Rảnh Không? Thương Anh Cho Bận?
Chương 4: Cuộc đụng mặt dễ thương (phần2)
-Hiccccc..... c. Tha cho tao đi mà .( Oimeoi). Tao sai rồi. Hic. Tay tao sắp gãy tới nơi rồi đó.
Nó đang khóc ròng thật thảm thương. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại làm tóc mai gợn sóng ôm khít lấy khuôn mặt đang ửng hồng lên khiến nó thật dễ thương. Lam đang lết xác trong cái siêu thị lớn nhất thành phố. Quanh người là hàng đống những túi đồ chất không vừa mấy cái xe tải. (Amen)
Mặc cho nó van nài muốn gãy lưỡi nhưng Vy vẫn phớt lạnh. Đáng đời ngăn cô ăn bánh ngọt thì thế này còn nhẹ chán à nha. Lần này thì lời to. Ahaha. Chính vì thế nên Vy chống tay nạnh sườn hất mặt
-Gì mà mỏi. Nuôi mày bằng này mà mấy cái túi đồ không mang nổi.
Nó cãi
-CÓ MẤY CÁI TÚI? Mày thử....
- Có vấn đề j à?
Vừa nói cô vừa chất lên nó thêm cái chảo chống dính và dăm ba quyển sách dày cộp.
*Lầm bầm lầm bầm*
-Nói to lên xem nào- Cô trợn mắt.
-À không có gì. Được mang đồ thế này mình hạnh phúc lắm(mặt đau khổ)
Cô cười khẩy
-Biết vậy là tốt. Tao cũng tự thấy mình vô cùng nhân từ. Nói rồi Bảo Vy cười lớn. Nó nhăn mặt, phồng mồm trợn má, chu môi màu anh đào ra khiến cho bao nam sinh xung quanh đều chín đỏ và liên tục nuốt nước miếng.
Nó chợt đổi giọng nịnh bợ
-Oa. Bảo Vy là tốt, tốt nhất luôn đó. Vừa xinh đẹp nè lại còn vừa tốt bụng nhân từ(mắc ói) Cho mình uống chút nước chắc hổng có sao đâu nhỉ.
Nói rồi nó trưng ra bộ mặt cún con. (Chỉ vậy với cô thôi à nha).
Bảo Vy là một người con gái theo truyền thống, căn bản là trái ngược lại với nó. Mỗi lúc dạo trong siêu thị, nguồn chú tâm lớn nhất của cô là các quầy dụng cụ gia đình, những bộ váy nữ tính hay những bộ tiểu thuyết tình yêu. Cô chín chắn và trưởng thành bao nhiêu thì nó lại nóng nảy bộp chộp bấy nhiêu ( chỉ với người thân thôi a). Nguồn quan tâm độc nhất của nó là gian hàng snack nước ngọt có gas, hay những đĩa games mới phát hành. Nó chỉ miễn cưỡng chun mũi lại khó chịu khi cô lôi nó vào các quầy đầm.
Và như bây giờ nó đang mon men lại bên những lon cola và coffee đắng. À há nhỏ này, đừng tưởng chỉ có thế mà đã tha cho mày được. Bảo Vy bình thản nói
-Quay lại đây. Biết dạo này trộm chó nhiều lắm không hả. Cứ thích đi lung tung.
*CÁI.......CÁI....IIIII?*
Nó tức muốn ói máu. Tuy vậy nó cũng đủ thông minh để hiểu là nên bảo toàn cái mạng này đã. Nghĩ vậy, nó bèn trưng ra 1 nụ cười méo mó đến khó tin, rồi ngoan ngoãn xách mấy bịch đồ lên, không quên rủa thầm. Ya! Nặng gì ghê vậy... muốn gẫy cái tay. *******Bỗng*******
-Nặng lắm không em?
Cùng lúc đó là một bàn tay lớn nhanh nhẹn xách các bịch đồ lên. Cái...? Nó quay ngoắt lại xem thử là tên chán sống nào. Một khuôn mặt khá điển trai đang cười dịu dàng với nó. Thật giả tạo, mắc ói. Rồi gã lại nắm lấy tay nó ra chiều hỏi han ân cần lắm. Nó không nói gì, sợ bất dây động dừng. Để xem gã tính dở trò gì. Xong, đứng thẳng dậy, chỉ thẳng tay vào cô đang thực sự ngỡ ngàng.
