Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 104: Lái Xe Chẳng Ra Gì Mà Xe Cũng Chẳng Ra Gì
Lão Tuân có chút thất thần.
Loại tiểu cán bộ này, tuy ngày bình thường miệng lưỡi trơn tru, hi hi ha ha, dường như cái gì cũng không thèm để ý, nhưng kỳ thật thì bảng cửu chương trong đầu rất nhiều. Cao Khiết lời lẽ nghiêm khắc phê bình, lão Tuân không thể không khẩn trương.
Từ trong văn phòng Cao Khiết đi ra, lão Tuân khẩn cấp chạy đến văn phòng của Lư Vệ Đông. Vừa mới vào cửa, chưa mở miệng, Lư Vệ Đông liền nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói:
- Tiểu Tuân, mặt thì nóng, mông thì lạnh à?
Chủ nhiệm Tuân liên tục cúi người, cười nói”
- Bí thư đúng là Bí thư, liệu sự như thần, khâm phục khâm phục.
- Hừ, cậu hãy chấm dứt việc đó đi. Cây cỏ đầu tường, gió thổi nghiêng ngả, bộ hay lắm sao?
- Haha, Bí thư, ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Bí thư ngài biết Tiểu Tuân tôi là người mà ngài cất nhắc lên. Có dạy con cũng không bao giờ quên dạy phải nhớ ơn ngài. Cô Cao Khiết tính là cái gì chứ? Chỉ là một con bé con, cái gì cũng không hiểu, tự cao tự đại.
Lão Tuân cũng là thông minh, một đường ba khắc, cũng nghĩ ra được lý do nịnh bợ Bí thư Lư.
Muốn nói lão Lư cũng phải là người dễ lừa dối, nhưng trong lòng của ông ta, căn bản sẽ không coi Chủ nhiệm Tuân là một nhân vật quan trọng. bình thường thì thấy y biết điều thì vẫn tiếp cận, tùy ý chung chạ. Hiện giờ lão Tuân nịnh bợ như vậy, Lư Vệ Đông rất thỏa thuê mãn nguyện.
Ở thị trấn Phong Lâm này, không có chuyện bất bình với lão Lư.
Lão Tuân đi nịnh bợ Cao Khiết cũng được, thăm dò khẩu phong cũng được, Lư Vệ Đông hoàn toàn không để trong lòng.
- Cô ta nói thế nào?
- Cô ta bảo tôi về viết bản kiểm điểm, còn bảo phòng Sinh đẻ có kế hoạch phải mở cuộc họp, trước mặt mọi người tiến hành kiểm điểm. Cô ta còn nói, còn nói…
Lão Tuân cố ý ấp a ấp úng, vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Lư Vệ Đông.
- Còn nói cái gì?
- Cô ta còn nói, trong vòng ba ngày, nếu như không nhìn thấy bản kiểm điểm của tôi thì tôi tự gánh lấy hậu quả.
Hừ!
Lư Vệ Đông sắc mặt trầm xuống, vô cùng không hài lòng.
- Bí thư, ngài xem, việc này kỳ thật cũng không thể trách chúng ta. Nói là nói Hoàng Tú Anh kia, gian phu dâm phụ mưu sát chồng, ngài nói có đúng không? Ai cũng không phải thần tiên, chẳng lẽ những chuyện phiền toái này lại đổ lên đầu chúng ta? Đây là không công bằng.
Lão Tuân bày ra bộ dạng ủy khuất.
- Làm tốt công tác của mình đi, bớt càu nhàu lại.
Lư Vệ Đông sa sầm mặt dạy dỗ.
- Vâng, vâng, Bí thư Lư. Tôi hiểu mà, tôi hiểu mà. Bí thư, tôi không quấy rầy ngài nữa.
Lão Tuân lại tiếp tục khom lưng, còng thân mình xuống, quay đầu tủm tỉm mà đi.
Có những lời này của Lư Vệ Đông, lão Tuân trong đầu cũng có toan tính. Về phần Chủ tịch thị trấn “cảnh cáo” ai thì người đó tự để ý.
Ba ngày không giao bản kiểm điểm, tự gánh lấy hậu quả.
Haha!
Tôi cũng muốn nhìn xen, gánh hậu quả là như thế nào.
