Quyền Trượng
Quyển 1 - Chương 3
Thần quan và pháp sư là thiên địch, đây là sự thật tuyệt đối không cần nghi ngờ.
Bằng không vì sao những pháp sư này có thể tìm được vị trí của y tinh chuẩn như vậy chứ?
Nương theo ánh trăng mông lung từ cửa sổ rọi vào, Yannick rốt cục cũng thấy rõ người bên giường.
Vị nam pháp sư tóc nâu đang dùng pháp trượng chỉ vào y thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, thế nhưng bất kể là thần tình hay là động tác đều không có chút ý tứ che giấu sự ác ý của mình.
Bên cạnh còn có bốn người đang đứng, hai nam hai nữ, Yannick tuy rằng không có nhìn kỹ lại vẫn có thể cảm giác được người nam nhân đứng sau cùng có vẻ rất thần bí. Cả người của hắn đều bị một kiện áo choàng đen kịt che kín từ đầu đến chân, hơn nữa hắn tựa hồ còn dùng một loại thần chú che giấu dung mạo gì đó khiến cho người khác không nhìn rõ khuôn mặt sau lớp áo choàng kia.
Pháp sư tóc nâu rất bất mãn với sự phân tâm của Yannick, pháp trượng trên tay lại dùng thêm vài phần lực hung hăng đâm vào cổ y, mà một tay còn lại thì nắm lấy vạt áo của Yannick thô bạo kéo người ra khỏi giường.
“Đây chỉ là một thần quan cấp thấp nhất, cũng không cần đưa đến Ma pháp công hội, chúng ta hoàn toàn có thể giải quyết y ngay tại đây.” Pháp sư tóc nâu lạnh lùng nói, ngữ khí của hắn khiến Yannick cảm thấy chuyện thực sự sẽ xảy ra như vậy.
“Không, Azul, Ma pháp công hội có lệnh, bất kỳ một thần quan nào cũng phải trải qua sự thẩm vấn và phán quyết của công hội mới có thể chấp hành hình phạt. Lẽ nào ngươi đã quên?!” Một nữ pháp sư nỗ lực khuyên bảo.
“Thôi đi Lily!” Azul cười gằn một tiếng, “Những lời này cô cứ nói với đám pháp sư trong thành Tumaco đi, có lẽ bọn họ sẽ nghe đấy!”
Năm người đều là pháp sư, người này muốn giết mình nhưng bốn người còn lại thoạt nhìn không quá tán thành, thế nhưng ngoại trừ cô gái tên Lily kia, bọn họ đều tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt chứ không ngăn cản. Yannick phân tích thật nhanh, cũng hiểu rõ tình cảnh của mình cực kỳ không tốt.
“Các vị, hãy nghe tôi nói,” tuy rằng cổ bị đâm đến rất đau đớn thế nhưng Yannick vẫn tận lực bảo trì âm điệu bình tĩnh, tránh cho vị pháp sư tóc nâu trước mặt bị chọc giận.”Cũng không phải tất cả thần quan đều là người xấu, trên tay tôi chưa từng dính máu của bất kỳ vị pháp sư nào.”
“Ngươi chưa từng dính máu của pháp sư?”
“Đúng vậy, ” Yannick không để ý đến ngữ điệu giễu cợt của người nọ, bình tĩnh nói, “Tôi bị truy sát, một đường chạy trốn từ Công quốc Mecklen đến đây, sau đó chỉ chuyên tâm giúp cư dân nơi này trị liệu, ở đây cũng chưa bao giờ có pháp sư xuất hiện. Mọi người có thể hỏi bất cứ cư dân nào của trấn nhỏ, bọn họ sẽ xác nhận lời của tôi.”
“Không cần phải phiền phức như vậy.” Pháp sư tóc nâu đem cánh tay đang băng bó của mình thô lỗ cọ lên người Yannick, vết thương của người này tựa hồ rất sâu, cho dù cách một tầng băng gạc cũng có thể rịn ra vết máu. Theo động tác của hắn, trên bàn tay Yannick đột nhiên cảm thấy một trận nóng ướt.
Sau đó y lại nghe pháp sư tóc nâu nói: “Vậy bây giờ ngươi đã dính máu của pháp sư, ta có thể giết ngươi rồi.”
Yannick: “…”
Ngươi làm như vậy thật sự không có vấn đề gì sao! Loại cảm giác mất trật tự trong gió không lời chống đỡ này là chuyện gì vậy!
“Được rồi Azul, mau dừng tay! Y tạm thời không thể chết được, chuyến đi đến Đế quốc Garde của chúng ta lần này có thể sẽ gặp không ít nguy hiểm, chúng ta cần một thần quan!” Nữ pháp sư còn lại mở miệng.
“Chúng ta có ma pháp dược tề, cái loại thần quan cấp thấp này thì cần làm gì. Y nhiều lắm chỉ có thể giúp cậu trị khỏi vết thương khi bị gai hoa hồng đâm phải mà thôi!” Azul hiển nhiên không nghe lọt tai lời vừa rồi, tận hết sức trào phúng Yannick.
