Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều
Chương 76
Bùi Cô Cẩm lập tức hạ lệnh, bắt Tiêu Quảng tới. Đó là một nam tử trẻ tuổi có vóc dáng nhỏ, trên trán có một vết sẹo thật dài. Lúc bị trói ném vào phòng chứa củi, sắc mặt của hắn ta vô cùng kích động: "Khâm sai Đại nhân, ta oan uổng quá ——"
Tống Vân Tang đã tránh đi, trong phòng chứa củi chỉ có hai người Bùi Cô Cẩm và Ngụy Hưng. Bùi Cô Cẩm mặc hắn ta kêu oan, chỉ ngồi xổm xuống sờ vết sẹo trên trán của hắn ta: "Vết thương này từ đâu mà ra?"
Tiêu Quảng bị hắn đụng tới, cũng không dám trốn: "Là ta đụng vào cửa, trầy da."
Bùi Cô Cẩm thu tay lại, chậm rãi nói: "Vì sao ta lại cảm thấy giống như bị roi quất vậy. Thời gian hẳn là một tháng trước phải không."
Sắc mặt của Tiêu Quảng thay đổi mấy lần, lắp ba lắp bắp nói: "Khâm, Khâm sai Đại nhân thật biết nói đùa, đang yên đang lành, ai lại lấy roi quất ta chứ..."
Bùi Cô Cẩm cười nhạo một tiếng: "Giả dụ như, Tiêu Việt Băng." Hắn nói với Ngụy Hưng: "Cởi quần áo hắn ta ra."
Tiêu Quảng sợ hãi, gào khóc kêu lên: "Khâm sai Đại nhân! Ngài không thể làm như vậy..."
Bùi Cô Cẩm có thể làm như vậy. Tiêu Quảng liều mạng né tránh, nhưng tránh không được Ngụy Hưng biết võ công, bị lột chỉ còn một cái tiết khố. Bùi Cô Cẩm liền nhìn thấy trên người hắn ta cũng có rất nhiều vết sẹo chồng chéo lên nhau, rất giống vết sẹo trên trán.
Bùi Cô Cẩm liên tục lắc đầu, nói với Ngụy Hưng: "Tay nghề này không được rồi, nếu làm để cho cai Chiêu ngục của chúng ta đến đánh, đừng nói một tháng, vài ngày sau trên da đều nhìn không ra vết thương."
Ngụy Hưng đáp: "Đúng, róc cũng róc ở dưới da."
Tiêu Quảng run run rẩy rẩy căng thẳng cơ thể, cho rằng Bùi Cô Cẩm đang hù dọa hắn ta, bước tiếp theo sẽ dùng hình với hắn ta. Nhưng không ngờ, Bùi Cô Cẩm chỉ đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên tay: "Về chuyện Sầm quản sự chết, ngươi có gì muốn nói không?"
Tròng mắt của Tiêu Quảng láo liên. Hắn ta không biết hiện tại Bùi Cô Cẩm tra được bao nhiêu rồi, nhưng hắn ta biết mình không thể nói một chữ nào cả. Mặc kệ Bùi Cô Cẩm dùng thủ đoạn gì ép hỏi hắn ta, Tiêu Việt Băng đều có thể ác độc hơn gấp trăm lần so với hắn. Hắn ta tình nguyện ở chỗ này của Bùi Cô Cẩm sống không nổi, cũng không muốn ở chỗ Tiêu Việt Băng chết cực thảm.
Tiêu Quảng khóc ra tiếng: "Khâm sai Đại nhân, chuyện Sầm quản sự chết, chẳng lẽ không phải do ông ta nhận hối lộ bị hạ Chiêu ngục sau muốn chạy trốn, kết quả bị nha dịch giết sao? Chuyện này có quan hệ gì với ta đâu?"
Bùi Cô Cẩm cười lớn: "Ồ? Chẳng lẽ không phải do ông ta phát hiện ngươi nhận tài vật do giặc Oa đánh cướp được, cho nên mới bị ngươi người diệt khẩu sao?"
Tiêu Quảng nghe hắn nói như thế, chỉ cảm thấy một cơn lạnh lẽo bốc lên từ dưới chân cho tới đỉnh đầu! Làm sao có thể? Làm sao Khâm sai Đại nhân có thể biết được việc này? Không phải hắn vẫn chưa điều tra được cái gì hết sao, đã tra được chân tướng từ lúc nào?
Tất nhiên chuyện này không phải Bùi Cô Cẩm tra được, nhưng mà kiếp trước, hắn đã biết hoạt động của Duẫn Tư Giác cùng năm đại gia tộc ở Mẫn Chiết. Mậu dịch trên biển vẫn được năm đại gia tộc nắm giữ, bọn họ dựa vào việc này kiếm chác món lợi kếch xù, tự lập núi làm vương ở Mẫn Chiết. Nhưng Tống Hầu gia chủ trương khai thông giao thương trên biển, muốn giành con đường phát tài này về cho triều đình, chuyện này tất nhiên là muốn tranh giành với bọn chúng. Năm đại gia tộc muốn bỏ đi chính sách mở cửa biển, Duẫn Tư Giác muốn hãm hại Thái tử cùng Tống Hầu gia, song phương ăn nhịp với nhau, thống nhất với nhau biểu diễn một màn mở cửa biển nên dẫn đến giặc Oa xâm lược.
