[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị
Chương 636 Đẻ mướn (14)
Cảnh Thiếu Trạch định quan hệ vợ chồng để chôn vùi cảm xúc khác lạ, bị Ninh Thư từ chối lại thở phào nhẹ nhõm.
Được nếm mùi của Diệp Tích nên Cảnh Thiếu Trạch biết anh ta không thể quan hệ nhẹ nhàng, luôn phải để ý cảm xúc của người dưới thân, luôn phải nghĩ xem có mạnh quá hay không như ngày xưa.
Quan hệ như thế không hề kích thích, chẳng sung sướng chút nào.
Ngày xưa chưa làm không biết, nay làm mạnh rồi mà bắt Cảnh Thiếu Trạch quan hệ với phụ nữ mắc bệnh tim ốm yếu chẳng khác nào tra tấn.
Cảnh Thiếu Trạch nói với Ninh Thư: “Ngủ đi em, thức khuya có hại cho sức khoẻ.”
Nói rồi anh ta ôm Ninh Thư, cơ thể trong vòng tay anh gầy giơ xương, không có vừa ấm vừa mềm vừa thơm như ai đó.
Cảnh Thiếu Trạch nới lỏng vòng tay, dịu giọng: “Ngủ đi nào.”
Ninh Thư cạn lời, đây là minh chứng rõ ràng nhất cho câu đàn ông là động vật sống bằng nửa thân dưới mà Ninh Thư từng gặp.
Ngày nào cũng khiến Diệp Tích thức dậy trong tình trạng đau eo, bủn rủn chân tay. Mạnh mẽ như máy đóng cọc rồi khác có ngày thận hư.
Ninh Thư trở lưng với Cảnh Thiếu Trạch, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Ninh Thư và Cảnh Thiếu Trạch đã chuyển sang trạng thái chỉ có lạnh nhạt, căm hận, không có tình cảm, giống với tình trạng hôn nhân giữa nguyên chủ và Cảnh Thiếu Trạch.
Kể từ lần đầu Cảnh Thiếu Trạch quan hệ với Diệp Tích, Cảnh Thiếu Trạch và Nghê Tịnh đã xác định có kết quả này.
Cướp lần đầu tiên của Diệp Tích, Diệp Tích sinh con cho họ Cảnh, Cảnh Thiếu Trạch có mù cũng biết chọn ai.
Vậy rốt cuộc tại sao phải có nhân vật Nghê Tịnh? Tại vì có Nghê Tịnh mới cho thấy Diệp Tích kiên cường thế nào. Luôn nhẫn nhịn chịu đựng trước bao trò hành hạ của Nghê Tịnh, một cô gái quật cường làm người khác xót thương?
Ninh Thư và Cảnh Thiếu Trạch đang ngủ quay lưng với nhau, còn ở trong phòng ngủ chính, ông bà Cảnh đang nằm nói chuyện trên giường.
“Làm gì cũng phải để ý vào, em đừng quá đáng quá trước mặt Nghê Tịnh, đừng coi nó là đứa ngu.” Ông Cảnh nhăn mày nói: “Nghê Tịnh vẫn là con dâu nhà họ Cảnh.”
Bà Cảnh bật cười: “Một đứa tàn phế không sinh được con thì biết cái gì. Em thấy Thiếu Trạch lén lút vào phòng Diệp Tích khổ quá thôi.”
“Đêm nào cũng không nghỉ đủ, thức khuya có hại cho sức khoẻ Diệp Tích nữa.”
“Em muốn cháu trai em khoẻ mạnh. Diệp Tích xinh xắn lại cao ráo, nom cũng thông minh, con sinh ra chắc chắn cũng thông minh khoẻ mạnh.” Bà Cảnh chẳng quan tâm.
Ông Cảnh lại dặn: “Đừng quá đáng trước mặt Nghê Tịnh, công ty vẫn đang làm ăn với nhà họ Nghê, ức quá thì thỏ cũng cắn người.”
“Em biết rồi mà, thì sợ nó biết nên em mới để Diệp Tích đi làm còn gì. Anh cứ yên tâm, em thu xếp ổn thoả hết rồi.” Bà Cảnh nói.
Xong lại hỏi: “Em làm thế vì muốn có cháu trai chứ không nhà họ Cảnh không có người nối dõi à? Anh không thích có cháu sao?”
Ông Cảnh trả lời: “Ai chẳng muốn có cháu nhưng làm gì cũng phải có mức độ, không lại gà bay chó sủa.”
“Ừ.”
Hôm sau, Diệp Tích đi làm nên bận bộ đồ công sở tiêu chuẩn, dáng đẹp nên chỗ cần cong có cong, chiếc váy ngắn ngang gối ôm trọn đôi chân dài miên man.
