Ranh Giới
Chương 2
15:00, sở cảnh sát
Thanh Thanh đi chầm chậm theo sau đồng chí cảnh sát dẫn đường, đi được một lúc thì đến chỗ lấy khẩu cung. Đồng chí cảnh sát mở cửa cho cô vào rồi bảo cô ngồi đợi một lát sẽ có người đến tiếp cô, Thanh Thanh gật đầu đi đến ghế ngồi xuống.
“Đội trưởng!”
“Sao rồi! Người được mời tới hợp tác điều tra đã tới chưa?” Người vừa đến là một thanh niên cao ráo, mặc thường phục, tóc được cắt rất gọn gàng, mũi cao, mày rậm, cất giọng hỏi người cảnh sát đang canh phía ngoài.
“Đã tới được một lúc rồi ạ! Đang ở bên trong”
“Ừ!” Bỏ lại một chữ, anh xoay người mở cửa đi vào phòng.
Lâm Thanh Phong, đội trưởng của tổ trọng án, năm nay 25 tuổi, cao ráo, xuất thân tốt, thành tích tốt, tính tình nghiêm túc khi làm việc.
Thanh Phong vừa ngồi xuống đối diện nhưng cô gái bên kia hình như không ý thức được có người vào vẫn ngồi chăm chú vào quyển sách trên bàn.
“Khụ!” Nhẹ ho một tiếng nhắc nhở người đối diện về sự có mặt của mình, tay anh cũng lật hồ sơ vừa lấy từ cấp dưới.
Thanh Thanh ngẩng đầu lên thì gương mặt cô tối lại: không phải chứ?
Thanh Phong xem ảnh trên hồ sơ cũng vội ngẩng mặt nhìn người đối diện.
“Là cậu!” Cả hai cùng thốt ra một lúc.
“Sao mình quên mất cậu là cảnh sát chứ?” Thanh Thanh giọng ảo não.
“Vậy tại sao cậu lại là nghi phạm chứ?” Thanh Phong cũng rất bực mình.
Thanh Thanh và Thanh Phong là hàng xóm cũng là thanh mai trúc mã từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên nên hơn ai hết họ rất hiểu đối phương. Cả hai nhìn nhau một lúc rồi bật cười.Thanh Phong tựa người vào ghế thoải mái nhìn người đối diện rồi mới từ từ bật ghi âm :” Vậy bây giờ chúng ta vào vấn đề chính”
“Được” Tâm trạng Thanh Thanh bây giờ khá tốt, cô buông lỏng tâm trạng thấp thỏm bất an từ lúc sáng tới giờ để chú tâm trả lời.
“ Tên, tuổi, nghề nghiệp?”
“Nguyễn Thanh Thanh, 25 tuổi,quản lý thư viện” Cô vừa trả lời vừa liếc xéo kẻ biết còn giả bộ ngu bên kia.
“Ừm, cô có quan hệ như thế nào với Trương Hào?” Thanh Phong nhún vai tiếp tục hỏi.
“ Bạn gái cũ, hai tháng trước chúng tôi vừa chia tay”
“Cô biết Trương Hào có kẻ thù hay đang bị vấn đề gì về sức khoẻ hay không?”
“Kẻ thù thì tôi không biết, sức khoẻ thì anh ấy rất tốt”
“Vậy lần cuối hai người liên lạc là khi nào?”
“Khoảng ngày 23 hai tháng trước, lúc đó anh ấy gọi điện thoại hẹn tôi gặp mặt nhưng lúc đó tôi đang trực ở thư viện nên hai chúng tôi nói chuyện qua điện thoại.”
“Lúc đó là mấy giờ, hai người đã nói những gì? Anh ta có biểu hiện gì bất thường không?”
“Khoảng 21h, anh ấy đề nghị chia tay rồi thông báo là mình sắp kết hôn, không có biểu hiện bất thường”
Nghe cô nói về chuyện chia tay không có tí tình cảm nào giống như người bị đá không phải là cô vậy khiến Thanh Phong đang cúi xuống ghi chép cũng thoáng nhìn vào khuôn mặt cô nhưng anh biết có nhìn cũng không ra được gì vì cô trước giờ không biểu hiện qúa nhiều cảm xúc trên mặt.
“Vậy được rồi! Cảm ơn cô đã hợp tác.” Tắt máy thu âm rồi thu lại hồ sơ anh nhìn cô mỉm cười vì xác định được cô không có liên quan nhiều tới vụ án này.
“Trương Hào gặp chuyện rồi phải không?”
“Ừ! Anh ta mất tích hai tháng rồi! Vị hôn thê của anh ta tới báo án.”
“Tớ nghĩ có lẽ cậu nên chuyển mục tiêu tìm kiếm sang tìm thi thể thì đúng hơn là tìm người.” Thanh Thanh tay cầm sách khoác ba lô nhỏ lên vai khi đến gần Thanh Phong cô mới nhỏ giọng nói.
“Cậu nhìn ra gì sao?” Thanh Phong giữ cổ tay cô lại gấp giọng hỏi.
“Một chút, tối nay tớ nói cho cậu biết” bỏ lại câu đó Thanh Thanh bước nhanh ra ngoài, cô không muốn ở trong căn phòng đó lúc nào nữa, sự ngột ngạt áp bức của nó làm cô khó chịu.
