Quyền Thần Dưỡng Thành
Chương 51
Mặt Lăng Nhiên trắng như giấy, cả người run rẩy như lá mùa thu, lẩm bẩm: "Điều đó không có khả năng... Điều đó không có khả năng..."
"Đương nhiên, ngươi có thể không tin," Mộ Tử Duyệt nhún vai, "Về sau an tâm làm người thường đi, cưới vợ sinh con, hàng đêm yên giấc, không cần chộn rộn đến chốn quan trường làm chi."
Lăng Nhiên ngơ ngác nhìn nàng, hồi lâu rống lên một tiếng thống khổ, lảo đảo chạy ra khỏi nhà giam.
Thẩm Nhược Thần ở một bên ẩn ẩn nghe được vài câu, thấy hắn thất thố như thế, nhất thời kinh ngạc: "Vương gia, Lăng Nhiên thân thế đáng thương, ngươi cần gì tổn thương hắn, ngươi muốn trách thì trách ta đi, là ta xếp đặt cho hắn ở bên cạnh ngươi."
"Có kẻ hại ta, ta vì sao không thể trả đũa? Chẳng lẽ còn muốn ta xem hắn như Bồ Tát mà vái lạy?" Ánh mắt Mộ Tử Duyệt sắc bén, khóe môi nhếch lên một tia đùa cợt, "Còn ngươi nữa, ngươi cho là ngươi đang diệt trừ quyền thần sao? Ngươi cho là ngươi có thể lưu danh sử sách, ngươi cho là ngươi có thể tạo phúc cho Đại Hạ sao? Thẩm Nhược Thần, chỉ sợ tất cả những mưu tính của ngươi chỉ là giấc mộng kê vàng (*) mà thôi! Vàng đỏ nhọ lòng son? Ngươi có tư cách gì nói ta như vậy? Ta đã tơ hào một đồng nào của Đại Hạ, hay là bỏ túi riêng một cây kim sợi chỉ nào chủa Dại Hạ chưa? Ta ngày thường xác thực xa hoa, nhưng đấy là bạc của Nghiễm An vương phủ, ta thích xài như thế nào thì có phiền tới ai? Ta ngày thường xác thực tự cao kiêu ngạo, ngang ngược, nhưng ta làm người ngay thẳng, vì sao còn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm? Ta đã từng dùng quyền thế hại dân chúng chưa? Ngày thường ta phong lưu, thu nạp tám vị công tử, nhưng đều là ta dùng bạc của mình mua về, ngươi đi hỏi thử đi, người nào không phải cam tâm tình nguyện?"
(*) giấc mộng kê vàng: nguyên văn là "hoàn lương nhất mộng". Câu chuyện "Hoàng lương nhất mộng" (giấc mộng kê vàng) bắt nguồn từ truyện "Chẩm trung ký" của Trầm Ký Tế đời Đường. Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, nhân chuyến đi chơi, anh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, và cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy kéo dài cho đến lúc già chết. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Sự gợi ý của câu chuyện này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn. Nguồn:
Giọng nói của nàng vang vọng quanh quẩn trong nhà giam: "Đúng, ta xác thực dùng thủ đoạn diệt trừ phe đối lập, nhưng kẻ bị ta diệt trừ là hai tên họ Tần họ Lỗ, những kẻ đó có kẻ nào không phải gian thần hại nước hại dân? Ta xác thực có thể làm cho bệ hạ đối với ta nói gì nghe nấy, nhưng bệ hạ chẳng lẽ là đứa ngốc sao? Nếu ý kiến của ta tai hại vô ích đối với Đại Hạ, đối với hắn, hắn sẽ nghe ta sao?"
"Còn nữa," Mộ Tử Duyệt chỉ tay thẳng vào Thẩm Nhược Thần, lớn tiếng quát, "Các ngươi nói ta nắm giữ triều chính, nhưng ngươi điều tra thử đi, một năm qua, ta nắm giữ cái gì? Ta dùng hết biện pháp đoạt quyền thế từ trong tay Lỗ Tề Thắng và Tần Trùng là dâng cho ai? Thẩm Nhược Thần, ngươi để tay lên ngực tự hỏi, ngươi làm Lại Bộ Thượng Thư thì thế nào?! Các ngươi đều cho mình là thanh cao, khí phách thư sinh, nếu đợi các ngươi trừ gian, chỉ sợ mười năm cũng không động được đền đầu ngón chân bọn chúng! Ngươi nhìn Dư thái sư kia đi, bị chúng ta dâng vài tấu chương liền tức giận cáo bệnh không để ý tới triều chính, ngươi cho là hắn đáng thương hại sao!"
