Quyển 1 - Ngọa Tháp Chi Trắc (Một Bên Long Sàn)
Chương 14
Ngoài thành Từ Châu, trong một ngôi nhà lá tầm thường, hai người trọng thương đang nằm ở trên giường gỗ cũ nát thở một cách yếu ớt.
Một lão giả lưng gù mái tóc nhiễm sương[1] đứng ở đầu giường, chậm chạp nói, “Quân sư, lão hủ mỗi năm sức khỏe ngày càng suy yếu, sống cũng không được bao lâu, ở lại Trong Xích Diễm quân cũng chỉ làm liên lụy A Tịch cùng các huynh đệ, nếu không vì cứu kẻ gần đất xa trời như ta, cũng không liên luỵ hai người các ngươi bị thương nặng đến như vậy…”
[1]chỉ đầu tóc bạc
Phụng Thiên gian nan khởi động thân thể, vết thương do đao chém mấy ngày liền sốt cao khiến cho hắn toàn thân mệt mỏi, dựa vào đầu giường thở gấp nói, “Minh thúc ngài đang nói gì vậy? Ngài là dưỡng phụ của A Tịch, mọi người đều là huynh đệ, nhiều năm qua ở trong quân đồng sinh cộng tử, ta sao có thể trơ mắt nhìn dưỡng phụ của huynh đệ mình nạp mạng cho địch thủ?”
Dứt lời thầm than một tiếng, hơn mười người đi vào Từ Châu, tra xét hướng đi Tiêu Kỳ, những quân nhân trong Xích Diễm quân tuy làm mật thám nhiều năm nhưng rốt cuộc nhiệt huyết vẫn không mất đi, chẳng những không một ai để lộ tin tức, ngược lại xoa tay, lúc ám sát ai ai cũng hung hãn không sợ chết, cật lực yểm trợ người khác rất nhiều, hoàn toàn không để ý bản thân mình.
Nhiều lần xâm lấn biên cảnh Trung Châu Nhiếp chính vương Bắc Tề xưa nay là túc địch[2] của Xích Diễm quân, phàm là người trong quân, không một ai không hận hắn thấu xương.
[2]địch lâu năm
Hoàng đế cực kỳ thông minh, chọn ra mật thám thí mạng ngoại trừ Trình Kỳ Minh, không còn ai khác nghe lệnh Bắc Nguỵ, cho nên đối với kế hoạch ám sát Tiêu Kỳ, tất cả mọi người cực kỳ phối hợp.
Điều này làm cho đáy lòng bạch y nhân phi thường khó chịu, có chút hối hận không tiếp tục điều tra tỉ mỉ hơn, đã khinh xuất đem danh sách mật thám giao cho Hoàng đế.
Nói đến cùng, những người này đều cùng hắn kề vai chiến đấu nhiều năm qua, vô số lần đánh lùi người man di xâm lấn, kết quả lại là quân sư mà bọn hắn tín nhiệm nhất, tự tay đưa bọn họ vào tử địa.
“Quân sư…” Lão giả nắm chặt hai tay vô lực của Phụng Thiên, “Lão hủ tự vấn lương tâm có thẹn, có mấy lời nghẹn dưới đáy lòng đã lâu, nếu không nói ra, thật sự là không còn mặt mũi nào gặp ngươi cùng A Tịch.”
Phụng Thiên trong lòng vừa động, bất động thanh sắc cầm ngược lại hai bàn tay khô héo của Trình Kỳ Minh, “Minh thúc chỉ giáo cho?”
