Ráng Chiều Tà – Tôi Là Bà Nội Khang Hy
Chương 1: Chuyến xuyên không xúi quẩy
Tôi tên Lâm Tử Thanh, giới tính nữ, năm nay mười tám, biệt danh ‘Thiên hậu’, chẳng phải do tôi phổ độ chúng sinh, từ bi bác ái, mà là vì khi phát ngôn, tôi luôn bắt đầu với cụm từ ‘con mẹ nó’, lại luôn kết bài bằng cụm từ ‘ông già mày’, nên mới nhận được biệt hiệu ấy*.
(*): Thiên hậu bên ấy gọi là ‘ma tổ’ có nghĩa là ‘mẹ tổ’.
Cũng chả trách tôi được, ai khiến cô dì chú bác hai nhà nội ngoại đều sinh con trai, một nhành hoa vừa chớm nở như tôi phải lớn lên giữa sự hỗn tạp, chung đụng cùng một bầy con trai trốc đầu, vô tình đã dưỡng nên thói tục tằn. Chờ đến khi tôi ý thức được giới tính của mình, nó đã là thói quen khó sửa, may mà thời đại này thịnh hành mốt cá tính, cả đám nam nữ lại có thể chơi chung với nhau, trở thành một bọn bạn thối.
Xưa giờ, tôi đã chẳng xinh đẹp như hoa, cũng không có tài văn xuất chúng, là một người bình thường thôi, học lực trung bình, phẩm chất chả tốt chả xấu. Duy chỉ có một điều đặc biệt là, tôi rất có vận cức chó, thí dụ như nếu ngã thì chắc chắn sẽ nhặt được tiền; bốc thăm thì thể nào cũng trúng thưởng; làm việc xấu thì luôn có người gánh tội giùm; lúc thi, người khác đều làm được trên chín mươi, tôi chỉ đạt sáu chín điểm thôi, không đạt chuẩn, dù thành tích của tôi trung bình thế đấy, nhưng tôi vẫn có thể giành được suất đỗ đầu đại học, khiến bố mẹ mừng đến mức lên chùa thắp hương cúng vái tận ba ngày.
Xếp xong hành lý, không chờ bố mẹ tiễn, tôi tự mình bắt tàu Bắc tiến, đến Bắc Kinh rồi, trước báo bình an, sau tìm trường, báo danh, nộp tiền, tìm ký túc xá… cuối cùng cũng ổn thỏa. Lại đánh điện cho bố mẹ, đầu dây kia, mẹ khóc, còn tôi bên này vẫn đang đắm chìm trong sự phấn khích của ”chim sổ lồng”, chỉ qua loa vài câu, may rằng chỉ trò chuyện bằng điện thoại, họ không thấy biểu cảm của tôi, chẳng đã mắng tôi thiếu lương tâm rồi.
Sướng thật, rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này, xung quanh không có đến một người biết mình, tôi có thể bắt đầu thay đổi bản thân. Trước đây ở quê nhà từng thử thay đổi, ngặt nỗi giống kẻ nghiện muốn cai thuốc nhưng bốn bề nhan nhản bọn buôn ma túy, từng giờ từng phút dụ dỗ bạn tái nghiện. Nên sau N lần thử nghiệm thất bại, tôi bỏ cuộc, đến khi thi đại học, tôi bỏ ngoài tai lời chèo kéo của lũ bạn thối, kiên quyết vào trường Bắc Kinh cách thật xa chúng nó, thực hiện kế hoạch thục nữ của mình.
Trong kỳ nghỉ hè, tôi đã gặm một đống thi từ ca phú, nền tảng văn học xem như cũng vững chắc. Khi nhập học, Đường thi Tống từ* (thơ Đường văn Tống) được tôi trưng dụng thành sách gối đầu giường, rãnh rỗi liền ngâm vài câu dưới trăng, vả lại thường ngày luôn nhớ kỹ đạo lý “nói nhiều sai nhiều”, “im lặng là vàng”, tôi lại là kiểu mẫu ‘con gái cưng’ trong gia đình, nên chẳng bao lâu sau, tôi đã gầy dựng nên hình tượng tài nữ thùy mị.
Có vài soái ca bắt đầu chú ý đến tôi, nhưng mẹ từng nói không nên xuôi theo quá sớm, tuyển lựa nhiều mới có thể chọn được hàng tốt nhất, vì thế tôi vẫn chống đỡ để không sa lưới, cố giữ mình trong sạch, soái ca chú ý tôi cũng càng lúc càng nhiều, tôi thầm hả hê, cẩn thận bảo trì bộ mặt giả dối, gắng không để lộ sơ hở.
Dĩ nhiên, kìm nén lâu ngày sẽ tổn hại đến sức khỏe, vì thế, thỉnh thoảng tôi sẽ chọn một bốt điện thoại ở nơi vắng vẻ nhất trong trường, đánh điện cho lũ bạn thối, phun vài lời thô tục, chửi bậy, ừ thì thành La Mã cũng chả phải chỉ ngày một ngày hai là xây được, vậy nên muốn trở thành thục nữ, cũng phải cứ từ từ!
Trong dạ hội tất niên của khoa, tôi đã tìm được ‘hàng’ tốt nhất. Anh ấy hơn tôi hai khóa, dáng người cao to khôi ngô, vừa nhìn đến anh, tôi thấy tim mình kích động lạ thường, hai tai đầy tiếng tim đập “thình thịch”, mọi thứ xung quanh đều thất sắc, tôi chỉ có thể chăm chú quan sát anh ấy. Nhưng chung quanh anh đã có rất nhiều kẻ muốn xơi ‘hàng’, người nào cũng ngon nghẽ, với anh mà nói, tôi chỉ là đối tượng tồi nhất mà thôi, dù gì, anh ấy cũng sẽ không tán tôi đây.
Tôi cuối cùng cũng nếm trải hương vị của mối tình đến muộn, vậy mà chưa bắt đầu đã vội kết thúc. Dạo ấy, tôi buông thả mọi kiềm nén, chẳng muốn chuyện trò, không cả hứng thú giả sầu giả bi dưới trăng. Tôi thấy mình giống chuột chù, chỉ có thể trốn trong bóng tối, ngửa mặt lên nhìn anh ấy.
Vẫn may, sắp đến kỳ nghỉ đông, chửi lộn cùng đám bạn thối ít lâu, tôi đã lại dồi dào sinh lực. Về trường, tôi tiếp tục đối trăng ngâm thơ. Sau đấy, có một món ‘hàng’ cỡ vừa muốn theo đuổi tôi, tôi vẫn đang lưỡng lự có nên ưng cậu ta hay không.
