Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh
Chương 35: Thịt Bò Bằm Chưng (5)
Đến dưới lầu nhà Đàu Bài, chỉ mất nửa giờ.
Chỉ là cô nghĩ Tuyệt Mỹ còn công việc, Mạc Thanh Thành ở nhà một mình nếu sốt cao không lùi, nhất định cần người chăm sóc. Nhưng khi đến rồi lại do dự…. ngửa đầu nhìn lầu 24, tự hỏi mình lên thế nào đây. Hắn đang ngủ? Bị sốt thì không tỉnh táo lắm a, bị đánh thức có sao không……
“Cháu gái, sao thế?” Một bà lão đầu bạc xách hai túi đồ lớn đi tới, đặt túi đồ bên chân, mò tìm chìa khóa, “Quên mang chìa khóa?”
“A? Không phải…. Bạn trai của con đang ngủ, con….”
Kỳ thật cô đang nghĩ có nên đánh thức hắn không, xuống mở cửa cho cô…….
Bà cụ cười cười, mở cửa: “Vào trước đi.”
Cô thuận thế đi vào, giúp đỡ bà cụ xách túi đồ lớn, lại không ngờ hai người đều đến tầng 24. Cô nhớ lần trước đến còn cảm khái nơi này bố cục tốt, mỗi tầng chỉ có hai hộ gia đình….. Vì thế, bà đây chính là…. hàng xóm đối diện nhà Đầu Bài sao?
Cô xách túi bự bột giặt nước xả này nọ, vừa nhớ ra thì bà cụ kia đã cười hỏi: “Thật khéo, con là bạn gái của ai trong nhà đối diện thế?”
“Con… là…..”
Cô cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng, cảm thấy có ánh mắt ôn hòa đánh giá mình là chuyện gì a T.T…. Sao lại có cảm giác không phải gặp hàng xóm, mà là gặp phụ huynh vậy, quả nhiên người lớn tuổi phần lớn đều thích bát quái………
“Đừng nói, để bà đoán thử.”
O(╯□╰)o lão nhân gia ngài đừng đoán……….
“Là cậu bác sĩ trẻ kia? Người ít nóiấy?”
“Vâng…..” Ít nói á?
Hắn là diễn viên lồng tiếng, vốn nghề nghiệp là nói chuyện T.T……
“Bác sĩ tốt, trong nhà có một bác sĩ, tạo phúc toàn gia…. Ai u, hình như bà thực tế quá rồi, thằng bé ấy rất nghiêm túc, bà dắt cháu đi khám bệnh từng gặp cậu ta. Đó là lần đầu tiên bà thấy hắn nói nhiều, dạy dỗ một đôi cha mẹ. Đôi cha mẹ trẻ tuổi kia tính khí nóng nảy, mắng hộ sĩ kỹ thuật không tốt, ở bệnh viện khác một kim đã đâm trúng da, nơi này vì sao tìm mãi không thấy mạch máu….. La hét lớn đến mức dọa cả cháu bà, xắn tay áo còn muốn đánh hộ sĩ…. Aiz…. Con xem quan hệ giữa bác sĩ bệnh nhân bây giờ đó, lần trước bà xem tin tức trên TV….”
Bà lão nói một hồi, không biết lạc đề đến chỗ nào rồi.
Cố Thanh nghe tò mò muốn chết, vội kéo chủ đề trở lại: “Sau đó thì sao? Hắn nói gì?”
“À, đúng, tiểu Mạc nhà con a, nói đứa bé có phải bị châm bốn năm ngày rồi không? Đôi cha mẹ kia không vui, còn gào thét, bảo đúng thế, đã tiêm năm ngày, lần đầu tiên xảy ra tình huống này. Tiểu Mạc nói, tiêm lâu như vậy, mạch máu sớm không chịu được, trở về cắt miếng khoai tây sống, dán lên lỗ kim châm, sẽ giúp mạch máu khôi phục nhanh hơn… Bà nghe còn tưởng thật, về cho cháu bà thử qua, có tác dụng thật đó……”
Thì ra….. hắn ở khoa nhi a?
