Quỷ
Chương 9
Giẫm lên mặt đất cẩm thạch bóng lóang, bước qua đại đường chứa được mấy trăm người, xuyên qua hai hành lang, lại lên ba tầng lầu, đến phòng ở cuối hành lang, Quỷ rốt cục gặp được Lê Phong.
Lê Phong đang ngủ, bó chân bằng thạch cao vừa to lại vừa nặng cố định chân gãy, thân hình vốn mập mạp giờ gầy đến đáng thương, mái tóc dài mà nó sống chết không cho cắt kia giờ bị cắt không còn bóng dáng, mái tóc ngắn nhẹ nhàng càng khiến gương mặt gầy lộ ra.
―Sao lại thế này?‖ ngọn lửa vô danh thiêu đốt trong lòng Quỷ, ―Không phải là cô nói trong tai nạn xe cộ nó chỉ bị thương đầu gối thôi sao?‖ Đầu gối bị trầy cần bó thạch cao sao?
―Đúng vậy…‖ Cố Lan đáp, ―Cái đó chính là khi anh ấy chạy trốn khỏi bệnh viện, té ngã…‖ Cô không có nói dối nga, chính là tỉnh lược bớt sự thật.
―Nó như thế nào lại gầy như vậy, các người không cho nó ăn no sao?‖ Con miêu này dạ dày có điểm hơi to, nhưng mà một đại ốc tráng lệ như thế này, chẳng lẽ còn tiếc mấy hạt gạo.
―Có a!‖ đây chính là đại oan uổng, là anh ấy không chịu ăn, ăn cái gì nôn cái đó, kết quả liền…‖ ăn không vào, ngủ không ngon, vừa mở mắt ra liền la hét muốn tìm Bảo Bảo, Thiên biểu ca cũng không có cách nào, nhìn anh ấy ngày một gầy đi như vậy, tâm bằng sắt cũng sẽ đau, cho nên cô mới phí sức đến tìm Bảo Bảo cho nó, đứng trước cửa nhà Quỷ ước chừng một ngày.
Âm thanh nói chuyện của Quỷ cùng Cố Lan quá lớn, đánh thức Lê Phong ngủ không an ổn lắm, mở mắt ra liền nhìn thấy Bảo Bảo ngồi ở bên giường nó, nó cơ hồ tưởng mình nằm mơ, dụi dụi mắt nhìn lại, đúng vậy! là Bảo Bảo, ―Bảo Bảo!‖ như gấu ôm cây, một phen ôm lấy thắt lưng Quỷ. Là Bảo Bảo nha, thật sự Bảo Bảo, không phải nằm mơ, tốt quá.
Vui mừng vì gặp lại, nó có rất nhiều điều muốn nói, Quỷ lại chỉ muốn mắng chửi người, ―Ngươi người này, ta không để ý một chút ngươi liền nháo mất tích, chơi vui nhỉ! Nhìn ta lo lắng khổ sở vì ngươi vui vẻ lắm sao? Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu xuẩn, không lương tâm, lòng của ngươi can tỳ phế thận đều cho cẩu ăn à, nuôi ngươi lâu như vậy đều là không công…‖ Quỷ càng mắng càng hung, y phải mắng tỉnh tên ngốc này, đem bất an tích tụ mấy ngày nay phát tiết ra.
Quỷ mắng càng hung, Lê Phong lại cười đến hoa tâm nộ phóng. Không sao cả rồi, chỉ cần cùng Bảo Bảo ở một chỗ, bị mắng cũng không sao cả. Mắng Lê Phong cũng như mắng một người không biết tiếng trung vậy, hoàn toàn không có chút tác dụng nào cả.
Quỷ mắng đến miệng lưỡi khô, hờn dỗi trong lòng cũng tan đi bảy tám phần, ―Hoàn hảo ngươi không có việc gì.‖
Cái gì không có việc gì? Lê Phong chỉ vào chân gẫy, làm nũng nói: ―Có việc mà! Chân đau quá, nơi này cũng đau, nơi đó cũng đau, chỗ nào cũng không thoải mái.‖
―Làm sao đau? Ta xem xem.‖ Tuy biết rõ rằng Lê Phong là cố ý khuếch đại sự thật để làm nũng, nhưng mà nó quả thật bị thương, chỉ một cái chân gãy kia liền làm cho người ta đau lòng.
Có Quỷ ở bên cạnh khiến cho Lê Phong rất yên tâm, nó kéo tay áo Quỷ, nhìn lên, ngây ngốc cười.
―Cười cái gì?‖
Lê Phong không nói gì, ôm lấy cánh tay Quỷ, cọ cọ mặt lên, lúc sau liền y nguyên tư thế này mà ngủ say.
―Anh ấy ngủ chưa?‖ thanh âm nho nhỏ của Cố Lan. ―Ừ.‖
―Trong mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy anh ấy ngủ an ổn như vậy.‖ Khuôn mặt ngọt ngào thỏa mãn kia khiến Cố Lan tràn đầy cảm xúc, ―Thật hâm mộ.‖
―Hâm mộ nó? Hâm mộ nó ngốc à?‖
―Không phải, ta làm hâm mộ anh ấy có một người quan tâm trân trọng mình như vậy, lúc nào cũng có thể dang rộng cánh tay, nghe mình kể khổ mặc mình làm nũng.‖
―Cô cũng có thể có mà.‖
―Ta?‖ Cố Lan cười tự giễu, ―Ta quen không ít bạn trai lúc còn ở Mỹ, nhưng tất cả đều là EASY TP, hợp thì đến không hợp thì tan, có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu, rất khó có thể tìm được một người thực sự quan tâm mình.‖
―Mẫu thân từng nói với ta rằng, tình yêu là thứ mà con ngươi chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời, cô nghĩ như vậy là vì cô chưa có2
người yêu thực sự, nếu cô thử qua thì mới biết được tư vị của nó.‖ Quỷ cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ gần trong gang tấc, trong mắt tràn đầy ôn nhu hiếm có, tay nhẹ nhàng chạm vào tóc ngắn của Lê Phong, ―Trong mắt của ta, tình yêu tựa như một tòa mê cung, cô ngẫu nhiên có thể đi lạc hướng, đi nhầm đường, đi nhiều vòng lớn, chỉ cần cô không để ý, cuối cùng đều có thể tìm ra.‖ Đi qua chặng đường bốn trăm năm oan uổng, y cuối cùng có thể nói ra những lời này.
―Nếu như tình yêu là mê cung, thì ta hiện giờ ngay cả cửa mê cung ở đâu cũng chưa tìm thấy.‖
Mấy ngày mất ngủ liên tiếp đã bức Quỷ đến cực hạn, hiện giờ tìm được Lê Phong, tâm thần có thể thả lỏng, tất cả mệt mỏi ùn ùn kéo tới, Quỷ rốt cục không chịu nổi, bị mệt mỏi kéo vào giấc ngủ.
Bởi vì chân của Lê Phong bị thương nên hành động bất tiện, Quỷ muốn mang đi cũng không được, Cố Lan đành phải cho Quỷ giả dạng làm người khán hộ chăm sóc Lê Phong. Để che giấu tai mắt, Cố Lan đề nghị cho y nam phẫn nữ trang, nếu không phải vì Lê Phong, loại khuất nhục cực điểm này y dù chết cũng không làm.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Quỷ mặc nữ trang không chỉ giống mà còn rất được, giống như một đại mỹ nữ, ngay cả Cố Lan cũng thiếu chút nữa là không nhận ra.
