Quyền Thần
Chương 221: Chuyện lạ ở nhà trưởng thôn
Hàn Mạc nổi cả gai ốc. Mụ đàn bà này quả thật là lẳng lơ, liếc mắt đưa tình một cách lộ liễu. Hắn thấy thương cho phu nhân của mụ, không biết mụ đã cắm sừng lên đầu chồng mình bao nhiêu lần.Nếu như với nam nhân khác, có người đàn bà nở nang làn da trắng ngần như vậy lẳng lơ đưa đón ắt sẽ rơi vào bẫy rồi, nhưng Hàn Mạc thì không. Loại đàn bà này hắn đã gặp rất nhiều, xinh đẹp hơn mụ ta gấp bội lần cũng không đếm xuể, vả lại với sự điềm tĩnh giống như "kinh trường sinh" làm sao hắn có thể bị mụ đàn bà dâm đãng này quyến rũ được, cười nhạt nói:- Đại tỷ lại đùa rồi, ta chỉ là qua đây mua chút ván gỗ về sửa nhà. Ta là họ hàng của Yến Nhi ở đầu thôn.Hắn trong lòng thấy kỳ lạ. Tại sao tất cả mọi người trong làng già trẻ lớn bé đều gầy gò ốm yếu duy chỉ có mụ ta lại đẫy đà béo tốt, quả thật không thể nhận ra mụ ta lại là người dân trong thôn. Nguồn: Hả?Mụ đàn bà che miệng cười nói:- Con nha đầu đầu đó làm gì có thân thích, càng không thể có người giàu như này được.Mụ ta tiến đến chạm cả bộ ngực đồ sộ của mình vào vai Hàn Mạc, mắt đong đưa :- Tiểu tử đẹp trai, ban ngày không được thì đợi tối hãy đến, ta để cửa chờ đó.Bộ ngực của mụ ta thật là săn chắc, mà mềm mại chạm vào vai của Hàn Mạc. Nhưng hắn nghe xong câu nói đó chợt muốn nôn mửa. Mụ đàn bà này đúng là quá dâm, không biết lai lịch của mình thế nào mà dám để cửa cho mình, nếu mình là thổ phỉ thì mụ ta đã xong đời rồi.Hàn Mạc lại thấy chau chát thay cho lão chồng của mụ.Điệu cười đầy nhục cảm, lại còn nói những lời đưa đẩy lộ liễu, từ phía sau bỗng có tiếng ho, một giọng nói trầm trầm cất lên:- Ồ có khách đến, đây là ai vậy? chưa gặp ở đây bao giờ.Điệu cười lẳng ngay lập tức tắt lụi, mụ ta quay đầu lại sầm mặt quát lớn:- Chết dẫm ở đâu rồi không biết? có phải lại đi gian díu với con nào không, mụ mà bắt được thì cắt…Mụ ta quay sang liếc Hàn Mạc một cái, rồi quay ngoắt cái mông đi vào trong nhà.Hàn Mạc quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trạc 50 tuổi, mặc áo dài, tay cầm tẩu thuốc, thật có khí sắc, không giống nông dân, để bộ râu dài, nhìn tướng mạo biết đây thuộc loại người gian xảo, bất lương.Lão già nhìn chằm chằm vào cái dáng thưỡn thẹo của mụ ta, đợi cho mụ vào trong nhà mới nhổ nước bọt, chửi thầm:- Đồ đê tiện!Sắc mặt lão tối sầm nhưng khi thấy Hàn Mạc ăn vận đẹp đẽ liền cười nói bắt chuyện:- Công tử là con nhà ai vây, tìm lão có việc gì không?Hàn Mạc cười nói:- Ông là…?- Lão là trưởng thôn của thôn Dương thụLão già cười tít mắt:- Lão tên là Dương Tiêu. Công tử đây là…?Hàn Mạc cười nói:- Tại hạ Vi Thủy, qua đây muốn mua ít ván gỗ ngói liêu về sửa nhà. Tại hạ là thân thích của nhà Dương Nhị Hòe ở đầu thôn.