Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi
Chương 22 Chương 22
Tôi siết chặt lấy cổ tay Thích Yên Nhiên lại, cô ấy âm thầm so cao thấp với tôi không chịu buông ra, tôi nói: "Ai bảo tôi không có người yêu chứ, chỉ có thể nhịn thôi."
Cô ấy buông ra trong chớp mắt, sau đó nện vào vai tôi một cái mạnh bạo, hờn dỗi: "Ý cậu là sao?"
Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy, gương mặt cô ấy mang theo nụ cười cực kỳ miễn cưỡng, ánh mắt nhìn tôi lấp lánh, xem ra tôi đã nói sai rồi, tôi không hề muốn khiến mối quan hệ đi đến mức giương cung bạt kiếm thế này, cho dù tất cả mọi người đều tưởng chúng tôi là một đôi.
Tôi nói: "Chị gái ơi, chị quên rằng đơn vị khuyến khích kết hôn trễ sao, nhà tôi dạy rằng trước hôn nhân không được bậy bạ, nói tóm lại là tôi chỉ có thể nhịn mà thôi."
Ánh mắt Thích Yên Nhiên sáng tối thất thường: "Đừng có đánh trống lảng."
Tôi: "?"
Cô ấy nói: ""Tôi không có người yêu" là sao?"
Cô gái xõa tóc lướt nhanh qua chúng tôi, mang theo sự e sợ và xấu hổ dò xét chúng tôi, giống như một chú chim sơn ca hoạt bát, Thích Yên Nhiên túm lấy cổ áo tôi ép tôi quay người lại đối mặt với cô ấy, tôi giữ vững đế giày mỉm cười:
"Tôi có sao?"
Thích Yên Nhiên cắn môi, giống như đã bị tôi chọc tức một cách triệt để, cô ấy hôn mạnh xuống, răng cứa vào môi tôi, trước giờ Thích Yên Nhiên vẫn luôn dè dặt tự ái, tôi không ngờ cô ấy lại dám bất chấp thân mật với tôi trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Chiếc lưỡi run rẩy đẩy đôi môi rồi quét đến răng tôi, không còn đường để tiến, sự kiêu ngạo và tự tôn của cô ấy đã dần quay trở lại.
Buông môi và đẩy tôi ra, tôi ngã xuống mặt băng, cô ấy thẹn quá thành giận, đỏ mắt mắng tôi một câu "Triệu Dịch Lam cậu là đồ khốn nạn!" rồi quay đầu bỏ đi.
Vương Vũ Siêu và một cô gái đến đỡ tôi dậy, hả hê hỏi tôi làm gì chị đẹp vậy, giận ghê gớm đến thế.
Tôi lau đi nước bọt trên miệng: "Đứng không vững."
Một lúc sau Thích Yên Nhiên mới gửi liên tục vài tin nhắn tới: "Tôi không vì thích cậu thì tội tình gì phải lãng phí bốn năm trời với cậu?"
"Cậu tưởng tôi chẳng có ai theo đuổi sao? Gia thế tốt hơn cậu đẹp trai hơn cậu còn đang xếp hàng chờ tôi kia kìa, chỉ có cậu chẳng xem tôi ra gì thôi."
"Triệu Dịch Lam cậu không thể như vậy với tôi được, tôi chưa bao giờ muốn chơi đùa với cậu cả."
"Lúc nãy tôi kích động quá, xin lỗi."
Tôi gõ chữ: "Chẳng ai ép gì ai, không đáng giận gì."
Nghĩ nghĩ rồi lại xóa đi, tôi trả lời cô ấy: "Tôi cũng không muốn chơi đùa, không thì đã tùy ý lên giường với cậu rồi, tôi là con trai, kéo quần lên là xong chuyện, cậu thì không được."
Cô ấy trả lời: "Tôi chỉ thấy cậu...!cậu có yêu tôi không?"
Chữ "yêu" này quá nặng nề, nhất thời tôi không biết xác định đến nào, tôi có yêu Thích Yên Nhiên hay không? Tôi chỉ hơi thích cô ấy, so với những cô gái lạ khác, cô ấy là một đối tượng quen thuộc khá thoải mái.
Tôi có gì nói nấy: "Không biết, ai là vợ tôi thì tôi yêu người đó, nhưng chuyện tương lai bây giờ không thể trả lời cậu được."
Thích Yên Nhiên không trả lời tôi nữa, chắc cũng ít có tức tôi lắm, thật sự tôi không dám tùy tiện hứa trước với cô ấy.
Vì chuyện cô tôi mang thai Đoàn Minh Phong năm ấy mà ông nội tôi cực kỳ tức giận, từ đó về sau liền lập nên quy tắc, hễ là người nhà họ Triệu thì không được bao nuôi phụ nữ rồi sinh con riêng như những công tử ăn chơi trác táng kia.