Sau khi lão Tuân rời khỏi văn phòng Cao Khiết không lâu, Phạm thư ký liền thảnh thơi bước tới văn phòng Chủ tịch thị trấn Cao, cũng không vào cửa, mà đứng ngoài, cười, giơ một chồng bản thảo lên nói với Cao Khiết:
- Chủ tịch thị trấn đại nhân, đi thôi.
Cao Khiết nhướn mày, nói:
- Nhanh như vậy liền chuẩn bị xong rồi à?
Cô biết trong tay Phạm Hồng Vũ chính là phương án đấu thầu tuyến đường số 3. Đây đối với Cao Khiết mà nói thì là một lối suy nghĩ hoàn toàn mới, có tính sáng tạo. Cô vốn tưởng rằng Phạm Hồng Vũ dù thế nào cũng phải hao phí mười ngày mới hoàn thành, không ngờ chỉ mới hai ba ngày đã làm xong.
- Haha, chỉ là một chút văn tự, ý nghĩ đều có sẵn, sắp xếp lại một chút ngôn ngữ.
Cao Khiết liền gật đầu nói:
- Đi, tôi đây đi chào hỏi Bí tư Lư một chút.
Nói xong, liền cầm điện thoại trên bàn gọi cho Lư Vệ Đông, bảo là muốn đi thành phố có chút việc. Công tác ở thị trấn phiền Bí thư Lư trông coi giùm.
Lư Vệ Đông thản nhiên đồng ý, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, Cao Khiết lúc này đi thành phố, sợ là đi “tố khổ” rồi. Vậy thì cứ tùy cô ta. Ông cũng muốn nhìn xem, đại nhân vật địa khu muốn giúp đỡ cô dọa Lư Vệ Đông ông như thế nào.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đi vào trong viện, Cao Khiết cầm chìa khóa xe, hướng chiếc xe jeep đi tới. Chiếc xe jeep đã sửa xong.
Phạm Hồng Vũ tùy tay lấy chìa khóa xe nói:
- Để tôi lái cho, lãnh đạo phải có tư thế của lãnh đạo.
Cao Khiết kinh ngạc nói:
- Cậu biết lái xe à?
Năm 87, lái xe là nổi tiếng chuyên nghiệp, cũng không phải người nào cũng biết lái xe. Cao Khiết lúc ở tỉnh cũng học qua lái xe. Điều kiện ở cơ quan lớn của tỉnh, tất nhiên là những thành phố cấp địa ở dưới làm sao sánh bằng. Xe không tính là hiếm lạ, Cao Khiết có cơ hội học lái cũng là chuyện bình thường. Lại không biết Phạm Hồng Vũ học đâu ra cái kỹ thuật lái xe này.
Phạm Hồng Vũ bị hỏi đến trố cả mắt.
Là một lão cảnh sát hình sự, lái xe giống như là ăn cơm.
Chỉ có điều, lời này không thể nói với Cao Khiết.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, bước ra khỏi ghế lái phụ, nho nhã lễ độ mời lãnh đạo lên xe, bộ dạng rất ân cần.
Cao Khiết hé miệng cười, dáng vẻ tao nhã bước lên xe.
Cảnh tượng này vừa vặn bị lão Tuân vừa mới bước ra khỏi văn phòng Lư Vệ Đông nhìn thấy, không khỏi bĩu môi, rất khinh thường rồi nhổ ra một bãi nước bọt, nói thầm một câu “Giả quỷ dương”.
Cao Khiết xinh đẹp trẻ tuổi, cùng với khí chất thành phố của cô đều hoàn toàn không hợp với thị trấn nhỏ này.
Phạm Hồng Vũ thuần thục khởi động chiếc xe jeep, nhấn ga, rồi chạy nhanh ra khỏi sân chính quyền địa phương, thẳng đến Ngạn Hoa.
- Ai, lái chậm một chút.
Dọc theo đường đi, Cao Khiết không ngừng nhắc nhở Phạm Hồng Vũ.
Người này, lái chiếc xe jeep cũ nát như là xe đua, chạy như bay.
Chiếc xe jeep chạy vù vù trên đường cái, trái tim nhỏ của Cao Khiết đập loạn, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc.
- Haha, xe này giống như ngựa. Mỗi ngày tôi luyện chạy mau hơn mười dặm. Luyện tập thên thể bằng cách chạy bộ hơn mười dặm, thì thân thể mới cường tráng. Bằng không động một chút là nằm úp ngay, một chút sức mạnh cũng không có.
Phạm Hồng Vũ vững vàng tay lái, cười nói.
