Quỳnh Thương
Quyển 1 - Chương 7: Phỉ Liêm Huyết Mẫu
Dưới sự thúc giục của lòng hiếu kỳ chúng ta, không, chính xác là ta, vẫn đến nhà Dương Nguyên Tài. Lộng Ngọc dường như không muốn đi lắm, nhưng cũng chẳng nói ra. Ta muốn đi như vậy là vô cùng hiếu kỳ với hai việc: một tự nhiên là muốn biết Dương Nguyên Tài kêu Lộng Ngọc đến rốt cuộc muốn làm gì, việc còn lại chính là cực kỳ muốn xem thử vợ Dương Nguyên Tài như thế nào. Không phải là ta háo sắc, chỉ cần là nam nhân, nghe thấy người khác nói ai là mỹ nữ thì đều phải muốn đi gặp một lần.
Buổi chiều ở khách điếm liên tục nghe vài người nói thê tử Dương Nguyên Tài là một mỹ nhân bại hoại, chẳng trách hắn thấy sắc quên nghĩa. Ta muốn xem thử người nọ đẹp như thế nào, sau đó trộm nhìn Lộng Ngọc một cái, thầm nghĩ Dương phu nhân kia có xinh đẹp như y không? Lộng Ngọc nheo mắt nhìn ta, cũng không hỏi gì nhiều.
Dương Nguyên Tài vào nhà chuẩn bị cơm, chúng ta ngồi trong phòng khách nhà hắn. Phòng này không lớn, trên cửa dán một bộ câu đối phúng điếu khá cũ nát, viết: linh tiền hương chúc tế song thân, khu bạn khốc thanh động thế tình. Hoành phi: khóc tế cao tôn. Chữ không hề bay bướm như thư họa ta nhìn thấy từ nhỏ, lại là tự thuận văn tòng. Bên trên thấp thoáng có thể nhìn thấy rất nhiều vệt nước hình tròn, chắc là người viết chữ vừa khóc vừa viết, người này nên là Dương Nguyên Tài. Nhìn hắn còn coi như một người trung nghĩa, tính tình sao lại tồi tệ đến mức khiến tất cả mọi người phỉ nhổ kia chứ? Trên họa án đặt mấy cái chén đồng màu xanh ngọc, bên trong bay ra mùi rượu nồng lên men.
Lúc này, một giọng nữ hơi chói tai từ trong gian phòng che rèm truyền ra: “Ôi trời, ta đã nói tên quỷ chết tiệt này thật sự chẳng ra gì, chén rượu này để ở đây cũng hỏng, khách nhân người ta nhìn vào thì không tốt biết mấy.” Chúng ta nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử áo vải hoa trà màu hồng nhạt đi ra.
Nàng bưng một cái khay tròn bằng gốm, trên đặt một cái ấm vàng và hai cái chén, đầu đeo bảo phượng ngân trâm, hai hàng lông mày chưa tô như liễu, dáng người thướt tha, không giống nữ nhân nông gia, trái lại có vài phần khí chất của thiếu nãi nãi nhà giàu. Tuy rằng ngoại hình quả thật không tồi, đó cũng là kết luận cho ra khi ta so sánh nàng với nữ tử tầm thường. Dung mạo của nàng không bằng một phần Oanh Ca, luận khí chất càng kém xa Yến Vũ. Hơn nữa nghe giọng điệu nói chuyện kia lại có vài phần cảm giác cậy đẹp mà nũng nịu, cho nên cảm khái lớn nhất của ta khi nhìn thấy nàng chính là hai chữ: thất vọng.
Ta nhìn nữ nhân kia, lại một lần nữa ngắm Lộng Ngọc, y rốt cuộc có năng lực gì mà có thể cưới được hai tuyệt thế giai lệ Oanh Ca Yến Vũ. Lộng Ngọc chuyển sang nhìn ta, tự dưng nói: “Dựa vào họ ngốc.” Ta nghĩ cả buổi, đột nhiên xấu hổ đến mức muốn độn thổ – sao trong lòng ta nghĩ cái gì y đều biết? Kết quả y lại nói một câu: “Ngươi nghĩ cái gì đều viết trên mặt, ta đương nhiên phải biết.” Ta suýt ngất tại trận vì sợ, chẳng lẽ y biết thuật đọc tâm?
Dương phu nhân nọ thấy chúng ta chỉ lo nói chuyện, không đếm xỉa tới mình, cũng chưa hề để ý, tiếp tục uốn éo đi đến, kề vai cười nịnh Lộng Ngọc: “Ta thấy vị này chính là ‘đại ân sư’ một câu nói toạc chân lý kia rồi.” Ta chẳng hiểu gì hết, trên mặt Lộng Ngọc lại chưa hề xuất hiện thần sắc kinh ngạc, chỉ gật đầu tượng trưng, cũng không mở miệng. Tuy rằng nàng không phải là nói chuyện với ta, ta vẫn không nhịn được hỏi: “Xin hỏi phu nhân là chuyện gì?”
Dương phu nhân nhìn ta khẽ cười nói: “Ta nghe tên quỷ chết tiệt kia nói, khi đó có một thiếu niên tuấn mỹ chưa buộc tóc cùng đi với ân nhân của hắn, thiết nghĩ chính là vị thiếu niên lang này nhỉ.” Ta còn chưa đáp, nàng lại tiếp tục nói: “Kỳ thật cũng không phải đại sự gì, chỉ là hắn nghe công tử nói một phen, sau khi trở về dường như tỉnh ngộ, hiểu được mình một năm nay làm rất nhiều việc sai, cho nên lập tức quyết định bắt đầu chịu tang lần nữa.”
Cũng chẳng biết có phải là tác dụng tâm lý hay không mà ta cứ cảm thấy nàng cười hơi châm chọc. Nhưng lời này lại làm ta giật mình không nhẹ. Nếu ta nhớ không lầm thì Lộng Ngọc nói lại là bảo hắn không cần tôn kính trưởng bối nữa mấy lời đại loại thế. Song nghĩ lại thì dường như Lộng Ngọc dùng phương pháp lạt mềm buộc chặt để Dương Nguyên Tài phát hiện lương tâm của mình, chiêu này thật là đủ mạnh, nếu không thành công thì chưa biết chừng sẽ hoàn toàn ngược lại.
Ta nghiêng đầu nhìn Lộng Ngọc hồi lâu mới cho ra một kết luận: “Ngươi thật là một người rất kỳ quái!” Y cười một thoáng, cũng không nói gì. Ta hỏi: “Chẳng lẽ ngươi trước nay đều không phủ nhận chuyện mình làm không phải chuyện xấu sao?” Y lại cười, còn chưa đáp, chỉ tự bưng chén trà Dương phu nhân đưa tới, dùng nắp gạt trà hoa lài trong chén. Thấy y rất lâu không trả lời, ta cho rằng y ngầm thừa nhận. Ta hỏi: “Sao ngươi không uống?” Y cười nói: “Ta chỉ uống rượu.”