Lần đầu tiên Quỷ mang đồ ăn đến cho Lê Phong, y rốt cục biết vì sao Lê Phong sống chết không chịu ăn, cơm trưa theo Cố Lan nói là do chuyên gia dinh dưỡng chế ra, thoạt nhìn giống bùn vàng, ngửi qua giống nước điếu, ngay cả heo cũng không buồn ăn, huống chi là người! Ba bữa cơm của Lê Phong lập tức do Quỷ phụ trách.
Trải qua mấy ngày được Quỷ tỉ mỉ chiếu cố, Lê Phong khôi phục rất nhanh, sắc mặt từ từ hồng nhuận, tiếp theo một tuần là có thể bỏ thạch cao ra.
Quỷ ngày ngóng đêm trông đợi đến ngày đó, y thề chỉ cần Lê Phong khỏi chân, y liền ngay lập tức mang nó cao chạy xa bay, vì sao ư? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì – Nhâm Thiên.
Quỷ cũng không phải là người mù, Nhâm Thiên đối với Lê Phong tuyệt không phải chỉ là anh em đơn thuần như vậy. Ánh mắt chìm đắm nhìn chăm chăm, còn có đôi tay chỉ đợi có cơ hội là ăn bớt đậu hủ trên người Lê Phong, tâm tư Nhâm Thiên đã sớm bị người ta nhìn thấu.
Cố tình Lê Phong lại là đứa ngốc, bị Nhâm Thiên dùng lời nói ngọt dỗ một chút, tặng cho vài món đồ chơi, mối thù gì cũng quên sạch, nở nụ cười với Nhâm Thiên còn ngọt hơn dưa tháng sáu. Quỷ ở một bên nhìn, tức đến đầu cũng bốc hơi, hận không thể tại chỗ làm cho mông đứa ngốc kia nở hoa.
Tiểu tử chết tiệt, không lương tâm, toàn bộ là cây cỏ đầu tường, bên nào tốt thì hướng sang bên ấy! xem thường giống như súng máy liên tiếp phóng ra.
Lê Phong nhận được ánh mắt xem thường của Quỷ, nhưng cũng giả vờ như không nhìn thấy, hoàn toàn xem thường Quỷ là vitamin, có bệnh chữa bệnh không có bệnh tập thể hình.
*
Quỷ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm lão thái – Giang Ngọc Hoài là ở bàn cơm tối của Nhâm gia.
Lúc chạng vạng, Cố Lan đến nói, Nhâm lão thái muốn Lê Phong ra đại sảnh cùng ăn, lý do là dưỡng thương lâu như vậy cũng có thể đi lại, không cho nó suốt ngày trốn ở trong nhà.
Khi Quỷ giúp Lê Phong vào trong đại sảnh, bên cạnh bàn cơm đã sớm có người.
Ngồi ở ghế chủ tọa đương nhiên là Giang Ngọc Hoài, bên trái bà ta là Nhâm Thiên, bên phải là Cố Lan.
Không khí trong đại sảnh có thể dùng từ nặng nề, quái dị để hình dung.4
Lê Phong đi bên cạnh Quỷ, nắm chặt ống áo Quỷ, toát ra bất an cực độ. Quỷ dìu nó ngồi cạnh Cố Lan.
Trên bàn đầy các món ăn thơm phức ngào ngạt.
Lê Phong vừa nhìn thấy thức ăn thì nước miếng đã tung bay, cầm lấy chiếc đũa vội vàng hướng vào đĩa thịt kho tàu.
―Hừ!‖ Nhâm lão thái hừ lạnh một tiếng, làm Lê Phong sợ tới mức khiếp đảm mà thu hồi đũa, toàn thân sợ hãi co rúm lại.
Nhâm Thiên cầm đũa gắp thịt kho lên bát Lê Phong, ôn nhu nói: ―Ngươi thích ăn thịt kho tàu nhất, ăn nhiều một chút.‖
Mỹ thực trước mặt, Lê Phong liền đem Nhâm lão thái quăng ra sau đầu, lang thôn hổ yết, hoàn toàn không để ý thấy bốn phía không ổn.
―Thiên nhi, nữ nhân này là ai?‖
―Bà nội, cô ấy là Ngụy tiểu thư, đến chiếu cố Lê Phong.‖
Ánh mắt Nhâm lão thái ở trên mặt Quỷ đánh giá một lần, sau đó đột nhiên cười quỷ dị, ―Rốt cục đến đông đủ.‖
Chẳng biết tại sao, ánh mắt Giang Ngọc Hoài làm cho Quỷ cảm thấy bất an, một điều làm cho Quỷ bất an nữa chính là mùi hương trên người Giang Ngọc Hoài, mùi nước hoa nồng đậm tràn ngập toàn bộ trong phòng, giống như muốn che dấu bí mật nào đó không muốn cho người biết.
Ăn xong cơm chiều, Nhâm Thiên đưa Lê Phong về phòng, cũng ở trong phòng cùng nó chơi, hai người chơi đến quên trời đất, Quỷ ở một bên ghen ghét dữ dội, đơn giản nhắm mắt làm ngơ, ra khỏi phòng, dạo chơi trong phòng lớn, y chuẩn bị cho ngày dời đi, rồi sau đó mới hảo hảo dạy dỗ con miêu dốt nát kia.
Từ ngày mới đến, Quỷ đã âm thầm phát hiện trong đại ốc xa hoa này ẩn ẩn một cỗ khí âm hàn, mới đầu không để ý, nhưng khi y đứng trước đại môn của tòa nhà cao nhất, một cỗ hàn khí tanh tưởi mà ngay cả đại môn to lớn cũng không che dấu được làm y càng nghi ngờ.5
―Này, ngươi làm gì ở đây vậy? Cố Lan không hề báo động bước ra từ phía sau.
―Đây là phòng của ai vậy?‖ Quỷ chỉ vào âm phòng hỏi.
―Đây là phòng của lão thái bà, nghe bọn người hầu nói lại, hai tháng trước, bà bắt đầu không cho ai vào, cũng không biết là bà ấy trúng tà gì nữa, làm sao à?‖
Quỷ chuyển mình bắt tay, phát hiện cửa không khóa, liền mở cửa đi vào. Hai người bước vào phòng, bất giác sống lưng một trận âm hàn.
Cố Lan nhìn quanh bốn phía, nói ―Phòng lão thái bà cũng không có gì lạ, làm gì mà lại không cho người đi vào nhỉ?‖ giường, tủ quần áo, bàn trang điểm, sô pha, cũng không khác gian phòng của nàng lắm.
―Có điểm là lạ.‖
―Không thích hợp? Làm sao a?‖
Quỷ lấy tay động vào đệm giường, lòng bàn tay dính một tầng bụi mỏng, y phủi vào tay Cố Lan rồi nói, ―Có ai ngày nào cũng dùng giường mà còn bị bụi bám?‖
Nhìn lòng bàn tay dính bụi của Quỷ, Cố Lan cũng ẩn ẩn cảm thấy không ổn.
Quỷ mở cánh cửa gỗ phòng tắm, một cỗ mùi hóa học đậm đặc nghênh diện đánh tới.
―Ân, thật là khó ngửi!‖ Cố Lan bịt mũi nhíu mày ai oán nói. Trong bồn tắm lớn chứa chất lỏng màu vàng là nơi mùi phát ra. ―Đây là cái gì?‖ Cố Lan hỏi.