Thẩm Nhược Thần ngẩn ngơ, chau mày: "Ngươi không cần già mồm át lẽ phải, đây đều là chút lợi ích nhỏ bé, ngươi tất nhiên không để vào mắt."
"Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta mưu tính nhiều năm như vậy vì muốn làm cho triều đình Đại Hạ hỏng mất, sau đó ta có thể mượn trợ lực từ Tây Lăng quốc, không đánh mà thắng, mưu đoạt hoàng vị?" Mộ Tử Duyệt cười lạnh một tiếng.
"Ngươi nếu không có tâm tư này, sao không giải thích với bệ hạ về lai lịch mấy phong thư kia?" Thẩm Nhược Thần dịu giọng khuyên nhủ, "Vương gia, ta cũng hy vọng là mình sai rồi. Còn nữa, binh phù Chinh Tây quân và Định Bắc quân hiện giờ ở đâu? Ngươi nếu có thể giao ra binh phù, coi như là một phần chứng minh ngươi không có tâm mưu nghịch, ngươi xem coi thế nào?"
Mộ Tử Duyệt dừng mắt nhìn hắn, bỗng ha ha phá lên cười, tiến đến bên tai hắn, ngả ngớn thổi một hơi: "Thẩm đại nhân, nếu ta nói rằng ta giả chết thoát đi chỉ vì muốn tự do tự tại phiêu bạc giang hồ, từ nay về sau không còn Nghiễm An Vương gia nữa, ngươi có tin không?"
Cả người Thẩm Nhược Thần chấn động, ngực bỗng kiềm không được cảm giác như trút được gánh nặng: nếu hắn nói là sự thật... Nếu hắn tình nguyện nói sự thật...
"Nếu ta nói rằng ta muốn chứng minh trong sạch của mình, cái gì mưu nghịch đều là vô căn cứ, ngươi có tin hay không?" Khóe môi Mộ Tử Duyệt nhếch lên, khinh miệt mỉm cười.
Thẩm Nhược Thần không chút nghĩ ngợi bắt lấy cánh tay của nàng, giọng nói run rẩy: "Được, ngươi nói đi, ta nhất định sẽ báo với bệ hạ!"
Mộ Tử Duyệt lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào. Nàng giơ tay lên, dùng sức đẩy tay hắn ra, lui về phía sau, thanh thản phủi phủi ống tay áo nói: "Chỉ tiếc, bổn vương không muốn nói. Thẩm đại nhân, ngươi một lòng trừ gian, bổn vương hiểu rõ tâm nguyện này của ngươi!"
Nói xong, nàng lui lại mấy bước, ngồi xếp bằng trước bàn trà, nhắm mắt, mặc cho Thẩm Nhược Thần lại khuyên bảo cũng không nói gì.
Thẩm Nhược Thần không biết đã rời đi từ lúc nào, trong khoảnh khắc, nhà giam lại trở nên yên tĩnh. Mộ Tử Duyệt mở mắt, nhà giam đã sắp khóa lại, bọn thị vệ vẫn như cũ mặt không chút thay đổi trấn giữ ngoài cửa; trên bàn trà bày đầy món ăn nàng thích, chỉ tiếc đã hơi nguội, thoạt nhìn màu sắc không tệ. Nàng sờ sờ bụng, cảm thấy có chút đói, liền tùy tay lấy hai khối bánh ngọt bỏ vào miệng.
Ngoài nhà giam, thị vệ thay ca trực, vừa đến liền chiếm một góc, một người trong đó cẩn thận tuần tra mọi nơi một lát rồi dặn dò các thị vệ vài câu, cuối cùng đứng trước cửa nhà giam, yên lặng nhìn Mộ Tử Duyệt.
"Vương gia, đã gần canh ba, tiểu nhân phụng mệnh Đỗ đại nhân, thỉnh Vương gia nghỉ tạm, có chuyện gì cứ việc phân phó nhóm tiểu nhân là được." Hắn kính cẩn nói.
Mộ Tử Duyệt thờ ơ gật đầu.
"Mấy ngày nay thời tiết không tệ, không khí trong lao cũng không ẩm thấp, chỉ là khô hanh, phải cẩn thận vật dễ cháy, Vương gia mới đến nơi này, càng phải cẩn thận.
Mộ Tử Duyệt cười cười, đột nhiên hỏi: "Bệ hạ bây giờ thế nào?"
"Nhóm tiểu nhân cũng không biết, chỉ là nhìn tẩm cung bệ hạ từ xa, thấy bây giờ đèn đuốc còn sáng trưng, nói vậy còn chưa đi ngủ."
