[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 70 Còn thâm tình hơn ruột thịt, vợ chồng
Để lại bốn người Đường Nghiêu, Sầm Liệt, Vu Sâm và Đàm Hào chủ trì đại cục, Dạ Cô Tinh trở về phòng, nằm nhoài xuống giường, giờ khắc này thần kinh căng thẳng mới được thả lỏng.
Phía sau còn có một đống chuyện cần thỏa thuận xử lý, như là mấy quy định cho giới hắc đạo phương Nam, phân chia phạm vi thế lực, người nào nên giữ, người nào đáng chết, mặc dù có mấy người Đường Nghiêu giúp đỡ xử lý, nhưng cuối cùng vẫn phải qua tay cô một lượt, mới có thể đưa ra phương án và quyết định cuối cùng.
Chắc hẳn sau đó, cô sẽ không được rảnh rỗi.
Nơi cửa ra vào, tiếng rắc rắc nhẹ nhàng truyền đến, Dạ Cô Tinh theo bản năng toàn thân đề phòng, chờ nghe thấy được hơi thở quen thuộc của người đàn ông mới từ từ thanh tĩnh lại.
Hơi nghiêng đầu, nở nụ cười: “Anh đã đến rồi.”
An Tuyển Hoàng ngồi ở bên giường, bàn tay vươn ra kéo cả người vào trong lồng ngực, khẽ thở dài một tiếng: “Ừ.”
Dạ Cô Tinh ở trong ngực người đàn ông cọ cọ, timg một vị trí thoải mái: “Thành thật khai báo, anh có phải gạt em lặng lẽ giải quyết người của Thương Hiệt xã mai phục trong tầng ngầm?”
Nguyên Hùng trước kia bố trí sát thủ mai phục trong tầng ngầm, chỉ đợi đèn tắt, sẽ lập tức động thủ, cô để Vu Sâm và Đàm Hào mang theo thuốc nổ được Bùi Ứng Long thay đổi, trong bóng tối lén chui vào tầng ngầm, vốn muốn bắt sống người, nhưng không ngờ lúc hai người đến, tầng hầm to lớn không có một bóng người.
Ngày hôm qua khi hai người gọi điện thoại, An Tuyển Hoàng nói anh sẽ tới, nhưng Dạ Cô Tinh cũng không ngờ, anh sẽ dùng phương thức này ra trận —— không chút biến sắc, giấu diếm sát cơ!
Hai hàng chân mày người đàn ông hơi nghiêng, cười nhạt nói: “Quà tặng em đó. Thích không?”
“Cũng không phải ngày lễ ngày tết, sao tự nhiên lại tặng quà cho em?”
“Nếu là…… sính lễ thì sao?” Đồng tử anh đột nhiên thâm thúy.
Dạ Cô Tinh lại ngơ ngác sững sờ, nụ cười có chút không được tự nhiên: “Đùa gì thế……”
“Em đang trốn tránh sao?” Người đàn ông nói trúng tim đen, thực ra, từ trước đến nay khi ở trước mặt cô, anh cũng không che giấu tâm tình thực sự của mình.
Giữa vợ chồng, thành khẩn chờ đợi, anh sớm đã xem cô là vợ.
Hàm răng hơi cắn vào môi dưới, hơi nhíu mày, Dạ Cô Tinh thản nhiên nhìn lại: “Em thừa nhận, am đang lảng tránh vấn đề.” Cô đưa tay kéo tay áo người đàn ông, làm nũng nhẹ nhàng: “Cho em chút thời gian đi mà……”
Nói thật, yêu An Tuyển Hoàng, sinh con cho anh là một chuyện, nhưng mà gả cho anh, lại là một chuyện khác.
Tình yêu là tự do, hôn nhân lại có trách nhiệm ở bên trong. Gả cho An Tuyển Hoàng, vậy có nghĩa là ở thời khắc mấu chốt này cô phải đi tới đối mặt với tất cả mọi người của nhà họ An, nhưng bây giờ cũng không phải là thời cơ tốt nhất.
Lại như lúc trước cô từ chối cùng An Tuyển Hoàng về Chiếm Ngao tham gia bữa tiệc đêm giao thừa, cô không thể mang an nguy của hai đứa bé trong bụng ra để đánh cược, dù cho cô có chín phần thắng, một phần nguy hiểm, cô cũng không đồng ý thấy.