Nhưng mà trên thực tế, căn bản là giặc Oa nghe lệnh của năm đại gia tộc. Năm đại gia tộc cùng diễn với nhau, tát nhiên không thể lãng phí đống tiền tài do đám giặc Oa cướp được, vì thế mọi người cùng nhau chia của cải. Bùi Cô Cẩm cũng không biết người phụ trách chia của cải là ai, nhưng lúc Sầm Tu Kiệt nhắc tới vòng tay san hô đến từ một gia đình bị giặc Oa diệt môn kia, Bùi Cô Cẩm suy ra một phỏng đoán: thuỷ vận của huyện Dương Thái tiện lợi, có thể là một nơi trung chuyển để chia của cải giữa giặc Oa cùng năm đại gia tộc. Mà Tiêu Việt Băng, phụ trách tiếp nhận tiền tài giặc Oa cướp đoạt được, sau đó thông qua thuỷ vận chuyển cho người của năm đại gia tộc.
Tiêu Quảng chính là người phụ trách trung chuyển tang vật của huyện Dương Thái. Hắn ta tiếp xúc với rất nhiều tài bảo, sinh ra lòng thắm, thường thường trộm lấy vài món đi cầm, cho nên mới giàu nứt đố đổ vách như vậy. Nhưng không ngờ thật trùng hợp làm sao, hắn ta lấy trúng vòng tay san hô mà Sầm quản sự nhận ra. Sầm quản sự theo dõi hắn ta, trong khi theo dõi rất có thể đã phát hiện hắn ta bắt tay với với giặc Oa cho nên mới sẽ bị sát hại.
Những chuyện này đều là Bùi Cô Cẩm phỏng đoán, cũng không có chứng cứ thật sự, nhưng vẻ mặt hung dữ của hắn làm cho người ta có cảm giác lời hắn nói rất chắc chắn không thể nghi ngờ. Tiêu Quảng bị khí thế của hắn lừa gạt, sắc mặt trắng bệch, nhất thời muốn quỳ lạy cầu xin tha thứ.
Nhưng Tiêu Quảng vẫn ép chính mình bình tĩnh lại. Mặc kệ rốt cuộc Bùi Cô Cẩm biết bao nhiêu rồi, lời khai này tuyệt không thể xuất ra từ miệng của hắn ta! Nếu không... Tiêu Việt Băng sẽ làm cho hắn ta sống không bằng chết! Ciọng của Tiêu Quảng run lên: "Khâm sai Đại nhân, ta không biết ngài đang nói cái gì cả! Cái gì mà tài vật giặc Oa đánh cướp được? Ta chính là một chưởng quầy của hàng gạo, sao có thể tiếp xúc với giặc Oa, sao có thể liên quá đến cái chết của Sầm quản sự chứ!"
Hắn ta nghĩ Bùi Cô Cẩm sẽ tiếp tục lấy những manh mối khác ép hỏi mình, thần kinh căng thẳng, hạ quyết tâm chết sống không thừa nhận. Nhưng không ngờ, Bùi Cô Cẩm bắt đầu cười ha ha: "Tiêu Quảng à Tiêu Quảng, ta nói rõ với ngươi chuyện này. Lần này phụng thánh mệnh đến Mẫn Chiết, không có khả năng tay không mà quay về. Trước khi đến huyện Dương Thái ta đã đàm phán với Mạnh Tuần phủ. Mạnh Tuần phủ thông cảm ta vất vả một hồi, cũng không đồng ý cho ta tiếp tục tra sâu hơn mới bắt tay làm một giao dịch với ta. Lão ta muốn Tiêu gia ra mặt gánh tội thay, ta có cái khai báo, liền bỏ qua việc này, mọi người vui vẻ."
Bùi Cô Cẩm tựa lưng vào ghế ngồi, thanh nhiên nhấc chân lên: "Tiêu công tử đến huyện Dương Thái, là để bàn bạc với ta vấn đề này. Hắn ta lựa chọn ngươi. Ta ấy à, đồng ý thì đồng ý rồi, nhưng thật ra vẫn còn đang do dự. Dù sao nếu ta chỉ mang ngươi quay về kinh, cũng chỉ là phá được vụ án thương nhân cấu kết với giặc Oa tư n, công trạng thật sự không đáng là gì. Nhưng nếu ngươi có thể cho ta manh mối, giúp ta lôi ra mấy nhà Mạnh Tiêu, ta liền có thể vạch trần căn nguyên của nạn giặc Oa. Đây chính là công lao bằng trời! Hoàng Thượng chắc chắn long tâm đại duyệt, ngợi khen ta." Hắn híp mắt, nhìn xuống Tiêu Quảng: "Cho nên, rốt cuộc ngươi có manh mối để cứu chính mình một mạng hay không?"
Tiêu Quảng trợn tròn mắt, không thể tin được những lời Bùi Cô Cẩm vừa nói! Ý của Bùi Cô Cẩm là..... bọn người Mạnh Văn Hàn cùng Tiêu Việt Băng đã quyết định hy sinh con tốt, đổi lại Bùi Cô Cẩm không hề truy cứu? Mà con tốt bị đẩy ra chết thay... chính là hắn ta?