- Họ hàng nhà Dương Nhị Hòe.Lão ta nhìn với ánh mắt vẻ hoài nghi, ánh mắt đó biến mất trong tức khắc,bèn nói:- Mẹ góa con côi thật đáng thương, lão cũng đang định sửa nhà cho họ, nhưng mãi mà không có thời gian.Hàn Mạc chỉ vào mấy ván gỗ nói:- Dương trưởng thôn, ông xem những thứ này bao nhiêu bạc, tại hạ đang cần dùng.- Ấy ấy, lão không thể lấy bạc được, đều là người thân trong xóm cả, lão lại là trưởng thôn, những gì giúp được sẽ giúp, nhưng đây đều là tài sản chung của thôn… Lão cười cười:- Nếu công tử cần dùng, ba trăm đồng lão để cho.Hàn Mạc không đùa, trên người không có tiền đồng, số bạc vụn nhỏ nhất cũng là 2 lượng, hắn đưa cho Dương Tiêu nói:- Số bạc này ông cầm lấy, vẫn còn thừa, tại hạ lấy thêm vài tấm gỗ nữa, sửa sang cái nhà, nếu có thể lão tìm giúp hai người làm.Dương Tiêu cầm lấy số bạc, vui mừng khôn xiết, cuối cùng con sư tử cũng chịu há miệng, mấy tấm gỗ này cũng không đến trăm đồng bạc, không ngờ rằng Hàn Mặc cũng không thèm đôi co, lại còn trả thêm gấp mấy lần, lão ta vội vàng nói:- Được rồi, lão sẽ đi tìm người.Lão ta vừa chạy đi tìm người, Hàn Mạc nhìn thấy mụ đàn bà nấp trong nhà đang nhìn trộm, sợ hắn gây ra sự tình gì, liền vội đi ra ngoài, cắn răng hậm hực nói:- Thằng nhóc vô dụng này, muốn chơi xỏ bà à.Hàn Mạc trở về nhà Yến nhi, Sương nhi cười nói:- Mạc ca ca, cháo của Yến nhi nấu thơm quá, ca ca lại ăn đi.Vừa bước vào căn phòng, Hàn Mạc nhìn thấy mẫu thân của Yến nhi đã tỉnh dậy, biết Tiểu Thiến vẫn còn sống rất là vui mừng.Non nửa bát gạo, nấu ra được vài bát cháo, Yến nhi ngượng ngùng nói:- Mấy thứ này là dùng rau dại lan xuân nấu đóRau dại lan xuân là loại rau mọc sớm nhất vào mùa xuân, những người nghèo khổ thường nấu rau này với cháo vừa thơm vừa dùng làm rau ăn.Vốn dĩ mẹ con Yến nhi định để món cháo rau dại này cho Hàn Mạc hai người ăn nhưng Sương nhi lại muốn ăn cùng họ, mẹ con họ cũng đành ngồi ăn cùng, nhưng vẫn ý tứ để dành hai quả trứng gà cho Hàn Mạc và Sương nhi.Bữa cơm đạm bạc này cũng không thể gọi là bữa trưa được, có lẽ là đối với Hàn Mạc và Sương nhi cả đời này chắc đây là bữa cơm đơn giản nhất, nhưng hai người họ lại ăn sạch bát cháo rau dại đó.Trong lòng Hàn Mạc cảm thấy có chút áp lực, hắn đột nhiên thấy rằng nếu đất nước này không thể thay đổi, thì bách tính Yến quốc sẽ vẫn phải chịu cảnh khổ cực như thế này mãi.Nạp lương vào nội khố mà còn nghèo khổ như vậy, những nhà làm quan sẽ như thế nào, của cải tích trữ của những nhà giàu cũng đều là bóc lột của bách tính mà có.Nhìn thấy Sương nhi cầm bát cháo ăn một cách ngon lành Hàn Mạc âm thầm gật đầu, nhưng hai người họ không