Ta gật gật đầu, bất ngờ tinh thần ngẩn ngơ, nhìn cổ áo hoa văn phượng hoàng chỗ cổ y. Nhất thời lại tâm viên ý mã một hồi. Ta chắc chắn là trúng tà rồi, hiện tại làm khách trong nhà người khác mà cũng nghĩ đến việc mây mưa đêm qua, còn tiếp tục thế này thì sớm muộn sẽ bị những thứ dơ bẩn đó làm hỏng mất. Cũng chẳng biết là vì sao, ta cứ cảm thấy mình bây giờ có cảm giác bị vũ nhục.
Chưa đến một lúc, Dương Nguyên Tài liền bưng vài món ăn tỏa ra mùi thơm mê người, bỏ trên chiếc bàn phía trước chúng ta. Ta lập tức cảm thấy mới mẻ, xưa nay đều chỉ thấy thê tử nấu cơm cho trượng phu, chưa từng thấy nam nhân đảm trách gia vụ trong nhà như Dương Nguyên Tài. Mà Dương phu nhân kia thì ngồi bên bàn, cầm đũa chờ tướng công bưng thức ăn như đương nhiên. Dương Nguyên Tài bưng lên vài món, lại cười hết sức ân cần: “Hai vị công tử, nguyên nhân ta muốn mời các vị đến đây ăn cơm, nàng đại khái đều cho biết rồi nhỉ?”
Lộng Ngọc gật đầu, nhưng chân mày nhíu chặt. Y dường như không muốn nán lại nữa. Dương Nguyên Tài lại tiếp tục: “Thế ta làm thêm cho các vị vài món nữa, xin các vị chờ một chút.” Dương phu nhân mất hứng trách: “Ngươi làm gì thế? Muốn làm thì làm nhanh lên, sao lắm lời như vậy!” Ta thật sự không nhìn nổi nữa, không phải ta khinh thường nữ tử, ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, trên thế giới này có người chẳng thèm để ý đến người trong lòng như thế sao?
Ta cũng không tiện nói ra miệng, chỉ cười cười lễ phép, nói: “Ta vào giúp Dương huynh.” Sau đó đứng dậy đi vào, trong mắt Dương phu nhân kia lập tức lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc, Lộng Ngọc lại không để ý lắm, chỉ ngồi đó chẳng hề nhúc nhích. Ta tức khắc hơi ảo não, y cư nhiên không giúp ta. Nhưng ngẫm lại thì y dựa vào cái gì mà giúp ta? Chỉ bằng ta và y đã có loại quan hệ đó? Ta lại hệt như kẻ ngốc một sương tình nguyện cho rằng y sẽ tốt với mình một chút.
Càng nghĩ càng có cảm giác khó kham, ta hấp tấp chạy vào bếp, nhìn thấy Dương Nguyên Tài. Hắn đang ngồi xổm bên cạnh bếp, cầm một cái quạt mà quạt phành phạch, những giọt mồ hôi to như hạt đậu xuôi theo trán chảy xuống, ta nhất thời càng cảm thấy hắn có phu nhân như vậy thật đúng là xúi quẩy, trượng phu vất vả thế mà không giúp một chút. Ta đi đến bên cạnh, nhỏ giọng gọi tên hắn. Kết quả hắn vẫn giật mình, sau khi phản ứng lại mới cười ha hả nói: “Công tử, ngươi ở bên ngoài nghỉ ngơi đi, ta lập tức xong ngay đây.”
Ta nói: “Sao phu nhân của ngươi không giúp ngươi? Để ta giúp ngươi được rồi.” Hắn lập tức xua tay cười hết sức chất phác: “Không có vấn đề gì, Tiểu Lan không thích nấu cơm, ta nấu cho nàng là được. Nàng không thích quét tước vệ sinh, ta cũng giúp nàng.” Ta chẳng biết nên nói gì hắn cho được. Hiền lành hay là ngu ngốc? Ta nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn đổi một chút với nàng ấy sao? Cô dâu nhà khác đều làm rất chăm chỉ, nếu ngươi sợ nàng khổ thì có thể giúp đỡ, không thể luôn là một mình ngươi làm được.”
Hắn nói với biểu cảm vui vẻ chịu đựng: “Không đâu, giúp nàng làm việc, ta vui lòng.” Thấy hắn dường như đã thành thói quen, ta cũng không nói gì nữa, giúp hắn lấy bát đĩa, nhớ đến trước kia thời điểm Hoa Hoa nấu cơm ta cũng có giúp đỡ nàng, nhưng mỗi lần khi giúp nàng đều là dáng vẻ được sủng mà sợ, sau đó liều mạng bảo ta dừng tay, còn nói gì mà nha đầu hầu hạ thiếu gia là đạo lý hiển nhiên. Về sau biết nàng là thê tử của Lộng Ngọc, ta càng cảm thấy lạnh lòng. Lộng Ngọc đối đãi nữ nhân của mình thật là chẳng quan tâm gì.
“Ôi, có lẽ ngươi sẽ cho rằng ta rất ngốc, nhưng ngươi biết chứ? Ta từ nhỏ đã nhìn thấy một nữ hài trong mộng…” Hắn cười cười có phần xấu hổ, lại tiếp tục, “Nàng luôn giống như là sống vậy, ta vẫn đều cho rằng đó chỉ là mơ mà thôi, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Lan, ta đã biết, đó không phải là mơ. Nàng thật sự tồn tại, chỉ là nàng vẫn chưa đến tìm ta thôi… nàng luôn tồn tại.”
Hắn nói, trong mắt ngấn một lớp nước mắt mờ mờ. Ta chưa bao giờ thấy nam tử khóc, chứng kiến vẻ mặt hắn lại hơi luống cuống chân tay. Ta hiện tại có thể lý giải hành vi vội vã muốn cưới Tiểu Lan của hắn, không phải là hắn háo sắc, nếu tình cảm sâu như vậy, rất nhiều chuyện đều không thể ngăn cản.
Dương Nguyên Tài dường như phát hiện sự thất thố của mình, lau nước mắt trên khóe mắt, tiếp tục ngồi xổm xuống quạt lửa. Ta giúp hắn lấy đồ ăn ra đĩa, lại bỗng nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng “rầm”. Ta quay đầu nhìn thấy Dương Nguyên Tài té xỉu dưới đất. Ta vốn cho rằng hắn ngồi xổm lâu đầu váng mà té xỉu, nhưng khi ngồi xuống lật người hắn lên, ta thật sự giật thót.