-Thôi ngay đi. Nhìn cô em cũng xinh đẹp nhưng thật độc ác mà. Kể cả cô bé dễ thương đây có là người hầu thì cô em cũng không nên thẳng tay hành hạ em ấy chứ. Thật vô học, vô nhân đạo mà.... blablabla....
Rải xong mỗt tràng cậu ta đúng yên xem phản ứng của cô. “ Trẻ trâu manh động, thật không có não mà.” Xong cô lo lắng nhìn sang bên nó.
Nó sầm mặt, hai chân mày nhíu lại với nhau. Đáng chết. Tên chán sống này dám nói vậy với cô thì cũng ngang tát thẳng vào mặt nó. Môi nó mím chặt, tức giận. Hoàn toàn khác so với lúc cạnh cô nhún nhường, dễ thương. Bây giờ nó trở lại bản chất là một tiểu thư của tập đoàn lớn nhất Châu Á. Một tiểu thư được đào tạo bài bản để trở thành một con người hoàn hảo đến mức khó tin nhưng lạnh lùng, vô cảm. Một con người sẵn sàng khai trừ mọi thứ cản đường. Cậu ta thì đang mừng thầm vì nghĩ rằng cô đang sợ, càng kéo sát nó lại.
- Tôi không thể đứng nhìn cô gái bé nhỏ này bị hành hạ được. Tôi sẽ mua lại cô ấy, bao nhiêu?
Rồi quay sang nó nháy mắt.
Ghê tởm, súc vật, mua lại? Nó? Khôi hài. Thật đáng khinh, cậy giàu khó mà coi thường chà đạp người khác. Quanh người nó là không khí lạnh lẽo thê lương đến khó tin. Gã cũng hơi chần chừ trước thái độ của nó. Tuy là chỉ cần một cuộc điện thoại của nó sẽ khiến gã điêu đứng nhưng nó đâu muốn cuộc vui kết thúc sớm vậy. Khẽ nhếch môi cười khẩy nó quay sang gã
-Vậy.... mày muốn thế nào?
Cậu ta vô cùng mừng vui vì nghĩ nó đã OK. Vội vàng
-Anh rất thích em, ừm anh sẽ cho em tiền, rất nhiều tiền. Chỉ cần..... Làm anh vui vẻ.
Ahaha- nó cười to. Súc vật như gã giữ lại chỉ như cặn bã xã hội. Rồi đưa ánh mắt sắc sảo lạnh lùng khinh bỉ nhìn gã. Trong lúc Kì Khôi còn đang lúng túng trước ánh mắt đó thì đã có người lôi cậu ra khỏi nó.
Chả là vụ om xòm của nó đã khiến không ít người quan tâm. Trong số dư luận có 1 số người biết nó nên đâm ra lo ngại cho tên họ Lương kia. Một tên liều mạng đã lôi gã đi trong khi còn đang ngơ ngác
Nó đứng đó, tiếc rẻ. Nhẹ nhàng rút chiếc smartphone ra và gọi đi
-Điều tra rồi giải quyết nhanh gọn cho tôi.
Ngắn gọn. Nhưng đa số đều hiểu số phận của gã đã được định đoạt. Xong xuôi nó xách túi đồ lên, bước đi. Cô đỏ cả cây, nấp sau nó để tránh dư luận
-Tội nghiệp cho cậu ta qúa
-Ừ. Coi như cậu ta xấu số gặp phải cô ta.
-Luôn lạnh lùng như vậy
Tuy nhiên một số người bảo vệ nó
-Cho đáng đời gã.
-Ôi. Phong thái lạnh lùng. Vampire của đời tôi.