Diệp Tích ăn mặc kín đáo nhưng trông vậy còn quyến rũ hơn cố tình hở ngực.
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Tích, tròng mắt Cảnh Thiếu Trạch giãn nở, đôi mắt nóng hừng hực.
Diệp Tích bắt được đôi mắt ấy mà đỏ mặt, cúi đầu ngồi vào ghế.
“Tý ăn sáng xong bác đưa cháu đi làm nhé Diệp Tích.” Bà Cảnh nói.
“Cảm ơn bác.” Diệp Tích cảm ơn.
Cảnh Thiếu Trạch hừ lạnh với Diệp Tích: “Nhanh nhẹn lên, công ty không chứa người đi muộn về sớm.”
“Tôi biết rồi.” Diệp Tích chỉ cắn môi, trả lời nhỏ nhẹ trước câu từ hạnh hoẹ của Cảnh Thiếu Trạch.
Ninh Thư đang ăn sáng, cô cảm thấy cảnh giới của cô đã tăng cao vì vẫn bình thản ăn cơm trước cái nhà buồn nôn này.
Dù tức lắm nhưng vẫn phải giữ mãi nụ cười xinh, Chú Thanh Tâm và Hào quang Tỉnh táo giúp cô bình thản xem phim đời thực.
Muốn có cháu trai à?
Ha ha ha.
Bà Cảnh đã coi Diệp Tích là con gà đẻ trứng vàng, sinh cháu trai quý báu cho họ Cảnh.
Thế lỡ Diệp Tích không sinh được thì sao?
Ăn sáng xong Cảnh Thiếu Trạch hôn trán Ninh Thư nhưng mắt nhìn Diệp Tích, hôn xong xách cặp đi làm.
Trước khi đi vẫn châm biếm Diệp Tích: “Cô nhanh cái chân lên, công ty không nuôi nhân viên lười biếng. Cô mà đi muộn thì cuốn xéo khỏi công ty.”
Diệp Tích buồn lòng, tại sao anh ta ghét cô nhiều thế. Anh ta vô cùng dịu dàng với Nghê Tịnh nhưng cực kỳ độc mồm độc miệng với cô.
Anh ta như ác ma chiếm đoạt cơ thể cô nhưng cũng khứa dao vào trái tim cô.
Diệp Tích thấy cô sắp không chịu nổi được nữa, tình tay ba làm cô rất đau khổ, vô cùng đau khổ.
Cô như con chuột ăn trộm thức ăn của người ta, vậy mà Cảnh Thiếu Trạch lại không chịu buông tha cho cô.
Cô mệt lắm rồi.
“Đi thôi, mặc kệ cái thằng dở người đó.” Bà Cảnh đã coi Diệp Tích như con dâu.
Ai sinh ra cháu bà thì người đó là con dâu bà.
Ninh Thư bặm môi nhìn hai người rời khỏi nhà.
“Nghê Tịnh à, tạm thời nhà mình hơi rối ren, đợi sinh cháu ra sẽ bình thường trở lại.” Ông Cảnh nói chuyện với Ninh Thư: “Sinh một đứa cháu không phải chuyện dễ, con rộng lòng chút nhé.”
“Vâng ạ.” Ninh Thư cười mỉm.
Tạm thời nhà mình hơi rối ren nhưng sau này càng rối hơn. Sinh một đứa cháu không phải chuyện dễ nhưng sau này sẽ trở thành chuyện rất khó.
Ông Cảnh nhăn mày trước nụ cười của Ninh Thư. Ông có dự cảm, ông hứa với Ninh Thư: “Con sẽ luôn là con dâu nhà họ Cảnh, chuyện làm ăn giữa hai nhà Cảnh Nghê cũng như của một nhà.”
“Vâng bố.” Ninh Thư vẫn cười mỉm.
Ông Cảnh gật khẽ, bảo lái xe chạy đến công ty.
Mấy người đi rồi, ở nhà lại chỉ còn một mình Ninh Thư bơ vơ trong phòng khách.
Một nhà cái con khỉ, Nghê Tịnh là người ngoài trong căn nhà này, chỉ có Nghê Tịnh là ngốc nghếch thôi.
Ninh Thư về phòng sắp xếp lại các chứng cứ, tất cả những thứ này đều đổi được thành tiền.
Ninh Thư từng làm luật sư, lỗi hoàn toàn thuộc về Cảnh Thiếu Trạch. Lại thêm những lời mà bà Cảnh từng với Diệp Tích, ngang nhiên cho con trai cặp kè với người đẻ mướn nữa.
Số tiền mà Ninh Thư yêu cầu bồi thường sẽ khiến nhà họ Cảnh ăn một vố đau.
Nhưng mà giờ chưa phải lúc, thời điểm thích hợp là khi nhà họ Cảnh khó khăn nhất, cô sẽ giẫm lên lưng họ, khiến họ Cảnh chìm sâu trong cũng bùn lầy thối không ngửi nổi.