Trên mặt hắn đột nhiên thêm rất nhiều mụn loét màu đỏ sậm lớn nhỏ, sắc mặt xanh mét, nhìn giống như là trúng kỳ độc, nếu không phải hắn còn hô hấp mỏng manh thì ta sẽ cho rằng mình đang đỡ một thi thể. Dạ dày quay cuồng một cơn, ta chỉ cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn, nhưng nếu hiện tại không mau mau cứu thì hắn đại khái sẽ thực sự biến thành thi thể mất. Ta cật lực cõng hắn dậy, cố hết sức tránh đụng vào mặt hắn, đi ra ngoài cửa.
Kết quả còn chưa đi đến đại sảnh thì chợt nghe thấy nơi đó truyền đến tiếng Dương phu nhân nói chuyện. Ta nhất thời cũng chẳng quản đạo nghĩa gì nữa, cứ thế dừng chân rồi bắt đầu nghe lén.
“Công tử thật đúng là dễ mến, chi bằng đêm nay đến phòng ta, chúng ta tâm sự một chút, thưởng nguyệt nọ kia…”
Ta vừa nghe lời này, chẳng biết vì sao mà cứ cảm thấy lửa giận xông thẳng lên đầu, đôi tay cõng Dương Nguyên Tài nắm chặt lại nhưng vẫn không ngăn cản được sự run rẩy trên người, đại não không nghe khống chế lặp lại một câu: nữ nhân đê tiện này thật là không biết xấu hổ, xem ta có làm thịt ngươi không!
Ta tiến một bước về hướng cửa, nghe thấy trong đại sảnh truyền đến thanh âm hơi lạnh lại cực kỳ mê người của Lộng Ngọc: “Phu nhân thật là quá khách khí, vì sao phải chờ một lúc như vậy chứ? Không bằng hiện tại chúng ta cứ…”
Nhưng lần này ta không sao giận nổi, chỉ cảm thấy toàn thân nhũn ra như bị đánh. Lộng Ngọc lại… Thế nhưng ta có thể nói gì đây? Chẳng lẽ phải nói “Y phản bội ta”? Y đã bao giờ hứa hẹn với ta? Y từ khi nào lại trở thành của ta? Ta đứng trước tấm rèm trân châu, nhìn bóng dáng hai người mơ mơ hồ hồ trong đại sảnh, nước mắt cứ thế rơi xuống không hề kiêng kỵ.
“Tiểu tướng công trốn sau rèm, ngươi cõng một đại nam nhân mãi không chê nặng sao?”
Lúc tính toán nghe lén ta đã nghĩ đến khả năng sẽ bị phát hiện, nhưng ta không sao ngờ được người phát hiện mình đầu tiên không phải Lộng Ngọc mà là nữ nhân này. Ta bước đi cực nhẹ, người bình thường là không thể phát hiện, chẳng lẽ nàng ta có lai lịch gì?
Ta hơi khốn quẫn đứng đó, rút một tay chùi qua loa khuôn mặt dính đầy nước mắt rồi đi ra cửa.
Lộng Ngọc dường như cũng không kinh ngạc, ánh mắt nhìn ta lạnh thấu xương hơn bất cứ thời điểm nào, giống như ta đã làm chuyện gì khó coi khiến y mất mặt vậy.
Đón ánh mắt của y, ta cắn răng, dùng ánh mắt đồng dạng để giằng co. Nhất thời trong lòng ta ủy khuất đến cực điểm – dựa vào đâu mà ta phải bị y đối đãi như vậy!
Nhưng lúc này lại là Dương phu nhân lên tiếng trước: “Tiểu tướng công đã cứu nô gia một mạng rồi, nếu ngươi không ra thì ta sẽ bị ‘Mai Ảnh công tử’ tiễn lên Tây Thiên mất.” Nàng không sợ sệt mà nói hết câu đó, còn lộ ra nụ cười cực kỳ quyến rũ. Ta nhìn nàng không hiểu, “Mai Ảnh công tử” là ai? Chẳng lẽ là Lộng Ngọc?
Lộng Ngọc lúc này trái lại hơi giật mình: “Tại sao ngươi biết…” Sau khi nói xong lại nhìn Dương Nguyên Tài trên lưng ta. Dương phu nhân cười nói: “Cả võ lâm ai chưa nghe qua đại danh của tuấn công tử Lộng Ngọc? Vì đoạt ‘Liên Dực’, giết phụ mẫu, thí huynh đệ, ẩn cư bao nhiêu năm, lại thu dưỡng một luyến đồng, suốt ngày trầm mê trong mỹ sắc của phân đào đoạn tụ, hành vi ngông cuồng, hoang dâm vô sỉ… Ngay cả ta cũng rất kính ngưỡng ngài đấy.”
Nàng vừa nói còn vừa vuốt ve tóc mây của mình, dường như không sợ hãi chút nào. Tâm tình ta vốn đã rất tệ lúc này càng thêm khó mà nói được. Có lẽ gã “luyến đồng” kia chính là chỉ ta nhỉ. Càng khiến ta không cách nào tưởng tượng là, mặc dù ta vẫn cho rằng Lộng Ngọc chẳng tốt đẹp gì, nhưng không sao ngờ được y lại làm ra chuyện người thần cùng phẫn nộ như vậy.
Thế nhưng sắc mặt Lộng Ngọc căn bản không biến đổi, thậm chí chẳng nhíu mày. Y cười thản nhiên, ưu nhã thong dong, như thể người nàng ta nói không phải là mình: “Phu nhân thật đúng là hiểu biết tại hạ, bất quá tại hạ cho dù có một trăm cái đầu cũng không biết ‘Phỉ Liêm Huyết Mẫu’ danh uy thiên hạ lại là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương thế này, Huyết Vương đại nhân thật sự khiến chúng ta hâm mộ.” Lúc này ta càng kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Cái tên “Phỉ Liêm Huyết Mẫu” này ta từng nghe Hoa Hoa nhắc qua, đây cũng là nhân vật giang hồ duy nhất nàng nói cho ta biết.
