Quyền Thần Dưỡng Thành
Chương 6
Đứng trên đường cái đợi một hồi lâu, Mộ Tử Duyệt mới thấy Mộ Thập Bát thò đầu ra chạy tới, vẻ mặt cười đến nhộn nhạo: "Công tử, hắn lên rồi, chúng ta làm gì bây giờ?"
"Còn có thể làm gì? Đi thôi, chớ chọc người ta ghét." Mộ Tử Duyệt phẫy tay áo, đi lên phía trước.
"Chúng ta thật sự đi Thụy vương phủ sao? Xem bộ dáng kiêu ngạo của tên Hạ Đao kia, hai người đều là vương gia, công tử vẫn là đại thần bệ hạ sủng ái tín nhiệm nhất, luận lý lịch, luận quyền thế, Nghiễm An vương phủ chúng ta có điểm nào kém hơn Thụy vương phủ bọn họ? Hắn khoe mẽ gì chứ?" Mộ thập bát khinh thường nói.
Mộ Tử Duyệt tâm tình rất tốt, chậm rãi nói: "Thập Bát, ngươi sai rồi, đạt đến cảnh giới thần tử tối cao chưa phải công tử nhà ngươi, lại càng không phải là Thụy vương Hạ Diệc Hiên."
Mộ Thập Bát gãi đầu, khó hiểu hỏi: "Công tử, tiểu nhân ngu dốt, như thế nào mới là cảnh giới thần tử tối cao?"
"Là một quyền thần lập được đại công không ai có thể vượt qua, tiếng thơm lưu sử sách, bệ hạ cùng dân chúng Đại Hạ vừa nhắc tới là cảm thấy yêu thích và tôn kính, dưới một người trên vạn người, nhất hô bá ứng." Mộ Tử Duyệt nghĩ đến xuất thần, nhiệt huyết sôi trào.
"Chà... Công tử quả là người có chí hướng!" Mộ thập bát cũng kích động, "Lão vương gia dưới suối vàng có biết, nhất định rất cao hứng. Ngài ấy trước kia cả ngày lo lắng công tử không thể làm rạng danh Nghiễm An vương phủ."
"Cha ta... Cha ta biết cái gì! Ta mới không thèm bắt chước người làm một đại thần như vậy, đến cuối cùng, công cao chấn chủ, ngược lại làm cho người ta như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than. Ta và bệ hạ phải làm một đôi quân thần thân thiết nhất từ xưa đến nay, có một không hai, không thể trở nên xa lạ như thế được." Mộ Tử Duyệt lẩm bẩm.
Mộ Thập Bát chưa nghe rõ, tiếp tục truy vấn: "Công tử, ngài thì thầm cái gì đó?"
"Ta đang nói, ngươi hiểu ta vừa rồi đang nói cái gì sao?" Mộ Tử Duyệt liếc xéo hắn một cái.
"Ta đương nhiên hiểu," Mộ thập bát ưỡn ngực, "Công tử, ngài muốn trở thành thần tử cực phẩm, đem cả Thụy vương phủ và tả tướng phủ đánh ngã."
Mộ Tử Duyệt bật cười: "Ngươi người này, cả ngày chỉ biết đánh tới đánh lui, quả thật cần phải đến quân Chinh Tây học hỏi kinh nghiệm."
"Công tử, đừng nha! Ngài muốn trở thành thần tử cực phẩm, ta muốn trở thành thị vệ cực phẩm, làm thị vệ lợi hại nhất của ngài, không cần rời vương phủ để gia nhập quân Chinh Tây đâu." Mộ thập bát cười hì hì nói.
Mộ Tử Duyệt thấy lòng ấm áp. Mộ Thập Bát này là nàng nhặt được lúc còn ở biên cương. Lúc ấy cả người hắn toàn máu, nằm trên một thân cây ở vách núi, nàng thấy bộ dạng hắn khá thanh tú, nhất thời mềm lòng, mang hắn đến chỗ quân y để trị thương.