“Đúng vậy, quý ngài, bất quá tôi chí ít có thể giúp chữa trị vết thương trên tay ngài.” Yannick bị động tác nắm vạt áo của hắn khiến cho hít thở có chút không thông, pháp trượng đâm thẳng vào cổ càng giống như muốn đâm xuyên qua y.
“Ngươi dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với ta sao, tạp chủng, đừng quên cái mạng nhỏ của người vẫn đang nằm trong tay ta!” Azul bị chọc giận, thái độ dường như muốn đem pháp trượng lập tức đâm thẳng vào cổ Yannick, làn da của Yannick tương đối mỏng, rất dễ lưu lại vết tích, vì vậy y biết trên cổ mình hiện tại khẳng định đã có không ít vết máu ứ đọng.
Đối với loại pháp sư cực kỳ cừu thị thần quan này, tài ăn nói của Yannick cho dù có tốt hơn cũng không thể thuyết phục đối phương thay đổi chủ ý trong thời gian ngắn ngủi. Hơn nữa y tin tưởng, nếu không có sự tồn tại của bốn người bên cạnh, mình quả thực đã bị cái người tên Azul này giết đi từ sớm.
“Buông y ra.” Người vừa lên tiếng chính là nam nhân thần bí mặc áo choàng, thanh âm của hắn có chút trầm thấp giống như âm thanh của cây vĩ chậm rãi lướt qua dây đàn violon mà Yannick đã từng nghe, êm tai lại quyến rũ đến tột cùng. “Y hữu dụng với chúng ta.”
“Dựa vào cái gì phải nghe ngươi, là ta phát hiện hắn trước!” Azul căm giận nói, hắn đối với cái tên thích giả thần bí kia không có thiện cảm gì, suốt cả quãng đường bọn họ đồng hành với nhau, ngoại trừ một cái tên bọn họ liền không biết thêm gì về gã cả.
“Azul!” Lily cũng có chút giận, “Không nên tùy hứng như vậy, ma pháp dược tề so với trì dũ thuật của thần quan thì hiệu quả kém hơn nhiều, hơn nữa chúng ta đưa y đến Ma pháp công hội ở Đế quốc Garde cho bọn họ thẩm lý và phán quyết không phải cũng vậy sao!”
Một nam pháp sư khác cũng tiến lên hòa giải: “Không sai Azul, cậu xem vết thương trên tay mình đi, không phải ma pháp dược tề không có hiệu quả sao, cứ để tên thần quan này giúp cậu trị liệu một chút xem thế nào?”
Azul hung tợn nhìn chằm chằm Yannick một hồi, sau đó mới bất đắc dĩ buông tay ra.
“Mặc y phục của ngươi vào, đi theo chúng ta!”
Có năm pháp sư ở nơi này, Yannick căn bản không có suy nghĩ đánh người chạy trốn, y lặng lẽ mặc y phục tử tế, cầm lấy áo choàng theo bọn họ ra ngoài.
“Tôi có thể nói lời từ biệt với cư dân ở đây không? Nếu không cứ biến mất như vậy sẽ khiến bọn họ cho rằng tôi đã gặp bất trắc gì.” Yannick hỏi.
“Thôi đi, không giết ngươi đã là rất tốt rồi, không nên lại thử khiêu chiến điểm mấu chốt của ta!” Azul cười lạnh một tiếng, thô lỗ đẩy y đi.
Được rồi, hy vọng sáng mai khi lão trấn trưởng phát hiện y đã biến mất sẽ không quá mức giật mình. Yannick chỉ đành cầm áo khoác trong tay choàng lên người, ngoan ngoãn đi theo các pháp sư.
“Ngươi…” Lily nghiêng đầu qua định nói gì đó, bất chợt ngây ngẩn cả người.
Dưới ánh trăng, một mái tóc màu bạc xõa tung tựa hồ đang phát sáng, màu da của thần quan vô cùng trắng mịn càng khiến cho vết máu trên cổ vừa rồi bị Azul đâm ra càng thêm nổi bật. Thần quan tựa hồ phát hiện ánh mắt dò xét của bọn họ, vội vàng kéo áo choàng lên che khuất vết thương, cũng khiến cho đường cong duyên dáng thon dài nơi cổ bị giấu dưới lớp áo đen kia khuất mất.
Vừa rồi ở trong phòng không đủ ánh sáng, cũng không ai cố ý nhìn kỹ tướng mạo của vị thần quan này, thế nhưng bây giờ, những người nhìn thấy gương mặt y đều có chút thất thần.
Yannick lại nhìn về phía Lily, tựa hồ đang đợi nàng mở miệng.
Gương mặt Lily đỏ lên một chút, may là hiện tại đang vào đêm nên không ai phát hiện. “Ừ, cái kia… phiền anh giúp Azul trị liệu vết thương một chút có được không?”
Y có thể nói không được sao? Hiển nhiên là phải đồng ý rồi.
“Đương nhiên, tôi rất vui lòng.” Yannick nói với Azul, “Phiền cậu đưa tay cao lên một chút.”