Mấy năm trước trên giang hồ xuất hiện một đôi phu phụ, lấy một loại kịch độc dơ bẩn để tàn sát tất cả nhân sĩ thiên hạ gây trở ngại cho việc xưng bá của mình, nghe nói tử trạng rất khó coi, cụ thể như thế nào thì ta cũng không rõ. Chỉ là mỗi khi người đó chết không bao lâu, thi thể sẽ bị phỉ liêm – cũng chính là gián bò đầy, cuối cùng thối rữa đến bốc mùi, người ngửi giảm thọ, người đụng xong ngay. Hơn nữa đôi phu thê này cực thích máu, thành lập một giáo phái tên là “Phỉ Liêm giáo”, mọi người liền xưng họ là “Phỉ Liêm Huyết Mẫu” và “Phỉ Liêm Huyết Vương”.
Đôi phu thê này rõ ràng không phải người tốt, Lộng Ngọc lại lễ ngộ nàng ta như vậy, thấy bọn họ một trách công khai một ngầm trào phúng, ta cũng chẳng nghe rõ họ rốt cuộc đang so gì. Nhưng vừa nghĩ đến đây ta liền không tự chủ được mà cứng đờ người, nếu Dương phu nhân này là Phỉ Liêm Huyết Mẫu thật, thế Dương Nguyên Tài trên lưng ta chắc chắn đã sớm chết. Ta vội vàng thả hắn xuống đất, hiện tại ngay cả màu sắc trên mặt hắn cũng đã biến thành đỏ tía, trông ghê tởm tột cùng.
Dương phu nhân đột nhiên cười đến mức cả thân thể cũng run rẩy theo: “Ha ha ha ha. Tiểu tướng công phản ứng thật là mau. Nếu ngươi cõng người chết này nửa nén hương thì không chỉ là hắn biến thành quả cà chua, ngay cả ngươi cũng…” Nàng cố ý không nói tiếp, châm chọc mà nhìn phản ứng trên mặt ta.
Ta tự nhận không phải anh hùng hảo hán, nhưng tuyệt không sợ chết, song Lộng Ngọc nhất định biết ta cõng hắn sẽ có hậu quả gì mà không bảo ta buông ra. Ta không hiểu chuyển biến của y vì sao lớn như vậy, nhưng ta rất rõ là mình đã bị y đùa bỡn. Hàn khí không tên từ đáy lòng tuôn lên, nơi đến đều lạnh ngắt, hóa ra từ đầu đến cuối chỉ là một giấc mộng mà thôi. Lộng Ngọc chưa bao giờ động tâm với ta, mà ta lại bỏ ra chân tình vì y. Ta không muốn thừa nhận, nhưng đây đã là sự thật không thể thay đổi.
Hóa ra, ngay từ nhỏ ta đã bắt đầu thích y rồi, thích đến mức ngay cả bản thân cũng lạc lối, thích đến mức ngay cả chính ta cũng không biết mình nữa, thích đến mức đi lừa gạt mình rằng y cũng thích ta như vậy.
Ta không thể làm ra phản ứng khó chịu gì nữa, hiện tại có thể làm chỉ có kiên cường mà thôi. Ta nói nhàn nhạt: “Ôn Thái từ nhỏ chính là một cô nhi, đã chẳng còn gì phải vướng bận. Phu nhân nếu muốn thấy dáng vẻ khiếp nhược tham sống sợ chết của ta, chỉ sợ là phải thất vọng rồi.” Dương phu nhân hơi ngẩn ra, rồi lại cười: “Thật không hổ là người của Mai Ảnh công tử, ngay cả ưu đồng cũng là người có cốt khí như vậy, ta lần này được thấy rồi.”
Giọng điệu của Lộng Ngọc lại đột nhiên lạnh hẳn: “Phu nhân nói xong rồi chứ?” Dương phu nhân hơi biến sắc, nháy mắt lại cười đến cực kỳ thẳng thắn: “Nói xong rồi, công tử có thể động thủ.” Lộng Ngọc mặt không biểu cảm nói: “Phu nhân, kiếp sau chọn nam nhân phải thận trọng, đừng tìm nam nhân mang độc như Huyết Vương nữa.”
Dương phu nhân vành mắt lại hơi đỏ lên, bi thương cười nói: “Sai không ở ta, cũng không ở chàng, ta tự nguyện bị chàng lợi dụng, chàng yên tâm thoải mái lợi dụng ta, chúng ta không nợ nần nhau, người ngoài dựa vào cái gì mà bình luận chuyện giữa hai ta? A, thế nào là mang độc? Trong thiên hạ, còn cái gì độc hơn lòng người?”
Lộng Ngọc không nói tiếp nữa, tay y hơi giơ lên, thần thái trong mắt Dương phu nhân lập tức tan đi như khói bụi.
Ta nhìn Dương Nguyên Tài nằm dưới đất, lại nhìn Dương phu nhân đồng dạng không còn hô hấp. Họ tuy rằng không có tình cảm, lại làm cùng một việc – vì người mình thích mà vứt bỏ rất nhiều thứ, kết quả lại bị người ta đạp văng. Nhưng họ không oán không hối.
Ta nhìn Lộng Ngọc một cái, y nhìn Phỉ Liêm Huyết Mẫu đã cứng đờ kia, dường như đang suy xét điều gì. Ta tự hỏi lòng mình: Phải chăng ta cũng giống bọn Dương Nguyên Tài? Nghĩa vô phản cố mà đi thích y, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị người mình yêu giết chết?
Ta không sợ chết, ta từng nói rồi. Thế thì chết trên tay y, có lẽ là giải thoát tốt nhất nhỉ.
Ta không biết Lộng Ngọc vì sao phải giết Phỉ Liêm Huyết Mẫu, càng không rõ “Dương phu nhân” cớ sao phải giết trượng phu của mình. Ta chỉ nhớ rất lâu sau Lộng Ngọc mới nói: “Nơi này không cách nào nán lại nữa, chúng ta đi ngay tối nay đi.” Ta gật đầu, nhưng y không nhìn thấy – bởi vì nói xong câu đó, y chẳng nhìn ta lấy một cái đã trực tiếp đi ngay ra ngoài.
Là một lần đi gấp suốt đêm, mấy ngày nay liên tục thức đêm khiến tinh thần của ta trở nên uể oải. Lộng Ngọc không cho ta biết phải đi đâu, chỉ dắt ngựa đi bộ phía trước. Ta nhìn bóng lưng y, trong lòng rơi xuống từng đợt cảm giác khó mà nói được, chỉ cảm thấy nơi đó trống rỗng như thể bị rút khô, thật là khó chịu.
Ta theo y đi thêm một đoạn đường rất dài, y vẫn chẳng hề quay đầu. Ta biết với công lực của y, cho dù ta ở ngoài mấy dặm y cũng cảm ứng được sự tồn tại của ta, nhưng ta vẫn không biết vì sao y đột nhiên biến thành như vậy.