Trước mắt, Phương Nam mới định, thai cũng đã hơn năm tháng, phần bụng từng ngày từng ngày nhô lên, người cũng càng trở nên lười nhác, vào lúc này, cô căn bản không có tâm trạng để suy nghĩ đến chuyện kết hôn.
Sắc mặt người đàn ông hơi trầm xuống: “Lý do.”
Đồng tử linh hoạt liếc tới, Dạ Cô Tinh chậm rãi nói: “Mọi người đều nói, trong cuộc đời người phụ nữ, khoảnh khắc khoác lên mình chiếc váy cưới là đẹp nhất.” Rồi cô vỗ vỗ bụng dưới hơi nhô lên của mình: “Nhưng mà anh xem em như bây giờ, làm sao mặc váy cưới?”
An Tuyển Hoàng sắc mặt hơi hòa hoãn lại.
Dạ Cô Tinh không ngừng cố gắng: “Em muốn mình phải xinh đẹp nhất khoác lên mình chiếc váy cưới đẹp nhất gả cho anh, vì thế, chuyện kết hôn, chờ sinh con xong rồi nói, được không?”
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng như vậy, không còn là người sát phạt quyết tuyệt, lạnh lùng nghiêm nghị trong hội trường vừa nãy nữa, cởi bỏ lớp vỏ bọc của cậu Dạ, cô chỉ là một người phụ nữ, cam tâm tình nguyện sinh con dưỡng cái vì người đàn ông trước mắt, vì anh vui mà vui, bởi vì anh giận mà ưu lo, bởi vì anh buồn bã mà bi quan, bởi vì anh bị thương mà đau lòng.
Người đàn ông thoáng chốc thấy ấm áp hẳn, trước khi gặp cô, trái tim anh chưa bao giờ mềm mại như vậy, tựa như có thể vắt ra nước, ngâm ra mật.
“Được.” Chờ khoảng khắc em đẹp nhất……
Bàn tay đặt lên phần bụng nhô ra của người phụ nữ, sinh mệnh nhỏ bé dường như cũng có cảm giác mà đáp lại, người đàn ông chậm rãi nhếch khóe môi lên, vẻ dịu dàng tràn đầy khuôn mặt.
“Em cảm thấy, hai con đều thân thiết với anh.” Trong câu nói này còn mang theo chút ghen tỵ.
“Anh là cha của chúng mà.”
“Nhưng mà em là mẹ mà! Tại sao mỗi lần anh duỗi tay chạm vào, hai đứa nhóc này động đậy vô cùng hăng hái, nhưng mà đến khi em chọc chọc bọn nhỏ lại chả có phản ứng gì?” Người mẹ nào đó biểu thị rất phiền muộn, cô nhọc nhằn khổ sở mang hai trái bóng nhỏ, không nghĩ tới hai đứa nhỏ này chỉ thân thiết với An Tuyển Hoàng.
“Chọc?” Trong mắt người đàn ông lóe lên một tia ngạc nhiên: “Em chọc con trai, con gái của anh á?”
“Làm gì? Còn không cho à?” Đây cũng là con trai, con gái của cô đó!
“……”
“Hoàng, chuyện bên này kết thúc rồi, chúng ta cùng trở về Bắc Kinh đi.”
An Tuyển Hoàng hơi nhíu mày: “Em muốn dưỡng thai ở thủ đô?”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Em…… nói như vậy đi, có một người vô cùng quan trọng với em, bây giờ đang bị nhốt ở Bắc Kinh, vì thế em nghĩ……” Tiểu Tứ bị giam ở nhà tù tử thần số 7, sắp tới thời gian nhà tù một năm hai lần mở cửa, bỏ lỡ cơ hội này, không biết lần sau còn phải chờ tới khi nào.
Hơn nữa an nguy của Tiểu Tứ còn chưa biết chắc, càng kéo dài sẽ càng phiền phức.
Chử Vưu bên kia đã bắt đầu hành động, không bị động chịu đòn, dựa theo năng lực của anh ta tin rằng không bao lâu nữa, Chiến Phủ sẽ nằm gọn trong tay anh ta.