―A-xit ni-tric.‖ ―Dùng làm gì?‖
―Bình thường mọi người dùng nó để giữ tươi.‖ ―Thực vật?‖
―Thi thể.‖
Không thể nào! Cố Lan biết vậy liền buồn nôn, che miệng lao ra khỏi phòng tắm.
Chính vào lúc này, ngoài cửa phòng khách truyền đến âm thanh quải trượng, âm thanh này làm Cố Lan run lên.
Âm thanh quải trượng ngày càng gần, dừng lại trước cửa, ngay sau đó, cánh cửa phòng bị mở ra, Giang Ngọc Hoài đi vào.
Bà ta ngồi trước bàn trang điểm, bỏ lớp phấn dày xuống, nhìn gương trên tường mà xót xa cho mình một hồi lâu. Sau đó, chuyện khủng bố xảy ra, bà cởi chiếc áo dài tay trên người ra, giấu kỹ dưới đống vải giống như khăn lau, đã không còn có thể gọi là da thịt, gồ ghề, lại thối rữa. Nhưng mà, khủng bố còn chưa đến cực điểm, Giang Ngọc Hoài không có đi đến bên giường mà là đi vào trong phòng tắm, cả người ngâm vào bồn axit nitric.
Cố Lan tránh trong tủ quần áo nhìn qua lỗ thấy màn đáng sợ này, toàn thân không chịu nổi mà phát run, thiếu chút nữa thất thanh hét ầm lên. Cô đang nằm mơ, hay là đang xem phim vậy?
Thừa dịp bà ta dang hưởng thụ ngâm mình trong nhà tắm, Quỷ cùng Cố Lan khẽ khàng rời khỏi căn phòng khủng bố đó.
Ra khỏi phòng, chạy qua hành lang, Cố Lan rốt cục chịu không nổi, dưới chân mềm nhũn, quỳ xuống tại chỗ, ―Đó… đó là cái gì vậy?‖
―Thi quỷ, xác không hồn, cái gì cũng được, tóm lại không phải là người.‖ ―Ngươi là nói chúng ta sống cùng nhà với một cỗ thi thể?‖
―Có thể nói như vậy, thì ra là thế, lúc ăn tối ta ngửi được một cỗ mùi nước hoa đậm đặc vì muốn che giấu mùi axit nitric.‖
―Này, ngươi đừng chỉ nghiên cứu được không, phải làm sao bây giờ?‖ ―Tự lo liệu, ta hiện tại liền mang meo meo ô đi.‖
―Ta thì sao?‖ ―Tự cứu.‖
―Này, ngươi có lòng đồng tình không vậy, bỏ mặc một nữ tử như ta.‖7
Lòng đồng tình đáng bao nhiêu tiền a?! y không có rảnh, một cái meo meo ô đã đủ nhức đầu, y không muốn thêm phiền toái. Quỷ bước nhanh hơn đi đến phòng Lê Phong, Cố Lan cũng hùng hổ đuổi sát không tha.
Lúc Quỷ tiến vào phòng Lê Phong liền nhìn thấy một màn làm y nổi trận lôi đình.
Sắc lang không biết xấu hổ kia nhưng lại thừa dịp Lê Phong ngủ, hôn trộm no. Có quỷ lại có lang, loại địa phương này mà còn ở thêm, Lê Phong sớm muộn gì cũng bị một quỷ một lang cấp dong.
Quỷ nghiêm mặt đi qua, thô lỗ đánh thức Lê Phong, ―Đứng lên! Mau đứng lên!‖
―Ngươi làm gì, nó vừa mới ngủ.‖ Nhâm Thiên lôi Quỷ ra, bất mãn với cử chỉ của y.
Quỷ lườm Nhâm Thiên một cái, lấy một chậu hoa từ trên cửa sổ, không để ý ngăn cản của Nhâm Thiên, ném vào chân gẫy của Lê Phong.
Rầm một tiếng, chậu hoa cùng thạch cao bó chân cùng vỡ tan.
―ngươi điên ư?‖ Nhâm Thiên bắt được bả vai Quỷ muốn lôi ra, lại bị y quay người thoát ra, nhân tiện lột xuống mái tóc trên đầu y.
―Ngươi… là nam?‖
Quỷ cũng không cố kỵ nữa, ―Đúng vậy.‖
―Thiên… Thiên biểu ca.‖ Cố Lan tâm thần chưa ổn kéo lấy vạt áo Nhâm Thiên nói: ―Chúng ta trước tiên rời khỏi đây rồi em sẽ giải thích với anh được không.‖
―Rời đi? Vì sao? Các người không giải thích rõ ràng, ta sẽ không đi.‖ ―Không ai bắt ngươi đi, thích thì cứ ở lại.‖ Quỷ một phen cõng Lê Phong một phen đi ra cửa.
―Đứng lại! Ngươi muốn đưa nó đi đâu?‖ Nhâm Thiên ngăn đường đi của Quỷ.
―Cút ngay!‖
―Thả nó ra!‖ Nhâm Thiên muốn đoạt lại từ trong tay Quỷ, lúc hắn bước đến gần liền có một cỗ sóng nhiệt đẩy lùi lại mấy bước.
Hắn nhìn bàn tay ửng đỏ, trong lòng đã có đánh giá, ―Hóa ra là ngươi, ngươi chính là thuật sư ở cạnh Lê Phong, ngươi hại ta không tìm thấy nó, ngươi là ai?‖
―Quỷ! Không muốn chết thì đừng chắn đường ta nữa,biến đi.‖
―Nằm mơ!‖ hai tay Nhâm Thiên đột nhiên tạo thành hình chữ thập, miệng thì thầm đọc một câu không hiểu, vừa xong, có hàng trăm con rắn độc giống như cây mây quấn bên người hắn.
Cố Lan đứng một bên xem cuộc chiến, không kêu sợ hãi cũng không chạy trốn, vì cô sớm bị dọa ngất.
Quỷ cười lạnh, ―Ảnh ảo thuật, là chiêu mà hồ ly thích dùng nhất, đáng tiếc là đối với ta vô dụng.‖ nói xong, dùng chân dậm xuống sàn, rắn độc liền biến mất trong nháy mắt, ―Còn có… chiêu khác không? Là hồ ly nào dạy ngươi chiêu này? Người dạy gà mờ, người học cũng nửa mùa.‖ Vương bát đản Cửu Vĩ, còn nói chiêu này nhất định đối phó được địch nhân! Dạy ta cái chiêu vô dụng này! Đang lúc Nhâm Thiên đang chuẩn bị tiến công hết sức, một giọng nữ âm nhu đột nhiên vang lên, ―Thiên nhi, con đang làm gì trong này vậy?‖
Giang Ngọc Hoài không biết đứng ở cửa từ lúc nào, Quỷ cảnh giới lui về phía sau từng bước, thi khí trên người đối phương đã nồng đến đứng xa cũng vẫn ngửi được.
―Bà nội, sao bà lại đến đây.‖
―Con có thể tới, ta không thể tới sao?‖ Giang Ngọc Hoài kỳ quái nói, ―Quỷ, ngươi còn nhớ ta sao?‖
Quỷ hướng khuôn mặt hư hỏng kia nhìn một lần lại một lần, thủy chung không nhớ nổi ở đâu gặp khuôn mặt này.
