Quỳnh Châu Toái Viên
Chương 49
Thái tử sửng sốt sau một lúc lâu, đột nhiên ngã chân nói: “Hỗn đản hỗn đản! Sao có thể đem người sống giấu ở quan mộc…” Tâm chợt trầm xuống rồi xoay người nhìn Triệu Hi, hai người sắc mặt e ngại đều thay đổi. Thái tử ngập ngừng nói: “Sẽ không, không có khả năng…” Lại theo quán tính nhìn về phía thái phó, hai tay y xoay xoay vạt áo: “Lão sư…”
Úy Oản thản nhiên liếc mắt nhìn y, thấp giọng: “Không cần kinh hoảng, nếu bọn hắn muốn giết Thu công tử thì đã động thủ từ trong núi rồi, làm sao lại mất công đưa vào thành được?”
Tô Bình gật đầu: “Thái Phó nói rất đúng. Thị nữ trước khi lâm chung từng nói ‘Phu nhân’, chẳng lẽ là một ả phụ nhân đã cướp công tử sao?”
Úy Oản vẫn thản nhiên như cũ: “Trước quan tài là một cái kiệu nhỏ, nói vậy ngồi bên trong chính là vị phu nhân kia.”
Thái tử dậm chân: “Chúng ta đứng ở chỗ này nói có tác dụng, mau đuổi theo a!” Triệu Hi vẫn im lặng, nhấc chân muốn phóng đi.
Tô Bình đột nhiên lỗ mãn chặn chủ tử lại: “Bọn hắn sớm vào thành giờ có tìm cũng không thấy thì đuổi thế nào?”
Úy Thái Phó chậm rãi gật đầu: “Không sai, lúc này tiếp tục đuổi theo cũng đã muộn! Chư vị không ngại cẩn thận ngẫm lại, rốt cục vị ‘Phu nhân’ ấy làm việc tàn nhẫn thế nào sao?”
Triệu Hi lẩm bẩm nói: “Phu nhân… Phu nhân…” Đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, cùng Tô Bình liếc mắt một cái, đồng thanh nói: “Tống Duệ Phương!”
Tô Bình trầm ngâm: “Vị Tống tiểu thư nàng là tướng môn hổ nữ, làm việc có chút tự phụ, ngày ấy lúc Thu công tử bị đem đi diễu hành suýt nữa đã đánh Hoạ Phiến, nói cho cùng nàng quả thật đã là vợ của Vân Ngọc, phu nhân qua lời Bích Châu chính là đang nói đến nàng ta!”
Triệu Hi gật đầu: “Không sai! Nữ nhân này thập phần ngoan độc, ngày đó vơ đũa cả nắm liền muốn tổn thương Hoạ Phiến, chuyện hôm nay cũng chính là do ả gây nên!”
Thái tử ánh mắt chợt lóe, cả giận nói: “Nếu lão bà của Vân Ngọc làm thì chúng ta có thể quang minh chính đại ghết cái tướng quân phủ chó má kia đi!”
Úy Oản ho nhẹ một tiếng, cau mày nói: “Điện hạ, miệng không thể phun những từ ngữ thô tục! Mọi người không cần manh động, Vân Ngọc tốt xấu vẫn là ngự Phi Long tướng quân, không phải muốn là có thể xông vào được. Hơn nữa, chúng ta cũng không thể xác định Thu công tử thật sự là do Vân phu nhân cướp đi, nếu coi như có thể thì làm sao biết Vân phu nhân giấu hắn ở chổ nào ở tướng quân phủ? Nếu chúng ta mạo muội tới khiến Vân phu nhân thẹn quá hoá giận thì tính mệnh Thu công tử sẽ ra sao?”
