Rất Khó Không Yêu
Quyển 1 - Chương 7-1
Vu Giai Thần che môi, gương mặt đỏ bừng như rỉ máu, bị mọi người nhìn, cô càng hận không thể chui đầu xuống gầm bàn, bất cứ nơi nào có Vu Tống Hãn, sự bình tĩnh của cô hoàn toàn không thể sử dụng, hơn nữa lần này, thật sự là...
"A... Xin lỗi." Vu Giai Thần chỉ có thể lẩm bẩm nói.
Vu Tống Hãn chỉ liếc nhẹ một cái, sau đó bắt đầu giảng bài.
Những nữ sinh kia bị tiếng ho khan của Vu Giai Thần cắt đứt, hơn nữa nội dung bài giảng hấp dẫn, cũng bỏ qua nội dung câu chuyện, an tĩnh lại.
Nhưng trong lòng của Vu Giai Thần không thể nào bình tĩnh nổi, trong đầu cô không ngừng hiện lên câu nói vừa nghe được.
Đổ mồ hôi vận động kịch liệt trên người phụ nữ...
thật sự là... rất kinh sợ lại vừa sống động.
Buổi tối nóng bức khó ngủ, da thịt tiếp xúc với nhau, ban đêm mồ hôi nhễ nhãi, hắn thở dốc, bắp thịt rắn chắc của hắn, còn có nụ hôn không dứt củahắn.
Đôi mắt đen thâm thúy, thân thể trần truồng hung hăng tiến sâu vào cô, tất cả mọi chi tiết, cô đều nhớ rõ ràng.
Nghĩ đến những điều này, thân thể cô cũng có biến hóa, thay đổi một số tư thế ngồi, cũng không khá hơn.
Len lén ngẩng đầu, nhìn hắn trên bục giảng, trời sinh Vu Tống Hãn có một khí chất thanh nhã, cộng thêm cuốn sách dày trên tay, càng khiến hắn trở nên ôn hòa.
Áo sơ mi màu xanh nhạt mặc trên người hắn càng tăng vẻ nhã nhặn, quần áo hắn mặc đều được may thủ công, vải dệt hữu cơ, sờ lên rất tốt mặc vào thoải mái, tất nhiên, cái giá cũng không rẻ.
Người đàn ông này, trên phương diện sinh hoạt có rất nhiều thói quen kì lạ, ví dụ như nước uống, hắn chỉ sử dụng nước khoáng, mọi thứ hắn dùng đều có thương hiệu.
Có một lần, cô thực sự hiếu kì, hỏi hắn vì sao, khi đó hắn đang gõ máy tính, thản nhiên trả lời: "Bời vì tôi đã xét nghiệm, các thành phần hóa học của nó khá an toàn."
Xét nghiệm? Thành phần hóa học? cô vừa nghe xong đáp án hai mắt trợn tròn.
Quả nhiên là biến thái!
Vu Tống Hãn có dấu hiệu sạch sẽ thái quá, trong nhà nhất định phải quét dọn sạch sẽ không một hạt bụi, không thể có dấu vân tay, không được để đồ đạc lộn xộn, quần áo phải không có một nếp nhăn, mà máy tính của hắn sử dụng thì không cho phép bất kì người nào được động vào.
thật hi vọng các nữ sinh si mê, sùng bái hắn có thể thấy được một phần biến thái của hắn, nếu thấy được sự si mê của các cô gái đó sẽ rớt xuống còn phân nửa... À không, còn một phần ba.
Thoạt nhìn Vu Tống Hãn có vẻ dễ dàng kết giao, nhưng thật ra hắn luôn duy trì khoảng cách với tất cả mọi người: Mỉm cười dịu dàng, nhưng trái timhắn lại rất lạnh lùng, thật sự âm ngoan... Nhưng, người ngoài không ai biết.
Vu Giai Thần nhìn quyển vở trên mặt bàn, trong lòng cô đang rối ren, mỗi lần đều như vậy, mọi người đều bị lôi cuốn bởi bài giảng sinh động phong phú, cô lại thất thần.
Từ nhỏ tới lớn, thành tích của hắn rất là cao, nhiệm vụ dạy học cho cô rơi trên tay hắn, nhưng chỉ cần hắn dạy, cô sẽ thất thần, đờ ra, cho dù hắn có uy hiếp thế nào, cô cũng không khống chế được suy nghĩ bay xa của mình, điều này đã thành định luật, không thay đổi được.
Xem ra, khóa học này điều mà cô có thể tiếp thu, thật sự rất ít.