Ta bỗng nhớ tới tình cảnh vài ngày trước y dẫn theo mình cưỡi ngựa trên núi, kỳ thật khi đó ta rất hạnh phúc, đại khái lúc ấy ta không làm sao ngờ được, vài ngày sau quan hệ giữa chúng ta sẽ trở nên cương như vậy. Chẳng lẽ là bởi vì ta và y đã có quan hệ như thế, y coi ta như giẻ lau, dùng rồi là ném sao?
Buổi chiều ở khách điếm liên tục nghe vài người nói thê tử Dương Nguyên Tài là một mỹ nhân bại hoại, chẳng trách hắn thấy sắc quên nghĩa. Ta muốn xem thử người nọ đẹp như thế nào, sau đó trộm nhìn Lộng Ngọc một cái, thầm nghĩ Dương phu nhân kia có xinh đẹp như y không? Lộng Ngọc nheo mắt nhìn ta, cũng không hỏi gì nhiều.
Dương Nguyên Tài vào nhà chuẩn bị cơm, chúng ta ngồi trong phòng khách nhà hắn. Phòng này không lớn, trên cửa dán một bộ câu đối phúng điếu khá cũ nát, viết: linh tiền hương chúc tế song thân, khu bạn khốc thanh động thế tình. Hoành phi: khóc tế cao tôn. Chữ không hề bay bướm như thư họa ta nhìn thấy từ nhỏ, lại là tự thuận văn tòng. Bên trên thấp thoáng có thể nhìn thấy rất nhiều vệt nước hình tròn, chắc là người viết chữ vừa khóc vừa viết, người này nên là Dương Nguyên Tài. Nhìn hắn còn coi như một người trung nghĩa, tính tình sao lại tồi tệ đến mức khiến tất cả mọi người phỉ nhổ kia chứ? Trên họa án đặt mấy cái chén đồng màu xanh ngọc, bên trong bay ra mùi rượu nồng lên men.
Lúc này, một giọng nữ hơi chói tai từ trong gian phòng che rèm truyền ra: “Ôi trời, ta đã nói tên quỷ chết tiệt này thật sự chẳng ra gì, chén rượu này để ở đây cũng hỏng, khách nhân người ta nhìn vào thì không tốt biết mấy.” Chúng ta nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử áo vải hoa trà màu hồng nhạt đi ra.
Nàng bưng một cái khay tròn bằng gốm, trên đặt một cái ấm vàng và hai cái chén, đầu đeo bảo phượng ngân trâm, hai hàng lông mày chưa tô như liễu, dáng người thướt tha, không giống nữ nhân nông gia, trái lại có vài phần khí chất của thiếu nãi nãi nhà giàu. Tuy rằng ngoại hình quả thật không tồi, đó cũng là kết luận cho ra khi ta so sánh nàng với nữ tử tầm thường. Dung mạo của nàng không bằng một phần Oanh Ca, luận khí chất càng kém xa Yến Vũ. Hơn nữa nghe giọng điệu nói chuyện kia lại có vài phần cảm giác cậy đẹp mà nũng nịu, cho nên cảm khái lớn nhất của ta khi nhìn thấy nàng chính là hai chữ: thất vọng.
Ta nhìn nữ nhân kia, lại một lần nữa ngắm Lộng Ngọc, y rốt cuộc có năng lực gì mà có thể cưới được hai tuyệt thế giai lệ Oanh Ca Yến Vũ. Lộng Ngọc chuyển sang nhìn ta, tự dưng nói: “Dựa vào họ ngốc.” Ta nghĩ cả buổi, đột nhiên xấu hổ đến mức muốn độn thổ – sao trong lòng ta nghĩ cái gì y đều biết? Kết quả y lại nói một câu: “Ngươi nghĩ cái gì đều viết trên mặt, ta đương nhiên phải biết.” Ta suýt ngất tại trận vì sợ, chẳng lẽ y biết thuật đọc tâm?
Dương phu nhân nọ thấy chúng ta chỉ lo nói chuyện, không đếm xỉa tới mình, cũng chưa hề để ý, tiếp tục uốn éo đi đến, kề vai cười nịnh Lộng Ngọc: “Ta thấy vị này chính là ‘đại ân sư’ một câu nói toạc chân lý kia rồi.” Ta chẳng hiểu gì hết, trên mặt Lộng Ngọc lại chưa hề xuất hiện thần sắc kinh ngạc, chỉ gật đầu tượng trưng, cũng không mở miệng. Tuy rằng nàng không phải là nói chuyện với ta, ta vẫn không nhịn được hỏi: “Xin hỏi phu nhân là chuyện gì?”
Dương phu nhân nhìn ta khẽ cười nói: “Ta nghe tên quỷ chết tiệt kia nói, khi đó có một thiếu niên tuấn mỹ chưa buộc tóc cùng đi với ân nhân của hắn, thiết nghĩ chính là vị thiếu niên lang này nhỉ.” Ta còn chưa đáp, nàng lại tiếp tục nói: “Kỳ thật cũng không phải đại sự gì, chỉ là hắn nghe công tử nói một phen, sau khi trở về dường như tỉnh ngộ, hiểu được mình một năm nay làm rất nhiều việc sai, cho nên lập tức quyết định bắt đầu chịu tang lần nữa.”
Cũng chẳng biết có phải là tác dụng tâm lý hay không mà ta cứ cảm thấy nàng cười hơi châm chọc. Nhưng lời này lại làm ta giật mình không nhẹ. Nếu ta nhớ không lầm thì Lộng Ngọc nói lại là bảo hắn không cần tôn kính trưởng bối nữa mấy lời đại loại thế. Song nghĩ lại thì dường như Lộng Ngọc dùng phương pháp lạt mềm buộc chặt để Dương Nguyên Tài phát hiện lương tâm của mình, chiêu này thật là đủ mạnh, nếu không thành công thì chưa biết chừng sẽ hoàn toàn ngược lại.
Ta nghiêng đầu nhìn Lộng Ngọc hồi lâu mới cho ra một kết luận: “Ngươi thật là một người rất kỳ quái!” Y cười một thoáng, cũng không nói gì. Ta hỏi: “Chẳng lẽ ngươi trước nay đều không phủ nhận chuyện mình làm không phải chuyện xấu sao?” Y lại cười, còn chưa đáp, chỉ tự bưng chén trà Dương phu nhân đưa tới, dùng nắp gạt trà hoa lài trong chén. Thấy y rất lâu không trả lời, ta cho rằng y ngầm thừa nhận. Ta hỏi: “Sao ngươi không uống?” Y cười nói: “Ta chỉ uống rượu.”