Triệu Hi cùng Tô Bình đưa mắt nhìn nhau không thể không lo lắng, có thể thấy Vân Ngọc vẫn còn hữu tình hữu ý với Thu Tử Ngộ mà Tống Duệ Phương đã tra ra được ngoại trạch của Vân Ngọc, làm sao có thể không biết được tâm ý trượng phu đây? Nếu lỡ như bức nàng tức giận, chỉ sợ đến tánh mạng của Thu Tử Ngộ cũng khong thể giữ nổi.
Thái tử khẩn trương, giật giật ống tay áo Uý Oản: “Vậy bây giờ phải tính sao? Vậy bây giờ phải tính sao?”
Uý Oản trong ánh mắt không có lấy một tia cảm xúc, chậm rãi nói: “Điện hạ từng nói với thần, hôm qua đã đến quý phủ của Vân Ngọc, vận còn nhớ rõ địa thế ở đó không?”
Thái tử rất vui mừng bổ nhào qua, một phen tóm lấy lưng áo lão sư nói: “Ta biết lão sự rất nhiệt tâm mà!”
Úy Oản vỗ nhẹ nhẹ lên đầu vai y, cao giọng nói: ” Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau phân công hành động đi!” Đẩy thái tử ra rồi lướt nhẹ một cái, trong nháy mắt gã đã đi xa.
Triệu Hi cùng Tô Bình âm thầm khâm phục:” Thân pháp này, quả nhiên là một vị tiên gia!” Thái tử có chút si ngốc sững sờ nhìn bóng trắng phiêu nhiên dần xa xa, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, reo lên: “Chúng ta cũng đi nhanh đi!” Ba người không cần phải nhiều lời nữa, đề khí thả người bay vút trở về thành.
Vân Ngọc vừa ra khỏi cửa cung đã nhìn thấy phó tướng dắt ngựa đứa ở một bên, y chân sau sải bước như chuẩn bị lên ngựa, bỗng loáng một cái đầu ngựa bị chặn ngang, lạnh lùng liếc nhìn người trước mắt.
Vân Ngọc chăm chú: “Triệu Hi hôm nay lại trốn lâm triều!” Không khỏi cười nói: “Triệu đại nhân có gì chỉ bảo?”
Triệu Hi vẻ mặt không hờn giận, lạnh lùng nói: “Ngươi đi theo ta!”
Vân Ngọc thấy thần sắc hắn có gì đó không đúng, y cũng không muốn ở trước cửa cung cùng hắn khắc khẩu, đem roi ngựa đưa cho phó tướng rồi cùng Triệu Hi đến thành cung.
Triệu Hi lẳng lặng nhìn y, mở miệng hỏi: “Vân tướng quân, đem người Tử Ngộ giấu ở trong núi, có từng thông báo cho phu nhân của ngươi?”
Vân Ngọc trong lòng đột nhiên chấn động, mơ hồ cảm thấy như đã xảy ra chuyện, lắc đầu nói: “Chưa từng báo cho.”
Triệu Hi đột nhiên dậm chân: “Ngươi tên hỗn đản, sao không phái cao thủ canh giữ cửa? Hôm nay ta không yên lòng, đến đó thăm hỏi đã thấy bên trong sơn trạch toàn bộ đều vắng lăng, thị nữ đêm qua nằm trong một vũng máu, còn Tử Ngộ thì không thấy đâu!”
Vân Ngọc thân hình nhoáng lên một cái, trên mặt trắng bệch: “Ngươi nói cái gì?” Không đợi Triệu Hi trả lời, y quay người hướng chỗ ngựa chạy tới.
Triệu Hi đuổi theo, một phen nhéo cổ áo của y: “Không nên đi, có đi cũng vô dụng. Ngươi nghe ta nói!”
Vân Ngọc vẻ mặt âm lãnh: “Ngươi nói đi!”
Triệu Hi nói nhanh gọn: “Khi ta tới thị nữ kia còn chưa tắt thở, trước khi chết nàng có nói hai chữ ‘Phu nhân’!”