Azul rất muốn nói mình không cần thần quan trị liệu, thế nhưng lời vừa lên khóe miệng đã phát hiện ánh mắt của đồng đội nhìn qua, hàm nghĩa rất rõ ràng: Nhanh chóng chữa thương rồi mới có thể thuận lợi lên đường.
Gã chỉ đành phải đưa tay ra, còn không quên nói: “Đừng làm cho ta phát hiện ngươi chơi trò ám muội gì!”
Đợi đến khi ta có thể sử dụng ‘Quang minh phổ chiếu’ ta nhất định sẽ đem thằng nhóc này đánh đến cha mẹ cũng không nhận ra.
Yannick một bên nghĩ thầm nhưng trên mặt tuyệt nhiên chỉ lộ ra ý cười ôn nhu: “Là một thần quan, cậu không nên nghi vấn trách nhiệm của tôi.”
Tháo băng gạc ra, vết thương trên tay Azul sâu đến tận xương, hơn nữa vẫn không ngừng chảy máu, nhìn qua giống như bị một loại pháp thuật nào đó nguyền rủa. Azul nhìn thấy y quan sát vết thương khá lâu thì hừ lạnh một tiếng: “Rất đắc ý sao? Đây chính là do đám thần quan tà ác các người gây ra!”
Yannick đặt tay lên vết thương của Azul nhưng cũng không chạm đến người nọ, theo chú ngữ cất lên, ánh sáng bắt đầu phát ra từ lòng bàn tay của y bao phủ vết thương khiến phần da thịt lộ ra đến tận xương kia dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy từ từ khép lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất, làn da hoàn hảo như lúc ban đầu, căn bản không nhìn ra dấu vết.
Lily thở phào nhẹ nhõm, bởi vì vết thương của Azul cứ không ngừng chảy máu khiến tính tình của cậu ta càng thê thô bạo, hiện tại cuối cùng cũng chữa xong rồi.
Sau khi sử dụng pháp thuật Yannick khó nén uể oải, thậm chí còn cảm thấy có chút lạnh, bất giác xốc áo choàng lên đem thân thể rụt vào sâu hơn chút nữa.
Azul thở dài một tiếng rên rỉ, thoạt nhìn tâm tình đã khá hơn nhiều lắm, ngoài miệng rốt cục cũng không thốt ra lời khó nghe nào nữa.
Các pháp sư quyết định suốt đêm lên đường, vì vậy tù binh thần quan cũng chỉ có thể đi theo, thậm chí còn không kịp trực tiếp nói lời từ biệt với cư dân trấn nhỏ, chỉ có thể để lại một câu trên bàn, nói rằng mình có việc gấp phải đi xa, hy vọng lúc cư dân đến tìm y có thể phát hiện.
Bởi vì bọn họ muốn đi Đế quốc Garde, thế nên đoạn đường sắp tới hoàn toàn ngược hướng với lúc Yannick đến đây. Một đầu khác của trấn nhỏ giáp với bình nguyên trống trải, cách không bao xa lại là núi non liên tiếp, sau đó chính là một sơn cốc hẹp, vùng đất phía sau sơn cốc thuộc về rừng rậm Hắc Ám hoặc còn được gọi là ‘tử địa’. Bọn họ cần băng qua rừng rậm mới có thể đặt chân lên lãnh thổ của Đế quốc Garde.
Trên thực tế ở giữa rừng rậm Hắc Ám và sơn cốc còn có một trấn nhỏ gọi là Tome, bởi vì trước giờ đều bị vây trong khu vực tranh chấp ‘không bên nào quản đến’, vì vậy dần dần nơi này so với trấn nhỏ Jed liền phồn hoa hơn rất nhiều, đương nhiên, cũng cực kỳ rối loạn.
Bởi vì các pháp sư không có bất kỳ phương tiện giao thông nào khiến cho Yannick có chút cảm giác mở rộng tầm mắt. Theo y được biết, thể lực của các pháp sư cũng không phải ưu thế trứ danh, vì vậy y vốn cho rằng bọn họ sẽ có vài loại ngựa ma thuật gì đó, thậm chí tìm một cái chổi bay lên trời cũng coi như chấp nhận được… bây giờ lại phải dựa vào hai chân đi đường, như vậy phải đến lúc nào mới có thể đến trấn Tome.
Cùng đi đến ngày thứ năm, đoàn người cứ thế lúc đi lúc dừng, Yannick cũng đã trở nên khá thân thiết với vị nữ pháp sư Lily thoạt nhìn rất dễ nói chuyện kia. Vì vậy y mới biết được, bọn họ không phải không muốn đi bộ, chỉ là khi đến thành Tumaco thì xảy ra chút việc ngoài ý muốn, ngựa của bọn họ đều bỏ lại tại đó, mà trấn nhỏ Jed lại vừa vặn không có ngựa, thế nên mọi người chỉ có thể đi bộ tiếp tục.