Một khi Chiến Phủ tới tay, vậy thì có thể dùng hệ thống tình báo tiên tiến nhất bên trong bộ tra xét tung tích của các thành viên khác trong Dạ Tổ, thêm vào giao thiệp của Diệp Nhĩ ở Pháp, tài nguyên của Tịch Cẩn ở Canada, cộng thêm sức ảnh hưởng của Dạ Thất ở Thụy Điển, cùng nhau ra sức, tin rằng sẽ nhanh chóng tìm thấy những người còn lại.
Thời gian càng kéo dài, trong lòng Dạ Cô Tinh lại càng không yên ổn, luôn cảm thấy đêm dài lắm mộng, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
“Người quan trọng?” Người đàn ông hỏi lại một tiếng, kéo Dạ Cô Tinh đang nghĩ xa xôi về.
Gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nam?”
“Ừ.” Tiểu Tứ là một chàng trai vô cùng manly, khi còn bé đã tỏa ra thần thái của người đàn ông thành thục, chắc hẳn càng trưởng thành càng có mị lực.
“Rất quan trọng?”
“Ừ.” Mọi người trong Dạ Tổ đều là người thân của cô, là anh chị em ruột thịt!
Thắt lưng bỗng nhiên căng thẳng, Dạ Cô Tinh hít vào một ngụm khí lạnh, ngước mắt nhìn về kẻ gây sóng gió, lại phát hiện sắc mặt anh đen như đáy nồi.
“Người đó còn đẹp trai hơn anh? Quan trọng hơn anh? Yêu em hơn anh?”
Dạ Cô Tinh sững sờ: “Ha ha —— An Tuyển Hoàng! Sao anh khi nào cũng có thể ghen tuông được vậy!? Em nói là quan trọng, có nghĩ là quan trọng như người nhà.”
“…… Người nhà?”
Than nhẹ một tiếng, ánh mắt cô rơi bên ngoài cửa sổ, cả người dường như cũng trở nên mờ mịt: “Chúng em có mười sáu người, sớm chiều làm bạn, vào sinh ra tử, nếu như nói kỳ ngộ năm đó được sư phụ từ cô nhi viện mang về nuôi, như vậy gặp được mười lăm người bọn họ chính là kỳ ngộ trong một phần vạn, gọi là phúc phận.” Phúc phận kiếp trước đã tu luyện được!
“Là bọn họ cổ vũ em trong mỗi lần huấn luyện, giúp đỡ em khi thực hiện nhiệm vụ, cứu em thoát khỏi cơn nguy khốn, vô số lần té ngã lại nâng em đứng lên. Không có huyết thống, nhưng duyên phận so với chung huyết thống càng dày, không phải người thân, nhưng còn hơn hẳn người thân, vì thế, rất quan trọng.”
“Còn quan trọng hơn anh?”
Dạ Cô Tinh thực sự muốn xù lông, anh lại còn xoắn xuýt cái vấn đề tẻ nhạt này: “Mọi người không giống nhau, một là người thân, một là chồng, chuyện này làm sao so sánh được?”
Người nào đó không nói gì, xem ra mình chỉ số EQ của người đàn ông trong nhà mình cần được nâng cao!
Mà An Tuyển Hoàng lại đột nhiên nhếch lên khóe môi, âm thanh trầm thấp, mang theo chút động tình: “Anh là ai?”
“Hả?”
“Em mới vừa nói, anh là ai?”
Vừa nãy? Ánh mắt Dạ Cô Tinh hơi đọng lại, dường như đang suy nghĩ, bỗng dưng, hai gò má ửng hồng, lập tức lan đến hai bên tai: “Anh……”
“Ngoan, gọi lại một lần nữa.” Đôi mắt anh thâm thúy, lúc này giống như được chìm trong dòng suối, trong trẻo tinh khiết.
“Em, em vừa nãy có nói gì đâu?” Cô thề phải giả ngu tới cùng.
Người đàn ông chậm rãi nở nụ cười, mang theo ba phần tà khí: “Ngày hôm qua, có một người nào đó điếc không sợ súng, nói, phong thủy luân chuyển, muốn khiến cho anh quỳ xuống đất xin tha, vừa vặn tối nay……”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh căng thẳng, nuốt một ngụm nước bọt, mắt lộ ra vẻ cảnh giác, hai tay nắm chặt cổ áo chậm rãi lùi người về phía sau: “Ấy, không nên vọng động…… Không nên vọng động…… Em, em chỉ là đùa giỡn, hì hì…… Đùa giỡn mà thôi……”
“Ồ? Đùa giỡn?” Giọng nói khàn khàn của anh kéo dài, âm cuối cao lên, lại có loại nguy hiểm không nói ra được…… và mê hoặc?