―Ngươi không nhớ sao? Dù sao đây cũng không phải là thân hình của ta. Ta chính là liếc mắt một cái đã nhận ra ngươi, hóa trang thô sơ của ngươi9
không lừa được ta, bốn trăm năm, ta chờ đợi thời khắc này đã bốn trăm năm.
Bốn trăm năm? Chẳng lẽ là… ―Ngọc quý phi.‖
―Đúng vậy, chính là ta.:‖Ánh mắt của nàng nhìn đến Lê Phong phía sau Quỷ, ánh mắt trở nên hung ác hơn, ―Nhìn một cái ở nơi này, có phu quân của ta, tình nhân của ta, còn có nô bộc của ta, nhưng mà các ngươi lại ở thời khắc ta bất lực nhất phản bội lại ta, các ngươi đem ta hại thật thê thảm, hôm nay, ta sẽ bắt các ngươi phải trả giá vì những gì đã làm.‖ ―Ngươi nói cho rõ ràng, là ai phản bội ai!‖ Quỷ giận dữ, năm đó ở trên tiền điện, nàng vì cầu mạng sống mà đổi trắng thay đen bẻ cong sự thật. ―Các ngươi phản bội ta!‖ Giang Ngọc Hoài, chỉ từng người nói, ―Tô Tương, uổng công ta bình thường đối đãi ngươi không tệ, ngươi thế nhưng lại dùng thủ đoạn đoạt phu quân của ta, mà ngươi, Thiên nhi, à không, hẳn ta phải gọi một tiếng hoàng thượng, ta và ngươi từng có một hồi phu thêm ngươi từng đối với ta ân sủng có thừa, nhưng chỉ vì tiện nô Tô Tương này mà vắng vẻ ta, còn có ngươi, Quỷ! Ngươi ghê tởm nhất, thừa dịp ta bị thất sủng mà vào dụ dỗ ta, cuối cùng bội tình bạc nghĩa, ta nhất giới nữ tử ở bên ngoài cung không quen không biết, nhận hết khi dễ, cuối cùng hàm oan mà nhảy hồ tự sát, thi thể của ta chìm dưới đáy hồ lạnh như băng không người để ý, dựa vào một hơi oan khí mà ta hóa tinh, mượn thi triền hồn! Ta muốn các ngươi cũng khổ như ta!‖
Nàng vung hai tay lên, từ đầu ngón tay tản ra một cỗ khói đặc màu vàng, khói đặc nhanh chóng lan ra toàn bộ phòng.
―Thi độc!‖ Quỷ kinh hô một tiếng, muốn tránh ra nhưng không kịp, toàn thân vô lực ngã xuống đất, Nhâm Thiên cũng bị như y.
Giang Ngọc Hoài cười lạnh đi đến chỗ ba người ngã xuống, nàng dừng trước mặt Lê Phong, thân thủ sờ lên khuôn mặt tinh tế của Lê Phong, ―Khuôn mặt này không giống bốn trăm năm trước, kết quả, bọn họ vẫn là bị mê hoặc, hủy nó đi, sẽ không thể mê hoặc người khác nữa.‖0
―Dừng tay! Không cho phép ngươi động vào nó.‖ Quỷ cùng Nhâm Thiên tuy bị thi động chế trụ nhưng cũng trăm miệng một lời.
Giang Ngọc Hoài càng cười đến càn rỡ, ―Có bản lĩnh thì ngăn cản ta.‖ Móng tay dài lại đen dừng lại trên cổ Lê Phong, chỉ cần nàng hơi dùng sức, mạng nhỏ của Lê Phong liền đi tong.
Ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lê Phong vốn đang hôn mê bất tỉnh liền mở mắt ra, ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào Giang Ngọc Hoài, ―Ngọc chủ nhân.‖
Giang Ngọc Hoài giật mình khẽ run, ―Ngươi là Tô Tương?‖ Đúng vậy, chủ nhân, ta là Tiểu Tô Tử.
―Ngươi tiện nhân này, ngươi còn mặt mũi đến gặp ta.‖ Giang Ngọc Hoài tức giận toàn thân phát run.
―Ta đến, là vì ta không đành lòng nhìn ngài tiếp tục thống khổ. Ngọc chủ nhân, đã đủ rồi, chuyện cũ bốn trăm năm trước, ngài cần gì phải chấp nhất như thế, ngài oán bốn trăm năm, sau bốn trăm năm, cũng thống khổ bốn trăm năm, sao phải khổ như vậy? Cho dù hôm nay ngài có giết toàn bộ chúng ta, cũng không thay đổi được gì.‖
―Câm miệng! Ngươi dựa vào cái gì để giáo huấn ta!‖
―Tô Tương không dám, Ngọc chủ nhân ngài chịu khổ, khổ sở của ngài có thể ta không trải qua, nhưng ta thật sự không đành lòng nhìn ngài tra tấn chính mình như vậy, buông tay đi, chủ nhân, buông tay ân oán bốn trăm năm trước, cũng là buông tha chính mình.‖
Bàn tay đang kiềm chế Lê Phong run rẩy, Ngọc quý phi chậm rãi ngồi xuống, khóe mắt phiếm lệ quang.
Bốn trăm năm, nàng oán hận bốn trăm năm, kết quả rốt cục chiếm được cái gì, vô cùng vô tận thống khổ, linh hồn vĩnh viễn không được ngủ yên, chấp nhất như vậy rốt cục là vì cái gì?
―Tiểu Tô Tử.‖ Ngọc quý phi đưa tay khẽ vuốt mặt mình, ―Ta bây giờ có phải là rất xấu không?‖1
―Ở trong mắt ta, Ngọc chủ nhân ngài mãi mãi là người đẹp nhất…‖
Ngọc quí phi lộ ra nụ cười yếu ớt mộng ảo, không có bi ai không có oán hận, chỉ là tươi cười rất nhẹ, ―Ta còn nhớ trước kia đều là ngươi chải tóc cho ta, có thể chải lại một lần nữa không?‖
―Ta rất thích.‖ Tô Tương lấy lược từ bàn trang điểm, thuần thục, cẩn thận chải từng sợi tóc đen.
Ngọc quý phi chậm rãi, an tường nhắm mắt lại, sương khói bốn phía dần lui tán, ác quỷ đáng sợ trên thực tế cũng chỉ là một người phụ nữ đáng thương.
Một đạo bạch quang từ cơ thể Giang Ngọc Hoài thoát ra, lảo đảo bay ra ngoài cửa sổ, hướng lên trời cao xanh thẳm bay lên.
Hoàng vụ tan hết, Quỷ khôi phục hành động, y đi đến trước mặt Tô Tương, hỏi: ―Ngươi là Tô Tương hay là Lê Phong?‖
Tô Tương cười cười, ―Có khác nhau sao? Vô luận là tên nào, ta vẫn là ta, ta là Tô Tương cũng là Lê Phong, hay là nói ta là meo meo ô của ngươi, chủ nhân có muốn mang meo meo ô về nhà không?‖
Quỷ tiến đến từng bước, ôm nó vào lòng, ôn nhu nói nhỏ bên tai nó: ―Mặc kệ ngươi là ai, ta đều cần ngươi.‖
Tô Tương cảm thấy mỹ mãn cười ngọt ngào dựa vào vai Quỷ khép lại đôi mắt.