Lily cùng một pháp sư khác trong đội, D’Antonio, là người yêu. D’Antonio vừa nhìn chính là loại tính cách ấm áp rộng rãi, hai người bọn họ mặc dù cũng công nhận pháp sư là trận doanh đối lập với Giáo đình, thế nhưng lại không có kiểu suy nghĩ vơ đũa cả nắm ‘Phàm là thần quan đều đáng chết’ như Azul. Lily vốn là một cô gái rất giàu lòng trắc ẩn, hơn nữa bề ngoài của Yannick thật sự rất khiến người ta thả lỏng phòng bị, chỉ qua vài ngày quan hệ của y cùng Lily và D’Antonio đã trở nên rất không tệ, tối thiểu hai người họ cũng không xem y như tù binh, có cái gì ăn được cũng sẽ gọi y đến chia sẻ.
Có một cột mốc làm so sánh, vị pháp sư Azul có chút phản nghịch lại nóng nảy kia tựa hồ càng khiến người chán ghét, cậu ta vẫn cảm thấy Yannick không vừa mắt như trước, động một chút liền châm chọc khiêu khích. Yannick trấn định rất tốt, trước sau vẫn không bị đối phương chọc đên thẹn quá thành giận, vẫn nên ăn gì thì ăn uống gì thì uống như trước kia, mà thái độ này hiển nhiên khiến Azul càng thêm tức giận, không ngừng tìm cách ngáng chân y khắp nơi.
Nữ pháp sư còn lại tên Avra, là bạn thân của Azul, bất quá cô gái này hiển nhiên cũng không nóng nảy như bạn mình, nhìn qua phải ôn nhu bình tĩnh hơn nhiều.
Người thần bí nhất tiểu đội phải kể đến Chris, cũng chính là nam nhân luôn dùng áo choàng che bản thân đến không còn kẽ hở. Yannick để ý thấy tuy rằng tiểu đội năm người này vẫn đi cùng nhau, thế nhưng Chris rõ ràng không hợp với những người khác, mà bốn người còn lại đối với hắn cũng không quá hiểu biết. Bình thường cho dù là lúc ăn uống hay nghỉ ngơi Chris cũng chỉ ngồi một mình một góc rất ít nói chuyện cùng người khác, ngay cả ‘thiếu niên phản nghịch’ Azul cũng không tiến đến trêu chọc hắn, tình huống này càng khiến thân phận của Chris thêm mấy phần thần bí. Thế nhưng trong lúc mọi người thảo luận hành trình, hắn luôn có thể dùng rất ít lời chỉ ra những điểm mấu chốt, quyết định phương hướng tiếp theo của cả đội —— Đây là kết quả quan sát tỉ mỉ của Yannick suốt mấy ngày qua.
Tiểu đội sáu người bị phân ra thành từng nhóm nhỏ, Lily và D’Antonio là một nhóm, Azul và Arva là một nhóm, Chris vẫn luôn độc lai độc vãng mà Yannick lại là bị ép cùng lên đường. Mọi người chỉ vì cùng chung mục tiêu mà tạm thời tụ họp lại, lại do hành trình nguy hiểm nên phải giúp đỡ lẫn nhau, bằng không ai cũng không thể một mình một ngựa xông qua mảnh rừng rậm Hắc Ám kia.
Khả năng nấu nướng của năm người này đều không được tốt lắm, đợi khi Yannick phải ăn món khoai tây nướng cháy đen đến lần lần thứ tám, rốt cục cũng không nhịn được nữa bước ra đề nghị nhận trách nhiệm nấu cơm.
Azul lập tức theo thói quen nghi vấn: “Ngươi sẽ không nhân cơ hội bỏ thuốc vào thức ăn rồi chạy trốn chứ?”
“Trên phương diện ma pháp dược tề, lẽ nào một thần quan lại có thể am hiểu hơn so với pháp sư sao. Huống chi, nếu chúng ta cứ ăn uống như vậy, chỉ sợ cho dù không có kẻ địch mọi người sớm muộn cũng ngã xuống.” Yannick nhịn không được lặng lẽ trào phúng một chút.
Đám thức ăn bị chà đạp kia có hơn phân nửa là do Azul làm ra.
Quả nhiên, Azul lập tức xù lông rồi: “Tên tạp chủng Giáo đình đáng chết này, ngươi sao lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ta!” Pháp trượng giơ lên, nguyền rủa ác ý lập tức thốt ra.
“Được rồi Azul, chuyện gì cũng vừa phải thôi!” Người đứng ra ngăn cản chính là Arva trước giờ vẫn không nói nhiều lắm, giọng nói của cô rất dịu dàng, “Nếu như khả năng nấu nướng của y thật sự tốt, tớ không ngại để y nhận việc. Dù sao vết thương trên tay cậu cũng là do y chữa trị không phải sao?”
“…” Azul phẫn nộ địa buông pháp trượng xuống nhưng vẫn trừng mắt nhìn Yannick.
“Thần quan, hy vọng tài nấu nướng của ngươi đủ khiến chúng ta bất ngờ.” Arva nói với Yannick.
