[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 120 Nội đấu trong hang ổ, chạy trốn trong đêm
Không có ánh trăng, đêm khuya lộ ra sự nặng nề, tiếng bước chân không đồng đều từ xa đến gần, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
“Shit! Bọn mày làm ăn như thế đấy hả? Ba người đàn ông cao lớn, còn không trông được hai đứa trẻ!”
“Đội trưởng, chúng tôi cũng không ngờ tới ở góc nhà sẽ có một cái lỗ chó…”
“Câm miệng! Còn muốn đùn đẩy trách nhiệm? Tối nay mà không bắt được người trở lại, bọn mày đợi ăn đạn đi.”
Sắc mặt ba người đàn ông trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lin cười nhạo một tiếng: “Đồ vô dụng.” Nói xong, giơ thẳng cây súng lên, chỉ về phía trước.
Abbott liếc ba người này một cái, mắt lộ vẻ khinh thường: “Để lạc mất hai đứa nhỏ này, tất cả mọi người ở đây đều sẽ bị chôn cùng.”
“Được rồi,” Đội trưởng mở miệng: “Thời gian ngắn như vậy, chúng chỉ lại là hai đứa con nít ranh, chắc chắn không chạy xa được, theo tôi đi tìm thật kỹ vào!”
Một đám người cầm đèn pin bắt đầu hành động, trong bụi cỏ, giữa rừng cây, một chỗ cũng không bỏ sót.
Vào lúc nghe được tiếng động, Hạ Hà cắn răng, liều mạng đè xuống tiếng ho đang bật ra trong miệng, đưa tay che mũi và miệng lại, không đến một lát, hai má đã trướng đỏ, suýt nữa nghẹn đến chảy cả nước mắt.
An Tuyệt hết sức ngoan ngoãn ngồi trên đất, rất yên tĩnh, không khóc cũng không nháo.
Tiếng bước chân từ xa truyền đến, ánh đèn pin lướt qua, trái tim Hạ Hà nhảy lên đến tận cổ họng, từ trước đến nay cô bé chưa từng cảm nhận được nhịp tim đập rõ ràng giống như hiện tại, thình thịch thình thịch.
Giống như cái trống nhỏ trên bục giảng của thầy cô giáo, chỉ cần dùng dùi trống gõ nhẹ một cái, lớp học ồn ào ầm ĩ sẽ lập tức yên tĩnh lại, các bạn học sẽ tự giác ngồi vào đúng vị trí, sau đó, bắt đầu vào học.
Cô bé nghe thấy tiếng bước chân của người đó càng ngày càng gần, rồi dừng lại trước mặt hai người, ánh đèn càng ngày càng mạnh, đang lắc trái lắc phải, như đang tìm kiếm.
Hạ Hà cố gắng co người lại, duỗi tay đè đầu An Tuyệt thấp xuống, vừa chú ý tới người đang đến gần, vừa ở trong lòng cầu nguyện nhiều lần, cầu mong An Tuyệt đừng mở miệng nói chuyện vào lúc này, thậm chí ngay cả động cũng không dám động!
Âm thanh khi chân dẫm lên cây lúa mì khô vang lên trong không gian yên tĩnh buổi tối nghe thấy đặc biệt rõ ràng, cùng với đó là âm thanh côn trùng kêu, giống như một bài hát tử vong đang được tấu lên.
Lin một tay cầm súng, một tay soi đèn, cẩn thận mà bước lên phía trước.
Mỗi một bước, cô ta đều sẽ dừng một chút, soi trước sau trái phải, nhìn qua toàn bộ một lần, đảm bảo không có bất cứ vấn đề gì, mới bước thêm một bước.
Khi cô ta di chuyển, cánh đồng lúa mì vốn khô héo tĩnh mịch, không người thăm hỏi đột nhiên giống như sống lại, dưới chân dẫm lên cọng lúa mì khô héo phát ra tiếng xào xạc, làm một đám lớn bọ cánh cứng sợ hãi bay lên, bay theo ánh sáng của đèn pin mà tỏa đi khắp nơi.
Hạ Hà sợ hãi mà tự cuộn mình lại, dùng thân thể nhỏ bé gầy yếu che chở An Tuyệt dưới thân, đột nhiên, một đám bọ cánh cứng bay đến, Hạ Hà cố gắng chịu đựng xung động muốn trốn tránh, chịu đựng để những con côn trùng nhỏ vo ve ở xung quanh mình, chỉ che chở An Tuyệt càng chặt hơn.
Nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào làm để mức gió thổi không lọt, vẫn là có một số con bọ cánh cứng bám được vào trên người An Tuyệt, cậu bé vô thức đưa tay ra gãi, cả người cũng trở nên nôn nóng.
Hạ Hà giật mình, đưa tay ra bắt lấy cái tay nhỏ của An Tuyệt, không để cậu bé làm loạn nữa, lại không ngờ, vẫn là chậm mất một bước.
“Ai?” Tiếng quát lạnh lùng vang lên, Lin cảnh giác nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trước mặt: “Ai đang ở đó? Đi ra!”
Cả người Hạ Hà run lên, vô thức siết lấy tay An Tuyệt.
Tiểu Tuyệt nhíu mày, miệng ngậm chặt, vẫn ngoan ngoãn không phát ra tiếng, đôi mắt tím đen trắng ngời trong đêm tối làm người ta kinh ngạc.
Lin tiến lên trước một bước, trên mặt càng cảnh giác hơn: “Tao đã thấy mày rồi! Bây giờ, tao đếm đến ba, nếu vẫn không ra, tao sẽ dùng súng bắn nát đầu mày! Một…”
Cô bé cắn chặt môi dưới, thân thể bắt đầu cứng đờ, tay chân lạnh ngắt, nhưng lại hạ quyết tâm, không đến phút cuối cùng, tuyệt đối không đi ra!
Từ vị trí trái tim truyền đến một cơn đau, cô bé biết, rất nhanh căn bệnh của mình sẽ tái phát, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, nhưng đôi mắt lại đen láy sáng ngời đến chói mắt, trong đó chứa đầy sự cố chấp và kiên trì.
Khi còn bé, cô bé và mẹ chơi trò trốn tìm, mỗi lần cô bé trốn đi, mẹ đều sẽ nói- Mẹ đã thấy con rồi, mau ra đi!
Sau đó, cô bé sẽ thực sự ngoan ngoãn đi ra.
Mới phát hiện, thì ra mẹ chỉ đang lừa cô thôi!
“Tiểu Hà, con phải nhớ, trên đời này có rất nhiều kẻ lừa đảo, việc mà bản thân con làm, vĩnh viễn không được để người khác làm ảnh hưởng! Cho dù có người dùng súng chỉ vào đầu con, thì không đến phút cuối cùng, cũng không thể nhận thua!”
“Hai!”
Ánh mắt Lin trở nên tàn nhẫn: “Ba!”
Hạ Hà hung hăng, chờ đợi tử thần buông xuống.
Vẻ mặt An Tuyệt bình tĩnh, trên khuôn mặt non nớt mang theo sự lạnh lẽo không hợp với tuổi, ngoan ngoãn ở trong vòng bảo vệ Hạ Hà xây lên vì bé trong.
“Ha ha…” Nụ cười trầm thấp chỉ thuộc về người đàn ông, âm u và lạnh lẽo: “Không hổ là thủ hạ được trọng dụng nhất của thủ lĩnh, tính cảnh giác thật cao.”
Người phụ nữ nheo mắt: “Abbott? Anh đi theo tôi làm gì?”
“Đương nhiên là có chuyện quan trọng.” Người đàn ông nâng chân tiến lên phía trước.
“Đứng lại!” Lin ngắm nghía khẩu súng bạc trong tay, ý tứ cảnh cáo rất đậm: “Anh nếu dám tiến thêm về phía trước một bước, cũng đừng trách họng súng của tôi tàn nhẫn.”
“Ha ha…” Hai tay của người đàn ông dang ra, làm ra một động tác cực kỳ quý phái: “Mời.”
Không chỉ không thể hiện ra sự sợ hãi cần có, còn khá vênh váo.
Sắc mặt Lin thay đổi, rút ra băng đạn, lại phát hiện ra trong đó không có một viên đạn nào: “Hèn hạ!”
Abbott lại nhân cơ hội này mà tiến lên hai bước, bắt lấy cổ tay mảnh mai của người phụ nữ, dùng sức bẻ, tiếng xương bị trật khớp răng rắc vang lên, người phụ nữ kinh sợ mà kêu lên một tiếng đau đớn, mặt mày co rúm, khẩu súng bạc trên tay rơi xuống đất.