Vân Ngọc sửng sốt, im lặng vùng mạnh thoát khỏi Triệu Hi, đẩy phó tướng ra phi thân lên ngựa, quấy roi.
Tô Bình từ một góc đi đến bên cạnh Triệu hi nói: “Đại nhân, chúng ta phải làm sao đây?”
Triệu Hhi liếc gã một cái: “Theo sau!” Đề khí thả người, không để ý người đi đường ghé mắt đã cực nhanh đuổi theo. Tô Bình bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi: “Thôi thôi thôi, dù sao người ta cũng thấy rồi!” Dứt khoát vận công phóng thẳng.
Thu Tử Ngộ bụng đau như thắt lại, đầu óc mơ hồ, ngực từng cơn huyết khí cuồn cuộn, nhịn không được liền phun ra một ngụm máu tươi, thần trí hỗn độn chậm rãi tỉnh táo, cố hết sức mở hai mắt ra.
Vẫn còn nhớ rõ chính mình bị một trận đánh nhau mà bừng tỉnh, vừa mở mắt, liền nhìn thấy Bích Châu đứng chặn trước giường hai tay nàng cầm lưỡi dao, thân hình run nhè nhẹ, trên mặt một mảng kinh hoàng. Trong phòng có ba người, trước mặt là một người khuôn mặt phủ một lớn phấn mỏng, thoa cài trên mái tóc khẽ tung bay theo gió, hiển nhiên là một tuyệt sắc giai nhân. Thu Tử Ngộ nhìn nàng hơi quen mắt, ngẫm nghĩ thật kĩ mới chợt nhận ra. Khi bản thân đi diễn hành hắn đã từng gặp qua Tống Duệ Phương một lần, hiện giờ, gọi nàng là “Phu nhân” mới phải.
Bích Châu rung giọng nói: “Phu nhân…”
Tống Tuệ Phương lạnh lùng trách mắng: “Tiểu đề tử, lại có thể hầu hạ một tiện nhân không biết xấu hổ này!”, nàng vung tay lên hai người phía sau liền chặn trước mặt Bích Châu lại.
(Tiểu đề tử: Nguyên văn ‘Tiểu chân’ Qt dịch là ‘Đồ đĩ’. Tiểu đề tử là cách chửi người con gái thời xưa)
Thu Tử Ngộ chống đỡ thân thể, mắt thấy Bích Châu công lực không đủ, dần dần rơi xuống thế hạ phong. Hắn trong lòng khẩn trương nhưng thai nhi lại bắt đầu náo động, một trận cao thấp quay cuồng, Thu Tử Ngộ thân thể suy yếu đau đến mắt nổi đầy đom đóm, lập tức ngã về giường.
Chỉ sau một lát đã nghe thấy tiếng Bích Châu kêu thảm, tiếp theo là tiếng thân thể đỗ rầm xuống đất lạnh. Thu Tử Ngộ nhắm lại hai mắt, không đành dám nhìn, trong lòng chỉ biết Bích Châu đã gặp phải cao thủ.
Tống Tuệ Phương cười lạnh đi đến trước giường, ả lật người Thu Tử Ngộ nhìn chiếc bụng của hắn, trong mắt lập tức hiện lên vẻ khinh thường, ngữ khí bất thiện: “Thu công tử, ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Bị bệnh sao? Đừng lo, bổn phu nhân nhất định sẽ điều trị cho ngươi thật tốt! Đem quan tài tới đây.”
Bên ngoài tiếng đánh nhau đã sớm dừng lại, hai người mang tới một cỗ quan tài sau đó đem Thu Tử Ngộ đang đau đớn đến đen mặt bỏ vào trong, đậy nắp. Tống Duệ Phương còn không muốn giết Thu Tử Ngộ sớm, khi quan tài phủ lên bên trong còn có một cái lỗ, phòng cho hắn không bị chết ngạt.
