Quyến Rũ Yêu Nghiệt Thủ Trưởng
Chương 67
Sự yên lặng bao trùm trong phòng bệnh, thỉnh thoảng vọng lại tiếng xe cứu thương, tiếng y tá và bệnh nhân trò chuyện với nhau ngoài hành lang, nhưng hầu hết âm thanh đều bị ngăn cách ra bên ngoài.
Trầm Úy Vũ mắt nhìn màn hình điện thoại xem tin tức trong và ngoài nước, sau đó lại liếc nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Khi anh đưa mắt nhìn vào di động lần thứ hai thì Đào Lộ chậm rãi mở mắt ra, càng không ngờ hơn là cô lại nhìn thấy anh trong lúc này.
Dù là lúc nào thì Trầm Úy Vũ cũng tạo cho người ta một cảm giác bị áp bức, nhưng nếu cho cô chọn, thì cô vẫn thấy hình ảnh lúc này của anh vẫn là tuyệt nhất, yên lặng cúi đầu tập trung vào một chuyện gì đó, không kích động nói ra những câu châm chọc cô.
Trầm Úy Vũ cảm nhận được có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, bèn liếc mắt nhìn cô, lập tức trông thấy đôi mắt to của cô đang ngập nước, thoạt nhìn mềm yếu khiến cho người ta muốn thương yêu.
Anh vội vàng cất di động vào túi quần, đưa tay ra nắm trọn lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Còn đau không em? Quả đào nhỏ…”
Vừa nghe thấy ba chữ “quả đào nhỏ” từ trong miệng anh, Đào Lộ liền cảm thấy mắt và mũi chua xót, nước mắt cũng lẳng lặng rơi xuống.
Cô mím môi lắc đầu, đã lâu rồi không được nghe anh gọi cô như vậy, trong giọng nói còn hàm chứa cả sự quan tâm và yêu thương, khiến cho cô xúc động vô cùng.
Thấy cô rơi nước mắt, Trầm Úy Vũ sợ hãi ngồi lên giường, ôm cô vào lòng, vừa vỗ nhẹ vừa nói: “Là do anh không tốt, em đừng khóc, nếu còn tức giận thì cứ đánh anh đây này, bảo bối không khóc không khóc…”, anh không quên lời dặn của Quản Sĩ Huân, rất sợ tâm trạng của cô xấu đi.
Đào Lộ dán vào ngực anh, sửng sốt hồi lâu mới nhẹ nhàng vòng tay ra sau ôm lấy thắt lưng anh, dùng sức hít thở mùi hương thơm ngát quen thuộc, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp toàn thân.
“Quả đào nhỏ, trở về bên anh nhé, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng sẽ liều mạng bảo vệ em!” Trầm Úy Vũ ôm chặt Đào Lộ, cằm cọ nhẹ lên tóc cô.
“Anh…Anh biết rồi à…” Đào Lộ nhỏ giọng hỏi, lúc nghe bác sĩ nói cô có thai, cô đã sợ đến choáng váng đầu óc, có nghĩ cũng không ngờ là mình đã có em bé!
Nghe thấy lời của anh, cô thật sự sợ rằng anh tình nguyện giảng hòa với cô không phải vì tình yêu, mà là vì trong bụng cô có con của anh, người ta nói mẹ dựa hơi con, lúc này giá trị của đứa bé chưa ra đời cao hơn cô, vị thế cũng quan trọng hơn cô.
Có phải anh sợ cô sẽ sảy thai, cho nên thái độ đối với cô mới thay đổi nhanh như vậy? Hơn nữa có thể anh cũng rất muốn có đứa con này, cho nên mới nói muốn cô quay trở về bên anh?
“Anh…Có phải vì thương hại em nên mới nói như vậy đúng không? Nếu là vì thế thì không cần đâu, em không muốn sống cùng với một người không thương em…” Còn chưa nói xong thì đã bị anh cắt ngang.