Tiêu Quảng liều mạng lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào, gia chủ đến huyện Dương Thái này, rõ ràng là....."
Thiếu chút nữa hắn ta đã nói ra "rõ ràng là tới canh chừng ngài", may mà lời nói đến bên miệng hắn ta vội vàng sửa lại: "Rõ ràng là tùy ý mua bán, làm sao có thể trao đổi vấn đề gánh tội thay gì đó. Hơn nữa, Mạnh gia thì ta không biết, nhưng Tiêu gia vốn không có tội."
Bùi Cô Cẩm cười khẽ một tiếng: "Ngươi còn tưởng rằng ta lừa ngươi? Khẩu cung ta cũng đã thương lượng với Tiêu công tử xong rồi —— ngươi thấy tiền nổi máu tham, âm thầm cùng giặc Oa cấu kết, tiếp nhận tài vật bọn họ cướp đoạt. Đây đều là chuyện một mình ngươi gây nên, Tiêu gia đối này chuyện này căn bản không biết gì cả." Hắn đứng lên: "Ta cũng không có thời gian dong dài cùng ngươi. Hiện tại Tiêu công tử đang làm khách trong phủ của ta, chuyện khuyên ngươi nhận tội, ta đã giao cho hắn ta. Lát nữa ăn cơm nghỉ trưa, nếu ngươi còn không cho ta manh mối, ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng bắt con cá nhỏ là ngươi thôi."
Hắn xoay người, bỏ lại một câu: "Ngươi suy nghĩ cho thật kỹ đi." Sau đi không chút lưu luyến nào mang theo Ngụy Hưng rời khỏi phòng chứa củi. Chỉ để lại Tiêu Quảng vẫn không nhúc nhích ngồi phịch ở trên mặt đất, trong lòng đang nổi sóng trùng trùng.
Sau khi Bùi Cô Cẩm biết Tiêu Quảng đã không còn được Tiêu Việt Băng tín nhiệm nữa lập tức nghĩ tới kế ly gián này. Tiêu Quảng bị Tiêu gia khiển trách, hắn ta cùng với Tiêu Việt Băng đã có khúc mắt. Những vết roi kia cũng chứng minh cho điều này —— nhất định là lcs Sầm quản sự phát hiện chuyện này, Tiêu Việt Băng trừng phạt vì tội hắn ta phạm sai lầm. Đã có hiềm khích, lại làm cho Tiêu Quảng tin tưởng hắn ta bị Tiêu Việt Băng hoàn toàn vứt bỏ, như vậy cũng rất khả thi. Mà một khi Tiêu Quảng xác định mình trở thành kẻ chết thay, muốn phản bội là chuyện thuận lý thành chương. Việc mà hiện tại Bùi Cô Cẩm phải làm là lại thúc đẩy hắn ta một phen.
Bùi Cô Cẩm trở lại phòng, Tiêu Việt Băng đã chờ ở đó. Ban đầu khi Tiêu Việt Băng nghe được Tiêu Quảng bị Bùi Cô Cẩm bắt đi, lập tức cảnh giác. Nhưng những chứng cứ chứng minh hắn có quan hệ với Tiêu Quảng đã sớm bị hắn ta xóa sạch sẽ, thật sự Tiêu Việt Băng cũng không quá lo lắng. Hắn ta ngồi trong viện chờ đợi tin tức, chỉ đợi tùy cơ ứng biến. Không ngờ không đợi được tin tức, lại chờ được lời mời dự tiệc của Bùi Cô Cẩm.
Tiệc này nhất định là Hồng Môn Yến. Nói đến quỷ kế, Tiêu Việt Băng không sợ. Hắn ta vui vẻ nhận lời, còn nghĩ có lẽ sẽ mượn cơ hội thăm dò Bùi Cô Cẩm một chút. Trong đầu hắn ta toàn là mưu kế đi dự tiệc, nhưng không ngờ, Bùi Cô Cẩm chỉ gọi vài tên Giáo úy đến ngồi một bàn với hắn ta, vui vẻ phấn chấn uống rượu nói chuyện phiếm, một câu Tiêu Quảng cũng chưa nói. Ăn xong một bữa cơm, nhóm Giáo úy đã kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ với Tiêu Việt Băng. Tiêu Việt Băng vẫn chờ chiêu tiếp theo của Bùi Cô Cẩm nhưng cơm cũng ăn xong rồi, mọi người ra về, nhóm Giáo úy thân mật tạm biệt hắn ta, chiêu tiếp theo vẫn chưa có tới...
Tiêu Việt Băng mang theo một bụng nghi vấn trở về tiểu viện nhà mình, lại không biết lúc này, trong bụi cỏ trong viện của Khâm sai Đại nhân, Tiêu Quảng thầm hận cắn chặt răng.
Sau khi Bùi Cô Cẩm rời đi, cuối cùng Tiêu Quảng dần dần lấy lại tinh thần. Hắn ta không hoàn toàn tin tưởng những lời của Bùi Cô Cẩm, còn đang lo lắng Bùi Cô Cẩm lừa hắn ta. Nhưng lại nghĩ đến bản tính của Tiêu Việt Băng, Tiêu Quảng lại cảm thấy loại chuyện như đẩy con tốt ra chết thay này, thật sự Tiêu Việt Băng có thể làm được ra. Vẫn đang nôn nóng bất an, Tiêu Quảng bỗng nhiên phát hiện, khóa trên cửa phòng chứa củi hình như hỏng rồi.
