[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị
Chương 704 Tấm chồng thật thà (10)
Ninh Thư vừa cầm bó hành vừa xách đôi guốc của Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ xách giỏ không theo kịp bị tụt lại đằng sau, cảm tưởng như đeo cùm vào chân.
Gặp người quen ở cầu thang Ninh Thư đều chào hỏi niềm nở. Hàng xóm thấy Thái An Kỳ trang điểm ăn mặc đẹp nhưng lại không đi giày, quả thật chẳng ra làm sao.
Cô Lý hay chơi mạt chược với Ninh Thư hỏi thẳng: “Con dâu bác sao thế?”
Thái An Kỳ sầm mặt, mái tóc xoăn sóng nước hơi rối, mặt đánh phấn trắng bóc và kẻ mắt đen tạo ra một khuôn mặt…. nói thật là xấu.
Ninh Thư cười bảo: “Bọn nhỏ thích làm đỏm ấy mà, trời nóng quá nên vậy.”
Cô Lý nhìn thấy Ninh Thư xách guốc, cô bực: “Có chiều cũng chiều vừa thôi, chỉ có bác mới đi xách guốc cho con dâu đấy.”
Ninh Thư chẳng bận tâm: “Có gì đâu cô, con dâu cũng là con, con bé sợ tôi mệt nên xách đồ hộ tôi đây này.”
Cô Lý lườm nguýt: “Chả có mẹ chồng nào như bác.”
Cô Lý lại nói với Thái An Kỳ: “Cô quen mẹ chồng cháu hai mươi mấy năm, mẹ chồng cháu hiền như đất, có được mẹ chồng cấp tiến như vậy là phúc đấy cháu. Nhớ hiếu thảo với mẹ chồng cháu nhé.”
Thái An Kỳ tức nổ đom đóm mắt, liên quan gì đến bà ta, tự dưng chui đâu ra bà thím đòi dạy đời cô.
Còn về chuyện mẹ chồng cô lành như đất, Thái An Kỳ khinh, mẹ chồng nhà cô không phải là người dễ chơi.
Bình thường toàn nghĩ đủ trò hành hạ con dâu, cô thê thảm thế này cũng tại bà ta cả.
Cô Lý vỗ vai Ninh Thư: “Hẹn bác mấy hôm nữa nhé.”
Ninh Thư gật đầu.
Các bà các thím ở khu nhà này thường xuyên tụ tập uống trà hoặc tham gia khiêu vũ.
Nhưng kể từ khi Vương Bác lấy vợ, Dương Tử Di bận làm việc nhà, không còn tụ tập với các bà các thím.
Con dâu không bao giờ lo liệu nhà cửa, rất hay bảo rằng đi chơi với các chị em. Ninh Thư không biết cô ta đi chơi với ai, cô chỉ biết việc nhà đều đến tay Dương Tử Di.
Quần áo thay ra mỗi ngày của ba người khá nhiều, Thái An Kỳ kêu quần áo cô ta toàn đồ hiệu đắt tiền, phải giặt tay mới không hỏng. Vậy là không chỉ quần áo ngoài, Dương Tử Di phải giặt cả quần áo lót cho con dâu.
Trên đường về có gặp người quen, Ninh Thư luôn dừng lại buôn chuyện với họ. Đa số mọi người đều hỏi thăm chuyện con dâu nhà Ninh Thư.
Ninh Thư khen con dâu ngoan ngoãn, hiếu thảo, cái gì cũng được.
Nhưng hàng xóm nửa tin nửa ngờ, không mấy tin Ninh Thư. Đi ra ngoài mà lôi thôi hơn cả mẹ chồng, vậy mà là cái gì cũng được?
Ninh Thư nói chuyện với hàng xóm, Thái An Kỳ phải đứng đợi bên cạnh nghe Ninh Thư buôn chuyện.
