Quyến Rũ Yêu Nghiệt Thủ Trưởng
Chương 75: Ngoại truyện 8
Chỗ ở của Diệp Linh Tiệp nằm trong một con ngõ nhỏ, tòa nhà có tuổi thọ khoảng bốn năm nhưng vẫn rất đẹp, cô không thích ở cao quá, cho nên chọn ở tầng ba.
Đỡ cô vào phòng ngủ, Đào Tử Tuấn đưa tay sờ lên trán cô, cảm giác nóng bỏng khiến anh khẽ nhíu mày.
“Ừm…Đào Tử…Cảm ơn anh…Xin lỗi vì không tiễn anh được…” Cô khẽ mở mắt nhìn anh, hiện tại ngay cả sức để đứng lên cũng không có. Cố gắng về được đến nhà đã là cực hạn của cô rồi, lúc này người đã dính lên giường, cô thật sự không muốn cử động nữa.
Đào Tử Tuấn thầm than một tiếng, không nói lại mà quay người rời khỏi phòng ngủ của cô, nhân tiện đóng cửa lại, nhưng cũng không đóng chặt.
Nhắm mắt lại, bên tai truyền đến tiếng khép cửa, Diệp Linh Tiệp đột nhiên cảm thấy có chút buồn bã và mất mát. Cô đã quên mất không xin số điện thoại và danh thiếp của anh chàng đeo kính kia rồi, chỉ biết là anh tên Đào Tử Tuấn mà thôi.
Tuy là bọn họ rất có duyên với nhau, gặp nhau ba lần rồi, nhưng không có nghĩa là sẽ tiếp tục như vậy, có khi nào duyên phận hết thì bọn họ cũng sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa hay không?
“Đào Tử…” Cô thì thào tự nói, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Một giờ trôi qua, cô giật mình khi bỗng dưng nghe thấy có người gọi cô: “Tiểu Tiệp…Dậy ăn chút gì đi. ”
Đây là mơ sao? Trong nhà làm gì có đàn ông, vậy mà cô lại nghe thấy giọng của đàn ông là thế nào?
Theo bản năng cô lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, không ngờ tiếng nói kia vẫn không ngừng vang lên bên tai, làm cho cô phải miễn cưỡng mở mắt ra, trong lúc nhất thời còn chưa định hình được tiêu điểm.
“Ưm…Đào Tử…?” Diệp Linh Tiệp thật không ngờ người mà cô nhìn thấy lại chính là anh, cô cứ ngỡ là anh đã quay về tiếp tục công việc của mình rồi chứ.
Nghe cô yếu ớt gọi tên anh, bên trong còn hàm chứa sự vui mừng, khiến cho tâm trạng của Đào Tử Tuấn có chút xao động, may là cô còn gọi anh là Đào Tử đấy, nếu mà dám gọi tên của người đàn ông khác thì anh nhất định sẽ…
Ý niệm đáng sợ trong đầu trực tiếp bị anh cho knock-out ngay lập tức, hơn nữa còn nghiêm cấm mình không được suy nghĩ linh tinh như vậy nữa!
“Cô vẫn còn sốt, mau ăn chút cháo, uống thuốc xong rồi ngủ tiếp. ” Đào Tử Tuấn biết thuốc cảm có dược tính rất mạnh, nếu không ăn lót dạ thì sẽ rất nguy hiểm. Cho nên anh mới chạy ra ngoài mua cháo, sau đó lại lấy laptop trong xe ra, nhân tiện lúc rảnh còn có thể đem việc ra làm.
“Ưm…Người ta không muốn ăn…” Diệp Linh Tiệp lúc này chỉ cảm thấy đầu đang đau như muốn nứt ra, cổ họng cũng khô rát, chả muốn ăn gì hết, bèn dẹt cái miệng nhỏ nhìn anh.
Cô gái này hiện tại dáng vẻ yếu ớt, mắt to phiếm hồng như một con thỏ nhỏ, nhưng vẫn có khí chất như một con mèo hoang, làm anh nhìn vào mà rạo rực trong lòng.
Bàn tay to đỡ cô dựa vào đầu giường, để cho cô ngồi nửa người, sau đó anh cầm lấy bát cháo, xúc một thìa rồi đưa tới miệng cô: “Ngoan, không muốn cũng phải ăn, đừng để cơ thể bị mệt. ”
Cô nâng mắt lên nhìn dáng vẻ cố chấp của anh, rõ ràng là đã hạ quyết tâm bắt cô phải ăn, cho nên cô cũng đành ngoan ngoãn mở miệng ra ăn một thìa cháo.
Đào Tử Tuấn đút cho cô từng thìa một, cuối cùng cả bát cháo đã nằm gọn trong bụng cô, sau khi cô ăn xong, Đào Tử Tuấn lại đưa thuốc và nước cho cô, thấy cô nuốt thuốc xuống thì mới yên tâm.