- Cái gì mà ra oai thế? Máy móc là máy móc, động vật làm sao so sánh được. Ai…
Cao Khiết một câu còn chưa dứt, thì một tiếng thét kinh hãi vang lên. Chiếc xe jeep xóc nảy lên, cả người ngã vào Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ giống như là phản xạ có điều kiện, khẽ vươn tay, muốn ngăn cô lại. Ai biết tính toán sai lầm, bày tay hắn trực tiếp xẹt qua bầu ngực cao ngất của Cao Khiết, mềm mại kinh người. Một cỗ cảm giác tê tê nhanh chóng truyền khắp toàn thân.
- Cậu…cậu…đồ bại hoại!
Ngay sau đó, Cao Khiết ngồi vững thân mình, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, không kìm nổi nghiến răng nghiến lợi mắng một câu. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt, không ngừng đập vào vai Phạm Hồng Vũ.
Kêu hắn chạy chậm một chút hắn không nghe.
Hắn quả thực là có ý đồ!
Trong khoảng thời gian ngắn, Phạm Hồng Vũ luống cuống tay chân, thiếu chút nữa là lái chiếc xe jeep lao vào người khác, vội vàng đánh tay lái, thật vất vả mới “bình định được”, không khỏi thở phào một hơi, đưa tay lau mồ hôi, miệng lầm bầm một câu.
“Lái xe không cho sờ, mà sờ thì không lái được xe”.
Không nghĩ qua, Phạm thư ký liền biến thành “sờ ngực”, rất oan uổng rồi.
- Cậu nói cái gì?
Cao Khiết gào to, nghiêng đầu sang chỗ khác, hung tợn nhìn hắn, ánh mắt trợn lên, hai má phồng to.
Câu nói thầm vừa nãy, Chủ tịch thị trấn đại nhân nghe loáng thoáng được vài chữ, nhưng không rõ lắm.
Quả thực là buồn cười!
Tên khốn!
Không hiểu ra sao cả!
Phạm Hồng Vũ thắng nhẹ phanh lại, tốc độ xe giảm xuống, tuy nhiên trong nháy mắt, Phạm thư ký vốn ngạo mạn nay lại chịu không nổi, đầu đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, ngượng nghịu, xấu hổ vô cùng, thở cũng không dám thở.
Thấy bộ dạng như vậy, Cao Khiết liền nhìn sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi mím thật chặt, nhưng vẫn cố nén cười.
Cô tự nhiên biết Phạm Hồng Vũ lòng dạ không có ý xấu.
Nhìn thấy tên lớn lối này bỗng nhiên thẹn đỏ mặt, Cao Khiết thật phải cố gắng lắm mới không cười ra tiếng.
Trong thời điểm này, ngàn vạn lần không thể cười, nếu cười thì toàn bộ đều bị hủy. Người này vốn là du côn vạn phần. Chủ tịch thị trấn đại nhân nếu cười, chẳng phải là dung túng cho hắn sao? Từ nay về sau, cũng khó mà trước mặt hắn duy trì tính kiêu ngạo và uy nghiêm của lãnh đạo.
Quan trọng hơn, quan trọng hơn!
Phạm Hồng Vũ lại lau mồ hôi lạnh, rồi từ từ trấn định lại, dần dần tăng tốc độ xe lên.
Cao Khiết vẫn nhìn ngoài cửa sổ, cho đến khi cổ không được thoải mái, mới thay đổi tư thế ngồi đoan chính, cố gắng không nhìn Phạm Hồng Vũ. Tuy nhiên, ánh mắt không kìm nổi cứ đảo qua đảo lại, rồi chỉ thấy khóe miệng người này vểnh lên, trên mặt mang theo một tia ý cười lén lút, Cao Khiết lập tức phẫn nộ lên, trừng mắt, cả giận nói:
- Cười cái gì?
- Không…không cười cái gì? Nơm nớp lo sợ, nên không dám không cười mà tôi cũng không thể khóc…
Phạm Hồng Vũ nói năng lộn xộn.
Cười khúc khích một tiếng, Cao Khiết cũng lập tức cắn môi, cố gắng nén lại, khuôn mặt xinh đẹp càng đỏ bừng, càng thêm kiều diễm ướt át.
Phạm Hồng Vũ lập tức thở phào một hơi, thầm nói:
- Vậy là sao, cười mới là tốt….
