Quyến Rũ Yêu Nghiệt Thủ Trưởng
Chương 79: Ngoại truyện 12
Lúc trong đầu Diệp Linh Tiệp xuất hiện rất nhiều dấu chấm than thì miệng cũng đồng thời kêu “A…. ” một tiếng, tay vội vàng che kín lại cổ áo vừa mới bị Đào Tử Tuấn cởi phanh ra.
Đào Tử Tuấn đang đứng quay lưng về phía cửa phòng thay quần áo, trên đầu còn nghe thấy tiếng kêu của cô, lúc này mới nhận ra tình thế không ổn, cơ thể lập tức cứng đờ cả lại.
Trầm Úy Vũ mở hé cửa ra, lại không ngờ trong không gian bé xíu thế này mà có thể tràn ngập cảnh xuân như vậy, đương sự cũng đang bất ngờ đến ngây ngẩn cả người, may là anh chỉ nhìn thấy mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái kia đang tựa vào vai Đào Tử Tuấn mà thôi, còn từ cổ cô trở xuống thì đã bị cơ thể của Đào Tử Tuấn che lại rồi.
“Tử Tuấn…A…Xin lỗi!” Trầm Úy Vũ sợ run người đến hơn mười giây sau mới định thần lại được, vội vàng xấu hổ đóng cửa lại.
Tiểu Mễ và Tiểu Nhàn còn chưa kịp chạy tới xem thì cửa phòng thay đồ đã bị đóng lại, mà anh chàng xinh đẹp kia còn đang đứng trước cửa, bèn tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Trầm Úy Vũ không biết nên trả lời thế nào cho phải, chẳng lẽ nói là đồng nghiệp của các cô và cấp dưới của tôi đang “làm” ở bên trong? Hay là nói cô nam quả nữ ở chung một chỗ, xảy ra chuyện gì thì các cô cũng đoán được rồi đấy?
Nhưng mà lần trước ở quán cà phê anh cũng đã hỏi qua Đào Tử Tuấn về cô gái kia, lúc đó cậu ta còn bĩu môi nói bọn họ không có quan hệ gì, sau đó anh còn nhắc đi nhắc lại với Đào Tử Tuấn là khi nào có bạn gái thì nhất định không được giấu anh.
Cái loại quan hệ xúc động nhất thời, lửa cháy không thể dập tắt được này làm cho anh thật sự không biết nên giải thích thế nào.
Cuối cùng anh liền thản nhiên nhếch môi cười, nói: “Ừm…Chắc vì tôi đi vào đột ngột nên làm đồng nghiệp của các cô giật mình té ngã ý mà ~ Không có gì đâu, chuyện nhỏ thôi. ” Nói xong Trầm Úy Vũ đi đến salon ngồi, cầm lấy một cuốn tạp chí rồi giở ra đọc, tựa hồ không muốn quan tâm đến phản ứng của hai cô gái kia.
Diệp Linh Tiệp thề, đời này cô chưa từng mất mặt như lúc này bao giờ!
Tự nhiên lại không hề quan tâm đến hoàn cảnh mà đi quyến rũ đàn ông, hơn nữa lại còn là một người đàn ông không có hứng thú với phụ nữ nữa chứ! Nhưng cũng phải công nhận là sức hút của cô quá lớn đi, đến cả gay cũng bị cô cảm hóa, nguyện ý phá lệ thưởng thức hương vị phụ nữ một lần!
Nhưng…nhưng…nhưng…Đây không phải là vấn đề trọng điểm! Trọng điểm là cô bỗng dưng lại biến thành tiểu tam để cho người ta phỉ nhổ!
Cô không thể quên được vẻ mặt khiếp sợ của Trầm Úy Vũ khi nhìn thấy bọn họ, khi định thần lại anh ta chỉ thản nhiên nói một câu xin lỗi rồi rũ mắt quay người bước đi.
Quả nhiên, anh chàng xinh đẹp kia rất yêu Đào Tử Tuấn! Nếu không thì sao lúc bắt gian anh ta còn bày ra dáng vẻ ấm ức đáng thương như vậy chứ, chắc chắn là đang sợ bị Đào Tử Tuấn vứt bỏ rồi!
(Tác giả: Người đẹp Diệp à, trí tưởng tượng của cô phong phú thật đấy! Ngay cả ma quỷ nghe xong cũng không nhịn được cười!)