Tử Ngộ không thể động đậy, trong bụng đau đớn dường như còn kéo theo độc thế, ngực bắt đầu một trận con rút đau đớn, rồi sau một lúc đau đớn đó lại càng kịch liệt hơn, tim như bị ngàn lưỡi đao sắt nhọn khoét thủng rồi bươi móc, khó thở cực kì. Hắn chỉ lo cho đứa nhỏ trong bụng, nên há miệng cố gắng hít thở, cố hết sức ngẩng đầu lên đưa tay đến bình ngọc, đầu ngón tay vẹt vào nắp bình một cái sau đó liền dùng hết khí lực đem Đại Hoàn đan nuốt vào rồi mới đem bình ngọc cẩn thật cất vào ngực áo, tay chậm rãi hạ xuống ý thức cũng dần dần lạc vào bóng đêm.
Nơi này không phải là quan tài, Tử Ngộ lấy tay chống đỡ, miễn cưỡng ngồi dậy tựa lưng vào tường, trong hoảng hốt dường như lại nhớ đến thiên lao âm trầm kia nhưng chẳng qua, trong thiên lao ít nhất còn có rơm rạ mà nơi này chỉ có mặt đất lạnh lẽo, ngay cả một chút rơm cũng không thấy đâu.
Tử Ngộ tận lực cười: “Đổi tới đổi lui không ngờ lại rơi vào tình cảnh này, không biết lần này còn may mắn sống sót ra khỏi cửa lao này hay không?”
Chậm rãi đánh giá, nơi thạch thất u ám này có một cái cửa nho nhỏ, nơi đó chút ánh sáng có thể chiếu vào còn bên trong này thì hoàn toàn vắng vẻ, dù một cái ghế tựa cũng không có.
Vân phu nhân hẹp hòi như vậy, nơi này so với Thiên Lao còn kém rất nhiều!
Nâng tay vuốt ve bụng, thai nhi hơi hơi tránh bỗng nhúc nhích, Tử Ngộ tâm mừng rỡ: “Đứa nhỏ này không sao!” Nghĩ đến trước khi hôn mê, chính mình đã ăn Đại Hoàn đan vào để bảo vệ nó, lại nhịn không được mà đưa tay sờ sờ bình ngọc trong lòng: “Thật may vì luôn luôn mang theo!”
Tinh thần vô cùng mỏi mệt, hắn cái gì cũng không muốn suy nghĩ nữa, Vân Ngọc cũng thế mà Triệu Hi cũng vậy, những người họ hiện tại đều cách khá xa, nhìn cũng không thấy, nghe cũng không được. Bản thân mình nếu như có thể rời đi nơi này chỉ sợ đã là một thi thể lạnh băng, rốt cục là dụng ý gì đây?
Đứa nhỏ… Tử Ngộ nhẹ nhàng thở dài. Đứa nhỏ cuối cùng vẫn là người đau đớn nhất, đứa thứ nhất tứ chi còn chưa có, còn đứa hiện tại, nó đã biết động, biết nghịch ngợm xoay người lên xuống, chân chân thật thật là một sinh mệnh khoẻ mạnh, thật không biết nó có thể toàn vẹn ra đời hay không. Đứa nhỏ đáng thương, lẽ nào mình vẫn phải dẫn nó theo xuống Hoàng Tuyền hay sao?
Vách tường âm lãnh ẩm ướt, Tử Ngộ hơi rụt người lại, hai tay ôm bụng, chỉ mong đứa có thể cảm thụ một chút ấm áp. Đầu lại muốn choáng, hắn cúi xuống ho hai lần, mắt đã chậm rãi nhắm lại.
Cửa phòng “Ầm” một tiếng mở ra, ánh sáng nến chiếu vào mặt Thu Tử Ngộ, hắn bất ngờ không chịu được liền gắt gao nhắm mắt rồi chậm rãi mở ra.