Thương thế trên người Mộ Thập Bát dần lành lại, nhưng hắn quên sạch chuyện trước đây. Tuy hơi ngờ nghệch trong đối nhân xử thế, nhưng hắn lại có thiên phú dị bẩm với võ học, hơn nữa dùng kiếm và phi tiêu đều giỏi, nên coi như Mộ Tử Duyệt có thu hoạch lớn. Sau khi trở lại kinh thành, Mộ Tử Duyệt một tay gầy dựng đội thân vệ cho riêng mình, Mộ Thập Bát chính là một trong mười tám thân vệ đó, mười tám cũng là con số hắn tự chọn cho mình.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, chốc lát đã đến một cửa hiệu đồ cổ lâu đời trong kinh thành. Đức Khởi Hiên là một tiệm đồ cổ đã có lịch sử trăm năm, có thể nói là nguyên lão trong giới đồ cổ ở Đại Hạ, đại hội đồ cổ tổ chức mỗi năm một lần ở kinh thành cũng là do chủ tiệm này khởi xướng.
Mộ Tử Duyệt rất thích nơi bày cổ đao cổ kiếm này, Đức Khởi Hiên một khi có hàng mới cũng sẽ phái người đến phủ thông báo.
Vừa thấy Mộ Tử Duyệt, chưởng quầy lập tức ra đón, dẫn Mộ Tử Duyệt vào một nhã gian: "Hôm nay sao vương gia đích thân tới đây? Chỉ cần cho người truyền một tiếng, tiểu nhân đem đến quý phủ là được."
"Trong tiệm có hàng tốt không? Đưa lên đây cho ta xem một chút." Mộ Tử Duyệt ngồi xuống, uống một ngụm trà, chậm rãi nói.
Chưởng quầy vẫy tay một cái, vài tiểu nhị cầm khay cùng hộp gấm từ bên trong đi ra. "Không biết vương gia muốn tặng ai? Vòng ngọc này thế nào? Ngài xem tỉ lệ này, cảm giác khi sờ vào này... Còn đây là bức cung nữ đồ - một tác phẩm lớn của Cố Khải tiên sinh thời tiền triều, được mọi người chú ý... Còn đây là ấm tử sa cùng phật ngọc, tương truyền là vật yêu thích của thủ phủ tiền triều Điền Trung..."
Mộ Tử Duyệt nhìn chưởng quầy đem hết món này đến món kia ra giám thưởng, nhẹ phe phẩy quạt, mày nhíu lại: cái gì có hiệu quả đả kích Hạ Diệc Hiên như viên thuốc tráng dương kia đối với nàng?
Chưởng quầy mất nửa ngày võ mồm, thấy Mộ Tử Duyệt không có động tĩnh gì, không khỏi nhụt chí: "Vương gia, ngài muốn gì xin nói một câu, bằng không tiểu nhân không biết chọn cái gì mới tốt."
Mộ Tử Duyệt tùy tay cầm bức cung nữ đồ quan sát một lát, cười nói: "Bức họa này cũng không tệ, chẳng qua còn thiếu chút điểm nhấn."
"Vương gia đúng là kiến văn rộng rãi. Bức họa này là tác phẩm của Cố Khải tiên sinh trước khi thành danh, bút pháp hơi non nớt. Hắn nửa đời trước nghèo rớt mồng tơi, vì mưu sinh, vẽ tranh kiếm sống, thậm chí còn vẽ cả đông cung đồ." Chưởng quầy thổn thức nói.
"Đông cung đồ!" Mộ Tử Duyệt vỗ bàn đứng lên, ánh mắt chợt sáng ngời.
Chưởng quầy hoảng sợ, ấp úng nói: "Đúng vậy, trong nhà của chủ nhân còn một bộ..."
Trong lòng Mộ Tử Duyệt mừng rỡ, nhưng vẫn nghiêm nghị nói: "Vị Cố Khải tiên sinh này cả đời dốc lòng vì hội họa, từ một người vẽ tranh kiếm sống trở thành họa sư nổi danh qua nhiều thế hệ, khiến người khâm phục. Ta muốn mua bức cung nữ đồ này, cả bộ đông cung đồ trong tay chủ nhân nhà ngươi nữa, mong hắn có thể bỏ thứ yêu thích, nhường lại cho ta, về sau cũng có thể giáo dục người trong phủ, học tính nhẫn nại của Cố Khải tiên sinh."
"Chuyện này... Tiểu nhân không dám làm chủ, thỉnh vương gia chờ một lát." Chưởng quầy lau mồ hôi lạnh trên trán, từ từ lui ra.