“Tôi tận lực.” Yannick tao nhã đáp lại.
Bằng không vì sao những pháp sư này có thể tìm được vị trí của y tinh chuẩn như vậy chứ?
Nương theo ánh trăng mông lung từ cửa sổ rọi vào, Yannick rốt cục cũng thấy rõ người bên giường.
Vị nam pháp sư tóc nâu đang dùng pháp trượng chỉ vào y thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, thế nhưng bất kể là thần tình hay là động tác đều không có chút ý tứ che giấu sự ác ý của mình.
Bên cạnh còn có bốn người đang đứng, hai nam hai nữ, Yannick tuy rằng không có nhìn kỹ lại vẫn có thể cảm giác được người nam nhân đứng sau cùng có vẻ rất thần bí. Cả người của hắn đều bị một kiện áo choàng đen kịt che kín từ đầu đến chân, hơn nữa hắn tựa hồ còn dùng một loại thần chú che giấu dung mạo gì đó khiến cho người khác không nhìn rõ khuôn mặt sau lớp áo choàng kia.
Pháp sư tóc nâu rất bất mãn với sự phân tâm của Yannick, pháp trượng trên tay lại dùng thêm vài phần lực hung hăng đâm vào cổ y, mà một tay còn lại thì nắm lấy vạt áo của Yannick thô bạo kéo người ra khỏi giường.
“Đây chỉ là một thần quan cấp thấp nhất, cũng không cần đưa đến Ma pháp công hội, chúng ta hoàn toàn có thể giải quyết y ngay tại đây.” Pháp sư tóc nâu lạnh lùng nói, ngữ khí của hắn khiến Yannick cảm thấy chuyện thực sự sẽ xảy ra như vậy.
“Không, Azul, Ma pháp công hội có lệnh, bất kỳ một thần quan nào cũng phải trải qua sự thẩm vấn và phán quyết của công hội mới có thể chấp hành hình phạt. Lẽ nào ngươi đã quên?!” Một nữ pháp sư nỗ lực khuyên bảo.
“Thôi đi Lily!” Azul cười gằn một tiếng, “Những lời này cô cứ nói với đám pháp sư trong thành Tumaco đi, có lẽ bọn họ sẽ nghe đấy!”
Năm người đều là pháp sư, người này muốn giết mình nhưng bốn người còn lại thoạt nhìn không quá tán thành, thế nhưng ngoại trừ cô gái tên Lily kia, bọn họ đều tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt chứ không ngăn cản. Yannick phân tích thật nhanh, cũng hiểu rõ tình cảnh của mình cực kỳ không tốt.
“Các vị, hãy nghe tôi nói,” tuy rằng cổ bị đâm đến rất đau đớn thế nhưng Yannick vẫn tận lực bảo trì âm điệu bình tĩnh, tránh cho vị pháp sư tóc nâu trước mặt bị chọc giận.”Cũng không phải tất cả thần quan đều là người xấu, trên tay tôi chưa từng dính máu của bất kỳ vị pháp sư nào.”
“Ngươi chưa từng dính máu của pháp sư?”
“Đúng vậy, ” Yannick không để ý đến ngữ điệu giễu cợt của người nọ, bình tĩnh nói, “Tôi bị truy sát, một đường chạy trốn từ Công quốc Mecklen đến đây, sau đó chỉ chuyên tâm giúp cư dân nơi này trị liệu, ở đây cũng chưa bao giờ có pháp sư xuất hiện. Mọi người có thể hỏi bất cứ cư dân nào của trấn nhỏ, bọn họ sẽ xác nhận lời của tôi.”
“Không cần phải phiền phức như vậy.” Pháp sư tóc nâu đem cánh tay đang băng bó của mình thô lỗ cọ lên người Yannick, vết thương của người này tựa hồ rất sâu, cho dù cách một tầng băng gạc cũng có thể rịn ra vết máu. Theo động tác của hắn, trên bàn tay Yannick đột nhiên cảm thấy một trận nóng ướt.
Sau đó y lại nghe pháp sư tóc nâu nói: “Vậy bây giờ ngươi đã dính máu của pháp sư, ta có thể giết ngươi rồi.”
Yannick: “…”
Ngươi làm như vậy thật sự không có vấn đề gì sao! Loại cảm giác mất trật tự trong gió không lời chống đỡ này là chuyện gì vậy!
“Được rồi Azul, mau dừng tay! Y tạm thời không thể chết được, chuyến đi đến Đế quốc Garde của chúng ta lần này có thể sẽ gặp không ít nguy hiểm, chúng ta cần một thần quan!” Nữ pháp sư còn lại mở miệng.
“Chúng ta có ma pháp dược tề, cái loại thần quan cấp thấp này thì cần làm gì. Y nhiều lắm chỉ có thể giúp cậu trị khỏi vết thương khi bị gai hoa hồng đâm phải mà thôi!” Azul hiển nhiên không nghe lọt tai lời vừa rồi, tận hết sức trào phúng Yannick.
