyết Thuần bối rối, xem ra trong thời gian bốn năm này, không chỉ mỗi cô, bất luận là ai cũng đang thay đổi: "Vậy, anh ấy có tốt không?"
"Chắc là tốt đi, nếu không lấy tính cách của anh ấy cũng sẽ không kết hôn." Thiến Sở Sở chết lặng, cũng không nói, Trình Lãng vì công ty và gia tộc nên mới kết hôn.
Tuyết Thuần còn muốn hỏi những thứ khác, lại phát hiện ra những vấn đề mình muốn hỏi đều rất vô nghĩa, nhìn gò má quen thuộc, vẻ mặt xa lạ, sự thân mật của cô ấy lập tức vụt tắt.
Hình như Thiến Sở Sở nhìn thấy cái gì, vội vã đứng dậy, trước khi đi còn nói một câu: "Tuyết Thuần, nhất định phải thật hạnh phúc. Nếu không, mình sẽ không vui. Được rồi, chồng mình đang đợi mình, quấy rầy hai người lâu như vậy, mình đi trước đây"
Xa xa Tuyết Thuần trông thấy Thiến Sở Sở ôm lấy cánh tay của một người đàn ông trung niên rời đi.
Cho đến cuối cùng, Lại Tư cũng không nói cái gì. Chính xác mà nói, anh không đuổi Thiến Sở Sở đi, đã xem là rất tốt rồi. Thiến Sở Sở là nút thắt lớn nhất của Tuyết Thuần, sớm muộn gì cũng phải cởi ra, thế này rất tốt, chấm dứt ngay trước mắt anh, như vậy rất tốt.
Tuyết Thuần ngơ ngác ăn mỗi thứ một chút, Lại Tư thấy cô không có khẩu vị, nói: "Có cái gì em không bỏ được sao? Em cũng không nợ bọn họ cái gì, nếu như em vẫn muốn làm bạn với bọn họ, anh cũng không ngại." Anh nghĩ, Tuyết Thuần có thế giới riêng của chính cô, có một số việc, anh nhúng tay vào còn làm mọi chuyện tồi tệ hơn.
Tuyết Thuần lắc đầu một cái: "Không có gì là không bỏ được, chẳng qua là cảm thấy, thời gian trôi đi, cái gì cũng thay đổi. Em có chút sợ."
Cô thật sự rất sợ, có thể có một ngày, Lại Tư sẽ biết thành một người mà cô không thể nhận ra, cuộc sống đau khổ nhất là thương cảm, quá thương nhớ một người đã không còn như trước.
Lại Tư đúng là con giun trong bụng của cô, biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, đưa bàn tay to lớn qua cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, vừa trân quý vừa nhẹ nhàng hôn xuống một cái, ánh mắt không thay đổi nhìn thật lâu vào cô.
"Bất luận mọi việc thế sự xoay vần, việc đời thay đổi như nào, trái tim của anh chỉ nhảy lên vì em. Chúng ta ước định, cho dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải ở chung một chỗ. Dù là có một ngày, anh từ bỏ em, hoặc là em từ bỏ anh, bất luận có lỡ nói không yêu đối phương nữa, cũng có thể nhẹ nhàng bỏ qua được không? Mặc kệ theo đuổi có khó khăn như thế nào, cũng không được lui bước chỉ có thể tiến lên, đồng ý anh, có được không?"
Trái tim của Tuyết Thuần nhảy loạn! Mặc dù thời gian ở chung với nhau không tính là ngắn, nhưng mà giờ phút này trái tim của cô đập rất nhanh, cứ như lúc vừa mới thích anh vậy, không thể kiềm chế cảm giác rung động mãnh liệt này.
Đôi mắt sáng long lanh của cô hiện lên những gợi sóng, lướt qua hai bàn tay nắm chặt, nhìn vào bên trong mắt của anh, ở nơi đó đã từng cuồng vọng sắc bén nhưng lại vì cô mà trở nên nhu tình ý mật, giống như cả bầu trời đêm có vài ngôi sao sáng lọt vào trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh, thế gian này chân thành nhất chính là lời thề hẹn ước đôi bên.
Tuyết Thuần không có chút tiền đồ nào bị Lại Tư làm cho cảm động sắp rớt nước mắt, chớp chớp đôi mắt ướt nhẹp, khó kiềm chế thốt ra một câu: "Được."
Bao nhiêu lần, cô trốn tránh rồi lui bước; bao nhiêu lần, sự nhẫn nhịn và bao dung của anh; bao nhiêu lần, cô chạy anh truy đuổi. Vậy mà, anh vẫn tha thứ cho sự tự ti, hèn nhát và tùy hứng của cô. Anh không muốn thấy cô phải chịu khổ, muốn cho cô cuộc sống tốt nhất, để cô làm tổn thương anh biết bao nhiêu lần. Có trời mới biết, mỗi lần đến gần anh, cô đều phải cảm tạ Thượng Đế một lần.