- Không nói nữa, câm miệng đi, chú ý lái xe…
Cao Khiết quá hờn dỗi.
- Cậu mà còn lái kiểu như vậy nữa, tôi hủy bỏ tư cách lái xe của cậu.
- Vâng, không dám, không dám…
Phạm thư ký một bộ thành thật đến cực điểm, gật đầu không ngừng.
Chiếc xe kia lại chạy như bay.
Đối mặt với một tên phổi bò như tên này thì Chủ tịch thị trấn Cao cũng không thể làm gì được.
Phạm Hồng Vũ trực tiếp lái xe jeep đến bến xe thành phố Ngạn Hoa, rồi lại xếp hàng mua hai vé xe đi tỉnh, xong hai tay giao cho Cao Khiết.
Đây cũng là bởi vì ngày hôm qua bọn họ đã thương lượng với nhau tốt lắm. Cao Khiết sẽ trở về tỉnh, đến Thanh Sơn nhật báo mời một phóng viên quen biết ăn một bữa cơm, bảo bọn họ bớt chút thời gian đến Ngạn Hoa một chút, đưa sự kiện Phạm Bảo Thanh lên báo.
Lư Vệ Đông không phải muốn che giấu sao?
Cao Khiết cố tình muốn đem việc này làm lớn ra.
Lư Vệ Đông ở thị trấn Phong Lâm lăn lộn nhiều năm như vậy, có thể nói thâm căn cố đế, muốn trong nội bộ “thống trị” của ông ta dao động là không có khả năng, chỉ có thể mượn nội lực bên ngoài.
Ở thành phố thì không cần nghĩ, Tống Mân tuyệt sẽ không hướng về Cao Khiết.
Người nào không biết Cao Khiết là người của Khâu Minh Sơn?
Khâu Minh Sơn cũng không thể trực tiếp ra tay. Cách một thành phố Ngạn Hoa, cho dù muốn ủng hộ Cao Khiết cũng không thể trực tiếp nhảy lên trước sân khấu. Trong quan trường có rất nhiều quy tắc nhất định phải tuân thủ.
Nhưng cái này không làm khó được Cao Khiết. Lá bài tẩy của cô không chỉ có một tấm. Lư Vệ Đông chưa chắc đã ngăn cản được cô.
Loại tiểu cán bộ này, tuy ngày bình thường miệng lưỡi trơn tru, hi hi ha ha, dường như cái gì cũng không thèm để ý, nhưng kỳ thật thì bảng cửu chương trong đầu rất nhiều. Cao Khiết lời lẽ nghiêm khắc phê bình, lão Tuân không thể không khẩn trương.
Từ trong văn phòng Cao Khiết đi ra, lão Tuân khẩn cấp chạy đến văn phòng của Lư Vệ Đông. Vừa mới vào cửa, chưa mở miệng, Lư Vệ Đông liền nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói:
- Tiểu Tuân, mặt thì nóng, mông thì lạnh à?
Chủ nhiệm Tuân liên tục cúi người, cười nói”
- Bí thư đúng là Bí thư, liệu sự như thần, khâm phục khâm phục.
- Hừ, cậu hãy chấm dứt việc đó đi. Cây cỏ đầu tường, gió thổi nghiêng ngả, bộ hay lắm sao?
- Haha, Bí thư, ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Bí thư ngài biết Tiểu Tuân tôi là người mà ngài cất nhắc lên. Có dạy con cũng không bao giờ quên dạy phải nhớ ơn ngài. Cô Cao Khiết tính là cái gì chứ? Chỉ là một con bé con, cái gì cũng không hiểu, tự cao tự đại.
Lão Tuân cũng là thông minh, một đường ba khắc, cũng nghĩ ra được lý do nịnh bợ Bí thư Lư.
Muốn nói lão Lư cũng phải là người dễ lừa dối, nhưng trong lòng của ông ta, căn bản sẽ không coi Chủ nhiệm Tuân là một nhân vật quan trọng. bình thường thì thấy y biết điều thì vẫn tiếp cận, tùy ý chung chạ. Hiện giờ lão Tuân nịnh bợ như vậy, Lư Vệ Đông rất thỏa thuê mãn nguyện.
Ở thị trấn Phong Lâm này, không có chuyện bất bình với lão Lư.
Lão Tuân đi nịnh bợ Cao Khiết cũng được, thăm dò khẩu phong cũng được, Lư Vệ Đông hoàn toàn không để trong lòng.