Bỏ ngoài tai tất cả những câu nói đó, nó bình tĩnh bước đi. Chợt quay sang cô
-Ăn gì nhé
Luôn chỉ vậy với những người nó yêu thương. Nhưng khi bỏ đi, nó không hề để ý rằng lượng lớn những bà tám và ông tám đã đổ xô về một nguồn thu hút khác. Hải Phong đang đứng dựa mình vào quầy coffee và bơ, ngỡ ngàng. Ai vậy, rất quen. Một con người lạnh lùng. Nhưng linh tính nói với hắn không phải vậy. Không hiểu tại sao thấy nó lạnh lùng hắn lại thấy buồn, thấy đau. Vì một người lạ sao? Phải mất một lúc hắn mới nhận ra xung quanh là đông đảo fan nữ
-Nhìn anh ấy kìa, như một vị hoàng tử ấy. Anh ấy lựa hạt coffee à chuyên nghiệp qúa.
-Hoàng tử nắng nhìn mình kìa. Ôi hạnh phúc qúa.
-Bớt ATSM đi.
Blalala.....blalalala.....
Hắn quay sang hỏi một cô gái đeo nơ hồng đứng bên đang chết mê chết mệt.
-Cho mình hỏi cô gái đó là ai vậy?
Làm cô bé giật mình, chín đỏ rồi mới bẽn lẽn
-Là....là học cùng trường. Tên Vũ Thiên Lam..
Rồi như muốn lấy lòng soái ca cả đám nhao nhao
-Là tiểu thư của tập đoàn Vũ Thiên. Giàu có bậc nhất Châu Á
-Đúng. Chị ấy xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp
-Giỏi giang xuất sắc toàn diện. Tài năng xuất chúng.
-Nhưng lạnh lùng..
-Đúng! Như một tảng băng khổng lồ vậy đó, vô cảm lạnh lùng
-Đặc biệt có thù oán với nam sinh
-Vớ vẩn. Cô ấy đôi lúc dễ thương, tốt bụng và dễ gần nữa.
Hắn nuốt từng lời một
-Được biết đến với cái tên CÔNG CHÚA BĂNG.
Không hiểu được. Tại sao có chút xao xuyến thân thuộc với cô gái này, muốn lên tiếng cãi lại mọi người rằng thực ra cô ấy yếu mềm và cô đơn. Dù chỉ là xa lạ.
CÔNG CHÚA BĂNG và HOÀNG TỬ NẮNG.
Thanks m.n nhiều. Iu lắm, tiếp tục ủng hộ trong năm nay nha!!!! Đừng bơ mất dông nha
Nó đang khóc ròng thật thảm thương. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại làm tóc mai gợn sóng ôm khít lấy khuôn mặt đang ửng hồng lên khiến nó thật dễ thương. Lam đang lết xác trong cái siêu thị lớn nhất thành phố. Quanh người là hàng đống những túi đồ chất không vừa mấy cái xe tải. (Amen)
Mặc cho nó van nài muốn gãy lưỡi nhưng Vy vẫn phớt lạnh. Đáng đời ngăn cô ăn bánh ngọt thì thế này còn nhẹ chán à nha. Lần này thì lời to. Ahaha. Chính vì thế nên Vy chống tay nạnh sườn hất mặt
-Gì mà mỏi. Nuôi mày bằng này mà mấy cái túi đồ không mang nổi.
Nó cãi
-CÓ MẤY CÁI TÚI? Mày thử....
- Có vấn đề j à?
Vừa nói cô vừa chất lên nó thêm cái chảo chống dính và dăm ba quyển sách dày cộp.
*Lầm bầm lầm bầm*
-Nói to lên xem nào- Cô trợn mắt.
-À không có gì. Được mang đồ thế này mình hạnh phúc lắm(mặt đau khổ)
Cô cười khẩy
-Biết vậy là tốt. Tao cũng tự thấy mình vô cùng nhân từ. Nói rồi Bảo Vy cười lớn. Nó nhăn mặt, phồng mồm trợn má, chu môi màu anh đào ra khiến cho bao nam sinh xung quanh đều chín đỏ và liên tục nuốt nước miếng.
Nó chợt đổi giọng nịnh bợ
-Oa. Bảo Vy là tốt, tốt nhất luôn đó. Vừa xinh đẹp nè lại còn vừa tốt bụng nhân từ(mắc ói) Cho mình uống chút nước chắc hổng có sao đâu nhỉ.
Nói rồi nó trưng ra bộ mặt cún con. (Chỉ vậy với cô thôi à nha).