Có một người đàn ông hoàn mỹ như này làm chồng, ở cái xã hội coi trọng vật chất như này, có thể nói là hoàn mỹ! Vậy là đủ rồi! Cô không cầu gì khác! Là một người phụ nữ, cô có thể cùng người mình yêu ở chung một chỗ cả đời, có thể vì người cô yêu sinh ra hai đứa con, sau này vẫn có thể cùng nhau gắn bó chung, cùng nhau nuôi con trở thành người tốt, cả quá trình đó, nhất định rất hạnh phúc và mỹ mãn!
Cô, rất hạnh phúc.
Sáng sớm, gió mang hơi lạnh, giá hoa xanh ngát.
"Mẹ, đi chơi là phải mang hết đồ trong nhà đi sao?" Trích Trích chạy ra vườn hoa nhỏ, đi đến bên cạnh Tuyết Thuần đang tưới hoa.
Tuyết Thuần để vòi hoa sen xuống: "Không cần, chúng ta chỉ đi hai ngày, mang thêm vài bộ quần áo để mặc là được rồi."
"Oh." Trích Trích rất nhanh liền nghĩ đến: "Nhưng xe điện của Trích Trích không phải quần áo, cha bảo Tô tẩu cho vào cốp xe rồi."
"Đó là bởi vì lo lắng Trích Trích không có xe chơi." Tuyết tinh khiết cười xoa xoa đầu của bé: "Được rồi, chúng ta đi xem một chút xem có còn thiếu thứ gì không."
"Ha ha ha……." Chưa vào đến cửa, đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Đô Đô.
"Vui vẻ như vậy, hai cha con đang đùa gì thế?" Tuyết Thuần vừa vào cửa, liền thấy Lại Tư chơi với Đô Đô không biết trời biết đất.
Đô Đô lạc giọng trả lời: "Cằm râu ria của cha cứ chọc vào mặt của con."
Ách….. Rốt cuộc Tuyết Thuần cũng hiểu rõ, tại sao Lại Tư luôn luôn sạch sẽ, bỗng nhiên hai ngày nay lại không cạo râu, thì ra để râu là để làm như thế này.
"Tất cả sắp xếp xong hết rồi, chúng ta đi chơi thôi!" Lại Tư nói xong lại cúi xuống ôm Đô Đô một cái, lại dùng cằm chọc chọc vào mặt Đô Đô. Chọc cho Đô Đô một hồi cười khanh khách.
Tuyết Thuần siết chặt gương mặt Trích Trích, an ủi nói: "Cái đó không có gì hay cả, lần sau học đua xe cùng cha."
"Hứ, con không thèm thích, đúng là trò chơi của con gái." Trích Trích hừ một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Nhìn này, tính cách kiêu ngạo phát tác! Tuyết Thuần bất đắc dĩ liếc mắt.
Nơi lý tưởng đi chơi, chính là rời xa thành phố ồn ào, đến một nơi mà có thể làm cho người ta thả lỏng tâm hồn.
Xe chạy thẳng một đường, Tuyết Thuần nhìn đường phía trước, cảm thấy con đường này sao lại quen thuộc đến thế. Trong lòng có một chút hoài nghi, nhưng lại không quá chắc chắn.
Cho đến khi Lại Tư dừng Bugatti Veyron lại, Tuyết Thuần đứng ngẩn người, mặc cho Trích Trích Đô Đô cười đùa hoan hô chạy loạn vào trong ngôi biệt thự nghỉ dưỡng trong truyền thuyết.
Đổ mồ hôi ! Đây chính là Thánh địa nghỉ dưỡng?
Thảo nào nói đi chơi, Lại Tư lại thúc giục Tô tẩu mang cái này mang cái kia. Thảo nào Lại Tư lại thần thần bí bí không nói ra, thực chất chỉ sợ cô không đi.
Thì ra Thánh địa nghỉ dưỡng, lại là địa bàn của Lại Tư!
Lại Tư ôm eo thon của cô: "Thích chỗ này không? Cuộc sống lúc mới kết hôn của chúng ta chính là sống ở đây, mỗi ngày cùng nhau ăn bữa sáng, em vẫn hôn chào buổi sáng, thắt cà vạt, tiễn anh đi làm."
Lúc Lại Tư nói xong, đúng như anh muốn Tuyết Thuần không thể kiềm chế chợt nhớ về những kỷ niệm trong quá khứ.