“Cô bé ngốc, anh thật lòng yêu em, không có em, anh sẽ phát điên, sẽ khó chịu, làm chuyện gì cũng không thấy hứng thú, anh rất sợ, bảo bối, anh không thể không có em. ” Trầm Úy Vũ khẽ đẩy cô ra một chút, ánh mắt chân thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đưa tay lên giúp cô lau đi những giọt nước mắt lăn trên má.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười ngọt ngào vô cùng, giống như một đóa hoa đào nở rộ, xinh đẹp động lòng người, tay nhỏ bé sờ lên mặt anh, làm nũng nói: “Em cũng rất yêu anh, sau này chuyện gì anh cũng phải nghe theo em, không được bắt nạt em, không được mắng em, không được…Ưm…”
Trầm Úy Vũ chịu không nổi nét mặt khả ái kia của cô, liền dứt khoát cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ, đem lời nói của cô nuốt hết vào trong bụng, miệng lưỡi cuồng nhiệt xâm chiếm hương vị ngọt ngào bên trong miệng cô.
Mãi đến khi thấy ánh mắt cô đã trở nên mông lung, hai má ửng hồng, anh mới buông cô ra, khàn giọng nói: “Cái gì anh cũng nghe em hết, chỉ cần em đừng rời xa anh là được. ”
Lúc ôm cô vào lòng, anh mới cảm nhận được niềm hạnh phúc quen thuộc mà anh đã bỏ lỡ bấy lâu nay.
Mắt nhìn thấy lon cà phê đặt cạnh giường, Trầm Úy Vũ đưa tay ra cầm lấy, giật nắp lon xuống rồi đặt lon về chỗ cũ.
Anh quyết định thừa dịp này đem trói cô lại, đời này đừng hòng rời khỏi anh!
“Quả đào nhỏ, trên thế giới này không có người nào tốt như anh đâu, cho nên em hãy làm vợ anh nhé, với lại dù sao em cũng chỉ có thể cưới một mình anh thôi!” Trầm Úy Vũ bá đạo nói, nâng tay cô lên, đem cái nắp lon đeo vào ngón áp út của cô.
Oa! Người này đúng là da mặt dày! Nhưng mà cô lại rất thích nghe thấy giọng điệu cường thế như vậy của anh!
Cô khanh khách cười vang, nói: “Nào có ai lại cầu hôn như vậy! Lợi dụng lúc người ta không để ý mà đeo nhẫn, người ta có muốn đổi ý cũng không được. ”
Trầm Úy Vũ cắn nhẹ lên tai cô, tức giận cảnh cáo: “Không cho đổi ý, cũng không được thương lượng!”, sau đó lại nói thêm: “Không nhân cơ hội trói em lại, chỉ sợ em sẽ bị tên nhóc thối kia lừa gạt rồi cùng nó chạy mất, trong hôn lễ anh sẽ đeo nhẫn kim cương cho em. ”
Sờ lên cái nắp lon, Đào Lộ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, song lại không khỏi suy nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn kia, cắn môi nói: “Úy Vũ…Ba của em…Anh…”
“Bảo bối, em đừng lo, mặc dù nói thật là anh vẫn chưa thể chấp nhận được hành động của ba em, nhưng anh sẽ cố gắng để hòa thuận với ông, chuyện kia hãy cứ đem nó chôn vùi trong quá khứ đi…” Anh xoa đầu cô, mỉm cười đáp.
Đang lúc hai người đang nùng tình mật ý thì Quản Sĩ Huân đã đứng ở cửa, cười hì hì nói: “Tôi đã giúp Đào Lộ làm thủ tục xuất viện rồi, cũng đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói tạm thời không có chuyện gì rồi, về nhà nghỉ ngơi nhiều sẽ khỏe lại, cho nên bây giờ chúng ta có thể xuất viện về nhà rồi ~”
Đào Lộ xuống giường đi vệ sinh, Trầm Úy Vũ thu dọn lại mấy thứ, lúc này Quản Sĩ Huân lại nhỏ giọng nhắc nhở Trầm Úy Vũ: “Đúng rồi, bác sĩ nói là cô ấy không thể chịu nổi kích thích, nhất là chuyện giường chiếu, vất vả cho anh rồi, ha ha ~”
Trầm Úy Vũ nghe xong, sắc mặt liền trở nên khó coi, nhưng vì sức khỏe của cô nên cũng gật đầu đồng ý, trong lòng ai oán sao mình không sớm hòa hợp với Đào Lộ chứ, như vậy ít nhất cũng không phải nhẫn nhịn trong suốt một thời gian dài rồi!