Trước mặt là một ả thiếu phụ tuyệt mỹ, kiều diễm như hoa, nhưng ánh mắt lại ngoan độc âm tàn trừng nhìn hắn, theo sau thiếu phụ còn bốn gã từng gặp mặt, chính là đám hắc y nhân, một người trong đó trên tay còn cầm theo một cây roi dài.
Úy Oản thản nhiên liếc mắt nhìn y, thấp giọng: “Không cần kinh hoảng, nếu bọn hắn muốn giết Thu công tử thì đã động thủ từ trong núi rồi, làm sao lại mất công đưa vào thành được?”
Tô Bình gật đầu: “Thái Phó nói rất đúng. Thị nữ trước khi lâm chung từng nói ‘Phu nhân’, chẳng lẽ là một ả phụ nhân đã cướp công tử sao?”
Úy Oản vẫn thản nhiên như cũ: “Trước quan tài là một cái kiệu nhỏ, nói vậy ngồi bên trong chính là vị phu nhân kia.”
Thái tử dậm chân: “Chúng ta đứng ở chỗ này nói có tác dụng, mau đuổi theo a!” Triệu Hi vẫn im lặng, nhấc chân muốn phóng đi.
Tô Bình đột nhiên lỗ mãn chặn chủ tử lại: “Bọn hắn sớm vào thành giờ có tìm cũng không thấy thì đuổi thế nào?”
Úy Thái Phó chậm rãi gật đầu: “Không sai, lúc này tiếp tục đuổi theo cũng đã muộn! Chư vị không ngại cẩn thận ngẫm lại, rốt cục vị ‘Phu nhân’ ấy làm việc tàn nhẫn thế nào sao?”
Triệu Hi lẩm bẩm nói: “Phu nhân… Phu nhân…” Đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, cùng Tô Bình liếc mắt một cái, đồng thanh nói: “Tống Duệ Phương!”
Tô Bình trầm ngâm: “Vị Tống tiểu thư nàng là tướng môn hổ nữ, làm việc có chút tự phụ, ngày ấy lúc Thu công tử bị đem đi diễu hành suýt nữa đã đánh Hoạ Phiến, nói cho cùng nàng quả thật đã là vợ của Vân Ngọc, phu nhân qua lời Bích Châu chính là đang nói đến nàng ta!”
Triệu Hi gật đầu: “Không sai! Nữ nhân này thập phần ngoan độc, ngày đó vơ đũa cả nắm liền muốn tổn thương Hoạ Phiến, chuyện hôm nay cũng chính là do ả gây nên!”
Thái tử ánh mắt chợt lóe, cả giận nói: “Nếu lão bà của Vân Ngọc làm thì chúng ta có thể quang minh chính đại ghết cái tướng quân phủ chó má kia đi!”
Úy Oản ho nhẹ một tiếng, cau mày nói: “Điện hạ, miệng không thể phun những từ ngữ thô tục! Mọi người không cần manh động, Vân Ngọc tốt xấu vẫn là ngự Phi Long tướng quân, không phải muốn là có thể xông vào được. Hơn nữa, chúng ta cũng không thể xác định Thu công tử thật sự là do Vân phu nhân cướp đi, nếu coi như có thể thì làm sao biết Vân phu nhân giấu hắn ở chổ nào ở tướng quân phủ? Nếu chúng ta mạo muội tới khiến Vân phu nhân thẹn quá hoá giận thì tính mệnh Thu công tử sẽ ra sao?”
Triệu Hi cùng Tô Bình đưa mắt nhìn nhau không thể không lo lắng, có thể thấy Vân Ngọc vẫn còn hữu tình hữu ý với Thu Tử Ngộ mà Tống Duệ Phương đã tra ra được ngoại trạch của Vân Ngọc, làm sao có thể không biết được tâm ý trượng phu đây? Nếu lỡ như bức nàng tức giận, chỉ sợ đến tánh mạng của Thu Tử Ngộ cũng khong thể giữ nổi.