Mộ Tử Duyệt có chút thất thần, sau một lúc lâu mới nói: "Làm phiền Đỗ đại nhân nhờ người khuyên giải an ủi bệ hạ, không cần vì ta tổn thương thân thể."
Thị vệ kia lắc đầu: "Đỗ đại nhân cũng không có cách nào, Vương gia nên hiểu được vị trí của người trong lòng bệ hạ... Bệ hạ vạn phần thương tâm..."
Mộ Tử Duyệt ngẩn ngơ, lòng co rút đau đớn, ma xui quỷ khiến thế nào mà tình hình lại đến mức không thể cứu vãn như vậy!
Tấm ván gỗ lót giường quá cứng, Mộ Tử Duyệt chỉ mơ mơ hồ hồ ngủ. Khi nàng tỉnh lại, đồ ăn trên bàn đêm qua đã được dọn đi, thay vào đó là cháo trắng và vài món đạm bạc, bên cạnh thậm chí còn có một chậu rửa mặt.
Thị vệ cứ bốn canh giờ thay phiên canh giữ, tám thị vệ hôm qua đã không thấy đâu. Nàng chậm rãi ăn vài thứ, suy nghĩ một lát, đưa lưng về phía cửa lao, thay áo ngoài dính máu, mặc vào cẩm bào đưa tới hôm qua, chải đầu sửa sang lại dáng vẻ một chút, để mình thoạt nhìn không quá chật vật.
Thị vệ được Đỗ Như Lượng dẫn dắt rất khá, trầm mặc ít lời, nhìn không chớp mắt. Mộ Tử Duyệt nhìn nhìn, trong đầu bỗng lướt qua một thân ảnh làm lòng nàng run rẩy. Nàng khó có thể tưởng tượng được nếu người kia trở lại, nghe được sự tình thế này thì sẽ phản ứng thế nào.
Là tức sùi bọt mép vì biết nàng lừa hắn?
Là lòng đau như cắt khẩn cầu Hạ Vân Khâm thả người?
Hay là khinh bỉ nàng phản quốc, vứt bỏ nàng như một đôi giày rách?
...
Bất luận là phản ứng nào, nàng đều cảm thấy khó lòng tiếp nhận. Nàng chỉ có thể khẩn cầu trời xanh, để khoảnh khắc phải mặt đối mặt với hắn đừng đến.
Hạ Vân Khâm đưa tới bộ sách thật là thú vị, 《 Giang Hồ Du Hiệp Truyền Kỳ》, là quyền sách nàng rất thích thuở thiếu niên, nay đọc lại có chút cảm giác mới mẻ. Giờ cũng chẳng có việc gì làm, nàng chăm chú đọc, hồn nhiên không biết thời gian trôi qua.
Ngoài nhà giam bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân, Mộ Tử Duyệt có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Thị vệ vừa mới thay ca canh giữ, những người này có thể cả ngày không lên tiếng không nhúc nhích, âm thanh kia là từ đâu?
Ngoài cửa, một người mặc trang phục thái giám đang nói vài câu với đầu lĩnh thị vệ, đầu lĩnh không đồng ý, liên tục lắc đầu, thái giám kia nổi giận, giọng nói the thé trở nên nghiêm khắc, lấy từ trong ngực áo một vật gì đó huơ huơ trước mặt hắn.
Đầu lĩnh thị vệ do dự một lát, rốt cuộc trầm mặc gật đầu, đi tới trước hàng rào nhà giam, thấp giọng nói: "Vương gia, có người muốn gặp ngài, ty chức vị trí thấp kém, không thể ngăn trở."
Mộ Tử Duyệt có phần ngạc nhiên, hứng thú hỏi: "Ồ, là ai?"
"Ty chức không biết, chỉ là hắn có ngọc bội do bệ hạ khâm thưởng, gặp ngọc như gặp bệ hạ." Thị vệ bất an nói, "Vương gia, sắp đến canh ba rồi, ty chức chỉ đồng ý để hắn gặp ngài trong thời gian một chén trà. Ty chức đứng trên hành lang, nếu có chuyện gì, xin cứ việc lớn tiếng gọi."
Hắn mang theo ba gã thị vệ khác thoái lui ra ngoài hành lang. Chỉ chốc lát sau, hai người chậm rãi đi vào nhà giam, một người chính là thái giám vừa rồi, đang bưng một mâm nhỏ đựng bầu rượu và một chung rượu, người còn lại vóc dáng không cao, đầu đội mũ, lụa mỏng che mặt, người khoác áo choàng, mùi thơm phảng phất, hiển nhiên là một người phụ nữ.