Quản Sĩ Huân đương nhiên là có thể đọc được một phần suy nghĩ của thủ trưởng, nhìn anh có vẻ như đang lực bất tòng tâm, tất nhiên rồi, vì chuyện vận động kịch liệt trên giường sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng mà, ha ha~
Trầm Úy Vũ mắt nhìn màn hình điện thoại xem tin tức trong và ngoài nước, sau đó lại liếc nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Khi anh đưa mắt nhìn vào di động lần thứ hai thì Đào Lộ chậm rãi mở mắt ra, càng không ngờ hơn là cô lại nhìn thấy anh trong lúc này.
Dù là lúc nào thì Trầm Úy Vũ cũng tạo cho người ta một cảm giác bị áp bức, nhưng nếu cho cô chọn, thì cô vẫn thấy hình ảnh lúc này của anh vẫn là tuyệt nhất, yên lặng cúi đầu tập trung vào một chuyện gì đó, không kích động nói ra những câu châm chọc cô.
Trầm Úy Vũ cảm nhận được có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, bèn liếc mắt nhìn cô, lập tức trông thấy đôi mắt to của cô đang ngập nước, thoạt nhìn mềm yếu khiến cho người ta muốn thương yêu.
Anh vội vàng cất di động vào túi quần, đưa tay ra nắm trọn lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Còn đau không em? Quả đào nhỏ…”
Vừa nghe thấy ba chữ “quả đào nhỏ” từ trong miệng anh, Đào Lộ liền cảm thấy mắt và mũi chua xót, nước mắt cũng lẳng lặng rơi xuống.
Cô mím môi lắc đầu, đã lâu rồi không được nghe anh gọi cô như vậy, trong giọng nói còn hàm chứa cả sự quan tâm và yêu thương, khiến cho cô xúc động vô cùng.
Thấy cô rơi nước mắt, Trầm Úy Vũ sợ hãi ngồi lên giường, ôm cô vào lòng, vừa vỗ nhẹ vừa nói: “Là do anh không tốt, em đừng khóc, nếu còn tức giận thì cứ đánh anh đây này, bảo bối không khóc không khóc…”, anh không quên lời dặn của Quản Sĩ Huân, rất sợ tâm trạng của cô xấu đi.
Đào Lộ dán vào ngực anh, sửng sốt hồi lâu mới nhẹ nhàng vòng tay ra sau ôm lấy thắt lưng anh, dùng sức hít thở mùi hương thơm ngát quen thuộc, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp toàn thân.
“Quả đào nhỏ, trở về bên anh nhé, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng sẽ liều mạng bảo vệ em!” Trầm Úy Vũ ôm chặt Đào Lộ, cằm cọ nhẹ lên tóc cô.
“Anh…Anh biết rồi à…” Đào Lộ nhỏ giọng hỏi, lúc nghe bác sĩ nói cô có thai, cô đã sợ đến choáng váng đầu óc, có nghĩ cũng không ngờ là mình đã có em bé!
Nghe thấy lời của anh, cô thật sự sợ rằng anh tình nguyện giảng hòa với cô không phải vì tình yêu, mà là vì trong bụng cô có con của anh, người ta nói mẹ dựa hơi con, lúc này giá trị của đứa bé chưa ra đời cao hơn cô, vị thế cũng quan trọng hơn cô.
Có phải anh sợ cô sẽ sảy thai, cho nên thái độ đối với cô mới thay đổi nhanh như vậy? Hơn nữa có thể anh cũng rất muốn có đứa con này, cho nên mới nói muốn cô quay trở về bên anh?
“Anh…Có phải vì thương hại em nên mới nói như vậy đúng không? Nếu là vì thế thì không cần đâu, em không muốn sống cùng với một người không thương em…” Còn chưa nói xong thì đã bị anh cắt ngang.
“Cô bé ngốc, anh thật lòng yêu em, không có em, anh sẽ phát điên, sẽ khó chịu, làm chuyện gì cũng không thấy hứng thú, anh rất sợ, bảo bối, anh không thể không có em. ” Trầm Úy Vũ khẽ đẩy cô ra một chút, ánh mắt chân thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đưa tay lên giúp cô lau đi những giọt nước mắt lăn trên má.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười ngọt ngào vô cùng, giống như một đóa hoa đào nở rộ, xinh đẹp động lòng người, tay nhỏ bé sờ lên mặt anh, làm nũng nói: “Em cũng rất yêu anh, sau này chuyện gì anh cũng phải nghe theo em, không được bắt nạt em, không được mắng em, không được…Ưm…”
Trầm Úy Vũ chịu không nổi nét mặt khả ái kia của cô, liền dứt khoát cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ, đem lời nói của cô nuốt hết vào trong bụng, miệng lưỡi cuồng nhiệt xâm chiếm hương vị ngọt ngào bên trong miệng cô.