Lại Tư nghiêng mặt hôn lên đỉnh đầu của cô cười: "Chỉ là lúc đó em thật chẳng nghe lời gì cả, kết hôn được mười ngày em liền chạy mất. Anh rõ ràng không miễn cưỡng em phải ngủ chung giường với anh, em thì hay rồi, quay người tặng anh một cái tát, truyền thông đem chuyện của chúng ta làm xôn xao dư luận, hỏi đến nỗi anh á khẩu không nói được câu nào, khi đó, em lại tự do đi vòng quanh Thế giới."
Tuyết Thuần xấu hổ, đầu càng cúi xuống thấp hơn.
"Sau đó anh liền thấy không đúng, đem em mạnh mẽ cột chặt ở nhà lớn, để em luôn nằm trong phạm vi tai mắt của anh. Không nghĩ, đến cuối cùng, lại ép hai chúng ta đến bước kia."
Tuyết Thuần đau lòng, không dám ngẩng đầu nhìn Lại Tư.
"Hôm nay, em có đồng ý trở lại đây xây dựng một gia đình với anh không? Không có nghi ngờ cũng không có lo lắng, chỉ có gia đình ấm áp hạnh phúc?"Ánh mắt Lại Tư dần dần mềm mại, con mắt hồ ly lướt qua mấy ánh sao. Trong lòng đang quanh có tính toán, một khi Tuyết Thuần thấy áy náy, sẽ mềm lòng, mềm lòng thì anh nói gì sẽ nghe nấy, anh nói gì nghe nấy, mọi chuyện đều dễ làm.
Tuyết Thuần ngẩng đầu, trong mắt đen của Lại Tư lập tức trở nên ôn nhu, bên trong tràn ngập chờ mong, tràn ngập nhu tình ý mật.
"Cha! Mẹ! Nơi này thật đẹp, mau vào a!" Trích Trích đứng trong đại viện ở khu nhà cao cấp vẫy vẫy tay.
"Mau vào! Ha ha!" Đô Đô rất vui mừng, hai cái chân ngắn chạy tới chạy lui.
"Ha ha." Trên mặt Tuyết Thuần toát ra nụ cười hạnh phúc, cô cũng không nói gì, chỉ là để tay của cô vào tay của anh, mười ngón tay đan chặt. Cô nở nụ cười êm ái hạnh phúc dựa vào tay anh: "Chúng ta vào thôi, về sau liền ở nơi này."
"Được." Gian kế của Lại Tư được như ý, tự nhiên rất vui.
Tuyết Thuần lại nghĩ tới một ít chuyện, lo lắng hỏi: "Những chuyện trong nhà chính sao rồi? Những thứ súng ống đạn dược kia, có xảy ra vấn đề hay không, đi nước Mĩ, đi Đông Nam Á, đi Châu Phi, đi Trung Đông.... ..."
Lại Tư đổi bị động thành chủ động, vuốt vuốt vai ngọc của cô, rất hưởng thụ sự cái tư thế này: "Hắc đạo bây giờ yên ổn hơn nhiều, những chuyện này về sau sẽ rất ít đến phiên anh phải đích thân ra mặt, chờ Trích Trích Đô Đô được nghỉ hè, thỉnh thoảng chúng ta trở về một vài ngày là được rồi."
"Ừ."
"Mẹ, nơi này so với nhà của chúng ta còn lớn hơn, đẹp hơn, con rất thích nơi này."
"Công chúa Đô cũng thích."
Tuyết Thuần hôn vào má phấn nộm của con gái: "Vậy chúng ta sẽ ở luôn ở nơi này có được không?"
Trích Trích Đô Đô giòn giã đáp: "Được ạ!"
Khóe môi Lại Tư kéo lên thật cao, trong mắt của người đàn ông cứ thế mà dịu dàng hơn. Cứ hạnh phúc như vậy đi.
Hạnh phúc là gì?
Hạnh phúc là tự do của một người?
Là hai người cùng hưởng niềm vui?
Là niềm vui thích khi chế tạo sinh mệnh?
Là quyền thế danh lợi tiền bạc?
Tìm một người yêu mình, bất luận là bạn bè, người yêu, cùng nhau lớn lên, cho dù là phản bội rồi vứt bỏ, ít nhất cũng đã yêu, đã thích, đã cũng ở chung một chỗ.
Cô nói rồi, hạnh phúc, chính là được cùng người mình yêu và là người yêu mình, cả đời ở chung một chỗ, cả quá trình có lẽ sẽ có đau có khổ có nước mắt có bi ai, nhưng mà nhất định sẽ có cười có vui có hạnh phúc.
Muốn hạnh phúc, phải đi tìm hạnh phúc!
--- ----Hoàn---- ---
Tác giả :
A Tục