“Anh, tuyệt đối đừng xằng bậy……” Dạ Cô Tinh có loại xúc động muốn khóc, sớm biết vậy thì cô sẽ không nhanh mồm nhanh miệng, lần này đúng là đào hố tự chôn chính mình.
Lần trước nhất thời nhẹ dạ, đã bị anh chơi đùa đến chết đi sống lại, náo loạn nguyên buổi tối, hôm sau suýt chút nữa không đứng dậy nổi.
Cô là người thông minh, sẽ không giẫm lên vết xe đổ, ít nhất phải bảo đảm trước khi hai đứa nhỏ sinh ra, phải đảm bảo “an toàn” cho bản thân! Kiên quyết không thể để cho con sói đói kia làm thịt!
“Không phải em muốn thử sao?” An Tuyển Hoàng từng bước từng bước, chậm rãi tiến tới ép sát cô, vẻ lưu manh hiện trên khuôn mặt, lại vô cùng tà mị quyến rũ.
“Anh, anh bắt nạt người ta!” Khóe mắt Dạ Cô Tinh đã hơi rưng rưng, dưới ánh đèn lấp lánh toả sáng, rất đáng thương!
“Không muốn làm?”
Một chữ “làm” từ trong miệng người đàn ông phun ra, chẳng những không có chút ý tứ hạ lưu nào, phối hợp khuôn mặt lạnh lùng của anh, lại có cảm giác tràn đầy nam tính, cấm dục, trong nháy mắt khiến cho người khác kích động mãnh liệt. rất muốn phạm tội!
Gò má đỏ ửng lan ra khắp khuôn mặt, Dạ Cô Tinh vội vàng lắc đầu: “Không…… làm.”
“Được, kêu một tiếng chồng ơi nghe xem.”
“……”
“Ồ, không gọi, vậy chính là muốn làm.” Người đàn ông động thủ, bắt đầu cởi áo nới dây lưng.
“Không không không!” Dạ Cô Tinh liên tiếp lui về phía sau, ánh mắt sợ hãi.
“Gọi, hay là làm?”
“Gọi!”
“Hừ hừ?” Dáng vẻ như rửa tai lắng nghe.
“Chồng ơi.” Nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Cái gì? Anh không nghe rõ.”
“Chồng ơi—— đủ chưa……”
“Vợ yêu.” Anh kéo người ôm vào lòng, trong mắt người đàn ông không còn chút ham muốn, chỉ còn vẻ dịu dàng, yên lặng, tinh tế mềm mại.
Dạ Cô Tinh sững sờ.
“Từ nay về sau, an nguy và hạnh phúc của em, anh sẽ phụ trách. Anh là chồng của em, là trụ cột để em dựa dẫm cả một đời, không chung huyết thống, nhưng so với chung huyết thống càng thâm tình, không phải là người thân, nhưng càng thân thiết hơn ruột thịt.”
Trong mắt tràn đầy vẻ cảm động, Dạ Cô Tinh mạnh mẽ gật gật đầu, vợ chồng, anh là chồng, cô là vợ, không có huyết thống, nhưng đã sớm đã hòa lẫn máu thịt với nhau.
“Vì thế, anh quan trọng hơn.”
Dạ Cô Tinh nhất thời đen mặt lại, hoá ra, anh vẫn còn đang xoắn xuýt vấn đề này.
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh dậy thật sớm, nhìn người đàn ông bên cạnh đang ngủ say, vẫn là cảm giác quen thuộc, con người quen thuộc, tối hôm qua cô ngủ rất say rất say, cuối cùng cũng có thể buông lỏng sự đề phòng, ngủ một giấc an ổn.
Sự căng thẳng và uể oải liên tiếp trong hai ngày được quét sạch sẽ, cảm thấy tinh thần thoải mái.
Đang muốn đưa tay chạm vào hàng mi rậm rạm của người nào đó, lại bị tiếng gõ cửa đột ngột vang lên làm gián đoạn.
Sắc mặt thay đổi, Dạ Cô Tinh hạ thấp giọng: “Ai đó?”