Cửa thang máy mở ra, đã tới tầng 24.
Bà lão rốt cục niềm nở nhìn cô đứng trước cửa, lại ôn hòa nhìn cô vài lần, rồi mới vui vẻ hớn hở đi vào cửa nhà mình. Cố Thanh thở ra một hơi, đứng ở hành lang không người, trước cửa, do dự chốc lát, nhìn đồng hồ, kim đồng hồ tích tắc tích tắc, tim đập nhanh như kim đồng hồ luôn……..
Tiết tấu này khiến người ta rất khẩn trương a………
Cô hít sâu, rốt cục nhấn chuông cửa, mới làm bạn gái người ta ba ngày…. lần thứ hai gặp mặt…. thế nhưng lại thế nhà hắn, đây là vận khí gì a…….
Yên lặng một lát, không có thanh âm gì.
Mạc Thanh Thành, anh không phải sốt tới hôn mê chứ?
Cô lại nhấn chuông cửa, lo lắng nhiều hơn chút, áp đảo cả chút ngượng ngùng ban nãy.
Như cũ…. không có tiếng động.
Sẽ không hôn mê thật chứ?!
Tim như bị nhéo một cái, đột nhiên, cửa được mở ra.
Người trước mặt rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, còn mặc áo trắng tay ngắn và quần thể dục, một tay chống ở khung cửa, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt khép hờ, dường như chưa phản ứng kịp. Cô cũng giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, hai người anh nhìn em, em nhìn anh, đều ngạc nhiên.
Hắn mím môi, chợt cười: “Vào trước đi.”
Giọng hắn đã khản đặc, hắn xoay người, chậm chạp đi về phía phòng mình, Cố Thanh vội đóng cửa, tự giác thay dép lê, khi xoay người lại thì hắn đã vào phòng mình.
Còn may….. cửa vẫn mở.
Cô vào phòng hắn, thấy hắn ngồi bên giường, xé giấy gói, dùng rượu sát trùng lau một cây nhiệt kế, nhét vào miệng rồi mới ngẩng đầu nhìn cô. Rèm trong phòng được kéo lại, tối mờ mờ, hiển nhiên là hắn đang ngủ bị cô đánh thức.
Cô đi qua, ngồi trên sô pha nhỏ cạnh giường: “Rất… khó chịu sao? Có muốn đến bệnh viện không?”
Hắn nhíu mày, lắc đầu.
Nhìn tóc rối dính trên trán hắn, đã ẩm ướt, hẳn là ra không ít mồ hôi. Nhiệt kế ngậm trong miệng, sao lại có cảm giác như hắn đang ngậm kẹo que……
“Em giúp anh đun nước nóng? Anh tranh thủ,” cô chỉ giường hắn, “nằm nghỉ chút đi.”
Bằng không cứ ngồi vậy một lúc nữa sẽ bị cảm lạnh.
Trong phòng không mở điều hòa, rất lạnh.
Cô tự hỏi, có nên mở điều hòa không.
Mạc Thanh Thành đã lấy điều khiển ở trên giường, mở điều hòa, nhíu mày nhìn cô: “Sao em lại mặc váy?” Giọng nói mơ hồ không rõ, có chút mệt mỏi xen lẫn trách cứ………
T.T………. Sao lại có cảm giác đang ngồi trước mặt bác sĩ thế này, chẳng lẽ vừa rồi bị bà cụ tẩy não sao…….
“Buổi sáng nếu ấm áp em sẽ mặc….” Mặt cô hơi hồng, dứt khoát đứng dậy, đi ra đun nước cho hắn: “Anh mau đắp chăn ngủ đi….. Em chỉ đến xem sao, không cần quan tâm em.”
Sau lưng im ắng.