Trong nhã gian, Mộ Tử Duyệt thong thả đi lại, không đến một tuần trà, chủ nhân Đức Khởi Hiên đi ra, tươi cười nói: "Vương gia thích, đó là phúc của tiểu nhân, nói cái gì "bỏ thứ yêu thích" là vương gia nặng lời rồi. Ngày mai sẽ đem đến quỷ phủ tặng."
"Việc đã thành, tất nhiên là phải cấp bạc. Thập Bát, mau trả tiền." Mộ Tử Duyệt cười nói.
"Không dám không dám, chỉ là vật nhỏ, không đáng giá vài đồng, coi như là Đức Khởi Hiên hiếu kính vương gia." Chủ nhân cung kính nói, "Tiểu nhân còn mong vương gia đến thăm Đức Khởi Hiên nhiều hơn."
"Như vậy sao được, thân huynh đệ, minh tính sổ (*), Thập Bát, Thập Bát, ngươi nhăn nhó cái gì!" Mộ Tử Duyệt quay đầu nhìn, chỉ thấy Mộ Thập Bát vẻ mặt xấu hổ, trên tay nãy giờ vẫn rỗng tuếch, không khỏi ngẩn ra.
* thân huynh đệ, minh tính sổ: anh em thân thiết, tiền bạc vẫn sòng phẳng rõ ràng
"Công tử... Túi tiền bị mất," Mộ Thập Bát ấp a ấp úng nói, đột nhiên, hắn như nhớ tới cái gì, dậm chân, "Đúng rồi, nhất định là mấy đứa ranh con kia, chúng cố tình đụng vào chúng ta rồi chạy mất!"
Mộ Tử Duyệt giận đến tái mặt, lần này thì hay rồi, nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, chỉ sợ từ trên xuống dưới Đức Khởi Hiên đều truyền khắp, Nghiễm An vương cố ý đến tống tiền!
Rèm cửa bỗng nhiên xốc lên, một người xuất hiện ở cửa, vì đứng ngược sáng nên không thấy rõ khuôn mặt, chỉ là cả người toát ra một cỗ lãnh khí.
"Vương gia quên mang bạc sao? Hạ Đao, trả tiền." Một giọng nói thản nhiên vang lên, đúng là Hạ Diệc Hiên.
Hạ Đao lập tức từ sau hắn xông ra, lấy ngân phiếu trong ngực áo đặt lên khay.
Chưởng quầy sửng sốt thốt lên (*): "Vương gia khách khí, ngân phiếu này giá trị lớn, tiểu nhân đi đổi ra."
* bản convert: nhất điệp thanh
Chủ tiệm cũng vội vàng phủi ghế cho sạch bụi rồi mời: "Vương gia mời ngồi, hôm nay hai vị Vương gia cùng nhau đại giá quang lâm Đức Khởi Hiên, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này. Tiểu nhân hôm qua mới vừa được một hộp trà Tuyết Sơn Bạch Cúc, là trân phẩm trong trân phẩm, vương gia thong thả chờ cho một lát, tiểu nhân đi pha trà mời hai vị thưởng thức."
Trong phòng chỉ còn lại chủ tớ bốn người, không khí trở nên yên tĩnh. Mộ Thập Bát trừng mắt nhìn Hạ Đao. Để cho Thụy vương phủ giành thanh toán trước, có khác nào Nghiễm An vương phủ bị chiếm thế thượng phong, cho nên lòng hắn rất khó chịu. Mà Hạ Đao lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đứng lặng thinh phía sau Hạ Diệc Hiên.
"Đa tạ Thụy vương gia tương trợ," Mộ Tử Duyệt khách khí nói, "Thụy vương gia hôm nay sao rảnh rỗi vậy?"
"Về sau còn rảnh rỗi hơn, bệ hạ vừa nói với ta, sắp tới sẽ giao lại việc tuần tra biên giới cho Binh bộ, sau này xin quấy rầy Mộ vương gia nhiều hơn." Hạ Diệc Hiên thản nhiên nói.
Mộ Tử Duyệt trong lòng không khỏi giật mình, việc này nàng vừa mới nói với Hạ Vân Khâm, theo lý Hạ Diệc Hiên sẽ từ chối khéo, nàng cần phải tính toán từng bước, sao mới có mấy ngày mà đã thành? Bất quá, nếu hắn đã chấp nhận chuyện này, đối với nàng mà nói trăm lợi không một hại. Tuy rằng động thái mờ ám của hắn trong hai quân Định Bắc Chinh Tây chỉ ở quy mô nhỏ, căn bản không thể dao động Mộ gia quân, nhưng dù sao cũng khiến nàng không yên tâm.