Hôm nay, lại đến lúc bùng nổ, tôi chửi nhau với bạn thân qua điện thoại, được một nửa thì hết tiền, tôi đành nhét thêm vài đồng, vẫn không nối máy được, tiền cũng chẳng phòi ra. Tôi vừa chửi thầm mẹ nó, vừa vỗ bôm bốp vào khe nhả tiền, máy vẫn im lặng, bất động. Nhìn bốn bề không có người, tôi liền phi cho một cước, hậu quả là “Ào” một tiếng, máy phun ra cả đống xu, tôi quát “Ông già mày, quả không đập cho vài phát thì chả chịu thức thời.” xong khom lưng nhặt tiền vào túi.
Bỗng thấy trước mắt hiện ra đôi chân, thanh âm cố nhịn ý cười truyền đến: “Cần tôi giúp không?” Ngẩng đầu, tôi liền hoa mắt đến độ ngồi bẹp xuống đất. Là anh ấy, ‘hàng’ tốt. Nét mặt anh hơi biến dạng, vươn tay kéo tôi đứng dậy, lại hỏi: “Tiền này là của bốt điện thoại, đúng không?”
Tôi choáng, ngờ nghệch hỏi: “Anh từ đâu nhảy ra thế?” Anh ấy chỉ tay về phía khoảnh sân nhỏ gần đó: “Tôi đang làm thí nghiệm trong ấy, nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, ra xem thử.” Ặc, sao tôi không phát hiện ra bên đấy có cái cửa chứ, thôi xong, không biết anh nghe được bao nhiêu rồi? Mặt tôi lúc bấy giờ phỏng chừng nóng đến độ rán được trứng, ba chân bốn cẳng chạy đi, anh gọi với theo: “Vẫn chưa nhặt hết tiền kìa.” Tôi vẫn cắm đầu chạy, anh ấy cất tiếng cười to.
Tôi lại bắt đầu buồn bực, lần này xong rồi, chắc chắn anh đã khép tôi vào thể loại phá hoại của công, ham chút hời nhỏ, là gái hư hành xử thô lỗ, tuy tôi rất muốn anh ấy biết mình, nhưng chả phải bằng cái cách để tiếng xấu muôn đời thế này đâu. Tôi lại mất hứng thú với trăng, biến thành chuột chù lần nữa, tránh đến những nơi có mặt anh ấy.
Chớp mắt đã đến ngày một tháng năm, trường tổ chức lễ hội giải trí, ký túc xá chúng tôi có một người phải lên biểu diễn, lúc diễn tập, cô bạn ấy lôi tôi đến hậu cần cho mình, tôi lại thấy anh, vẫn tỏa sáng như thế. Tôi rụt người vào góc phòng, cố gắng đồng hóa với nền nhà. Kết quả là tôi ngụy trang rất thành công, thành công đến nỗi bạn đi cùng tìm không thấy, nó gọi to: “Lâm Tử Thanh, Lâm Tử Thanh, bản nhạc của tớ đâu?” Đợi đến lúc tôi bong ra khỏi nền nhà, ánh mắt mọi người đều tập trung chiếu tới, bao gồm cả anh.
Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt có chút kỳ quái, chờ bạn tôi cầm bản nhạc lên sân khấu rồi, anh đến bên cạnh, nói: “Tiêu hết tiền chưa? Tôi vừa tìm được một bốt điện thoại nữa đấy.”
Ặc, anh nhận ra rồi, tôi xoay người định chạy, anh ấy đuổi theo: “Cái bốt kia vẫn còn hư!”
Tôi nóng nảy: “Liên quan gì đến tôi, từ đầu nó đã hư rồi!”
Anh vẫn chậm rãi nhả từng chữ: “Tôi có thể làm chứng, là em đạp nó một cái, dấu chân vẫn còn trên ấy.”
Tôi liền khóc: “Anh, anh, anh muốn gì chứ? Tôi, tôi không có tiền đâu.”
“Tôi, tôi, tôi đâu muốn gì.”, anh nhại lại, “Tôi chỉ thiếu một chân chạy việc thôi.”
Vậy đấy, tôi trở thành Tổ trưởng thể dục của Hội sinh viên, được gọi là tay sai chuyên trách của Sở Y Phàm – cái tên ‘hàng’ tốt kia, cuối cùng, tôi đã hiểu cái gì gọi là ‘khoảng cách sinh sắc đẹp’ rồi. Sau khi chung đụng, tôi mới biết anh ta là người ‘ngoài thiên sứ trong ác quỷ’, lúc nào cũng sai tôi làm này làm nọ, thời gian dư dả của tôi đều tiêu hết cho anh ta. Lúc tôi sắp bùng nổ, tên ấy lại dùng chuyện bốt điện thoại để uy hiếp tôi, ảo tưởng của tôi về anh ta đã hoàn toàn biến mất, bây giờ, cứ nghĩ đến anh là tôi muốn chửi tục.
Theo anh ta đến làm quen bạn cùng lớp, có người rằng: “Ồ, giọng em quen lắm nha, khi trước, lúc bọn anh làm thí nghiệm luôn nghe thấy một cô gái hay chuyện điện thoại ngoài đó, ngữ khí rất mạnh mẽ, nếu em không dịu dàng ít nói như này, anh còn nghĩ người đó là em ấy chứ, mà nghĩ lại, cũng lâu lắm rồi không được nghe, hơi lạ lẫm.” Người nọ bùi ngùi vạn lần, tôi xấu hổ chết đi được, tên họ Sở đứng đối diện cười như không cười nhìn tôi: “Dịu dàng ít nói? Ồ?” Tôi cắn răng nhẫn nhịn.
Hội trưởng Hội văn nghệ tên Giang Tuyết Thanh, cũng là một trong số mỹ nữ hàng khủng. Từ khi tôi bị ép buộc trở thành ôsin kẻ nào đó, cô ta liền không thèm cho tôi ánh mắt hòa nhã. Hôm nay lại chạm mặt ở Hội sinh viên, cô ta vẫn khinh thường lườm tôi một cái, nói: “Với thứ mà mình chẳng thể nào có được ý, thì đừng cố lãng phí thời gian, thứ tốt nhất chưa chắc đã là thứ phù hợp nhất đâu.” Không dưng lại nói bóng nói gió tôi dây dưa cùng tên họ Sở nọ, bấy giờ có quần chúng gần đấy, tôi không tiện trở mặt, đành phải nhạt giọng đáp lại: “Chó chê mèo lắm lông.” Người ngoài giễu cợt, sắc mặt Giang Tuyết Thanh thoắt đỏ thoắt trắng.