Thanh Thanh đi chầm chậm theo sau đồng chí cảnh sát dẫn đường, đi được một lúc thì đến chỗ lấy khẩu cung. Đồng chí cảnh sát mở cửa cho cô vào rồi bảo cô ngồi đợi một lát sẽ có người đến tiếp cô, Thanh Thanh gật đầu đi đến ghế ngồi xuống.
“Đội trưởng!”
“Sao rồi! Người được mời tới hợp tác điều tra đã tới chưa?” Người vừa đến là một thanh niên cao ráo, mặc thường phục, tóc được cắt rất gọn gàng, mũi cao, mày rậm, cất giọng hỏi người cảnh sát đang canh phía ngoài.
“Đã tới được một lúc rồi ạ! Đang ở bên trong”
“Ừ!” Bỏ lại một chữ, anh xoay người mở cửa đi vào phòng.
Lâm Thanh Phong, đội trưởng của tổ trọng án, năm nay 25 tuổi, cao ráo, xuất thân tốt, thành tích tốt, tính tình nghiêm túc khi làm việc.
Thanh Phong vừa ngồi xuống đối diện nhưng cô gái bên kia hình như không ý thức được có người vào vẫn ngồi chăm chú vào quyển sách trên bàn.
“Khụ!” Nhẹ ho một tiếng nhắc nhở người đối diện về sự có mặt của mình, tay anh cũng lật hồ sơ vừa lấy từ cấp dưới.
Thanh Thanh ngẩng đầu lên thì gương mặt cô tối lại: không phải chứ?
Thanh Phong xem ảnh trên hồ sơ cũng vội ngẩng mặt nhìn người đối diện.
“Là cậu!” Cả hai cùng thốt ra một lúc.
“Sao mình quên mất cậu là cảnh sát chứ?” Thanh Thanh giọng ảo não.
“Vậy tại sao cậu lại là nghi phạm chứ?” Thanh Phong cũng rất bực mình.
Thanh Thanh và Thanh Phong là hàng xóm cũng là thanh mai trúc mã từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên nên hơn ai hết họ rất hiểu đối phương. Cả hai nhìn nhau một lúc rồi bật cười.Thanh Phong tựa người vào ghế thoải mái nhìn người đối diện rồi mới từ từ bật ghi âm :” Vậy bây giờ chúng ta vào vấn đề chính”
“Được” Tâm trạng Thanh Thanh bây giờ khá tốt, cô buông lỏng tâm trạng thấp thỏm bất an từ lúc sáng tới giờ để chú tâm trả lời.
“ Tên, tuổi, nghề nghiệp?”
“Nguyễn Thanh Thanh, 25 tuổi,quản lý thư viện” Cô vừa trả lời vừa liếc xéo kẻ biết còn giả bộ ngu bên kia.
“Ừm, cô có quan hệ như thế nào với Trương Hào?” Thanh Phong nhún vai tiếp tục hỏi.
“ Bạn gái cũ, hai tháng trước chúng tôi vừa chia tay”
“Cô biết Trương Hào có kẻ thù hay đang bị vấn đề gì về sức khoẻ hay không?”
“Kẻ thù thì tôi không biết, sức khoẻ thì anh ấy rất tốt”
“Vậy lần cuối hai người liên lạc là khi nào?”
“Khoảng ngày 23 hai tháng trước, lúc đó anh ấy gọi điện thoại hẹn tôi gặp mặt nhưng lúc đó tôi đang trực ở thư viện nên hai chúng tôi nói chuyện qua điện thoại.”
“Lúc đó là mấy giờ, hai người đã nói những gì? Anh ta có biểu hiện gì bất thường không?”
“Khoảng 21h, anh ấy đề nghị chia tay rồi thông báo là mình sắp kết hôn, không có biểu hiện bất thường”
Nghe cô nói về chuyện chia tay không có tí tình cảm nào giống như người bị đá không phải là cô vậy khiến Thanh Phong đang cúi xuống ghi chép cũng thoáng nhìn vào khuôn mặt cô nhưng anh biết có nhìn cũng không ra được gì vì cô trước giờ không biểu hiện qúa nhiều cảm xúc trên mặt.
“Vậy được rồi! Cảm ơn cô đã hợp tác.” Tắt máy thu âm rồi thu lại hồ sơ anh nhìn cô mỉm cười vì xác định được cô không có liên quan nhiều tới vụ án này.
“Trương Hào gặp chuyện rồi phải không?”
“Ừ! Anh ta mất tích hai tháng rồi! Vị hôn thê của anh ta tới báo án.”
“Tớ nghĩ có lẽ cậu nên chuyển mục tiêu tìm kiếm sang tìm thi thể thì đúng hơn là tìm người.” Thanh Thanh tay cầm sách khoác ba lô nhỏ lên vai khi đến gần Thanh Phong cô mới nhỏ giọng nói.
“Cậu nhìn ra gì sao?” Thanh Phong giữ cổ tay cô lại gấp giọng hỏi.
“Một chút, tối nay tớ nói cho cậu biết” bỏ lại câu đó Thanh Thanh bước nhanh ra ngoài, cô không muốn ở trong căn phòng đó lúc nào nữa, sự ngột ngạt áp bức của nó làm cô khó chịu.
Tác giả :
Phong Thanh