"Vương gia vất vả, về sau nếu như có việc gì, xin cứ việc phân phó." Mộ Tử Duyệt thản nhiên nói.
Ánh mắt của Hạ Diệc Hiên dừng trên mặt nàng, thần sắc có chút cổ quái. Một hồi lâu, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, mang theo vài phần ý cười, làm cho sự băng lãnh thường ngày tan đi không ít. "Chúng ta hai người vương gia đến vương gia đi, chỉ sợ mọi người nghe đến hồ đồ, về sau gọi thẳng tên đi, Tử Duyệt ngươi thấy thế nào?"
Mộ Tử Duyệt cứng đờ mặt, cười nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh, Diệc Hiên huynh khách khí."
Rèm bị xốc lên, một tiểu nhị đi đến, trong tay cầm hộp gấm, đưa cho Hạ Diệc Hiên: "Vương gia, đồ của ngài đây."
Hạ Diệc Hiên nhận lấy, tùy tay đưa cho Mộ Tử Duyệt: "Nghe nói Tử Duyệt thích nhất là thổi sáo, không bằng giúp ta giám thưởng cây sáo ngọc này một chút."
Mộ Tử Duyệt nghe đến sáo thì khẩn trương, liền đi lên mở ra nhìn. Một cây sáo ngọc toàn thân xanh biếc, sáng bóng nhu nhuận, vừa thấy là biết giá trị xa xỉ. Nàng lấy ra quan sát một lát, tán thưởng: "Không sai, Diệc Hiên huynh thật sự có ánh mắt tốt."
Tiểu nhị ở một bên phụ họa: "Đây là Vương gia cố ý làm, mời sư phó đặc cấp, từ một khối ngọc làm thành thành một cây sáo ngọc, giá trị liên thành a."
"Nhưng mà, cầm một tòa thành trì để ở bên miệng thổi, chỉ sợ tiếng sáo thanh tú cũng bị thành trì đè chết, mất đi vẻ đẹp vốn có của tiếng sáo," Mộ Tử Duyệt cười hì hì nói, "Diệc Hiên huynh nói xem có đúng không?"
Hạ Diệc Hiên sửng sốt, chậm rãi nói: "Tướng từ tâm sinh, chỉ cần trong lòng không có thành trì thì nó chỉ là một cây cây sáo bình thường."
Mộ Tử Duyệt nhún vai: "Xem ra, sáo ngọc này chỉ có Diệc Hiên huynh có thể sử dụng, ta chỉ là tục nhân, không có loại khí độ này. À, ta nhớ rõ Diệc Hiên huynh không thổi sáo, sao bỗng nhiên cũng có hứng thú với cái này?"
Hạ Đao đứng một bên tiến lên, vừa định mở miệng, Hạ Diệc Hiên đã khoát tay ngăn hắn lại."Tử Duyệt nói cũng đúng, không biết ta có dịp may thưởng thức tiếng sáo của Tử duyệt không?"
Đây là cái đau vĩnh viễn trong lòng Mộ Tử Duyệt: nàng rất thích thổi sao, nhưng thổi thế nào cũng không ra được đầy đủ ngũ âm! Nàng nói tránh đi: "Sáo trúc muốn thổi cho hay đúng là không dễ, trong những năm qua, ta thấy người thổi sáo hay không nhiều lắm."
Hạ Diệc Hiên liền hứng thú hỏi: "Tử Duyệt đã nghe qua những ai?"
"Quán chủ của nhạc quán Đông Thành, Phong Ngọc của Tiêu Tương lâu, nhạc sĩ trong cung, Phí tiểu hầu gia... Nghe qua nhiều người, bất quá, người thổi hay nhất mà ta biết, thì chỉ nghe được tiếng sáo chứ người thì chưa bao giờ gặp." Mộ Tử Duyệt nhớ tới tiếng sáo ở Mộc Tề Sơn, không khỏi ngẩn người mê mẫn.
Hạ Diệc Hiên như có điều suy nghĩ nhìn nàng: "Có thể làm cho Tử Duyệt nhớ như thế, nhất định là hay như tiên âm."