Khi cô bưng nước ấm trở lại, Mạc Thanh Thành thật sự trở về giường, nửa nằm nửa ngồi, nhắm mắt tiếp tục đấu tranh với cơn sốt. Cố Thanh nhìn trán hắn ướt sũng, đặt ly thủy tinh ở bàn nhỏ cạnh giường, đi đến cúi người nhẹ giọng hỏi hắn: “Anh uống thuốc chưa? Khăn mặt ở đâu? Em lấy nước ấm giúp anh lau mặt?”
Cô cúi người, tay chống ở cạnh giường, để dễ nói chuyện với hắn.
Vốn chẳng cảm thấy gì.
Nhưng khi thật sự cúi người xuống, lòng có chút rối loạn.
Mạc Thanh Thành ừm một tiếng, đôi mắt vì sốt cao mà mê mang mở ra, nhìn cô, tiếp tục mơ hồ nói: “Lần trước đã muốn nói với em, sau này mùa đông đừng mặc váy.”
Cô lơ mơ, sao đề tại lại quay về đây?
Hắn giơ tay, lấy nhiệt kế trong miệng ra, nhỏ giọng nói với cô: “Con gái phải chú ý giữ ấm.” Vị đau họng, hắn nói chuyện thật chậm, tự nhiên trộn lẫn ngữ khí ôn nhu mờ ám.
…………
Có tiếng tim đập thình thịch, cô hơi hoảng, xấu hổ né tránh, cách ra một khoảng an toàn…… Lại chợt cảm giác được, hắn dùng ngón tay nóng bỏng, thật nhẹ thật nhẹ, nhéo nhéo vành tai lạnh băng của mình: “Nhớ chưa?”
Giọng khàn khàn mơ hồ, ngữ điệu lại mềm mại.
Không cần tốn sức, nháy mắt phá vỡ mọi phòng tuyến, đánh thẳng vào đáy lòng………
“Khăn mặt của anh màu gì?” Cô đột nhiên đứng thẳng, xoay người đi ra ngoài, rõ ràng là giẫm theo tiếng tim đập mà đi, chân muốn nhũn ra…..
“Màu trắng.”
Chỉ là cô nghĩ Tuyệt Mỹ còn công việc, Mạc Thanh Thành ở nhà một mình nếu sốt cao không lùi, nhất định cần người chăm sóc. Nhưng khi đến rồi lại do dự…. ngửa đầu nhìn lầu 24, tự hỏi mình lên thế nào đây. Hắn đang ngủ? Bị sốt thì không tỉnh táo lắm a, bị đánh thức có sao không……
“Cháu gái, sao thế?” Một bà lão đầu bạc xách hai túi đồ lớn đi tới, đặt túi đồ bên chân, mò tìm chìa khóa, “Quên mang chìa khóa?”
“A? Không phải…. Bạn trai của con đang ngủ, con….”
Kỳ thật cô đang nghĩ có nên đánh thức hắn không, xuống mở cửa cho cô…….
Bà cụ cười cười, mở cửa: “Vào trước đi.”
Cô thuận thế đi vào, giúp đỡ bà cụ xách túi đồ lớn, lại không ngờ hai người đều đến tầng 24. Cô nhớ lần trước đến còn cảm khái nơi này bố cục tốt, mỗi tầng chỉ có hai hộ gia đình….. Vì thế, bà đây chính là…. hàng xóm đối diện nhà Đầu Bài sao?
Cô xách túi bự bột giặt nước xả này nọ, vừa nhớ ra thì bà cụ kia đã cười hỏi: “Thật khéo, con là bạn gái của ai trong nhà đối diện thế?”
“Con… là…..”
Cô cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng, cảm thấy có ánh mắt ôn hòa đánh giá mình là chuyện gì a T.T…. Sao lại có cảm giác không phải gặp hàng xóm, mà là gặp phụ huynh vậy, quả nhiên người lớn tuổi phần lớn đều thích bát quái………
“Đừng nói, để bà đoán thử.”
O(╯□╰)o lão nhân gia ngài đừng đoán……….