Có thể vì dạ dày ấm lên nên cô đã không còn khó chịu như trước nữa, Diệp Linh Tiệp mắt thấy anh lại thu dọn thìa bát rồi đi ra ngoài, bèn cuống quýt nắm chặt lấy ống tay áo của anh.
Một bàn tay yếu ớt bỗng dưng kéo lấy tay anh, anh đưa mắt nhìn vào bàn tay trắng nõn kia, sau đó lại chuyển lên trên nhìn cô.
“Đào Tử…Khụ…Ừm…Nếu đi thì nhớ…Khụ…Để lại số điện thoại cho tôi…” Cô cắn môi nói, sợ nếu bỏ qua lần này thì sẽ không còn được gặp lại anh nữa.
“Cô yên tâm, nếu tôi bị lây bệnh thì nhất định tôi sẽ gọi điện thoại bảo cô tới chăm sóc tôi, còn phải trả lại gấp bội nữa kia. ” Đào Tử Tuấn hậm hừ nói, ngoài mặt thì cô ta trông có vẻ rất kín đáo, không ngờ trong lòng lại nhiều toan tính như vậy.
Thật ra anh hoàn toàn có thể mặc kệ cô gái đáng ghét này, nhưng trong đầu lại cứ hiện ra dáng vẻ lúc cô yếu ớt cười với anh, khiến anh muốn không để tâm cũng không được.
Có phải những cô gái đẹp đều dùng cách này để quyến rũ đàn ông hay không? Thật không biết là anh bị trúng tà gì nữa!
Nghe thấy lời anh nói, Diệp Linh Tiệp không hề tức giận đáp: “Vậy là tốt rồi…Khụ…Nếu thật sự như vậy…Khụ…Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm…” Nói xong cô mới buông tay ra, nhắm mắt lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Trong suốt quá trình, cô vẫn có thể cảm giác được trên trán truyền đến cảm giác mát lạnh, đầu không còn đau như trước nữa.
“Cô gái này sao không có một chút đề phòng gì vậy hả?! Thật kỳ lạ!” Đào Tử Tuấn ngồi xuống giường, đưa tay nắm nhẹ lấy một bên má của cô.
Hôm nay may mà cô gặp được một người đàn ông biết tự chủ là anh, chứ nếu gặp một tên háo sắc nào đó thì cô đã sớm bị ăn sạch rồi!
Anh Đào của chúng ta căn bản vẫn chưa hiểu được rằng người đẹp Diệp đã hoàn toàn coi anh là GAY rồi, hai chị em ở chung một phòng thì có gì mà phải đề phòng chứ!Diệp Linh Tiệp trong đầu chỉ nghĩ nếu Đào Tử mà có háo sắc thì cũng không mò lên giường của cô đâu, mà là mò lên giường của một người đàn ông khác!
Đỡ cô vào phòng ngủ, Đào Tử Tuấn đưa tay sờ lên trán cô, cảm giác nóng bỏng khiến anh khẽ nhíu mày.
“Ừm…Đào Tử…Cảm ơn anh…Xin lỗi vì không tiễn anh được…” Cô khẽ mở mắt nhìn anh, hiện tại ngay cả sức để đứng lên cũng không có. Cố gắng về được đến nhà đã là cực hạn của cô rồi, lúc này người đã dính lên giường, cô thật sự không muốn cử động nữa.
Đào Tử Tuấn thầm than một tiếng, không nói lại mà quay người rời khỏi phòng ngủ của cô, nhân tiện đóng cửa lại, nhưng cũng không đóng chặt.
Nhắm mắt lại, bên tai truyền đến tiếng khép cửa, Diệp Linh Tiệp đột nhiên cảm thấy có chút buồn bã và mất mát. Cô đã quên mất không xin số điện thoại và danh thiếp của anh chàng đeo kính kia rồi, chỉ biết là anh tên Đào Tử Tuấn mà thôi.
Tuy là bọn họ rất có duyên với nhau, gặp nhau ba lần rồi, nhưng không có nghĩa là sẽ tiếp tục như vậy, có khi nào duyên phận hết thì bọn họ cũng sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa hay không?
“Đào Tử…” Cô thì thào tự nói, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Một giờ trôi qua, cô giật mình khi bỗng dưng nghe thấy có người gọi cô: “Tiểu Tiệp…Dậy ăn chút gì đi. ”
Đây là mơ sao? Trong nhà làm gì có đàn ông, vậy mà cô lại nghe thấy giọng của đàn ông là thế nào?
Theo bản năng cô lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, không ngờ tiếng nói kia vẫn không ngừng vang lên bên tai, làm cho cô phải miễn cưỡng mở mắt ra, trong lúc nhất thời còn chưa định hình được tiêu điểm.
“Ưm…Đào Tử…?” Diệp Linh Tiệp thật không ngờ người mà cô nhìn thấy lại chính là anh, cô cứ ngỡ là anh đã quay về tiếp tục công việc của mình rồi chứ.