Mộ Tử Duyệt đợi bọn họ dừng bước, không khỏi hít sâu một hơi, ngoài ý muốn nói: "Hóa ra là Thái phi nương nương."
Người phụ nữ kia xốc khăn che mặt lên, khuôn mặt được bảo dưỡng cẩn thận lộ ra một nụ cười dè dặt, chợt bà ta ra hiệu cho thái giám bên cạnh, thái giám kia bưng mâm rượu đưa tới.
Mộ Tử Duyệt nhận lấy. Bình đựng rượu tinh mỹ, mặt trên có hình rồng bay lượn, đầu rồng ngang nhiên, bộ mặt dữ tợn. Nàng mỉm cười nói: "Đây là bệ hạ ban tặng, hay là Thái phi nương nương ban tặng?"
Lệ thái phi quét tròng mắt sắc bén về phía nàng, thở dài một tiếng nói: "Vương gia, ai gia vạn vạn thật không ngờ, ngươi thế mà làm ra chuyện mưu nghịch phạm thượng, nỗi lo của tiên đế không ngờ lại thành sự thật."
"Nỗi lo của tiên đế?" Mộ Tử Duyệt lặp lại từ kia, trong lòng chấn động.
Lệ thái phi lạnh nhạt cười: "Tiên đế vốn cho rằng ngươi chưa có nhiều công lao hãn mã như phụ thân ngươi, như vậy đối với bệ hạ cũng trung thành tận tâm hơn, đến khi ngươi đủ lông đủ cánh thì bệ hạ cũng đã sớm nắm quyền, cũng không cần e ngại ngươi nữa."
Trong đầu Mộ Tử Duyệt trống rỗng, những lời trước kia của Hạ Vân Trùng nói bên tai bỗng vang lên:
"Mộ Tử Duyệt ơi Mộ Tử Duyệt, ta cười ngươi tính toán chu toàn, đến cuối cùng vẫn là thông minh quá bị thông minh hại."
"Ta cười ngươi vì phụ hoàng bán mạng, dốc hết tâm huyết, lại không biết đã sớm bị phụ hoàng tính kế, hại cho đến thảm."
"Ngươi cho là phụ hoàng thật sự đối với Nghiễm An vương phủ các ngươi một lòng tin tưởng? Ngươi nhận giặc làm cha, ngu xuẩn cực độ, còn tự cho là thông minh thiện mưu, thật sự là buồn cười, quá buồn cười!"
"Quyền mưu thuật của phụ hoàng đã nhuần nhuyễn đến mức vô tình, chúng ta là con mà cũng không thoát khỏi, vậy thì phần tình nghĩa kia với Nghiễm An vương phủ có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả?"
...
"Thái phi nương nương, những gì ngươi nói ta nửa điểm cũng không tin," Mộ Tử Duyệt hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch, cố làm cho giọng nói trầm ổn, "Tiên đế trước khi chết cầm lấy tay ta, vạn phần chân thành, khẩn cầu ta chiếu cố bệ hạ. Ta không tin tiên đế đối với ta có lòng nghi kỵ, ngươi không cần phí công ly gián tình cảm quân thần."
"Bây giờ nói việc đó có tác dụng gì chứ?" Lệ thái phi lắc đầu, thương hại nhìn nàng, "Vương gia, bây giờ ngươi mang tội mưu nghịch, chứng cứ vô cùng xác thực, trước Dưỡng Tâm Điện của bệ hạ, một loạt đại thần đều quỳ, thượng tấu thỉnh cầu tru giết Nghiễm An vương nhà ngươi."
Giọng điệu bà ta dần trở nên nghiêm khắc: "Ngươi hiểu tính bệ hạ, hắn trọng tình trọng nghĩa, vẫn nhớ kỹ ơn ngươi đã chiếu cố trước kia, chần chừ không chịu hạ chỉ. Mộ Tử Duyệt, ngươi cũng biết, cơ nghiệp thiên thu này của bệ hạ, nói không chừng sẽ hủy trong tay của ngươi!"
Mộ Tử Duyệt nhìn chằm chằm bà ta, bỗng nhiên cười lạnh: "Thái phi nương nương, ngươi đây là đang lo lắng cái gì? Ngươi lo lắng bệ hạ trấn áp không được quần thần? Ngươi lo lắng có kẻ nhân cơ hội này lật đổ bệ hạ, cướp mất vinh hoa phú quý của ngươi? Ngươi gấp gáp muốn giúp bệ hạ trừ bỏ một tai hoạ ngầm là ta đây?"