Bảo Vy là một người con gái theo truyền thống, căn bản là trái ngược lại với nó. Mỗi lúc dạo trong siêu thị, nguồn chú tâm lớn nhất của cô là các quầy dụng cụ gia đình, những bộ váy nữ tính hay những bộ tiểu thuyết tình yêu. Cô chín chắn và trưởng thành bao nhiêu thì nó lại nóng nảy bộp chộp bấy nhiêu ( chỉ với người thân thôi a). Nguồn quan tâm độc nhất của nó là gian hàng snack nước ngọt có gas, hay những đĩa games mới phát hành. Nó chỉ miễn cưỡng chun mũi lại khó chịu khi cô lôi nó vào các quầy đầm.
Và như bây giờ nó đang mon men lại bên những lon cola và coffee đắng. À há nhỏ này, đừng tưởng chỉ có thế mà đã tha cho mày được. Bảo Vy bình thản nói
-Quay lại đây. Biết dạo này trộm chó nhiều lắm không hả. Cứ thích đi lung tung.
*CÁI.......CÁI....IIIII?*
Nó tức muốn ói máu. Tuy vậy nó cũng đủ thông minh để hiểu là nên bảo toàn cái mạng này đã. Nghĩ vậy, nó bèn trưng ra 1 nụ cười méo mó đến khó tin, rồi ngoan ngoãn xách mấy bịch đồ lên, không quên rủa thầm. Ya! Nặng gì ghê vậy... muốn gẫy cái tay. *******Bỗng*******
-Nặng lắm không em?
Cùng lúc đó là một bàn tay lớn nhanh nhẹn xách các bịch đồ lên. Cái...? Nó quay ngoắt lại xem thử là tên chán sống nào. Một khuôn mặt khá điển trai đang cười dịu dàng với nó. Thật giả tạo, mắc ói. Rồi gã lại nắm lấy tay nó ra chiều hỏi han ân cần lắm. Nó không nói gì, sợ bất dây động dừng. Để xem gã tính dở trò gì. Xong, đứng thẳng dậy, chỉ thẳng tay vào cô đang thực sự ngỡ ngàng.
-Thôi ngay đi. Nhìn cô em cũng xinh đẹp nhưng thật độc ác mà. Kể cả cô bé dễ thương đây có là người hầu thì cô em cũng không nên thẳng tay hành hạ em ấy chứ. Thật vô học, vô nhân đạo mà.... blablabla....
Rải xong mỗt tràng cậu ta đúng yên xem phản ứng của cô. “ Trẻ trâu manh động, thật không có não mà.” Xong cô lo lắng nhìn sang bên nó.
Nó sầm mặt, hai chân mày nhíu lại với nhau. Đáng chết. Tên chán sống này dám nói vậy với cô thì cũng ngang tát thẳng vào mặt nó. Môi nó mím chặt, tức giận. Hoàn toàn khác so với lúc cạnh cô nhún nhường, dễ thương. Bây giờ nó trở lại bản chất là một tiểu thư của tập đoàn lớn nhất Châu Á. Một tiểu thư được đào tạo bài bản để trở thành một con người hoàn hảo đến mức khó tin nhưng lạnh lùng, vô cảm. Một con người sẵn sàng khai trừ mọi thứ cản đường. Cậu ta thì đang mừng thầm vì nghĩ rằng cô đang sợ, càng kéo sát nó lại.
- Tôi không thể đứng nhìn cô gái bé nhỏ này bị hành hạ được. Tôi sẽ mua lại cô ấy, bao nhiêu?
Rồi quay sang nó nháy mắt.
Ghê tởm, súc vật, mua lại? Nó? Khôi hài. Thật đáng khinh, cậy giàu khó mà coi thường chà đạp người khác. Quanh người nó là không khí lạnh lẽo thê lương đến khó tin. Gã cũng hơi chần chừ trước thái độ của nó. Tuy là chỉ cần một cuộc điện thoại của nó sẽ khiến gã điêu đứng nhưng nó đâu muốn cuộc vui kết thúc sớm vậy. Khẽ nhếch môi cười khẩy nó quay sang gã
-Vậy.... mày muốn thế nào?