“Aiz…” Dưỡng phụ của Ninh tướng quân nhắm mắt thở dài, “Việc này nói ra thì dài dòng, năm đó lúc ta dẫn theo A Tịch chạy trốn, không biết nhân tình Khánh nương ở Cù Châu đã sớm mang thai. Rất nhiều năm sau, ta mới biết được nàng sinh cho ta môt đứa con trai, Khánh nương vị hôn[3] mang thai, hậu thế bất dung, cùng cốt nhục của ta bị đuổi ra khỏi nhà. Một đường lang bạc sống đầu đường xó chợ, qua tay nhiều người lưu lạc đến Bắc Nguỵ, làm thị thiếp người di, mẫu tử hai người chịu nhiều đau khổ, đều là bởi vì ta, lão hủ vốn định đưa bọn họ quay về Trung Châu, hảo hảo bồi thường, không ngờ tên đại thần người di kia nhạy bén, bị hắn phát hiện, trái lại bắt mẫu tử Khánh nương uy hiếp hủ, nếu không nghe lệnh y, sẽ lấy mạng mẫu tử hai người, lão hủ nhất thời hồ đồ, vậy mà lại đáp ứng làm mật thám, một khi làm là năm năm, tiết lộ vô số việc quân cơ, khiến nhiều huynh đệ bỏ mạng…”
[3] chưa lập gia đình
Thiết huyết[4] bộ khoái năm đó đã bị năm tháng bào mòn, đã sớm cởi bỏ tư thế oai hùng hiên ngang lúc còn trẻ, nợ tư tình nhi nữ chưa trả hết, lại bởi vì tiết lộ chuyện cơ mật nhiều năm, khiến nợ máu vô số huynh đệ trong quân, trong lòng áy náy không cần phải nói.
[4]ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh
Thiết huyết hán tử này, rốt cuộc lại bị số kiếp chi phối mà nản lòng nhụt chí không gượng dậy nổi.
“Lão hủ không còn mặt mũi nào gặp A Tịch ah!” Lão giả khô gầy nắm tay Bạch y nhân, hai dòng nước mắt vẩn đục chảy xuống, “Những năm hành động gần đây, dù thế nào ta cũng có lỗi với A Tịch cùng các huynh đệ đã chết!”
Phụng Thiên nắm đôi tay run rẩy kia, xúc cảm làn da khô cằn, cố sự năm đó Trình Bộ đầu trượng nghĩa cứu giúp phụ tử Ninh tú tài hắn cũng có nghe qua, không thể tưởng được anh hùng hiệp khách năm đó, lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm bây giờ.
Trầm mặc nửa ngày, hàng năm có thể nói thiện bạch y nhân lại không biết nên an ủi đối phương như thế nào, chỉ có thể nhắm mắt thở dài, “Tạo hóa trêu người…”
Một bên mê man Lưu Dân vì nghe bọn họ nói chuyện mà tỉnh lại, nghe đại khái, cũng đã biết được từ đầu đến cuối sự tình.
Đại hồ tử đưa tay bắt lấy lão giả: “Minh thúc, ngài đây cũng tội gì, sao không sớm đem sự tình nói ra? Mọi người cùng nhau thương lượng, tìm phương pháp giải quyết!”
Bộ đầu ngày xưa hai mắt đỏ bừng: “Đã làm mật thám một lần, sao còn có mặt mũi nói ra? Hai người các ngươi liều mạng cứu ta, không đáng giá mà thật sự không đáng giá…”
Hai người trọng thương nhìn nhau, trên mặt cùng lúc thoáng hiện nét xấu hổ, lại nói tiếp, mục đích bọn họ cứu người thật ra đã nhất trí, chính là vì không để Hoàng đế và Ninh Bất Tịch có xung đột trong lúc này.
“Không thể chết được, phải bình an trở về, nếu có chuyện không may xảy ra, Hoàng đế và A Tịch sẽ đối địch, không thể vãn hồi, bởi vậy bất kể như thế nào, phải sống trở về…”
Chính là ôm ý nghĩ này, Phụng Thiên bao nhiêu lần sốt cao sắp tử vong, thật sự dựa vào ý chí ngoan cường này, cố gắng tỉnh lại.
“Minh thúc, ta hôn mê nhiều ngày, có tin tức gì từ Kinh thành truyền đến không?” Lo lắng hỏi người duy nhất bị thương nhẹ Trình Kỳ Minh, hắn thủy chung đối với hai người ở kinh thành không yên lòng, một người là hảo hữu chí giao của hắn, người kia…”
Hai người này nếu bởi vì hắn mà trở mặt, thật sự là chuyện hắn không nguyện ý nhìn thấy nhất, cho nên dù tiếp tục gian nan, cũng phải sống sót trở về.