Hết giờ học, cô chậm rãi thu dọn sách vở, chần chần chừ chừ, đợi khoảng nửa giờ thấy đám nữ sinh kia đã đi hết, Vu Tống Hãn thường không mang theo những vật dụng dư thừa, kể các sách cũng không, hắn trực tiếp rời phòng học, không liếc cô một cái.
Vu Giai Thần dè dặt cẩn thận đi sau lưng hắn, vài lần muốn tiến đến nói chuyện, nhưng thấy nhiều người như vậy, đem lời muốn nói nuốt xuống.
một mực theo hắn tới bãi đõ xe, nhìn hắn lấy chìa khóa, cô quan sát bốn phía, xác định không có người, lúc này mới tiến lên phía trước, "Chuyện này..." Dừng một chút tiếp tục mở miệng: "Ba muốn tôi hỏi anh, tết Trung thu anh có về nhà không?"
trên thực tế, Vu Hưng Nghiệp gọi cô, nói sẽ cho cô tiền đồng thời bảo cô cùng Vu Tông Hãn về nhà, bởi vì công ty của Vu Hưng Nghiệp vừa kí kết mộthợp đồng lớ với tập đoàn FC của Châu Âu, kế hoạch này được đầu tư rất lớn, khối người trầm trồ chắt lưỡi, chiếc bánh mì lớn thế này lại có thể chia tới mình, có thể nghĩ tới tâm trạng của Vu Hưng Nghiệp tốt như thế nào.
Sau khi kí kết hợp đồng với tập đoàn FC, Vu Hưng Nghiệp chuẩn bị tiến hành mở tiệc chúc mừng, ông gọi cho con gái là muốn cô có thể tham dự bữa tiệc này.
Tất nhiên, ông không nói lí do chính muốn cô tham dự bữa tiệc, chính là muốn giới thiệu tâm can bảo bối của ông, dù sao những người tham dự bữa tiệc đều là người có thân phận địa vị, nếu như có thể thuận tiện tìm cho con gái một chàng rể như ý, thì không còn gì tốt hơn.
Vu Giai Thần không dám đáp ứng, không có sự cho phép của Vu Tống Hãn, chuyện gì cô cũng không được làm, không phải cô không có chủ kiến,không có lòng tự tôn, mà kết quả của việc không nghe lời hắn, thử qua chỉ một lần, đời này vĩnh viễn không thể quên.
Cho nên cô mới ậm ừ đáp lời, nghĩ hôm nay sẽ hỏi hắn.
"A... Xin lỗi." Vu Giai Thần chỉ có thể lẩm bẩm nói.
Vu Tống Hãn chỉ liếc nhẹ một cái, sau đó bắt đầu giảng bài.
Những nữ sinh kia bị tiếng ho khan của Vu Giai Thần cắt đứt, hơn nữa nội dung bài giảng hấp dẫn, cũng bỏ qua nội dung câu chuyện, an tĩnh lại.
Nhưng trong lòng của Vu Giai Thần không thể nào bình tĩnh nổi, trong đầu cô không ngừng hiện lên câu nói vừa nghe được.
Đổ mồ hôi vận động kịch liệt trên người phụ nữ...
thật sự là... rất kinh sợ lại vừa sống động.
Buổi tối nóng bức khó ngủ, da thịt tiếp xúc với nhau, ban đêm mồ hôi nhễ nhãi, hắn thở dốc, bắp thịt rắn chắc của hắn, còn có nụ hôn không dứt củahắn.
Đôi mắt đen thâm thúy, thân thể trần truồng hung hăng tiến sâu vào cô, tất cả mọi chi tiết, cô đều nhớ rõ ràng.
Nghĩ đến những điều này, thân thể cô cũng có biến hóa, thay đổi một số tư thế ngồi, cũng không khá hơn.
Len lén ngẩng đầu, nhìn hắn trên bục giảng, trời sinh Vu Tống Hãn có một khí chất thanh nhã, cộng thêm cuốn sách dày trên tay, càng khiến hắn trở nên ôn hòa.
Áo sơ mi màu xanh nhạt mặc trên người hắn càng tăng vẻ nhã nhặn, quần áo hắn mặc đều được may thủ công, vải dệt hữu cơ, sờ lên rất tốt mặc vào thoải mái, tất nhiên, cái giá cũng không rẻ.
Người đàn ông này, trên phương diện sinh hoạt có rất nhiều thói quen kì lạ, ví dụ như nước uống, hắn chỉ sử dụng nước khoáng, mọi thứ hắn dùng đều có thương hiệu.