Được nếm mùi của Diệp Tích nên Cảnh Thiếu Trạch biết anh ta không thể quan hệ nhẹ nhàng, luôn phải để ý cảm xúc của người dưới thân, luôn phải nghĩ xem có mạnh quá hay không như ngày xưa.
Quan hệ như thế không hề kích thích, chẳng sung sướng chút nào.
Ngày xưa chưa làm không biết, nay làm mạnh rồi mà bắt Cảnh Thiếu Trạch quan hệ với phụ nữ mắc bệnh tim ốm yếu chẳng khác nào tra tấn.
Cảnh Thiếu Trạch nói với Ninh Thư: “Ngủ đi em, thức khuya có hại cho sức khoẻ.”
Nói rồi anh ta ôm Ninh Thư, cơ thể trong vòng tay anh gầy giơ xương, không có vừa ấm vừa mềm vừa thơm như ai đó.
Cảnh Thiếu Trạch nới lỏng vòng tay, dịu giọng: “Ngủ đi nào.”
Ninh Thư cạn lời, đây là minh chứng rõ ràng nhất cho câu đàn ông là động vật sống bằng nửa thân dưới mà Ninh Thư từng gặp.
Ngày nào cũng khiến Diệp Tích thức dậy trong tình trạng đau eo, bủn rủn chân tay. Mạnh mẽ như máy đóng cọc rồi khác có ngày thận hư.
Ninh Thư trở lưng với Cảnh Thiếu Trạch, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Ninh Thư và Cảnh Thiếu Trạch đã chuyển sang trạng thái chỉ có lạnh nhạt, căm hận, không có tình cảm, giống với tình trạng hôn nhân giữa nguyên chủ và Cảnh Thiếu Trạch.
Kể từ lần đầu Cảnh Thiếu Trạch quan hệ với Diệp Tích, Cảnh Thiếu Trạch và Nghê Tịnh đã xác định có kết quả này.
Cướp lần đầu tiên của Diệp Tích, Diệp Tích sinh con cho họ Cảnh, Cảnh Thiếu Trạch có mù cũng biết chọn ai.
Vậy rốt cuộc tại sao phải có nhân vật Nghê Tịnh? Tại vì có Nghê Tịnh mới cho thấy Diệp Tích kiên cường thế nào. Luôn nhẫn nhịn chịu đựng trước bao trò hành hạ của Nghê Tịnh, một cô gái quật cường làm người khác xót thương?
Ninh Thư và Cảnh Thiếu Trạch đang ngủ quay lưng với nhau, còn ở trong phòng ngủ chính, ông bà Cảnh đang nằm nói chuyện trên giường.
“Làm gì cũng phải để ý vào, em đừng quá đáng quá trước mặt Nghê Tịnh, đừng coi nó là đứa ngu.” Ông Cảnh nhăn mày nói: “Nghê Tịnh vẫn là con dâu nhà họ Cảnh.”
Bà Cảnh bật cười: “Một đứa tàn phế không sinh được con thì biết cái gì. Em thấy Thiếu Trạch lén lút vào phòng Diệp Tích khổ quá thôi.”
“Đêm nào cũng không nghỉ đủ, thức khuya có hại cho sức khoẻ Diệp Tích nữa.”
“Em muốn cháu trai em khoẻ mạnh. Diệp Tích xinh xắn lại cao ráo, nom cũng thông minh, con sinh ra chắc chắn cũng thông minh khoẻ mạnh.” Bà Cảnh chẳng quan tâm.
Ông Cảnh lại dặn: “Đừng quá đáng trước mặt Nghê Tịnh, công ty vẫn đang làm ăn với nhà họ Nghê, ức quá thì thỏ cũng cắn người.”
“Em biết rồi mà, thì sợ nó biết nên em mới để Diệp Tích đi làm còn gì. Anh cứ yên tâm, em thu xếp ổn thoả hết rồi.” Bà Cảnh nói.
Xong lại hỏi: “Em làm thế vì muốn có cháu trai chứ không nhà họ Cảnh không có người nối dõi à? Anh không thích có cháu sao?”
Ông Cảnh trả lời: “Ai chẳng muốn có cháu nhưng làm gì cũng phải có mức độ, không lại gà bay chó sủa.”
“Ừ.”
Hôm sau, Diệp Tích đi làm nên bận bộ đồ công sở tiêu chuẩn, dáng đẹp nên chỗ cần cong có cong, chiếc váy ngắn ngang gối ôm trọn đôi chân dài miên man.
Diệp Tích ăn mặc kín đáo nhưng trông vậy còn quyến rũ hơn cố tình hở ngực.
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Tích, tròng mắt Cảnh Thiếu Trạch giãn nở, đôi mắt nóng hừng hực.