ăn trứng gà mà gắp vào bát mẹ con Yến nhi, ép ăn bằng được. Mẹ con Yến nhi không còn cách nào khác đành mỗi người ăn một quả.Vừa buông bát , thì nghe thấy có tiếng bước chân bên ngoài, Dương trưởng thôn đã bước vào nhà, nhìn thấy Sương nhi, vừa ngẩn người ra, nhìn thấy Hàn Mạc nhìn mình chằm chằm, bèn vội cười nói:- Công tử, đồ đã mang đến, có thể bắt tay vào làm được rồi, lão tìm được ba người hầu việc, việc này sẽ nhanh chóng được hoàn tất.Hàn Mạc ra ngoài cửa, chỉ nhìn thấy ba người dân trong thôn kéo tấm gỗ ngói liêu đến, nắm tay nói:- Tạ các vị.Mẹ con Yến nhi rất kinh ngạc, nghe Hàn Mạc giải thích muốn sửa nhà cho mình thấy vô cùng cảm kích.Mấy người dân trong thôn quả thật rất thạo việc, lớp rơm rạ che trên nóc nhà đều bỏ đi, sau đó chuẩn bị một ít thanh ngỗ dựng lên, bên trên lợp thêm lớp ngói, như thế mưa gió không vào được trong nhà.Mấy người nông dân làm việc, Hàn Mạc cũng đứng cạnh nhìn, Dương trưởng thôn tâng bốc mấy câu rồi cũng biến đi mất.Chờ cho Dương Tiêu đi, Hàn Mạc mới thoải mái nói:- Tại hạ thấy nhà trong thôn mình đều liêu xiêu cả rồi, trong sân nhà trưởng thôn có nhiều gỗ ngói như thế sao không cho mọi người sửa nhà, nhà của ông ta gạch ngói sáng loáng.Một gã trẻ tuổi cười nhạt nói:- Người ta là trưởng thôn, chúng tôi có thể so bì được sao? có người đứng sau lão ta, cho dù có ăn tươi nuốt sống, cả thôn này cũng không có ai dám nói, đừng có nói đến chuyện giúp mọi người.Một lão nông lập tức gằn giọng, chửi:- Tam Oa nhi, mày không nói, không ai bảo mày là câm điếc.Hàn Mạc cười ha hả nói:- Đại thúc đừng bận tâm, tại hạ là họ hàng của Yến nhi, chỉ là tiện miệng thì hỏi thôi. Ai, nhà của Yến nhi thật sự là phải sửa sang rồi, cũng không biết hai mẹ con họ làm sao qua nổi mùa đông này đây.Đại thúc thở dài, lắc đầu nói:- Có ai nói là không, mẹ góa con côi ở nhà, đáng thương đáng thương!Tam Oa nhin rốt cục cũng không nhịn được, nói:- Chúng tôi đã sớm muốn sửa căn nhà này rồi nhưng gỗ đất trong làng này đều là của trưởng thôn, không có vật liệu, chúng tôi có muốn sửa cũng đành bó tay.Hàn Mạc nghe Tam Oa tử nói mà trong lòng thấy vô cùng uất ức, cảm thấy việc thấy việc này thật bất bình thường, cười nói:- Mấy vị dừng tay nghỉ chút đã.Hàn Mạc gọi:- Sương nhi, mang ít điểm tâm ra cho các vị đây nếm.Song nhi đáp lại một tiếng, rồi đem ít bánh đặt vào đĩa đưa cho Hàn Mạc.Hàn Mạc nói:- Mời mấy vị xuống đây nếm chút.Bánh trong tay hắn màu sắc thật bắt mắt, đó là loại thức ăn thượng hạng, mùi thơm tỏa ra thật đặc biệt, ba người nông dân nhìn nhau, rồi đều nhảy xuống.Hàn Mạc mời họ điểm tâm, mấy người thấy đồ ăn ngon như vậy cũng không từ chối, họ đều cầm lấy, ngồi ở góc