Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ
Chương 82: Giáo sư, thầy có thể làm em thêm một lần nữa không?
Edit & Beta: Ami Cuteo ><
Đối mặt với lời nói kinh thế hãi tục này của Lâm Nhụy, hô hấp của
Phó Duẫn Thừa cứng lại, ngay cả đại não cũng có chỗ trống trong nháy mắt.
Là anh nghe lầm sao?
Lời Lâm Nhụy nói có thể coi là tương đương với việc trần trụi trực tiếp. Cái chữ "làm" kia, phối hợp với tươi cười mị thái mọc lan tràn, không chỉ không có vẻ thô tục mà ngược lại còn làm cho Phó Duẫn Thừa trong giây lát liền nhớ tới lần hai người tiếp xúc thân mật trước đó.
Vượt qua điểm mấu chốt của đạo đức, trận dây dưa thân thể điên cuồng không màng tất cả đó.
Anh làm cô.
Tại trong văn phòng nho nhỏ này.
Trên bàn, trước cửa sổ, dựa vào tường, thử hết các tư thế.
Anh tận tình rong ruổi ở trên thân thể Lâm Nhụy, tiếng rên rỉ nhỏ vụn của cô, mồ hôi đầm đìa, cùng nhau trầm luân ở bên trong dục vọng...
Tất cả dường như mới xảy ra ngày hôm qua.
Phó Duẫn Thừa cảm giác hạ thể của bản thân có một dòng nhiệt lưu đang tăng vọt, anh gian nan áp chế dục vọng nóng bỏng kia.
"Em nhắc... Đến chuyện đó làm gì?"
"Không có gì." Lâm Nhụy trả lời nhẹ nhàng.
"Chỉ là đột nhiên nhớ tới giáo sư lần đó làm em thật sướng, suýt chút nữa liền đi đường cũng không được, giáo sư đúng là quá lợi hại."
Lâm Nhụy vừa khen vừa híp mắt, ánh mắt chưa đã thèm, như là đang hồi tưởng dư vị trong tình cảnh ngay lúc đó.
Chỉ nghe cô nhẹ giọng thuật lại: "À đúng rồi, giáo sư còn nói tiểu huyệt của em là tiểu huyệt nộn và chảy nhiều nước nhất mà thầy từng thấy qua a, hút thầy thật chặt, hận không thể làm chết tiểu tao hóa là em đây đâu... Ân, thầy còn nhớ rõ sao, Phó... giáo... sư?"
Ở trong ánh mắt hài hước của Lâm Nhụy, Phó Duẫn Thừa xấu hổ không còn chỗ nào để trốn.
Những lời nói dâm đãng này, xác thật là anh lúc ấy đâm thọc đặc biệt sảng khoái nên đã nói không lựa lời.
Nếu trong ngày thường, anh tuyệt đối sẽ không có khả năng nói ra những lời này. Nhưng hiện tại lại bị Lâm Nhụy thuật lại một chữ cũng không sai, khiến mặt anh đỏ bừng.
Hơn nữa, cố tình lại được phát ra từ cái miệng nhỏ hồng hồng của Lâm Nhụy, thật quá dụ hoặc.
Dục vọng dưới háng đang ồn ào náo động, anh mở miệng, thanh âm mất tiếng: "Thế cho nên?"
"Thế cho nên a..."
Lâm Nhụy chậm rì rì kéo dài âm điệu, ánh mắt lướt qua vật căng phồng ở giữa quần tây của Phó Duẫn Thừa rồi cười càng thêm vui sướng.
Vừa dâm đãng vừa quyến rũ.
"Giáo sư, thầy có thể làm em thêm một lần nữa không?"
"..."
Trả lời Lâm Nhụy là một mảnh trầm mặc, còn thêm, tiếng thở dốc thô nặng của người đàn ông.
Dục vọng rõ như ban ngày.
Lâm Nhụy nhẹ vặn vòng eo, mỉm cười đến gần Phó Duẫn Thừa...
Mà trên bàn làm việc, một chiếc di động màu đen lặng yên không một tiếng động nằm ở nơi đó.
Nếu có người mở lên nhìn thì liền sẽ phát hiện, trên màn hình di động giờ phút này biểu hiện đang trong cuộc trò chuyện.
Đối tượng trò chuyện —— Thẩm Lam.
......
Hôm nay vốn hẳn là một ngày bình thường mà lại thoải mái.
Lúc nhận được điện thoại của Phó Duẫn Thừa, Thẩm Lam đang nằm ở trên sô pha xem TV.
