[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị
Chương 625 Đẻ mướn (3)
Năm năm sau Diệp Tích trở về.
Năm năm qua Cảnh Thiếu Trạch không có phụ nữ khác, gặp lại Diệp Tích đã quả quyết bắt cóc, nhốt cô gái đánh cắp trái tim anh lại biệt tăm biệt tích làm anh giận bao năm qua vào lồng son.
Cô gái ấy là mẹ của con anh, anh dẫn con theo đuổi Diệp Tích.
Cảnh Thiếu Trạch bấy giờ là người đàn ông goá vợ trong tầm ngắm của biết bao phụ nữ. Phụ nữ tinh ranh đều muốn trèo lên giường Cảnh Thiếu Trạch vậy mà Diệp Tích trốn Cảnh Thiếu Trạch như chuột trốn mèo, bởi tổn thương năm năm trước đã khiến Diệp Tích ghét đàn ông và sợ yêu.
Cả hai trải qua một khoảng thời gian tan rồi lại hợp, trong một lần tình cờ nhắc lại chuyện ngày nhỏ, Diệp Tích kể hồi bé cô từng gặp được một cậu bé.
Cậu bé bị bắt cóc, vì Diệp Tích nhìn thấy mặt tên bắt cóc nên bị bắt cùng. Cậu bé và cô trốn thoát nhờ lanh trí, nắm tay nhau chạy thật xa.
Nghe chuyện Cảnh Thiếu Trạch ôm Diệp Tích, cảm thán rằng họ là sự sắp xếp của định mệnh, may mà không đánh mất nhau.
Ninh Thư xem hết cốt truyện suýt hộc máu. Chưa bàn chuyện hồi nhỏ tên bắt cóc không canh trừng hai đứa bé hẳn hoi, ngay từ những sự việc xảy ra sau này đã thấy đây là một cốt truyện tẩy trắng khiên cưỡng.
Tình yêu của họ là sự sắp xếp của định mệnh, Diệp Tích không phải người thứ ba.
Ninh Thư đã cảm nhận được sự phẫn nộ, không cam lòng của Nghê Tịnh.
Ninh Thư khoanh chân trên giường tu luyện Tuyệt Thế Võ Công. Cơ thể hơi cái lại ôm ngực ngã lăn ra đất rất cản trở cô hoàn thành nhiệm vụ.
Hiện đại ít linh khí, cơ thể này thiếu căn cốt nên không thấy mấy hiệu quả tu luyện.
Ninh Thư đành phải tích tiểu thành đại thôi.
“Cốc cốc cốc…” Ninh Thư đang tu luyện bị tiếng gõ cửa ngắt giữa chừng. Cô nằm xuống đắp chăn.
Sau tiếng gõ cửa là tiếng mở cửa khẽ khàng.
“Dậy nào Tịnh Tịnh.” Cảnh Thiếu Trạch đi vào sờ trán Ninh Thư. Ninh Thư mở mắt né bàn tay Cảnh Thiếu Trạch, ngồi dậy hỏi: “Sao vậy anh?”
Cảnh Thiếu Trạch mỉm cười, bộ âu phục tôn lên vóc dáng cao ráo, tay áo sơ mi trắng làm anh ta vừa nho nhã vừa sang trọng.
Nét dịu dàng lan trong đôi mắt Cảnh Thiếu Trạch: “Đến giờ ăn cơm rồi bé lười ạ.”
Ninh Thư mỉm cười, vén chăn đứng dậy.
Cảnh Thiếu Trạch dìu Ninh Thư.
Ninh Thư xuống dưới nhà đã thấy Diệp Tích ngồi sẵn bên bàn ăn, cùng bàn còn có bố mẹ chồng của Nghê Tịnh.
“Đã đơn hơn chưa?” Mẹ Cảnh Thiếu Trạch hỏi Ninh Thư.
Cảnh Thiếu Trạch kéo ghế cho Ninh Thư, Ninh Thư ngồi xuống trả lời: “Con đỡ nhiều rồi mẹ.”
