Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 78-1: Hôn sự An phủ (1)
Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:
" Bắc Bang công chúa vốn có Bắc Bang cường đại làm hậu thuẫn, nhưng địa vị của Ngũ gia ở Tây La cũng không phải một sớm một chiều liền có thể lay động, nếu An Nguyệt Hằng cưới Bắc Bang công chúa, Ngũ gia tất nhiên sẽ oán hận Bắc Bang, nhưng đồng dạng cũng sẽ oán hận An Nguyệt Hằng."
" Tiểu thư nói Công chúa tôn quý không dễ dưỡng ở Hoàng cung ý tứ là? "
Thanh Từ hơi hình dung được đại khái phương hướng, lại lần nữa mở miệng.
" Tính cách của Bắc Bang công chúa vốn ở đâu cũng đều gây thù hằn vô số, nữ tử Tây La minh thương ám tiễn nàng ta cũng không đối phó nổi, nàng kiểu gì cũng sẽ chết bởi tay người ta, nếu như nàng chết ở trong cung, Bắc Bang khó tránh khỏi mượn đề tài để nói chuyện của mình, thậm chí thừa cơ liên thủ cùng An Nguyệt Hằng, áp chế Hoàng đế cát cứ lợi ích. Mà ngược lại, nếu Bắc Bang công chúa gả cho An Nguyệt Hằng, đến lúc đó xảy ra chuyện đó chính là tội của hắn, Bắc Bang đối với nam nhân có quyền thế không thua kém Đế vương này cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ. "
Thanh Từ gật gật đầu:
" Nô tỳ hiểu rồi, mặc dù tạm thời nhìn thì An Nguyệt Hằng được Bắc Bang ủng hộ, nhưng Ngũ Thanh Thanh có Ngũ gia tương trợ, kiểu gì cũng sẽ diệt trừ Bắc Bang công chúa, cứ như vậy, Bắc Bang tất nhiên sẽ đem tội danh này tính ở trên người An Nguyệt Hằng, mà Ngũ gia cũng sẽ vì vậy mà sinh ra ngăn cách với hắn, hắn liền tương đương đã bị trong ngoài giáp công."
Mộc Tịch Bắc gật đầu, cứ như vậy, An Nguyệt Hằng tất nhiên vì không muốn bị Bắc Bang nhằm vào, mà xuất ra thành ý không nhỏ, ví dụ như vàng ròng bạc trắng, ví dụ như vật tư lương thảo, mà mấy thứ này đều móc từ trong túi của An Nguyệt Hằng ra. Như vậy hắn khổ tâm kinh doanh hết thảy không chỉ không có tiến bộ, ngược lại thụt lùi không ít.
Thanh Từ nhìn thấy vẻ mặt Mộc Tịch Bắc, chỉ cảm thấy đời này An Nguyệt Hằng lợi dụng vô số nữ nhân, nhưng cuối cùng cũng sẽ chết ở trong tay nữ nhân. Cho dù hắn tính toán không bỏ sót, hiểu thấu bao nhiêu người, nhưng làm sao dự đoán được, hắn cho rằng Ngũ Thanh Thanh thuần khiết lương thiện không nhiễm bụi trần, chỉ là lòng dạ đàn bà, diệt trừ kẻ địch, lại chưa từng nương tay.
Cho dù sau đó An Nguyệt Hằng ý thức được, nhưng lúc ấy hắn nhất định sẽ không để tranh đấu giữa nữ nhân ở trong mắt, cho rằng việc này sẽ ảnh hưởng đại cục, thậm chí còn cho rằng chiếm được Ngũ Thanh Thanh và Bắc Bang công chúa, chính là bước về phía trước một bước thật lớn, đã giống như Đế vương, hấp thụ thế lực khắp nơi, cân bằng lẫn nhau, lại không biết làm như vậy sẽ là nội bộ mâu thuẫn, khiến hắn tổn thất nặng nề!
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, nữ nhân chính là như thế, yêu ngươi thì có thể đi chết vì ngươi, tỉ như đã từng là Tịch Tình, hận ngươi cũng muốn vì ngươi mà sống, nhìn ngươi sống không bằng chết, tỉ như mình bây giờ.
Mộc Tịch Bắc ngồi lên xe ngựa Tướng phủ dự định trở về Tướng phủ, hơi co chân ngồi trên thảm mềm, nghiêng người dựa vào một tấm nệm êm dày sau lưng, vô cùng hài lòng.
Trên xe ngựa Lư hương tùng chi toả lên mùi thơm nhàn nhạt, Mộc Tịch Bắc lại không tự chủ nghĩ đến Ân Cửu Dạ, nam nhân kia bây giờ tốt không? Binh tướng Đồng La Quốc có hung hãn không?
Từ trong cổ tay áo viền vàng lấy ra phong thư mà nam nhân kia lưu lại, phong thư từ sau ngày đó nàng còn chưa từng mở ra, đến khi vừa nhớ đến, trong chốc lát cảm thấy hắn tựa hồ đã rời đi mấy ngày rồi.
Mở ra tờ giấy, khiến Mộc Tịch Bắc ngoài ý muốn chính là chữ viết của nam nhân, mực đậm đen nhánh phảng phất như không hoà tan, từng chữ lớn nhỏ phá lệ đều đều, góc cạnh cũng cực kì rõ ràng, ngang dọc thẳng tắp, không có kết cấu, không có kiểu chữ, thậm chí cũng không có đầu bút lông, ngang chính là ngang, dọc chính là dọc, giống như con người hắn, chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy áp lực cùng ngạt thở.