Diệp Linh Tiệp và Đào Tử Tuấn vội vàng chỉnh lại quần áo, lúc này bên trong phòng thay đồ trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ.
Đào Tử Tuấn cố gắng hòa hoãn lại lửa dục trong lòng, thầm hối hận về sự nôn nóng xúc động của mình, anh không nên cùng cô làm chuyện đó ở đây, càng không nên từ quan hệ bạn bè tốt mà thăng cấp lên mức cao hơn nhanh như vậy.
Dạng phụ nữ như cô anh không thể động vào, cô quá xinh đẹp, quá quyến rũ, cũng rất độc lập, không phải là hình mẫu mà anh nghĩ tương lai sẽ trở thành một người vợ tốt.
Tuy vậy, anh vẫn nợ cô một lời xin lỗi, bèn bình tĩnh mở miệng nói: “Xin lỗi em. ”
Nghe thấy anh nói vậy, Diệp Linh Tiệp sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại được, nghĩ thầm chắc anh đang cảm thấy rất có lỗi vì có ý định bắt cá hai tay.
“Anh không cần phải cảm thấy áy náy đâu! Đào Tử! Mau ra xem bạn của anh…Ừm…Xem anh ấy sao rồi. ” Cô thoải mái nở nụ cười, mặc dù trong lòng đang cực kỳ mất mát.
“Tiểu Tiệp, em đúng là bạn tốt của tôi. ” Đào Tử Tuấn nhìn dáng người xinh đẹp của cô phản chiếu trong gương, khát vọng trong cơ thể lại bắt đầu được nhen nhóm. Suy nghĩ này khiến cho anh rất phiền não, bèn lập tức quay người bước ra khỏi phòng thay đồ, đi đến chỗ Trầm Úy Vũ rồi áy náy xin lỗi thủ trưởng.
Diệp Linh Tiệp trở về quầy, nhìn bọn họ nói với nhau mấy câu, sau đó Đào Tử Tuấn thanh toán tiền đặt cọc may quần áo, cuối cùng hai người cùng nhau rời khỏi cửa hàng.
Vừa thấy khách ra về, Tiểu Mễ lập tức hỏi: “Này này, Tiểu Tiệp, cái anh đeo kính kia là người trong ảnh đúng không?! Hai người vừa nãy ở bên trong phòng có phải đã…Hí hí…Yêu đương mãnh liệt hay không ~”
“Ha ha ~ Còn đến tận đây mua đồ để ủng hộ Tiểu Tiệp nữa chứ ~ Không tồi không tồi ~” Tiểu Nhàn dựa vào bàn, vẻ mặt hâm mộ nói.
Liếc mắt nhìn hai người một cái, Diệp Linh Tiệp chống tay lên cằm, buồn rầu đáp: “Yêu đương mãnh liệt thì có kết quả gì chứ, mình đã nói rồi, anh ta là gay, hôm nay còn dẫn theo một anh bạn gái xinh đẹp hơn cả phụ nữ đó thôi, hừ!”
“Cái gì! Thảo nào anh thụ kia lại bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi như vậy, hình như còn hơi buồn nữa, có vẻ như không thể chấp nhận được cường công của mình lại trắng trợn làm như thế ở bên ngoài! Nhưng mà phải công nhận là trông anh ta đáng yêu thật đấy ~ Nếu mình mà là đàn ông thì mình cũng sẽ…Hắc hắc…” Tiểu Nhàn là một hủ nữ, vừa nghe thấy Trầm Úy Vũ là tiểu thụ thì hai mắt liền sáng rực hẳn lên.
“Cậu đúng là, mau mau đi tìm bạn trai đi, không thôi suốt ngày nghe thấy công thụ là bắt đầu xoắn suýt hết cả lên!” Tiểu Mễ xem thường nói, lại quay sang hỏi Diệp Linh Tiệp: “Vậy bây giờ phải làm sao? Cậu thích anh ta, nhưng anh ta lại có người yêu rồi, khó mà có thể có cơ hội! Hay là ~ Cứ chen vào phá đám thôi ~~”
Diệp Linh Tiệp trề môi, mặt nhăn lại, tỏ vẻ chính mình cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Làm người thứ ba sao? Đời này cô thống hận nhất chính là kẻ thứ ba!
Cướp ngôi lên làm chính thất? Mị lực của cô có đủ để đánh bại tên tiểu thụ yêu nghiệt kia hay không đây?