“Anh muốn làm gì?” Trong mắt người phụ nữ lộ ra vẻ hung ác.
Người đàn ông lại tao nhã cười, trên khuôn mặt nhìn không tính là khôi ngô, lại tỏa ra một sức hấp dẫn khác biệt của người đàn ông: “Fuck, you.”
Sắc mặt của người phụ nữ trắng bệch: “Abbott, anh muốn chết à!”
“Một người phụ nữ không có gì đáng yêu lại hung ác, thật ra, tôi luôn rất nghi ngờ, loại phụ nữ như cô, sao lại được thủ lĩnh để ý tới? Bàn về mặt mũi, cô không so được với Sarah, bàn về dáng người, cô không quyến rũ bằng Liễu Cơ,” Người đàn ông dùng ánh mắt dâm tà mà nhìn cô ta một lượt từ đầu đến chân: “Hay là, cô có điểm đặc biệt gì… Mà người khác không biết?”
“Câm miệng!”
Chát-
Ánh mắt người đàn ông độc ác âm ngoan: “Một cái tát này, là tôi dạy cô, đã là phụ nữ thì phải ra dáng phụ nữ, đừng bao giờ thử khiêu chiến uy quyền của đàn ông.”
Lin đột nhiên giơ chân, làm động tác quét chân tại chỗ, đá thẳng vào cẳng chân của anh ta, tay trái đánh lên người anh ta, tiếc rằng tay phải lại bị anh ta hạn chế, cắn chặt hàm răng, muốn thoát ra, thình lình bị Abbott dùng sức, vết thương càng nặng thêm, khiến cô ta bật ra một tiếng rên đau đớn.
Cẳng chân của người đàn ông bị cô ta đá một cái, một đầu gối quỳ trên đất, trên cổ cũng bị đánh đến xanh tím, sắc mặt chướng đỏ, trở tay chính là một cái tát vang dội, túm lấy tóc của người phụ nữ, ghì xuống đất.
“Kỹ nữ thối!”
Chát chát chát-
Máu theo khóe môi của người phụ nữ chảy xuống, màu sắc tuyệt đẹp, đâm vào đồng tử của người đàn ông làm nó co lại, Abbott trở mình ngồi lên trên người cô ta, trực tiếp dùng dao cắt đứt áo khoác trên cơ thể cô ta.
Ánh mắt Lin trở nên dữ tợn, mắt lộ vẻ chán ghét: “Abbott, anh dám?”
“Tôi có gì mà không dám! Hôm nay ông đây nhất định phải làm cô!”
“Thủ lĩnh sẽ không tha cho anh đâu!”
Người đàn ông dừng lại một lát, giơ tay tát xuống một cái bạt tai: “Nằm ở dưới thân của ông, còn luôn miệng nhắc tới người đàn ông khác.” Hai mắt nheo lại: “Nên đánh!”
“Anh còn không buông tay, tôi sẽ gọi người tới.”
“Gọi đi, cho dù cô có kêu rách cả họng, tôi đảm bảo, sẽ không có một người nào tới đâu.”
Ánh mắt của người phụ nữ ngưng lại, cắn răng nghiến Lợi: “Anh đã làm cái gì?”
“À, tôi bảo với đội trưởng, là hai đứa nhóc kia đã đi qua sườn bắc của ngọn núi rồi. Và bây giờ chỗ hai chúng ta đang ở, là ở phía, gần chân núi.”
“Anh đã sớm lên kế hoạch rồi, có phải không?”
“Đúng vậy.” Người đàn ông khẽ thở dài, đưa con dao lên cắt xuống một đường, ngay lập tức trên thân thể người phụ nữ chỉ còn lại một chiếc áo lót: “Không phải chỉ là một đứa chuyên dạng chân ra cho người ta ‘làm’ hay sao? Còn kéo cái gì mà kéo? Còn thật sự cho rằng mình là vợ của thủ lĩnh sao? Tôi nhổ vào.”
Người đàn ông bắt đầu động tay động chân, cô ta thì liều mạng giãy giụa: “Ha ha… Thảo nào lại được thủ lĩnh thích, hoá ra lại hấp dẫn tới vậy…”
“Ưm… Abbott, tôi sẽ không tha cho anh đâu!’