“Trước mắt không có tin tức gì đặc biệt.” Lão giả nói tới một chuyện, “Quân sư, ngươi bảo ta làm ký hiệu ở các nơi, có tác dụng gì?”
Phụng Thiên cười cười, nhớ tới lúc Hoàng đế còn nhỏ chép sách, vì lười biếng, tránh viết tục danh của Tiên hoàng nên chọn những chữ khác thay thế, Tiên hoàng danh Thăng, mỗi khi viết đến chữ đó, Hoàng đế đều sẽ vẽ một ngọn núi, trên núi vẽ một mặt trời thay thế.
“Nếu ta không tính sai, Bệ hạ và A Tịch, mấy ngày nữa sẽ tìm được nơi này.”
Vừa mới nói xong, cửa gỗ thấp bé liền “Chi nha” một tiếng mở ra, hai người tiều tụỵ đỡ lẫn nhau, quả nhiên là Hoàng đế và Ninh đại tướng quân.
“Minh thúc, Phụng Thiên, A Dân…” Nhìn thấy ba người còn sống, Ninh Bất Tịch có chút kích động, lúc trước Hoàng đế như đinh đóng cột chỉ đi theo một phương hướng, ngay cả nguyên nhân cũng không giải thích, chỉ kéo hắn đi thẳng một đường.
Người bị thương nặng hoàn toàn không quyền lên tiếng, mới vừa mở miệng đưa ra nghi vấn, “Sao có thể xác định bọn họ đi…hướng này?” Không nói hai lời liền bị ném ở bên đường, “Nếu như không tin, ngươi tự tìm đi.”
Ninh đại tướng quân bỗng nhiên cảm thấy nhận phải thương thế kia thật oan uổng, nếu hiện tại hắn hoàn hảo không việc gì, còn nhiều, rất nhiều thủ đoạn khiến Hoàng đế phải ai nha cung khai.
Trước mắt hổ lạc bình dương, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, dù sao tương lai còn dài, bị thương nặng cũng sẽ có một ngày khỏi hẳn, đến lúc đó…
Dường như cảm ứng được ánh mắt không mang hảo ý phía sau, Hoàng đế đột ngột xoay người, thu hồi vẻ mặt lãnh đạm, học ánh mắt cợt nhã mà người trước mắt thường lộ ra, ngay cả ngữ điệu cũng học giống nhau, “Cầu ta đi! Cầu ta ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao ta biết.”
“…”
Ninh Bất Tịch cắn răng, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nhớ kỹ cho ta.
Suy đoán cũng chỉ là suy đoán, bởi vì bị thương mà cánh tay thoát lực đưa về phía Hoàng đế, đối phương cũng rất thoả mãn, chọc tức được hắn, liền thôi binh tức chiến, hợp tác gác lại hoạn nạn, hướng đường nhỏ mà đi.
Giờ phút này, nhìn thấy ba người thật sự còn sống, khẳng định Hoàng đế chưa từng khi dễ hắn, không khỏi nghiêng đầu xin lỗi người bên cạnh.
Lại thấy Hoàng đế thần tình lo lắng nhìn Phụng Thiên, bộ dạng như muốn lập tức xông tới hỏi han lại cưỡng chế nhẫn nại.
Lại nhìn Phụng Thiên, vẫn ôn hòa như ngày xưa, lại nhìn ánh mắt Hoàng đế rồi lại cùng nhìn về Phụng Thiên, ánh mắt tựa hồ đã dịu dàng hơn.
Bất quá trước mắt, Đại tướng quân không rảnh đi đoán nguyên nhân trong chuyện này, hắn vội vàng cất bước đi về phía dưỡng phụ, “Minh thúc, người không sao chứ?”