"Đương nhiên, ngươi có thể không tin," Mộ Tử Duyệt nhún vai, "Về sau an tâm làm người thường đi, cưới vợ sinh con, hàng đêm yên giấc, không cần chộn rộn đến chốn quan trường làm chi."
Lăng Nhiên ngơ ngác nhìn nàng, hồi lâu rống lên một tiếng thống khổ, lảo đảo chạy ra khỏi nhà giam.
Thẩm Nhược Thần ở một bên ẩn ẩn nghe được vài câu, thấy hắn thất thố như thế, nhất thời kinh ngạc: "Vương gia, Lăng Nhiên thân thế đáng thương, ngươi cần gì tổn thương hắn, ngươi muốn trách thì trách ta đi, là ta xếp đặt cho hắn ở bên cạnh ngươi."
"Có kẻ hại ta, ta vì sao không thể trả đũa? Chẳng lẽ còn muốn ta xem hắn như Bồ Tát mà vái lạy?" Ánh mắt Mộ Tử Duyệt sắc bén, khóe môi nhếch lên một tia đùa cợt, "Còn ngươi nữa, ngươi cho là ngươi đang diệt trừ quyền thần sao? Ngươi cho là ngươi có thể lưu danh sử sách, ngươi cho là ngươi có thể tạo phúc cho Đại Hạ sao? Thẩm Nhược Thần, chỉ sợ tất cả những mưu tính của ngươi chỉ là giấc mộng kê vàng (*) mà thôi! Vàng đỏ nhọ lòng son? Ngươi có tư cách gì nói ta như vậy? Ta đã tơ hào một đồng nào của Đại Hạ, hay là bỏ túi riêng một cây kim sợi chỉ nào chủa Dại Hạ chưa? Ta ngày thường xác thực xa hoa, nhưng đấy là bạc của Nghiễm An vương phủ, ta thích xài như thế nào thì có phiền tới ai? Ta ngày thường xác thực tự cao kiêu ngạo, ngang ngược, nhưng ta làm người ngay thẳng, vì sao còn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm? Ta đã từng dùng quyền thế hại dân chúng chưa? Ngày thường ta phong lưu, thu nạp tám vị công tử, nhưng đều là ta dùng bạc của mình mua về, ngươi đi hỏi thử đi, người nào không phải cam tâm tình nguyện?"
(*) giấc mộng kê vàng: nguyên văn là "hoàn lương nhất mộng". Câu chuyện "Hoàng lương nhất mộng" (giấc mộng kê vàng) bắt nguồn từ truyện "Chẩm trung ký" của Trầm Ký Tế đời Đường. Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, nhân chuyến đi chơi, anh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, và cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy kéo dài cho đến lúc già chết. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Sự gợi ý của câu chuyện này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn. Nguồn:
Giọng nói của nàng vang vọng quanh quẩn trong nhà giam: "Đúng, ta xác thực dùng thủ đoạn diệt trừ phe đối lập, nhưng kẻ bị ta diệt trừ là hai tên họ Tần họ Lỗ, những kẻ đó có kẻ nào không phải gian thần hại nước hại dân? Ta xác thực có thể làm cho bệ hạ đối với ta nói gì nghe nấy, nhưng bệ hạ chẳng lẽ là đứa ngốc sao? Nếu ý kiến của ta tai hại vô ích đối với Đại Hạ, đối với hắn, hắn sẽ nghe ta sao?"
"Còn nữa," Mộ Tử Duyệt chỉ tay thẳng vào Thẩm Nhược Thần, lớn tiếng quát, "Các ngươi nói ta nắm giữ triều chính, nhưng ngươi điều tra thử đi, một năm qua, ta nắm giữ cái gì? Ta dùng hết biện pháp đoạt quyền thế từ trong tay Lỗ Tề Thắng và Tần Trùng là dâng cho ai? Thẩm Nhược Thần, ngươi để tay lên ngực tự hỏi, ngươi làm Lại Bộ Thượng Thư thì thế nào?! Các ngươi đều cho mình là thanh cao, khí phách thư sinh, nếu đợi các ngươi trừ gian, chỉ sợ mười năm cũng không động được đền đầu ngón chân bọn chúng! Ngươi nhìn Dư thái sư kia đi, bị chúng ta dâng vài tấu chương liền tức giận cáo bệnh không để ý tới triều chính, ngươi cho là hắn đáng thương hại sao!"