tường ăn, miệng liên hồi: - Ngon, ngon. Cả đời này đúng là chưa bao giờ được ăn đồ ăn ngon như vậy, cảm ơn công tử.Hàn Mạc gật đầu cười ha hả, cũng không sợ dơ bẩn ngồi cạnh bọn họ hỏi:- Tại hạ thích nghe người khác kể chuyện, nghe xong lại quên ngay, haha, tật xấu khó cải, đúng rồi , đằng sau trưởng thôn là người nào vậy? Sao đồ trong thôn đều là của ông ta, thật không thể hiểu nổi.Ba người nông dân nhìn nhau, ánh mắt hướng về nơi xa xăm, đợi khi không nhìn thấy bóng dáng của Dương Tiếu, thì lão nông già nhất mới lên tiếng:- Công tử, những lời này quả thật không nên nói ra nhưng nhìn công tử không phải thuộc hạng người thích gây chuyện thị phi, chúng tôi cũng có một số chuyện giữ mãi trong lòng thấy bứt rứt vô cùng, nói ra sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều, nói cho công tử biết, công tử nghe xong cũng bỏ ngoài tai nhé, đừng có gây ra chuyện thị phi đó.Hàn Mạc gật đầu cười nói:- Các vị cứ yên tâm- Hai năm về trước thì không có chuyện gì, nhưng bắt đầu từ hai năm trở lại đây, cái thôn này bắt đầu thay đổi, một ngày nọ có mấy người từ kinh thành tới, nhìn ăn vận giống quan lại nhưng điệu bộ rất hung dữ, tìm đến trưởng thôn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Kể từ đó, làng này ngoài khoản thuế nộp cho hoàng đế ra còn phải nộp thêm cho trưởng thôn hai phần, mọi người hỏi chuyện gì thế này, thì trưởng thôn nói là trong kinh đòi vậy.Lão nông than thở, rồi liếc nhìn bốn phía, thấy không có ai, mới nhẹ giọng nói tiếp:- Dân làng không phục, ban đầu cũng không nộp, sau đó mấy tên quan trong kinh đến bắt mấy người trong thôn đem ra đánh một trận, đánh đến nỗi da tróc thịt bong, đến nỗi không sống được. Tên trưởng thôn, dùng thủ đoạn cáo mượn oai hùm giúp lũ tham quan dọa mọi người, lúc đó mọi người biết không thể đấu lại chúng, đành phải nộp thêm hai phần tiền thuế, kể từ đó trưởng thôn ngày càng bạo ngược, kể cả những thứ chung của thôn lão đều nói để lão quản. Ngay cả cây gỗ, hòn đá bần nông như chúng tôi không được tùy tiện động vào.Tam Oa nhi thở phì phì, xem chừng giận điên lên rồi:- Chẳng phải là nhờ mụ vợ của lão ta bán thân sao.Lão nông nhằm Tam Oa mắng át đi:- Ngươi chán sống rồi hả.- Chính là bán thân còn gì. Mụ đó là kỹ nữ có gì phải sợ với không sợ, mụ ta làm được, chúng ta lại không được nói sao.Tam Oa nhi tức giận, hạ giọng nói:- Ta nghe nói cha của Yến nhi sớm đã chết rồi, hình như triều đình có trợ cấp bạc, nhưng… Nhưng đã bị lão trưởng thôn lấy hết, nếu không phải nhờ mụ vợ lẳng lơ đó thì lão ta có gan đó không?Hàn Mạc cực kỳ nghi hoăc, thầm nghĩ:- Mụ đàn bà lẳng lơ đó không ngờ lại làm chuyện thất đức như vậy.
Tác giả :
Sa Mạc