Lúc này, An Tuyển Hoàng cũng đột nhiên mở đôi mắt sắc bén như chim ưng ra……
Phía sau còn có một đống chuyện cần thỏa thuận xử lý, như là mấy quy định cho giới hắc đạo phương Nam, phân chia phạm vi thế lực, người nào nên giữ, người nào đáng chết, mặc dù có mấy người Đường Nghiêu giúp đỡ xử lý, nhưng cuối cùng vẫn phải qua tay cô một lượt, mới có thể đưa ra phương án và quyết định cuối cùng.
Chắc hẳn sau đó, cô sẽ không được rảnh rỗi.
Nơi cửa ra vào, tiếng rắc rắc nhẹ nhàng truyền đến, Dạ Cô Tinh theo bản năng toàn thân đề phòng, chờ nghe thấy được hơi thở quen thuộc của người đàn ông mới từ từ thanh tĩnh lại.
Hơi nghiêng đầu, nở nụ cười: “Anh đã đến rồi.”
An Tuyển Hoàng ngồi ở bên giường, bàn tay vươn ra kéo cả người vào trong lồng ngực, khẽ thở dài một tiếng: “Ừ.”
Dạ Cô Tinh ở trong ngực người đàn ông cọ cọ, timg một vị trí thoải mái: “Thành thật khai báo, anh có phải gạt em lặng lẽ giải quyết người của Thương Hiệt xã mai phục trong tầng ngầm?”
Nguyên Hùng trước kia bố trí sát thủ mai phục trong tầng ngầm, chỉ đợi đèn tắt, sẽ lập tức động thủ, cô để Vu Sâm và Đàm Hào mang theo thuốc nổ được Bùi Ứng Long thay đổi, trong bóng tối lén chui vào tầng ngầm, vốn muốn bắt sống người, nhưng không ngờ lúc hai người đến, tầng hầm to lớn không có một bóng người.
Ngày hôm qua khi hai người gọi điện thoại, An Tuyển Hoàng nói anh sẽ tới, nhưng Dạ Cô Tinh cũng không ngờ, anh sẽ dùng phương thức này ra trận —— không chút biến sắc, giấu diếm sát cơ!
Hai hàng chân mày người đàn ông hơi nghiêng, cười nhạt nói: “Quà tặng em đó. Thích không?”
“Cũng không phải ngày lễ ngày tết, sao tự nhiên lại tặng quà cho em?”
“Nếu là…… sính lễ thì sao?” Đồng tử anh đột nhiên thâm thúy.
Dạ Cô Tinh lại ngơ ngác sững sờ, nụ cười có chút không được tự nhiên: “Đùa gì thế……”
“Em đang trốn tránh sao?” Người đàn ông nói trúng tim đen, thực ra, từ trước đến nay khi ở trước mặt cô, anh cũng không che giấu tâm tình thực sự của mình.
Giữa vợ chồng, thành khẩn chờ đợi, anh sớm đã xem cô là vợ.
Hàm răng hơi cắn vào môi dưới, hơi nhíu mày, Dạ Cô Tinh thản nhiên nhìn lại: “Em thừa nhận, am đang lảng tránh vấn đề.” Cô đưa tay kéo tay áo người đàn ông, làm nũng nhẹ nhàng: “Cho em chút thời gian đi mà……”
Nói thật, yêu An Tuyển Hoàng, sinh con cho anh là một chuyện, nhưng mà gả cho anh, lại là một chuyện khác.
Tình yêu là tự do, hôn nhân lại có trách nhiệm ở bên trong. Gả cho An Tuyển Hoàng, vậy có nghĩa là ở thời khắc mấu chốt này cô phải đi tới đối mặt với tất cả mọi người của nhà họ An, nhưng bây giờ cũng không phải là thời cơ tốt nhất.
Lại như lúc trước cô từ chối cùng An Tuyển Hoàng về Chiếm Ngao tham gia bữa tiệc đêm giao thừa, cô không thể mang an nguy của hai đứa bé trong bụng ra để đánh cược, dù cho cô có chín phần thắng, một phần nguy hiểm, cô cũng không đồng ý thấy.
Trước mắt, Phương Nam mới định, thai cũng đã hơn năm tháng, phần bụng từng ngày từng ngày nhô lên, người cũng càng trở nên lười nhác, vào lúc này, cô căn bản không có tâm trạng để suy nghĩ đến chuyện kết hôn.