“Cô phải tự biết chăm lo chứ cứ vậy không hay, chỉ khổ nhất mình.” Mẹ Cảnh Thiếu Trạch nói.
Nghe mà xem, làm như cô muốn bị bệnh tim lắm không bằng. Cô không được lựa chọn, nói thế như đang trách cô giả vờ lên cơn đau tim, hành hạ người trong nhà.
Ninh Thư không trả lời, cô quan sát Diệp Tích ngồi trước mặt, Diệp Tích đang ăn thức ăn theo thực đơn dinh dưỡng của bác sĩ.
Da dẻ Diệp Tích hồng hào, trắng nõn, là một cô gái khoẻ mạnh và xinh đẹp. Đối lập rõ ràng với Nghê Tịnh gầy tong teo sống chung với bệnh tật.
Va phải ánh mắt của Ninh Thư, Diệp Tích nhìn Ninh Thư rồi cúi gằm mặt.
Luyện Tuyệt Thế Võ Công cả một buổi chiều làm Ninh Thư thấy đói, cô ăn cơm trong yên lặng.
Cảnh Thiếu Trạch thấy hôm nay Ninh Thư ăn nhiều nên vui lắm, liên tục gắp thức ăn cho Ninh Thư.
Diệp Tích nhìn Cảnh Thiếu Trạch và Ninh Thư, tiếp tục cúi đầu ăn phần cơm của mình.
Ăn tối xong Diệp Tích nhận việc rửa bát, một mình cô ta rửa bát trong bếp, cố gắng xoá nhoà sự tồn tại trong nhà.
Mặc dù Cảnh Thiếu Trạch đang nói chuyện với Ninh Thư nhưng mắt cứ liếc mãi vào trong bếp, lúc sau anh ta nói: “Tối nay em ăn khá nhiều, để anh đi lấy thuốc tiêu hoá cho em không nhỡ lát em lại khó ngủ.”
Ninh Thư không trả lời, chỉ nhìn Cảnh Thiếu Trạch đi vào bếp.
Cảnh Thiếu Trạch vào bếp tỏ thái độ lạnh nhạt với Diệp Tích đang rửa bát. Anh ta tóm cổ tay Diệp Tích, Diệp Tích đang cầm đĩa bị bất ngờ trước động tác của Cảnh Thiếu Trạch, sơ sẩy đánh rơi đĩa xuống đất.
Diệp Tích ngạc nhiên nhìn Cảnh Thiếu Trạch mang khuôn mặt lạnh tanh. Định giật tay ra nhưng Cảnh Thiếu Trạch đã ép Diệp Tích vào tường.
Diệp Tích hoảng hốt đẩy Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch nói lạnh lùng: “Đừng tưởng tôi sẽ chạm vào cô. Người tôi yêu là Tịnh Tịnh, cô chỉ là cái thứ đẻ mướn vì tiền.”
Diệp Tích cắn môi không giải thích, vùng vẫy với Cảnh Thiếu Trạch.
Cô đâu muốn làm người đẻ mướn. Rõ ràng anh ta rất đỗi dịu dàng nhưng tại sao lại cư xử với cô lạnh lùng thế.
“Sao không nói đi? Hồi sáng cô nói gì với Tịnh Tịnh mà làm cô ấy lên cơn đau tim?” Cảnh Thiếu Trạch chống tay lên bức tường sau lưng Diệp Tích: “Đừng thử sự nhẫn nại của tôi.”
Cơ thể to cao của Cảnh Thiếu Trạch như ôm trọn người Diệp Tích, hơi thở mạnh mẽ làm Diệp Tích khó thở, trái tim cũng gia tốc.
“Tôi biết anh ghét tôi nhưng tôi không nói gì hết.” Diệp Tích nói.
Cảnh Thiếu Trạch bật cười quyến rũ, vẻ mặt khác hoàn toàn khi đứng trước Nghê Tịnh.
Trước Nghê Tịnh, Cảnh Thiếu Trạch là người dịu dàng săn sóc chu đáo. Còn trước Diệp Tích, Cảnh Thiếu Trạch là người đàn ông chinh phục phụ nữ.