Thái tử khẩn trương, giật giật ống tay áo Uý Oản: “Vậy bây giờ phải tính sao? Vậy bây giờ phải tính sao?”
Uý Oản trong ánh mắt không có lấy một tia cảm xúc, chậm rãi nói: “Điện hạ từng nói với thần, hôm qua đã đến quý phủ của Vân Ngọc, vận còn nhớ rõ địa thế ở đó không?”
Thái tử rất vui mừng bổ nhào qua, một phen tóm lấy lưng áo lão sư nói: “Ta biết lão sự rất nhiệt tâm mà!”
Úy Oản vỗ nhẹ nhẹ lên đầu vai y, cao giọng nói: ” Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau phân công hành động đi!” Đẩy thái tử ra rồi lướt nhẹ một cái, trong nháy mắt gã đã đi xa.
Triệu Hi cùng Tô Bình âm thầm khâm phục:” Thân pháp này, quả nhiên là một vị tiên gia!” Thái tử có chút si ngốc sững sờ nhìn bóng trắng phiêu nhiên dần xa xa, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, reo lên: “Chúng ta cũng đi nhanh đi!” Ba người không cần phải nhiều lời nữa, đề khí thả người bay vút trở về thành.
Vân Ngọc vừa ra khỏi cửa cung đã nhìn thấy phó tướng dắt ngựa đứa ở một bên, y chân sau sải bước như chuẩn bị lên ngựa, bỗng loáng một cái đầu ngựa bị chặn ngang, lạnh lùng liếc nhìn người trước mắt.
Vân Ngọc chăm chú: “Triệu Hi hôm nay lại trốn lâm triều!” Không khỏi cười nói: “Triệu đại nhân có gì chỉ bảo?”
Triệu Hi vẻ mặt không hờn giận, lạnh lùng nói: “Ngươi đi theo ta!”
Vân Ngọc thấy thần sắc hắn có gì đó không đúng, y cũng không muốn ở trước cửa cung cùng hắn khắc khẩu, đem roi ngựa đưa cho phó tướng rồi cùng Triệu Hi đến thành cung.
Triệu Hi lẳng lặng nhìn y, mở miệng hỏi: “Vân tướng quân, đem người Tử Ngộ giấu ở trong núi, có từng thông báo cho phu nhân của ngươi?”
Vân Ngọc trong lòng đột nhiên chấn động, mơ hồ cảm thấy như đã xảy ra chuyện, lắc đầu nói: “Chưa từng báo cho.”
Triệu Hi đột nhiên dậm chân: “Ngươi tên hỗn đản, sao không phái cao thủ canh giữ cửa? Hôm nay ta không yên lòng, đến đó thăm hỏi đã thấy bên trong sơn trạch toàn bộ đều vắng lăng, thị nữ đêm qua nằm trong một vũng máu, còn Tử Ngộ thì không thấy đâu!”
Vân Ngọc thân hình nhoáng lên một cái, trên mặt trắng bệch: “Ngươi nói cái gì?” Không đợi Triệu Hi trả lời, y quay người hướng chỗ ngựa chạy tới.
Triệu Hi đuổi theo, một phen nhéo cổ áo của y: “Không nên đi, có đi cũng vô dụng. Ngươi nghe ta nói!”
Vân Ngọc vẻ mặt âm lãnh: “Ngươi nói đi!”
Triệu Hi nói nhanh gọn: “Khi ta tới thị nữ kia còn chưa tắt thở, trước khi chết nàng có nói hai chữ ‘Phu nhân’!”
Vân Ngọc sửng sốt, im lặng vùng mạnh thoát khỏi Triệu Hi, đẩy phó tướng ra phi thân lên ngựa, quấy roi.
Tô Bình từ một góc đi đến bên cạnh Triệu hi nói: “Đại nhân, chúng ta phải làm sao đây?”