Mãi đến khi thấy ánh mắt cô đã trở nên mông lung, hai má ửng hồng, anh mới buông cô ra, khàn giọng nói: “Cái gì anh cũng nghe em hết, chỉ cần em đừng rời xa anh là được. ”
Lúc ôm cô vào lòng, anh mới cảm nhận được niềm hạnh phúc quen thuộc mà anh đã bỏ lỡ bấy lâu nay.
Mắt nhìn thấy lon cà phê đặt cạnh giường, Trầm Úy Vũ đưa tay ra cầm lấy, giật nắp lon xuống rồi đặt lon về chỗ cũ.
Anh quyết định thừa dịp này đem trói cô lại, đời này đừng hòng rời khỏi anh!
“Quả đào nhỏ, trên thế giới này không có người nào tốt như anh đâu, cho nên em hãy làm vợ anh nhé, với lại dù sao em cũng chỉ có thể cưới một mình anh thôi!” Trầm Úy Vũ bá đạo nói, nâng tay cô lên, đem cái nắp lon đeo vào ngón áp út của cô.
Oa! Người này đúng là da mặt dày! Nhưng mà cô lại rất thích nghe thấy giọng điệu cường thế như vậy của anh!
Cô khanh khách cười vang, nói: “Nào có ai lại cầu hôn như vậy! Lợi dụng lúc người ta không để ý mà đeo nhẫn, người ta có muốn đổi ý cũng không được. ”
Trầm Úy Vũ cắn nhẹ lên tai cô, tức giận cảnh cáo: “Không cho đổi ý, cũng không được thương lượng!”, sau đó lại nói thêm: “Không nhân cơ hội trói em lại, chỉ sợ em sẽ bị tên nhóc thối kia lừa gạt rồi cùng nó chạy mất, trong hôn lễ anh sẽ đeo nhẫn kim cương cho em. ”
Sờ lên cái nắp lon, Đào Lộ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, song lại không khỏi suy nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn kia, cắn môi nói: “Úy Vũ…Ba của em…Anh…”
“Bảo bối, em đừng lo, mặc dù nói thật là anh vẫn chưa thể chấp nhận được hành động của ba em, nhưng anh sẽ cố gắng để hòa thuận với ông, chuyện kia hãy cứ đem nó chôn vùi trong quá khứ đi…” Anh xoa đầu cô, mỉm cười đáp.
Đang lúc hai người đang nùng tình mật ý thì Quản Sĩ Huân đã đứng ở cửa, cười hì hì nói: “Tôi đã giúp Đào Lộ làm thủ tục xuất viện rồi, cũng đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói tạm thời không có chuyện gì rồi, về nhà nghỉ ngơi nhiều sẽ khỏe lại, cho nên bây giờ chúng ta có thể xuất viện về nhà rồi ~”
Đào Lộ xuống giường đi vệ sinh, Trầm Úy Vũ thu dọn lại mấy thứ, lúc này Quản Sĩ Huân lại nhỏ giọng nhắc nhở Trầm Úy Vũ: “Đúng rồi, bác sĩ nói là cô ấy không thể chịu nổi kích thích, nhất là chuyện giường chiếu, vất vả cho anh rồi, ha ha ~”
Trầm Úy Vũ nghe xong, sắc mặt liền trở nên khó coi, nhưng vì sức khỏe của cô nên cũng gật đầu đồng ý, trong lòng ai oán sao mình không sớm hòa hợp với Đào Lộ chứ, như vậy ít nhất cũng không phải nhẫn nhịn trong suốt một thời gian dài rồi!
Quản Sĩ Huân đương nhiên là có thể đọc được một phần suy nghĩ của thủ trưởng, nhìn anh có vẻ như đang lực bất tòng tâm, tất nhiên rồi, vì chuyện vận động kịch liệt trên giường sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng mà, ha ha~
Tác giả :
Độc Cô Cầu Yêu