Có một lần, cô thực sự hiếu kì, hỏi hắn vì sao, khi đó hắn đang gõ máy tính, thản nhiên trả lời: "Bời vì tôi đã xét nghiệm, các thành phần hóa học của nó khá an toàn."
Xét nghiệm? Thành phần hóa học? cô vừa nghe xong đáp án hai mắt trợn tròn.
Quả nhiên là biến thái!
Vu Tống Hãn có dấu hiệu sạch sẽ thái quá, trong nhà nhất định phải quét dọn sạch sẽ không một hạt bụi, không thể có dấu vân tay, không được để đồ đạc lộn xộn, quần áo phải không có một nếp nhăn, mà máy tính của hắn sử dụng thì không cho phép bất kì người nào được động vào.
thật hi vọng các nữ sinh si mê, sùng bái hắn có thể thấy được một phần biến thái của hắn, nếu thấy được sự si mê của các cô gái đó sẽ rớt xuống còn phân nửa... À không, còn một phần ba.
Thoạt nhìn Vu Tống Hãn có vẻ dễ dàng kết giao, nhưng thật ra hắn luôn duy trì khoảng cách với tất cả mọi người: Mỉm cười dịu dàng, nhưng trái timhắn lại rất lạnh lùng, thật sự âm ngoan... Nhưng, người ngoài không ai biết.
Vu Giai Thần nhìn quyển vở trên mặt bàn, trong lòng cô đang rối ren, mỗi lần đều như vậy, mọi người đều bị lôi cuốn bởi bài giảng sinh động phong phú, cô lại thất thần.
Từ nhỏ tới lớn, thành tích của hắn rất là cao, nhiệm vụ dạy học cho cô rơi trên tay hắn, nhưng chỉ cần hắn dạy, cô sẽ thất thần, đờ ra, cho dù hắn có uy hiếp thế nào, cô cũng không khống chế được suy nghĩ bay xa của mình, điều này đã thành định luật, không thay đổi được.
Xem ra, khóa học này điều mà cô có thể tiếp thu, thật sự rất ít.
Hết giờ học, cô chậm rãi thu dọn sách vở, chần chần chừ chừ, đợi khoảng nửa giờ thấy đám nữ sinh kia đã đi hết, Vu Tống Hãn thường không mang theo những vật dụng dư thừa, kể các sách cũng không, hắn trực tiếp rời phòng học, không liếc cô một cái.
Vu Giai Thần dè dặt cẩn thận đi sau lưng hắn, vài lần muốn tiến đến nói chuyện, nhưng thấy nhiều người như vậy, đem lời muốn nói nuốt xuống.
một mực theo hắn tới bãi đõ xe, nhìn hắn lấy chìa khóa, cô quan sát bốn phía, xác định không có người, lúc này mới tiến lên phía trước, "Chuyện này..." Dừng một chút tiếp tục mở miệng: "Ba muốn tôi hỏi anh, tết Trung thu anh có về nhà không?"
trên thực tế, Vu Hưng Nghiệp gọi cô, nói sẽ cho cô tiền đồng thời bảo cô cùng Vu Tông Hãn về nhà, bởi vì công ty của Vu Hưng Nghiệp vừa kí kết mộthợp đồng lớ với tập đoàn FC của Châu Âu, kế hoạch này được đầu tư rất lớn, khối người trầm trồ chắt lưỡi, chiếc bánh mì lớn thế này lại có thể chia tới mình, có thể nghĩ tới tâm trạng của Vu Hưng Nghiệp tốt như thế nào.
Sau khi kí kết hợp đồng với tập đoàn FC, Vu Hưng Nghiệp chuẩn bị tiến hành mở tiệc chúc mừng, ông gọi cho con gái là muốn cô có thể tham dự bữa tiệc này.
Tất nhiên, ông không nói lí do chính muốn cô tham dự bữa tiệc, chính là muốn giới thiệu tâm can bảo bối của ông, dù sao những người tham dự bữa tiệc đều là người có thân phận địa vị, nếu như có thể thuận tiện tìm cho con gái một chàng rể như ý, thì không còn gì tốt hơn.
Vu Giai Thần không dám đáp ứng, không có sự cho phép của Vu Tống Hãn, chuyện gì cô cũng không được làm, không phải cô không có chủ kiến,không có lòng tự tôn, mà kết quả của việc không nghe lời hắn, thử qua chỉ một lần, đời này vĩnh viễn không thể quên.
Cho nên cô mới ậm ừ đáp lời, nghĩ hôm nay sẽ hỏi hắn.
Tác giả :
Chu Khinh