Cô đắp mặt nạ, trên bàn còn bày trái cây cùng đồ ăn vặt mà cô thích, cực kỳ khoái hoạt.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Lam đã xin công ty cho kéo dài kỳ nghỉ, bởi vậy nên cô có thể vô cùng an tâm ở nhà, cùng chồng chung một chỗ, thuận tiện chuẩn bị mang thai.
Cuộc hôn nhân bất hạnh của cô em họ đã gõ một hồi chuông cảnh báo cho Thẩm Lam. Chồng cô ưu tú như vậy, lỡ một ngày nào đó thật sự bị hồ ly tinh bên ngoài sấn hư mà nhập câu đi thì sao a?
Không phải không tin chồng mà chỉ là có câu nói gọi là nữ truy nam cách một tầng sa, cô đi công tác dài ngày ở bên ngoài, thời gian trôi qua lâu, ai có thể bảo đảm chồng cô sẽ không tâm động với người khác?
Thế cho nên, vẫn là trước tiên ở nhà giữ gìn tình cảm với chồng, sinh con xong rồi lại nói tiếp chuyện khác.
Cô hiểu biết chồng mình, Phó Duẫn Thừa đáng tin cậy hơn so với tên xấu xa Lục Trạch - chồng em họ cô kia. Nếu thực sự có con thì gia đình này liền tính là chân chính mưa gió không ngã, đến lúc đó, cô lại yên tâm đi công tác cũng không muộn.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là, chồng cô mỗi ngày đều phải đi làm, sau khi trở về nhà thì cũng vẫn luôn ngâm mình ở trong phòng đọc sách. Tần suất làm tình của hai người họ trong khoảng thời gian này ít ỏi không có mấy.
Cũng may, Thẩm Lam cũng không hề coi trọng chuyện làm tình nên không hề để ý, cô còn đang trong giai đoạn chuẩn bị trước khi mang thai. Ngày thích hợp để mang thai vẫn chưa tới, thế cho nên cô cũng không vội.
Trong TV đang truyền phát cảnh nam chính thâm tình cầu hôn nữ chủ.
Phim truyền hình với khuôn sáo cũ, nhưng dùng để giết thời gian vẫn là một lựa chọn không tồi.
Thẩm Lam lười biếng dùng một tay tiếp điện thoại, đôi mắt lại không hề rời khỏi màn hình.
"Alo, ông xã?"
Vốn tưởng rằng chồng có chuyện gì muốn nói, ai ngờ rằng sau khi kết nối điện thoại, bên trong không ai nói chuyện, một mảnh trầm mặc.
Nhưng trong mơ hồ, lại có thể nghe được tiếng bước chân của người đi đường cùng một ít tạp âm.
Quả thực là không thể hiểu được.
Hẳn là chồng cô không cẩn thận ấn sai nút gọi a.
Thẩm Lam bĩu môi, đang định cắt đứt cuộc trò chuyện.
Nhưng mà liền ở ngay lúc cô định tắt điện thoại thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nữ rõ ràng.
Thanh âm kia nũng nịu, tinh tế nhu nhu, cho dù cách microphone cũng có thể cảm nhận được phần mị ý kia.
Mà nội dung của câu nói kia càng làm cho khóe mắt Thẩm Lam muốn nứt ra.
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nữ nũng nịu kia nói:
"Phó giáo sư, thầy còn nhớ rõ lúc trước thầy làm em như thế nào ở trong văn phòng này không?"
...
"Phanh" một tiếng, Thẩm Lam hung hăng ném chiếc điều khiển từ xa trên tay hướng về phía TV.
Hình ảnh nam nữ chính thâm tình chân thành ôm nhau trên TV lập lòe, thực nhanh biến thành màn hình đen.
Màn hình TV với tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên rách nát, ở giữa xuất hiện một lỗ thủng to, kéo dài ra tứ phía tạo thành một cái mạng nhện.
Thẩm Lam ngay lập tức đứng dậy, lột mặt nạ xuống rồi xanh mặt đi hướng cửa...
Theo cánh cửa bị mạnh mẽ đóng cái rầm, trong phòng khách lại khôi phục vẻ tĩnh mịch khi không có người.
Chỉ có TV màn hình đen vỡ nát là cuộc đối thoại ngọt ngào của nam nữ chủ ở bên trong vẫn còn đang tiếp tục.
"Tiểu Như, anh thề sẽ cho em một gia đình hạnh phúc, yêu em suốt đời suốt kiếp, mãi không thay lòng!"
Giống như đang trào phúng cái gì đó.
......