- Cô ta nói thế nào?
- Cô ta bảo tôi về viết bản kiểm điểm, còn bảo phòng Sinh đẻ có kế hoạch phải mở cuộc họp, trước mặt mọi người tiến hành kiểm điểm. Cô ta còn nói, còn nói…
Lão Tuân cố ý ấp a ấp úng, vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Lư Vệ Đông.
- Còn nói cái gì?
- Cô ta còn nói, trong vòng ba ngày, nếu như không nhìn thấy bản kiểm điểm của tôi thì tôi tự gánh lấy hậu quả.
Hừ!
Lư Vệ Đông sắc mặt trầm xuống, vô cùng không hài lòng.
- Bí thư, ngài xem, việc này kỳ thật cũng không thể trách chúng ta. Nói là nói Hoàng Tú Anh kia, gian phu dâm phụ mưu sát chồng, ngài nói có đúng không? Ai cũng không phải thần tiên, chẳng lẽ những chuyện phiền toái này lại đổ lên đầu chúng ta? Đây là không công bằng.
Lão Tuân bày ra bộ dạng ủy khuất.
- Làm tốt công tác của mình đi, bớt càu nhàu lại.
Lư Vệ Đông sa sầm mặt dạy dỗ.
- Vâng, vâng, Bí thư Lư. Tôi hiểu mà, tôi hiểu mà. Bí thư, tôi không quấy rầy ngài nữa.
Lão Tuân lại tiếp tục khom lưng, còng thân mình xuống, quay đầu tủm tỉm mà đi.
Có những lời này của Lư Vệ Đông, lão Tuân trong đầu cũng có toan tính. Về phần Chủ tịch thị trấn “cảnh cáo” ai thì người đó tự để ý.
Ba ngày không giao bản kiểm điểm, tự gánh lấy hậu quả.
Haha!
Tôi cũng muốn nhìn xen, gánh hậu quả là như thế nào.
Sau khi lão Tuân rời khỏi văn phòng Cao Khiết không lâu, Phạm thư ký liền thảnh thơi bước tới văn phòng Chủ tịch thị trấn Cao, cũng không vào cửa, mà đứng ngoài, cười, giơ một chồng bản thảo lên nói với Cao Khiết:
- Chủ tịch thị trấn đại nhân, đi thôi.
Cao Khiết nhướn mày, nói:
- Nhanh như vậy liền chuẩn bị xong rồi à?
Cô biết trong tay Phạm Hồng Vũ chính là phương án đấu thầu tuyến đường số 3. Đây đối với Cao Khiết mà nói thì là một lối suy nghĩ hoàn toàn mới, có tính sáng tạo. Cô vốn tưởng rằng Phạm Hồng Vũ dù thế nào cũng phải hao phí mười ngày mới hoàn thành, không ngờ chỉ mới hai ba ngày đã làm xong.
- Haha, chỉ là một chút văn tự, ý nghĩ đều có sẵn, sắp xếp lại một chút ngôn ngữ.
Cao Khiết liền gật đầu nói:
- Đi, tôi đây đi chào hỏi Bí tư Lư một chút.
Nói xong, liền cầm điện thoại trên bàn gọi cho Lư Vệ Đông, bảo là muốn đi thành phố có chút việc. Công tác ở thị trấn phiền Bí thư Lư trông coi giùm.
Lư Vệ Đông thản nhiên đồng ý, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, Cao Khiết lúc này đi thành phố, sợ là đi “tố khổ” rồi. Vậy thì cứ tùy cô ta. Ông cũng muốn nhìn xem, đại nhân vật địa khu muốn giúp đỡ cô dọa Lư Vệ Đông ông như thế nào.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đi vào trong viện, Cao Khiết cầm chìa khóa xe, hướng chiếc xe jeep đi tới. Chiếc xe jeep đã sửa xong.
Phạm Hồng Vũ tùy tay lấy chìa khóa xe nói:
- Để tôi lái cho, lãnh đạo phải có tư thế của lãnh đạo.
Cao Khiết kinh ngạc nói:
- Cậu biết lái xe à?
Năm 87, lái xe là nổi tiếng chuyên nghiệp, cũng không phải người nào cũng biết lái xe. Cao Khiết lúc ở tỉnh cũng học qua lái xe. Điều kiện ở cơ quan lớn của tỉnh, tất nhiên là những thành phố cấp địa ở dưới làm sao sánh bằng. Xe không tính là hiếm lạ, Cao Khiết có cơ hội học lái cũng là chuyện bình thường. Lại không biết Phạm Hồng Vũ học đâu ra cái kỹ thuật lái xe này.