Triệu Hhi liếc gã một cái: “Theo sau!” Đề khí thả người, không để ý người đi đường ghé mắt đã cực nhanh đuổi theo. Tô Bình bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi: “Thôi thôi thôi, dù sao người ta cũng thấy rồi!” Dứt khoát vận công phóng thẳng.
Thu Tử Ngộ bụng đau như thắt lại, đầu óc mơ hồ, ngực từng cơn huyết khí cuồn cuộn, nhịn không được liền phun ra một ngụm máu tươi, thần trí hỗn độn chậm rãi tỉnh táo, cố hết sức mở hai mắt ra.
Vẫn còn nhớ rõ chính mình bị một trận đánh nhau mà bừng tỉnh, vừa mở mắt, liền nhìn thấy Bích Châu đứng chặn trước giường hai tay nàng cầm lưỡi dao, thân hình run nhè nhẹ, trên mặt một mảng kinh hoàng. Trong phòng có ba người, trước mặt là một người khuôn mặt phủ một lớn phấn mỏng, thoa cài trên mái tóc khẽ tung bay theo gió, hiển nhiên là một tuyệt sắc giai nhân. Thu Tử Ngộ nhìn nàng hơi quen mắt, ngẫm nghĩ thật kĩ mới chợt nhận ra. Khi bản thân đi diễn hành hắn đã từng gặp qua Tống Duệ Phương một lần, hiện giờ, gọi nàng là “Phu nhân” mới phải.
Bích Châu rung giọng nói: “Phu nhân…”
Tống Tuệ Phương lạnh lùng trách mắng: “Tiểu đề tử, lại có thể hầu hạ một tiện nhân không biết xấu hổ này!”, nàng vung tay lên hai người phía sau liền chặn trước mặt Bích Châu lại.
(Tiểu đề tử: Nguyên văn ‘Tiểu chân’ Qt dịch là ‘Đồ đĩ’. Tiểu đề tử là cách chửi người con gái thời xưa)
Thu Tử Ngộ chống đỡ thân thể, mắt thấy Bích Châu công lực không đủ, dần dần rơi xuống thế hạ phong. Hắn trong lòng khẩn trương nhưng thai nhi lại bắt đầu náo động, một trận cao thấp quay cuồng, Thu Tử Ngộ thân thể suy yếu đau đến mắt nổi đầy đom đóm, lập tức ngã về giường.
Chỉ sau một lát đã nghe thấy tiếng Bích Châu kêu thảm, tiếp theo là tiếng thân thể đỗ rầm xuống đất lạnh. Thu Tử Ngộ nhắm lại hai mắt, không đành dám nhìn, trong lòng chỉ biết Bích Châu đã gặp phải cao thủ.
Tống Tuệ Phương cười lạnh đi đến trước giường, ả lật người Thu Tử Ngộ nhìn chiếc bụng của hắn, trong mắt lập tức hiện lên vẻ khinh thường, ngữ khí bất thiện: “Thu công tử, ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Bị bệnh sao? Đừng lo, bổn phu nhân nhất định sẽ điều trị cho ngươi thật tốt! Đem quan tài tới đây.”
Bên ngoài tiếng đánh nhau đã sớm dừng lại, hai người mang tới một cỗ quan tài sau đó đem Thu Tử Ngộ đang đau đớn đến đen mặt bỏ vào trong, đậy nắp. Tống Duệ Phương còn không muốn giết Thu Tử Ngộ sớm, khi quan tài phủ lên bên trong còn có một cái lỗ, phòng cho hắn không bị chết ngạt.