“Là cậu bác sĩ trẻ kia? Người ít nóiấy?”
“Vâng…..” Ít nói á?
Hắn là diễn viên lồng tiếng, vốn nghề nghiệp là nói chuyện T.T……
“Bác sĩ tốt, trong nhà có một bác sĩ, tạo phúc toàn gia…. Ai u, hình như bà thực tế quá rồi, thằng bé ấy rất nghiêm túc, bà dắt cháu đi khám bệnh từng gặp cậu ta. Đó là lần đầu tiên bà thấy hắn nói nhiều, dạy dỗ một đôi cha mẹ. Đôi cha mẹ trẻ tuổi kia tính khí nóng nảy, mắng hộ sĩ kỹ thuật không tốt, ở bệnh viện khác một kim đã đâm trúng da, nơi này vì sao tìm mãi không thấy mạch máu….. La hét lớn đến mức dọa cả cháu bà, xắn tay áo còn muốn đánh hộ sĩ…. Aiz…. Con xem quan hệ giữa bác sĩ bệnh nhân bây giờ đó, lần trước bà xem tin tức trên TV….”
Bà lão nói một hồi, không biết lạc đề đến chỗ nào rồi.
Cố Thanh nghe tò mò muốn chết, vội kéo chủ đề trở lại: “Sau đó thì sao? Hắn nói gì?”
“À, đúng, tiểu Mạc nhà con a, nói đứa bé có phải bị châm bốn năm ngày rồi không? Đôi cha mẹ kia không vui, còn gào thét, bảo đúng thế, đã tiêm năm ngày, lần đầu tiên xảy ra tình huống này. Tiểu Mạc nói, tiêm lâu như vậy, mạch máu sớm không chịu được, trở về cắt miếng khoai tây sống, dán lên lỗ kim châm, sẽ giúp mạch máu khôi phục nhanh hơn… Bà nghe còn tưởng thật, về cho cháu bà thử qua, có tác dụng thật đó……”
Thì ra….. hắn ở khoa nhi a?
Cửa thang máy mở ra, đã tới tầng 24.
Bà lão rốt cục niềm nở nhìn cô đứng trước cửa, lại ôn hòa nhìn cô vài lần, rồi mới vui vẻ hớn hở đi vào cửa nhà mình. Cố Thanh thở ra một hơi, đứng ở hành lang không người, trước cửa, do dự chốc lát, nhìn đồng hồ, kim đồng hồ tích tắc tích tắc, tim đập nhanh như kim đồng hồ luôn……..
Tiết tấu này khiến người ta rất khẩn trương a………
Cô hít sâu, rốt cục nhấn chuông cửa, mới làm bạn gái người ta ba ngày…. lần thứ hai gặp mặt…. thế nhưng lại thế nhà hắn, đây là vận khí gì a…….
Yên lặng một lát, không có thanh âm gì.
Mạc Thanh Thành, anh không phải sốt tới hôn mê chứ?
Cô lại nhấn chuông cửa, lo lắng nhiều hơn chút, áp đảo cả chút ngượng ngùng ban nãy.
Như cũ…. không có tiếng động.
Sẽ không hôn mê thật chứ?!
Tim như bị nhéo một cái, đột nhiên, cửa được mở ra.
Người trước mặt rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, còn mặc áo trắng tay ngắn và quần thể dục, một tay chống ở khung cửa, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt khép hờ, dường như chưa phản ứng kịp. Cô cũng giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, hai người anh nhìn em, em nhìn anh, đều ngạc nhiên.
Hắn mím môi, chợt cười: “Vào trước đi.”
Giọng hắn đã khản đặc, hắn xoay người, chậm chạp đi về phía phòng mình, Cố Thanh vội đóng cửa, tự giác thay dép lê, khi xoay người lại thì hắn đã vào phòng mình.
Còn may….. cửa vẫn mở.