Phạm Hồng Vũ bị hỏi đến trố cả mắt.
Là một lão cảnh sát hình sự, lái xe giống như là ăn cơm.
Chỉ có điều, lời này không thể nói với Cao Khiết.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, bước ra khỏi ghế lái phụ, nho nhã lễ độ mời lãnh đạo lên xe, bộ dạng rất ân cần.
Cao Khiết hé miệng cười, dáng vẻ tao nhã bước lên xe.
Cảnh tượng này vừa vặn bị lão Tuân vừa mới bước ra khỏi văn phòng Lư Vệ Đông nhìn thấy, không khỏi bĩu môi, rất khinh thường rồi nhổ ra một bãi nước bọt, nói thầm một câu “Giả quỷ dương”.
Cao Khiết xinh đẹp trẻ tuổi, cùng với khí chất thành phố của cô đều hoàn toàn không hợp với thị trấn nhỏ này.
Phạm Hồng Vũ thuần thục khởi động chiếc xe jeep, nhấn ga, rồi chạy nhanh ra khỏi sân chính quyền địa phương, thẳng đến Ngạn Hoa.
- Ai, lái chậm một chút.
Dọc theo đường đi, Cao Khiết không ngừng nhắc nhở Phạm Hồng Vũ.
Người này, lái chiếc xe jeep cũ nát như là xe đua, chạy như bay.
Chiếc xe jeep chạy vù vù trên đường cái, trái tim nhỏ của Cao Khiết đập loạn, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc.
- Haha, xe này giống như ngựa. Mỗi ngày tôi luyện chạy mau hơn mười dặm. Luyện tập thên thể bằng cách chạy bộ hơn mười dặm, thì thân thể mới cường tráng. Bằng không động một chút là nằm úp ngay, một chút sức mạnh cũng không có.
Phạm Hồng Vũ vững vàng tay lái, cười nói.
- Cái gì mà ra oai thế? Máy móc là máy móc, động vật làm sao so sánh được. Ai…
Cao Khiết một câu còn chưa dứt, thì một tiếng thét kinh hãi vang lên. Chiếc xe jeep xóc nảy lên, cả người ngã vào Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ giống như là phản xạ có điều kiện, khẽ vươn tay, muốn ngăn cô lại. Ai biết tính toán sai lầm, bày tay hắn trực tiếp xẹt qua bầu ngực cao ngất của Cao Khiết, mềm mại kinh người. Một cỗ cảm giác tê tê nhanh chóng truyền khắp toàn thân.
- Cậu…cậu…đồ bại hoại!
Ngay sau đó, Cao Khiết ngồi vững thân mình, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, không kìm nổi nghiến răng nghiến lợi mắng một câu. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt, không ngừng đập vào vai Phạm Hồng Vũ.
Kêu hắn chạy chậm một chút hắn không nghe.
Hắn quả thực là có ý đồ!
Trong khoảng thời gian ngắn, Phạm Hồng Vũ luống cuống tay chân, thiếu chút nữa là lái chiếc xe jeep lao vào người khác, vội vàng đánh tay lái, thật vất vả mới “bình định được”, không khỏi thở phào một hơi, đưa tay lau mồ hôi, miệng lầm bầm một câu.
“Lái xe không cho sờ, mà sờ thì không lái được xe”.
Không nghĩ qua, Phạm thư ký liền biến thành “sờ ngực”, rất oan uổng rồi.
- Cậu nói cái gì?
Cao Khiết gào to, nghiêng đầu sang chỗ khác, hung tợn nhìn hắn, ánh mắt trợn lên, hai má phồng to.
Câu nói thầm vừa nãy, Chủ tịch thị trấn đại nhân nghe loáng thoáng được vài chữ, nhưng không rõ lắm.
Quả thực là buồn cười!
Tên khốn!
Không hiểu ra sao cả!
Phạm Hồng Vũ thắng nhẹ phanh lại, tốc độ xe giảm xuống, tuy nhiên trong nháy mắt, Phạm thư ký vốn ngạo mạn nay lại chịu không nổi, đầu đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, ngượng nghịu, xấu hổ vô cùng, thở cũng không dám thở.