Mộc Tịch Bắc biết, đây là chữ viết chân thật nhất của hắn, có lẽ sau này, cũng không còn viết chữ như vậy nữa, trừ phi một ngày nào đó hắn thật sự đứng ở đỉnh cao quyền lực.
Trên thư chỉ có tám chữ, vừa xem hiểu ngay, đợi ta trở về, hứa nàng thiên hạ!
Mộc Tịch Bắc hơi nhắm lại hai tròng mắt, thư nhẹ nhàng từ trong tay nàng bay xuống dưới, trên lông mi lây dính một chút trong suốt, trong lòng hơi phát đau, với tính tình của Ân Cửu Dạ, vốn nên là hoàng tử tôn quý bá đạo không ai bì nổi, nhưng không biết là áp lực như thế nào mới khiến hắn trở nên tĩnh mịch cùng tàn nhẫn như vậy, những chữ kia, có phải hay không giống như sinh mệnh hắn, rốt cuộc có bao nhiêu gian nan.
Thế nhưng nàng không thích những lời thề này, không thích những ngôn từ làm cho nàng động dung như vậy, những thứ này chính là mê hoặc nhân tâm, đợi đến khi nàng lại bắt đầu tin tưởng, sợ rằng sẽ cách cái chết không còn xa.
Trở lại Tướng phủ, mỗi người đều tất cung tất kính với nàng, Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt gật gật đầu, cũng không để người ta cảm thấy là khó tiếp xúc đến cỡ nào, nhưng dường như càng là như thế, những hạ nhân kia lại càng cung kính, một đám hận không thể đem đầu vùi đến mặt đất.
Lúc Mộc Tịch Bắc đi ngang qua Thính Phong các, lại nhìn thấy một người quen gần như sắp bị nàng bỏ quên, Liễu Chi Lan.
Liễu Chi Lan thế nhưng chau chuốt bản thân cực kì chỉnh tề, không điên cũng không ngốc, thậm chí cũng không khổ sở, hai mắt vốn nên như tro tàn lại mang theo tia sáng sáng ngời, mặc dù cả người vẫn có chút tiều tụy như cũ, nhưng tuyệt đối là có sức sống.
" Thân thể Mẫu thân tựa hồ đã tốt lên. "
Mộc Tịch Bắc đứng ở bên người Liễu Chi Lan, mang theo vài phần mừng rỡ mở miệng nói.
Liễu Chi Lan vốn đang đùa nghịch nhánh hoa, nghe thấy giọng nói như gió xuân quất vào mặt, tay run lên, bị nhánh hoa đâm ra một chút tơ máu, có chút kinh hoảng quay mặt lại:
" Là Bắc Bắc à. "
" Hình như hôm nay tâm tình Mẫu thân không tệ, đây thật sự là một chuyện cực tốt, hiện nay mẫu thân từ trong cái chết của Nhị tỷ tỷ đi ra, thật sự là rất đáng mừng, ngược lại có thể giúp cô quản lý gia nghiệp. "
Mộc Tịch Bắc vẻ mặt thản nhiên nói.
Liễu Chi Lan cười có chút miễn cưỡng, chẳng qua lúc Mộc Tịch Bắc nhắc đến Mộc Vãn Tình sắc mặt vẫn trắng một chút, hơn nửa ngày cũng chưa khôi phục lại:
" Mẫu thân chỉ là thấy ánh mặt trời hôm nay rất tốt, liền ra đi dạo, thân thể này vẫn giống như lúc trước, vẫn chưa tốt lắm, làm sao có thể quản lý cái gì gia nghiệp, sợ là vẫn phải tu dưỡng một đoạn thời gian. "
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, Liễu Chi Lan này làm sao lại đột nhiên tốt chứ, nhìn trong mắt bà ta có thêm thần thái khó hiểu, không khỏi khiến Mộc Tịch Bắc sinh ra mấy phần hoài nghi.
" Một khi đã như vậy, Bắc Bắc liền không quấy rầy mẫu thân nghỉ ngơi nữa. "
Mộc Tịch Bắc hành lễ với Liễu Chi Lan, liền xoay người rời đi.
Là cái gì có thể khiến một nữ nhân hai bàn tay trắng đột nhiên sinh ra hào quang, có hi vọng?
Hai mắt Mộc Tịch Bắc nhíu lại, là hài tử!
Chỉ là bây giờ thời gian ngắn ngủi, bụng của Liễu Chi Lan cũng không thể hiển hiện ra, thế nhưng nếu bà ta muốn ở trong Tướng phủ giấu chuyện mình có bầu cũng không dễ dàng, như vậy có phải hay không mang ý nghĩa, hài tử khiến tâm tình Liễu Chi Lan tốt lên cùng có hi vọng, là của Mộc Chính Đức!
Bởi vì chỉ có như vậy, Liễu Chi Lan mới lại có hi vọng, mới có thể sống sót ở Trong tướng phủ này!
" Bạch Lộ, ngươi cẩn thận điều tra xem Liễu Chi Lan có gặp qua đại phu nào, uống qua loại thuốc nào không, thân thể có phải không khỏe hay không? "
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Bạch Lộ sau lưng.
Bạch Lộ gật đầu liền quay người rời đi, tựa hồ lập tức bắt tay đi điều tra chuyện này.
Năm ngày sau
Mộc Tịch Bắc một bên bước đi thong thả trong phòng, một bên suy tư chuyện đại hôn của An Nguyệt Hằng, mở miệng nói:
" Hai ngày nay Bắc Bang công chúa và An Nguyệt Hằng có qua lại không?"