Luôn miệng nói ghét Diệp Tích nhưng hơi chút Cảnh Thiếu Trạch lại động chạm cơ thể như cầm tay, như ép sát vào tường để găm vào trái tim Diệp Tích những lời tổn thương sâu sắc.
Ninh Thư đứng ngoài cửa nhìn hai bọn họ, Cảnh Thiếu Trạch đã biến thành một con người khác khi đứng trước Diệp Tích.
Cảnh Thiếu Trạch là người lịch sự biết cách đối nhân xử thế, vậy mà dáng vẻ giờ đây là của một anh chủ tịch quyến rũ, bá đạo.
Dù Cảnh Thiếu Trạch có khinh thường hay cư xử tệ với Diệp Tích, tất cả chỉ muốn thể hiện mong muốn Diệp Tích để ý anh ta.
Cảnh Thiếu Trạch vẫn tự thôi miên không biết bao nhiêu lần rằng: Người anh yêu là Nghê Tịnh, người anh yêu là vợ anh chứ không phải kẻ đẻ mướn vì tiền kia, không bao giờ có chuyện đó. Sự hiện diện của cô ta chỉ phá hoại tình cảm vợ chồng giữa anh và Nghê Tịnh.
Cảnh Thiếu Trạch là người thiếu quyết đoán, vừa yêu vợ vừa yêu Diệp Tích.
“Tôi thừa nhận tôi đẻ mướn vì tiền như anh nói.” Diệp Tích bình tĩnh ngẩng lên nhìn Cảnh Thiếu Trạch: “Dù anh có ưa tôi hay không, tôi vẫn chấp nhận trả giá này để cứu công ty bố tôi.”
“Đây là chuyện của tôi, tôi đẻ mướn chẳng liên quan gì đến anh.” Diệp Tích quật cường.
Cảnh Thiếu Trạch khinh thường: “Mồm mép sắc sảo, tôi không muốn con tôi chui ra từ bụng kẻ như cô.”
Năm năm qua Cảnh Thiếu Trạch không có phụ nữ khác, gặp lại Diệp Tích đã quả quyết bắt cóc, nhốt cô gái đánh cắp trái tim anh lại biệt tăm biệt tích làm anh giận bao năm qua vào lồng son.
Cô gái ấy là mẹ của con anh, anh dẫn con theo đuổi Diệp Tích.
Cảnh Thiếu Trạch bấy giờ là người đàn ông goá vợ trong tầm ngắm của biết bao phụ nữ. Phụ nữ tinh ranh đều muốn trèo lên giường Cảnh Thiếu Trạch vậy mà Diệp Tích trốn Cảnh Thiếu Trạch như chuột trốn mèo, bởi tổn thương năm năm trước đã khiến Diệp Tích ghét đàn ông và sợ yêu.
Cả hai trải qua một khoảng thời gian tan rồi lại hợp, trong một lần tình cờ nhắc lại chuyện ngày nhỏ, Diệp Tích kể hồi bé cô từng gặp được một cậu bé.
Cậu bé bị bắt cóc, vì Diệp Tích nhìn thấy mặt tên bắt cóc nên bị bắt cùng. Cậu bé và cô trốn thoát nhờ lanh trí, nắm tay nhau chạy thật xa.
Nghe chuyện Cảnh Thiếu Trạch ôm Diệp Tích, cảm thán rằng họ là sự sắp xếp của định mệnh, may mà không đánh mất nhau.
Ninh Thư xem hết cốt truyện suýt hộc máu. Chưa bàn chuyện hồi nhỏ tên bắt cóc không canh trừng hai đứa bé hẳn hoi, ngay từ những sự việc xảy ra sau này đã thấy đây là một cốt truyện tẩy trắng khiên cưỡng.
Tình yêu của họ là sự sắp xếp của định mệnh, Diệp Tích không phải người thứ ba.
Ninh Thư đã cảm nhận được sự phẫn nộ, không cam lòng của Nghê Tịnh.