Thẩm Nhược Thần ngẩn ngơ, chau mày: "Ngươi không cần già mồm át lẽ phải, đây đều là chút lợi ích nhỏ bé, ngươi tất nhiên không để vào mắt."
"Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta mưu tính nhiều năm như vậy vì muốn làm cho triều đình Đại Hạ hỏng mất, sau đó ta có thể mượn trợ lực từ Tây Lăng quốc, không đánh mà thắng, mưu đoạt hoàng vị?" Mộ Tử Duyệt cười lạnh một tiếng.
"Ngươi nếu không có tâm tư này, sao không giải thích với bệ hạ về lai lịch mấy phong thư kia?" Thẩm Nhược Thần dịu giọng khuyên nhủ, "Vương gia, ta cũng hy vọng là mình sai rồi. Còn nữa, binh phù Chinh Tây quân và Định Bắc quân hiện giờ ở đâu? Ngươi nếu có thể giao ra binh phù, coi như là một phần chứng minh ngươi không có tâm mưu nghịch, ngươi xem coi thế nào?"
Mộ Tử Duyệt dừng mắt nhìn hắn, bỗng ha ha phá lên cười, tiến đến bên tai hắn, ngả ngớn thổi một hơi: "Thẩm đại nhân, nếu ta nói rằng ta giả chết thoát đi chỉ vì muốn tự do tự tại phiêu bạc giang hồ, từ nay về sau không còn Nghiễm An Vương gia nữa, ngươi có tin không?"
Cả người Thẩm Nhược Thần chấn động, ngực bỗng kiềm không được cảm giác như trút được gánh nặng: nếu hắn nói là sự thật... Nếu hắn tình nguyện nói sự thật...
"Nếu ta nói rằng ta muốn chứng minh trong sạch của mình, cái gì mưu nghịch đều là vô căn cứ, ngươi có tin hay không?" Khóe môi Mộ Tử Duyệt nhếch lên, khinh miệt mỉm cười.
Thẩm Nhược Thần không chút nghĩ ngợi bắt lấy cánh tay của nàng, giọng nói run rẩy: "Được, ngươi nói đi, ta nhất định sẽ báo với bệ hạ!"
Mộ Tử Duyệt lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào. Nàng giơ tay lên, dùng sức đẩy tay hắn ra, lui về phía sau, thanh thản phủi phủi ống tay áo nói: "Chỉ tiếc, bổn vương không muốn nói. Thẩm đại nhân, ngươi một lòng trừ gian, bổn vương hiểu rõ tâm nguyện này của ngươi!"
Nói xong, nàng lui lại mấy bước, ngồi xếp bằng trước bàn trà, nhắm mắt, mặc cho Thẩm Nhược Thần lại khuyên bảo cũng không nói gì.
Thẩm Nhược Thần không biết đã rời đi từ lúc nào, trong khoảnh khắc, nhà giam lại trở nên yên tĩnh. Mộ Tử Duyệt mở mắt, nhà giam đã sắp khóa lại, bọn thị vệ vẫn như cũ mặt không chút thay đổi trấn giữ ngoài cửa; trên bàn trà bày đầy món ăn nàng thích, chỉ tiếc đã hơi nguội, thoạt nhìn màu sắc không tệ. Nàng sờ sờ bụng, cảm thấy có chút đói, liền tùy tay lấy hai khối bánh ngọt bỏ vào miệng.
Ngoài nhà giam, thị vệ thay ca trực, vừa đến liền chiếm một góc, một người trong đó cẩn thận tuần tra mọi nơi một lát rồi dặn dò các thị vệ vài câu, cuối cùng đứng trước cửa nhà giam, yên lặng nhìn Mộ Tử Duyệt.
"Vương gia, đã gần canh ba, tiểu nhân phụng mệnh Đỗ đại nhân, thỉnh Vương gia nghỉ tạm, có chuyện gì cứ việc phân phó nhóm tiểu nhân là được." Hắn kính cẩn nói.
Mộ Tử Duyệt thờ ơ gật đầu.
"Mấy ngày nay thời tiết không tệ, không khí trong lao cũng không ẩm thấp, chỉ là khô hanh, phải cẩn thận vật dễ cháy, Vương gia mới đến nơi này, càng phải cẩn thận.
Mộ Tử Duyệt cười cười, đột nhiên hỏi: "Bệ hạ bây giờ thế nào?"
"Nhóm tiểu nhân cũng không biết, chỉ là nhìn tẩm cung bệ hạ từ xa, thấy bây giờ đèn đuốc còn sáng trưng, nói vậy còn chưa đi ngủ."