"Ta được nghe ở Mộc Tề Sơn đã bốn năm, chỉ cảm thấy một năm so với một năm càng tinh tiến. Đời này nếu có thể gặp mặt người này một lần, cuộc đời cũng không có gì để tiếc." Mộ Tử Duyệt buồn bã nói.
"Còn có thể làm gì? Đi thôi, chớ chọc người ta ghét." Mộ Tử Duyệt phẫy tay áo, đi lên phía trước.
"Chúng ta thật sự đi Thụy vương phủ sao? Xem bộ dáng kiêu ngạo của tên Hạ Đao kia, hai người đều là vương gia, công tử vẫn là đại thần bệ hạ sủng ái tín nhiệm nhất, luận lý lịch, luận quyền thế, Nghiễm An vương phủ chúng ta có điểm nào kém hơn Thụy vương phủ bọn họ? Hắn khoe mẽ gì chứ?" Mộ thập bát khinh thường nói.
Mộ Tử Duyệt tâm tình rất tốt, chậm rãi nói: "Thập Bát, ngươi sai rồi, đạt đến cảnh giới thần tử tối cao chưa phải công tử nhà ngươi, lại càng không phải là Thụy vương Hạ Diệc Hiên."
Mộ Thập Bát gãi đầu, khó hiểu hỏi: "Công tử, tiểu nhân ngu dốt, như thế nào mới là cảnh giới thần tử tối cao?"
"Là một quyền thần lập được đại công không ai có thể vượt qua, tiếng thơm lưu sử sách, bệ hạ cùng dân chúng Đại Hạ vừa nhắc tới là cảm thấy yêu thích và tôn kính, dưới một người trên vạn người, nhất hô bá ứng." Mộ Tử Duyệt nghĩ đến xuất thần, nhiệt huyết sôi trào.
"Chà... Công tử quả là người có chí hướng!" Mộ thập bát cũng kích động, "Lão vương gia dưới suối vàng có biết, nhất định rất cao hứng. Ngài ấy trước kia cả ngày lo lắng công tử không thể làm rạng danh Nghiễm An vương phủ."
"Cha ta... Cha ta biết cái gì! Ta mới không thèm bắt chước người làm một đại thần như vậy, đến cuối cùng, công cao chấn chủ, ngược lại làm cho người ta như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than. Ta và bệ hạ phải làm một đôi quân thần thân thiết nhất từ xưa đến nay, có một không hai, không thể trở nên xa lạ như thế được." Mộ Tử Duyệt lẩm bẩm.
Mộ Thập Bát chưa nghe rõ, tiếp tục truy vấn: "Công tử, ngài thì thầm cái gì đó?"
"Ta đang nói, ngươi hiểu ta vừa rồi đang nói cái gì sao?" Mộ Tử Duyệt liếc xéo hắn một cái.
"Ta đương nhiên hiểu," Mộ thập bát ưỡn ngực, "Công tử, ngài muốn trở thành thần tử cực phẩm, đem cả Thụy vương phủ và tả tướng phủ đánh ngã."
Mộ Tử Duyệt bật cười: "Ngươi người này, cả ngày chỉ biết đánh tới đánh lui, quả thật cần phải đến quân Chinh Tây học hỏi kinh nghiệm."
"Công tử, đừng nha! Ngài muốn trở thành thần tử cực phẩm, ta muốn trở thành thị vệ cực phẩm, làm thị vệ lợi hại nhất của ngài, không cần rời vương phủ để gia nhập quân Chinh Tây đâu." Mộ thập bát cười hì hì nói.
Mộ Tử Duyệt thấy lòng ấm áp. Mộ Thập Bát này là nàng nhặt được lúc còn ở biên cương. Lúc ấy cả người hắn toàn máu, nằm trên một thân cây ở vách núi, nàng thấy bộ dạng hắn khá thanh tú, nhất thời mềm lòng, mang hắn đến chỗ quân y để trị thương.
Thương thế trên người Mộ Thập Bát dần lành lại, nhưng hắn quên sạch chuyện trước đây. Tuy hơi ngờ nghệch trong đối nhân xử thế, nhưng hắn lại có thiên phú dị bẩm với võ học, hơn nữa dùng kiếm và phi tiêu đều giỏi, nên coi như Mộ Tử Duyệt có thu hoạch lớn. Sau khi trở lại kinh thành, Mộ Tử Duyệt một tay gầy dựng đội thân vệ cho riêng mình, Mộ Thập Bát chính là một trong mười tám thân vệ đó, mười tám cũng là con số hắn tự chọn cho mình.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, chốc lát đã đến một cửa hiệu đồ cổ lâu đời trong kinh thành. Đức Khởi Hiên là một tiệm đồ cổ đã có lịch sử trăm năm, có thể nói là nguyên lão trong giới đồ cổ ở Đại Hạ, đại hội đồ cổ tổ chức mỗi năm một lần ở kinh thành cũng là do chủ tiệm này khởi xướng.