Ta gật gật đầu, bất ngờ tinh thần ngẩn ngơ, nhìn cổ áo hoa văn phượng hoàng chỗ cổ y. Nhất thời lại tâm viên ý mã một hồi. Ta chắc chắn là trúng tà rồi, hiện tại làm khách trong nhà người khác mà cũng nghĩ đến việc mây mưa đêm qua, còn tiếp tục thế này thì sớm muộn sẽ bị những thứ dơ bẩn đó làm hỏng mất. Cũng chẳng biết là vì sao, ta cứ cảm thấy mình bây giờ có cảm giác bị vũ nhục.
Chưa đến một lúc, Dương Nguyên Tài liền bưng vài món ăn tỏa ra mùi thơm mê người, bỏ trên chiếc bàn phía trước chúng ta. Ta lập tức cảm thấy mới mẻ, xưa nay đều chỉ thấy thê tử nấu cơm cho trượng phu, chưa từng thấy nam nhân đảm trách gia vụ trong nhà như Dương Nguyên Tài. Mà Dương phu nhân kia thì ngồi bên bàn, cầm đũa chờ tướng công bưng thức ăn như đương nhiên. Dương Nguyên Tài bưng lên vài món, lại cười hết sức ân cần: “Hai vị công tử, nguyên nhân ta muốn mời các vị đến đây ăn cơm, nàng đại khái đều cho biết rồi nhỉ?”
Lộng Ngọc gật đầu, nhưng chân mày nhíu chặt. Y dường như không muốn nán lại nữa. Dương Nguyên Tài lại tiếp tục: “Thế ta làm thêm cho các vị vài món nữa, xin các vị chờ một chút.” Dương phu nhân mất hứng trách: “Ngươi làm gì thế? Muốn làm thì làm nhanh lên, sao lắm lời như vậy!” Ta thật sự không nhìn nổi nữa, không phải ta khinh thường nữ tử, ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, trên thế giới này có người chẳng thèm để ý đến người trong lòng như thế sao?
Ta cũng không tiện nói ra miệng, chỉ cười cười lễ phép, nói: “Ta vào giúp Dương huynh.” Sau đó đứng dậy đi vào, trong mắt Dương phu nhân kia lập tức lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc, Lộng Ngọc lại không để ý lắm, chỉ ngồi đó chẳng hề nhúc nhích. Ta tức khắc hơi ảo não, y cư nhiên không giúp ta. Nhưng ngẫm lại thì y dựa vào cái gì mà giúp ta? Chỉ bằng ta và y đã có loại quan hệ đó? Ta lại hệt như kẻ ngốc một sương tình nguyện cho rằng y sẽ tốt với mình một chút.
Càng nghĩ càng có cảm giác khó kham, ta hấp tấp chạy vào bếp, nhìn thấy Dương Nguyên Tài. Hắn đang ngồi xổm bên cạnh bếp, cầm một cái quạt mà quạt phành phạch, những giọt mồ hôi to như hạt đậu xuôi theo trán chảy xuống, ta nhất thời càng cảm thấy hắn có phu nhân như vậy thật đúng là xúi quẩy, trượng phu vất vả thế mà không giúp một chút. Ta đi đến bên cạnh, nhỏ giọng gọi tên hắn. Kết quả hắn vẫn giật mình, sau khi phản ứng lại mới cười ha hả nói: “Công tử, ngươi ở bên ngoài nghỉ ngơi đi, ta lập tức xong ngay đây.”
Ta nói: “Sao phu nhân của ngươi không giúp ngươi? Để ta giúp ngươi được rồi.” Hắn lập tức xua tay cười hết sức chất phác: “Không có vấn đề gì, Tiểu Lan không thích nấu cơm, ta nấu cho nàng là được. Nàng không thích quét tước vệ sinh, ta cũng giúp nàng.” Ta chẳng biết nên nói gì hắn cho được. Hiền lành hay là ngu ngốc? Ta nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn đổi một chút với nàng ấy sao? Cô dâu nhà khác đều làm rất chăm chỉ, nếu ngươi sợ nàng khổ thì có thể giúp đỡ, không thể luôn là một mình ngươi làm được.”
Hắn nói với biểu cảm vui vẻ chịu đựng: “Không đâu, giúp nàng làm việc, ta vui lòng.” Thấy hắn dường như đã thành thói quen, ta cũng không nói gì nữa, giúp hắn lấy bát đĩa, nhớ đến trước kia thời điểm Hoa Hoa nấu cơm ta cũng có giúp đỡ nàng, nhưng mỗi lần khi giúp nàng đều là dáng vẻ được sủng mà sợ, sau đó liều mạng bảo ta dừng tay, còn nói gì mà nha đầu hầu hạ thiếu gia là đạo lý hiển nhiên. Về sau biết nàng là thê tử của Lộng Ngọc, ta càng cảm thấy lạnh lòng. Lộng Ngọc đối đãi nữ nhân của mình thật là chẳng quan tâm gì.
“Ôi, có lẽ ngươi sẽ cho rằng ta rất ngốc, nhưng ngươi biết chứ? Ta từ nhỏ đã nhìn thấy một nữ hài trong mộng…” Hắn cười cười có phần xấu hổ, lại tiếp tục, “Nàng luôn giống như là sống vậy, ta vẫn đều cho rằng đó chỉ là mơ mà thôi, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Lan, ta đã biết, đó không phải là mơ. Nàng thật sự tồn tại, chỉ là nàng vẫn chưa đến tìm ta thôi… nàng luôn tồn tại.”
Hắn nói, trong mắt ngấn một lớp nước mắt mờ mờ. Ta chưa bao giờ thấy nam tử khóc, chứng kiến vẻ mặt hắn lại hơi luống cuống chân tay. Ta hiện tại có thể lý giải hành vi vội vã muốn cưới Tiểu Lan của hắn, không phải là hắn háo sắc, nếu tình cảm sâu như vậy, rất nhiều chuyện đều không thể ngăn cản.
Dương Nguyên Tài dường như phát hiện sự thất thố của mình, lau nước mắt trên khóe mắt, tiếp tục ngồi xổm xuống quạt lửa. Ta giúp hắn lấy đồ ăn ra đĩa, lại bỗng nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng “rầm”. Ta quay đầu nhìn thấy Dương Nguyên Tài té xỉu dưới đất. Ta vốn cho rằng hắn ngồi xổm lâu đầu váng mà té xỉu, nhưng khi ngồi xuống lật người hắn lên, ta thật sự giật thót.