Nếu có thể dùng cách nay cùng ngươi gặp lại, được ngươi ôm vào trong ngực, chờ đợi đến ngày đóa hoa tình yêu không có khả năng này nở rộ, bốn trăm năm thống khổ có là gì.
Lê Phong đang ngủ, bó chân bằng thạch cao vừa to lại vừa nặng cố định chân gãy, thân hình vốn mập mạp giờ gầy đến đáng thương, mái tóc dài mà nó sống chết không cho cắt kia giờ bị cắt không còn bóng dáng, mái tóc ngắn nhẹ nhàng càng khiến gương mặt gầy lộ ra.
―Sao lại thế này?‖ ngọn lửa vô danh thiêu đốt trong lòng Quỷ, ―Không phải là cô nói trong tai nạn xe cộ nó chỉ bị thương đầu gối thôi sao?‖ Đầu gối bị trầy cần bó thạch cao sao?
―Đúng vậy…‖ Cố Lan đáp, ―Cái đó chính là khi anh ấy chạy trốn khỏi bệnh viện, té ngã…‖ Cô không có nói dối nga, chính là tỉnh lược bớt sự thật.
―Nó như thế nào lại gầy như vậy, các người không cho nó ăn no sao?‖ Con miêu này dạ dày có điểm hơi to, nhưng mà một đại ốc tráng lệ như thế này, chẳng lẽ còn tiếc mấy hạt gạo.
―Có a!‖ đây chính là đại oan uổng, là anh ấy không chịu ăn, ăn cái gì nôn cái đó, kết quả liền…‖ ăn không vào, ngủ không ngon, vừa mở mắt ra liền la hét muốn tìm Bảo Bảo, Thiên biểu ca cũng không có cách nào, nhìn anh ấy ngày một gầy đi như vậy, tâm bằng sắt cũng sẽ đau, cho nên cô mới phí sức đến tìm Bảo Bảo cho nó, đứng trước cửa nhà Quỷ ước chừng một ngày.
Âm thanh nói chuyện của Quỷ cùng Cố Lan quá lớn, đánh thức Lê Phong ngủ không an ổn lắm, mở mắt ra liền nhìn thấy Bảo Bảo ngồi ở bên giường nó, nó cơ hồ tưởng mình nằm mơ, dụi dụi mắt nhìn lại, đúng vậy! là Bảo Bảo, ―Bảo Bảo!‖ như gấu ôm cây, một phen ôm lấy thắt lưng Quỷ. Là Bảo Bảo nha, thật sự Bảo Bảo, không phải nằm mơ, tốt quá.
Vui mừng vì gặp lại, nó có rất nhiều điều muốn nói, Quỷ lại chỉ muốn mắng chửi người, ―Ngươi người này, ta không để ý một chút ngươi liền nháo mất tích, chơi vui nhỉ! Nhìn ta lo lắng khổ sở vì ngươi vui vẻ lắm sao? Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu xuẩn, không lương tâm, lòng của ngươi can tỳ phế thận đều cho cẩu ăn à, nuôi ngươi lâu như vậy đều là không công…‖ Quỷ càng mắng càng hung, y phải mắng tỉnh tên ngốc này, đem bất an tích tụ mấy ngày nay phát tiết ra.
Quỷ mắng càng hung, Lê Phong lại cười đến hoa tâm nộ phóng. Không sao cả rồi, chỉ cần cùng Bảo Bảo ở một chỗ, bị mắng cũng không sao cả. Mắng Lê Phong cũng như mắng một người không biết tiếng trung vậy, hoàn toàn không có chút tác dụng nào cả.
Quỷ mắng đến miệng lưỡi khô, hờn dỗi trong lòng cũng tan đi bảy tám phần, ―Hoàn hảo ngươi không có việc gì.‖
Cái gì không có việc gì? Lê Phong chỉ vào chân gẫy, làm nũng nói: ―Có việc mà! Chân đau quá, nơi này cũng đau, nơi đó cũng đau, chỗ nào cũng không thoải mái.‖
―Làm sao đau? Ta xem xem.‖ Tuy biết rõ rằng Lê Phong là cố ý khuếch đại sự thật để làm nũng, nhưng mà nó quả thật bị thương, chỉ một cái chân gãy kia liền làm cho người ta đau lòng.
Có Quỷ ở bên cạnh khiến cho Lê Phong rất yên tâm, nó kéo tay áo Quỷ, nhìn lên, ngây ngốc cười.
―Cười cái gì?‖
Lê Phong không nói gì, ôm lấy cánh tay Quỷ, cọ cọ mặt lên, lúc sau liền y nguyên tư thế này mà ngủ say.
―Anh ấy ngủ chưa?‖ thanh âm nho nhỏ của Cố Lan. ―Ừ.‖
―Trong mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy anh ấy ngủ an ổn như vậy.‖ Khuôn mặt ngọt ngào thỏa mãn kia khiến Cố Lan tràn đầy cảm xúc, ―Thật hâm mộ.‖
―Hâm mộ nó? Hâm mộ nó ngốc à?‖
―Không phải, ta làm hâm mộ anh ấy có một người quan tâm trân trọng mình như vậy, lúc nào cũng có thể dang rộng cánh tay, nghe mình kể khổ mặc mình làm nũng.‖
―Cô cũng có thể có mà.‖
―Ta?‖ Cố Lan cười tự giễu, ―Ta quen không ít bạn trai lúc còn ở Mỹ, nhưng tất cả đều là EASY TP, hợp thì đến không hợp thì tan, có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu, rất khó có thể tìm được một người thực sự quan tâm mình.‖
―Mẫu thân từng nói với ta rằng, tình yêu là thứ mà con ngươi chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời, cô nghĩ như vậy là vì cô chưa có2
người yêu thực sự, nếu cô thử qua thì mới biết được tư vị của nó.‖ Quỷ cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ gần trong gang tấc, trong mắt tràn đầy ôn nhu hiếm có, tay nhẹ nhàng chạm vào tóc ngắn của Lê Phong, ―Trong mắt của ta, tình yêu tựa như một tòa mê cung, cô ngẫu nhiên có thể đi lạc hướng, đi nhầm đường, đi nhiều vòng lớn, chỉ cần cô không để ý, cuối cùng đều có thể tìm ra.‖ Đi qua chặng đường bốn trăm năm oan uổng, y cuối cùng có thể nói ra những lời này.
―Nếu như tình yêu là mê cung, thì ta hiện giờ ngay cả cửa mê cung ở đâu cũng chưa tìm thấy.‖
Mấy ngày mất ngủ liên tiếp đã bức Quỷ đến cực hạn, hiện giờ tìm được Lê Phong, tâm thần có thể thả lỏng, tất cả mệt mỏi ùn ùn kéo tới, Quỷ rốt cục không chịu nổi, bị mệt mỏi kéo vào giấc ngủ.
Bởi vì chân của Lê Phong bị thương nên hành động bất tiện, Quỷ muốn mang đi cũng không được, Cố Lan đành phải cho Quỷ giả dạng làm người khán hộ chăm sóc Lê Phong. Để che giấu tai mắt, Cố Lan đề nghị cho y nam phẫn nữ trang, nếu không phải vì Lê Phong, loại khuất nhục cực điểm này y dù chết cũng không làm.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Quỷ mặc nữ trang không chỉ giống mà còn rất được, giống như một đại mỹ nữ, ngay cả Cố Lan cũng thiếu chút nữa là không nhận ra.