“Đúng vậy, quý ngài, bất quá tôi chí ít có thể giúp chữa trị vết thương trên tay ngài.” Yannick bị động tác nắm vạt áo của hắn khiến cho hít thở có chút không thông, pháp trượng đâm thẳng vào cổ càng giống như muốn đâm xuyên qua y.
“Ngươi dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với ta sao, tạp chủng, đừng quên cái mạng nhỏ của người vẫn đang nằm trong tay ta!” Azul bị chọc giận, thái độ dường như muốn đem pháp trượng lập tức đâm thẳng vào cổ Yannick, làn da của Yannick tương đối mỏng, rất dễ lưu lại vết tích, vì vậy y biết trên cổ mình hiện tại khẳng định đã có không ít vết máu ứ đọng.
Đối với loại pháp sư cực kỳ cừu thị thần quan này, tài ăn nói của Yannick cho dù có tốt hơn cũng không thể thuyết phục đối phương thay đổi chủ ý trong thời gian ngắn ngủi. Hơn nữa y tin tưởng, nếu không có sự tồn tại của bốn người bên cạnh, mình quả thực đã bị cái người tên Azul này giết đi từ sớm.
“Buông y ra.” Người vừa lên tiếng chính là nam nhân thần bí mặc áo choàng, thanh âm của hắn có chút trầm thấp giống như âm thanh của cây vĩ chậm rãi lướt qua dây đàn violon mà Yannick đã từng nghe, êm tai lại quyến rũ đến tột cùng. “Y hữu dụng với chúng ta.”
“Dựa vào cái gì phải nghe ngươi, là ta phát hiện hắn trước!” Azul căm giận nói, hắn đối với cái tên thích giả thần bí kia không có thiện cảm gì, suốt cả quãng đường bọn họ đồng hành với nhau, ngoại trừ một cái tên bọn họ liền không biết thêm gì về gã cả.
“Azul!” Lily cũng có chút giận, “Không nên tùy hứng như vậy, ma pháp dược tề so với trì dũ thuật của thần quan thì hiệu quả kém hơn nhiều, hơn nữa chúng ta đưa y đến Ma pháp công hội ở Đế quốc Garde cho bọn họ thẩm lý và phán quyết không phải cũng vậy sao!”
Một nam pháp sư khác cũng tiến lên hòa giải: “Không sai Azul, cậu xem vết thương trên tay mình đi, không phải ma pháp dược tề không có hiệu quả sao, cứ để tên thần quan này giúp cậu trị liệu một chút xem thế nào?”
Azul hung tợn nhìn chằm chằm Yannick một hồi, sau đó mới bất đắc dĩ buông tay ra.
“Mặc y phục của ngươi vào, đi theo chúng ta!”
Có năm pháp sư ở nơi này, Yannick căn bản không có suy nghĩ đánh người chạy trốn, y lặng lẽ mặc y phục tử tế, cầm lấy áo choàng theo bọn họ ra ngoài.
“Tôi có thể nói lời từ biệt với cư dân ở đây không? Nếu không cứ biến mất như vậy sẽ khiến bọn họ cho rằng tôi đã gặp bất trắc gì.” Yannick hỏi.
“Thôi đi, không giết ngươi đã là rất tốt rồi, không nên lại thử khiêu chiến điểm mấu chốt của ta!” Azul cười lạnh một tiếng, thô lỗ đẩy y đi.
Được rồi, hy vọng sáng mai khi lão trấn trưởng phát hiện y đã biến mất sẽ không quá mức giật mình. Yannick chỉ đành cầm áo khoác trong tay choàng lên người, ngoan ngoãn đi theo các pháp sư.
“Ngươi…” Lily nghiêng đầu qua định nói gì đó, bất chợt ngây ngẩn cả người.
Dưới ánh trăng, một mái tóc màu bạc xõa tung tựa hồ đang phát sáng, màu da của thần quan vô cùng trắng mịn càng khiến cho vết máu trên cổ vừa rồi bị Azul đâm ra càng thêm nổi bật. Thần quan tựa hồ phát hiện ánh mắt dò xét của bọn họ, vội vàng kéo áo choàng lên che khuất vết thương, cũng khiến cho đường cong duyên dáng thon dài nơi cổ bị giấu dưới lớp áo đen kia khuất mất.
Vừa rồi ở trong phòng không đủ ánh sáng, cũng không ai cố ý nhìn kỹ tướng mạo của vị thần quan này, thế nhưng bây giờ, những người nhìn thấy gương mặt y đều có chút thất thần.
Yannick lại nhìn về phía Lily, tựa hồ đang đợi nàng mở miệng.
Gương mặt Lily đỏ lên một chút, may là hiện tại đang vào đêm nên không ai phát hiện. “Ừ, cái kia… phiền anh giúp Azul trị liệu vết thương một chút có được không?”
Y có thể nói không được sao? Hiển nhiên là phải đồng ý rồi.
“Đương nhiên, tôi rất vui lòng.” Yannick nói với Azul, “Phiền cậu đưa tay cao lên một chút.”