Tiêu Quảng đứng dậy đi qua, thò tay từ trong khe hở của cánh cửa không đóng chặt dùng sức giật một cái! Quả nhiên khóa cửa đứt ra, lạch cạch rơi xuống. Tiêu Quảng ngẩn người, đẩy cửa phòng chứa củi ra nhìn thử, liền thấy Ngụy Hưng đứng canh chừng đang nghiêng đầu dựa vào tường ngủ gật. Cơ hội đưa đến trước mắt, Tiêu Quảng chợt có một ý nghĩ: không phải Bùi Cô Cẩm nói, hiện tại Tiêu Việt Băng ngay tại quý phủ dự tiệc sao? Vậy hắn ta qua đó nhìn xem trong lòng liền rõ không phải sao?
Tiêu Quảng trộm chạy ra khỏi phòng chứa củi, rất nhanh đi tới ngoài phòng khách. Hắn ta tránh ở trong bụi cỏ, quả nhiên nhìn đến Tiêu Việt Băng đang nâng cốc nói chuyện cùng nhóm người Bùi Cô Cẩm. Tiếng xưng huynh gọi đệ rõ ràng truyền vào tai, Tiêu Quảng kinh hãi, hắn ta phẫn nộ rồi!
Hắn ta vẫn luôn sợ vị đường ca Tiêu Việt Băng này, giống như một con chó nịnh bợ Tiêu Việt Băng. Nhưng lần này chẳng qua hắn ta chỉ phạm vào sai lầm nho nhỏ, đã bị Tiêu Việt Băng tước chức quyền, còn hung hăng đánh một trận! Nếu không phải phụ thân hắn ta liều mạng che chở, có thể lúc ấy hắn ta đã chết rồi! Hiện tại cuộc sống của hắn ta trở nên quẫn bách, đều nhờ Tiêu Việt Băng ban tặng! Nhưng Tiêu Việt Băng hại hắn ta thảm như vậy còn chưa đủ, hiện tại còn tính bán hắn ta cho Khâm sai Đại nhân gánh tội thay!
—— Để cho hắn ta một mình gánh tội thay, Tiêu Việt Băng lại bình yên vo sự? Nằm mơ đi! Cho dù có chết, cũng muốn tha bọn họ cùng xuống nước!
Tiêu Quảng cũng không chạy thoát, tự mình trở về phòng chứa củi. Bùi Cô Cẩm đợi đến tin tức này, sau đó mới lộ mặt. Tiu Quảng nhìn thấy hắn xuất hiện, bùm một tiếng quỳ xuống: "Khâm sai Đại nhân, ta có manh mối, ta nguyện ý phối hợp với ngài!"
Thì ra, sau khi Sầm quản sự phát hiện vòng tay san hô thật sự đã trộm theo dõi hắn ta, bởi vậy phát hiện hắn ta tiếp tay cho giặc Oa thu nhận tài vật. Nhưng giặc Oa cũng phát hiện Sầm quản sự, đánh chết ông ấy. Tiêu Việt Băng tới huyện Dương Thái giải quyết tốt hậu quả, tra tấn ép hỏi Tiêu Quảng sao lại sai phạm. Tiêu Quảng không dám nói mình trộm đi cầm mấy thứ kia, cắn chết cũng chỉ nói mình cũng không rõ ràng, lúc này mới tránh được một kiếp...
Tiêu Quảng oán giận nói: "Mỗi khi cùng giặc Oa giao tiếp hàng hóa, đều sẽ làm hai bản sổ sách, một quyển gia cho đầu lĩnh của giặc Oa đầu, một quyển giao cho Tiêu Việt Băng. Nhờ lúc ấy ta có chút tâm nhãn, cố tình chú ý, phát hiện Tiêu Việt Băng cất cuốn sổ kia trong ám cách trong thư phòng hắn ta! Hiện tại Khâm sai Đại nhân đi tìm, nhất định có thể tìm được!"
Bùi Cô Cẩm có được tin tức này, một khắc cũng không trì hoãn. Hắn vừa cho người giam giữ Tiêu Việt Băng vừa tự mình dẫn người đến Tiêu gia ở Hàng Châu. Buổi chiều ngày hôm sau, hắn mang theo nhân mã trở về, phong trần mệt mỏi, cũng rất phấn chấn. Tống Vân Tang vừa lúc ở cửa viện nhìn ra, Bùi Cô Cẩm phi thân xuống ngựa, dùng sức ôm lấy nàng!
Hắn đặt nàng trên tường viện, không thể che giấu nụ cười được nữa: "Nhớ ta rồi sao? Tối hôm qua có phải lại ôm quần áo của ta ngủ hay không?"
Rõ là ban ngày, Tống Vân Tang bị vấn đề này làm cho đỏ mặt. Nhưng nàng vẫn chui vào trong lòng Bùi Cô Cẩm cúi đầu "ưm" một tiếng. Bùi Cô Cẩm cười lớn. Hắn đặt một nụ hôn thật lâu lên tóc nàng, giọng nói mang theo sự thoải mái cùng chờ mong chưa từng có: "Tìm được sổ sách, phụ thân nàng được cứu rồi."