Trên mặt hắn đột nhiên thêm rất nhiều mụn loét màu đỏ sậm lớn nhỏ, sắc mặt xanh mét, nhìn giống như là trúng kỳ độc, nếu không phải hắn còn hô hấp mỏng manh thì ta sẽ cho rằng mình đang đỡ một thi thể. Dạ dày quay cuồng một cơn, ta chỉ cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn, nhưng nếu hiện tại không mau mau cứu thì hắn đại khái sẽ thực sự biến thành thi thể mất. Ta cật lực cõng hắn dậy, cố hết sức tránh đụng vào mặt hắn, đi ra ngoài cửa.
Kết quả còn chưa đi đến đại sảnh thì chợt nghe thấy nơi đó truyền đến tiếng Dương phu nhân nói chuyện. Ta nhất thời cũng chẳng quản đạo nghĩa gì nữa, cứ thế dừng chân rồi bắt đầu nghe lén.
“Công tử thật đúng là dễ mến, chi bằng đêm nay đến phòng ta, chúng ta tâm sự một chút, thưởng nguyệt nọ kia…”
Ta vừa nghe lời này, chẳng biết vì sao mà cứ cảm thấy lửa giận xông thẳng lên đầu, đôi tay cõng Dương Nguyên Tài nắm chặt lại nhưng vẫn không ngăn cản được sự run rẩy trên người, đại não không nghe khống chế lặp lại một câu: nữ nhân đê tiện này thật là không biết xấu hổ, xem ta có làm thịt ngươi không!
Ta tiến một bước về hướng cửa, nghe thấy trong đại sảnh truyền đến thanh âm hơi lạnh lại cực kỳ mê người của Lộng Ngọc: “Phu nhân thật là quá khách khí, vì sao phải chờ một lúc như vậy chứ? Không bằng hiện tại chúng ta cứ…”
Nhưng lần này ta không sao giận nổi, chỉ cảm thấy toàn thân nhũn ra như bị đánh. Lộng Ngọc lại… Thế nhưng ta có thể nói gì đây? Chẳng lẽ phải nói “Y phản bội ta”? Y đã bao giờ hứa hẹn với ta? Y từ khi nào lại trở thành của ta? Ta đứng trước tấm rèm trân châu, nhìn bóng dáng hai người mơ mơ hồ hồ trong đại sảnh, nước mắt cứ thế rơi xuống không hề kiêng kỵ.
“Tiểu tướng công trốn sau rèm, ngươi cõng một đại nam nhân mãi không chê nặng sao?”
Lúc tính toán nghe lén ta đã nghĩ đến khả năng sẽ bị phát hiện, nhưng ta không sao ngờ được người phát hiện mình đầu tiên không phải Lộng Ngọc mà là nữ nhân này. Ta bước đi cực nhẹ, người bình thường là không thể phát hiện, chẳng lẽ nàng ta có lai lịch gì?
Ta hơi khốn quẫn đứng đó, rút một tay chùi qua loa khuôn mặt dính đầy nước mắt rồi đi ra cửa.
Lộng Ngọc dường như cũng không kinh ngạc, ánh mắt nhìn ta lạnh thấu xương hơn bất cứ thời điểm nào, giống như ta đã làm chuyện gì khó coi khiến y mất mặt vậy.
Đón ánh mắt của y, ta cắn răng, dùng ánh mắt đồng dạng để giằng co. Nhất thời trong lòng ta ủy khuất đến cực điểm – dựa vào đâu mà ta phải bị y đối đãi như vậy!
Nhưng lúc này lại là Dương phu nhân lên tiếng trước: “Tiểu tướng công đã cứu nô gia một mạng rồi, nếu ngươi không ra thì ta sẽ bị ‘Mai Ảnh công tử’ tiễn lên Tây Thiên mất.” Nàng không sợ sệt mà nói hết câu đó, còn lộ ra nụ cười cực kỳ quyến rũ. Ta nhìn nàng không hiểu, “Mai Ảnh công tử” là ai? Chẳng lẽ là Lộng Ngọc?
Lộng Ngọc lúc này trái lại hơi giật mình: “Tại sao ngươi biết…” Sau khi nói xong lại nhìn Dương Nguyên Tài trên lưng ta. Dương phu nhân cười nói: “Cả võ lâm ai chưa nghe qua đại danh của tuấn công tử Lộng Ngọc? Vì đoạt ‘Liên Dực’, giết phụ mẫu, thí huynh đệ, ẩn cư bao nhiêu năm, lại thu dưỡng một luyến đồng, suốt ngày trầm mê trong mỹ sắc của phân đào đoạn tụ, hành vi ngông cuồng, hoang dâm vô sỉ… Ngay cả ta cũng rất kính ngưỡng ngài đấy.”
Nàng vừa nói còn vừa vuốt ve tóc mây của mình, dường như không sợ hãi chút nào. Tâm tình ta vốn đã rất tệ lúc này càng thêm khó mà nói được. Có lẽ gã “luyến đồng” kia chính là chỉ ta nhỉ. Càng khiến ta không cách nào tưởng tượng là, mặc dù ta vẫn cho rằng Lộng Ngọc chẳng tốt đẹp gì, nhưng không sao ngờ được y lại làm ra chuyện người thần cùng phẫn nộ như vậy.
Thế nhưng sắc mặt Lộng Ngọc căn bản không biến đổi, thậm chí chẳng nhíu mày. Y cười thản nhiên, ưu nhã thong dong, như thể người nàng ta nói không phải là mình: “Phu nhân thật đúng là hiểu biết tại hạ, bất quá tại hạ cho dù có một trăm cái đầu cũng không biết ‘Phỉ Liêm Huyết Mẫu’ danh uy thiên hạ lại là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương thế này, Huyết Vương đại nhân thật sự khiến chúng ta hâm mộ.” Lúc này ta càng kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Cái tên “Phỉ Liêm Huyết Mẫu” này ta từng nghe Hoa Hoa nhắc qua, đây cũng là nhân vật giang hồ duy nhất nàng nói cho ta biết.
Mấy năm trước trên giang hồ xuất hiện một đôi phu phụ, lấy một loại kịch độc dơ bẩn để tàn sát tất cả nhân sĩ thiên hạ gây trở ngại cho việc xưng bá của mình, nghe nói tử trạng rất khó coi, cụ thể như thế nào thì ta cũng không rõ. Chỉ là mỗi khi người đó chết không bao lâu, thi thể sẽ bị phỉ liêm – cũng chính là gián bò đầy, cuối cùng thối rữa đến bốc mùi, người ngửi giảm thọ, người đụng xong ngay. Hơn nữa đôi phu thê này cực thích máu, thành lập một giáo phái tên là “Phỉ Liêm giáo”, mọi người liền xưng họ là “Phỉ Liêm Huyết Mẫu” và “Phỉ Liêm Huyết Vương”.