Thanh Từ ngẫm nghĩ kết quả điều tra của Bạch Hàn, mở miệng nói:
" Bắc Bang Công chúa luôn luôn vô tình hay cố ý ngẫu nhiên gặp mặt An Nguyệt Hằng, An Nguyệt Hằng đối đãi với nàng ta giống như những nữ tử khác, hết sức ôn nhu, trong lúc nhất thời khiến vị công chúa đến từ Bắc Bang, chỉ gặp qua nam tử nhanh nhẹn dũng mãnh mê mẩn tâm thần, sợ là cũng có ý với An Nguyệt Hằng. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, An Nguyệt Hằng đối đãi với nữ tử đều có dáng vẻ của hắn, cũng có thể nói là quen chiếm được phương tâm nữ tử, chỉ là mục đích của Bắc Bang hoàng tử sợ là muốn gả công chúa này cho Hoàng đế, từ đó đạt được mục đích đòi hỏi lương thảo, nhưng nếu Hoàng đế không cho phép, nghĩ đến cũng không vi phạm ý nguyện của Hoàng đế.
Còn một cách nói khác, Bắc Bang hoàng tử cũng không để ý chuyện Công Chúa được gả cho ai, chỉ cần Hoàng đế chịu đồng ý điều kiện của hắn liền thành, như vậy nói cách khác, chuyện này nếu muốn thành, chỉ thiếu Hoàng đế cho phép.
" Vậy Mộc Kiến Ninh như thế nào? "
Mộc Tịch Bắc có chút nghiêm túc mở miệng.
Thanh Từ nói:
" Đã đem ý tứ của tiểu thư truyền đạt cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tựa hồ ngay từ đầu cũng không hiểu được, truy vấn Mộc Kiến Ninh, nhưng Mộc Kiến Ninh lại cái gì cũng không nói nên lời, chỉ để Hoàng đế tự mình suy nghĩ. Thế nhưng ngày hôm qua, Hoàng đế lại đột nhiên triệu kiến Bắc Bang hoàng tử, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, hai người không biết thương lượng cái gì. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, như thế xem ra, chuyện này sợ là có thể thành, nàng rất chờ mong sắc mặt lúc đó của Ngũ Thanh Thanh.
Mộc Tịch Bắc nhẹ khoác tay lên giỏ lan treo trước cửa sổ, vuốt vuốt lá cây phiếm lục, giỏ lan thanh u, dù chưa nở hoa, lại phảng phất như có mùi thơm nhàn nhạt.
Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe ra tinh quang, muốn đánh Ngũ Thanh Thanh một cái trở tay không kịp, tựa hồ còn thiếu một kíp nổ, như vậy...
" Thanh Từ, ta nhớ được ở trên chợ có một loại thuốc, khiến người thoạt nhìn giống như là có thai, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn đại phu cũng không thể kết luận rốt cuộc có phải có thai hay không hay là ăn nhầm dược vật? "
Mộc Tịch Bắc quay đầu hướng Thanh Từ mở miệng.
Thanh Từ cau mày, cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng:
" Hẳn là có, có điều trên chợ cũng ít khi thấy. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:
"Rất tốt."
" Tiểu thư là muốn đem thuốc này cho Bắc Bang công chúa, để mọi người nghĩ rằng là ván đã đóng thuyền, bức bách An Nguyệt Hằng không thể không cưới Bắc bang công chúa? "
Ánh mắt Thanh Từ lóe lên vẻ tò mò, mở miệng đặt câu hỏi.
Mộc Tịch Bắc lại cười nói:
" An Nguyệt Hằng mới không ăn bộ này, thậm chí sẽ cho rằng Bắc Bang liên thủ với hắn là có ý khác, từ đó dâng lên lòng đề phòng. "
" Vậy là muốn cho.... "
Trong mắt Thanh Từ lóe lên một tia gian xảo.
Mộc Tịch Bắc quay đầu nghiêm trang nói với Thanh Từ:
" Ngươi cứ đi làm đi, ta biết ngươi quen biết với Ngân Bình, nàng ta nhất định sẽ nguyện ý giúp ngươi chuyện này. "
Thanh Từ đầu tiên là sững sốt, sau đó trong mắt lóe lên một ý cười giảo hoạt:
" Tiểu thư yên tâm, nhất định làm tốt."
Thanh Từ lách mình thân ảnh liền biến mất, ánh mắt Mộc Tịch Bắc tĩnh mịch, không biết lại nghĩ đến cái gì.
Mà một mặt khác, Đa Luân đang ngồi yên ổn ở trên chủ vị phủ công chúa, hai bên trái phải đang ngồi mấy tên nam tử, mà ở trong đó còn bao gồm gia chủ Lư gia cùng trưởng tử Lư gia Lư Dẫn Minh.
Đa Luân một thân váy dài yêu diễm màu da cam thêu thanh loan tường điểu,bên hông xuyết một vòng chuỗi ngọc kim tuyến, áo khoác một tầng sa mỏng, da thịt tuyết trắng như ngọc như ẩn như hiện, song ngực đầy đặn lại mơ hồ rung động, mọi người nhìn thấy không khỏi giật giật yết hầu.
( Thanh loan tường điểu: Tức là Chim loan màu xanh may mắn: theo truyền thuyết là một loài chim thần tiên, giống như phượng hoàng)
" Ngươi nói ngươi nhìn thấy Mộc Tịch Bắc và Lục hoàng tử ôm nhau?"
Đa Luân hơi kinh ngạc mở miệng, trong mắt lóe lên hưng phấn lại thêm tia sáng kỳ dị.
" Đúng vậy."
Lư Dẫn Minh trầm ổn trả lời, không kiêu không gấp.