Cô vào phòng hắn, thấy hắn ngồi bên giường, xé giấy gói, dùng rượu sát trùng lau một cây nhiệt kế, nhét vào miệng rồi mới ngẩng đầu nhìn cô. Rèm trong phòng được kéo lại, tối mờ mờ, hiển nhiên là hắn đang ngủ bị cô đánh thức.
Cô đi qua, ngồi trên sô pha nhỏ cạnh giường: “Rất… khó chịu sao? Có muốn đến bệnh viện không?”
Hắn nhíu mày, lắc đầu.
Nhìn tóc rối dính trên trán hắn, đã ẩm ướt, hẳn là ra không ít mồ hôi. Nhiệt kế ngậm trong miệng, sao lại có cảm giác như hắn đang ngậm kẹo que……
“Em giúp anh đun nước nóng? Anh tranh thủ,” cô chỉ giường hắn, “nằm nghỉ chút đi.”
Bằng không cứ ngồi vậy một lúc nữa sẽ bị cảm lạnh.
Trong phòng không mở điều hòa, rất lạnh.
Cô tự hỏi, có nên mở điều hòa không.
Mạc Thanh Thành đã lấy điều khiển ở trên giường, mở điều hòa, nhíu mày nhìn cô: “Sao em lại mặc váy?” Giọng nói mơ hồ không rõ, có chút mệt mỏi xen lẫn trách cứ………
T.T………. Sao lại có cảm giác đang ngồi trước mặt bác sĩ thế này, chẳng lẽ vừa rồi bị bà cụ tẩy não sao…….
“Buổi sáng nếu ấm áp em sẽ mặc….” Mặt cô hơi hồng, dứt khoát đứng dậy, đi ra đun nước cho hắn: “Anh mau đắp chăn ngủ đi….. Em chỉ đến xem sao, không cần quan tâm em.”
Sau lưng im ắng.
Khi cô bưng nước ấm trở lại, Mạc Thanh Thành thật sự trở về giường, nửa nằm nửa ngồi, nhắm mắt tiếp tục đấu tranh với cơn sốt. Cố Thanh nhìn trán hắn ướt sũng, đặt ly thủy tinh ở bàn nhỏ cạnh giường, đi đến cúi người nhẹ giọng hỏi hắn: “Anh uống thuốc chưa? Khăn mặt ở đâu? Em lấy nước ấm giúp anh lau mặt?”
Cô cúi người, tay chống ở cạnh giường, để dễ nói chuyện với hắn.
Vốn chẳng cảm thấy gì.
Nhưng khi thật sự cúi người xuống, lòng có chút rối loạn.
Mạc Thanh Thành ừm một tiếng, đôi mắt vì sốt cao mà mê mang mở ra, nhìn cô, tiếp tục mơ hồ nói: “Lần trước đã muốn nói với em, sau này mùa đông đừng mặc váy.”
Cô lơ mơ, sao đề tại lại quay về đây?
Hắn giơ tay, lấy nhiệt kế trong miệng ra, nhỏ giọng nói với cô: “Con gái phải chú ý giữ ấm.” Vị đau họng, hắn nói chuyện thật chậm, tự nhiên trộn lẫn ngữ khí ôn nhu mờ ám.
…………
Có tiếng tim đập thình thịch, cô hơi hoảng, xấu hổ né tránh, cách ra một khoảng an toàn…… Lại chợt cảm giác được, hắn dùng ngón tay nóng bỏng, thật nhẹ thật nhẹ, nhéo nhéo vành tai lạnh băng của mình: “Nhớ chưa?”
Giọng khàn khàn mơ hồ, ngữ điệu lại mềm mại.
Không cần tốn sức, nháy mắt phá vỡ mọi phòng tuyến, đánh thẳng vào đáy lòng………
“Khăn mặt của anh màu gì?” Cô đột nhiên đứng thẳng, xoay người đi ra ngoài, rõ ràng là giẫm theo tiếng tim đập mà đi, chân muốn nhũn ra…..
“Màu trắng.”
Tác giả :
Mặc Bảo Phi Bảo