Lần đầu tiên Quỷ mang đồ ăn đến cho Lê Phong, y rốt cục biết vì sao Lê Phong sống chết không chịu ăn, cơm trưa theo Cố Lan nói là do chuyên gia dinh dưỡng chế ra, thoạt nhìn giống bùn vàng, ngửi qua giống nước điếu, ngay cả heo cũng không buồn ăn, huống chi là người! Ba bữa cơm của Lê Phong lập tức do Quỷ phụ trách.
Trải qua mấy ngày được Quỷ tỉ mỉ chiếu cố, Lê Phong khôi phục rất nhanh, sắc mặt từ từ hồng nhuận, tiếp theo một tuần là có thể bỏ thạch cao ra.
Quỷ ngày ngóng đêm trông đợi đến ngày đó, y thề chỉ cần Lê Phong khỏi chân, y liền ngay lập tức mang nó cao chạy xa bay, vì sao ư? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì – Nhâm Thiên.
Quỷ cũng không phải là người mù, Nhâm Thiên đối với Lê Phong tuyệt không phải chỉ là anh em đơn thuần như vậy. Ánh mắt chìm đắm nhìn chăm chăm, còn có đôi tay chỉ đợi có cơ hội là ăn bớt đậu hủ trên người Lê Phong, tâm tư Nhâm Thiên đã sớm bị người ta nhìn thấu.
Cố tình Lê Phong lại là đứa ngốc, bị Nhâm Thiên dùng lời nói ngọt dỗ một chút, tặng cho vài món đồ chơi, mối thù gì cũng quên sạch, nở nụ cười với Nhâm Thiên còn ngọt hơn dưa tháng sáu. Quỷ ở một bên nhìn, tức đến đầu cũng bốc hơi, hận không thể tại chỗ làm cho mông đứa ngốc kia nở hoa.
Tiểu tử chết tiệt, không lương tâm, toàn bộ là cây cỏ đầu tường, bên nào tốt thì hướng sang bên ấy! xem thường giống như súng máy liên tiếp phóng ra.
Lê Phong nhận được ánh mắt xem thường của Quỷ, nhưng cũng giả vờ như không nhìn thấy, hoàn toàn xem thường Quỷ là vitamin, có bệnh chữa bệnh không có bệnh tập thể hình.
*
Quỷ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm lão thái – Giang Ngọc Hoài là ở bàn cơm tối của Nhâm gia.
Lúc chạng vạng, Cố Lan đến nói, Nhâm lão thái muốn Lê Phong ra đại sảnh cùng ăn, lý do là dưỡng thương lâu như vậy cũng có thể đi lại, không cho nó suốt ngày trốn ở trong nhà.
Khi Quỷ giúp Lê Phong vào trong đại sảnh, bên cạnh bàn cơm đã sớm có người.
Ngồi ở ghế chủ tọa đương nhiên là Giang Ngọc Hoài, bên trái bà ta là Nhâm Thiên, bên phải là Cố Lan.
Không khí trong đại sảnh có thể dùng từ nặng nề, quái dị để hình dung.4
Lê Phong đi bên cạnh Quỷ, nắm chặt ống áo Quỷ, toát ra bất an cực độ. Quỷ dìu nó ngồi cạnh Cố Lan.
Trên bàn đầy các món ăn thơm phức ngào ngạt.
Lê Phong vừa nhìn thấy thức ăn thì nước miếng đã tung bay, cầm lấy chiếc đũa vội vàng hướng vào đĩa thịt kho tàu.
―Hừ!‖ Nhâm lão thái hừ lạnh một tiếng, làm Lê Phong sợ tới mức khiếp đảm mà thu hồi đũa, toàn thân sợ hãi co rúm lại.
Nhâm Thiên cầm đũa gắp thịt kho lên bát Lê Phong, ôn nhu nói: ―Ngươi thích ăn thịt kho tàu nhất, ăn nhiều một chút.‖
Mỹ thực trước mặt, Lê Phong liền đem Nhâm lão thái quăng ra sau đầu, lang thôn hổ yết, hoàn toàn không để ý thấy bốn phía không ổn.
―Thiên nhi, nữ nhân này là ai?‖
―Bà nội, cô ấy là Ngụy tiểu thư, đến chiếu cố Lê Phong.‖
Ánh mắt Nhâm lão thái ở trên mặt Quỷ đánh giá một lần, sau đó đột nhiên cười quỷ dị, ―Rốt cục đến đông đủ.‖
Chẳng biết tại sao, ánh mắt Giang Ngọc Hoài làm cho Quỷ cảm thấy bất an, một điều làm cho Quỷ bất an nữa chính là mùi hương trên người Giang Ngọc Hoài, mùi nước hoa nồng đậm tràn ngập toàn bộ trong phòng, giống như muốn che dấu bí mật nào đó không muốn cho người biết.
Ăn xong cơm chiều, Nhâm Thiên đưa Lê Phong về phòng, cũng ở trong phòng cùng nó chơi, hai người chơi đến quên trời đất, Quỷ ở một bên ghen ghét dữ dội, đơn giản nhắm mắt làm ngơ, ra khỏi phòng, dạo chơi trong phòng lớn, y chuẩn bị cho ngày dời đi, rồi sau đó mới hảo hảo dạy dỗ con miêu dốt nát kia.
Từ ngày mới đến, Quỷ đã âm thầm phát hiện trong đại ốc xa hoa này ẩn ẩn một cỗ khí âm hàn, mới đầu không để ý, nhưng khi y đứng trước đại môn của tòa nhà cao nhất, một cỗ hàn khí tanh tưởi mà ngay cả đại môn to lớn cũng không che dấu được làm y càng nghi ngờ.5
―Này, ngươi làm gì ở đây vậy? Cố Lan không hề báo động bước ra từ phía sau.
―Đây là phòng của ai vậy?‖ Quỷ chỉ vào âm phòng hỏi.
―Đây là phòng của lão thái bà, nghe bọn người hầu nói lại, hai tháng trước, bà bắt đầu không cho ai vào, cũng không biết là bà ấy trúng tà gì nữa, làm sao à?‖
Quỷ chuyển mình bắt tay, phát hiện cửa không khóa, liền mở cửa đi vào. Hai người bước vào phòng, bất giác sống lưng một trận âm hàn.
Cố Lan nhìn quanh bốn phía, nói ―Phòng lão thái bà cũng không có gì lạ, làm gì mà lại không cho người đi vào nhỉ?‖ giường, tủ quần áo, bàn trang điểm, sô pha, cũng không khác gian phòng của nàng lắm.
―Có điểm là lạ.‖
―Không thích hợp? Làm sao a?‖
Quỷ lấy tay động vào đệm giường, lòng bàn tay dính một tầng bụi mỏng, y phủi vào tay Cố Lan rồi nói, ―Có ai ngày nào cũng dùng giường mà còn bị bụi bám?‖
Nhìn lòng bàn tay dính bụi của Quỷ, Cố Lan cũng ẩn ẩn cảm thấy không ổn.
Quỷ mở cánh cửa gỗ phòng tắm, một cỗ mùi hóa học đậm đặc nghênh diện đánh tới.
―Ân, thật là khó ngửi!‖ Cố Lan bịt mũi nhíu mày ai oán nói. Trong bồn tắm lớn chứa chất lỏng màu vàng là nơi mùi phát ra. ―Đây là cái gì?‖ Cố Lan hỏi.
