Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 236: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau
Nhưng sự chú ý của Thẩm Ngọc Thanh rõ ràng không phải nhằm vào Phạm Hồng Vũ, mà chuyển hướng sang phía Lục Nguyệt, vẻ mặt rất ôn hòa thân thiết. Rất hiển nhiên, Thẩm Ngọc Thanh cũng hiểu được, Lục Nguyệt là một nhân vật. Trong quan trường lăn lộn nhiều năm đều có con mắt độc đái chính xác này.
Lúc này Lục Nguyệt mới mỉm cười chào hỏi:
- Chủ tịch thị xã Thẩm, chúc mừng năm mới.
- Chúc mừng năm mới…
Thẩm Ngọc Thanh liên tục gật đầu, mang theo thần sắc trưng cầu.
- Chủ tịch Thẩm, tôi tên là Lục Nguyệt, hiện đang công tác ở thị xã Ngạn Hoa.
Cao Hưng Hán liền bổ sung:
- Đồng chí Ngọc Thanh, tiểu Lục là Phó Bí thư kiêm Phó Chủ tịch thường trực thị xã, là cán bộ trẻ từ Ban Tổ Chức Trung ương xuống để rèn luyện.
- Ồ, Phó chủ tịch Lục, xin chào, xin chào.
Thẩm Ngọc Thanh lập tức lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, giơ hai tay hướng về Lục Nguyệt, không tỏ ra mình là bề trên chút nào.
Mặc dù ông ta vẫn còn chưa rõ ràng lai lịch của Lục Nguyệt, nhưng chỉ cần có mấy chữ “Ban Tổ chức Trung ương” cũng đã đủ khiến ông ta thay đổi sắc mặt. Chỉ nhìn đơn giản, Lục Nguyệt mới hai mươi mấy tuổi như vậy nhưng đã làm đến chức Ngạn Hoa Phó bí thư kiêm Phó Chủ tịch thường trực thị xã thì cũng đã đủ để nói lên lai lịch không bình thường của ông ta.
- Không ngờ địa khu Ngạn Hoa ở phương diện trẻ hóa cán bộ lại đạt được bước tiến lớn như vậy. Đều là thiếu niên tuấn kiệt cả…
Thẩm Ngọc Thanh sau khi ngồi xuống, ánh mắt đảo qua Lục Nguyệt, Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ, cảm thán nói.
Có thể thấy được, Thẩm Ngọc Thanh có chút đắc ý vừa lòng. Mấy tháng trước rốt cuộc cũng đã lên làm chủ tịch, coi như đã thỏa mãn tâm nguyện.
Lục Nguyệt mỉm cười nó:
- Chủ tịch Thẩm, Hồng Châu và Ngạn Hoa đều là cái nôi của cách mạng, có dũng khí vì thiên hạ…
- Đúng đúng, hiện tại chiều hướng phát triển của việc cải cách mở cửa muốn trở nên sâu rộng thì nhất định phải có dũng khí này. Tiểu Cao, hình thức của thị trấn Phong Lâm các cô đểu đã nổi danh toàn tỉnh rồi đấy…
Thẩm Ngọc Thanh nhìn về phía Cao Khiết, ánh mắt rất thân thiết.
Cao Khiết liền khiêm tốn vài câu.
Thẩm Ngọc Thanh bật cười ha hả nói:
- Chủ tịch thành phố, ông xem. Chúng ta nên mời tiểu Cao và tiểu Phạm đến Hồng Châu để chia sẻ kinh nghiệm với lãnh đạo huyện thị phía dưới nhỉ?
Cao Hưng Hán bật cười ha hả, chưa biết trả lời thế nào.
Chuyện này cũng không nên thương lượng ở đây. Mời cán bộ cơ sở của Ngạn Hoa đến để truyền đạt kinh nghiệm, thế nào thì cũng phải gọi điện xin ý kiến của Bí thư Thành ủy một chúy, huống chi Cao Khiết lại là con gái của ông, cho nên càng phải chú ý cẩn thận hơn.
Thẩm Ngọc Thanh cũng chỉ nói mấy lời “nịnh nọt” như vậy mà thôi, sự chú ý của ông ta chủ yếu đặt ở Lục Nguyệt.
Căn cứ kinh nghiệm của Thẩm Ngọc Thanh, Lục Nguyệt như vậy nối cảnh nhất định không phải tầm thường, hôm nay có duyên gặp gỡ thế này thì cũng phải tạo quan hệ, không thể để “lãng phí tài nguyên” như vậy.