Đôi phu thê này rõ ràng không phải người tốt, Lộng Ngọc lại lễ ngộ nàng ta như vậy, thấy bọn họ một trách công khai một ngầm trào phúng, ta cũng chẳng nghe rõ họ rốt cuộc đang so gì. Nhưng vừa nghĩ đến đây ta liền không tự chủ được mà cứng đờ người, nếu Dương phu nhân này là Phỉ Liêm Huyết Mẫu thật, thế Dương Nguyên Tài trên lưng ta chắc chắn đã sớm chết. Ta vội vàng thả hắn xuống đất, hiện tại ngay cả màu sắc trên mặt hắn cũng đã biến thành đỏ tía, trông ghê tởm tột cùng.
Dương phu nhân đột nhiên cười đến mức cả thân thể cũng run rẩy theo: “Ha ha ha ha. Tiểu tướng công phản ứng thật là mau. Nếu ngươi cõng người chết này nửa nén hương thì không chỉ là hắn biến thành quả cà chua, ngay cả ngươi cũng…” Nàng cố ý không nói tiếp, châm chọc mà nhìn phản ứng trên mặt ta.
Ta tự nhận không phải anh hùng hảo hán, nhưng tuyệt không sợ chết, song Lộng Ngọc nhất định biết ta cõng hắn sẽ có hậu quả gì mà không bảo ta buông ra. Ta không hiểu chuyển biến của y vì sao lớn như vậy, nhưng ta rất rõ là mình đã bị y đùa bỡn. Hàn khí không tên từ đáy lòng tuôn lên, nơi đến đều lạnh ngắt, hóa ra từ đầu đến cuối chỉ là một giấc mộng mà thôi. Lộng Ngọc chưa bao giờ động tâm với ta, mà ta lại bỏ ra chân tình vì y. Ta không muốn thừa nhận, nhưng đây đã là sự thật không thể thay đổi.
Hóa ra, ngay từ nhỏ ta đã bắt đầu thích y rồi, thích đến mức ngay cả bản thân cũng lạc lối, thích đến mức ngay cả chính ta cũng không biết mình nữa, thích đến mức đi lừa gạt mình rằng y cũng thích ta như vậy.
Ta không thể làm ra phản ứng khó chịu gì nữa, hiện tại có thể làm chỉ có kiên cường mà thôi. Ta nói nhàn nhạt: “Ôn Thái từ nhỏ chính là một cô nhi, đã chẳng còn gì phải vướng bận. Phu nhân nếu muốn thấy dáng vẻ khiếp nhược tham sống sợ chết của ta, chỉ sợ là phải thất vọng rồi.” Dương phu nhân hơi ngẩn ra, rồi lại cười: “Thật không hổ là người của Mai Ảnh công tử, ngay cả ưu đồng cũng là người có cốt khí như vậy, ta lần này được thấy rồi.”
Giọng điệu của Lộng Ngọc lại đột nhiên lạnh hẳn: “Phu nhân nói xong rồi chứ?” Dương phu nhân hơi biến sắc, nháy mắt lại cười đến cực kỳ thẳng thắn: “Nói xong rồi, công tử có thể động thủ.” Lộng Ngọc mặt không biểu cảm nói: “Phu nhân, kiếp sau chọn nam nhân phải thận trọng, đừng tìm nam nhân mang độc như Huyết Vương nữa.”
Dương phu nhân vành mắt lại hơi đỏ lên, bi thương cười nói: “Sai không ở ta, cũng không ở chàng, ta tự nguyện bị chàng lợi dụng, chàng yên tâm thoải mái lợi dụng ta, chúng ta không nợ nần nhau, người ngoài dựa vào cái gì mà bình luận chuyện giữa hai ta? A, thế nào là mang độc? Trong thiên hạ, còn cái gì độc hơn lòng người?”
Lộng Ngọc không nói tiếp nữa, tay y hơi giơ lên, thần thái trong mắt Dương phu nhân lập tức tan đi như khói bụi.
Ta nhìn Dương Nguyên Tài nằm dưới đất, lại nhìn Dương phu nhân đồng dạng không còn hô hấp. Họ tuy rằng không có tình cảm, lại làm cùng một việc – vì người mình thích mà vứt bỏ rất nhiều thứ, kết quả lại bị người ta đạp văng. Nhưng họ không oán không hối.
Ta nhìn Lộng Ngọc một cái, y nhìn Phỉ Liêm Huyết Mẫu đã cứng đờ kia, dường như đang suy xét điều gì. Ta tự hỏi lòng mình: Phải chăng ta cũng giống bọn Dương Nguyên Tài? Nghĩa vô phản cố mà đi thích y, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị người mình yêu giết chết?
Ta không sợ chết, ta từng nói rồi. Thế thì chết trên tay y, có lẽ là giải thoát tốt nhất nhỉ.
Ta không biết Lộng Ngọc vì sao phải giết Phỉ Liêm Huyết Mẫu, càng không rõ “Dương phu nhân” cớ sao phải giết trượng phu của mình. Ta chỉ nhớ rất lâu sau Lộng Ngọc mới nói: “Nơi này không cách nào nán lại nữa, chúng ta đi ngay tối nay đi.” Ta gật đầu, nhưng y không nhìn thấy – bởi vì nói xong câu đó, y chẳng nhìn ta lấy một cái đã trực tiếp đi ngay ra ngoài.
Là một lần đi gấp suốt đêm, mấy ngày nay liên tục thức đêm khiến tinh thần của ta trở nên uể oải. Lộng Ngọc không cho ta biết phải đi đâu, chỉ dắt ngựa đi bộ phía trước. Ta nhìn bóng lưng y, trong lòng rơi xuống từng đợt cảm giác khó mà nói được, chỉ cảm thấy nơi đó trống rỗng như thể bị rút khô, thật là khó chịu.
Ta theo y đi thêm một đoạn đường rất dài, y vẫn chẳng hề quay đầu. Ta biết với công lực của y, cho dù ta ở ngoài mấy dặm y cũng cảm ứng được sự tồn tại của ta, nhưng ta vẫn không biết vì sao y đột nhiên biến thành như vậy.
Ta bỗng nhớ tới tình cảnh vài ngày trước y dẫn theo mình cưỡi ngựa trên núi, kỳ thật khi đó ta rất hạnh phúc, đại khái lúc ấy ta không làm sao ngờ được, vài ngày sau quan hệ giữa chúng ta sẽ trở nên cương như vậy. Chẳng lẽ là bởi vì ta và y đã có quan hệ như thế, y coi ta như giẻ lau, dùng rồi là ném sao?
Tác giả :
Thiên Lại Chỉ Diên