Đại mi Đa Luân vẩy một cái, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ rõ vẻ quyến rũ:
" Vậy ngươi nhìn thấy vẻ mặt Mộc Tịch Bắc như thế nào? Là thích Lục hoàng tử? "
Lư Dẫn Minh nghĩ nghĩ, lại mở miệng:
" Mặc dù nhìn không ra tình cảm hai người đến cùng là như thế nào, nhưng bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp, ánh mắt Lục hoàng tử nhìn Mộc Tịch Bắc phá lệ đau sủng, Mộc Tịch Bắc đối với Lục hoàng tử tựa hồ cũng có chút khác biệt. "
Một tay Đa Luân chống đầu, một mặt lại mở miệng nói:
" Ý của ngươi là Mộc Tịch Bắc và Lục hoàng tử, là tình chàng ý thiếp? "
Lư Dẫn Minh nhíu mày, lần nữa mở miệng nói:
" Nồng tình mật ý ngược lại không dám nói, có điều có thể khẳng định quan hệ của hai người tất nhiên không tầm thường. "
Trong mắt Đa Luân lóe ra hào quang khó hiểu, không có mở miệng, mà mấy tên nam tử ở dưới lại mở miệng.
" Mộc Tịch Bắc vậy mà cấu kết cùng Lục hoàng tử, ngược lại khiến vi thần có chút ngoài ý muốn, chỉ là Mộc Tịch Bắc nhiều lần thiết kế Công chúa, không biết Công chúa dự định? "
Một nam tử mở miệng nói.
Đa Luân giương mắt lạnh lùng nhìn hắn một cái, lần nữa mở miệng nói:
" Hừ! Rõ ràng là Bản công chúa nhiều lần thiết kế không thành, bị mắc bẫy của mình ăn mệt, cớ gì dùng lời nói của ngươi đến từ chối? Thua chính là thua, Bản công chúa còn không đến mức thua không dậy nổi!"
Người nọ tựa hồ ý thức được mình tận lực lấy lòng, cũng không có được niềm vui của Đa Luân, không khỏi sắc mặt đỏ bừng không lên tiếng nữa.
Người còn lại cũng bởi vì bầu không khí trong lúc nhất thời nghiêm túc hẳn lên cũng giữ im lặng, Đa Luân tiếp tục động tác chống đầu, đầu óc lại đang nhanh chóng chuyển động, nàng ngược lại muốn nhìn, Mộc Tịch Bắc rốt cuộc có bao nhiêu năng lực?
" Bên người Mộc Tịch Bắc có phải có hai cái nha đầu không?"
Đa Luân lại mở miệng.
Mấy nam nhân phía dưới nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói:
" Tựa hồ có hai cái tâm phúc, một người tên là Thanh Từ, một người tên là Bạch Lộ. "
Đa Luân không có mở miệng, không biết lại suy nghĩ cái gì.
Ngày đại hôn của An Nguyệt Hằng rất nhanh đã đến, người của phủ Thừa tướng tự nhiên là không thể thiếu.
Chẳng qua Lão thái phi ngược lại cũng không hiện ân cần, dù sao nếu quá mức ân cần sẽ khiến Đế Vương sinh nghi, thậm chí không vui, hiện giờ Tướng phủ là nhất mạch người Hoàng đế, làm việc là phải đắn đo chừng mực.
Thanh Từ hảo hảo chải chuốt cho Mộc Tịch Bắc một phen, một thân váy dài quét đất màu băng lam, trên váy dài dùng tơ vàng ngân tuyến mỏng như tóc máu thêu thành ngàn nhánh Hải Đường cùng chim oanh bay lượn, chỗ thêu khảm nạm ngàn vạn hạt trân châu, cùng tơ vàng ngân tuyến tôn nhau phát sáng, cao quý không tả nổi.
Trên đầu là trâm cài song loan tua vàng gắn ngọc đỏ, trên trán là một khối thủy tinh hình trăng đỏ điêu khắc hoa văn thần bí lại cổ xưa. Đi trên đường, trâm cài tóc có chút rung động, giống như trời sinh.
" Thời gian không sai biệt lắm, đi phòng trước đi, cô cũng đã đang chờ. "
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt mở miệng với Thanh Từ, nhưng trên thực tế tâm tình của nàng lại không bình tĩnh như vậy.
Thời điểm kiếp trước, nàng vô số lần ảo tưởng cảnh tượng một ngày kia có thể gả cho An Nguyệt Hằng làm phi, suy đoán khi mình mặc vào một thân giá y đỏ tươi diễm lệ, thì sẽ biến thành bộ dáng gì.
Mà bây giờ nàng rốt cục có cơ hội nhìn thấy hôn lễ của An Nguyệt Hằng, chỉ là, tân nương không phải nàng.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc mang theo mơ hồ chờ mong, nàng muốn nhìn vẻ mặt tái xanh của Ngũ Thanh Thanh, nhìn dáng vẻ nàng ta trong nháy mắt từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Hôm nay, coi như Mộc Tịch Bắc vì chính mình, đưa cho Ngũ Thanh Thanh một phần lễ gặp mặt.
Trong phòng trước, Lão thái phi đã chuẩn bị thỏa đáng, còn có hai vị công tử và hai vị tiểu thư Tướng phủ.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng đảo qua mấy ngày không thấy Mộc Tịch Hàm, một thân váy lụa Yên Hà sắc bát phúc, phối thêm trâm cài bạch ngọc hồ điệp vang linh, sạch sẽ lại không lộ vẻ đơn điệu.
Mộc Tịch Hàm tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Mộc Tịch Bắc, ngẩng đầu nhìn qua, nhẹ gật đầu, liền quay mặt đi.
Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, chỉ nói với Lão thái phi:
" Cô, canh giờ không sai biệt lắm lắm, chúng ta có phải nên đi rồi không."