Azul rất muốn nói mình không cần thần quan trị liệu, thế nhưng lời vừa lên khóe miệng đã phát hiện ánh mắt của đồng đội nhìn qua, hàm nghĩa rất rõ ràng: Nhanh chóng chữa thương rồi mới có thể thuận lợi lên đường.
Gã chỉ đành phải đưa tay ra, còn không quên nói: “Đừng làm cho ta phát hiện ngươi chơi trò ám muội gì!”
Đợi đến khi ta có thể sử dụng ‘Quang minh phổ chiếu’ ta nhất định sẽ đem thằng nhóc này đánh đến cha mẹ cũng không nhận ra.
Yannick một bên nghĩ thầm nhưng trên mặt tuyệt nhiên chỉ lộ ra ý cười ôn nhu: “Là một thần quan, cậu không nên nghi vấn trách nhiệm của tôi.”
Tháo băng gạc ra, vết thương trên tay Azul sâu đến tận xương, hơn nữa vẫn không ngừng chảy máu, nhìn qua giống như bị một loại pháp thuật nào đó nguyền rủa. Azul nhìn thấy y quan sát vết thương khá lâu thì hừ lạnh một tiếng: “Rất đắc ý sao? Đây chính là do đám thần quan tà ác các người gây ra!”
Yannick đặt tay lên vết thương của Azul nhưng cũng không chạm đến người nọ, theo chú ngữ cất lên, ánh sáng bắt đầu phát ra từ lòng bàn tay của y bao phủ vết thương khiến phần da thịt lộ ra đến tận xương kia dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy từ từ khép lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất, làn da hoàn hảo như lúc ban đầu, căn bản không nhìn ra dấu vết.
Lily thở phào nhẹ nhõm, bởi vì vết thương của Azul cứ không ngừng chảy máu khiến tính tình của cậu ta càng thê thô bạo, hiện tại cuối cùng cũng chữa xong rồi.
Sau khi sử dụng pháp thuật Yannick khó nén uể oải, thậm chí còn cảm thấy có chút lạnh, bất giác xốc áo choàng lên đem thân thể rụt vào sâu hơn chút nữa.
Azul thở dài một tiếng rên rỉ, thoạt nhìn tâm tình đã khá hơn nhiều lắm, ngoài miệng rốt cục cũng không thốt ra lời khó nghe nào nữa.
Các pháp sư quyết định suốt đêm lên đường, vì vậy tù binh thần quan cũng chỉ có thể đi theo, thậm chí còn không kịp trực tiếp nói lời từ biệt với cư dân trấn nhỏ, chỉ có thể để lại một câu trên bàn, nói rằng mình có việc gấp phải đi xa, hy vọng lúc cư dân đến tìm y có thể phát hiện.
Bởi vì bọn họ muốn đi Đế quốc Garde, thế nên đoạn đường sắp tới hoàn toàn ngược hướng với lúc Yannick đến đây. Một đầu khác của trấn nhỏ giáp với bình nguyên trống trải, cách không bao xa lại là núi non liên tiếp, sau đó chính là một sơn cốc hẹp, vùng đất phía sau sơn cốc thuộc về rừng rậm Hắc Ám hoặc còn được gọi là ‘tử địa’. Bọn họ cần băng qua rừng rậm mới có thể đặt chân lên lãnh thổ của Đế quốc Garde.
Trên thực tế ở giữa rừng rậm Hắc Ám và sơn cốc còn có một trấn nhỏ gọi là Tome, bởi vì trước giờ đều bị vây trong khu vực tranh chấp ‘không bên nào quản đến’, vì vậy dần dần nơi này so với trấn nhỏ Jed liền phồn hoa hơn rất nhiều, đương nhiên, cũng cực kỳ rối loạn.
Bởi vì các pháp sư không có bất kỳ phương tiện giao thông nào khiến cho Yannick có chút cảm giác mở rộng tầm mắt. Theo y được biết, thể lực của các pháp sư cũng không phải ưu thế trứ danh, vì vậy y vốn cho rằng bọn họ sẽ có vài loại ngựa ma thuật gì đó, thậm chí tìm một cái chổi bay lên trời cũng coi như chấp nhận được… bây giờ lại phải dựa vào hai chân đi đường, như vậy phải đến lúc nào mới có thể đến trấn Tome.
Cùng đi đến ngày thứ năm, đoàn người cứ thế lúc đi lúc dừng, Yannick cũng đã trở nên khá thân thiết với vị nữ pháp sư Lily thoạt nhìn rất dễ nói chuyện kia. Vì vậy y mới biết được, bọn họ không phải không muốn đi bộ, chỉ là khi đến thành Tumaco thì xảy ra chút việc ngoài ý muốn, ngựa của bọn họ đều bỏ lại tại đó, mà trấn nhỏ Jed lại vừa vặn không có ngựa, thế nên mọi người chỉ có thể đi bộ tiếp tục.