Sắc mặt người đàn ông hơi trầm xuống: “Lý do.”
Đồng tử linh hoạt liếc tới, Dạ Cô Tinh chậm rãi nói: “Mọi người đều nói, trong cuộc đời người phụ nữ, khoảnh khắc khoác lên mình chiếc váy cưới là đẹp nhất.” Rồi cô vỗ vỗ bụng dưới hơi nhô lên của mình: “Nhưng mà anh xem em như bây giờ, làm sao mặc váy cưới?”
An Tuyển Hoàng sắc mặt hơi hòa hoãn lại.
Dạ Cô Tinh không ngừng cố gắng: “Em muốn mình phải xinh đẹp nhất khoác lên mình chiếc váy cưới đẹp nhất gả cho anh, vì thế, chuyện kết hôn, chờ sinh con xong rồi nói, được không?”
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng như vậy, không còn là người sát phạt quyết tuyệt, lạnh lùng nghiêm nghị trong hội trường vừa nãy nữa, cởi bỏ lớp vỏ bọc của cậu Dạ, cô chỉ là một người phụ nữ, cam tâm tình nguyện sinh con dưỡng cái vì người đàn ông trước mắt, vì anh vui mà vui, bởi vì anh giận mà ưu lo, bởi vì anh buồn bã mà bi quan, bởi vì anh bị thương mà đau lòng.
Người đàn ông thoáng chốc thấy ấm áp hẳn, trước khi gặp cô, trái tim anh chưa bao giờ mềm mại như vậy, tựa như có thể vắt ra nước, ngâm ra mật.
“Được.” Chờ khoảng khắc em đẹp nhất……
Bàn tay đặt lên phần bụng nhô ra của người phụ nữ, sinh mệnh nhỏ bé dường như cũng có cảm giác mà đáp lại, người đàn ông chậm rãi nhếch khóe môi lên, vẻ dịu dàng tràn đầy khuôn mặt.
“Em cảm thấy, hai con đều thân thiết với anh.” Trong câu nói này còn mang theo chút ghen tỵ.
“Anh là cha của chúng mà.”
“Nhưng mà em là mẹ mà! Tại sao mỗi lần anh duỗi tay chạm vào, hai đứa nhóc này động đậy vô cùng hăng hái, nhưng mà đến khi em chọc chọc bọn nhỏ lại chả có phản ứng gì?” Người mẹ nào đó biểu thị rất phiền muộn, cô nhọc nhằn khổ sở mang hai trái bóng nhỏ, không nghĩ tới hai đứa nhỏ này chỉ thân thiết với An Tuyển Hoàng.
“Chọc?” Trong mắt người đàn ông lóe lên một tia ngạc nhiên: “Em chọc con trai, con gái của anh á?”
“Làm gì? Còn không cho à?” Đây cũng là con trai, con gái của cô đó!
“……”
“Hoàng, chuyện bên này kết thúc rồi, chúng ta cùng trở về Bắc Kinh đi.”
An Tuyển Hoàng hơi nhíu mày: “Em muốn dưỡng thai ở thủ đô?”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Em…… nói như vậy đi, có một người vô cùng quan trọng với em, bây giờ đang bị nhốt ở Bắc Kinh, vì thế em nghĩ……” Tiểu Tứ bị giam ở nhà tù tử thần số 7, sắp tới thời gian nhà tù một năm hai lần mở cửa, bỏ lỡ cơ hội này, không biết lần sau còn phải chờ tới khi nào.
Hơn nữa an nguy của Tiểu Tứ còn chưa biết chắc, càng kéo dài sẽ càng phiền phức.
Chử Vưu bên kia đã bắt đầu hành động, không bị động chịu đòn, dựa theo năng lực của anh ta tin rằng không bao lâu nữa, Chiến Phủ sẽ nằm gọn trong tay anh ta.
Một khi Chiến Phủ tới tay, vậy thì có thể dùng hệ thống tình báo tiên tiến nhất bên trong bộ tra xét tung tích của các thành viên khác trong Dạ Tổ, thêm vào giao thiệp của Diệp Nhĩ ở Pháp, tài nguyên của Tịch Cẩn ở Canada, cộng thêm sức ảnh hưởng của Dạ Thất ở Thụy Điển, cùng nhau ra sức, tin rằng sẽ nhanh chóng tìm thấy những người còn lại.
