Quỷ Y Quận Vương Phi
Chương 7: Vân tử khiếu
.
Trong phòng, Vân Nhiễm nhíu mày, nghĩ đến lúc phải rời xa sư phụ, có chút không nỡ.
“Sư phụ, con sẽ trở về thăm người.”
Tuy rằng nàng cùng sư phụ chỉ ở chung có ba năm, nhưng hai người thân như mẫu tử, khiến nàng luyến tiếc không muốn rời, bất quá nàng biết hai chuyện kia cự kỳ quan trọng với sư phụ, nàng nhất định sẽ thay người hoàn thành tâm nguyện.
“Về thôi, sáng sớm ngày mai con lên đường hồi kinh, mọi việc đều phải cẩn thận.”
Miêu Chi lấy trong ngực ra một mảnh ngọc bội, đeo lên cổ Vân Nhiễm: “Đây là ngọc bội sư phụ vẫn luôn mang trên người, con giữ lấy làm vật kỷ niệm.”
“Ân, sư phụ,” Vân Nhiễm sờ sờ ngọc bội trong lòng lưu luyến, lúc này nàng thật sự không muốn rời khỏi sư phụ, nhưng lại không thể ở lại, nàng vuốt ve mảnh ngọc bội, mềm nhẵn, trắng nõn, sáng bóng, quả là một khối ngọc tốt.
“Sư phụ, con sẽ cất giữ cẩn thận.” Vân Nhiễm ôn nhu nói, thuận tay đem ngọc bội bỏ vào trong vạt áo, Miêu Chi tiễn nàng ra cửa: “Đi thôi, sư phụ ở nơi này chờ con.”
“Hoàn thành hai việc người giao con sẽ nhanh chóng trở lại.”
Vân Nhiễm kiên định nói xong, Miêu Chi nở nụ cười nhìn theo bóng nàng xuống núi, lúc này trên bầu trời chợt hiện ra tứ đại kim tinh, trong đó còn có một ngôi sáng đến chói mắt, Miêu Chi nhìn ngôi sao kia thì thầm: “Phượng hoàng xuất thế, minh quân hiện, Nhiễm Nhi, người có mệnh làm hoàng hậu, thiên hạ có thái bình hay không không phải phụ thuộc vào minh quân mà là hoàng hậu, một hoàng hậu ngàn năm khó gặp, thông minh, từ ái, tâm mang thiên hạ, Phượng hoàng hiện thế, năm sông bốn biển được hưởng thái bình.”
Nàng nói xong nở nụ cười, trong mắt ngấn lệ, nhìn màn đêm phía trước, cuối cùng nàng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ quan trọng, Lưu Hoa Đường rất nhanh sẽ biến mất khỏi thế gian.
Vân Nhiễm dĩ nhiên không biết chuyện này, nàng chỉ mong hoàn thành được tâm nguyện của sư phụ, tìm được minh quân, bắt được phản đồ.
Trong một nhà dân phía đông thành Phượng Thai Huyền, lúc này ngoài cửa đang có vài tên thủ hạ thân hình cao lớn đứng gác, vẻ mặt uy nghiêm, phát ra một cỗ lãnh khí lạnh bớt, ai cũng không dám tới gần, dân chúng ở khu vực lân cận đều chọn đi đường vong.
Một chiếc xe ngựa vang lên âm thanh cọc cạch trong màn đêm, chạy đến trước cửa nhà dân liền dừng lại. Trước xuất hiện hai tiểu nha hoàn, sau đó bên trong xe ngựa đi ra một nữ tử trông bình thường.
Vân Nhiễm vốn đã tháo mặt nạ, khôi phục lại diện mạo, bất quá nàng vẫn động tay chân che đi dung mạo chân thật, vỗn là một dung mạo hoàn mỹ, giờ nhìn qua lại rất bình thường, da hơi đen, lông mày thô, ánh mắt nhạt nhòa, nhìn qua chỉ là một tiểu nha đầu, không có gì cho người khác để ý.
Sở dĩ nàng làm vậy là không muốn gây sự chú ý của người khác, phủ Vân vương sâu như biển, thân thể này vong mạng chỉ sợ cũng có liên quan đến người vương phủ, cho nên lần này hồi kinh nàng hết sức cẩn trọng, nhất là trước mắt nàng không có nội lực, không thể quá mức phô trương.
Vài tên thủ hạ nhìn thấy người từ trên xe ngựa bước xuống, có hơi ngạc nhiên, sau đó mới trầm ổn mở miệng: “Người là quận chúa?”