Mãi sau không chịu nổi cái tính gặp ai cũng dừng lại nói chuyện mười mấy phút, bỏ mặc cô xách đồ bên cạnh vừa mệt vừa mỏi của Ninh Thư.
Thái An Kỳ ngắt lời mẹ chồng và hàng xóm: “Con lên nhà trước đây.” Nói rồi đi chân đất xách đồ lên tầng.
Ninh Thư nói thêm mấy câu nữa với hàng xóm rồi cũng cầm guốc theo sau Thái An Kỳ.
Về đến nhà cái Thái An Kỳ vứt oạch giỏ đồ xuống đất, đi về phòng. Một lúc sau trở ra với cơ thể hơi ướt, mặt đỡ khó chịu hơn nhiều.
“Mẹ đưa tiền cho con.” Thái An Kỳ chìa tay nói với Ninh Thư.
Ninh Thư đang nhặt rau cười bảo: “Tiền nong cứ từ từ, qua nhặt rau cho tôi đã.”
Thái An Kỳ liếc xéo: “Khi nào mẹ đưa tiền thì con hộ.”
Sau đó Thái An Kỳ trở về phòng.
Ninh Thư gọi nhẹ nhàng: “Đừng đi vội, qua đây chúng ta bàn chuyện đó.”
Thái An Kỳ nghĩ bụng, cô ta ngồi xuống trước mặt Ninh Thư: “Chuyện gì?”
Vừa hỏi Thái An Kỳ vừa lấy điện thoại ra nhắn tin với người khác, không biết nhắn gì mà mặt mày tươi roi rói.
Ninh Thư bảo: “Tẹo nữa nấu cơm với tôi.”
Thái An Kỳ ngẩng đầu lên hỏi: “Đã bảo là con đặt đồ ăn mà sao còn bắt con nấu cơm?”
Ninh Thư mỉm cười: “Tôi tính thế này, cô nấu cơm trưa và tối, mỗi tháng tôi đưa cô nửa lương. Cô cầm tiền đó mà đi mua trang sức, mỹ phẩm, đi chơi với bạn bè.”
“Không, không bao giờ có chuyện đó, khói bếp xông mặt có bôi bao nhiêu mỹ phẩm cũng không lấy lại làn da đẹp. Con sẽ không bao giờ nấu cơm.” Thái An Kỳ trợn mắt liếc xéo.
Ninh Thư ừ lạnh nhạt: “Đã thế mỗi tháng tôi chỉ cho cô một nghìn tệ.”
“Gì?” Thái An Kỳ trợn mắt: “Mẹ bảo bao nhiêu tiền cơ?”
“Một nghìn tệ.” Ninh Thư nhắc lại: “Nếu cô chịu nấu cơm, tôi sẽ đưa cô năm nghìn.”
“Một nghìn tệ chẳng cả đủ đặt đồ ăn chứ tiêu được cái gì, rốt cuộc mẹ định thế nào?” Thái An Kỳ đứng dậy hét vào mặt Ninh Thư: “Mẹ nói rõ ra đi?”
“Hoặc là cô dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo, tôi sẽ đưa cô năm nghìn.” Ninh Thư dửng dưng: “Quét nhà giặt quần áo không bị khói bếp xông vào mặt, không ảnh hưởng da dẻ.”
“Con sẽ không bao giờ làm việc nhà.” Thái An Kỳ sẵng giọng.
Ninh Thư chỉ nhìn Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ về phòng, thay váy đẹp lại định ra ngoài. Ninh Thư hỏi: “Sắp đến giờ ăn cơm, Vương Bác cũng về đến nơi rồi mà cô định đi đâu?”
Thái An Kỳ bực mình: “Trưa nay con không về ăn cơm.”
“Thế cô đi gặp ai mà không về?” Ninh Thư hỏi cố.
Thái An Kỳ bực thêm: “Con đi gặp con bạn con.”
Trả lời xong cô ta đi ngay.