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Học bà tác giả, từ h ai chê truyện hay gì gì thì cũng sẽ bỏ ngoài tai và edit tiếp, nhưng mong là các bạn cmt phê bình có văn hóa chút, đừng cmt chê bai tục tĩu nhé ahihi ><
Đối mặt với lời nói kinh thế hãi tục này của Lâm Nhụy, hô hấp của
Phó Duẫn Thừa cứng lại, ngay cả đại não cũng có chỗ trống trong nháy mắt.
Là anh nghe lầm sao?
Lời Lâm Nhụy nói có thể coi là tương đương với việc trần trụi trực tiếp. Cái chữ "làm" kia, phối hợp với tươi cười mị thái mọc lan tràn, không chỉ không có vẻ thô tục mà ngược lại còn làm cho Phó Duẫn Thừa trong giây lát liền nhớ tới lần hai người tiếp xúc thân mật trước đó.
Vượt qua điểm mấu chốt của đạo đức, trận dây dưa thân thể điên cuồng không màng tất cả đó.
Anh làm cô.
Tại trong văn phòng nho nhỏ này.
Trên bàn, trước cửa sổ, dựa vào tường, thử hết các tư thế.
Anh tận tình rong ruổi ở trên thân thể Lâm Nhụy, tiếng rên rỉ nhỏ vụn của cô, mồ hôi đầm đìa, cùng nhau trầm luân ở bên trong dục vọng...
Tất cả dường như mới xảy ra ngày hôm qua.
Phó Duẫn Thừa cảm giác hạ thể của bản thân có một dòng nhiệt lưu đang tăng vọt, anh gian nan áp chế dục vọng nóng bỏng kia.
"Em nhắc... Đến chuyện đó làm gì?"
"Không có gì." Lâm Nhụy trả lời nhẹ nhàng.
"Chỉ là đột nhiên nhớ tới giáo sư lần đó làm em thật sướng, suýt chút nữa liền đi đường cũng không được, giáo sư đúng là quá lợi hại."
Lâm Nhụy vừa khen vừa híp mắt, ánh mắt chưa đã thèm, như là đang hồi tưởng dư vị trong tình cảnh ngay lúc đó.
Chỉ nghe cô nhẹ giọng thuật lại: "À đúng rồi, giáo sư còn nói tiểu huyệt của em là tiểu huyệt nộn và chảy nhiều nước nhất mà thầy từng thấy qua a, hút thầy thật chặt, hận không thể làm chết tiểu tao hóa là em đây đâu... Ân, thầy còn nhớ rõ sao, Phó... giáo... sư?"
Ở trong ánh mắt hài hước của Lâm Nhụy, Phó Duẫn Thừa xấu hổ không còn chỗ nào để trốn.
Những lời nói dâm đãng này, xác thật là anh lúc ấy đâm thọc đặc biệt sảng khoái nên đã nói không lựa lời.
Nếu trong ngày thường, anh tuyệt đối sẽ không có khả năng nói ra những lời này. Nhưng hiện tại lại bị Lâm Nhụy thuật lại một chữ cũng không sai, khiến mặt anh đỏ bừng.
Hơn nữa, cố tình lại được phát ra từ cái miệng nhỏ hồng hồng của Lâm Nhụy, thật quá dụ hoặc.
Dục vọng dưới háng đang ồn ào náo động, anh mở miệng, thanh âm mất tiếng: "Thế cho nên?"
"Thế cho nên a..."
Lâm Nhụy chậm rì rì kéo dài âm điệu, ánh mắt lướt qua vật căng phồng ở giữa quần tây của Phó Duẫn Thừa rồi cười càng thêm vui sướng.
Vừa dâm đãng vừa quyến rũ.
"Giáo sư, thầy có thể làm em thêm một lần nữa không?"
"..."
Trả lời Lâm Nhụy là một mảnh trầm mặc, còn thêm, tiếng thở dốc thô nặng của người đàn ông.
Dục vọng rõ như ban ngày.
Lâm Nhụy nhẹ vặn vòng eo, mỉm cười đến gần Phó Duẫn Thừa...
Mà trên bàn làm việc, một chiếc di động màu đen lặng yên không một tiếng động nằm ở nơi đó.
Nếu có người mở lên nhìn thì liền sẽ phát hiện, trên màn hình di động giờ phút này biểu hiện đang trong cuộc trò chuyện.
Đối tượng trò chuyện —— Thẩm Lam.
......
Hôm nay vốn hẳn là một ngày bình thường mà lại thoải mái.
Lúc nhận được điện thoại của Phó Duẫn Thừa, Thẩm Lam đang nằm ở trên sô pha xem TV.
Cô đắp mặt nạ, trên bàn còn bày trái cây cùng đồ ăn vặt mà cô thích, cực kỳ khoái hoạt.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Lam đã xin công ty cho kéo dài kỳ nghỉ, bởi vậy nên cô có thể vô cùng an tâm ở nhà, cùng chồng chung một chỗ, thuận tiện chuẩn bị mang thai.