Sau này, tôi càng nghĩ càng thấy tức, tuy tôi từng có suy nghĩ lệch lạc với gã Sở ấy, nhưng chẳng phải đã ‘dừng cương trước vực’ rồi đấy thôi, sao vẫn bị kẻ khác đồn ra thổi vào, đều nhờ tên kia hại!
Tối trời, tôi đến sân thể dục, lúc ấy, tôi đã lĩnh hội toàn vẹn nghĩa của câu ‘tai vách mạch rừng’, thế nên luôn chọn nơi trống trải để vứt mặt nạ. Lúc tôi gào thét trút nỗi lòng xong liền trốn vào chỗ tối, nhưng tiếp tục bị một người lạ cản trở.
Tôi sợ người trước mặt nhận ra mình, không dám ngẩng đầu, chuyển sang hướng khác, thế mà gã lại tiến lên chặn lối, tôi sợ hãi, chả nhẽ là yêu râu xanh học đường? Tôi đứng thủ thế: “Muốn gì? Tôi biết võ đấy!” Người nọ cười cười đi ra, tôi hơi nhũn người, là tên họ Sở.
Tôi hổn hển hỏi: “Anh là măng non à? Hơi một tý lại đâm chồi bật gốc, mưa xuân còn chưa đến đâu!” Thôi dù sao dáng vẻ tệ hại nào cũng đều bị anh ta thấy hết rồi, tôi chả cần tốn sức ngụy trang làm gì.
Anh ta cười: “Nghe đồn em có ý với tôi?”
Tôi lập tức nhảy dựng lên: “Mẹ nó, ai đặt chuyện thế?”
Anh ta thở dài, lắc đầu: “Sao trước mặt tôi, em không thể dịu dàng được thế nhờ?”
Tôi cho anh một đạp: “Đừng dài dòng nữa, nói mau lên, là đứa nào phao tin này?”
Anh ta hỏi: “Không phải em?”
“Tôi?” Tôi cao giọng: “Là ai nghe thấy vậy? Tai nó bị ảo hở? Tôi đi cắt tai nó đây, tiên sư nhà chúng nó!”
Anh chặn tôi: “Còn chửi tục nữa à, chẳng phải em mắng Giang Tuyết Thanh ‘chó chê mèo lắm lông’ ư? Cả một phòng toàn người đều nghe được, ai cũng biết cô ta có ý với tôi, từ đó suy ra, em cũng thế.”
“Anh, ai có ý với anh chứ?” – Tôi lại nhảy dựng lên.
Anh ta tiếp tục tự kết luận: “Được rồi, tôi nhìn em giả dịu dàng thôi cũng thấy mệt giùm. Bỏ đi, em đừng thế nữa, tôi rũ lòng tốt chấp nhận em vậy, tránh để em lại hại đời người khác. Về sau ấy, đêm hôm khuya khoắt đừng đến những nơi như này, rất nguy hiểm.” – Nói xong kéo tôi đi.
Sau lưng, tôi gắng giãy giụa, nhưng sức anh ta rất lớn, tôi duỗi chân đá anh, xém vấp, đành phải chuyển sang mắng liên thanh: “Mẹ nó, ai muốn anh chấp nhận chứ, anh nghĩ mình là ai? Tiên sư anh…”
Anh ta bỗng dừng lại, xoay người, tôi phanh không kịp liền nhào vào lòng anh ta, anh ôm lấy, sau đó, môi tôi bị phủ lên. Lát sau, anh nhận xét: “Xem ra ngoài mắng chửi người khác, miệng của em cũng có thể làm được vài việc đứng đắn.” Tôi vẫn còn đang chìm trong nỗi kinh hoàng mất nụ hôn đầu, vừa kịp phản ứng thì đã bị lôi đến trục đường chính đèn đuốc sáng trưng, hệ thống mặt nạ giả dối của tôi tự khởi động, thế là đi tong cơ hội báo thù.
Đờ đẫn tới cửa ký túc xá, anh ra lệnh: “Năm giờ chiều mai, chờ anh ở cửa Tây.” Sau đó liền ung dung rời khỏi. Tôi tự đạp anh ta mấy phát trong đầu, rầu rĩ đi vào.
Một đêm trằn trọc, càng nghĩ càng thấy buồn cho tương lai, anh ta lại chơi trò gì vậy? Nhiều gái đẹp thế mà không yêu, anh có thể tốt đến mức cứu vớt đời tôi à? Không được, tôi chả thể để cái tên sách nhiễu người khác tự do áp bức mình được, tôi phải phản kháng, tôi vẫn muốn tìm ‘hàng’ tốt nhất mà.
Hôm sau, tôi tạt ngang qua bốt điện thoại nhìn thử, hố hố, sửa xong rồi, bằng chứng phạm tội được vùi lấp rồi, tên kia hết đường khống chế tôi rồi!
“Tôi cầm cây roi da, hứng chí, shi shi shi* (tiếng cười gian xảo bựa đời của em nó thôi…), hớ hớ hớ, quất nát bấy gã luôn…” Tôi vênh váo đắc ý trồi lên trước mặt anh: “Biết tôi vừa đi đâu không? Mới đi đánh điện đấy, à, chất lượng âm thanh cực tốt đó nha!”
Anh ta cũng cười: “Em là hươu cao cổ hả? Một tháng trước chân dẫm vào nước, đến bây giờ mới phát hiện ra?”
Cũng đúng… Tôi thấy hơi mất mặt, ủ rũ xua tay: “Vậy, núi xanh cứ trú, nước biếc chảy dài, sau không gặp lại.”
Một cái đuôi theo tôi trở về, phía sau tôi, anh ta vừa đi vừa cười: “Thôi thì, em cứ đến đạp hư nó thêm lần nữa để khỏi uổng công.”
Tôi bịt kín tai, phớt lờ gã, buồn bực đi trước, chợt nghe anh quát to “Cẩn thận!”, vươn tay muốn kéo tôi lại nhưng không kịp, tôi bị một chiếc mô tô lạng lách đụng phải, bất tỉnh.