Tống Vân Tang đã tránh đi, trong phòng chứa củi chỉ có hai người Bùi Cô Cẩm và Ngụy Hưng. Bùi Cô Cẩm mặc hắn ta kêu oan, chỉ ngồi xổm xuống sờ vết sẹo trên trán của hắn ta: "Vết thương này từ đâu mà ra?"
Tiêu Quảng bị hắn đụng tới, cũng không dám trốn: "Là ta đụng vào cửa, trầy da."
Bùi Cô Cẩm thu tay lại, chậm rãi nói: "Vì sao ta lại cảm thấy giống như bị roi quất vậy. Thời gian hẳn là một tháng trước phải không."
Sắc mặt của Tiêu Quảng thay đổi mấy lần, lắp ba lắp bắp nói: "Khâm, Khâm sai Đại nhân thật biết nói đùa, đang yên đang lành, ai lại lấy roi quất ta chứ..."
Bùi Cô Cẩm cười nhạo một tiếng: "Giả dụ như, Tiêu Việt Băng." Hắn nói với Ngụy Hưng: "Cởi quần áo hắn ta ra."
Tiêu Quảng sợ hãi, gào khóc kêu lên: "Khâm sai Đại nhân! Ngài không thể làm như vậy..."
Bùi Cô Cẩm có thể làm như vậy. Tiêu Quảng liều mạng né tránh, nhưng tránh không được Ngụy Hưng biết võ công, bị lột chỉ còn một cái tiết khố. Bùi Cô Cẩm liền nhìn thấy trên người hắn ta cũng có rất nhiều vết sẹo chồng chéo lên nhau, rất giống vết sẹo trên trán.
Bùi Cô Cẩm liên tục lắc đầu, nói với Ngụy Hưng: "Tay nghề này không được rồi, nếu làm để cho cai Chiêu ngục của chúng ta đến đánh, đừng nói một tháng, vài ngày sau trên da đều nhìn không ra vết thương."
Ngụy Hưng đáp: "Đúng, róc cũng róc ở dưới da."
Tiêu Quảng run run rẩy rẩy căng thẳng cơ thể, cho rằng Bùi Cô Cẩm đang hù dọa hắn ta, bước tiếp theo sẽ dùng hình với hắn ta. Nhưng không ngờ, Bùi Cô Cẩm chỉ đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên tay: "Về chuyện Sầm quản sự chết, ngươi có gì muốn nói không?"
Tròng mắt của Tiêu Quảng láo liên. Hắn ta không biết hiện tại Bùi Cô Cẩm tra được bao nhiêu rồi, nhưng hắn ta biết mình không thể nói một chữ nào cả. Mặc kệ Bùi Cô Cẩm dùng thủ đoạn gì ép hỏi hắn ta, Tiêu Việt Băng đều có thể ác độc hơn gấp trăm lần so với hắn. Hắn ta tình nguyện ở chỗ này của Bùi Cô Cẩm sống không nổi, cũng không muốn ở chỗ Tiêu Việt Băng chết cực thảm.
Tiêu Quảng khóc ra tiếng: "Khâm sai Đại nhân, chuyện Sầm quản sự chết, chẳng lẽ không phải do ông ta nhận hối lộ bị hạ Chiêu ngục sau muốn chạy trốn, kết quả bị nha dịch giết sao? Chuyện này có quan hệ gì với ta đâu?"
Bùi Cô Cẩm cười lớn: "Ồ? Chẳng lẽ không phải do ông ta phát hiện ngươi nhận tài vật do giặc Oa đánh cướp được, cho nên mới bị ngươi người diệt khẩu sao?"
Tiêu Quảng nghe hắn nói như thế, chỉ cảm thấy một cơn lạnh lẽo bốc lên từ dưới chân cho tới đỉnh đầu! Làm sao có thể? Làm sao Khâm sai Đại nhân có thể biết được việc này? Không phải hắn vẫn chưa điều tra được cái gì hết sao, đã tra được chân tướng từ lúc nào?
Tất nhiên chuyện này không phải Bùi Cô Cẩm tra được, nhưng mà kiếp trước, hắn đã biết hoạt động của Duẫn Tư Giác cùng năm đại gia tộc ở Mẫn Chiết. Mậu dịch trên biển vẫn được năm đại gia tộc nắm giữ, bọn họ dựa vào việc này kiếm chác món lợi kếch xù, tự lập núi làm vương ở Mẫn Chiết. Nhưng Tống Hầu gia chủ trương khai thông giao thương trên biển, muốn giành con đường phát tài này về cho triều đình, chuyện này tất nhiên là muốn tranh giành với bọn chúng. Năm đại gia tộc muốn bỏ đi chính sách mở cửa biển, Duẫn Tư Giác muốn hãm hại Thái tử cùng Tống Hầu gia, song phương ăn nhịp với nhau, thống nhất với nhau biểu diễn một màn mở cửa biển nên dẫn đến giặc Oa xâm lược.