Nghe cô yếu ớt gọi tên anh, bên trong còn hàm chứa sự vui mừng, khiến cho tâm trạng của Đào Tử Tuấn có chút xao động, may là cô còn gọi anh là Đào Tử đấy, nếu mà dám gọi tên của người đàn ông khác thì anh nhất định sẽ…
Ý niệm đáng sợ trong đầu trực tiếp bị anh cho knock-out ngay lập tức, hơn nữa còn nghiêm cấm mình không được suy nghĩ linh tinh như vậy nữa!
“Cô vẫn còn sốt, mau ăn chút cháo, uống thuốc xong rồi ngủ tiếp. ” Đào Tử Tuấn biết thuốc cảm có dược tính rất mạnh, nếu không ăn lót dạ thì sẽ rất nguy hiểm. Cho nên anh mới chạy ra ngoài mua cháo, sau đó lại lấy laptop trong xe ra, nhân tiện lúc rảnh còn có thể đem việc ra làm.
“Ưm…Người ta không muốn ăn…” Diệp Linh Tiệp lúc này chỉ cảm thấy đầu đang đau như muốn nứt ra, cổ họng cũng khô rát, chả muốn ăn gì hết, bèn dẹt cái miệng nhỏ nhìn anh.
Cô gái này hiện tại dáng vẻ yếu ớt, mắt to phiếm hồng như một con thỏ nhỏ, nhưng vẫn có khí chất như một con mèo hoang, làm anh nhìn vào mà rạo rực trong lòng.
Bàn tay to đỡ cô dựa vào đầu giường, để cho cô ngồi nửa người, sau đó anh cầm lấy bát cháo, xúc một thìa rồi đưa tới miệng cô: “Ngoan, không muốn cũng phải ăn, đừng để cơ thể bị mệt. ”
Cô nâng mắt lên nhìn dáng vẻ cố chấp của anh, rõ ràng là đã hạ quyết tâm bắt cô phải ăn, cho nên cô cũng đành ngoan ngoãn mở miệng ra ăn một thìa cháo.
Đào Tử Tuấn đút cho cô từng thìa một, cuối cùng cả bát cháo đã nằm gọn trong bụng cô, sau khi cô ăn xong, Đào Tử Tuấn lại đưa thuốc và nước cho cô, thấy cô nuốt thuốc xuống thì mới yên tâm.
Có thể vì dạ dày ấm lên nên cô đã không còn khó chịu như trước nữa, Diệp Linh Tiệp mắt thấy anh lại thu dọn thìa bát rồi đi ra ngoài, bèn cuống quýt nắm chặt lấy ống tay áo của anh.
Một bàn tay yếu ớt bỗng dưng kéo lấy tay anh, anh đưa mắt nhìn vào bàn tay trắng nõn kia, sau đó lại chuyển lên trên nhìn cô.
“Đào Tử…Khụ…Ừm…Nếu đi thì nhớ…Khụ…Để lại số điện thoại cho tôi…” Cô cắn môi nói, sợ nếu bỏ qua lần này thì sẽ không còn được gặp lại anh nữa.
“Cô yên tâm, nếu tôi bị lây bệnh thì nhất định tôi sẽ gọi điện thoại bảo cô tới chăm sóc tôi, còn phải trả lại gấp bội nữa kia. ” Đào Tử Tuấn hậm hừ nói, ngoài mặt thì cô ta trông có vẻ rất kín đáo, không ngờ trong lòng lại nhiều toan tính như vậy.
Thật ra anh hoàn toàn có thể mặc kệ cô gái đáng ghét này, nhưng trong đầu lại cứ hiện ra dáng vẻ lúc cô yếu ớt cười với anh, khiến anh muốn không để tâm cũng không được.
Có phải những cô gái đẹp đều dùng cách này để quyến rũ đàn ông hay không? Thật không biết là anh bị trúng tà gì nữa!
Nghe thấy lời anh nói, Diệp Linh Tiệp không hề tức giận đáp: “Vậy là tốt rồi…Khụ…Nếu thật sự như vậy…Khụ…Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm…” Nói xong cô mới buông tay ra, nhắm mắt lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Trong suốt quá trình, cô vẫn có thể cảm giác được trên trán truyền đến cảm giác mát lạnh, đầu không còn đau như trước nữa.
“Cô gái này sao không có một chút đề phòng gì vậy hả?! Thật kỳ lạ!” Đào Tử Tuấn ngồi xuống giường, đưa tay nắm nhẹ lấy một bên má của cô.
Hôm nay may mà cô gặp được một người đàn ông biết tự chủ là anh, chứ nếu gặp một tên háo sắc nào đó thì cô đã sớm bị ăn sạch rồi!
Anh Đào của chúng ta căn bản vẫn chưa hiểu được rằng người đẹp Diệp đã hoàn toàn coi anh là GAY rồi, hai chị em ở chung một phòng thì có gì mà phải đề phòng chứ!Diệp Linh Tiệp trong đầu chỉ nghĩ nếu Đào Tử mà có háo sắc thì cũng không mò lên giường của cô đâu, mà là mò lên giường của một người đàn ông khác!
Tác giả :
Độc Cô Cầu Yêu