Tôi tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, sao lại tối thế này? Cúp điện à? Sao phải thắp nến? Tôi đang ở đâu đây? Bệnh viện hẳn là trắng muốt mới đúng chứ? Họ Sở kia mang tôi về nhà? Xem ra anh ta nghèo thật, lại ở một căn nhà cũ đến vậy, cả song cửa sổ bằng nhôm cũng chả trang bị nổi! Nhưng có nghèo đến đâu cũng không nên đem mạng tôi ra đùa, đến bệnh viện cũng chả dám đưa tôi đi, hừ, nhất định tôi sẽ đồn thổi nhiều vào, xem xem sau này còn ai dám tán anh ta!
Tôi hét lớn nhưng chỉ có thể phát ra từng tiếng thều thào: “Tên họ Sở chết tiệt!” liền thấy vài bóng người liên tục chạy lại, ồn ào réo gọi “Thái hậu đã tỉnh, mau truyền thái y…”
Cái gì mà rất dày rất mỏng* (Thái hậu cũng có nghĩa là rất dày) cơ? Tôi còn đang nghi hoặc, một phụ nữ trung niên phục trang quái gở đến bên giường: “Thái hậu, Người sao rồi?”
Tôi ngờ vực đáp lại: “Ừm, chăn này hơi dày thật, thím hai à, thím là ai? Sở Y Phàm đâu?”
Bà kia bắt đầu mếu máo: “Thái hậu, em là Tô Mạt Nhi mà, Người sao thế? Sở Y Phàm là ai?”
Tên họ Sở kia lại chơi trò gì vậy? Ngay cả bệnh nhân cũng không tha? Anh ta đi đâu tìm diễn viên vậy? Diễn đến rất thống khổ bi tráng nha. Tôi lèm bèm vài tiếng: “Thế thì bà đây là Đại Ngọc Nhi này!” Hứ, khinh tôi không có kiến thức lịch sử à, dù gì tôi cũng từng đọc qua “Hiếu Trang bí sử” đấy nhé!
Diễn viên nọ càng sợ hãi lẫn nghi hoặc: “Đấy vốn là nhũ danh* (tên mụ) của Người mà!”
Tôi trực tiếp mặc kệ bà ta. Ngọ nguậy muốn ngồi dậy, bà ta đến dìu, còn dùng gối đệm lưng cho tôi. Ừm, phục vụ cũng tốt thật, nhưng sao đầu tôi lại nặng như này? Giơ tay sờ, tóc tôi dài ra lúc nào vậy, tôi kéo mạnh một hơi, đau. Tôi kinh hãi, “Gương đâu, mau mang gương đến đây!”
Tô Mạt Nhi liền sai: “Mau đi tìm gương!”
Chốc lát sau, gương được mang đến, Tô Mạt Nhi nâng lên trước mặt tôi, một người khác cầm nến đưa lại gần. Bà ta, bà ta là ai? Trong gương là một phụ nữ rất đẹp, ừm, một phụ nữ đẹp đang độ xế chiều, tôi nhíu mày, bà ta cũng nhíu mày, tôi bĩu môi, bà ta cũng bĩu môi… Mắt đảo một vòng, sau lưng có đệm tựa, chả thể về chầu trời được, thôi thì cứ bất tỉnh đã.
Ánh nắng sớm mai đánh thức tôi, ngáp một hơi, ánh mặt trời thân thuộc xiết bao, ác mộng đêm qua thật rất đáng sợ, tôi thế mà lại mơ mình biến thành một bà già, cũng may chỉ là mơ. Bấy giờ có người bước đến: “Thái hậu, Người đã khỏe hơn chút nào chưa?”
“Á!” Tôi hét lên thảm thiết “Bà, bà sao có thể chui ra từ giấc mơ thế?” Tôi lại hôn mê lần nữa.
Qua vài lần ngất rồi tỉnh mà vẫn về lại đây, cuối cùng tôi đã hiểu, mình xuyên không rồi.
Tôi đọc “Dao hoa”, “Bộ bộ”, từng rất hâm mộ bọn họ, từng tưởng tượng chính mình cũng xuyên về quá khứ, gặp gỡ vài vị A ca, Bối lặc, v.v…, nhưng sao lại thành như này chứ? Tuy vẫn khớp với định luật ‘Xuyên không nhất định gặp được vua chúa’, nhưng xuyên thành một bà lão thì làm ăn được gì nữa?
Hu hu, Tứ Tứ, Bát Bát, Cửu Cửu, Thập Tứ… đáng yêu của em, em trở thành bà cố tổ của các anh rồi, em chỉ có thể nhìn các anh mặc tã thôi, hực… Có phải vận cức chó của tôi hết hạn sử dụng rồi không, sớm biết thế này, lúc nhặt được tiền tôi sẽ mang quyên góp, tôi chả đi bốc thăm làm chi, làm việc xấu cũng không đổ trách nhiệm cho người khác nữa đâu… Bây giờ tôi bắt đầu làm việc tốt có còn kịp không? Hu hu hu…
Khóc được vài ngày, tôi đành tiếp nhận sự thật này, tôi không dám tự tử, ngộ nhỡ cơ thể ở thế giới bên kia cũng đã biến mất, thế thì chẳng phải hạ màn sớm luôn à? Chết vinh không bằng sống nhục, thế nên tôi lại ‘ngựa quen đường cũ’, giả mất trí, thêm thắt vài lời vô nghĩa, cuối cùng cũng biết được, chủ cũ của thân thể này bị ngã một lần, hôn mê hai ngày, tỉnh lại thì trở thành tôi, chả biết bây giờ bà ta có phải đang sống bám cơ thể tôi hay không, đúng vậy thì lỗ chết tôi rồi! Lỗ đến hai mươi mấy năm ấy chứ! Hức…
Bây giờ là năm Thuận Trị thứ mười sáu, bà ta, bây giờ là tôi, có mấy đứa cháu trai. Trong số đó, Huyền Diệp đã sáu tuổi, tôi nhớ rõ ông ta đăng cơ lúc tám tuổi, nói cách khác, tôi đang góa chồng, hai năm sau lại chết một đứa con, tôi đã hoàn toàn hết hi vọng rồi.
Tôi lại khóc, trời ơi là trời, nếu bắt buộc phải xuyên không, sao chả cho tôi xuyên sớm một chút? Ít nhiều gì cũng phải để tôi gặp Hoàng Thái Cực chứ, nếu vẫn không thể, thôi thì gặp Đa Nhĩ Cổn cũng được vậy! Bây giờ thì tốt thật, tôi vẫn chưa nếm thử mùi vị đàn ông, thế mà đến con cũng sinh luôn rồi, tất cả trải nghiệm đời người đều đã trải qua hết luôn, chỉ còn mỗi việc nuôi dưỡng con của người khác thôi. Ôi số nó khổ… Ngày trước họ Sở kia hôn tôi, chả hiểu sao tôi lại chẳng chăm chú thưởng thức một tý, bây giờ hồi tưởng lại, có muốn về như trước kia cũng chả được nữa rồi…
(*): Thiên hậu bên ấy gọi là ‘ma tổ’ có nghĩa là ‘mẹ tổ’.