Không ngờ rằng, lão giả từ trước đến nay đối với hắn quan ái dị thường thế nhưng cúi đầu thấp xuống, chột dạ né tránh ánh mắt của hắn.
Ninh Bất Tịch trong lòng khiếp sợ, nghĩ tới một chuyện, “Chẳng lẽ…” lời Hoàng đế nói, lại là sự thật?
Trình Kỳ Minh áy náy dị thường, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Phụng Thiên, hắn thật sự không còn mặt mũi nhắc tới việc này cùng dưỡng tử.
Đại tướng quân lại bởi vì hành động này của ông mà dấy lên hiểu lầm, lẩm bẩm, “Không có khả năng, nếu Phụng Thiên là mật thám, ta sao có thể có cơ hội sống sót?”
“Ai nói hắn / ta là mật thám?” Hai thanh âm đồng thời kháng nghị, ngữ khí cực kỳ giống nhau.
Ninh đại tướng quân nghi hoặc nhìn người bên gối cùng hảo hữu: “Các ngươi không khỏi có phần ăn ý quá đi!”
“Đúng, thì sao?” Lại trăm miệng một lời.
Nhìn sang hảo hữu, đã khôi phục sự ôn hòa, khuyên giải an ủi hắn, “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Nhìn lại người kia, trong nháy mắt biến trở về lãnh đạm thường ngày, trên mặt rõ ràng viết bốn chữ to “Ngươi thật nhàm chán”.
Không biết tại sao, Đại tướng quân thế nhưng cảm thấy trong ấn tượng hai người chưa từng xuất hiện cùng nhau, cảm giác lại nói cho hắn biết rất giống nhau, nhịn không được mở miệng hỏi, “Các ngươi không phải là huynh đệ thất lạc nhiều năm đi?”
Lời này vừa nói ra, Hoàng đế cùng Phụng Thiên đồng thời đại chấn, trong nháy mắt như có vết nứt trên biểu tình khuôn mặt.
Ninh đại tướng quân lại không chú ý điều này, ngay lập tức phủ định suy đoán của mình, “Phải không, Phụng Thiên sao có thể có loại huynh đệ giống như tôm chân mềm này!”
Hoàng đế nắm quyền, không thể nhịn nữa, Thanh Tuyền Kiếm “Xoẹt” một tiếng ra khỏi vỏ.
“Bệ hạ thứ tội.” Phụng Thiên vội vàng cắt ngang, “Ninh Tướng quân hàng năm chinh chiến bên ngoài, ở trong quân đã quen, nên lễ nghi khó tránh sơ xuất, không hảo hảo khuyên bảo hắn, là lỗi của thần.” Vừa nói một bên còn liếc mắt nhìn miệng Ninh Bất Tịch, ý bảo hắn câm miệng.
“Trừ bỏ múa mép khua môi, ngoài ra lỗ mãng vũ phu cái gì cũng tệ, chút khoan hồng này, Trẫm vẫn phải có.” Hoàng đế khinh miêu đạm tả đánh trả, sau đó chợt lóe thân, đứng ở phía sau bạch y nhân, nghiêng đầu ngắm phong cảnh, như chứng tỏ hắn cũng không phải sợ Đại tướng quân.
Ninh Bất Tịch bị tức đến giậm chân, mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này dường như có chút quen thuộc, bao nhiêu năm trước, lúc mới quen Hoàng đế không đầy hai mươi, quân vương tuổi trẻ còn hăng hái, động một chút lại khiêu khích tước binh quyền hắn, không giống hiện nay hàng năm im lặng không nói.
Hoài niệm rất nhiều, trong lòng lại vui vẻ, vì thế khác thường một câu cũng không vặn lại.
Vốn rất hiểu hắn Hoàng đế vô cùng kinh ngạc, rời khỏi cửa sổ, đưa tay sờ sờ trán Đại tướng quân, “Chẳng lẽ còn sốt?”
Sau đó lại cảm thấy hành vi này quá mức ám muội, muốn che dấu nên đi đến cạnh giường sờ luôn trán của Phụng Thiên và Lưu Dân, bị ánh mắt khinh bỉ của hai người bắn tới, mới ngượng ngùng thu tay về.