Tử Ngộ không thể động đậy, trong bụng đau đớn dường như còn kéo theo độc thế, ngực bắt đầu một trận con rút đau đớn, rồi sau một lúc đau đớn đó lại càng kịch liệt hơn, tim như bị ngàn lưỡi đao sắt nhọn khoét thủng rồi bươi móc, khó thở cực kì. Hắn chỉ lo cho đứa nhỏ trong bụng, nên há miệng cố gắng hít thở, cố hết sức ngẩng đầu lên đưa tay đến bình ngọc, đầu ngón tay vẹt vào nắp bình một cái sau đó liền dùng hết khí lực đem Đại Hoàn đan nuốt vào rồi mới đem bình ngọc cẩn thật cất vào ngực áo, tay chậm rãi hạ xuống ý thức cũng dần dần lạc vào bóng đêm.
Nơi này không phải là quan tài, Tử Ngộ lấy tay chống đỡ, miễn cưỡng ngồi dậy tựa lưng vào tường, trong hoảng hốt dường như lại nhớ đến thiên lao âm trầm kia nhưng chẳng qua, trong thiên lao ít nhất còn có rơm rạ mà nơi này chỉ có mặt đất lạnh lẽo, ngay cả một chút rơm cũng không thấy đâu.
Tử Ngộ tận lực cười: “Đổi tới đổi lui không ngờ lại rơi vào tình cảnh này, không biết lần này còn may mắn sống sót ra khỏi cửa lao này hay không?”
Chậm rãi đánh giá, nơi thạch thất u ám này có một cái cửa nho nhỏ, nơi đó chút ánh sáng có thể chiếu vào còn bên trong này thì hoàn toàn vắng vẻ, dù một cái ghế tựa cũng không có.
Vân phu nhân hẹp hòi như vậy, nơi này so với Thiên Lao còn kém rất nhiều!
Nâng tay vuốt ve bụng, thai nhi hơi hơi tránh bỗng nhúc nhích, Tử Ngộ tâm mừng rỡ: “Đứa nhỏ này không sao!” Nghĩ đến trước khi hôn mê, chính mình đã ăn Đại Hoàn đan vào để bảo vệ nó, lại nhịn không được mà đưa tay sờ sờ bình ngọc trong lòng: “Thật may vì luôn luôn mang theo!”
Tinh thần vô cùng mỏi mệt, hắn cái gì cũng không muốn suy nghĩ nữa, Vân Ngọc cũng thế mà Triệu Hi cũng vậy, những người họ hiện tại đều cách khá xa, nhìn cũng không thấy, nghe cũng không được. Bản thân mình nếu như có thể rời đi nơi này chỉ sợ đã là một thi thể lạnh băng, rốt cục là dụng ý gì đây?
Đứa nhỏ… Tử Ngộ nhẹ nhàng thở dài. Đứa nhỏ cuối cùng vẫn là người đau đớn nhất, đứa thứ nhất tứ chi còn chưa có, còn đứa hiện tại, nó đã biết động, biết nghịch ngợm xoay người lên xuống, chân chân thật thật là một sinh mệnh khoẻ mạnh, thật không biết nó có thể toàn vẹn ra đời hay không. Đứa nhỏ đáng thương, lẽ nào mình vẫn phải dẫn nó theo xuống Hoàng Tuyền hay sao?
Vách tường âm lãnh ẩm ướt, Tử Ngộ hơi rụt người lại, hai tay ôm bụng, chỉ mong đứa có thể cảm thụ một chút ấm áp. Đầu lại muốn choáng, hắn cúi xuống ho hai lần, mắt đã chậm rãi nhắm lại.
Cửa phòng “Ầm” một tiếng mở ra, ánh sáng nến chiếu vào mặt Thu Tử Ngộ, hắn bất ngờ không chịu được liền gắt gao nhắm mắt rồi chậm rãi mở ra.
Trước mặt là một ả thiếu phụ tuyệt mỹ, kiều diễm như hoa, nhưng ánh mắt lại ngoan độc âm tàn trừng nhìn hắn, theo sau thiếu phụ còn bốn gã từng gặp mặt, chính là đám hắc y nhân, một người trong đó trên tay còn cầm theo một cây roi dài.
Tác giả :
Thiên Phàm Vũ Điệu