“Mẹ nó cô ít nói nhảm đi, ông đây nếu đã dám làm, thì sẽ không sợ! Người phụ nữ của thủ lĩnh, ha ha ha… thật có hứng!”
Đột nhiên, có một tiếng động truyền đến, sắc mặt Lin nghiêm túc lên, mắt hướng về phía phát ra tiếng động, một cái bóng đen thoáng qua: “Abbott! Có người! Anh đứng lên cho tôi! Là hai đứa nhỏ khốn kiếp đó!”
“Cô nghĩ là tôi sẽ bị lừa sao?”
“Ưm…. đồ ngu!”
Chát-
“Đừng để tôi lại nghe được hai từ này từ trong miệng cô!”
Hạ Hà bế An Tuyệt, lảo đảo đi về trước, rõ ràng đã lạnh đến phát run, lại vẫn dùng áo khoác bọc kỹ lấy người An Tuyệt, ôm chặt An Tuyệt đi về phía trước, bước chân không ngừng, chuyên chọn những chỗ khuất mà đi, cũng luôn luôn trông chừng xung quanh, chỉ sợ người đàn ông và người phụ nữ kia đuổi tới.
Đột nhiên dưới chân trượt một cái, trước khi ngã xuống đất, cô bé vô thức che chở đứa bé trong ngực, khuỷu tay chạm xuống đất, phát ra một tiếng trầm đục, không quan tâm đến cơn đau, cô bé vội vàng ngồi dậy.
“Tiểu Tuyệt, không đau không đau, dũng cảm lên…”
Nghĩ đến lời nói vừa rồi của người đàn ông, Hạ Hà che lại lồng ngực, kiềm chế hai tiếng ho, từ trên mặt đất đứng dậy, cả tay đều là vết thương nhỏ cũng không cảm thấy đau, chuẩn bị vươn tay bế An Tuyệt lên.
Thân thể nhỏ bé lại lùi về sau một bước, tránh được: “Tự đi.” giọng nói non nớt, lại mang theo một chút âm trầm.
“Ủa… Em trai, thì ra em có thể nói chuyện à?”
Tuyệt tiểu gia liếc cô bé một cái, bình tĩnh quay người, bước đi bằng hai cái chân ngăn ngắn, hổn hà hổn hển mà tiến về phía trước, không vững vàng lắm, nhưng cũng không đến mức ngã xuống.
Hạ Hà sửng sốt, vội vàng đuổi kịp, tự nhiên mà nắm lấy tay cậu bé: “Em trai, mấy người đó đều đi về hướng bắc rồi, cho nên chúng ta phải đi về hướng nam. Ờm… Nhưng mà, chị cũng không biết hướng nam ở đâu, em biết không? Em có lẽ cũng không biết… Chị không biết, như vậy thì em cũng không biết đi… Em thật sự là biết nói chuyện sao… Nhưng là em còn rất nhỏ á…”
Rốt cục vẫn là tay nhỏ chân nhỏ, An Tuyệt đi không được 50 mét đã mệt rồi, bẹp miệng, sắc mặt đen đi, Hạ Hà cũng nghỉ ngơi đủ rồi, ôm thân thể nhỏ bé thơm mùi sữa của cậu vào trong lòng, động tác không lưu loát lại vụng về, còn hơi vất vả.
Nói đến cùng, cô bé cũng chỉ là một bé gái không quá 6 tuổi, đáng lẽ ra phải đang làm nũng trong ngực của cha, ngủ ở trên chiếc giường công chúa màu hồng phấn ở nhà, giờ lại bị lạc ở nơi hoang vu dã ngoại, còn phải kéo theo một đứa bé chạy trốn, vừa phải để ý, vừa phải bảo vệ, còn sợ cậu bé bị thương.
Đột nhiên, trước mặt vang lên tiếng nói chuyện của một đám người, Hạ Hà lập tức ngồi xuống, ôm tiểu Tuyệt ở trong ngực nấp dưới sườn dốc.
“Đội trưởng, phía đông không có phát hiện gì.”
“Phía tây cũng không phát hiện.”
“Còn lại hai hướng phía nam và phía bắc.”
“Abbott và Lin đã đuổi về phía nam rồi.”
“Được rồi, bây giờ chúng ta đi về phía bắc! Mẹ kiếp, tôi không tin, một đám người như vậy, còn không bắt được hai đứa ranh con đó!”