―A-xit ni-tric.‖ ―Dùng làm gì?‖
―Bình thường mọi người dùng nó để giữ tươi.‖ ―Thực vật?‖
―Thi thể.‖
Không thể nào! Cố Lan biết vậy liền buồn nôn, che miệng lao ra khỏi phòng tắm.
Chính vào lúc này, ngoài cửa phòng khách truyền đến âm thanh quải trượng, âm thanh này làm Cố Lan run lên.
Âm thanh quải trượng ngày càng gần, dừng lại trước cửa, ngay sau đó, cánh cửa phòng bị mở ra, Giang Ngọc Hoài đi vào.
Bà ta ngồi trước bàn trang điểm, bỏ lớp phấn dày xuống, nhìn gương trên tường mà xót xa cho mình một hồi lâu. Sau đó, chuyện khủng bố xảy ra, bà cởi chiếc áo dài tay trên người ra, giấu kỹ dưới đống vải giống như khăn lau, đã không còn có thể gọi là da thịt, gồ ghề, lại thối rữa. Nhưng mà, khủng bố còn chưa đến cực điểm, Giang Ngọc Hoài không có đi đến bên giường mà là đi vào trong phòng tắm, cả người ngâm vào bồn axit nitric.
Cố Lan tránh trong tủ quần áo nhìn qua lỗ thấy màn đáng sợ này, toàn thân không chịu nổi mà phát run, thiếu chút nữa thất thanh hét ầm lên. Cô đang nằm mơ, hay là đang xem phim vậy?
Thừa dịp bà ta dang hưởng thụ ngâm mình trong nhà tắm, Quỷ cùng Cố Lan khẽ khàng rời khỏi căn phòng khủng bố đó.
Ra khỏi phòng, chạy qua hành lang, Cố Lan rốt cục chịu không nổi, dưới chân mềm nhũn, quỳ xuống tại chỗ, ―Đó… đó là cái gì vậy?‖
―Thi quỷ, xác không hồn, cái gì cũng được, tóm lại không phải là người.‖ ―Ngươi là nói chúng ta sống cùng nhà với một cỗ thi thể?‖
―Có thể nói như vậy, thì ra là thế, lúc ăn tối ta ngửi được một cỗ mùi nước hoa đậm đặc vì muốn che giấu mùi axit nitric.‖
―Này, ngươi đừng chỉ nghiên cứu được không, phải làm sao bây giờ?‖ ―Tự lo liệu, ta hiện tại liền mang meo meo ô đi.‖
―Ta thì sao?‖ ―Tự cứu.‖
―Này, ngươi có lòng đồng tình không vậy, bỏ mặc một nữ tử như ta.‖7
Lòng đồng tình đáng bao nhiêu tiền a?! y không có rảnh, một cái meo meo ô đã đủ nhức đầu, y không muốn thêm phiền toái. Quỷ bước nhanh hơn đi đến phòng Lê Phong, Cố Lan cũng hùng hổ đuổi sát không tha.
Lúc Quỷ tiến vào phòng Lê Phong liền nhìn thấy một màn làm y nổi trận lôi đình.
Sắc lang không biết xấu hổ kia nhưng lại thừa dịp Lê Phong ngủ, hôn trộm no. Có quỷ lại có lang, loại địa phương này mà còn ở thêm, Lê Phong sớm muộn gì cũng bị một quỷ một lang cấp dong.
Quỷ nghiêm mặt đi qua, thô lỗ đánh thức Lê Phong, ―Đứng lên! Mau đứng lên!‖
―Ngươi làm gì, nó vừa mới ngủ.‖ Nhâm Thiên lôi Quỷ ra, bất mãn với cử chỉ của y.
Quỷ lườm Nhâm Thiên một cái, lấy một chậu hoa từ trên cửa sổ, không để ý ngăn cản của Nhâm Thiên, ném vào chân gẫy của Lê Phong.
Rầm một tiếng, chậu hoa cùng thạch cao bó chân cùng vỡ tan.
―ngươi điên ư?‖ Nhâm Thiên bắt được bả vai Quỷ muốn lôi ra, lại bị y quay người thoát ra, nhân tiện lột xuống mái tóc trên đầu y.
―Ngươi… là nam?‖
Quỷ cũng không cố kỵ nữa, ―Đúng vậy.‖
―Thiên… Thiên biểu ca.‖ Cố Lan tâm thần chưa ổn kéo lấy vạt áo Nhâm Thiên nói: ―Chúng ta trước tiên rời khỏi đây rồi em sẽ giải thích với anh được không.‖
―Rời đi? Vì sao? Các người không giải thích rõ ràng, ta sẽ không đi.‖ ―Không ai bắt ngươi đi, thích thì cứ ở lại.‖ Quỷ một phen cõng Lê Phong một phen đi ra cửa.
―Đứng lại! Ngươi muốn đưa nó đi đâu?‖ Nhâm Thiên ngăn đường đi của Quỷ.
―Cút ngay!‖
―Thả nó ra!‖ Nhâm Thiên muốn đoạt lại từ trong tay Quỷ, lúc hắn bước đến gần liền có một cỗ sóng nhiệt đẩy lùi lại mấy bước.
Hắn nhìn bàn tay ửng đỏ, trong lòng đã có đánh giá, ―Hóa ra là ngươi, ngươi chính là thuật sư ở cạnh Lê Phong, ngươi hại ta không tìm thấy nó, ngươi là ai?‖
―Quỷ! Không muốn chết thì đừng chắn đường ta nữa,biến đi.‖
―Nằm mơ!‖ hai tay Nhâm Thiên đột nhiên tạo thành hình chữ thập, miệng thì thầm đọc một câu không hiểu, vừa xong, có hàng trăm con rắn độc giống như cây mây quấn bên người hắn.
Cố Lan đứng một bên xem cuộc chiến, không kêu sợ hãi cũng không chạy trốn, vì cô sớm bị dọa ngất.
Quỷ cười lạnh, ―Ảnh ảo thuật, là chiêu mà hồ ly thích dùng nhất, đáng tiếc là đối với ta vô dụng.‖ nói xong, dùng chân dậm xuống sàn, rắn độc liền biến mất trong nháy mắt, ―Còn có… chiêu khác không? Là hồ ly nào dạy ngươi chiêu này? Người dạy gà mờ, người học cũng nửa mùa.‖ Vương bát đản Cửu Vĩ, còn nói chiêu này nhất định đối phó được địch nhân! Dạy ta cái chiêu vô dụng này! Đang lúc Nhâm Thiên đang chuẩn bị tiến công hết sức, một giọng nữ âm nhu đột nhiên vang lên, ―Thiên nhi, con đang làm gì trong này vậy?‖
Giang Ngọc Hoài không biết đứng ở cửa từ lúc nào, Quỷ cảnh giới lui về phía sau từng bước, thi khí trên người đối phương đã nồng đến đứng xa cũng vẫn ngửi được.
―Bà nội, sao bà lại đến đây.‖
―Con có thể tới, ta không thể tới sao?‖ Giang Ngọc Hoài kỳ quái nói, ―Quỷ, ngươi còn nhớ ta sao?‖
Quỷ hướng khuôn mặt hư hỏng kia nhìn một lần lại một lần, thủy chung không nhớ nổi ở đâu gặp khuôn mặt này.
―Ngươi không nhớ sao? Dù sao đây cũng không phải là thân hình của ta. Ta chính là liếc mắt một cái đã nhận ra ngươi, hóa trang thô sơ của ngươi9
không lừa được ta, bốn trăm năm, ta chờ đợi thời khắc này đã bốn trăm năm.