Thấy bộ dạng như vậy, Cao Khiết liền nhìn sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi mím thật chặt, nhưng vẫn cố nén cười.
Cô tự nhiên biết Phạm Hồng Vũ lòng dạ không có ý xấu.
Nhìn thấy tên lớn lối này bỗng nhiên thẹn đỏ mặt, Cao Khiết thật phải cố gắng lắm mới không cười ra tiếng.
Trong thời điểm này, ngàn vạn lần không thể cười, nếu cười thì toàn bộ đều bị hủy. Người này vốn là du côn vạn phần. Chủ tịch thị trấn đại nhân nếu cười, chẳng phải là dung túng cho hắn sao? Từ nay về sau, cũng khó mà trước mặt hắn duy trì tính kiêu ngạo và uy nghiêm của lãnh đạo.
Quan trọng hơn, quan trọng hơn!
Phạm Hồng Vũ lại lau mồ hôi lạnh, rồi từ từ trấn định lại, dần dần tăng tốc độ xe lên.
Cao Khiết vẫn nhìn ngoài cửa sổ, cho đến khi cổ không được thoải mái, mới thay đổi tư thế ngồi đoan chính, cố gắng không nhìn Phạm Hồng Vũ. Tuy nhiên, ánh mắt không kìm nổi cứ đảo qua đảo lại, rồi chỉ thấy khóe miệng người này vểnh lên, trên mặt mang theo một tia ý cười lén lút, Cao Khiết lập tức phẫn nộ lên, trừng mắt, cả giận nói:
- Cười cái gì?
- Không…không cười cái gì? Nơm nớp lo sợ, nên không dám không cười mà tôi cũng không thể khóc…
Phạm Hồng Vũ nói năng lộn xộn.
Cười khúc khích một tiếng, Cao Khiết cũng lập tức cắn môi, cố gắng nén lại, khuôn mặt xinh đẹp càng đỏ bừng, càng thêm kiều diễm ướt át.
Phạm Hồng Vũ lập tức thở phào một hơi, thầm nói:
- Vậy là sao, cười mới là tốt….
- Không nói nữa, câm miệng đi, chú ý lái xe…
Cao Khiết quá hờn dỗi.
- Cậu mà còn lái kiểu như vậy nữa, tôi hủy bỏ tư cách lái xe của cậu.
- Vâng, không dám, không dám…
Phạm thư ký một bộ thành thật đến cực điểm, gật đầu không ngừng.
Chiếc xe kia lại chạy như bay.
Đối mặt với một tên phổi bò như tên này thì Chủ tịch thị trấn Cao cũng không thể làm gì được.
Phạm Hồng Vũ trực tiếp lái xe jeep đến bến xe thành phố Ngạn Hoa, rồi lại xếp hàng mua hai vé xe đi tỉnh, xong hai tay giao cho Cao Khiết.
Đây cũng là bởi vì ngày hôm qua bọn họ đã thương lượng với nhau tốt lắm. Cao Khiết sẽ trở về tỉnh, đến Thanh Sơn nhật báo mời một phóng viên quen biết ăn một bữa cơm, bảo bọn họ bớt chút thời gian đến Ngạn Hoa một chút, đưa sự kiện Phạm Bảo Thanh lên báo.
Lư Vệ Đông không phải muốn che giấu sao?
Cao Khiết cố tình muốn đem việc này làm lớn ra.
Lư Vệ Đông ở thị trấn Phong Lâm lăn lộn nhiều năm như vậy, có thể nói thâm căn cố đế, muốn trong nội bộ “thống trị” của ông ta dao động là không có khả năng, chỉ có thể mượn nội lực bên ngoài.
Ở thành phố thì không cần nghĩ, Tống Mân tuyệt sẽ không hướng về Cao Khiết.
Người nào không biết Cao Khiết là người của Khâu Minh Sơn?
Khâu Minh Sơn cũng không thể trực tiếp ra tay. Cách một thành phố Ngạn Hoa, cho dù muốn ủng hộ Cao Khiết cũng không thể trực tiếp nhảy lên trước sân khấu. Trong quan trường có rất nhiều quy tắc nhất định phải tuân thủ.
Nhưng cái này không làm khó được Cao Khiết. Lá bài tẩy của cô không chỉ có một tấm. Lư Vệ Đông chưa chắc đã ngăn cản được cô.
Tác giả :
Hãm Bính