“Nghe nói nhà họ An đã hành động rồi…”
“Shit! Bọn mày làm ăn như thế đấy hả? Ba người đàn ông cao lớn, còn không trông được hai đứa trẻ!”
“Đội trưởng, chúng tôi cũng không ngờ tới ở góc nhà sẽ có một cái lỗ chó…”
“Câm miệng! Còn muốn đùn đẩy trách nhiệm? Tối nay mà không bắt được người trở lại, bọn mày đợi ăn đạn đi.”
Sắc mặt ba người đàn ông trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lin cười nhạo một tiếng: “Đồ vô dụng.” Nói xong, giơ thẳng cây súng lên, chỉ về phía trước.
Abbott liếc ba người này một cái, mắt lộ vẻ khinh thường: “Để lạc mất hai đứa nhỏ này, tất cả mọi người ở đây đều sẽ bị chôn cùng.”
“Được rồi,” Đội trưởng mở miệng: “Thời gian ngắn như vậy, chúng chỉ lại là hai đứa con nít ranh, chắc chắn không chạy xa được, theo tôi đi tìm thật kỹ vào!”
Một đám người cầm đèn pin bắt đầu hành động, trong bụi cỏ, giữa rừng cây, một chỗ cũng không bỏ sót.
Vào lúc nghe được tiếng động, Hạ Hà cắn răng, liều mạng đè xuống tiếng ho đang bật ra trong miệng, đưa tay che mũi và miệng lại, không đến một lát, hai má đã trướng đỏ, suýt nữa nghẹn đến chảy cả nước mắt.
An Tuyệt hết sức ngoan ngoãn ngồi trên đất, rất yên tĩnh, không khóc cũng không nháo.
Tiếng bước chân từ xa truyền đến, ánh đèn pin lướt qua, trái tim Hạ Hà nhảy lên đến tận cổ họng, từ trước đến nay cô bé chưa từng cảm nhận được nhịp tim đập rõ ràng giống như hiện tại, thình thịch thình thịch.
Giống như cái trống nhỏ trên bục giảng của thầy cô giáo, chỉ cần dùng dùi trống gõ nhẹ một cái, lớp học ồn ào ầm ĩ sẽ lập tức yên tĩnh lại, các bạn học sẽ tự giác ngồi vào đúng vị trí, sau đó, bắt đầu vào học.
Cô bé nghe thấy tiếng bước chân của người đó càng ngày càng gần, rồi dừng lại trước mặt hai người, ánh đèn càng ngày càng mạnh, đang lắc trái lắc phải, như đang tìm kiếm.
Hạ Hà cố gắng co người lại, duỗi tay đè đầu An Tuyệt thấp xuống, vừa chú ý tới người đang đến gần, vừa ở trong lòng cầu nguyện nhiều lần, cầu mong An Tuyệt đừng mở miệng nói chuyện vào lúc này, thậm chí ngay cả động cũng không dám động!
Âm thanh khi chân dẫm lên cây lúa mì khô vang lên trong không gian yên tĩnh buổi tối nghe thấy đặc biệt rõ ràng, cùng với đó là âm thanh côn trùng kêu, giống như một bài hát tử vong đang được tấu lên.
Lin một tay cầm súng, một tay soi đèn, cẩn thận mà bước lên phía trước.
Mỗi một bước, cô ta đều sẽ dừng một chút, soi trước sau trái phải, nhìn qua toàn bộ một lần, đảm bảo không có bất cứ vấn đề gì, mới bước thêm một bước.
Khi cô ta di chuyển, cánh đồng lúa mì vốn khô héo tĩnh mịch, không người thăm hỏi đột nhiên giống như sống lại, dưới chân dẫm lên cọng lúa mì khô héo phát ra tiếng xào xạc, làm một đám lớn bọ cánh cứng sợ hãi bay lên, bay theo ánh sáng của đèn pin mà tỏa đi khắp nơi.
Hạ Hà sợ hãi mà tự cuộn mình lại, dùng thân thể nhỏ bé gầy yếu che chở An Tuyệt dưới thân, đột nhiên, một đám bọ cánh cứng bay đến, Hạ Hà cố gắng chịu đựng xung động muốn trốn tránh, chịu đựng để những con côn trùng nhỏ vo ve ở xung quanh mình, chỉ che chở An Tuyệt càng chặt hơn.
Nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào làm để mức gió thổi không lọt, vẫn là có một số con bọ cánh cứng bám được vào trên người An Tuyệt, cậu bé vô thức đưa tay ra gãi, cả người cũng trở nên nôn nóng.
Hạ Hà giật mình, đưa tay ra bắt lấy cái tay nhỏ của An Tuyệt, không để cậu bé làm loạn nữa, lại không ngờ, vẫn là chậm mất một bước.
“Ai?” Tiếng quát lạnh lùng vang lên, Lin cảnh giác nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trước mặt: “Ai đang ở đó? Đi ra!”
Cả người Hạ Hà run lên, vô thức siết lấy tay An Tuyệt.
Tiểu Tuyệt nhíu mày, miệng ngậm chặt, vẫn ngoan ngoãn không phát ra tiếng, đôi mắt tím đen trắng ngời trong đêm tối làm người ta kinh ngạc.
Lin tiến lên trước một bước, trên mặt càng cảnh giác hơn: “Tao đã thấy mày rồi! Bây giờ, tao đếm đến ba, nếu vẫn không ra, tao sẽ dùng súng bắn nát đầu mày! Một…”
Cô bé cắn chặt môi dưới, thân thể bắt đầu cứng đờ, tay chân lạnh ngắt, nhưng lại hạ quyết tâm, không đến phút cuối cùng, tuyệt đối không đi ra!
Từ vị trí trái tim truyền đến một cơn đau, cô bé biết, rất nhanh căn bệnh của mình sẽ tái phát, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, nhưng đôi mắt lại đen láy sáng ngời đến chói mắt, trong đó chứa đầy sự cố chấp và kiên trì.
Khi còn bé, cô bé và mẹ chơi trò trốn tìm, mỗi lần cô bé trốn đi, mẹ đều sẽ nói- Mẹ đã thấy con rồi, mau ra đi!
Sau đó, cô bé sẽ thực sự ngoan ngoãn đi ra.
Mới phát hiện, thì ra mẹ chỉ đang lừa cô thôi!
“Tiểu Hà, con phải nhớ, trên đời này có rất nhiều kẻ lừa đảo, việc mà bản thân con làm, vĩnh viễn không được để người khác làm ảnh hưởng! Cho dù có người dùng súng chỉ vào đầu con, thì không đến phút cuối cùng, cũng không thể nhận thua!”
“Hai!”
Ánh mắt Lin trở nên tàn nhẫn: “Ba!”
Hạ Hà hung hăng, chờ đợi tử thần buông xuống.
Vẻ mặt An Tuyệt bình tĩnh, trên khuôn mặt non nớt mang theo sự lạnh lẽo không hợp với tuổi, ngoan ngoãn ở trong vòng bảo vệ Hạ Hà xây lên vì bé trong.
“Ha ha…” Nụ cười trầm thấp chỉ thuộc về người đàn ông, âm u và lạnh lẽo: “Không hổ là thủ hạ được trọng dụng nhất của thủ lĩnh, tính cảnh giác thật cao.”
Người phụ nữ nheo mắt: “Abbott? Anh đi theo tôi làm gì?”
“Đương nhiên là có chuyện quan trọng.” Người đàn ông nâng chân tiến lên phía trước.
“Đứng lại!” Lin ngắm nghía khẩu súng bạc trong tay, ý tứ cảnh cáo rất đậm: “Anh nếu dám tiến thêm về phía trước một bước, cũng đừng trách họng súng của tôi tàn nhẫn.”
“Ha ha…” Hai tay của người đàn ông dang ra, làm ra một động tác cực kỳ quý phái: “Mời.”
Không chỉ không thể hiện ra sự sợ hãi cần có, còn khá vênh váo.
Sắc mặt Lin thay đổi, rút ra băng đạn, lại phát hiện ra trong đó không có một viên đạn nào: “Hèn hạ!”
Abbott lại nhân cơ hội này mà tiến lên hai bước, bắt lấy cổ tay mảnh mai của người phụ nữ, dùng sức bẻ, tiếng xương bị trật khớp răng rắc vang lên, người phụ nữ kinh sợ mà kêu lên một tiếng đau đớn, mặt mày co rúm, khẩu súng bạc trên tay rơi xuống đất.