Mộ Tử Duyệt có chút thất thần, sau một lúc lâu mới nói: "Làm phiền Đỗ đại nhân nhờ người khuyên giải an ủi bệ hạ, không cần vì ta tổn thương thân thể."
Thị vệ kia lắc đầu: "Đỗ đại nhân cũng không có cách nào, Vương gia nên hiểu được vị trí của người trong lòng bệ hạ... Bệ hạ vạn phần thương tâm..."
Mộ Tử Duyệt ngẩn ngơ, lòng co rút đau đớn, ma xui quỷ khiến thế nào mà tình hình lại đến mức không thể cứu vãn như vậy!
Tấm ván gỗ lót giường quá cứng, Mộ Tử Duyệt chỉ mơ mơ hồ hồ ngủ. Khi nàng tỉnh lại, đồ ăn trên bàn đêm qua đã được dọn đi, thay vào đó là cháo trắng và vài món đạm bạc, bên cạnh thậm chí còn có một chậu rửa mặt.
Thị vệ cứ bốn canh giờ thay phiên canh giữ, tám thị vệ hôm qua đã không thấy đâu. Nàng chậm rãi ăn vài thứ, suy nghĩ một lát, đưa lưng về phía cửa lao, thay áo ngoài dính máu, mặc vào cẩm bào đưa tới hôm qua, chải đầu sửa sang lại dáng vẻ một chút, để mình thoạt nhìn không quá chật vật.
Thị vệ được Đỗ Như Lượng dẫn dắt rất khá, trầm mặc ít lời, nhìn không chớp mắt. Mộ Tử Duyệt nhìn nhìn, trong đầu bỗng lướt qua một thân ảnh làm lòng nàng run rẩy. Nàng khó có thể tưởng tượng được nếu người kia trở lại, nghe được sự tình thế này thì sẽ phản ứng thế nào.
Là tức sùi bọt mép vì biết nàng lừa hắn?
Là lòng đau như cắt khẩn cầu Hạ Vân Khâm thả người?
Hay là khinh bỉ nàng phản quốc, vứt bỏ nàng như một đôi giày rách?
...
Bất luận là phản ứng nào, nàng đều cảm thấy khó lòng tiếp nhận. Nàng chỉ có thể khẩn cầu trời xanh, để khoảnh khắc phải mặt đối mặt với hắn đừng đến.
Hạ Vân Khâm đưa tới bộ sách thật là thú vị, 《 Giang Hồ Du Hiệp Truyền Kỳ》, là quyền sách nàng rất thích thuở thiếu niên, nay đọc lại có chút cảm giác mới mẻ. Giờ cũng chẳng có việc gì làm, nàng chăm chú đọc, hồn nhiên không biết thời gian trôi qua.
Ngoài nhà giam bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân, Mộ Tử Duyệt có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Thị vệ vừa mới thay ca canh giữ, những người này có thể cả ngày không lên tiếng không nhúc nhích, âm thanh kia là từ đâu?
Ngoài cửa, một người mặc trang phục thái giám đang nói vài câu với đầu lĩnh thị vệ, đầu lĩnh không đồng ý, liên tục lắc đầu, thái giám kia nổi giận, giọng nói the thé trở nên nghiêm khắc, lấy từ trong ngực áo một vật gì đó huơ huơ trước mặt hắn.
Đầu lĩnh thị vệ do dự một lát, rốt cuộc trầm mặc gật đầu, đi tới trước hàng rào nhà giam, thấp giọng nói: "Vương gia, có người muốn gặp ngài, ty chức vị trí thấp kém, không thể ngăn trở."
Mộ Tử Duyệt có phần ngạc nhiên, hứng thú hỏi: "Ồ, là ai?"
"Ty chức không biết, chỉ là hắn có ngọc bội do bệ hạ khâm thưởng, gặp ngọc như gặp bệ hạ." Thị vệ bất an nói, "Vương gia, sắp đến canh ba rồi, ty chức chỉ đồng ý để hắn gặp ngài trong thời gian một chén trà. Ty chức đứng trên hành lang, nếu có chuyện gì, xin cứ việc lớn tiếng gọi."
Hắn mang theo ba gã thị vệ khác thoái lui ra ngoài hành lang. Chỉ chốc lát sau, hai người chậm rãi đi vào nhà giam, một người chính là thái giám vừa rồi, đang bưng một mâm nhỏ đựng bầu rượu và một chung rượu, người còn lại vóc dáng không cao, đầu đội mũ, lụa mỏng che mặt, người khoác áo choàng, mùi thơm phảng phất, hiển nhiên là một người phụ nữ.