.:. Chính văn kết thúc.:.
Một lão giả lưng gù mái tóc nhiễm sương[1] đứng ở đầu giường, chậm chạp nói, “Quân sư, lão hủ mỗi năm sức khỏe ngày càng suy yếu, sống cũng không được bao lâu, ở lại Trong Xích Diễm quân cũng chỉ làm liên lụy A Tịch cùng các huynh đệ, nếu không vì cứu kẻ gần đất xa trời như ta, cũng không liên luỵ hai người các ngươi bị thương nặng đến như vậy…”
[1]chỉ đầu tóc bạc
Phụng Thiên gian nan khởi động thân thể, vết thương do đao chém mấy ngày liền sốt cao khiến cho hắn toàn thân mệt mỏi, dựa vào đầu giường thở gấp nói, “Minh thúc ngài đang nói gì vậy? Ngài là dưỡng phụ của A Tịch, mọi người đều là huynh đệ, nhiều năm qua ở trong quân đồng sinh cộng tử, ta sao có thể trơ mắt nhìn dưỡng phụ của huynh đệ mình nạp mạng cho địch thủ?”
Dứt lời thầm than một tiếng, hơn mười người đi vào Từ Châu, tra xét hướng đi Tiêu Kỳ, những quân nhân trong Xích Diễm quân tuy làm mật thám nhiều năm nhưng rốt cuộc nhiệt huyết vẫn không mất đi, chẳng những không một ai để lộ tin tức, ngược lại xoa tay, lúc ám sát ai ai cũng hung hãn không sợ chết, cật lực yểm trợ người khác rất nhiều, hoàn toàn không để ý bản thân mình.
Nhiều lần xâm lấn biên cảnh Trung Châu Nhiếp chính vương Bắc Tề xưa nay là túc địch[2] của Xích Diễm quân, phàm là người trong quân, không một ai không hận hắn thấu xương.
[2]địch lâu năm
Hoàng đế cực kỳ thông minh, chọn ra mật thám thí mạng ngoại trừ Trình Kỳ Minh, không còn ai khác nghe lệnh Bắc Nguỵ, cho nên đối với kế hoạch ám sát Tiêu Kỳ, tất cả mọi người cực kỳ phối hợp.
Điều này làm cho đáy lòng bạch y nhân phi thường khó chịu, có chút hối hận không tiếp tục điều tra tỉ mỉ hơn, đã khinh xuất đem danh sách mật thám giao cho Hoàng đế.
Nói đến cùng, những người này đều cùng hắn kề vai chiến đấu nhiều năm qua, vô số lần đánh lùi người man di xâm lấn, kết quả lại là quân sư mà bọn hắn tín nhiệm nhất, tự tay đưa bọn họ vào tử địa.
“Quân sư…” Lão giả nắm chặt hai tay vô lực của Phụng Thiên, “Lão hủ tự vấn lương tâm có thẹn, có mấy lời nghẹn dưới đáy lòng đã lâu, nếu không nói ra, thật sự là không còn mặt mũi nào gặp ngươi cùng A Tịch.”
Phụng Thiên trong lòng vừa động, bất động thanh sắc cầm ngược lại hai bàn tay khô héo của Trình Kỳ Minh, “Minh thúc chỉ giáo cho?”