Mộ Tử Duyệt rất thích nơi bày cổ đao cổ kiếm này, Đức Khởi Hiên một khi có hàng mới cũng sẽ phái người đến phủ thông báo.
Vừa thấy Mộ Tử Duyệt, chưởng quầy lập tức ra đón, dẫn Mộ Tử Duyệt vào một nhã gian: "Hôm nay sao vương gia đích thân tới đây? Chỉ cần cho người truyền một tiếng, tiểu nhân đem đến quý phủ là được."
"Trong tiệm có hàng tốt không? Đưa lên đây cho ta xem một chút." Mộ Tử Duyệt ngồi xuống, uống một ngụm trà, chậm rãi nói.
Chưởng quầy vẫy tay một cái, vài tiểu nhị cầm khay cùng hộp gấm từ bên trong đi ra. "Không biết vương gia muốn tặng ai? Vòng ngọc này thế nào? Ngài xem tỉ lệ này, cảm giác khi sờ vào này... Còn đây là bức cung nữ đồ - một tác phẩm lớn của Cố Khải tiên sinh thời tiền triều, được mọi người chú ý... Còn đây là ấm tử sa cùng phật ngọc, tương truyền là vật yêu thích của thủ phủ tiền triều Điền Trung..."
Mộ Tử Duyệt nhìn chưởng quầy đem hết món này đến món kia ra giám thưởng, nhẹ phe phẩy quạt, mày nhíu lại: cái gì có hiệu quả đả kích Hạ Diệc Hiên như viên thuốc tráng dương kia đối với nàng?
Chưởng quầy mất nửa ngày võ mồm, thấy Mộ Tử Duyệt không có động tĩnh gì, không khỏi nhụt chí: "Vương gia, ngài muốn gì xin nói một câu, bằng không tiểu nhân không biết chọn cái gì mới tốt."
Mộ Tử Duyệt tùy tay cầm bức cung nữ đồ quan sát một lát, cười nói: "Bức họa này cũng không tệ, chẳng qua còn thiếu chút điểm nhấn."
"Vương gia đúng là kiến văn rộng rãi. Bức họa này là tác phẩm của Cố Khải tiên sinh trước khi thành danh, bút pháp hơi non nớt. Hắn nửa đời trước nghèo rớt mồng tơi, vì mưu sinh, vẽ tranh kiếm sống, thậm chí còn vẽ cả đông cung đồ." Chưởng quầy thổn thức nói.
"Đông cung đồ!" Mộ Tử Duyệt vỗ bàn đứng lên, ánh mắt chợt sáng ngời.
Chưởng quầy hoảng sợ, ấp úng nói: "Đúng vậy, trong nhà của chủ nhân còn một bộ..."
Trong lòng Mộ Tử Duyệt mừng rỡ, nhưng vẫn nghiêm nghị nói: "Vị Cố Khải tiên sinh này cả đời dốc lòng vì hội họa, từ một người vẽ tranh kiếm sống trở thành họa sư nổi danh qua nhiều thế hệ, khiến người khâm phục. Ta muốn mua bức cung nữ đồ này, cả bộ đông cung đồ trong tay chủ nhân nhà ngươi nữa, mong hắn có thể bỏ thứ yêu thích, nhường lại cho ta, về sau cũng có thể giáo dục người trong phủ, học tính nhẫn nại của Cố Khải tiên sinh."
"Chuyện này... Tiểu nhân không dám làm chủ, thỉnh vương gia chờ một lát." Chưởng quầy lau mồ hôi lạnh trên trán, từ từ lui ra.
Trong nhã gian, Mộ Tử Duyệt thong thả đi lại, không đến một tuần trà, chủ nhân Đức Khởi Hiên đi ra, tươi cười nói: "Vương gia thích, đó là phúc của tiểu nhân, nói cái gì "bỏ thứ yêu thích" là vương gia nặng lời rồi. Ngày mai sẽ đem đến quỷ phủ tặng."