Cuộc hôn nhân bất hạnh của cô em họ đã gõ một hồi chuông cảnh báo cho Thẩm Lam. Chồng cô ưu tú như vậy, lỡ một ngày nào đó thật sự bị hồ ly tinh bên ngoài sấn hư mà nhập câu đi thì sao a?
Không phải không tin chồng mà chỉ là có câu nói gọi là nữ truy nam cách một tầng sa, cô đi công tác dài ngày ở bên ngoài, thời gian trôi qua lâu, ai có thể bảo đảm chồng cô sẽ không tâm động với người khác?
Thế cho nên, vẫn là trước tiên ở nhà giữ gìn tình cảm với chồng, sinh con xong rồi lại nói tiếp chuyện khác.
Cô hiểu biết chồng mình, Phó Duẫn Thừa đáng tin cậy hơn so với tên xấu xa Lục Trạch - chồng em họ cô kia. Nếu thực sự có con thì gia đình này liền tính là chân chính mưa gió không ngã, đến lúc đó, cô lại yên tâm đi công tác cũng không muộn.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là, chồng cô mỗi ngày đều phải đi làm, sau khi trở về nhà thì cũng vẫn luôn ngâm mình ở trong phòng đọc sách. Tần suất làm tình của hai người họ trong khoảng thời gian này ít ỏi không có mấy.
Cũng may, Thẩm Lam cũng không hề coi trọng chuyện làm tình nên không hề để ý, cô còn đang trong giai đoạn chuẩn bị trước khi mang thai. Ngày thích hợp để mang thai vẫn chưa tới, thế cho nên cô cũng không vội.
Trong TV đang truyền phát cảnh nam chính thâm tình cầu hôn nữ chủ.
Phim truyền hình với khuôn sáo cũ, nhưng dùng để giết thời gian vẫn là một lựa chọn không tồi.
Thẩm Lam lười biếng dùng một tay tiếp điện thoại, đôi mắt lại không hề rời khỏi màn hình.
"Alo, ông xã?"
Vốn tưởng rằng chồng có chuyện gì muốn nói, ai ngờ rằng sau khi kết nối điện thoại, bên trong không ai nói chuyện, một mảnh trầm mặc.
Nhưng trong mơ hồ, lại có thể nghe được tiếng bước chân của người đi đường cùng một ít tạp âm.
Quả thực là không thể hiểu được.
Hẳn là chồng cô không cẩn thận ấn sai nút gọi a.
Thẩm Lam bĩu môi, đang định cắt đứt cuộc trò chuyện.
Nhưng mà liền ở ngay lúc cô định tắt điện thoại thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nữ rõ ràng.
Thanh âm kia nũng nịu, tinh tế nhu nhu, cho dù cách microphone cũng có thể cảm nhận được phần mị ý kia.
Mà nội dung của câu nói kia càng làm cho khóe mắt Thẩm Lam muốn nứt ra.
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nữ nũng nịu kia nói:
"Phó giáo sư, thầy còn nhớ rõ lúc trước thầy làm em như thế nào ở trong văn phòng này không?"
...
"Phanh" một tiếng, Thẩm Lam hung hăng ném chiếc điều khiển từ xa trên tay hướng về phía TV.
Hình ảnh nam nữ chính thâm tình chân thành ôm nhau trên TV lập lòe, thực nhanh biến thành màn hình đen.
Màn hình TV với tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên rách nát, ở giữa xuất hiện một lỗ thủng to, kéo dài ra tứ phía tạo thành một cái mạng nhện.
Thẩm Lam ngay lập tức đứng dậy, lột mặt nạ xuống rồi xanh mặt đi hướng cửa...
Theo cánh cửa bị mạnh mẽ đóng cái rầm, trong phòng khách lại khôi phục vẻ tĩnh mịch khi không có người.
Chỉ có TV màn hình đen vỡ nát là cuộc đối thoại ngọt ngào của nam nữ chủ ở bên trong vẫn còn đang tiếp tục.
"Tiểu Như, anh thề sẽ cho em một gia đình hạnh phúc, yêu em suốt đời suốt kiếp, mãi không thay lòng!"
Giống như đang trào phúng cái gì đó.
......
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Học bà tác giả, từ h ai chê truyện hay gì gì thì cũng sẽ bỏ ngoài tai và edit tiếp, nhưng mong là các bạn cmt phê bình có văn hóa chút, đừng cmt chê bai tục tĩu nhé ahihi ><
Tác giả :
Đông Bôn Tây Cố