Bọn họ nói chuyện nhiệt tình, khiến cho Cao Dũng và Thẩm Quang Viễn cũng đứng ngồi không yên.
Cố “kiên trì” một chút, Cao Dũng rốt cuộc cũng không kìm nổi lén cầm máy game cầm tay. Cậu rất nhanh bị Tetris hấp hẫn, cho nên chơi rất hăng say.
Thẩm Quang Viễn thấy Cao Dũng như vậy thì sao có thể nhẫn nại được? Nhân lúc cha mình không chú ý cũng đễn chỗ Cao Dũng, ngó đầu nhìn, vẻ mặt đều rất tò mò.
Cao Dũng thấy vậy, liền đưa máy chơi game sang gần một chút, cùng nhau chơi.
Một lúc sau, Thẩm Quang Viễn lại mê mẩn với máy chơi game này, hạ thấp giọng nói:
- Đây là đồ chơi gì vậy?
Cao dũng cũng thấp giọng đáp:
- Máy chơi game cầm tay, Tetris...
- Ồ, bao nhiêu tiền thế? Để anh đi mua một cái.
Cao Dũng cũng không ngẩng đầu lên, nói:
- Không mua được đâu, chị em mang về cho đấy, đây là máy game xuất khẩu mà…
Thẩm Quang Viễn không kìm nổi nuốt nước miếng, nhìn sang phía Cao Khiết, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Cao Khiết, cậu giật mình kinh hãi.
Cao Khiết thì lại thấy buồn cười.
- Tiểu Dũng, con và Quang Viễn vào phòng của mình chơi đi.
Thấy cảnh này, cô Cao cũng cảm thấy buồn cười, liền nói một câu.
Cao Dũng vẫn còn đang đi học, Quang Viễn lại là kẻ thích chơi bời, nếu cứ phải ở đây nghe mấy cán bộ nói chuyện công việc thì cũng không khác gì tra tấn cả.
- Vâng ạ.
Cao Dũng như được đại xá, liền đáp ứng ngay, vội vã chạy vào phòng của mình, còn Thẩm Quang Viễn cũng chạy theo.
Vào phòng của Cao Dũng, Thẩm Quang Viễn liền vội vàng nói:
- Tiểu Dũng, cho anh chơi một tí…để anh học…
Cao Dũng đang rất vui, vốn không có ý định rời chiếc máy game này, nhưng Thẩm Quang Viễn nói như vậy cậu cũng không thể cự tuyệt được, đành phải đưa cho Thầm Quang Viễn và bắt đầu “chỉ điểm kỹ thuật”.
Thứ này cũng không khó học, Thẩm Quang Viễn rất có “khiếu” chơi, rất nhanh đã nắm được cách chơi, hai ngón tay răng rắc không ngừng.
- Thú vị quá, thú vị quá, đồ của người nước ngoài có khác…
[CHARGE=3]- Nước ngoài gì cơ? Ha ha, nói cho anh biết, đây không phải là đồ của nước ngoài mà là ở chỗ thị trấn của chị em sản xuất đấy, toàn bộ dùng để xuất khẩu.
Cao Dũng liền dương dương đắc ý nói.
- Nhà máy ở thị trấn của chị em?
Thẩm Quang Viễn không khỏi ngẩn ngơ một chút, ngẩng đầu lên, không tin nói.
- Đương nhiên rồi, anh không tin à?
- Tin, tin, đương nhiên là tin rồi….
Tuy nhiên trong chốc lát, hai mắt Thẩm Quang Viễn lại dính vào chiếc máy game, miệng nói:
- Tiểu Dũng, hay là, em tặng cái này cho anh đi, rồi chị em sẽ cho em cái khác…Yên tâm đi, anh không lấy không đâu, anh sẽ trả tiền cho em. Bao nhiêu cũng được!
Thẩm Ngọc Thanh mới lên làm Phó chủ tịch thành phố, Thẩm Quang Viễn cũng thỉnh thoảng theo cha đến đây, cho nên gã cũng không quen thuộc đối với nơi này như Cao Dũng.
- Không được đâu, chị mình cũng chỉ có một cái thôi, người ta tặng mà…
Cao Dũng lập tức lắc đầu từ chối.
