[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Chương 249 Quyền chủ thực ngạo kiều (54)
Đường Khô đứng trước cửa phòng.
Thanh âm hờ hững.
"Không cần phải đi."
Tần Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu.
"Gia chủ?"
Có ý gì?
Gia chủ không định đi tìm thuốc giải?
Tần Nhất lập tức mở miệng: "Gia chủ, dư độc trong cơ thể của ngài không thể kéo dài thêm được nữa. Tần Nhất cho rằng, gia chủ phải khởi hành sớm."
Một người hoạt bát như Tần Nhất, cũng bị bức đến sắc mặt ngưng trọng, nói thẳng với Đường Khô.
Bởi vậy cũng biết, tình trạng sức khỏe của Đường Khô bây giờ đã xấu đến mức nào.
Đường Khô liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
Hờ hững nhàn nhạt nói một câu: "Hôm nay có nhiều thứ cần phải phê duyệt."
Tần Nhất cau mày: "Gia chủ."
Tần Nhất thật sự rất sốt ruột.
Gia chủ nhà mình không muốn giải độc, vậy phải làm sao bây giờ?
Đường Khô không nói gì nữa, đi thẳng vào thư phòng.
Tần Nhất vẫn luôn quỳ gối ở cửa phòng.
Cúi đầu, chau mày, sắc mặt ngưng trọng.
Hơn nửa ngày sau.
Mở miệng.
"Người đâu."
Một ám vệ xuất hiện.
Hai tay ôm quyền với Tần Nhất.
Ám vệ Đường gia do Đường Khô phụ trách.
Trong trường hợp khẩn cấp, Tần Nhất có thể điều động ám vệ bí mật trong sân.
Tần Nhất đứng dậy.
"Đến Nam gia, tìm Nam Nhiễm, mời người đến."
Sau khi nói xong câu đó.
Tần Nhất ngừng lại: "Không cần biết dùng biện pháp gì, bằng mọi cách phải đưa nàng đến đây."
Hắn ta vừa nói xong, ám vệ nhanh chóng biến mất.
Gió sớm thổi qua.
Cành liễu lung lay.
Sau một nén nhang, ám vệ đã biến mất lại xuất hiện lần nữa ở trước mặt Tần Nhất.
Hai tay ôm quyền.
"Nam Nhiễm không có ở trong phủ. Nha hoàn đều nói, một đêm không về."
Một đêm không về?
Nàng đi đâu?
Rời khỏi Đường phủ, lại có thể đến chỗ nào?
Tần Nhất mở miệng: "Đi đến Nam phủ, mang người về bằng bất cứ giá nào."
Tần Nhất nghiêm túc hạ lệnh.
Tiếng nói vừa rơi xuống, ám vệ lại lần nữa biến mất.
Tần Nhất nắm chặt tay.
Hiện giờ, cũn không còn cách nào khác.
Có lẽ chỉ có Nam Nhiễm nói, gia chủ mới chịu nghe.
Đêm qua, hắn ta cũng không canh trừng ở ngoài phòng.
Nhưng sau khi nhìn thấy Nam Nhiễm vừa vào cửa chưa được bao lâu đã vội vàng rời đi, cũng có thể đoán được đại khái.
Bọn họ ở chung không tốt.
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của gia chủ.
Rất có khả năng, Nam Nhiễm đã khiến gia chủ đau lòng.
Hắn ta chưa từng thấy gia chủ để ý ai giống như lần này.
Chỉ cần Nam Nhiễm vừa xuất hiện, ánh mắt của gia chủ đều dính chặt lên người nàng.
Loại cảm giác vô giác hãm sâu khiến Tần Nhất cũng không muốn nhắc gia chủ cảnh giác.
Cuối cùng gia chủ cũng có tình cảm như người bình thường.
Có thể vui vẻ, có thể ăn cơm với người khác.
Sẽ khó chịu, sẽ bất an, sẽ tức giận.
Hắn ta hy vọng gia chủ có thể vĩnh viễn như thế này.
Tần Nhất phục hồi tinh thần.
Hắn ta đứng lên, đi đến cửa thư phòng.
Không vào trong phòng quấy rầy, chỉ đứng ở cửa.
Thư phòng an tĩnh.
Hạ nhân đứng ở ngoài, đi lại làm việc cũng nhẹ đến mức không nghe được bất kỳ tiếng động nào.
Giữa trưa, mặt trời chói chang.
Tần Nhất đứng ở cửa mở miệng: "Gia chủ, nên dùng bữa rồi."
Thật lâu sau, giọng nói hờ hững truyền ra từ bên trong.
"Ừ."
Đường Khô vẫn như trước, khuôn mặt lạnh băng không hề thay đổi.
Ăn cơm, ngủ, xử lý việc chính sự.
Ngày qua ngày, vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Chỉ là không còn nghe hắn nhắc đến chuyện đi tìm Nam Nhiễm.
Phảng phất, nữ nhân Nam Nhiễm này, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.
Cứ như vậy, qua bốn ngày.
Đến buổi sáng ngày thứ năm.
Đường gia đón một vị khách không mời mà tới.
Nam Lăng mặc một bộ váy màu xanh nhạt.
Trên đầu cài một cây trâm ngọc thúy.
Cả người đều tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn.
Mày liễu hơi cong, ánh mắt sáng ngời.
Đôi môi phấn nộn hàm chứa ý cười, đứng trước cửa Đường phủ.