[Quyển 1] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi
Chương 183 Màu sắc may mắn
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Trên khán đài.
Sắc mặt Kỳ Vạn Lý ngưng trọng, Vu Thục Hoa cũng lo lắng không thôi.
Kỳ Trăn hít sâu một hơi, cuối cùng bắn ra viên đạn thứ hai.
Sau khi bắn xong, cô ta nhắm mắt lại, nhất thời không dám nhìn điểm số.
Thẳng đến khi trên sân vang lên tiếng hoan hô.
Kỳ Trăn: 10.8 điểm!
"Thắng thắng! Đúng là 10.8 điểm!"
"Bắn ổn quá đi! Không hổ là đội tuyển quốc gia! Đội Kỳ Trăn thắng chắc rồi! Kỳ Trăn bắn được 10.8 điểm, đội của đại học A ít nhất phải có một người bắn được 10.9 điểm mới có thể thắng, người còn lại không thể ít hơn 10.8 điểm!"
"Nói không chừng đội của đại học A lại bắn ra hai điểm tuyệt đối thì sao?"
"Cậu nằm mơ à! Xác suất đó rất nhỏ!"
...
Kỳ Trăn bổng nhiên mở to mắt, nhìn thấy điểm của mình, trong mắt cô ta ngập tràn vẻ vui sướng.
"Đừng vui mừng quá sớm, chúng ta không phải không có khả năng thua." Tuy rằng nói vậy, nhưng sắc mặt Kỳ Trăn đã giãn ra.
Cộng sự xua xua tay, cười tủm tỉm: "Không có khả năng đâu! Chị đừng nói đùa, điểm tuyệt đối đâu phải hàng bán sỉ, đâu có dễ lấy?"
Trên khán đài, Kỳ Vạn Lý lộ ra vẻ vui mừng: "Trăn Trăn có tiến bộ."
Vu Thục Hoa cười đáp: "Đó là đương nhiên, ông đấy à, cuối cùng vẫn lo con gái ảnh hưởng đến việc huấn luyện! À đúng rồi, suýt nữa đã quên chuyện quan trọng nhất!"
Vu Thục Hoa vừa nói vừa móc hai cái áo ra từ trong túi: "Lão Kỳ, mau mặc vào!"
Nhìn bộ đồ thể dục có màu sắc tươi sáng trong tay Vu Thục Hoa, Kỳ Vạn Lý có hơi xấu hổ, nhưng vẫn nhận lấy rồi mặc vào.
Vu Thục Hoa cười đáp: "Đã từng tuổi nào rồi, cái gì mà đồ đôi chứ! Trần phu nhân, chị đừng trêu tụi em! Đây là đồ may mắn của Trăn Trăn!"
"Đồ may mắn của Trăn Trăn?"
"Đúng vậy, Trăn Trăn nói màu tím là màu sắc may mắn của nó, cho nên lúc nó thi đấu, tụi em sẽ mặc đồ màu tím để cổ vũ nó! Đứa nhỏ này ấy à, nói thấy tụi em mặc màu sắc may mắn khi nó thi đấu thì sẽ thấy yên tâm!"
Trần phu nhân cười nói: "Hóa ra là vậy! Sớm biết thế thì nhà em cũng mặc đồ tím cổ vũ cho Trăn Trăn!"
"Thi đấu kết thúc con sẽ mua ngay!" Trần Cảnh cũng rất có mắt nhìn mà mở miệng.
Chỉ còn mười giây cuối cùng.
Đội của Kỳ Nguyệt vẫn chậm chạp không bắn.
Tống Thu Thu nôn nao đến độ vò nát quần áo.
Giang Lãng xù lông: "Tôi nói này, cậu có thể đừng nắm quần áo không? Đồ sắp bị cậu xé nát rồi!"
Tống Thu Thu: "Tôi xé quần áo thì liên quan qué gì tới cậu!"
Giang Lãng: "Nhưng cậu đang xé đồ của lão tử đấy!!!"
Lúc này Tống Thu Thu mới phát hiện trong lúc mình khẩn trương thái quá đã nắm nhầm đồ của Giang Lãng bên cạnh, cô ấy ngượng ngùng buông tay ra.
Giang Lãng phủi phủi áo trắng rồi liếc cô ấy một cái: "Được rồi được rồi, cho cậu nắm đấy! Một đại hội thể thao nho nhỏ thôi mà, thắng thua không phải chuyện rất bình thường sao? Cậu cần hồi hộp đến thế không? Cậu tưởng bạn học khoai tây có thể thắng nhiều lần chắc!"
"Cậu thì biết cái gì! Cậu hoàn toàn không biết gì về thực lực của Nguyệt bảo nhà tôi cả!" Tống Thu Thu tức giận quát.
Cô ấy mới không lo về thực lực của Nguyệt bảo, chỉ lo Nguyệt bảo lại nhớ đến những việc không vui.