Thẩm Quang Viễn vừa nghe thấy, không khỏi thất vọng, một lúc sau cậu nghiêm túc nói:
- Tiểu Dũng, chúng ta trước đây không quen, giờ là hàng xóm rồi. Trước kia em không quen với anh, nên không biết tính cách của anh….Anh rất thích kết bạn, trọng nghĩa khí. Chỉ cần em tặng cái này cho anh thì anh cam đoan không để em chịu thiệt đâu. Ở thành phố Hồng Châu này em muốn chơi cái gì, chỉ cần nói với anh là anh sẽ dẫn em đi. Từ nay về sau, chúng ta là bạn bè, như thế nào? Anh có rất nhiều thứ chắc chắn em chưa bao giờ được chơi…
Thẩm Quang Viễn lớn hơn Cao Dũng mây tuổi, Cao Dũng có chút do dự cũng không phải là vì đã động lòng trước lời hứa hẹn của Thẩm Quang Viễn, mấu chốt là cậu không giỏi từ chối người khác.
Đúng lúc này, Thẩm Ngọc Thanh muốn ra về, bà Cao liền đẩy cửa bước vào, mỉm cười nói:
- Quang Viễn, ba cháu gọi cháu kìa.
- Hả...
Thẩm Quang Viễn lập tức trở nên ảo não, giơ tay gãi đầu nói:
- Cháu còn chưa chơi hết ván mà…
Bà Cao liền cười nói với Thẩm Ngọc Thanh:
- Anh Thẩm, nếu không cứ để Quang Viễn ở đây chơi đi, bọn trẻ dễ tìm được ngôn ngữ chung mà…
Năm mới, bà Cao nói vậy cũng là lời khách khí, trong đầu thì không muốn Cao Dũng lui tới với người thích chơi bời như Thẩm Quang Viễn.
Không ngờ Thẩm Ngọc Thanh cũng cười ha hả nói:
- Cũng được cũng được, tiểu Dũng là học sinh giỏi, để cho thằng nhóc lêu lổng nhà chúng tôi học tập một chút cũng tốt. Quang Viễn, hãy học tập Cao Dũng, không được gây sự nhé.
Thẩm Quang Viễn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tuổi tác thì cũng tương đương với Cao Khiết. Vậy mà Cao Khiết giờ đã là Bí thư Đảng ủy thị trấn, còn Thẩm Quang Viễn thì vẫn phải để cha mình nói như với một đứa con nít. Điều đó có thể thấy được, Thẩm Ngọc Thanh cưng chiều con trai mình thế nào, Thẩm Quang Viễn trở thành như vậy, trách nhiệm chủ yếu nhất thuộc về Thẩm Ngọc Thanh.
Thẩm Quang Viễn liền mừng rỡ, liên thanh mà đáp ứng, sau đó lại vùi đầu vào chiếc máy game kia.
Bà Cao lập tức hối hận.
Việc đến nước này rồi thì cũng không thể “đuổi” Thẩm Quang Viễn đi được. Chỉ hy vọng Cao Dũng không bị nhiễm tính xấu của anh ta.
Vừa tiễn Thẩm Ngọc Thanh xong lập tức có khách khác đến, Cao Khiết thì không muốn tiếp khách nữa, liền ra hiệu cho Phạm Hồng Vũ lên lầu.
Phạm Hồng Vũ hiểu ý, hạ giọng nói:
- Chị, có phải chị muốn đi nặn người tuyết không?
- Sao cậu biết?
Cao Khiết bật người trợn tròn mắt.
- Ha ha, lúc mấy người nặn người tuyết tôi đã nhìn thấy rồi. Tôi và Lục Nguyệt đến. Tôi còn biết anh ta động thân từ sáng sớm cơ, giống tôi.
Không ngờ một đồng chí như Phạm Hồng Vũ lại chú ý nhất cử nhất động của Lục Nguyệt.
Cao Khiết không cảm thấy kỳ lạ, cô hiểu tính cách của Phạm Hồng Vũ, một khi quyết định đem người nào đó làm đối thủ thì tuyệt đối sẽ không phớt lờ mà sẽ chú ý nhất cử nhất động của người đó.
- Vậy sao cậu không lên tiếng?
- Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau
- Cậu mới là đồ bắt ve.
Cao Khiết thông minh, lập tức phục hồi lại tinh thần, hung hăng nhìn hắn hầm hừ nói.
- Tóm lại, bọ ngựa muốn bắt được xe thì nhất định phải hỏi ý kiến của chim sẻ. Nhưng tôi có thể nói rằng, chim sẻ nhất định sẽ không đồng ý.
Chủ tịch thị trấn Phạm vẫn cợt nhả như trước.
- Hừ, đồ mặt dàu.
Cao Khiết trừng mắt nhìn hắn nói.