Ninh Thư đút điện thoại vào túi nhanh chân bám theo, cô không tin cô ta đi gặp bạn nữ.
Xuống dưới cổng Thái An Kỳ sành điệu gọi taxi, Ninh Thư cũng bắt một xe bám theo.
Xe dừng trước khách sạn sang trọng, nhìn là biết nơi ăn tiêu của dân thượng lưu.
Thái An Kỳ vào trong, Ninh Thư cũng vào theo.
Ngó ngang ngó dọc, cuối cùng Ninh Thư nhìn thấy Thái An Kỳ ngồi chung bàn với một người đàn ông ở khu nhà hàng, hai người đang ăn bít tết.
Ninh Thư không dám ngồi gần, cô ngồi khá xa nên không nghe được họ trò chuyện gì mà vui quá, Thái An Kỳ cười rộ lên trông khá xinh đẹp.
Thái An Kỳ chưa từng cười rộ lên với Vương Bác.
Thái An Kỳ chọn lấy Vương Bác vì để được tiếp tục công cuộc ăn chơi đàn đúm, kiếm cho mình một cái mai rùa vững chãi. Đợi ngày không còn gì để chơi được nữa, Vương Bác chính là cái mai rùa cho cô ta lui về.
Ninh Thư ngồi một góc để ý nhất cử nhất động của bàn hai người.
Người đàn ông sờ mặt Thái An Kỳ, Ninh Thư giơ điện thoại chụp ảnh lại.
Thái An Kỳ và người đàn ông ăn uống xong, cả hai đứng dậy, người đàn ông ôm eo Thái An Kỳ mà Thái An Kỳ còn dựa sát vào hắn ta cực kỳ thân mật, không có vẻ gì là kháng cự.
Ninh Thư lại chụp thêm ảnh, nhìn theo dáng họ vào trong thang máy.
Không cần nghĩ cũng biết hai người họ chuẩn bị làm gì.
Ninh Thư rất muốn đi theo bắt quả tang nhưng lại lo cho anh con trai.
Thái An Kỳ xách giỏ không theo kịp bị tụt lại đằng sau, cảm tưởng như đeo cùm vào chân.
Gặp người quen ở cầu thang Ninh Thư đều chào hỏi niềm nở. Hàng xóm thấy Thái An Kỳ trang điểm ăn mặc đẹp nhưng lại không đi giày, quả thật chẳng ra làm sao.
Cô Lý hay chơi mạt chược với Ninh Thư hỏi thẳng: “Con dâu bác sao thế?”
Thái An Kỳ sầm mặt, mái tóc xoăn sóng nước hơi rối, mặt đánh phấn trắng bóc và kẻ mắt đen tạo ra một khuôn mặt…. nói thật là xấu.
Ninh Thư cười bảo: “Bọn nhỏ thích làm đỏm ấy mà, trời nóng quá nên vậy.”
Cô Lý nhìn thấy Ninh Thư xách guốc, cô bực: “Có chiều cũng chiều vừa thôi, chỉ có bác mới đi xách guốc cho con dâu đấy.”
Ninh Thư chẳng bận tâm: “Có gì đâu cô, con dâu cũng là con, con bé sợ tôi mệt nên xách đồ hộ tôi đây này.”
Cô Lý lườm nguýt: “Chả có mẹ chồng nào như bác.”
Cô Lý lại nói với Thái An Kỳ: “Cô quen mẹ chồng cháu hai mươi mấy năm, mẹ chồng cháu hiền như đất, có được mẹ chồng cấp tiến như vậy là phúc đấy cháu. Nhớ hiếu thảo với mẹ chồng cháu nhé.”
Thái An Kỳ tức nổ đom đóm mắt, liên quan gì đến bà ta, tự dưng chui đâu ra bà thím đòi dạy đời cô.
Còn về chuyện mẹ chồng cô lành như đất, Thái An Kỳ khinh, mẹ chồng nhà cô không phải là người dễ chơi.