Bốn trăm năm? Chẳng lẽ là… ―Ngọc quý phi.‖
―Đúng vậy, chính là ta.:‖Ánh mắt của nàng nhìn đến Lê Phong phía sau Quỷ, ánh mắt trở nên hung ác hơn, ―Nhìn một cái ở nơi này, có phu quân của ta, tình nhân của ta, còn có nô bộc của ta, nhưng mà các ngươi lại ở thời khắc ta bất lực nhất phản bội lại ta, các ngươi đem ta hại thật thê thảm, hôm nay, ta sẽ bắt các ngươi phải trả giá vì những gì đã làm.‖ ―Ngươi nói cho rõ ràng, là ai phản bội ai!‖ Quỷ giận dữ, năm đó ở trên tiền điện, nàng vì cầu mạng sống mà đổi trắng thay đen bẻ cong sự thật. ―Các ngươi phản bội ta!‖ Giang Ngọc Hoài, chỉ từng người nói, ―Tô Tương, uổng công ta bình thường đối đãi ngươi không tệ, ngươi thế nhưng lại dùng thủ đoạn đoạt phu quân của ta, mà ngươi, Thiên nhi, à không, hẳn ta phải gọi một tiếng hoàng thượng, ta và ngươi từng có một hồi phu thêm ngươi từng đối với ta ân sủng có thừa, nhưng chỉ vì tiện nô Tô Tương này mà vắng vẻ ta, còn có ngươi, Quỷ! Ngươi ghê tởm nhất, thừa dịp ta bị thất sủng mà vào dụ dỗ ta, cuối cùng bội tình bạc nghĩa, ta nhất giới nữ tử ở bên ngoài cung không quen không biết, nhận hết khi dễ, cuối cùng hàm oan mà nhảy hồ tự sát, thi thể của ta chìm dưới đáy hồ lạnh như băng không người để ý, dựa vào một hơi oan khí mà ta hóa tinh, mượn thi triền hồn! Ta muốn các ngươi cũng khổ như ta!‖
Nàng vung hai tay lên, từ đầu ngón tay tản ra một cỗ khói đặc màu vàng, khói đặc nhanh chóng lan ra toàn bộ phòng.
―Thi độc!‖ Quỷ kinh hô một tiếng, muốn tránh ra nhưng không kịp, toàn thân vô lực ngã xuống đất, Nhâm Thiên cũng bị như y.
Giang Ngọc Hoài cười lạnh đi đến chỗ ba người ngã xuống, nàng dừng trước mặt Lê Phong, thân thủ sờ lên khuôn mặt tinh tế của Lê Phong, ―Khuôn mặt này không giống bốn trăm năm trước, kết quả, bọn họ vẫn là bị mê hoặc, hủy nó đi, sẽ không thể mê hoặc người khác nữa.‖0
―Dừng tay! Không cho phép ngươi động vào nó.‖ Quỷ cùng Nhâm Thiên tuy bị thi động chế trụ nhưng cũng trăm miệng một lời.
Giang Ngọc Hoài càng cười đến càn rỡ, ―Có bản lĩnh thì ngăn cản ta.‖ Móng tay dài lại đen dừng lại trên cổ Lê Phong, chỉ cần nàng hơi dùng sức, mạng nhỏ của Lê Phong liền đi tong.
Ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lê Phong vốn đang hôn mê bất tỉnh liền mở mắt ra, ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào Giang Ngọc Hoài, ―Ngọc chủ nhân.‖
Giang Ngọc Hoài giật mình khẽ run, ―Ngươi là Tô Tương?‖ Đúng vậy, chủ nhân, ta là Tiểu Tô Tử.
―Ngươi tiện nhân này, ngươi còn mặt mũi đến gặp ta.‖ Giang Ngọc Hoài tức giận toàn thân phát run.
―Ta đến, là vì ta không đành lòng nhìn ngài tiếp tục thống khổ. Ngọc chủ nhân, đã đủ rồi, chuyện cũ bốn trăm năm trước, ngài cần gì phải chấp nhất như thế, ngài oán bốn trăm năm, sau bốn trăm năm, cũng thống khổ bốn trăm năm, sao phải khổ như vậy? Cho dù hôm nay ngài có giết toàn bộ chúng ta, cũng không thay đổi được gì.‖
―Câm miệng! Ngươi dựa vào cái gì để giáo huấn ta!‖
―Tô Tương không dám, Ngọc chủ nhân ngài chịu khổ, khổ sở của ngài có thể ta không trải qua, nhưng ta thật sự không đành lòng nhìn ngài tra tấn chính mình như vậy, buông tay đi, chủ nhân, buông tay ân oán bốn trăm năm trước, cũng là buông tha chính mình.‖
Bàn tay đang kiềm chế Lê Phong run rẩy, Ngọc quý phi chậm rãi ngồi xuống, khóe mắt phiếm lệ quang.
Bốn trăm năm, nàng oán hận bốn trăm năm, kết quả rốt cục chiếm được cái gì, vô cùng vô tận thống khổ, linh hồn vĩnh viễn không được ngủ yên, chấp nhất như vậy rốt cục là vì cái gì?
―Tiểu Tô Tử.‖ Ngọc quý phi đưa tay khẽ vuốt mặt mình, ―Ta bây giờ có phải là rất xấu không?‖1
―Ở trong mắt ta, Ngọc chủ nhân ngài mãi mãi là người đẹp nhất…‖
Ngọc quí phi lộ ra nụ cười yếu ớt mộng ảo, không có bi ai không có oán hận, chỉ là tươi cười rất nhẹ, ―Ta còn nhớ trước kia đều là ngươi chải tóc cho ta, có thể chải lại một lần nữa không?‖
―Ta rất thích.‖ Tô Tương lấy lược từ bàn trang điểm, thuần thục, cẩn thận chải từng sợi tóc đen.
Ngọc quý phi chậm rãi, an tường nhắm mắt lại, sương khói bốn phía dần lui tán, ác quỷ đáng sợ trên thực tế cũng chỉ là một người phụ nữ đáng thương.
Một đạo bạch quang từ cơ thể Giang Ngọc Hoài thoát ra, lảo đảo bay ra ngoài cửa sổ, hướng lên trời cao xanh thẳm bay lên.
Hoàng vụ tan hết, Quỷ khôi phục hành động, y đi đến trước mặt Tô Tương, hỏi: ―Ngươi là Tô Tương hay là Lê Phong?‖
Tô Tương cười cười, ―Có khác nhau sao? Vô luận là tên nào, ta vẫn là ta, ta là Tô Tương cũng là Lê Phong, hay là nói ta là meo meo ô của ngươi, chủ nhân có muốn mang meo meo ô về nhà không?‖
Quỷ tiến đến từng bước, ôm nó vào lòng, ôn nhu nói nhỏ bên tai nó: ―Mặc kệ ngươi là ai, ta đều cần ngươi.‖
Tô Tương cảm thấy mỹ mãn cười ngọt ngào dựa vào vai Quỷ khép lại đôi mắt.
Nếu có thể dùng cách nay cùng ngươi gặp lại, được ngươi ôm vào trong ngực, chờ đợi đến ngày đóa hoa tình yêu không có khả năng này nở rộ, bốn trăm năm thống khổ có là gì.
Tác giả :
Back