“Anh muốn làm gì?” Trong mắt người phụ nữ lộ ra vẻ hung ác.
Người đàn ông lại tao nhã cười, trên khuôn mặt nhìn không tính là khôi ngô, lại tỏa ra một sức hấp dẫn khác biệt của người đàn ông: “Fuck, you.”
Sắc mặt của người phụ nữ trắng bệch: “Abbott, anh muốn chết à!”
“Một người phụ nữ không có gì đáng yêu lại hung ác, thật ra, tôi luôn rất nghi ngờ, loại phụ nữ như cô, sao lại được thủ lĩnh để ý tới? Bàn về mặt mũi, cô không so được với Sarah, bàn về dáng người, cô không quyến rũ bằng Liễu Cơ,” Người đàn ông dùng ánh mắt dâm tà mà nhìn cô ta một lượt từ đầu đến chân: “Hay là, cô có điểm đặc biệt gì… Mà người khác không biết?”
“Câm miệng!”
Chát-
Ánh mắt người đàn ông độc ác âm ngoan: “Một cái tát này, là tôi dạy cô, đã là phụ nữ thì phải ra dáng phụ nữ, đừng bao giờ thử khiêu chiến uy quyền của đàn ông.”
Lin đột nhiên giơ chân, làm động tác quét chân tại chỗ, đá thẳng vào cẳng chân của anh ta, tay trái đánh lên người anh ta, tiếc rằng tay phải lại bị anh ta hạn chế, cắn chặt hàm răng, muốn thoát ra, thình lình bị Abbott dùng sức, vết thương càng nặng thêm, khiến cô ta bật ra một tiếng rên đau đớn.
Cẳng chân của người đàn ông bị cô ta đá một cái, một đầu gối quỳ trên đất, trên cổ cũng bị đánh đến xanh tím, sắc mặt chướng đỏ, trở tay chính là một cái tát vang dội, túm lấy tóc của người phụ nữ, ghì xuống đất.
“Kỹ nữ thối!”
Chát chát chát-
Máu theo khóe môi của người phụ nữ chảy xuống, màu sắc tuyệt đẹp, đâm vào đồng tử của người đàn ông làm nó co lại, Abbott trở mình ngồi lên trên người cô ta, trực tiếp dùng dao cắt đứt áo khoác trên cơ thể cô ta.
Ánh mắt Lin trở nên dữ tợn, mắt lộ vẻ chán ghét: “Abbott, anh dám?”
“Tôi có gì mà không dám! Hôm nay ông đây nhất định phải làm cô!”
“Thủ lĩnh sẽ không tha cho anh đâu!”
Người đàn ông dừng lại một lát, giơ tay tát xuống một cái bạt tai: “Nằm ở dưới thân của ông, còn luôn miệng nhắc tới người đàn ông khác.” Hai mắt nheo lại: “Nên đánh!”
“Anh còn không buông tay, tôi sẽ gọi người tới.”
“Gọi đi, cho dù cô có kêu rách cả họng, tôi đảm bảo, sẽ không có một người nào tới đâu.”
Ánh mắt của người phụ nữ ngưng lại, cắn răng nghiến Lợi: “Anh đã làm cái gì?”
“À, tôi bảo với đội trưởng, là hai đứa nhóc kia đã đi qua sườn bắc của ngọn núi rồi. Và bây giờ chỗ hai chúng ta đang ở, là ở phía, gần chân núi.”
“Anh đã sớm lên kế hoạch rồi, có phải không?”
“Đúng vậy.” Người đàn ông khẽ thở dài, đưa con dao lên cắt xuống một đường, ngay lập tức trên thân thể người phụ nữ chỉ còn lại một chiếc áo lót: “Không phải chỉ là một đứa chuyên dạng chân ra cho người ta ‘làm’ hay sao? Còn kéo cái gì mà kéo? Còn thật sự cho rằng mình là vợ của thủ lĩnh sao? Tôi nhổ vào.”
Người đàn ông bắt đầu động tay động chân, cô ta thì liều mạng giãy giụa: “Ha ha… Thảo nào lại được thủ lĩnh thích, hoá ra lại hấp dẫn tới vậy…”
“Ưm… Abbott, tôi sẽ không tha cho anh đâu!’
“Mẹ nó cô ít nói nhảm đi, ông đây nếu đã dám làm, thì sẽ không sợ! Người phụ nữ của thủ lĩnh, ha ha ha… thật có hứng!”