Bình thường toàn nghĩ đủ trò hành hạ con dâu, cô thê thảm thế này cũng tại bà ta cả.
Cô Lý vỗ vai Ninh Thư: “Hẹn bác mấy hôm nữa nhé.”
Ninh Thư gật đầu.
Các bà các thím ở khu nhà này thường xuyên tụ tập uống trà hoặc tham gia khiêu vũ.
Nhưng kể từ khi Vương Bác lấy vợ, Dương Tử Di bận làm việc nhà, không còn tụ tập với các bà các thím.
Con dâu không bao giờ lo liệu nhà cửa, rất hay bảo rằng đi chơi với các chị em. Ninh Thư không biết cô ta đi chơi với ai, cô chỉ biết việc nhà đều đến tay Dương Tử Di.
Quần áo thay ra mỗi ngày của ba người khá nhiều, Thái An Kỳ kêu quần áo cô ta toàn đồ hiệu đắt tiền, phải giặt tay mới không hỏng. Vậy là không chỉ quần áo ngoài, Dương Tử Di phải giặt cả quần áo lót cho con dâu.
Trên đường về có gặp người quen, Ninh Thư luôn dừng lại buôn chuyện với họ. Đa số mọi người đều hỏi thăm chuyện con dâu nhà Ninh Thư.
Ninh Thư khen con dâu ngoan ngoãn, hiếu thảo, cái gì cũng được.
Nhưng hàng xóm nửa tin nửa ngờ, không mấy tin Ninh Thư. Đi ra ngoài mà lôi thôi hơn cả mẹ chồng, vậy mà là cái gì cũng được?
Ninh Thư nói chuyện với hàng xóm, Thái An Kỳ phải đứng đợi bên cạnh nghe Ninh Thư buôn chuyện.
Mãi sau không chịu nổi cái tính gặp ai cũng dừng lại nói chuyện mười mấy phút, bỏ mặc cô xách đồ bên cạnh vừa mệt vừa mỏi của Ninh Thư.
Thái An Kỳ ngắt lời mẹ chồng và hàng xóm: “Con lên nhà trước đây.” Nói rồi đi chân đất xách đồ lên tầng.
Ninh Thư nói thêm mấy câu nữa với hàng xóm rồi cũng cầm guốc theo sau Thái An Kỳ.
Về đến nhà cái Thái An Kỳ vứt oạch giỏ đồ xuống đất, đi về phòng. Một lúc sau trở ra với cơ thể hơi ướt, mặt đỡ khó chịu hơn nhiều.
“Mẹ đưa tiền cho con.” Thái An Kỳ chìa tay nói với Ninh Thư.
Ninh Thư đang nhặt rau cười bảo: “Tiền nong cứ từ từ, qua nhặt rau cho tôi đã.”
Thái An Kỳ liếc xéo: “Khi nào mẹ đưa tiền thì con hộ.”
Sau đó Thái An Kỳ trở về phòng.
Ninh Thư gọi nhẹ nhàng: “Đừng đi vội, qua đây chúng ta bàn chuyện đó.”
Thái An Kỳ nghĩ bụng, cô ta ngồi xuống trước mặt Ninh Thư: “Chuyện gì?”
Vừa hỏi Thái An Kỳ vừa lấy điện thoại ra nhắn tin với người khác, không biết nhắn gì mà mặt mày tươi roi rói.
Ninh Thư bảo: “Tẹo nữa nấu cơm với tôi.”
Thái An Kỳ ngẩng đầu lên hỏi: “Đã bảo là con đặt đồ ăn mà sao còn bắt con nấu cơm?”
Ninh Thư mỉm cười: “Tôi tính thế này, cô nấu cơm trưa và tối, mỗi tháng tôi đưa cô nửa lương. Cô cầm tiền đó mà đi mua trang sức, mỹ phẩm, đi chơi với bạn bè.”