"Việc đã thành, tất nhiên là phải cấp bạc. Thập Bát, mau trả tiền." Mộ Tử Duyệt cười nói.
"Không dám không dám, chỉ là vật nhỏ, không đáng giá vài đồng, coi như là Đức Khởi Hiên hiếu kính vương gia." Chủ nhân cung kính nói, "Tiểu nhân còn mong vương gia đến thăm Đức Khởi Hiên nhiều hơn."
"Như vậy sao được, thân huynh đệ, minh tính sổ (*), Thập Bát, Thập Bát, ngươi nhăn nhó cái gì!" Mộ Tử Duyệt quay đầu nhìn, chỉ thấy Mộ Thập Bát vẻ mặt xấu hổ, trên tay nãy giờ vẫn rỗng tuếch, không khỏi ngẩn ra.
* thân huynh đệ, minh tính sổ: anh em thân thiết, tiền bạc vẫn sòng phẳng rõ ràng
"Công tử... Túi tiền bị mất," Mộ Thập Bát ấp a ấp úng nói, đột nhiên, hắn như nhớ tới cái gì, dậm chân, "Đúng rồi, nhất định là mấy đứa ranh con kia, chúng cố tình đụng vào chúng ta rồi chạy mất!"
Mộ Tử Duyệt giận đến tái mặt, lần này thì hay rồi, nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, chỉ sợ từ trên xuống dưới Đức Khởi Hiên đều truyền khắp, Nghiễm An vương cố ý đến tống tiền!
Rèm cửa bỗng nhiên xốc lên, một người xuất hiện ở cửa, vì đứng ngược sáng nên không thấy rõ khuôn mặt, chỉ là cả người toát ra một cỗ lãnh khí.
"Vương gia quên mang bạc sao? Hạ Đao, trả tiền." Một giọng nói thản nhiên vang lên, đúng là Hạ Diệc Hiên.
Hạ Đao lập tức từ sau hắn xông ra, lấy ngân phiếu trong ngực áo đặt lên khay.
Chưởng quầy sửng sốt thốt lên (*): "Vương gia khách khí, ngân phiếu này giá trị lớn, tiểu nhân đi đổi ra."
* bản convert: nhất điệp thanh
Chủ tiệm cũng vội vàng phủi ghế cho sạch bụi rồi mời: "Vương gia mời ngồi, hôm nay hai vị Vương gia cùng nhau đại giá quang lâm Đức Khởi Hiên, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này. Tiểu nhân hôm qua mới vừa được một hộp trà Tuyết Sơn Bạch Cúc, là trân phẩm trong trân phẩm, vương gia thong thả chờ cho một lát, tiểu nhân đi pha trà mời hai vị thưởng thức."
Trong phòng chỉ còn lại chủ tớ bốn người, không khí trở nên yên tĩnh. Mộ Thập Bát trừng mắt nhìn Hạ Đao. Để cho Thụy vương phủ giành thanh toán trước, có khác nào Nghiễm An vương phủ bị chiếm thế thượng phong, cho nên lòng hắn rất khó chịu. Mà Hạ Đao lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đứng lặng thinh phía sau Hạ Diệc Hiên.
"Đa tạ Thụy vương gia tương trợ," Mộ Tử Duyệt khách khí nói, "Thụy vương gia hôm nay sao rảnh rỗi vậy?"
"Về sau còn rảnh rỗi hơn, bệ hạ vừa nói với ta, sắp tới sẽ giao lại việc tuần tra biên giới cho Binh bộ, sau này xin quấy rầy Mộ vương gia nhiều hơn." Hạ Diệc Hiên thản nhiên nói.
Mộ Tử Duyệt trong lòng không khỏi giật mình, việc này nàng vừa mới nói với Hạ Vân Khâm, theo lý Hạ Diệc Hiên sẽ từ chối khéo, nàng cần phải tính toán từng bước, sao mới có mấy ngày mà đã thành? Bất quá, nếu hắn đã chấp nhận chuyện này, đối với nàng mà nói trăm lợi không một hại. Tuy rằng động thái mờ ám của hắn trong hai quân Định Bắc Chinh Tây chỉ ở quy mô nhỏ, căn bản không thể dao động Mộ gia quân, nhưng dù sao cũng khiến nàng không yên tâm.