Đột nhiên, có một tiếng động truyền đến, sắc mặt Lin nghiêm túc lên, mắt hướng về phía phát ra tiếng động, một cái bóng đen thoáng qua: “Abbott! Có người! Anh đứng lên cho tôi! Là hai đứa nhỏ khốn kiếp đó!”
“Cô nghĩ là tôi sẽ bị lừa sao?”
“Ưm…. đồ ngu!”
Chát-
“Đừng để tôi lại nghe được hai từ này từ trong miệng cô!”
Hạ Hà bế An Tuyệt, lảo đảo đi về trước, rõ ràng đã lạnh đến phát run, lại vẫn dùng áo khoác bọc kỹ lấy người An Tuyệt, ôm chặt An Tuyệt đi về phía trước, bước chân không ngừng, chuyên chọn những chỗ khuất mà đi, cũng luôn luôn trông chừng xung quanh, chỉ sợ người đàn ông và người phụ nữ kia đuổi tới.
Đột nhiên dưới chân trượt một cái, trước khi ngã xuống đất, cô bé vô thức che chở đứa bé trong ngực, khuỷu tay chạm xuống đất, phát ra một tiếng trầm đục, không quan tâm đến cơn đau, cô bé vội vàng ngồi dậy.
“Tiểu Tuyệt, không đau không đau, dũng cảm lên…”
Nghĩ đến lời nói vừa rồi của người đàn ông, Hạ Hà che lại lồng ngực, kiềm chế hai tiếng ho, từ trên mặt đất đứng dậy, cả tay đều là vết thương nhỏ cũng không cảm thấy đau, chuẩn bị vươn tay bế An Tuyệt lên.
Thân thể nhỏ bé lại lùi về sau một bước, tránh được: “Tự đi.” giọng nói non nớt, lại mang theo một chút âm trầm.
“Ủa… Em trai, thì ra em có thể nói chuyện à?”
Tuyệt tiểu gia liếc cô bé một cái, bình tĩnh quay người, bước đi bằng hai cái chân ngăn ngắn, hổn hà hổn hển mà tiến về phía trước, không vững vàng lắm, nhưng cũng không đến mức ngã xuống.
Hạ Hà sửng sốt, vội vàng đuổi kịp, tự nhiên mà nắm lấy tay cậu bé: “Em trai, mấy người đó đều đi về hướng bắc rồi, cho nên chúng ta phải đi về hướng nam. Ờm… Nhưng mà, chị cũng không biết hướng nam ở đâu, em biết không? Em có lẽ cũng không biết… Chị không biết, như vậy thì em cũng không biết đi… Em thật sự là biết nói chuyện sao… Nhưng là em còn rất nhỏ á…”
Rốt cục vẫn là tay nhỏ chân nhỏ, An Tuyệt đi không được 50 mét đã mệt rồi, bẹp miệng, sắc mặt đen đi, Hạ Hà cũng nghỉ ngơi đủ rồi, ôm thân thể nhỏ bé thơm mùi sữa của cậu vào trong lòng, động tác không lưu loát lại vụng về, còn hơi vất vả.
Nói đến cùng, cô bé cũng chỉ là một bé gái không quá 6 tuổi, đáng lẽ ra phải đang làm nũng trong ngực của cha, ngủ ở trên chiếc giường công chúa màu hồng phấn ở nhà, giờ lại bị lạc ở nơi hoang vu dã ngoại, còn phải kéo theo một đứa bé chạy trốn, vừa phải để ý, vừa phải bảo vệ, còn sợ cậu bé bị thương.
Đột nhiên, trước mặt vang lên tiếng nói chuyện của một đám người, Hạ Hà lập tức ngồi xuống, ôm tiểu Tuyệt ở trong ngực nấp dưới sườn dốc.
“Đội trưởng, phía đông không có phát hiện gì.”
“Phía tây cũng không phát hiện.”
“Còn lại hai hướng phía nam và phía bắc.”
“Abbott và Lin đã đuổi về phía nam rồi.”
“Được rồi, bây giờ chúng ta đi về phía bắc! Mẹ kiếp, tôi không tin, một đám người như vậy, còn không bắt được hai đứa ranh con đó!”
“Nghe nói nhà họ An đã hành động rồi…”
Tác giả :
Du Nhân