Cũng chả trách tôi được, ai khiến cô dì chú bác hai nhà nội ngoại đều sinh con trai, một nhành hoa vừa chớm nở như tôi phải lớn lên giữa sự hỗn tạp, chung đụng cùng một bầy con trai trốc đầu, vô tình đã dưỡng nên thói tục tằn. Chờ đến khi tôi ý thức được giới tính của mình, nó đã là thói quen khó sửa, may mà thời đại này thịnh hành mốt cá tính, cả đám nam nữ lại có thể chơi chung với nhau, trở thành một bọn bạn thối.
Xưa giờ, tôi đã chẳng xinh đẹp như hoa, cũng không có tài văn xuất chúng, là một người bình thường thôi, học lực trung bình, phẩm chất chả tốt chả xấu. Duy chỉ có một điều đặc biệt là, tôi rất có vận cức chó, thí dụ như nếu ngã thì chắc chắn sẽ nhặt được tiền; bốc thăm thì thể nào cũng trúng thưởng; làm việc xấu thì luôn có người gánh tội giùm; lúc thi, người khác đều làm được trên chín mươi, tôi chỉ đạt sáu chín điểm thôi, không đạt chuẩn, dù thành tích của tôi trung bình thế đấy, nhưng tôi vẫn có thể giành được suất đỗ đầu đại học, khiến bố mẹ mừng đến mức lên chùa thắp hương cúng vái tận ba ngày.
Xếp xong hành lý, không chờ bố mẹ tiễn, tôi tự mình bắt tàu Bắc tiến, đến Bắc Kinh rồi, trước báo bình an, sau tìm trường, báo danh, nộp tiền, tìm ký túc xá… cuối cùng cũng ổn thỏa. Lại đánh điện cho bố mẹ, đầu dây kia, mẹ khóc, còn tôi bên này vẫn đang đắm chìm trong sự phấn khích của ”chim sổ lồng”, chỉ qua loa vài câu, may rằng chỉ trò chuyện bằng điện thoại, họ không thấy biểu cảm của tôi, chẳng đã mắng tôi thiếu lương tâm rồi.
Sướng thật, rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này, xung quanh không có đến một người biết mình, tôi có thể bắt đầu thay đổi bản thân. Trước đây ở quê nhà từng thử thay đổi, ngặt nỗi giống kẻ nghiện muốn cai thuốc nhưng bốn bề nhan nhản bọn buôn ma túy, từng giờ từng phút dụ dỗ bạn tái nghiện. Nên sau N lần thử nghiệm thất bại, tôi bỏ cuộc, đến khi thi đại học, tôi bỏ ngoài tai lời chèo kéo của lũ bạn thối, kiên quyết vào trường Bắc Kinh cách thật xa chúng nó, thực hiện kế hoạch thục nữ của mình.
Trong kỳ nghỉ hè, tôi đã gặm một đống thi từ ca phú, nền tảng văn học xem như cũng vững chắc. Khi nhập học, Đường thi Tống từ* (thơ Đường văn Tống) được tôi trưng dụng thành sách gối đầu giường, rãnh rỗi liền ngâm vài câu dưới trăng, vả lại thường ngày luôn nhớ kỹ đạo lý “nói nhiều sai nhiều”, “im lặng là vàng”, tôi lại là kiểu mẫu ‘con gái cưng’ trong gia đình, nên chẳng bao lâu sau, tôi đã gầy dựng nên hình tượng tài nữ thùy mị.
Có vài soái ca bắt đầu chú ý đến tôi, nhưng mẹ từng nói không nên xuôi theo quá sớm, tuyển lựa nhiều mới có thể chọn được hàng tốt nhất, vì thế tôi vẫn chống đỡ để không sa lưới, cố giữ mình trong sạch, soái ca chú ý tôi cũng càng lúc càng nhiều, tôi thầm hả hê, cẩn thận bảo trì bộ mặt giả dối, gắng không để lộ sơ hở.
Dĩ nhiên, kìm nén lâu ngày sẽ tổn hại đến sức khỏe, vì thế, thỉnh thoảng tôi sẽ chọn một bốt điện thoại ở nơi vắng vẻ nhất trong trường, đánh điện cho lũ bạn thối, phun vài lời thô tục, chửi bậy, ừ thì thành La Mã cũng chả phải chỉ ngày một ngày hai là xây được, vậy nên muốn trở thành thục nữ, cũng phải cứ từ từ!
Trong dạ hội tất niên của khoa, tôi đã tìm được ‘hàng’ tốt nhất. Anh ấy hơn tôi hai khóa, dáng người cao to khôi ngô, vừa nhìn đến anh, tôi thấy tim mình kích động lạ thường, hai tai đầy tiếng tim đập “thình thịch”, mọi thứ xung quanh đều thất sắc, tôi chỉ có thể chăm chú quan sát anh ấy. Nhưng chung quanh anh đã có rất nhiều kẻ muốn xơi ‘hàng’, người nào cũng ngon nghẽ, với anh mà nói, tôi chỉ là đối tượng tồi nhất mà thôi, dù gì, anh ấy cũng sẽ không tán tôi đây.
Tôi cuối cùng cũng nếm trải hương vị của mối tình đến muộn, vậy mà chưa bắt đầu đã vội kết thúc. Dạo ấy, tôi buông thả mọi kiềm nén, chẳng muốn chuyện trò, không cả hứng thú giả sầu giả bi dưới trăng. Tôi thấy mình giống chuột chù, chỉ có thể trốn trong bóng tối, ngửa mặt lên nhìn anh ấy.
Vẫn may, sắp đến kỳ nghỉ đông, chửi lộn cùng đám bạn thối ít lâu, tôi đã lại dồi dào sinh lực. Về trường, tôi tiếp tục đối trăng ngâm thơ. Sau đấy, có một món ‘hàng’ cỡ vừa muốn theo đuổi tôi, tôi vẫn đang lưỡng lự có nên ưng cậu ta hay không.