Vân Nhiễm thân là đích nữ phủ Vân vương, tiên đế ban thưởng phong hào Trường Bình quận chúa. Tiên đế đối với vị quận chúa này cực kỳ yêu thích, còn chỉ phúc vi hôn gả nàng cho quận vương Yến vương phủ Yến Kỳ làm chính thê, chẳng qua tiên hoàng đã quy thiên từ ba năm trước, tân đế bây giờ là ngũ hoàng tử Tín vương.
Vân Nhiễm hơi gật đầu một cái: “Chính là bản quận chúa.”
Thủ hạ canh cửa nghe thấy vậy lập lức cung kính hành lễ: “Tham kiến quận chúa, vương gia đích thân tới đón quận chúa hồi kinh.”
Vân Nhiễm có chút kinh ngạc, không ngờ người từ kinh thành tới lần này là Vân vương gia , trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, người này cũng là một mỹ nam, tuy rằng con gái đã lớn như vậy, nhưng vẫn ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, theo trí nhớ, vị vương gia này cũng rất sủng ái nữ nhi, tận tâm bảo hộ, chẳng qua ba năm trước phải mang binh đi biên quan đánh giặc nên mới để người khác thừa nước đục thả câu, đem nàng đuổi đến Phượng Thai Huyền, còn bị thích khách ám sát khiến nàng vong mạng.
“Đi trước dẫn đường đi.” Vân Nhiễm mở miệng trời sinh một cỗ uy nghi, khiến mấy tên thủ hạ kinh ngạc, quận chúa hình như có điểm không giống, trước đây nàng không có khí phách bức người như vậy.
“Ân, quận chúa,” Có người đi trước dẫn đường, thẳng một đường dẫn chủ tớ Vân Nhiễm tiến vào chính sảnh.
Anh Đào cùng Lệ Chi canh giữ ở ngoài, Vâm Nhiễm một mình đi vào.
Chỉ thấy dưới ngọn đèn minh hoàng, một dáng cao lớn đang ngồi ở vị trí chủ vị, một thân trường bào màu vàng, quanh thân tỏa ra hàn khí lạnh buốt, ngũ quan tuấn mỹ, mày rậm mũi cao, một đôi mắt nhỏ dài thâm thúy lạnh lẽo, mỗi cái nhấc tay đều mang theo sự từng trải của một nam tử thâm trầm. Người này chính là phụ thân của Vân Nhiễm, Vân vương gia phủ Vân vương Vân Tử Khiếu.
Vân Tử Khiếu nghe thấy tiếng bước chân, buông chén trà trong tay nhìn về phía cửa, trong nháy mắt kinh ngạc sững sờ cả người, trong trí nhớ, nữ nhi là tiểu nha đầu xinh đẹp động lòng người, tiểu nha đầu trước mắt lại cực kỳ bình thường, tuy rằng vẫn khuôn mặt đó, nhưng lại như biến thành một người khác, bất quá ông biết đây thực sự là nữ nhi của mình, Vân Tử Khiếu, híp mắt lại nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, thấy có chỗ không đúng lại không biết là chỗ nào, nha đầu này da sạm, mày thô, mũi còn có thêm không ít tàn nhang.
Vân Tử Khiếu không khỏi dở khóc dở cười, đây là nữ nhi muốn làm cái gì.
“Nhiễm Nhi, đây là con muốn làm gì, phụ thân ba năm không có gặp con, giờ vừa xuất hiện lại làm thành bộ dáng như vậy tới gặp ta?”
Vân Nhiễm sửng sốt, không ngờ Vân Tử Khiếu chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra nàng dịch dung, xem ra người này cũng không phải chỉ có hư danh, phủ Vân vương nắm trong tay hai mươi vạn binh mã, Vân Tử Khiếu chưởng quan hai mươi vạn quân Vân Gia, thường xuyên mang binh đi đánh giặc, dĩ nhiễn không phải kẻ bất tài.
Bất quá ông nhanh như vậy có thể phát hiện ra, cũng là bởi vì ông biết diện mạo chân chính của nữ nhi nhà mình. Nàng tự nhận khả năng dịch dung của minh rất tốt, người khác sao có thể nhận ra được.
Vân Nhiễm đi tới hành lễ đối với Vân Tử Khiếu: “Nhiễm Nhi gặp qua phụ vương.”