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:
" Bắc Bang công chúa vốn có Bắc Bang cường đại làm hậu thuẫn, nhưng địa vị của Ngũ gia ở Tây La cũng không phải một sớm một chiều liền có thể lay động, nếu An Nguyệt Hằng cưới Bắc Bang công chúa, Ngũ gia tất nhiên sẽ oán hận Bắc Bang, nhưng đồng dạng cũng sẽ oán hận An Nguyệt Hằng."
" Tiểu thư nói Công chúa tôn quý không dễ dưỡng ở Hoàng cung ý tứ là? "
Thanh Từ hơi hình dung được đại khái phương hướng, lại lần nữa mở miệng.
" Tính cách của Bắc Bang công chúa vốn ở đâu cũng đều gây thù hằn vô số, nữ tử Tây La minh thương ám tiễn nàng ta cũng không đối phó nổi, nàng kiểu gì cũng sẽ chết bởi tay người ta, nếu như nàng chết ở trong cung, Bắc Bang khó tránh khỏi mượn đề tài để nói chuyện của mình, thậm chí thừa cơ liên thủ cùng An Nguyệt Hằng, áp chế Hoàng đế cát cứ lợi ích. Mà ngược lại, nếu Bắc Bang công chúa gả cho An Nguyệt Hằng, đến lúc đó xảy ra chuyện đó chính là tội của hắn, Bắc Bang đối với nam nhân có quyền thế không thua kém Đế vương này cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ. "
Thanh Từ gật gật đầu:
" Nô tỳ hiểu rồi, mặc dù tạm thời nhìn thì An Nguyệt Hằng được Bắc Bang ủng hộ, nhưng Ngũ Thanh Thanh có Ngũ gia tương trợ, kiểu gì cũng sẽ diệt trừ Bắc Bang công chúa, cứ như vậy, Bắc Bang tất nhiên sẽ đem tội danh này tính ở trên người An Nguyệt Hằng, mà Ngũ gia cũng sẽ vì vậy mà sinh ra ngăn cách với hắn, hắn liền tương đương đã bị trong ngoài giáp công."
Mộc Tịch Bắc gật đầu, cứ như vậy, An Nguyệt Hằng tất nhiên vì không muốn bị Bắc Bang nhằm vào, mà xuất ra thành ý không nhỏ, ví dụ như vàng ròng bạc trắng, ví dụ như vật tư lương thảo, mà mấy thứ này đều móc từ trong túi của An Nguyệt Hằng ra. Như vậy hắn khổ tâm kinh doanh hết thảy không chỉ không có tiến bộ, ngược lại thụt lùi không ít.
Thanh Từ nhìn thấy vẻ mặt Mộc Tịch Bắc, chỉ cảm thấy đời này An Nguyệt Hằng lợi dụng vô số nữ nhân, nhưng cuối cùng cũng sẽ chết ở trong tay nữ nhân. Cho dù hắn tính toán không bỏ sót, hiểu thấu bao nhiêu người, nhưng làm sao dự đoán được, hắn cho rằng Ngũ Thanh Thanh thuần khiết lương thiện không nhiễm bụi trần, chỉ là lòng dạ đàn bà, diệt trừ kẻ địch, lại chưa từng nương tay.
Cho dù sau đó An Nguyệt Hằng ý thức được, nhưng lúc ấy hắn nhất định sẽ không để tranh đấu giữa nữ nhân ở trong mắt, cho rằng việc này sẽ ảnh hưởng đại cục, thậm chí còn cho rằng chiếm được Ngũ Thanh Thanh và Bắc Bang công chúa, chính là bước về phía trước một bước thật lớn, đã giống như Đế vương, hấp thụ thế lực khắp nơi, cân bằng lẫn nhau, lại không biết làm như vậy sẽ là nội bộ mâu thuẫn, khiến hắn tổn thất nặng nề!
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, nữ nhân chính là như thế, yêu ngươi thì có thể đi chết vì ngươi, tỉ như đã từng là Tịch Tình, hận ngươi cũng muốn vì ngươi mà sống, nhìn ngươi sống không bằng chết, tỉ như mình bây giờ.
Mộc Tịch Bắc ngồi lên xe ngựa Tướng phủ dự định trở về Tướng phủ, hơi co chân ngồi trên thảm mềm, nghiêng người dựa vào một tấm nệm êm dày sau lưng, vô cùng hài lòng.
Trên xe ngựa Lư hương tùng chi toả lên mùi thơm nhàn nhạt, Mộc Tịch Bắc lại không tự chủ nghĩ đến Ân Cửu Dạ, nam nhân kia bây giờ tốt không? Binh tướng Đồng La Quốc có hung hãn không?
Từ trong cổ tay áo viền vàng lấy ra phong thư mà nam nhân kia lưu lại, phong thư từ sau ngày đó nàng còn chưa từng mở ra, đến khi vừa nhớ đến, trong chốc lát cảm thấy hắn tựa hồ đã rời đi mấy ngày rồi.
Mở ra tờ giấy, khiến Mộc Tịch Bắc ngoài ý muốn chính là chữ viết của nam nhân, mực đậm đen nhánh phảng phất như không hoà tan, từng chữ lớn nhỏ phá lệ đều đều, góc cạnh cũng cực kì rõ ràng, ngang dọc thẳng tắp, không có kết cấu, không có kiểu chữ, thậm chí cũng không có đầu bút lông, ngang chính là ngang, dọc chính là dọc, giống như con người hắn, chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy áp lực cùng ngạt thở.
Mộc Tịch Bắc biết, đây là chữ viết chân thật nhất của hắn, có lẽ sau này, cũng không còn viết chữ như vậy nữa, trừ phi một ngày nào đó hắn thật sự đứng ở đỉnh cao quyền lực.