Hôm nay, lại đến lúc bùng nổ, tôi chửi nhau với bạn thân qua điện thoại, được một nửa thì hết tiền, tôi đành nhét thêm vài đồng, vẫn không nối máy được, tiền cũng chẳng phòi ra. Tôi vừa chửi thầm mẹ nó, vừa vỗ bôm bốp vào khe nhả tiền, máy vẫn im lặng, bất động. Nhìn bốn bề không có người, tôi liền phi cho một cước, hậu quả là “Ào” một tiếng, máy phun ra cả đống xu, tôi quát “Ông già mày, quả không đập cho vài phát thì chả chịu thức thời.” xong khom lưng nhặt tiền vào túi.
Bỗng thấy trước mắt hiện ra đôi chân, thanh âm cố nhịn ý cười truyền đến: “Cần tôi giúp không?” Ngẩng đầu, tôi liền hoa mắt đến độ ngồi bẹp xuống đất. Là anh ấy, ‘hàng’ tốt. Nét mặt anh hơi biến dạng, vươn tay kéo tôi đứng dậy, lại hỏi: “Tiền này là của bốt điện thoại, đúng không?”
Tôi choáng, ngờ nghệch hỏi: “Anh từ đâu nhảy ra thế?” Anh ấy chỉ tay về phía khoảnh sân nhỏ gần đó: “Tôi đang làm thí nghiệm trong ấy, nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, ra xem thử.” Ặc, sao tôi không phát hiện ra bên đấy có cái cửa chứ, thôi xong, không biết anh nghe được bao nhiêu rồi? Mặt tôi lúc bấy giờ phỏng chừng nóng đến độ rán được trứng, ba chân bốn cẳng chạy đi, anh gọi với theo: “Vẫn chưa nhặt hết tiền kìa.” Tôi vẫn cắm đầu chạy, anh ấy cất tiếng cười to.
Tôi lại bắt đầu buồn bực, lần này xong rồi, chắc chắn anh đã khép tôi vào thể loại phá hoại của công, ham chút hời nhỏ, là gái hư hành xử thô lỗ, tuy tôi rất muốn anh ấy biết mình, nhưng chả phải bằng cái cách để tiếng xấu muôn đời thế này đâu. Tôi lại mất hứng thú với trăng, biến thành chuột chù lần nữa, tránh đến những nơi có mặt anh ấy.
Chớp mắt đã đến ngày một tháng năm, trường tổ chức lễ hội giải trí, ký túc xá chúng tôi có một người phải lên biểu diễn, lúc diễn tập, cô bạn ấy lôi tôi đến hậu cần cho mình, tôi lại thấy anh, vẫn tỏa sáng như thế. Tôi rụt người vào góc phòng, cố gắng đồng hóa với nền nhà. Kết quả là tôi ngụy trang rất thành công, thành công đến nỗi bạn đi cùng tìm không thấy, nó gọi to: “Lâm Tử Thanh, Lâm Tử Thanh, bản nhạc của tớ đâu?” Đợi đến lúc tôi bong ra khỏi nền nhà, ánh mắt mọi người đều tập trung chiếu tới, bao gồm cả anh.
Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt có chút kỳ quái, chờ bạn tôi cầm bản nhạc lên sân khấu rồi, anh đến bên cạnh, nói: “Tiêu hết tiền chưa? Tôi vừa tìm được một bốt điện thoại nữa đấy.”
Ặc, anh nhận ra rồi, tôi xoay người định chạy, anh ấy đuổi theo: “Cái bốt kia vẫn còn hư!”
Tôi nóng nảy: “Liên quan gì đến tôi, từ đầu nó đã hư rồi!”
Anh vẫn chậm rãi nhả từng chữ: “Tôi có thể làm chứng, là em đạp nó một cái, dấu chân vẫn còn trên ấy.”
Tôi liền khóc: “Anh, anh, anh muốn gì chứ? Tôi, tôi không có tiền đâu.”
“Tôi, tôi, tôi đâu muốn gì.”, anh nhại lại, “Tôi chỉ thiếu một chân chạy việc thôi.”
Vậy đấy, tôi trở thành Tổ trưởng thể dục của Hội sinh viên, được gọi là tay sai chuyên trách của Sở Y Phàm – cái tên ‘hàng’ tốt kia, cuối cùng, tôi đã hiểu cái gì gọi là ‘khoảng cách sinh sắc đẹp’ rồi. Sau khi chung đụng, tôi mới biết anh ta là người ‘ngoài thiên sứ trong ác quỷ’, lúc nào cũng sai tôi làm này làm nọ, thời gian dư dả của tôi đều tiêu hết cho anh ta. Lúc tôi sắp bùng nổ, tên ấy lại dùng chuyện bốt điện thoại để uy hiếp tôi, ảo tưởng của tôi về anh ta đã hoàn toàn biến mất, bây giờ, cứ nghĩ đến anh là tôi muốn chửi tục.
Theo anh ta đến làm quen bạn cùng lớp, có người rằng: “Ồ, giọng em quen lắm nha, khi trước, lúc bọn anh làm thí nghiệm luôn nghe thấy một cô gái hay chuyện điện thoại ngoài đó, ngữ khí rất mạnh mẽ, nếu em không dịu dàng ít nói như này, anh còn nghĩ người đó là em ấy chứ, mà nghĩ lại, cũng lâu lắm rồi không được nghe, hơi lạ lẫm.” Người nọ bùi ngùi vạn lần, tôi xấu hổ chết đi được, tên họ Sở đứng đối diện cười như không cười nhìn tôi: “Dịu dàng ít nói? Ồ?” Tôi cắn răng nhẫn nhịn.
Hội trưởng Hội văn nghệ tên Giang Tuyết Thanh, cũng là một trong số mỹ nữ hàng khủng. Từ khi tôi bị ép buộc trở thành ôsin kẻ nào đó, cô ta liền không thèm cho tôi ánh mắt hòa nhã. Hôm nay lại chạm mặt ở Hội sinh viên, cô ta vẫn khinh thường lườm tôi một cái, nói: “Với thứ mà mình chẳng thể nào có được ý, thì đừng cố lãng phí thời gian, thứ tốt nhất chưa chắc đã là thứ phù hợp nhất đâu.” Không dưng lại nói bóng nói gió tôi dây dưa cùng tên họ Sở nọ, bấy giờ có quần chúng gần đấy, tôi không tiện trở mặt, đành phải nhạt giọng đáp lại: “Chó chê mèo lắm lông.” Người ngoài giễu cợt, sắc mặt Giang Tuyết Thanh thoắt đỏ thoắt trắng.