Ninh Thư khoanh chân trên giường tu luyện Tuyệt Thế Võ Công. Cơ thể hơi cái lại ôm ngực ngã lăn ra đất rất cản trở cô hoàn thành nhiệm vụ.
Hiện đại ít linh khí, cơ thể này thiếu căn cốt nên không thấy mấy hiệu quả tu luyện.
Ninh Thư đành phải tích tiểu thành đại thôi.
“Cốc cốc cốc…” Ninh Thư đang tu luyện bị tiếng gõ cửa ngắt giữa chừng. Cô nằm xuống đắp chăn.
Sau tiếng gõ cửa là tiếng mở cửa khẽ khàng.
“Dậy nào Tịnh Tịnh.” Cảnh Thiếu Trạch đi vào sờ trán Ninh Thư. Ninh Thư mở mắt né bàn tay Cảnh Thiếu Trạch, ngồi dậy hỏi: “Sao vậy anh?”
Cảnh Thiếu Trạch mỉm cười, bộ âu phục tôn lên vóc dáng cao ráo, tay áo sơ mi trắng làm anh ta vừa nho nhã vừa sang trọng.
Nét dịu dàng lan trong đôi mắt Cảnh Thiếu Trạch: “Đến giờ ăn cơm rồi bé lười ạ.”
Ninh Thư mỉm cười, vén chăn đứng dậy.
Cảnh Thiếu Trạch dìu Ninh Thư.
Ninh Thư xuống dưới nhà đã thấy Diệp Tích ngồi sẵn bên bàn ăn, cùng bàn còn có bố mẹ chồng của Nghê Tịnh.
“Đã đơn hơn chưa?” Mẹ Cảnh Thiếu Trạch hỏi Ninh Thư.
Cảnh Thiếu Trạch kéo ghế cho Ninh Thư, Ninh Thư ngồi xuống trả lời: “Con đỡ nhiều rồi mẹ.”
“Cô phải tự biết chăm lo chứ cứ vậy không hay, chỉ khổ nhất mình.” Mẹ Cảnh Thiếu Trạch nói.
Nghe mà xem, làm như cô muốn bị bệnh tim lắm không bằng. Cô không được lựa chọn, nói thế như đang trách cô giả vờ lên cơn đau tim, hành hạ người trong nhà.
Ninh Thư không trả lời, cô quan sát Diệp Tích ngồi trước mặt, Diệp Tích đang ăn thức ăn theo thực đơn dinh dưỡng của bác sĩ.
Da dẻ Diệp Tích hồng hào, trắng nõn, là một cô gái khoẻ mạnh và xinh đẹp. Đối lập rõ ràng với Nghê Tịnh gầy tong teo sống chung với bệnh tật.
Va phải ánh mắt của Ninh Thư, Diệp Tích nhìn Ninh Thư rồi cúi gằm mặt.
Luyện Tuyệt Thế Võ Công cả một buổi chiều làm Ninh Thư thấy đói, cô ăn cơm trong yên lặng.
Cảnh Thiếu Trạch thấy hôm nay Ninh Thư ăn nhiều nên vui lắm, liên tục gắp thức ăn cho Ninh Thư.
Diệp Tích nhìn Cảnh Thiếu Trạch và Ninh Thư, tiếp tục cúi đầu ăn phần cơm của mình.
Ăn tối xong Diệp Tích nhận việc rửa bát, một mình cô ta rửa bát trong bếp, cố gắng xoá nhoà sự tồn tại trong nhà.
Mặc dù Cảnh Thiếu Trạch đang nói chuyện với Ninh Thư nhưng mắt cứ liếc mãi vào trong bếp, lúc sau anh ta nói: “Tối nay em ăn khá nhiều, để anh đi lấy thuốc tiêu hoá cho em không nhỡ lát em lại khó ngủ.”
Ninh Thư không trả lời, chỉ nhìn Cảnh Thiếu Trạch đi vào bếp.