Trên thư chỉ có tám chữ, vừa xem hiểu ngay, đợi ta trở về, hứa nàng thiên hạ!
Mộc Tịch Bắc hơi nhắm lại hai tròng mắt, thư nhẹ nhàng từ trong tay nàng bay xuống dưới, trên lông mi lây dính một chút trong suốt, trong lòng hơi phát đau, với tính tình của Ân Cửu Dạ, vốn nên là hoàng tử tôn quý bá đạo không ai bì nổi, nhưng không biết là áp lực như thế nào mới khiến hắn trở nên tĩnh mịch cùng tàn nhẫn như vậy, những chữ kia, có phải hay không giống như sinh mệnh hắn, rốt cuộc có bao nhiêu gian nan.
Thế nhưng nàng không thích những lời thề này, không thích những ngôn từ làm cho nàng động dung như vậy, những thứ này chính là mê hoặc nhân tâm, đợi đến khi nàng lại bắt đầu tin tưởng, sợ rằng sẽ cách cái chết không còn xa.
Trở lại Tướng phủ, mỗi người đều tất cung tất kính với nàng, Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt gật gật đầu, cũng không để người ta cảm thấy là khó tiếp xúc đến cỡ nào, nhưng dường như càng là như thế, những hạ nhân kia lại càng cung kính, một đám hận không thể đem đầu vùi đến mặt đất.
Lúc Mộc Tịch Bắc đi ngang qua Thính Phong các, lại nhìn thấy một người quen gần như sắp bị nàng bỏ quên, Liễu Chi Lan.
Liễu Chi Lan thế nhưng chau chuốt bản thân cực kì chỉnh tề, không điên cũng không ngốc, thậm chí cũng không khổ sở, hai mắt vốn nên như tro tàn lại mang theo tia sáng sáng ngời, mặc dù cả người vẫn có chút tiều tụy như cũ, nhưng tuyệt đối là có sức sống.
" Thân thể Mẫu thân tựa hồ đã tốt lên. "
Mộc Tịch Bắc đứng ở bên người Liễu Chi Lan, mang theo vài phần mừng rỡ mở miệng nói.
Liễu Chi Lan vốn đang đùa nghịch nhánh hoa, nghe thấy giọng nói như gió xuân quất vào mặt, tay run lên, bị nhánh hoa đâm ra một chút tơ máu, có chút kinh hoảng quay mặt lại:
" Là Bắc Bắc à. "
" Hình như hôm nay tâm tình Mẫu thân không tệ, đây thật sự là một chuyện cực tốt, hiện nay mẫu thân từ trong cái chết của Nhị tỷ tỷ đi ra, thật sự là rất đáng mừng, ngược lại có thể giúp cô quản lý gia nghiệp. "
Mộc Tịch Bắc vẻ mặt thản nhiên nói.
Liễu Chi Lan cười có chút miễn cưỡng, chẳng qua lúc Mộc Tịch Bắc nhắc đến Mộc Vãn Tình sắc mặt vẫn trắng một chút, hơn nửa ngày cũng chưa khôi phục lại:
" Mẫu thân chỉ là thấy ánh mặt trời hôm nay rất tốt, liền ra đi dạo, thân thể này vẫn giống như lúc trước, vẫn chưa tốt lắm, làm sao có thể quản lý cái gì gia nghiệp, sợ là vẫn phải tu dưỡng một đoạn thời gian. "
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, Liễu Chi Lan này làm sao lại đột nhiên tốt chứ, nhìn trong mắt bà ta có thêm thần thái khó hiểu, không khỏi khiến Mộc Tịch Bắc sinh ra mấy phần hoài nghi.
" Một khi đã như vậy, Bắc Bắc liền không quấy rầy mẫu thân nghỉ ngơi nữa. "
Mộc Tịch Bắc hành lễ với Liễu Chi Lan, liền xoay người rời đi.
Là cái gì có thể khiến một nữ nhân hai bàn tay trắng đột nhiên sinh ra hào quang, có hi vọng?
Hai mắt Mộc Tịch Bắc nhíu lại, là hài tử!
Chỉ là bây giờ thời gian ngắn ngủi, bụng của Liễu Chi Lan cũng không thể hiển hiện ra, thế nhưng nếu bà ta muốn ở trong Tướng phủ giấu chuyện mình có bầu cũng không dễ dàng, như vậy có phải hay không mang ý nghĩa, hài tử khiến tâm tình Liễu Chi Lan tốt lên cùng có hi vọng, là của Mộc Chính Đức!
Bởi vì chỉ có như vậy, Liễu Chi Lan mới lại có hi vọng, mới có thể sống sót ở Trong tướng phủ này!
" Bạch Lộ, ngươi cẩn thận điều tra xem Liễu Chi Lan có gặp qua đại phu nào, uống qua loại thuốc nào không, thân thể có phải không khỏe hay không? "
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Bạch Lộ sau lưng.
Bạch Lộ gật đầu liền quay người rời đi, tựa hồ lập tức bắt tay đi điều tra chuyện này.
Năm ngày sau
Mộc Tịch Bắc một bên bước đi thong thả trong phòng, một bên suy tư chuyện đại hôn của An Nguyệt Hằng, mở miệng nói:
" Hai ngày nay Bắc Bang công chúa và An Nguyệt Hằng có qua lại không?"