Thời gian càng kéo dài, trong lòng Dạ Cô Tinh lại càng không yên ổn, luôn cảm thấy đêm dài lắm mộng, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
“Người quan trọng?” Người đàn ông hỏi lại một tiếng, kéo Dạ Cô Tinh đang nghĩ xa xôi về.
Gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nam?”
“Ừ.” Tiểu Tứ là một chàng trai vô cùng manly, khi còn bé đã tỏa ra thần thái của người đàn ông thành thục, chắc hẳn càng trưởng thành càng có mị lực.
“Rất quan trọng?”
“Ừ.” Mọi người trong Dạ Tổ đều là người thân của cô, là anh chị em ruột thịt!
Thắt lưng bỗng nhiên căng thẳng, Dạ Cô Tinh hít vào một ngụm khí lạnh, ngước mắt nhìn về kẻ gây sóng gió, lại phát hiện sắc mặt anh đen như đáy nồi.
“Người đó còn đẹp trai hơn anh? Quan trọng hơn anh? Yêu em hơn anh?”
Dạ Cô Tinh sững sờ: “Ha ha —— An Tuyển Hoàng! Sao anh khi nào cũng có thể ghen tuông được vậy!? Em nói là quan trọng, có nghĩ là quan trọng như người nhà.”
“…… Người nhà?”
Than nhẹ một tiếng, ánh mắt cô rơi bên ngoài cửa sổ, cả người dường như cũng trở nên mờ mịt: “Chúng em có mười sáu người, sớm chiều làm bạn, vào sinh ra tử, nếu như nói kỳ ngộ năm đó được sư phụ từ cô nhi viện mang về nuôi, như vậy gặp được mười lăm người bọn họ chính là kỳ ngộ trong một phần vạn, gọi là phúc phận.” Phúc phận kiếp trước đã tu luyện được!
“Là bọn họ cổ vũ em trong mỗi lần huấn luyện, giúp đỡ em khi thực hiện nhiệm vụ, cứu em thoát khỏi cơn nguy khốn, vô số lần té ngã lại nâng em đứng lên. Không có huyết thống, nhưng duyên phận so với chung huyết thống càng dày, không phải người thân, nhưng còn hơn hẳn người thân, vì thế, rất quan trọng.”
“Còn quan trọng hơn anh?”
Dạ Cô Tinh thực sự muốn xù lông, anh lại còn xoắn xuýt cái vấn đề tẻ nhạt này: “Mọi người không giống nhau, một là người thân, một là chồng, chuyện này làm sao so sánh được?”
Người nào đó không nói gì, xem ra mình chỉ số EQ của người đàn ông trong nhà mình cần được nâng cao!
Mà An Tuyển Hoàng lại đột nhiên nhếch lên khóe môi, âm thanh trầm thấp, mang theo chút động tình: “Anh là ai?”
“Hả?”
“Em mới vừa nói, anh là ai?”
Vừa nãy? Ánh mắt Dạ Cô Tinh hơi đọng lại, dường như đang suy nghĩ, bỗng dưng, hai gò má ửng hồng, lập tức lan đến hai bên tai: “Anh……”
“Ngoan, gọi lại một lần nữa.” Đôi mắt anh thâm thúy, lúc này giống như được chìm trong dòng suối, trong trẻo tinh khiết.
“Em, em vừa nãy có nói gì đâu?” Cô thề phải giả ngu tới cùng.
Người đàn ông chậm rãi nở nụ cười, mang theo ba phần tà khí: “Ngày hôm qua, có một người nào đó điếc không sợ súng, nói, phong thủy luân chuyển, muốn khiến cho anh quỳ xuống đất xin tha, vừa vặn tối nay……”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh căng thẳng, nuốt một ngụm nước bọt, mắt lộ ra vẻ cảnh giác, hai tay nắm chặt cổ áo chậm rãi lùi người về phía sau: “Ấy, không nên vọng động…… Không nên vọng động…… Em, em chỉ là đùa giỡn, hì hì…… Đùa giỡn mà thôi……”
“Ồ? Đùa giỡn?” Giọng nói khàn khàn của anh kéo dài, âm cuối cao lên, lại có loại nguy hiểm không nói ra được…… và mê hoặc?