Nhưng mà trên thực tế, căn bản là giặc Oa nghe lệnh của năm đại gia tộc. Năm đại gia tộc cùng diễn với nhau, tát nhiên không thể lãng phí đống tiền tài do đám giặc Oa cướp được, vì thế mọi người cùng nhau chia của cải. Bùi Cô Cẩm cũng không biết người phụ trách chia của cải là ai, nhưng lúc Sầm Tu Kiệt nhắc tới vòng tay san hô đến từ một gia đình bị giặc Oa diệt môn kia, Bùi Cô Cẩm suy ra một phỏng đoán: thuỷ vận của huyện Dương Thái tiện lợi, có thể là một nơi trung chuyển để chia của cải giữa giặc Oa cùng năm đại gia tộc. Mà Tiêu Việt Băng, phụ trách tiếp nhận tiền tài giặc Oa cướp đoạt được, sau đó thông qua thuỷ vận chuyển cho người của năm đại gia tộc.
Tiêu Quảng chính là người phụ trách trung chuyển tang vật của huyện Dương Thái. Hắn ta tiếp xúc với rất nhiều tài bảo, sinh ra lòng thắm, thường thường trộm lấy vài món đi cầm, cho nên mới giàu nứt đố đổ vách như vậy. Nhưng không ngờ thật trùng hợp làm sao, hắn ta lấy trúng vòng tay san hô mà Sầm quản sự nhận ra. Sầm quản sự theo dõi hắn ta, trong khi theo dõi rất có thể đã phát hiện hắn ta bắt tay với với giặc Oa cho nên mới sẽ bị sát hại.
Những chuyện này đều là Bùi Cô Cẩm phỏng đoán, cũng không có chứng cứ thật sự, nhưng vẻ mặt hung dữ của hắn làm cho người ta có cảm giác lời hắn nói rất chắc chắn không thể nghi ngờ. Tiêu Quảng bị khí thế của hắn lừa gạt, sắc mặt trắng bệch, nhất thời muốn quỳ lạy cầu xin tha thứ.
Nhưng Tiêu Quảng vẫn ép chính mình bình tĩnh lại. Mặc kệ rốt cuộc Bùi Cô Cẩm biết bao nhiêu rồi, lời khai này tuyệt không thể xuất ra từ miệng của hắn ta! Nếu không... Tiêu Việt Băng sẽ làm cho hắn ta sống không bằng chết! Ciọng của Tiêu Quảng run lên: "Khâm sai Đại nhân, ta không biết ngài đang nói cái gì cả! Cái gì mà tài vật giặc Oa đánh cướp được? Ta chính là một chưởng quầy của hàng gạo, sao có thể tiếp xúc với giặc Oa, sao có thể liên quá đến cái chết của Sầm quản sự chứ!"
Hắn ta nghĩ Bùi Cô Cẩm sẽ tiếp tục lấy những manh mối khác ép hỏi mình, thần kinh căng thẳng, hạ quyết tâm chết sống không thừa nhận. Nhưng không ngờ, Bùi Cô Cẩm bắt đầu cười ha ha: "Tiêu Quảng à Tiêu Quảng, ta nói rõ với ngươi chuyện này. Lần này phụng thánh mệnh đến Mẫn Chiết, không có khả năng tay không mà quay về. Trước khi đến huyện Dương Thái ta đã đàm phán với Mạnh Tuần phủ. Mạnh Tuần phủ thông cảm ta vất vả một hồi, cũng không đồng ý cho ta tiếp tục tra sâu hơn mới bắt tay làm một giao dịch với ta. Lão ta muốn Tiêu gia ra mặt gánh tội thay, ta có cái khai báo, liền bỏ qua việc này, mọi người vui vẻ."
Bùi Cô Cẩm tựa lưng vào ghế ngồi, thanh nhiên nhấc chân lên: "Tiêu công tử đến huyện Dương Thái, là để bàn bạc với ta vấn đề này. Hắn ta lựa chọn ngươi. Ta ấy à, đồng ý thì đồng ý rồi, nhưng thật ra vẫn còn đang do dự. Dù sao nếu ta chỉ mang ngươi quay về kinh, cũng chỉ là phá được vụ án thương nhân cấu kết với giặc Oa tư n, công trạng thật sự không đáng là gì. Nhưng nếu ngươi có thể cho ta manh mối, giúp ta lôi ra mấy nhà Mạnh Tiêu, ta liền có thể vạch trần căn nguyên của nạn giặc Oa. Đây chính là công lao bằng trời! Hoàng Thượng chắc chắn long tâm đại duyệt, ngợi khen ta." Hắn híp mắt, nhìn xuống Tiêu Quảng: "Cho nên, rốt cuộc ngươi có manh mối để cứu chính mình một mạng hay không?"
Tiêu Quảng trợn tròn mắt, không thể tin được những lời Bùi Cô Cẩm vừa nói! Ý của Bùi Cô Cẩm là..... bọn người Mạnh Văn Hàn cùng Tiêu Việt Băng đã quyết định hy sinh con tốt, đổi lại Bùi Cô Cẩm không hề truy cứu? Mà con tốt bị đẩy ra chết thay... chính là hắn ta?
Tiêu Quảng liều mạng lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào, gia chủ đến huyện Dương Thái này, rõ ràng là....."