Thôi quên đi quên đi! Nghĩ đến là đầu lại thấy đau, cứ mặc kệ đi, thích đến đâu thì đến!
Đào Tử Tuấn đang đứng quay lưng về phía cửa phòng thay quần áo, trên đầu còn nghe thấy tiếng kêu của cô, lúc này mới nhận ra tình thế không ổn, cơ thể lập tức cứng đờ cả lại.
Trầm Úy Vũ mở hé cửa ra, lại không ngờ trong không gian bé xíu thế này mà có thể tràn ngập cảnh xuân như vậy, đương sự cũng đang bất ngờ đến ngây ngẩn cả người, may là anh chỉ nhìn thấy mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái kia đang tựa vào vai Đào Tử Tuấn mà thôi, còn từ cổ cô trở xuống thì đã bị cơ thể của Đào Tử Tuấn che lại rồi.
“Tử Tuấn…A…Xin lỗi!” Trầm Úy Vũ sợ run người đến hơn mười giây sau mới định thần lại được, vội vàng xấu hổ đóng cửa lại.
Tiểu Mễ và Tiểu Nhàn còn chưa kịp chạy tới xem thì cửa phòng thay đồ đã bị đóng lại, mà anh chàng xinh đẹp kia còn đang đứng trước cửa, bèn tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Trầm Úy Vũ không biết nên trả lời thế nào cho phải, chẳng lẽ nói là đồng nghiệp của các cô và cấp dưới của tôi đang “làm” ở bên trong? Hay là nói cô nam quả nữ ở chung một chỗ, xảy ra chuyện gì thì các cô cũng đoán được rồi đấy?
Nhưng mà lần trước ở quán cà phê anh cũng đã hỏi qua Đào Tử Tuấn về cô gái kia, lúc đó cậu ta còn bĩu môi nói bọn họ không có quan hệ gì, sau đó anh còn nhắc đi nhắc lại với Đào Tử Tuấn là khi nào có bạn gái thì nhất định không được giấu anh.
Cái loại quan hệ xúc động nhất thời, lửa cháy không thể dập tắt được này làm cho anh thật sự không biết nên giải thích thế nào.
Cuối cùng anh liền thản nhiên nhếch môi cười, nói: “Ừm…Chắc vì tôi đi vào đột ngột nên làm đồng nghiệp của các cô giật mình té ngã ý mà ~ Không có gì đâu, chuyện nhỏ thôi. ” Nói xong Trầm Úy Vũ đi đến salon ngồi, cầm lấy một cuốn tạp chí rồi giở ra đọc, tựa hồ không muốn quan tâm đến phản ứng của hai cô gái kia.
Diệp Linh Tiệp thề, đời này cô chưa từng mất mặt như lúc này bao giờ!
Tự nhiên lại không hề quan tâm đến hoàn cảnh mà đi quyến rũ đàn ông, hơn nữa lại còn là một người đàn ông không có hứng thú với phụ nữ nữa chứ! Nhưng cũng phải công nhận là sức hút của cô quá lớn đi, đến cả gay cũng bị cô cảm hóa, nguyện ý phá lệ thưởng thức hương vị phụ nữ một lần!
Nhưng…nhưng…nhưng…Đây không phải là vấn đề trọng điểm! Trọng điểm là cô bỗng dưng lại biến thành tiểu tam để cho người ta phỉ nhổ!
Cô không thể quên được vẻ mặt khiếp sợ của Trầm Úy Vũ khi nhìn thấy bọn họ, khi định thần lại anh ta chỉ thản nhiên nói một câu xin lỗi rồi rũ mắt quay người bước đi.
Quả nhiên, anh chàng xinh đẹp kia rất yêu Đào Tử Tuấn! Nếu không thì sao lúc bắt gian anh ta còn bày ra dáng vẻ ấm ức đáng thương như vậy chứ, chắc chắn là đang sợ bị Đào Tử Tuấn vứt bỏ rồi!
(Tác giả: Người đẹp Diệp à, trí tưởng tượng của cô phong phú thật đấy! Ngay cả ma quỷ nghe xong cũng không nhịn được cười!)
Diệp Linh Tiệp và Đào Tử Tuấn vội vàng chỉnh lại quần áo, lúc này bên trong phòng thay đồ trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ.