“Không, không bao giờ có chuyện đó, khói bếp xông mặt có bôi bao nhiêu mỹ phẩm cũng không lấy lại làn da đẹp. Con sẽ không bao giờ nấu cơm.” Thái An Kỳ trợn mắt liếc xéo.
Ninh Thư ừ lạnh nhạt: “Đã thế mỗi tháng tôi chỉ cho cô một nghìn tệ.”
“Gì?” Thái An Kỳ trợn mắt: “Mẹ bảo bao nhiêu tiền cơ?”
“Một nghìn tệ.” Ninh Thư nhắc lại: “Nếu cô chịu nấu cơm, tôi sẽ đưa cô năm nghìn.”
“Một nghìn tệ chẳng cả đủ đặt đồ ăn chứ tiêu được cái gì, rốt cuộc mẹ định thế nào?” Thái An Kỳ đứng dậy hét vào mặt Ninh Thư: “Mẹ nói rõ ra đi?”
“Hoặc là cô dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo, tôi sẽ đưa cô năm nghìn.” Ninh Thư dửng dưng: “Quét nhà giặt quần áo không bị khói bếp xông vào mặt, không ảnh hưởng da dẻ.”
“Con sẽ không bao giờ làm việc nhà.” Thái An Kỳ sẵng giọng.
Ninh Thư chỉ nhìn Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ về phòng, thay váy đẹp lại định ra ngoài. Ninh Thư hỏi: “Sắp đến giờ ăn cơm, Vương Bác cũng về đến nơi rồi mà cô định đi đâu?”
Thái An Kỳ bực mình: “Trưa nay con không về ăn cơm.”
“Thế cô đi gặp ai mà không về?” Ninh Thư hỏi cố.
Thái An Kỳ bực thêm: “Con đi gặp con bạn con.”
Trả lời xong cô ta đi ngay.
Ninh Thư đút điện thoại vào túi nhanh chân bám theo, cô không tin cô ta đi gặp bạn nữ.
Xuống dưới cổng Thái An Kỳ sành điệu gọi taxi, Ninh Thư cũng bắt một xe bám theo.
Xe dừng trước khách sạn sang trọng, nhìn là biết nơi ăn tiêu của dân thượng lưu.
Thái An Kỳ vào trong, Ninh Thư cũng vào theo.
Ngó ngang ngó dọc, cuối cùng Ninh Thư nhìn thấy Thái An Kỳ ngồi chung bàn với một người đàn ông ở khu nhà hàng, hai người đang ăn bít tết.
Ninh Thư không dám ngồi gần, cô ngồi khá xa nên không nghe được họ trò chuyện gì mà vui quá, Thái An Kỳ cười rộ lên trông khá xinh đẹp.
Thái An Kỳ chưa từng cười rộ lên với Vương Bác.
Thái An Kỳ chọn lấy Vương Bác vì để được tiếp tục công cuộc ăn chơi đàn đúm, kiếm cho mình một cái mai rùa vững chãi. Đợi ngày không còn gì để chơi được nữa, Vương Bác chính là cái mai rùa cho cô ta lui về.
Ninh Thư ngồi một góc để ý nhất cử nhất động của bàn hai người.
Người đàn ông sờ mặt Thái An Kỳ, Ninh Thư giơ điện thoại chụp ảnh lại.
Thái An Kỳ và người đàn ông ăn uống xong, cả hai đứng dậy, người đàn ông ôm eo Thái An Kỳ mà Thái An Kỳ còn dựa sát vào hắn ta cực kỳ thân mật, không có vẻ gì là kháng cự.
Ninh Thư lại chụp thêm ảnh, nhìn theo dáng họ vào trong thang máy.
Không cần nghĩ cũng biết hai người họ chuẩn bị làm gì.
Ninh Thư rất muốn đi theo bắt quả tang nhưng lại lo cho anh con trai.
Tác giả :
Rất Là Lập Dị