Thiếu chút nữa hắn ta đã nói ra "rõ ràng là tới canh chừng ngài", may mà lời nói đến bên miệng hắn ta vội vàng sửa lại: "Rõ ràng là tùy ý mua bán, làm sao có thể trao đổi vấn đề gánh tội thay gì đó. Hơn nữa, Mạnh gia thì ta không biết, nhưng Tiêu gia vốn không có tội."
Bùi Cô Cẩm cười khẽ một tiếng: "Ngươi còn tưởng rằng ta lừa ngươi? Khẩu cung ta cũng đã thương lượng với Tiêu công tử xong rồi —— ngươi thấy tiền nổi máu tham, âm thầm cùng giặc Oa cấu kết, tiếp nhận tài vật bọn họ cướp đoạt. Đây đều là chuyện một mình ngươi gây nên, Tiêu gia đối này chuyện này căn bản không biết gì cả." Hắn đứng lên: "Ta cũng không có thời gian dong dài cùng ngươi. Hiện tại Tiêu công tử đang làm khách trong phủ của ta, chuyện khuyên ngươi nhận tội, ta đã giao cho hắn ta. Lát nữa ăn cơm nghỉ trưa, nếu ngươi còn không cho ta manh mối, ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng bắt con cá nhỏ là ngươi thôi."
Hắn xoay người, bỏ lại một câu: "Ngươi suy nghĩ cho thật kỹ đi." Sau đi không chút lưu luyến nào mang theo Ngụy Hưng rời khỏi phòng chứa củi. Chỉ để lại Tiêu Quảng vẫn không nhúc nhích ngồi phịch ở trên mặt đất, trong lòng đang nổi sóng trùng trùng.
Sau khi Bùi Cô Cẩm biết Tiêu Quảng đã không còn được Tiêu Việt Băng tín nhiệm nữa lập tức nghĩ tới kế ly gián này. Tiêu Quảng bị Tiêu gia khiển trách, hắn ta cùng với Tiêu Việt Băng đã có khúc mắt. Những vết roi kia cũng chứng minh cho điều này —— nhất định là lcs Sầm quản sự phát hiện chuyện này, Tiêu Việt Băng trừng phạt vì tội hắn ta phạm sai lầm. Đã có hiềm khích, lại làm cho Tiêu Quảng tin tưởng hắn ta bị Tiêu Việt Băng hoàn toàn vứt bỏ, như vậy cũng rất khả thi. Mà một khi Tiêu Quảng xác định mình trở thành kẻ chết thay, muốn phản bội là chuyện thuận lý thành chương. Việc mà hiện tại Bùi Cô Cẩm phải làm là lại thúc đẩy hắn ta một phen.
Bùi Cô Cẩm trở lại phòng, Tiêu Việt Băng đã chờ ở đó. Ban đầu khi Tiêu Việt Băng nghe được Tiêu Quảng bị Bùi Cô Cẩm bắt đi, lập tức cảnh giác. Nhưng những chứng cứ chứng minh hắn có quan hệ với Tiêu Quảng đã sớm bị hắn ta xóa sạch sẽ, thật sự Tiêu Việt Băng cũng không quá lo lắng. Hắn ta ngồi trong viện chờ đợi tin tức, chỉ đợi tùy cơ ứng biến. Không ngờ không đợi được tin tức, lại chờ được lời mời dự tiệc của Bùi Cô Cẩm.
Tiệc này nhất định là Hồng Môn Yến. Nói đến quỷ kế, Tiêu Việt Băng không sợ. Hắn ta vui vẻ nhận lời, còn nghĩ có lẽ sẽ mượn cơ hội thăm dò Bùi Cô Cẩm một chút. Trong đầu hắn ta toàn là mưu kế đi dự tiệc, nhưng không ngờ, Bùi Cô Cẩm chỉ gọi vài tên Giáo úy đến ngồi một bàn với hắn ta, vui vẻ phấn chấn uống rượu nói chuyện phiếm, một câu Tiêu Quảng cũng chưa nói. Ăn xong một bữa cơm, nhóm Giáo úy đã kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ với Tiêu Việt Băng. Tiêu Việt Băng vẫn chờ chiêu tiếp theo của Bùi Cô Cẩm nhưng cơm cũng ăn xong rồi, mọi người ra về, nhóm Giáo úy thân mật tạm biệt hắn ta, chiêu tiếp theo vẫn chưa có tới...
Tiêu Việt Băng mang theo một bụng nghi vấn trở về tiểu viện nhà mình, lại không biết lúc này, trong bụi cỏ trong viện của Khâm sai Đại nhân, Tiêu Quảng thầm hận cắn chặt răng.
Sau khi Bùi Cô Cẩm rời đi, cuối cùng Tiêu Quảng dần dần lấy lại tinh thần. Hắn ta không hoàn toàn tin tưởng những lời của Bùi Cô Cẩm, còn đang lo lắng Bùi Cô Cẩm lừa hắn ta. Nhưng lại nghĩ đến bản tính của Tiêu Việt Băng, Tiêu Quảng lại cảm thấy loại chuyện như đẩy con tốt ra chết thay này, thật sự Tiêu Việt Băng có thể làm được ra. Vẫn đang nôn nóng bất an, Tiêu Quảng bỗng nhiên phát hiện, khóa trên cửa phòng chứa củi hình như hỏng rồi.