Đào Tử Tuấn cố gắng hòa hoãn lại lửa dục trong lòng, thầm hối hận về sự nôn nóng xúc động của mình, anh không nên cùng cô làm chuyện đó ở đây, càng không nên từ quan hệ bạn bè tốt mà thăng cấp lên mức cao hơn nhanh như vậy.
Dạng phụ nữ như cô anh không thể động vào, cô quá xinh đẹp, quá quyến rũ, cũng rất độc lập, không phải là hình mẫu mà anh nghĩ tương lai sẽ trở thành một người vợ tốt.
Tuy vậy, anh vẫn nợ cô một lời xin lỗi, bèn bình tĩnh mở miệng nói: “Xin lỗi em. ”
Nghe thấy anh nói vậy, Diệp Linh Tiệp sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại được, nghĩ thầm chắc anh đang cảm thấy rất có lỗi vì có ý định bắt cá hai tay.
“Anh không cần phải cảm thấy áy náy đâu! Đào Tử! Mau ra xem bạn của anh…Ừm…Xem anh ấy sao rồi. ” Cô thoải mái nở nụ cười, mặc dù trong lòng đang cực kỳ mất mát.
“Tiểu Tiệp, em đúng là bạn tốt của tôi. ” Đào Tử Tuấn nhìn dáng người xinh đẹp của cô phản chiếu trong gương, khát vọng trong cơ thể lại bắt đầu được nhen nhóm. Suy nghĩ này khiến cho anh rất phiền não, bèn lập tức quay người bước ra khỏi phòng thay đồ, đi đến chỗ Trầm Úy Vũ rồi áy náy xin lỗi thủ trưởng.
Diệp Linh Tiệp trở về quầy, nhìn bọn họ nói với nhau mấy câu, sau đó Đào Tử Tuấn thanh toán tiền đặt cọc may quần áo, cuối cùng hai người cùng nhau rời khỏi cửa hàng.
Vừa thấy khách ra về, Tiểu Mễ lập tức hỏi: “Này này, Tiểu Tiệp, cái anh đeo kính kia là người trong ảnh đúng không?! Hai người vừa nãy ở bên trong phòng có phải đã…Hí hí…Yêu đương mãnh liệt hay không ~”
“Ha ha ~ Còn đến tận đây mua đồ để ủng hộ Tiểu Tiệp nữa chứ ~ Không tồi không tồi ~” Tiểu Nhàn dựa vào bàn, vẻ mặt hâm mộ nói.
Liếc mắt nhìn hai người một cái, Diệp Linh Tiệp chống tay lên cằm, buồn rầu đáp: “Yêu đương mãnh liệt thì có kết quả gì chứ, mình đã nói rồi, anh ta là gay, hôm nay còn dẫn theo một anh bạn gái xinh đẹp hơn cả phụ nữ đó thôi, hừ!”
“Cái gì! Thảo nào anh thụ kia lại bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi như vậy, hình như còn hơi buồn nữa, có vẻ như không thể chấp nhận được cường công của mình lại trắng trợn làm như thế ở bên ngoài! Nhưng mà phải công nhận là trông anh ta đáng yêu thật đấy ~ Nếu mình mà là đàn ông thì mình cũng sẽ…Hắc hắc…” Tiểu Nhàn là một hủ nữ, vừa nghe thấy Trầm Úy Vũ là tiểu thụ thì hai mắt liền sáng rực hẳn lên.
“Cậu đúng là, mau mau đi tìm bạn trai đi, không thôi suốt ngày nghe thấy công thụ là bắt đầu xoắn suýt hết cả lên!” Tiểu Mễ xem thường nói, lại quay sang hỏi Diệp Linh Tiệp: “Vậy bây giờ phải làm sao? Cậu thích anh ta, nhưng anh ta lại có người yêu rồi, khó mà có thể có cơ hội! Hay là ~ Cứ chen vào phá đám thôi ~~”
Diệp Linh Tiệp trề môi, mặt nhăn lại, tỏ vẻ chính mình cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Làm người thứ ba sao? Đời này cô thống hận nhất chính là kẻ thứ ba!
Cướp ngôi lên làm chính thất? Mị lực của cô có đủ để đánh bại tên tiểu thụ yêu nghiệt kia hay không đây?
Thôi quên đi quên đi! Nghĩ đến là đầu lại thấy đau, cứ mặc kệ đi, thích đến đâu thì đến!
Tác giả :
Độc Cô Cầu Yêu