Bên này xì xào bàn tán, Lục Nguyệt sao lại không nhìn thấy, sắc mặt gã trở nên trùng xuống.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ càng ngày càng khiến cho Chủ tịch thị xã Lục cảm thấy ghét.
Lúc này Lục Nguyệt mới mỉm cười chào hỏi:
- Chủ tịch thị xã Thẩm, chúc mừng năm mới.
- Chúc mừng năm mới…
Thẩm Ngọc Thanh liên tục gật đầu, mang theo thần sắc trưng cầu.
- Chủ tịch Thẩm, tôi tên là Lục Nguyệt, hiện đang công tác ở thị xã Ngạn Hoa.
Cao Hưng Hán liền bổ sung:
- Đồng chí Ngọc Thanh, tiểu Lục là Phó Bí thư kiêm Phó Chủ tịch thường trực thị xã, là cán bộ trẻ từ Ban Tổ Chức Trung ương xuống để rèn luyện.
- Ồ, Phó chủ tịch Lục, xin chào, xin chào.
Thẩm Ngọc Thanh lập tức lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, giơ hai tay hướng về Lục Nguyệt, không tỏ ra mình là bề trên chút nào.
Mặc dù ông ta vẫn còn chưa rõ ràng lai lịch của Lục Nguyệt, nhưng chỉ cần có mấy chữ “Ban Tổ chức Trung ương” cũng đã đủ khiến ông ta thay đổi sắc mặt. Chỉ nhìn đơn giản, Lục Nguyệt mới hai mươi mấy tuổi như vậy nhưng đã làm đến chức Ngạn Hoa Phó bí thư kiêm Phó Chủ tịch thường trực thị xã thì cũng đã đủ để nói lên lai lịch không bình thường của ông ta.
- Không ngờ địa khu Ngạn Hoa ở phương diện trẻ hóa cán bộ lại đạt được bước tiến lớn như vậy. Đều là thiếu niên tuấn kiệt cả…
Thẩm Ngọc Thanh sau khi ngồi xuống, ánh mắt đảo qua Lục Nguyệt, Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ, cảm thán nói.
Có thể thấy được, Thẩm Ngọc Thanh có chút đắc ý vừa lòng. Mấy tháng trước rốt cuộc cũng đã lên làm chủ tịch, coi như đã thỏa mãn tâm nguyện.
Lục Nguyệt mỉm cười nó:
- Chủ tịch Thẩm, Hồng Châu và Ngạn Hoa đều là cái nôi của cách mạng, có dũng khí vì thiên hạ…
- Đúng đúng, hiện tại chiều hướng phát triển của việc cải cách mở cửa muốn trở nên sâu rộng thì nhất định phải có dũng khí này. Tiểu Cao, hình thức của thị trấn Phong Lâm các cô đểu đã nổi danh toàn tỉnh rồi đấy…
Thẩm Ngọc Thanh nhìn về phía Cao Khiết, ánh mắt rất thân thiết.
Cao Khiết liền khiêm tốn vài câu.
Thẩm Ngọc Thanh bật cười ha hả nói:
- Chủ tịch thành phố, ông xem. Chúng ta nên mời tiểu Cao và tiểu Phạm đến Hồng Châu để chia sẻ kinh nghiệm với lãnh đạo huyện thị phía dưới nhỉ?
Cao Hưng Hán bật cười ha hả, chưa biết trả lời thế nào.
Chuyện này cũng không nên thương lượng ở đây. Mời cán bộ cơ sở của Ngạn Hoa đến để truyền đạt kinh nghiệm, thế nào thì cũng phải gọi điện xin ý kiến của Bí thư Thành ủy một chúy, huống chi Cao Khiết lại là con gái của ông, cho nên càng phải chú ý cẩn thận hơn.
Thẩm Ngọc Thanh cũng chỉ nói mấy lời “nịnh nọt” như vậy mà thôi, sự chú ý của ông ta chủ yếu đặt ở Lục Nguyệt.
Căn cứ kinh nghiệm của Thẩm Ngọc Thanh, Lục Nguyệt như vậy nối cảnh nhất định không phải tầm thường, hôm nay có duyên gặp gỡ thế này thì cũng phải tạo quan hệ, không thể để “lãng phí tài nguyên” như vậy.
Bọn họ nói chuyện nhiệt tình, khiến cho Cao Dũng và Thẩm Quang Viễn cũng đứng ngồi không yên.