Thanh Từ ngẫm nghĩ kết quả điều tra của Bạch Hàn, mở miệng nói:
" Bắc Bang Công chúa luôn luôn vô tình hay cố ý ngẫu nhiên gặp mặt An Nguyệt Hằng, An Nguyệt Hằng đối đãi với nàng ta giống như những nữ tử khác, hết sức ôn nhu, trong lúc nhất thời khiến vị công chúa đến từ Bắc Bang, chỉ gặp qua nam tử nhanh nhẹn dũng mãnh mê mẩn tâm thần, sợ là cũng có ý với An Nguyệt Hằng. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, An Nguyệt Hằng đối đãi với nữ tử đều có dáng vẻ của hắn, cũng có thể nói là quen chiếm được phương tâm nữ tử, chỉ là mục đích của Bắc Bang hoàng tử sợ là muốn gả công chúa này cho Hoàng đế, từ đó đạt được mục đích đòi hỏi lương thảo, nhưng nếu Hoàng đế không cho phép, nghĩ đến cũng không vi phạm ý nguyện của Hoàng đế.
Còn một cách nói khác, Bắc Bang hoàng tử cũng không để ý chuyện Công Chúa được gả cho ai, chỉ cần Hoàng đế chịu đồng ý điều kiện của hắn liền thành, như vậy nói cách khác, chuyện này nếu muốn thành, chỉ thiếu Hoàng đế cho phép.
" Vậy Mộc Kiến Ninh như thế nào? "
Mộc Tịch Bắc có chút nghiêm túc mở miệng.
Thanh Từ nói:
" Đã đem ý tứ của tiểu thư truyền đạt cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tựa hồ ngay từ đầu cũng không hiểu được, truy vấn Mộc Kiến Ninh, nhưng Mộc Kiến Ninh lại cái gì cũng không nói nên lời, chỉ để Hoàng đế tự mình suy nghĩ. Thế nhưng ngày hôm qua, Hoàng đế lại đột nhiên triệu kiến Bắc Bang hoàng tử, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, hai người không biết thương lượng cái gì. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, như thế xem ra, chuyện này sợ là có thể thành, nàng rất chờ mong sắc mặt lúc đó của Ngũ Thanh Thanh.
Mộc Tịch Bắc nhẹ khoác tay lên giỏ lan treo trước cửa sổ, vuốt vuốt lá cây phiếm lục, giỏ lan thanh u, dù chưa nở hoa, lại phảng phất như có mùi thơm nhàn nhạt.
Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe ra tinh quang, muốn đánh Ngũ Thanh Thanh một cái trở tay không kịp, tựa hồ còn thiếu một kíp nổ, như vậy...
" Thanh Từ, ta nhớ được ở trên chợ có một loại thuốc, khiến người thoạt nhìn giống như là có thai, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn đại phu cũng không thể kết luận rốt cuộc có phải có thai hay không hay là ăn nhầm dược vật? "
Mộc Tịch Bắc quay đầu hướng Thanh Từ mở miệng.
Thanh Từ cau mày, cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng:
" Hẳn là có, có điều trên chợ cũng ít khi thấy. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:
"Rất tốt."
" Tiểu thư là muốn đem thuốc này cho Bắc Bang công chúa, để mọi người nghĩ rằng là ván đã đóng thuyền, bức bách An Nguyệt Hằng không thể không cưới Bắc bang công chúa? "
Ánh mắt Thanh Từ lóe lên vẻ tò mò, mở miệng đặt câu hỏi.
Mộc Tịch Bắc lại cười nói:
" An Nguyệt Hằng mới không ăn bộ này, thậm chí sẽ cho rằng Bắc Bang liên thủ với hắn là có ý khác, từ đó dâng lên lòng đề phòng. "
" Vậy là muốn cho.... "
Trong mắt Thanh Từ lóe lên một tia gian xảo.
Mộc Tịch Bắc quay đầu nghiêm trang nói với Thanh Từ:
" Ngươi cứ đi làm đi, ta biết ngươi quen biết với Ngân Bình, nàng ta nhất định sẽ nguyện ý giúp ngươi chuyện này. "
Thanh Từ đầu tiên là sững sốt, sau đó trong mắt lóe lên một ý cười giảo hoạt:
" Tiểu thư yên tâm, nhất định làm tốt."
Thanh Từ lách mình thân ảnh liền biến mất, ánh mắt Mộc Tịch Bắc tĩnh mịch, không biết lại nghĩ đến cái gì.
Mà một mặt khác, Đa Luân đang ngồi yên ổn ở trên chủ vị phủ công chúa, hai bên trái phải đang ngồi mấy tên nam tử, mà ở trong đó còn bao gồm gia chủ Lư gia cùng trưởng tử Lư gia Lư Dẫn Minh.
Đa Luân một thân váy dài yêu diễm màu da cam thêu thanh loan tường điểu,bên hông xuyết một vòng chuỗi ngọc kim tuyến, áo khoác một tầng sa mỏng, da thịt tuyết trắng như ngọc như ẩn như hiện, song ngực đầy đặn lại mơ hồ rung động, mọi người nhìn thấy không khỏi giật giật yết hầu.
( Thanh loan tường điểu: Tức là Chim loan màu xanh may mắn: theo truyền thuyết là một loài chim thần tiên, giống như phượng hoàng)
" Ngươi nói ngươi nhìn thấy Mộc Tịch Bắc và Lục hoàng tử ôm nhau?"
Đa Luân hơi kinh ngạc mở miệng, trong mắt lóe lên hưng phấn lại thêm tia sáng kỳ dị.
" Đúng vậy."
Lư Dẫn Minh trầm ổn trả lời, không kiêu không gấp.