Sau này, tôi càng nghĩ càng thấy tức, tuy tôi từng có suy nghĩ lệch lạc với gã Sở ấy, nhưng chẳng phải đã ‘dừng cương trước vực’ rồi đấy thôi, sao vẫn bị kẻ khác đồn ra thổi vào, đều nhờ tên kia hại!
Tối trời, tôi đến sân thể dục, lúc ấy, tôi đã lĩnh hội toàn vẹn nghĩa của câu ‘tai vách mạch rừng’, thế nên luôn chọn nơi trống trải để vứt mặt nạ. Lúc tôi gào thét trút nỗi lòng xong liền trốn vào chỗ tối, nhưng tiếp tục bị một người lạ cản trở.
Tôi sợ người trước mặt nhận ra mình, không dám ngẩng đầu, chuyển sang hướng khác, thế mà gã lại tiến lên chặn lối, tôi sợ hãi, chả nhẽ là yêu râu xanh học đường? Tôi đứng thủ thế: “Muốn gì? Tôi biết võ đấy!” Người nọ cười cười đi ra, tôi hơi nhũn người, là tên họ Sở.
Tôi hổn hển hỏi: “Anh là măng non à? Hơi một tý lại đâm chồi bật gốc, mưa xuân còn chưa đến đâu!” Thôi dù sao dáng vẻ tệ hại nào cũng đều bị anh ta thấy hết rồi, tôi chả cần tốn sức ngụy trang làm gì.
Anh ta cười: “Nghe đồn em có ý với tôi?”
Tôi lập tức nhảy dựng lên: “Mẹ nó, ai đặt chuyện thế?”
Anh ta thở dài, lắc đầu: “Sao trước mặt tôi, em không thể dịu dàng được thế nhờ?”
Tôi cho anh một đạp: “Đừng dài dòng nữa, nói mau lên, là đứa nào phao tin này?”
Anh ta hỏi: “Không phải em?”
“Tôi?” Tôi cao giọng: “Là ai nghe thấy vậy? Tai nó bị ảo hở? Tôi đi cắt tai nó đây, tiên sư nhà chúng nó!”
Anh chặn tôi: “Còn chửi tục nữa à, chẳng phải em mắng Giang Tuyết Thanh ‘chó chê mèo lắm lông’ ư? Cả một phòng toàn người đều nghe được, ai cũng biết cô ta có ý với tôi, từ đó suy ra, em cũng thế.”
“Anh, ai có ý với anh chứ?” – Tôi lại nhảy dựng lên.
Anh ta tiếp tục tự kết luận: “Được rồi, tôi nhìn em giả dịu dàng thôi cũng thấy mệt giùm. Bỏ đi, em đừng thế nữa, tôi rũ lòng tốt chấp nhận em vậy, tránh để em lại hại đời người khác. Về sau ấy, đêm hôm khuya khoắt đừng đến những nơi như này, rất nguy hiểm.” – Nói xong kéo tôi đi.
Sau lưng, tôi gắng giãy giụa, nhưng sức anh ta rất lớn, tôi duỗi chân đá anh, xém vấp, đành phải chuyển sang mắng liên thanh: “Mẹ nó, ai muốn anh chấp nhận chứ, anh nghĩ mình là ai? Tiên sư anh…”
Anh ta bỗng dừng lại, xoay người, tôi phanh không kịp liền nhào vào lòng anh ta, anh ôm lấy, sau đó, môi tôi bị phủ lên. Lát sau, anh nhận xét: “Xem ra ngoài mắng chửi người khác, miệng của em cũng có thể làm được vài việc đứng đắn.” Tôi vẫn còn đang chìm trong nỗi kinh hoàng mất nụ hôn đầu, vừa kịp phản ứng thì đã bị lôi đến trục đường chính đèn đuốc sáng trưng, hệ thống mặt nạ giả dối của tôi tự khởi động, thế là đi tong cơ hội báo thù.
Đờ đẫn tới cửa ký túc xá, anh ra lệnh: “Năm giờ chiều mai, chờ anh ở cửa Tây.” Sau đó liền ung dung rời khỏi. Tôi tự đạp anh ta mấy phát trong đầu, rầu rĩ đi vào.
Một đêm trằn trọc, càng nghĩ càng thấy buồn cho tương lai, anh ta lại chơi trò gì vậy? Nhiều gái đẹp thế mà không yêu, anh có thể tốt đến mức cứu vớt đời tôi à? Không được, tôi chả thể để cái tên sách nhiễu người khác tự do áp bức mình được, tôi phải phản kháng, tôi vẫn muốn tìm ‘hàng’ tốt nhất mà.
Hôm sau, tôi tạt ngang qua bốt điện thoại nhìn thử, hố hố, sửa xong rồi, bằng chứng phạm tội được vùi lấp rồi, tên kia hết đường khống chế tôi rồi!
“Tôi cầm cây roi da, hứng chí, shi shi shi* (tiếng cười gian xảo bựa đời của em nó thôi…), hớ hớ hớ, quất nát bấy gã luôn…” Tôi vênh váo đắc ý trồi lên trước mặt anh: “Biết tôi vừa đi đâu không? Mới đi đánh điện đấy, à, chất lượng âm thanh cực tốt đó nha!”
Anh ta cũng cười: “Em là hươu cao cổ hả? Một tháng trước chân dẫm vào nước, đến bây giờ mới phát hiện ra?”
Cũng đúng… Tôi thấy hơi mất mặt, ủ rũ xua tay: “Vậy, núi xanh cứ trú, nước biếc chảy dài, sau không gặp lại.”
Một cái đuôi theo tôi trở về, phía sau tôi, anh ta vừa đi vừa cười: “Thôi thì, em cứ đến đạp hư nó thêm lần nữa để khỏi uổng công.”
Tôi bịt kín tai, phớt lờ gã, buồn bực đi trước, chợt nghe anh quát to “Cẩn thận!”, vươn tay muốn kéo tôi lại nhưng không kịp, tôi bị một chiếc mô tô lạng lách đụng phải, bất tỉnh.
Tôi tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, sao lại tối thế này? Cúp điện à? Sao phải thắp nến? Tôi đang ở đâu đây? Bệnh viện hẳn là trắng muốt mới đúng chứ? Họ Sở kia mang tôi về nhà? Xem ra anh ta nghèo thật, lại ở một căn nhà cũ đến vậy, cả song cửa sổ bằng nhôm cũng chả trang bị nổi! Nhưng có nghèo đến đâu cũng không nên đem mạng tôi ra đùa, đến bệnh viện cũng chả dám đưa tôi đi, hừ, nhất định tôi sẽ đồn thổi nhiều vào, xem xem sau này còn ai dám tán anh ta!