Cảnh Thiếu Trạch vào bếp tỏ thái độ lạnh nhạt với Diệp Tích đang rửa bát. Anh ta tóm cổ tay Diệp Tích, Diệp Tích đang cầm đĩa bị bất ngờ trước động tác của Cảnh Thiếu Trạch, sơ sẩy đánh rơi đĩa xuống đất.
Diệp Tích ngạc nhiên nhìn Cảnh Thiếu Trạch mang khuôn mặt lạnh tanh. Định giật tay ra nhưng Cảnh Thiếu Trạch đã ép Diệp Tích vào tường.
Diệp Tích hoảng hốt đẩy Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch nói lạnh lùng: “Đừng tưởng tôi sẽ chạm vào cô. Người tôi yêu là Tịnh Tịnh, cô chỉ là cái thứ đẻ mướn vì tiền.”
Diệp Tích cắn môi không giải thích, vùng vẫy với Cảnh Thiếu Trạch.
Cô đâu muốn làm người đẻ mướn. Rõ ràng anh ta rất đỗi dịu dàng nhưng tại sao lại cư xử với cô lạnh lùng thế.
“Sao không nói đi? Hồi sáng cô nói gì với Tịnh Tịnh mà làm cô ấy lên cơn đau tim?” Cảnh Thiếu Trạch chống tay lên bức tường sau lưng Diệp Tích: “Đừng thử sự nhẫn nại của tôi.”
Cơ thể to cao của Cảnh Thiếu Trạch như ôm trọn người Diệp Tích, hơi thở mạnh mẽ làm Diệp Tích khó thở, trái tim cũng gia tốc.
“Tôi biết anh ghét tôi nhưng tôi không nói gì hết.” Diệp Tích nói.
Cảnh Thiếu Trạch bật cười quyến rũ, vẻ mặt khác hoàn toàn khi đứng trước Nghê Tịnh.
Trước Nghê Tịnh, Cảnh Thiếu Trạch là người dịu dàng săn sóc chu đáo. Còn trước Diệp Tích, Cảnh Thiếu Trạch là người đàn ông chinh phục phụ nữ.
Luôn miệng nói ghét Diệp Tích nhưng hơi chút Cảnh Thiếu Trạch lại động chạm cơ thể như cầm tay, như ép sát vào tường để găm vào trái tim Diệp Tích những lời tổn thương sâu sắc.
Ninh Thư đứng ngoài cửa nhìn hai bọn họ, Cảnh Thiếu Trạch đã biến thành một con người khác khi đứng trước Diệp Tích.
Cảnh Thiếu Trạch là người lịch sự biết cách đối nhân xử thế, vậy mà dáng vẻ giờ đây là của một anh chủ tịch quyến rũ, bá đạo.
Dù Cảnh Thiếu Trạch có khinh thường hay cư xử tệ với Diệp Tích, tất cả chỉ muốn thể hiện mong muốn Diệp Tích để ý anh ta.
Cảnh Thiếu Trạch vẫn tự thôi miên không biết bao nhiêu lần rằng: Người anh yêu là Nghê Tịnh, người anh yêu là vợ anh chứ không phải kẻ đẻ mướn vì tiền kia, không bao giờ có chuyện đó. Sự hiện diện của cô ta chỉ phá hoại tình cảm vợ chồng giữa anh và Nghê Tịnh.
Cảnh Thiếu Trạch là người thiếu quyết đoán, vừa yêu vợ vừa yêu Diệp Tích.
“Tôi thừa nhận tôi đẻ mướn vì tiền như anh nói.” Diệp Tích bình tĩnh ngẩng lên nhìn Cảnh Thiếu Trạch: “Dù anh có ưa tôi hay không, tôi vẫn chấp nhận trả giá này để cứu công ty bố tôi.”
“Đây là chuyện của tôi, tôi đẻ mướn chẳng liên quan gì đến anh.” Diệp Tích quật cường.
Cảnh Thiếu Trạch khinh thường: “Mồm mép sắc sảo, tôi không muốn con tôi chui ra từ bụng kẻ như cô.”
Tác giả :
Rất Là Lập Dị