“Aiz…” Dưỡng phụ của Ninh tướng quân nhắm mắt thở dài, “Việc này nói ra thì dài dòng, năm đó lúc ta dẫn theo A Tịch chạy trốn, không biết nhân tình Khánh nương ở Cù Châu đã sớm mang thai. Rất nhiều năm sau, ta mới biết được nàng sinh cho ta môt đứa con trai, Khánh nương vị hôn[3] mang thai, hậu thế bất dung, cùng cốt nhục của ta bị đuổi ra khỏi nhà. Một đường lang bạc sống đầu đường xó chợ, qua tay nhiều người lưu lạc đến Bắc Nguỵ, làm thị thiếp người di, mẫu tử hai người chịu nhiều đau khổ, đều là bởi vì ta, lão hủ vốn định đưa bọn họ quay về Trung Châu, hảo hảo bồi thường, không ngờ tên đại thần người di kia nhạy bén, bị hắn phát hiện, trái lại bắt mẫu tử Khánh nương uy hiếp hủ, nếu không nghe lệnh y, sẽ lấy mạng mẫu tử hai người, lão hủ nhất thời hồ đồ, vậy mà lại đáp ứng làm mật thám, một khi làm là năm năm, tiết lộ vô số việc quân cơ, khiến nhiều huynh đệ bỏ mạng…”
[3] chưa lập gia đình
Thiết huyết[4] bộ khoái năm đó đã bị năm tháng bào mòn, đã sớm cởi bỏ tư thế oai hùng hiên ngang lúc còn trẻ, nợ tư tình nhi nữ chưa trả hết, lại bởi vì tiết lộ chuyện cơ mật nhiều năm, khiến nợ máu vô số huynh đệ trong quân, trong lòng áy náy không cần phải nói.
[4]ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh
Thiết huyết hán tử này, rốt cuộc lại bị số kiếp chi phối mà nản lòng nhụt chí không gượng dậy nổi.
“Lão hủ không còn mặt mũi nào gặp A Tịch ah!” Lão giả khô gầy nắm tay Bạch y nhân, hai dòng nước mắt vẩn đục chảy xuống, “Những năm hành động gần đây, dù thế nào ta cũng có lỗi với A Tịch cùng các huynh đệ đã chết!”
Phụng Thiên nắm đôi tay run rẩy kia, xúc cảm làn da khô cằn, cố sự năm đó Trình Bộ đầu trượng nghĩa cứu giúp phụ tử Ninh tú tài hắn cũng có nghe qua, không thể tưởng được anh hùng hiệp khách năm đó, lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm bây giờ.
Trầm mặc nửa ngày, hàng năm có thể nói thiện bạch y nhân lại không biết nên an ủi đối phương như thế nào, chỉ có thể nhắm mắt thở dài, “Tạo hóa trêu người…”
Một bên mê man Lưu Dân vì nghe bọn họ nói chuyện mà tỉnh lại, nghe đại khái, cũng đã biết được từ đầu đến cuối sự tình.
Đại hồ tử đưa tay bắt lấy lão giả: “Minh thúc, ngài đây cũng tội gì, sao không sớm đem sự tình nói ra? Mọi người cùng nhau thương lượng, tìm phương pháp giải quyết!”
Bộ đầu ngày xưa hai mắt đỏ bừng: “Đã làm mật thám một lần, sao còn có mặt mũi nói ra? Hai người các ngươi liều mạng cứu ta, không đáng giá mà thật sự không đáng giá…”
Hai người trọng thương nhìn nhau, trên mặt cùng lúc thoáng hiện nét xấu hổ, lại nói tiếp, mục đích bọn họ cứu người thật ra đã nhất trí, chính là vì không để Hoàng đế và Ninh Bất Tịch có xung đột trong lúc này.
“Không thể chết được, phải bình an trở về, nếu có chuyện không may xảy ra, Hoàng đế và A Tịch sẽ đối địch, không thể vãn hồi, bởi vậy bất kể như thế nào, phải sống trở về…”
Chính là ôm ý nghĩ này, Phụng Thiên bao nhiêu lần sốt cao sắp tử vong, thật sự dựa vào ý chí ngoan cường này, cố gắng tỉnh lại.
“Minh thúc, ta hôn mê nhiều ngày, có tin tức gì từ Kinh thành truyền đến không?” Lo lắng hỏi người duy nhất bị thương nhẹ Trình Kỳ Minh, hắn thủy chung đối với hai người ở kinh thành không yên lòng, một người là hảo hữu chí giao của hắn, người kia…”
Hai người này nếu bởi vì hắn mà trở mặt, thật sự là chuyện hắn không nguyện ý nhìn thấy nhất, cho nên dù tiếp tục gian nan, cũng phải sống sót trở về.