Cậu ta vô cùng mừng vui vì nghĩ nó đã OK. Vội vàng
-Anh rất thích em, ừm anh sẽ cho em tiền, rất nhiều tiền. Chỉ cần..... Làm anh vui vẻ.
Ahaha- nó cười to. Súc vật như gã giữ lại chỉ như cặn bã xã hội. Rồi đưa ánh mắt sắc sảo lạnh lùng khinh bỉ nhìn gã. Trong lúc Kì Khôi còn đang lúng túng trước ánh mắt đó thì đã có người lôi cậu ra khỏi nó.
Chả là vụ om xòm của nó đã khiến không ít người quan tâm. Trong số dư luận có 1 số người biết nó nên đâm ra lo ngại cho tên họ Lương kia. Một tên liều mạng đã lôi gã đi trong khi còn đang ngơ ngác
Nó đứng đó, tiếc rẻ. Nhẹ nhàng rút chiếc smartphone ra và gọi đi
-Điều tra rồi giải quyết nhanh gọn cho tôi.
Ngắn gọn. Nhưng đa số đều hiểu số phận của gã đã được định đoạt. Xong xuôi nó xách túi đồ lên, bước đi. Cô đỏ cả cây, nấp sau nó để tránh dư luận
-Tội nghiệp cho cậu ta qúa
-Ừ. Coi như cậu ta xấu số gặp phải cô ta.
-Luôn lạnh lùng như vậy
Tuy nhiên một số người bảo vệ nó
-Cho đáng đời gã.
-Ôi. Phong thái lạnh lùng. Vampire của đời tôi.
Bỏ ngoài tai tất cả những câu nói đó, nó bình tĩnh bước đi. Chợt quay sang cô
-Ăn gì nhé
Luôn chỉ vậy với những người nó yêu thương. Nhưng khi bỏ đi, nó không hề để ý rằng lượng lớn những bà tám và ông tám đã đổ xô về một nguồn thu hút khác. Hải Phong đang đứng dựa mình vào quầy coffee và bơ, ngỡ ngàng. Ai vậy, rất quen. Một con người lạnh lùng. Nhưng linh tính nói với hắn không phải vậy. Không hiểu tại sao thấy nó lạnh lùng hắn lại thấy buồn, thấy đau. Vì một người lạ sao? Phải mất một lúc hắn mới nhận ra xung quanh là đông đảo fan nữ
-Nhìn anh ấy kìa, như một vị hoàng tử ấy. Anh ấy lựa hạt coffee à chuyên nghiệp qúa.
-Hoàng tử nắng nhìn mình kìa. Ôi hạnh phúc qúa.
-Bớt ATSM đi.
Blalala.....blalalala.....
Hắn quay sang hỏi một cô gái đeo nơ hồng đứng bên đang chết mê chết mệt.
-Cho mình hỏi cô gái đó là ai vậy?
Làm cô bé giật mình, chín đỏ rồi mới bẽn lẽn
-Là....là học cùng trường. Tên Vũ Thiên Lam..
Rồi như muốn lấy lòng soái ca cả đám nhao nhao
-Là tiểu thư của tập đoàn Vũ Thiên. Giàu có bậc nhất Châu Á
-Đúng. Chị ấy xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp
-Giỏi giang xuất sắc toàn diện. Tài năng xuất chúng.
-Nhưng lạnh lùng..
-Đúng! Như một tảng băng khổng lồ vậy đó, vô cảm lạnh lùng
-Đặc biệt có thù oán với nam sinh
-Vớ vẩn. Cô ấy đôi lúc dễ thương, tốt bụng và dễ gần nữa.
Hắn nuốt từng lời một
-Được biết đến với cái tên CÔNG CHÚA BĂNG.
Không hiểu được. Tại sao có chút xao xuyến thân thuộc với cô gái này, muốn lên tiếng cãi lại mọi người rằng thực ra cô ấy yếu mềm và cô đơn. Dù chỉ là xa lạ.
CÔNG CHÚA BĂNG và HOÀNG TỬ NẮNG.
Thanks m.n nhiều. Iu lắm, tiếp tục ủng hộ trong năm nay nha!!!! Đừng bơ mất dông nha
Tác giả :
Thiên Lam