Đại mi Đa Luân vẩy một cái, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ rõ vẻ quyến rũ:
" Vậy ngươi nhìn thấy vẻ mặt Mộc Tịch Bắc như thế nào? Là thích Lục hoàng tử? "
Lư Dẫn Minh nghĩ nghĩ, lại mở miệng:
" Mặc dù nhìn không ra tình cảm hai người đến cùng là như thế nào, nhưng bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp, ánh mắt Lục hoàng tử nhìn Mộc Tịch Bắc phá lệ đau sủng, Mộc Tịch Bắc đối với Lục hoàng tử tựa hồ cũng có chút khác biệt. "
Một tay Đa Luân chống đầu, một mặt lại mở miệng nói:
" Ý của ngươi là Mộc Tịch Bắc và Lục hoàng tử, là tình chàng ý thiếp? "
Lư Dẫn Minh nhíu mày, lần nữa mở miệng nói:
" Nồng tình mật ý ngược lại không dám nói, có điều có thể khẳng định quan hệ của hai người tất nhiên không tầm thường. "
Trong mắt Đa Luân lóe ra hào quang khó hiểu, không có mở miệng, mà mấy tên nam tử ở dưới lại mở miệng.
" Mộc Tịch Bắc vậy mà cấu kết cùng Lục hoàng tử, ngược lại khiến vi thần có chút ngoài ý muốn, chỉ là Mộc Tịch Bắc nhiều lần thiết kế Công chúa, không biết Công chúa dự định? "
Một nam tử mở miệng nói.
Đa Luân giương mắt lạnh lùng nhìn hắn một cái, lần nữa mở miệng nói:
" Hừ! Rõ ràng là Bản công chúa nhiều lần thiết kế không thành, bị mắc bẫy của mình ăn mệt, cớ gì dùng lời nói của ngươi đến từ chối? Thua chính là thua, Bản công chúa còn không đến mức thua không dậy nổi!"
Người nọ tựa hồ ý thức được mình tận lực lấy lòng, cũng không có được niềm vui của Đa Luân, không khỏi sắc mặt đỏ bừng không lên tiếng nữa.
Người còn lại cũng bởi vì bầu không khí trong lúc nhất thời nghiêm túc hẳn lên cũng giữ im lặng, Đa Luân tiếp tục động tác chống đầu, đầu óc lại đang nhanh chóng chuyển động, nàng ngược lại muốn nhìn, Mộc Tịch Bắc rốt cuộc có bao nhiêu năng lực?
" Bên người Mộc Tịch Bắc có phải có hai cái nha đầu không?"
Đa Luân lại mở miệng.
Mấy nam nhân phía dưới nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói:
" Tựa hồ có hai cái tâm phúc, một người tên là Thanh Từ, một người tên là Bạch Lộ. "
Đa Luân không có mở miệng, không biết lại suy nghĩ cái gì.
Ngày đại hôn của An Nguyệt Hằng rất nhanh đã đến, người của phủ Thừa tướng tự nhiên là không thể thiếu.
Chẳng qua Lão thái phi ngược lại cũng không hiện ân cần, dù sao nếu quá mức ân cần sẽ khiến Đế Vương sinh nghi, thậm chí không vui, hiện giờ Tướng phủ là nhất mạch người Hoàng đế, làm việc là phải đắn đo chừng mực.
Thanh Từ hảo hảo chải chuốt cho Mộc Tịch Bắc một phen, một thân váy dài quét đất màu băng lam, trên váy dài dùng tơ vàng ngân tuyến mỏng như tóc máu thêu thành ngàn nhánh Hải Đường cùng chim oanh bay lượn, chỗ thêu khảm nạm ngàn vạn hạt trân châu, cùng tơ vàng ngân tuyến tôn nhau phát sáng, cao quý không tả nổi.
Trên đầu là trâm cài song loan tua vàng gắn ngọc đỏ, trên trán là một khối thủy tinh hình trăng đỏ điêu khắc hoa văn thần bí lại cổ xưa. Đi trên đường, trâm cài tóc có chút rung động, giống như trời sinh.
" Thời gian không sai biệt lắm, đi phòng trước đi, cô cũng đã đang chờ. "
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt mở miệng với Thanh Từ, nhưng trên thực tế tâm tình của nàng lại không bình tĩnh như vậy.
Thời điểm kiếp trước, nàng vô số lần ảo tưởng cảnh tượng một ngày kia có thể gả cho An Nguyệt Hằng làm phi, suy đoán khi mình mặc vào một thân giá y đỏ tươi diễm lệ, thì sẽ biến thành bộ dáng gì.
Mà bây giờ nàng rốt cục có cơ hội nhìn thấy hôn lễ của An Nguyệt Hằng, chỉ là, tân nương không phải nàng.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc mang theo mơ hồ chờ mong, nàng muốn nhìn vẻ mặt tái xanh của Ngũ Thanh Thanh, nhìn dáng vẻ nàng ta trong nháy mắt từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Hôm nay, coi như Mộc Tịch Bắc vì chính mình, đưa cho Ngũ Thanh Thanh một phần lễ gặp mặt.
Trong phòng trước, Lão thái phi đã chuẩn bị thỏa đáng, còn có hai vị công tử và hai vị tiểu thư Tướng phủ.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng đảo qua mấy ngày không thấy Mộc Tịch Hàm, một thân váy lụa Yên Hà sắc bát phúc, phối thêm trâm cài bạch ngọc hồ điệp vang linh, sạch sẽ lại không lộ vẻ đơn điệu.
Mộc Tịch Hàm tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Mộc Tịch Bắc, ngẩng đầu nhìn qua, nhẹ gật đầu, liền quay mặt đi.
Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, chỉ nói với Lão thái phi:
" Cô, canh giờ không sai biệt lắm lắm, chúng ta có phải nên đi rồi không."
Tác giả :
Cố Nam Yên