Tôi hét lớn nhưng chỉ có thể phát ra từng tiếng thều thào: “Tên họ Sở chết tiệt!” liền thấy vài bóng người liên tục chạy lại, ồn ào réo gọi “Thái hậu đã tỉnh, mau truyền thái y…”
Cái gì mà rất dày rất mỏng* (Thái hậu cũng có nghĩa là rất dày) cơ? Tôi còn đang nghi hoặc, một phụ nữ trung niên phục trang quái gở đến bên giường: “Thái hậu, Người sao rồi?”
Tôi ngờ vực đáp lại: “Ừm, chăn này hơi dày thật, thím hai à, thím là ai? Sở Y Phàm đâu?”
Bà kia bắt đầu mếu máo: “Thái hậu, em là Tô Mạt Nhi mà, Người sao thế? Sở Y Phàm là ai?”
Tên họ Sở kia lại chơi trò gì vậy? Ngay cả bệnh nhân cũng không tha? Anh ta đi đâu tìm diễn viên vậy? Diễn đến rất thống khổ bi tráng nha. Tôi lèm bèm vài tiếng: “Thế thì bà đây là Đại Ngọc Nhi này!” Hứ, khinh tôi không có kiến thức lịch sử à, dù gì tôi cũng từng đọc qua “Hiếu Trang bí sử” đấy nhé!
Diễn viên nọ càng sợ hãi lẫn nghi hoặc: “Đấy vốn là nhũ danh* (tên mụ) của Người mà!”
Tôi trực tiếp mặc kệ bà ta. Ngọ nguậy muốn ngồi dậy, bà ta đến dìu, còn dùng gối đệm lưng cho tôi. Ừm, phục vụ cũng tốt thật, nhưng sao đầu tôi lại nặng như này? Giơ tay sờ, tóc tôi dài ra lúc nào vậy, tôi kéo mạnh một hơi, đau. Tôi kinh hãi, “Gương đâu, mau mang gương đến đây!”
Tô Mạt Nhi liền sai: “Mau đi tìm gương!”
Chốc lát sau, gương được mang đến, Tô Mạt Nhi nâng lên trước mặt tôi, một người khác cầm nến đưa lại gần. Bà ta, bà ta là ai? Trong gương là một phụ nữ rất đẹp, ừm, một phụ nữ đẹp đang độ xế chiều, tôi nhíu mày, bà ta cũng nhíu mày, tôi bĩu môi, bà ta cũng bĩu môi… Mắt đảo một vòng, sau lưng có đệm tựa, chả thể về chầu trời được, thôi thì cứ bất tỉnh đã.
Ánh nắng sớm mai đánh thức tôi, ngáp một hơi, ánh mặt trời thân thuộc xiết bao, ác mộng đêm qua thật rất đáng sợ, tôi thế mà lại mơ mình biến thành một bà già, cũng may chỉ là mơ. Bấy giờ có người bước đến: “Thái hậu, Người đã khỏe hơn chút nào chưa?”
“Á!” Tôi hét lên thảm thiết “Bà, bà sao có thể chui ra từ giấc mơ thế?” Tôi lại hôn mê lần nữa.
Qua vài lần ngất rồi tỉnh mà vẫn về lại đây, cuối cùng tôi đã hiểu, mình xuyên không rồi.
Tôi đọc “Dao hoa”, “Bộ bộ”, từng rất hâm mộ bọn họ, từng tưởng tượng chính mình cũng xuyên về quá khứ, gặp gỡ vài vị A ca, Bối lặc, v.v…, nhưng sao lại thành như này chứ? Tuy vẫn khớp với định luật ‘Xuyên không nhất định gặp được vua chúa’, nhưng xuyên thành một bà lão thì làm ăn được gì nữa?
Hu hu, Tứ Tứ, Bát Bát, Cửu Cửu, Thập Tứ… đáng yêu của em, em trở thành bà cố tổ của các anh rồi, em chỉ có thể nhìn các anh mặc tã thôi, hực… Có phải vận cức chó của tôi hết hạn sử dụng rồi không, sớm biết thế này, lúc nhặt được tiền tôi sẽ mang quyên góp, tôi chả đi bốc thăm làm chi, làm việc xấu cũng không đổ trách nhiệm cho người khác nữa đâu… Bây giờ tôi bắt đầu làm việc tốt có còn kịp không? Hu hu hu…
Khóc được vài ngày, tôi đành tiếp nhận sự thật này, tôi không dám tự tử, ngộ nhỡ cơ thể ở thế giới bên kia cũng đã biến mất, thế thì chẳng phải hạ màn sớm luôn à? Chết vinh không bằng sống nhục, thế nên tôi lại ‘ngựa quen đường cũ’, giả mất trí, thêm thắt vài lời vô nghĩa, cuối cùng cũng biết được, chủ cũ của thân thể này bị ngã một lần, hôn mê hai ngày, tỉnh lại thì trở thành tôi, chả biết bây giờ bà ta có phải đang sống bám cơ thể tôi hay không, đúng vậy thì lỗ chết tôi rồi! Lỗ đến hai mươi mấy năm ấy chứ! Hức…
Bây giờ là năm Thuận Trị thứ mười sáu, bà ta, bây giờ là tôi, có mấy đứa cháu trai. Trong số đó, Huyền Diệp đã sáu tuổi, tôi nhớ rõ ông ta đăng cơ lúc tám tuổi, nói cách khác, tôi đang góa chồng, hai năm sau lại chết một đứa con, tôi đã hoàn toàn hết hi vọng rồi.
Tôi lại khóc, trời ơi là trời, nếu bắt buộc phải xuyên không, sao chả cho tôi xuyên sớm một chút? Ít nhiều gì cũng phải để tôi gặp Hoàng Thái Cực chứ, nếu vẫn không thể, thôi thì gặp Đa Nhĩ Cổn cũng được vậy! Bây giờ thì tốt thật, tôi vẫn chưa nếm thử mùi vị đàn ông, thế mà đến con cũng sinh luôn rồi, tất cả trải nghiệm đời người đều đã trải qua hết luôn, chỉ còn mỗi việc nuôi dưỡng con của người khác thôi. Ôi số nó khổ… Ngày trước họ Sở kia hôn tôi, chả hiểu sao tôi lại chẳng chăm chú thưởng thức một tý, bây giờ hồi tưởng lại, có muốn về như trước kia cũng chả được nữa rồi…
Tác giả :
Vô Tụ Long Hương