Cố “kiên trì” một chút, Cao Dũng rốt cuộc cũng không kìm nổi lén cầm máy game cầm tay. Cậu rất nhanh bị Tetris hấp hẫn, cho nên chơi rất hăng say.
Thẩm Quang Viễn thấy Cao Dũng như vậy thì sao có thể nhẫn nại được? Nhân lúc cha mình không chú ý cũng đễn chỗ Cao Dũng, ngó đầu nhìn, vẻ mặt đều rất tò mò.
Cao Dũng thấy vậy, liền đưa máy chơi game sang gần một chút, cùng nhau chơi.
Một lúc sau, Thẩm Quang Viễn lại mê mẩn với máy chơi game này, hạ thấp giọng nói:
- Đây là đồ chơi gì vậy?
Cao dũng cũng thấp giọng đáp:
- Máy chơi game cầm tay, Tetris...
- Ồ, bao nhiêu tiền thế? Để anh đi mua một cái.
Cao Dũng cũng không ngẩng đầu lên, nói:
- Không mua được đâu, chị em mang về cho đấy, đây là máy game xuất khẩu mà…
Thẩm Quang Viễn không kìm nổi nuốt nước miếng, nhìn sang phía Cao Khiết, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Cao Khiết, cậu giật mình kinh hãi.
Cao Khiết thì lại thấy buồn cười.
- Tiểu Dũng, con và Quang Viễn vào phòng của mình chơi đi.
Thấy cảnh này, cô Cao cũng cảm thấy buồn cười, liền nói một câu.
Cao Dũng vẫn còn đang đi học, Quang Viễn lại là kẻ thích chơi bời, nếu cứ phải ở đây nghe mấy cán bộ nói chuyện công việc thì cũng không khác gì tra tấn cả.
- Vâng ạ.
Cao Dũng như được đại xá, liền đáp ứng ngay, vội vã chạy vào phòng của mình, còn Thẩm Quang Viễn cũng chạy theo.
Vào phòng của Cao Dũng, Thẩm Quang Viễn liền vội vàng nói:
- Tiểu Dũng, cho anh chơi một tí…để anh học…
Cao Dũng đang rất vui, vốn không có ý định rời chiếc máy game này, nhưng Thẩm Quang Viễn nói như vậy cậu cũng không thể cự tuyệt được, đành phải đưa cho Thầm Quang Viễn và bắt đầu “chỉ điểm kỹ thuật”.
Thứ này cũng không khó học, Thẩm Quang Viễn rất có “khiếu” chơi, rất nhanh đã nắm được cách chơi, hai ngón tay răng rắc không ngừng.
- Thú vị quá, thú vị quá, đồ của người nước ngoài có khác…
[CHARGE=3]- Nước ngoài gì cơ? Ha ha, nói cho anh biết, đây không phải là đồ của nước ngoài mà là ở chỗ thị trấn của chị em sản xuất đấy, toàn bộ dùng để xuất khẩu.
Cao Dũng liền dương dương đắc ý nói.
- Nhà máy ở thị trấn của chị em?
Thẩm Quang Viễn không khỏi ngẩn ngơ một chút, ngẩng đầu lên, không tin nói.
- Đương nhiên rồi, anh không tin à?
- Tin, tin, đương nhiên là tin rồi….
Tuy nhiên trong chốc lát, hai mắt Thẩm Quang Viễn lại dính vào chiếc máy game, miệng nói:
- Tiểu Dũng, hay là, em tặng cái này cho anh đi, rồi chị em sẽ cho em cái khác…Yên tâm đi, anh không lấy không đâu, anh sẽ trả tiền cho em. Bao nhiêu cũng được!
Thẩm Ngọc Thanh mới lên làm Phó chủ tịch thành phố, Thẩm Quang Viễn cũng thỉnh thoảng theo cha đến đây, cho nên gã cũng không quen thuộc đối với nơi này như Cao Dũng.
- Không được đâu, chị mình cũng chỉ có một cái thôi, người ta tặng mà…
Cao Dũng lập tức lắc đầu từ chối.
Thẩm Quang Viễn vừa nghe thấy, không khỏi thất vọng, một lúc sau cậu nghiêm túc nói:
- Tiểu Dũng, chúng ta trước đây không quen, giờ là hàng xóm rồi. Trước kia em không quen với anh, nên không biết tính cách của anh….Anh rất thích kết bạn, trọng nghĩa khí. Chỉ cần em tặng cái này cho anh thì anh cam đoan không để em chịu thiệt đâu. Ở thành phố Hồng Châu này em muốn chơi cái gì, chỉ cần nói với anh là anh sẽ dẫn em đi. Từ nay về sau, chúng ta là bạn bè, như thế nào? Anh có rất nhiều thứ chắc chắn em chưa bao giờ được chơi…
Thẩm Quang Viễn lớn hơn Cao Dũng mây tuổi, Cao Dũng có chút do dự cũng không phải là vì đã động lòng trước lời hứa hẹn của Thẩm Quang Viễn, mấu chốt là cậu không giỏi từ chối người khác.