"Vương gia vất vả, về sau nếu như có việc gì, xin cứ việc phân phó." Mộ Tử Duyệt thản nhiên nói.
Ánh mắt của Hạ Diệc Hiên dừng trên mặt nàng, thần sắc có chút cổ quái. Một hồi lâu, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, mang theo vài phần ý cười, làm cho sự băng lãnh thường ngày tan đi không ít. "Chúng ta hai người vương gia đến vương gia đi, chỉ sợ mọi người nghe đến hồ đồ, về sau gọi thẳng tên đi, Tử Duyệt ngươi thấy thế nào?"
Mộ Tử Duyệt cứng đờ mặt, cười nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh, Diệc Hiên huynh khách khí."
Rèm bị xốc lên, một tiểu nhị đi đến, trong tay cầm hộp gấm, đưa cho Hạ Diệc Hiên: "Vương gia, đồ của ngài đây."
Hạ Diệc Hiên nhận lấy, tùy tay đưa cho Mộ Tử Duyệt: "Nghe nói Tử Duyệt thích nhất là thổi sáo, không bằng giúp ta giám thưởng cây sáo ngọc này một chút."
Mộ Tử Duyệt nghe đến sáo thì khẩn trương, liền đi lên mở ra nhìn. Một cây sáo ngọc toàn thân xanh biếc, sáng bóng nhu nhuận, vừa thấy là biết giá trị xa xỉ. Nàng lấy ra quan sát một lát, tán thưởng: "Không sai, Diệc Hiên huynh thật sự có ánh mắt tốt."
Tiểu nhị ở một bên phụ họa: "Đây là Vương gia cố ý làm, mời sư phó đặc cấp, từ một khối ngọc làm thành thành một cây sáo ngọc, giá trị liên thành a."
"Nhưng mà, cầm một tòa thành trì để ở bên miệng thổi, chỉ sợ tiếng sáo thanh tú cũng bị thành trì đè chết, mất đi vẻ đẹp vốn có của tiếng sáo," Mộ Tử Duyệt cười hì hì nói, "Diệc Hiên huynh nói xem có đúng không?"
Hạ Diệc Hiên sửng sốt, chậm rãi nói: "Tướng từ tâm sinh, chỉ cần trong lòng không có thành trì thì nó chỉ là một cây cây sáo bình thường."
Mộ Tử Duyệt nhún vai: "Xem ra, sáo ngọc này chỉ có Diệc Hiên huynh có thể sử dụng, ta chỉ là tục nhân, không có loại khí độ này. À, ta nhớ rõ Diệc Hiên huynh không thổi sáo, sao bỗng nhiên cũng có hứng thú với cái này?"
Hạ Đao đứng một bên tiến lên, vừa định mở miệng, Hạ Diệc Hiên đã khoát tay ngăn hắn lại."Tử Duyệt nói cũng đúng, không biết ta có dịp may thưởng thức tiếng sáo của Tử duyệt không?"
Đây là cái đau vĩnh viễn trong lòng Mộ Tử Duyệt: nàng rất thích thổi sao, nhưng thổi thế nào cũng không ra được đầy đủ ngũ âm! Nàng nói tránh đi: "Sáo trúc muốn thổi cho hay đúng là không dễ, trong những năm qua, ta thấy người thổi sáo hay không nhiều lắm."
Hạ Diệc Hiên liền hứng thú hỏi: "Tử Duyệt đã nghe qua những ai?"
"Quán chủ của nhạc quán Đông Thành, Phong Ngọc của Tiêu Tương lâu, nhạc sĩ trong cung, Phí tiểu hầu gia... Nghe qua nhiều người, bất quá, người thổi hay nhất mà ta biết, thì chỉ nghe được tiếng sáo chứ người thì chưa bao giờ gặp." Mộ Tử Duyệt nhớ tới tiếng sáo ở Mộc Tề Sơn, không khỏi ngẩn người mê mẫn.
Hạ Diệc Hiên như có điều suy nghĩ nhìn nàng: "Có thể làm cho Tử Duyệt nhớ như thế, nhất định là hay như tiên âm."
"Ta được nghe ở Mộc Tề Sơn đã bốn năm, chỉ cảm thấy một năm so với một năm càng tinh tiến. Đời này nếu có thể gặp mặt người này một lần, cuộc đời cũng không có gì để tiếc." Mộ Tử Duyệt buồn bã nói.
Tác giả :
Tiểu Thố