“Trước mắt không có tin tức gì đặc biệt.” Lão giả nói tới một chuyện, “Quân sư, ngươi bảo ta làm ký hiệu ở các nơi, có tác dụng gì?”
Phụng Thiên cười cười, nhớ tới lúc Hoàng đế còn nhỏ chép sách, vì lười biếng, tránh viết tục danh của Tiên hoàng nên chọn những chữ khác thay thế, Tiên hoàng danh Thăng, mỗi khi viết đến chữ đó, Hoàng đế đều sẽ vẽ một ngọn núi, trên núi vẽ một mặt trời thay thế.
“Nếu ta không tính sai, Bệ hạ và A Tịch, mấy ngày nữa sẽ tìm được nơi này.”
Vừa mới nói xong, cửa gỗ thấp bé liền “Chi nha” một tiếng mở ra, hai người tiều tụỵ đỡ lẫn nhau, quả nhiên là Hoàng đế và Ninh đại tướng quân.
“Minh thúc, Phụng Thiên, A Dân…” Nhìn thấy ba người còn sống, Ninh Bất Tịch có chút kích động, lúc trước Hoàng đế như đinh đóng cột chỉ đi theo một phương hướng, ngay cả nguyên nhân cũng không giải thích, chỉ kéo hắn đi thẳng một đường.
Người bị thương nặng hoàn toàn không quyền lên tiếng, mới vừa mở miệng đưa ra nghi vấn, “Sao có thể xác định bọn họ đi…hướng này?” Không nói hai lời liền bị ném ở bên đường, “Nếu như không tin, ngươi tự tìm đi.”
Ninh đại tướng quân bỗng nhiên cảm thấy nhận phải thương thế kia thật oan uổng, nếu hiện tại hắn hoàn hảo không việc gì, còn nhiều, rất nhiều thủ đoạn khiến Hoàng đế phải ai nha cung khai.
Trước mắt hổ lạc bình dương, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, dù sao tương lai còn dài, bị thương nặng cũng sẽ có một ngày khỏi hẳn, đến lúc đó…
Dường như cảm ứng được ánh mắt không mang hảo ý phía sau, Hoàng đế đột ngột xoay người, thu hồi vẻ mặt lãnh đạm, học ánh mắt cợt nhã mà người trước mắt thường lộ ra, ngay cả ngữ điệu cũng học giống nhau, “Cầu ta đi! Cầu ta ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao ta biết.”
“…”
Ninh Bất Tịch cắn răng, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nhớ kỹ cho ta.
Suy đoán cũng chỉ là suy đoán, bởi vì bị thương mà cánh tay thoát lực đưa về phía Hoàng đế, đối phương cũng rất thoả mãn, chọc tức được hắn, liền thôi binh tức chiến, hợp tác gác lại hoạn nạn, hướng đường nhỏ mà đi.
Giờ phút này, nhìn thấy ba người thật sự còn sống, khẳng định Hoàng đế chưa từng khi dễ hắn, không khỏi nghiêng đầu xin lỗi người bên cạnh.
Lại thấy Hoàng đế thần tình lo lắng nhìn Phụng Thiên, bộ dạng như muốn lập tức xông tới hỏi han lại cưỡng chế nhẫn nại.
Lại nhìn Phụng Thiên, vẫn ôn hòa như ngày xưa, lại nhìn ánh mắt Hoàng đế rồi lại cùng nhìn về Phụng Thiên, ánh mắt tựa hồ đã dịu dàng hơn.
Bất quá trước mắt, Đại tướng quân không rảnh đi đoán nguyên nhân trong chuyện này, hắn vội vàng cất bước đi về phía dưỡng phụ, “Minh thúc, người không sao chứ?”
Không ngờ rằng, lão giả từ trước đến nay đối với hắn quan ái dị thường thế nhưng cúi đầu thấp xuống, chột dạ né tránh ánh mắt của hắn.