Mộ Tử Duyệt đợi bọn họ dừng bước, không khỏi hít sâu một hơi, ngoài ý muốn nói: "Hóa ra là Thái phi nương nương."
Người phụ nữ kia xốc khăn che mặt lên, khuôn mặt được bảo dưỡng cẩn thận lộ ra một nụ cười dè dặt, chợt bà ta ra hiệu cho thái giám bên cạnh, thái giám kia bưng mâm rượu đưa tới.
Mộ Tử Duyệt nhận lấy. Bình đựng rượu tinh mỹ, mặt trên có hình rồng bay lượn, đầu rồng ngang nhiên, bộ mặt dữ tợn. Nàng mỉm cười nói: "Đây là bệ hạ ban tặng, hay là Thái phi nương nương ban tặng?"
Lệ thái phi quét tròng mắt sắc bén về phía nàng, thở dài một tiếng nói: "Vương gia, ai gia vạn vạn thật không ngờ, ngươi thế mà làm ra chuyện mưu nghịch phạm thượng, nỗi lo của tiên đế không ngờ lại thành sự thật."
"Nỗi lo của tiên đế?" Mộ Tử Duyệt lặp lại từ kia, trong lòng chấn động.
Lệ thái phi lạnh nhạt cười: "Tiên đế vốn cho rằng ngươi chưa có nhiều công lao hãn mã như phụ thân ngươi, như vậy đối với bệ hạ cũng trung thành tận tâm hơn, đến khi ngươi đủ lông đủ cánh thì bệ hạ cũng đã sớm nắm quyền, cũng không cần e ngại ngươi nữa."
Trong đầu Mộ Tử Duyệt trống rỗng, những lời trước kia của Hạ Vân Trùng nói bên tai bỗng vang lên:
"Mộ Tử Duyệt ơi Mộ Tử Duyệt, ta cười ngươi tính toán chu toàn, đến cuối cùng vẫn là thông minh quá bị thông minh hại."
"Ta cười ngươi vì phụ hoàng bán mạng, dốc hết tâm huyết, lại không biết đã sớm bị phụ hoàng tính kế, hại cho đến thảm."
"Ngươi cho là phụ hoàng thật sự đối với Nghiễm An vương phủ các ngươi một lòng tin tưởng? Ngươi nhận giặc làm cha, ngu xuẩn cực độ, còn tự cho là thông minh thiện mưu, thật sự là buồn cười, quá buồn cười!"
"Quyền mưu thuật của phụ hoàng đã nhuần nhuyễn đến mức vô tình, chúng ta là con mà cũng không thoát khỏi, vậy thì phần tình nghĩa kia với Nghiễm An vương phủ có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả?"
...
"Thái phi nương nương, những gì ngươi nói ta nửa điểm cũng không tin," Mộ Tử Duyệt hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch, cố làm cho giọng nói trầm ổn, "Tiên đế trước khi chết cầm lấy tay ta, vạn phần chân thành, khẩn cầu ta chiếu cố bệ hạ. Ta không tin tiên đế đối với ta có lòng nghi kỵ, ngươi không cần phí công ly gián tình cảm quân thần."
"Bây giờ nói việc đó có tác dụng gì chứ?" Lệ thái phi lắc đầu, thương hại nhìn nàng, "Vương gia, bây giờ ngươi mang tội mưu nghịch, chứng cứ vô cùng xác thực, trước Dưỡng Tâm Điện của bệ hạ, một loạt đại thần đều quỳ, thượng tấu thỉnh cầu tru giết Nghiễm An vương nhà ngươi."
Giọng điệu bà ta dần trở nên nghiêm khắc: "Ngươi hiểu tính bệ hạ, hắn trọng tình trọng nghĩa, vẫn nhớ kỹ ơn ngươi đã chiếu cố trước kia, chần chừ không chịu hạ chỉ. Mộ Tử Duyệt, ngươi cũng biết, cơ nghiệp thiên thu này của bệ hạ, nói không chừng sẽ hủy trong tay của ngươi!"
Mộ Tử Duyệt nhìn chằm chằm bà ta, bỗng nhiên cười lạnh: "Thái phi nương nương, ngươi đây là đang lo lắng cái gì? Ngươi lo lắng bệ hạ trấn áp không được quần thần? Ngươi lo lắng có kẻ nhân cơ hội này lật đổ bệ hạ, cướp mất vinh hoa phú quý của ngươi? Ngươi gấp gáp muốn giúp bệ hạ trừ bỏ một tai hoạ ngầm là ta đây?"
Tác giả :
Tiểu Thố