"Yêu đương không với mục đích hôn nhân đều là lưu manh không đàng hoàng." Với xã hội hiện đại thì đó là một tư tưởng bảo thủ, nhưng đối với người già thì đây là tư tưởng chịu trách nhiệm với hôn nhân.
Hơn nữa, tôi và Đoàn Minh Phong đã bên nhau quá lâu rồi, em là người cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, nếu tôi nói lời không giữ lời thì em nhất định sẽ thất vọng, đến lúc đó lại giận lẫy không ngó đến tôi, chạy ra khỏi tầm kiểm soát của tôi khiến tôi lo lắng sợ hãi, dần dần rồi tôi cũng quen việc nói được làm được với em.
Nhưng tôi hiểu sai một chuyện, tình yêu và hôn nhân chưa chắc hoàn toàn là mối quan hệ đồng đẳng.
Có một số người kết hôn không phải vì yêu, mà là vì muốn có một mái nhà, người là loài động vật quần thể, hôn nhân có thể buộc mấy người lại với nhau sưởi ấm cho nhau, giống như Vương Thủ Trung và bà Đoàn.
Còn tình yêu là sự mờ mịt mà tự do, không bị ràng buộc bởi bất cứ đạo đức và pháp luật nào, khi lãng mạn sẽ khiến người ta vui thích, mà khi cầu nhưng không có sẽ làm người ta đau khổ tuyệt vọng, ví dụ như cô tôi và Đoàn Minh Phong.
Tôi mặc định rằng nền mống của hôn nhân của tôi chính là tình yêu, người tôi yêu buộc phải có khả năng khiến tôi nặng tình khó thoát.
Trong thời đại vật chất thiếu thốn, của hồi môn của bà nội tôi chỉ có một chiếc giường gỗ sưa mà ba của bà tự tay làm, chiếc giường ấy bà nội cứ tiếc mãi không nỡ bỏ, nhưng thời gian đã quá lâu rồi, những mối ghép đã trở nên lỏng lẻo, nằm xuống nhúc nhích chút là lại ra tiếng kêu kẽo kẹt, chiếc giường này được mang đến phòng dành cho khách, bảo mẫu dọn dẹp phòng cho tôi, đặt chiếc giường gỗ sưa này ở đó.
May mà tướng ngủ của tôi nề nếp nên vấn đề không quá lớn, nhưng vào nửa đêm một ngày nọ Đoàn Minh Phong chạy đến phòng tôi, nói phòng em có côn trùng, sợ vã cả mồ hôi.
Tôi biết em sợ côn trùng, vội vàng ngồi dậy đi bắt côn trùng cho em, đầu óc tôi mụ mị tìm cả buổi trời cũng không tìm được con gì kêu "vo ve" mà em nói cả.
Đoàn Minh Phong trốn bên cửa không dám bước vào: "Chắc chắn nó vẫn còn đó."
Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm lấy gối em, tắt đèn bảo em đến phòng tôi ngủ, trên hành lang Đoàn Minh Phong vội vã lôi kéo tôi chạy, nói:
"Đi nhanh lên, không nó thấy phòng anh có đèn là sẽ vào theo đó."
Tôi cười khóc chẳng xong: "Nó dám vào anh đập chết nó."
Đoàn Minh Phong sợ ánh đèn sẽ thu hút côn trùng, phá lệ tắt đèn đi ngủ.
Sau đó tôi bị đánh thức vô số lần bởi tiếng kêu "kẽo kẹt" của chiếc giường, Đoàn Minh Phong ngũ vẫn "hoang dại" như thế, tôi hận không thể trói cả tay cả chân em, cuối cùng chỉ có thể ôm chặt lấy em lại, từ nhỏ tôi và em ngủ chung một giường đã quen rồi, cũng không thấy có gì, nhưng sáng sớm khi cô tôi gọi con trai dậy ăn sáng, Đoàn Minh Phong không ở trong phòng, cô liền tìm đến chỗ của tôi, cửa vừa mở ra là thấy tay chân chúng tôi ôm quấn lấy nhau.
Hai đứa ranh to xác trẻ tuổi sung sức chúng tôi, mà nhất là tôi, chỉ đang mặc quần lót, tôi vừa mở mắt ra nhìn thấy cô là giật thót vội vàng kéo chăn đến che đũng quần lại, còn chú heo con Đoàn Minh Phong thì vẫn ngủ ưm ưm a a say sưa, còn càu nhàu dúi dúi vào lòng tôi nữa chứ.
Tôi tôi gượng gạo rút cánh tay mình dưới cổ của Đoàn Minh Phong ra, hoảng sợ nói: "Cô, con lớn rồi, cô phải gõ cửa chứ."
Cô giơ tay ra búng lên trán tôi: "Cậu làm chuyện thất đức gì mà không thể cho tôi thấy?"
Tôi: "..."