“Anh, tuyệt đối đừng xằng bậy……” Dạ Cô Tinh có loại xúc động muốn khóc, sớm biết vậy thì cô sẽ không nhanh mồm nhanh miệng, lần này đúng là đào hố tự chôn chính mình.
Lần trước nhất thời nhẹ dạ, đã bị anh chơi đùa đến chết đi sống lại, náo loạn nguyên buổi tối, hôm sau suýt chút nữa không đứng dậy nổi.
Cô là người thông minh, sẽ không giẫm lên vết xe đổ, ít nhất phải bảo đảm trước khi hai đứa nhỏ sinh ra, phải đảm bảo “an toàn” cho bản thân! Kiên quyết không thể để cho con sói đói kia làm thịt!
“Không phải em muốn thử sao?” An Tuyển Hoàng từng bước từng bước, chậm rãi tiến tới ép sát cô, vẻ lưu manh hiện trên khuôn mặt, lại vô cùng tà mị quyến rũ.
“Anh, anh bắt nạt người ta!” Khóe mắt Dạ Cô Tinh đã hơi rưng rưng, dưới ánh đèn lấp lánh toả sáng, rất đáng thương!
“Không muốn làm?”
Một chữ “làm” từ trong miệng người đàn ông phun ra, chẳng những không có chút ý tứ hạ lưu nào, phối hợp khuôn mặt lạnh lùng của anh, lại có cảm giác tràn đầy nam tính, cấm dục, trong nháy mắt khiến cho người khác kích động mãnh liệt. rất muốn phạm tội!
Gò má đỏ ửng lan ra khắp khuôn mặt, Dạ Cô Tinh vội vàng lắc đầu: “Không…… làm.”
“Được, kêu một tiếng chồng ơi nghe xem.”
“……”
“Ồ, không gọi, vậy chính là muốn làm.” Người đàn ông động thủ, bắt đầu cởi áo nới dây lưng.
“Không không không!” Dạ Cô Tinh liên tiếp lui về phía sau, ánh mắt sợ hãi.
“Gọi, hay là làm?”
“Gọi!”
“Hừ hừ?” Dáng vẻ như rửa tai lắng nghe.
“Chồng ơi.” Nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Cái gì? Anh không nghe rõ.”
“Chồng ơi—— đủ chưa……”
“Vợ yêu.” Anh kéo người ôm vào lòng, trong mắt người đàn ông không còn chút ham muốn, chỉ còn vẻ dịu dàng, yên lặng, tinh tế mềm mại.
Dạ Cô Tinh sững sờ.
“Từ nay về sau, an nguy và hạnh phúc của em, anh sẽ phụ trách. Anh là chồng của em, là trụ cột để em dựa dẫm cả một đời, không chung huyết thống, nhưng so với chung huyết thống càng thâm tình, không phải là người thân, nhưng càng thân thiết hơn ruột thịt.”
Trong mắt tràn đầy vẻ cảm động, Dạ Cô Tinh mạnh mẽ gật gật đầu, vợ chồng, anh là chồng, cô là vợ, không có huyết thống, nhưng đã sớm đã hòa lẫn máu thịt với nhau.
“Vì thế, anh quan trọng hơn.”
Dạ Cô Tinh nhất thời đen mặt lại, hoá ra, anh vẫn còn đang xoắn xuýt vấn đề này.
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh dậy thật sớm, nhìn người đàn ông bên cạnh đang ngủ say, vẫn là cảm giác quen thuộc, con người quen thuộc, tối hôm qua cô ngủ rất say rất say, cuối cùng cũng có thể buông lỏng sự đề phòng, ngủ một giấc an ổn.
Sự căng thẳng và uể oải liên tiếp trong hai ngày được quét sạch sẽ, cảm thấy tinh thần thoải mái.
Đang muốn đưa tay chạm vào hàng mi rậm rạm của người nào đó, lại bị tiếng gõ cửa đột ngột vang lên làm gián đoạn.
Sắc mặt thay đổi, Dạ Cô Tinh hạ thấp giọng: “Ai đó?”
Lúc này, An Tuyển Hoàng cũng đột nhiên mở đôi mắt sắc bén như chim ưng ra……
Tác giả :
Du Nhân