Đúng lúc này, Thẩm Ngọc Thanh muốn ra về, bà Cao liền đẩy cửa bước vào, mỉm cười nói:
- Quang Viễn, ba cháu gọi cháu kìa.
- Hả...
Thẩm Quang Viễn lập tức trở nên ảo não, giơ tay gãi đầu nói:
- Cháu còn chưa chơi hết ván mà…
Bà Cao liền cười nói với Thẩm Ngọc Thanh:
- Anh Thẩm, nếu không cứ để Quang Viễn ở đây chơi đi, bọn trẻ dễ tìm được ngôn ngữ chung mà…
Năm mới, bà Cao nói vậy cũng là lời khách khí, trong đầu thì không muốn Cao Dũng lui tới với người thích chơi bời như Thẩm Quang Viễn.
Không ngờ Thẩm Ngọc Thanh cũng cười ha hả nói:
- Cũng được cũng được, tiểu Dũng là học sinh giỏi, để cho thằng nhóc lêu lổng nhà chúng tôi học tập một chút cũng tốt. Quang Viễn, hãy học tập Cao Dũng, không được gây sự nhé.
Thẩm Quang Viễn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tuổi tác thì cũng tương đương với Cao Khiết. Vậy mà Cao Khiết giờ đã là Bí thư Đảng ủy thị trấn, còn Thẩm Quang Viễn thì vẫn phải để cha mình nói như với một đứa con nít. Điều đó có thể thấy được, Thẩm Ngọc Thanh cưng chiều con trai mình thế nào, Thẩm Quang Viễn trở thành như vậy, trách nhiệm chủ yếu nhất thuộc về Thẩm Ngọc Thanh.
Thẩm Quang Viễn liền mừng rỡ, liên thanh mà đáp ứng, sau đó lại vùi đầu vào chiếc máy game kia.
Bà Cao lập tức hối hận.
Việc đến nước này rồi thì cũng không thể “đuổi” Thẩm Quang Viễn đi được. Chỉ hy vọng Cao Dũng không bị nhiễm tính xấu của anh ta.
Vừa tiễn Thẩm Ngọc Thanh xong lập tức có khách khác đến, Cao Khiết thì không muốn tiếp khách nữa, liền ra hiệu cho Phạm Hồng Vũ lên lầu.
Phạm Hồng Vũ hiểu ý, hạ giọng nói:
- Chị, có phải chị muốn đi nặn người tuyết không?
- Sao cậu biết?
Cao Khiết bật người trợn tròn mắt.
- Ha ha, lúc mấy người nặn người tuyết tôi đã nhìn thấy rồi. Tôi và Lục Nguyệt đến. Tôi còn biết anh ta động thân từ sáng sớm cơ, giống tôi.
Không ngờ một đồng chí như Phạm Hồng Vũ lại chú ý nhất cử nhất động của Lục Nguyệt.
Cao Khiết không cảm thấy kỳ lạ, cô hiểu tính cách của Phạm Hồng Vũ, một khi quyết định đem người nào đó làm đối thủ thì tuyệt đối sẽ không phớt lờ mà sẽ chú ý nhất cử nhất động của người đó.
- Vậy sao cậu không lên tiếng?
- Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau
- Cậu mới là đồ bắt ve.
Cao Khiết thông minh, lập tức phục hồi lại tinh thần, hung hăng nhìn hắn hầm hừ nói.
- Tóm lại, bọ ngựa muốn bắt được xe thì nhất định phải hỏi ý kiến của chim sẻ. Nhưng tôi có thể nói rằng, chim sẻ nhất định sẽ không đồng ý.
Chủ tịch thị trấn Phạm vẫn cợt nhả như trước.
- Hừ, đồ mặt dàu.
Cao Khiết trừng mắt nhìn hắn nói.
Bên này xì xào bàn tán, Lục Nguyệt sao lại không nhìn thấy, sắc mặt gã trở nên trùng xuống.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ càng ngày càng khiến cho Chủ tịch thị xã Lục cảm thấy ghét.
Tác giả :
Hãm Bính