Lily cùng một pháp sư khác trong đội, D’Antonio, là người yêu. D’Antonio vừa nhìn chính là loại tính cách ấm áp rộng rãi, hai người bọn họ mặc dù cũng công nhận pháp sư là trận doanh đối lập với Giáo đình, thế nhưng lại không có kiểu suy nghĩ vơ đũa cả nắm ‘Phàm là thần quan đều đáng chết’ như Azul. Lily vốn là một cô gái rất giàu lòng trắc ẩn, hơn nữa bề ngoài của Yannick thật sự rất khiến người ta thả lỏng phòng bị, chỉ qua vài ngày quan hệ của y cùng Lily và D’Antonio đã trở nên rất không tệ, tối thiểu hai người họ cũng không xem y như tù binh, có cái gì ăn được cũng sẽ gọi y đến chia sẻ.
Có một cột mốc làm so sánh, vị pháp sư Azul có chút phản nghịch lại nóng nảy kia tựa hồ càng khiến người chán ghét, cậu ta vẫn cảm thấy Yannick không vừa mắt như trước, động một chút liền châm chọc khiêu khích. Yannick trấn định rất tốt, trước sau vẫn không bị đối phương chọc đên thẹn quá thành giận, vẫn nên ăn gì thì ăn uống gì thì uống như trước kia, mà thái độ này hiển nhiên khiến Azul càng thêm tức giận, không ngừng tìm cách ngáng chân y khắp nơi.
Nữ pháp sư còn lại tên Avra, là bạn thân của Azul, bất quá cô gái này hiển nhiên cũng không nóng nảy như bạn mình, nhìn qua phải ôn nhu bình tĩnh hơn nhiều.
Người thần bí nhất tiểu đội phải kể đến Chris, cũng chính là nam nhân luôn dùng áo choàng che bản thân đến không còn kẽ hở. Yannick để ý thấy tuy rằng tiểu đội năm người này vẫn đi cùng nhau, thế nhưng Chris rõ ràng không hợp với những người khác, mà bốn người còn lại đối với hắn cũng không quá hiểu biết. Bình thường cho dù là lúc ăn uống hay nghỉ ngơi Chris cũng chỉ ngồi một mình một góc rất ít nói chuyện cùng người khác, ngay cả ‘thiếu niên phản nghịch’ Azul cũng không tiến đến trêu chọc hắn, tình huống này càng khiến thân phận của Chris thêm mấy phần thần bí. Thế nhưng trong lúc mọi người thảo luận hành trình, hắn luôn có thể dùng rất ít lời chỉ ra những điểm mấu chốt, quyết định phương hướng tiếp theo của cả đội —— Đây là kết quả quan sát tỉ mỉ của Yannick suốt mấy ngày qua.
Tiểu đội sáu người bị phân ra thành từng nhóm nhỏ, Lily và D’Antonio là một nhóm, Azul và Arva là một nhóm, Chris vẫn luôn độc lai độc vãng mà Yannick lại là bị ép cùng lên đường. Mọi người chỉ vì cùng chung mục tiêu mà tạm thời tụ họp lại, lại do hành trình nguy hiểm nên phải giúp đỡ lẫn nhau, bằng không ai cũng không thể một mình một ngựa xông qua mảnh rừng rậm Hắc Ám kia.
Khả năng nấu nướng của năm người này đều không được tốt lắm, đợi khi Yannick phải ăn món khoai tây nướng cháy đen đến lần lần thứ tám, rốt cục cũng không nhịn được nữa bước ra đề nghị nhận trách nhiệm nấu cơm.
Azul lập tức theo thói quen nghi vấn: “Ngươi sẽ không nhân cơ hội bỏ thuốc vào thức ăn rồi chạy trốn chứ?”
“Trên phương diện ma pháp dược tề, lẽ nào một thần quan lại có thể am hiểu hơn so với pháp sư sao. Huống chi, nếu chúng ta cứ ăn uống như vậy, chỉ sợ cho dù không có kẻ địch mọi người sớm muộn cũng ngã xuống.” Yannick nhịn không được lặng lẽ trào phúng một chút.
Đám thức ăn bị chà đạp kia có hơn phân nửa là do Azul làm ra.
Quả nhiên, Azul lập tức xù lông rồi: “Tên tạp chủng Giáo đình đáng chết này, ngươi sao lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ta!” Pháp trượng giơ lên, nguyền rủa ác ý lập tức thốt ra.
“Được rồi Azul, chuyện gì cũng vừa phải thôi!” Người đứng ra ngăn cản chính là Arva trước giờ vẫn không nói nhiều lắm, giọng nói của cô rất dịu dàng, “Nếu như khả năng nấu nướng của y thật sự tốt, tớ không ngại để y nhận việc. Dù sao vết thương trên tay cậu cũng là do y chữa trị không phải sao?”
“…” Azul phẫn nộ địa buông pháp trượng xuống nhưng vẫn trừng mắt nhìn Yannick.
“Thần quan, hy vọng tài nấu nướng của ngươi đủ khiến chúng ta bất ngờ.” Arva nói với Yannick.
“Tôi tận lực.” Yannick tao nhã đáp lại.
Tác giả :
Mộng Khê Thạch