Diệp Tích bắt được đôi mắt ấy mà đỏ mặt, cúi đầu ngồi vào ghế.
“Tý ăn sáng xong bác đưa cháu đi làm nhé Diệp Tích.” Bà Cảnh nói.
“Cảm ơn bác.” Diệp Tích cảm ơn.
Cảnh Thiếu Trạch hừ lạnh với Diệp Tích: “Nhanh nhẹn lên, công ty không chứa người đi muộn về sớm.”
“Tôi biết rồi.” Diệp Tích chỉ cắn môi, trả lời nhỏ nhẹ trước câu từ hạnh hoẹ của Cảnh Thiếu Trạch.
Ninh Thư đang ăn sáng, cô cảm thấy cảnh giới của cô đã tăng cao vì vẫn bình thản ăn cơm trước cái nhà buồn nôn này.
Dù tức lắm nhưng vẫn phải giữ mãi nụ cười xinh, Chú Thanh Tâm và Hào quang Tỉnh táo giúp cô bình thản xem phim đời thực.
Muốn có cháu trai à?
Ha ha ha.
Bà Cảnh đã coi Diệp Tích là con gà đẻ trứng vàng, sinh cháu trai quý báu cho họ Cảnh.
Thế lỡ Diệp Tích không sinh được thì sao?
Ăn sáng xong Cảnh Thiếu Trạch hôn trán Ninh Thư nhưng mắt nhìn Diệp Tích, hôn xong xách cặp đi làm.
Trước khi đi vẫn châm biếm Diệp Tích: “Cô nhanh cái chân lên, công ty không nuôi nhân viên lười biếng. Cô mà đi muộn thì cuốn xéo khỏi công ty.”
Diệp Tích buồn lòng, tại sao anh ta ghét cô nhiều thế. Anh ta vô cùng dịu dàng với Nghê Tịnh nhưng cực kỳ độc mồm độc miệng với cô.
Anh ta như ác ma chiếm đoạt cơ thể cô nhưng cũng khứa dao vào trái tim cô.
Diệp Tích thấy cô sắp không chịu nổi được nữa, tình tay ba làm cô rất đau khổ, vô cùng đau khổ.
Cô như con chuột ăn trộm thức ăn của người ta, vậy mà Cảnh Thiếu Trạch lại không chịu buông tha cho cô.
Cô mệt lắm rồi.
“Đi thôi, mặc kệ cái thằng dở người đó.” Bà Cảnh đã coi Diệp Tích như con dâu.
Ai sinh ra cháu bà thì người đó là con dâu bà.
Ninh Thư bặm môi nhìn hai người rời khỏi nhà.
“Nghê Tịnh à, tạm thời nhà mình hơi rối ren, đợi sinh cháu ra sẽ bình thường trở lại.” Ông Cảnh nói chuyện với Ninh Thư: “Sinh một đứa cháu không phải chuyện dễ, con rộng lòng chút nhé.”
“Vâng ạ.” Ninh Thư cười mỉm.
Tạm thời nhà mình hơi rối ren nhưng sau này càng rối hơn. Sinh một đứa cháu không phải chuyện dễ nhưng sau này sẽ trở thành chuyện rất khó.
Ông Cảnh nhăn mày trước nụ cười của Ninh Thư. Ông có dự cảm, ông hứa với Ninh Thư: “Con sẽ luôn là con dâu nhà họ Cảnh, chuyện làm ăn giữa hai nhà Cảnh Nghê cũng như của một nhà.”
“Vâng bố.” Ninh Thư vẫn cười mỉm.
Ông Cảnh gật khẽ, bảo lái xe chạy đến công ty.
Mấy người đi rồi, ở nhà lại chỉ còn một mình Ninh Thư bơ vơ trong phòng khách.
Một nhà cái con khỉ, Nghê Tịnh là người ngoài trong căn nhà này, chỉ có Nghê Tịnh là ngốc nghếch thôi.
Ninh Thư về phòng sắp xếp lại các chứng cứ, tất cả những thứ này đều đổi được thành tiền.
Ninh Thư từng làm luật sư, lỗi hoàn toàn thuộc về Cảnh Thiếu Trạch. Lại thêm những lời mà bà Cảnh từng với Diệp Tích, ngang nhiên cho con trai cặp kè với người đẻ mướn nữa.
Số tiền mà Ninh Thư yêu cầu bồi thường sẽ khiến nhà họ Cảnh ăn một vố đau.
Nhưng mà giờ chưa phải lúc, thời điểm thích hợp là khi nhà họ Cảnh khó khăn nhất, cô sẽ giẫm lên lưng họ, khiến họ Cảnh chìm sâu trong cũng bùn lầy thối không ngửi nổi.
Tác giả :
Rất Là Lập Dị