Tiêu Quảng đứng dậy đi qua, thò tay từ trong khe hở của cánh cửa không đóng chặt dùng sức giật một cái! Quả nhiên khóa cửa đứt ra, lạch cạch rơi xuống. Tiêu Quảng ngẩn người, đẩy cửa phòng chứa củi ra nhìn thử, liền thấy Ngụy Hưng đứng canh chừng đang nghiêng đầu dựa vào tường ngủ gật. Cơ hội đưa đến trước mắt, Tiêu Quảng chợt có một ý nghĩ: không phải Bùi Cô Cẩm nói, hiện tại Tiêu Việt Băng ngay tại quý phủ dự tiệc sao? Vậy hắn ta qua đó nhìn xem trong lòng liền rõ không phải sao?
Tiêu Quảng trộm chạy ra khỏi phòng chứa củi, rất nhanh đi tới ngoài phòng khách. Hắn ta tránh ở trong bụi cỏ, quả nhiên nhìn đến Tiêu Việt Băng đang nâng cốc nói chuyện cùng nhóm người Bùi Cô Cẩm. Tiếng xưng huynh gọi đệ rõ ràng truyền vào tai, Tiêu Quảng kinh hãi, hắn ta phẫn nộ rồi!
Hắn ta vẫn luôn sợ vị đường ca Tiêu Việt Băng này, giống như một con chó nịnh bợ Tiêu Việt Băng. Nhưng lần này chẳng qua hắn ta chỉ phạm vào sai lầm nho nhỏ, đã bị Tiêu Việt Băng tước chức quyền, còn hung hăng đánh một trận! Nếu không phải phụ thân hắn ta liều mạng che chở, có thể lúc ấy hắn ta đã chết rồi! Hiện tại cuộc sống của hắn ta trở nên quẫn bách, đều nhờ Tiêu Việt Băng ban tặng! Nhưng Tiêu Việt Băng hại hắn ta thảm như vậy còn chưa đủ, hiện tại còn tính bán hắn ta cho Khâm sai Đại nhân gánh tội thay!
—— Để cho hắn ta một mình gánh tội thay, Tiêu Việt Băng lại bình yên vo sự? Nằm mơ đi! Cho dù có chết, cũng muốn tha bọn họ cùng xuống nước!
Tiêu Quảng cũng không chạy thoát, tự mình trở về phòng chứa củi. Bùi Cô Cẩm đợi đến tin tức này, sau đó mới lộ mặt. Tiu Quảng nhìn thấy hắn xuất hiện, bùm một tiếng quỳ xuống: "Khâm sai Đại nhân, ta có manh mối, ta nguyện ý phối hợp với ngài!"
Thì ra, sau khi Sầm quản sự phát hiện vòng tay san hô thật sự đã trộm theo dõi hắn ta, bởi vậy phát hiện hắn ta tiếp tay cho giặc Oa thu nhận tài vật. Nhưng giặc Oa cũng phát hiện Sầm quản sự, đánh chết ông ấy. Tiêu Việt Băng tới huyện Dương Thái giải quyết tốt hậu quả, tra tấn ép hỏi Tiêu Quảng sao lại sai phạm. Tiêu Quảng không dám nói mình trộm đi cầm mấy thứ kia, cắn chết cũng chỉ nói mình cũng không rõ ràng, lúc này mới tránh được một kiếp...
Tiêu Quảng oán giận nói: "Mỗi khi cùng giặc Oa giao tiếp hàng hóa, đều sẽ làm hai bản sổ sách, một quyển gia cho đầu lĩnh của giặc Oa đầu, một quyển giao cho Tiêu Việt Băng. Nhờ lúc ấy ta có chút tâm nhãn, cố tình chú ý, phát hiện Tiêu Việt Băng cất cuốn sổ kia trong ám cách trong thư phòng hắn ta! Hiện tại Khâm sai Đại nhân đi tìm, nhất định có thể tìm được!"
Bùi Cô Cẩm có được tin tức này, một khắc cũng không trì hoãn. Hắn vừa cho người giam giữ Tiêu Việt Băng vừa tự mình dẫn người đến Tiêu gia ở Hàng Châu. Buổi chiều ngày hôm sau, hắn mang theo nhân mã trở về, phong trần mệt mỏi, cũng rất phấn chấn. Tống Vân Tang vừa lúc ở cửa viện nhìn ra, Bùi Cô Cẩm phi thân xuống ngựa, dùng sức ôm lấy nàng!
Hắn đặt nàng trên tường viện, không thể che giấu nụ cười được nữa: "Nhớ ta rồi sao? Tối hôm qua có phải lại ôm quần áo của ta ngủ hay không?"
Rõ là ban ngày, Tống Vân Tang bị vấn đề này làm cho đỏ mặt. Nhưng nàng vẫn chui vào trong lòng Bùi Cô Cẩm cúi đầu "ưm" một tiếng. Bùi Cô Cẩm cười lớn. Hắn đặt một nụ hôn thật lâu lên tóc nàng, giọng nói mang theo sự thoải mái cùng chờ mong chưa từng có: "Tìm được sổ sách, phụ thân nàng được cứu rồi."
Tác giả :
Ức Mộc