Ninh Bất Tịch trong lòng khiếp sợ, nghĩ tới một chuyện, “Chẳng lẽ…” lời Hoàng đế nói, lại là sự thật?
Trình Kỳ Minh áy náy dị thường, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Phụng Thiên, hắn thật sự không còn mặt mũi nhắc tới việc này cùng dưỡng tử.
Đại tướng quân lại bởi vì hành động này của ông mà dấy lên hiểu lầm, lẩm bẩm, “Không có khả năng, nếu Phụng Thiên là mật thám, ta sao có thể có cơ hội sống sót?”
“Ai nói hắn / ta là mật thám?” Hai thanh âm đồng thời kháng nghị, ngữ khí cực kỳ giống nhau.
Ninh đại tướng quân nghi hoặc nhìn người bên gối cùng hảo hữu: “Các ngươi không khỏi có phần ăn ý quá đi!”
“Đúng, thì sao?” Lại trăm miệng một lời.
Nhìn sang hảo hữu, đã khôi phục sự ôn hòa, khuyên giải an ủi hắn, “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Nhìn lại người kia, trong nháy mắt biến trở về lãnh đạm thường ngày, trên mặt rõ ràng viết bốn chữ to “Ngươi thật nhàm chán”.
Không biết tại sao, Đại tướng quân thế nhưng cảm thấy trong ấn tượng hai người chưa từng xuất hiện cùng nhau, cảm giác lại nói cho hắn biết rất giống nhau, nhịn không được mở miệng hỏi, “Các ngươi không phải là huynh đệ thất lạc nhiều năm đi?”
Lời này vừa nói ra, Hoàng đế cùng Phụng Thiên đồng thời đại chấn, trong nháy mắt như có vết nứt trên biểu tình khuôn mặt.
Ninh đại tướng quân lại không chú ý điều này, ngay lập tức phủ định suy đoán của mình, “Phải không, Phụng Thiên sao có thể có loại huynh đệ giống như tôm chân mềm này!”
Hoàng đế nắm quyền, không thể nhịn nữa, Thanh Tuyền Kiếm “Xoẹt” một tiếng ra khỏi vỏ.
“Bệ hạ thứ tội.” Phụng Thiên vội vàng cắt ngang, “Ninh Tướng quân hàng năm chinh chiến bên ngoài, ở trong quân đã quen, nên lễ nghi khó tránh sơ xuất, không hảo hảo khuyên bảo hắn, là lỗi của thần.” Vừa nói một bên còn liếc mắt nhìn miệng Ninh Bất Tịch, ý bảo hắn câm miệng.
“Trừ bỏ múa mép khua môi, ngoài ra lỗ mãng vũ phu cái gì cũng tệ, chút khoan hồng này, Trẫm vẫn phải có.” Hoàng đế khinh miêu đạm tả đánh trả, sau đó chợt lóe thân, đứng ở phía sau bạch y nhân, nghiêng đầu ngắm phong cảnh, như chứng tỏ hắn cũng không phải sợ Đại tướng quân.
Ninh Bất Tịch bị tức đến giậm chân, mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này dường như có chút quen thuộc, bao nhiêu năm trước, lúc mới quen Hoàng đế không đầy hai mươi, quân vương tuổi trẻ còn hăng hái, động một chút lại khiêu khích tước binh quyền hắn, không giống hiện nay hàng năm im lặng không nói.
Hoài niệm rất nhiều, trong lòng lại vui vẻ, vì thế khác thường một câu cũng không vặn lại.
Vốn rất hiểu hắn Hoàng đế vô cùng kinh ngạc, rời khỏi cửa sổ, đưa tay sờ sờ trán Đại tướng quân, “Chẳng lẽ còn sốt?”
Sau đó lại cảm thấy hành vi này quá mức ám muội, muốn che dấu nên đi đến cạnh giường sờ luôn trán của Phụng Thiên và Lưu Dân, bị ánh mắt khinh bỉ của hai người bắn tới, mới ngượng ngùng thu tay về.
.:. Chính văn kết thúc.:.
Tác giả :
Khởi Vụ