Vân Tử Khiếu không lên tiếng, kéo nàng đứng dậy, cũng không truy cứu vì sao nàng dịch dung, chính là kéo nàng đến ngồi bên cạnh: “Nhiễm Nhi, phụ vương tự mình tới đón con hồi kinh, ba năm nay con chịu cực khổ rồi.”
Ba năm trước Vân Nhiễm xảy ra chuyện, Vân Tử Khiếu đã sớm nhận được mật báo, đáng tiếc khi đó ông đang ở chiến trường Tây bắc giao chiến với bộ lạc du mục, không có cách nào lập tức trở về, sau lại nghe nói nàng được người cứu, mới nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ tới một trận chiến liền kéo dài ba năm. Hiện tại mười hai bộ lạc du mục phía bắc đã bị đánh lui sâu về trong vùng thảo nguyên, tân hoàng hạ chỉ cho ông khải hoàn hồi kinh, ông gấp rút trở về, kinh thành cũng chưa có đến, mà trước tới đây đón Nhiễm Nhi.
Vân Nhiễm ngồi bên cạnh Vân Tử Khiếu, đánh giá người phụ thân này, tuyệt nhiên không có già, chững chạc có mị lực, hơn nữa tuổi cũng không lớn, mới hơn bốn muôi, thân phận lại hiển hách, nam nhân như vậy nhất định được nhiều nữ nhân ái mộ.
Vân Tử Khiếu thấy nữ nhi không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn hắn, liền quan tâm lên tiếng: “Nhiễm Nhi, con làm sao vậy, có phải vẫn còn giận phụ vương?”
Vân Nhiễm vẫn im lặng nhìn chằm chằm Vân tử Khiếu, nàng đang nghĩ muốn xem Vân Tử Khiếu có thật lòng yêu thương nữ nhi của mình, hay là có dụng tâm khác? Bất quá không có phát hiện được được gì, trong mắt Vân Tử Khiếu đều thập phần chân thành quan tâm, còn có chút sốt ruột, bỏ đi sự lạnh lùng uy nghi, giờ phút này ông đơn giản chỉ là một người phụ thân quan tâm đến con gái. Vân Nhiễm cười.
“Phụ vương, làm thế nào bây giờ, con không muốn về kinh?”
Trong phòng, Vân Nhiễm nhíu mày, nghĩ đến lúc phải rời xa sư phụ, có chút không nỡ.
“Sư phụ, con sẽ trở về thăm người.”
Tuy rằng nàng cùng sư phụ chỉ ở chung có ba năm, nhưng hai người thân như mẫu tử, khiến nàng luyến tiếc không muốn rời, bất quá nàng biết hai chuyện kia cự kỳ quan trọng với sư phụ, nàng nhất định sẽ thay người hoàn thành tâm nguyện.
“Về thôi, sáng sớm ngày mai con lên đường hồi kinh, mọi việc đều phải cẩn thận.”
Miêu Chi lấy trong ngực ra một mảnh ngọc bội, đeo lên cổ Vân Nhiễm: “Đây là ngọc bội sư phụ vẫn luôn mang trên người, con giữ lấy làm vật kỷ niệm.”
“Ân, sư phụ,” Vân Nhiễm sờ sờ ngọc bội trong lòng lưu luyến, lúc này nàng thật sự không muốn rời khỏi sư phụ, nhưng lại không thể ở lại, nàng vuốt ve mảnh ngọc bội, mềm nhẵn, trắng nõn, sáng bóng, quả là một khối ngọc tốt.
“Sư phụ, con sẽ cất giữ cẩn thận.” Vân Nhiễm ôn nhu nói, thuận tay đem ngọc bội bỏ vào trong vạt áo, Miêu Chi tiễn nàng ra cửa: “Đi thôi, sư phụ ở nơi này chờ con.”
“Hoàn thành hai việc người giao con sẽ nhanh chóng trở lại.”
Vân Nhiễm kiên định nói xong, Miêu Chi nở nụ cười nhìn theo bóng nàng xuống núi, lúc này trên bầu trời chợt hiện ra tứ đại kim tinh, trong đó còn có một ngôi sáng đến chói mắt, Miêu Chi nhìn ngôi sao kia thì thầm: “Phượng hoàng xuất thế, minh quân hiện, Nhiễm Nhi, người có mệnh làm hoàng hậu, thiên hạ có thái bình hay không không phải phụ thuộc vào minh quân mà là hoàng hậu, một hoàng hậu ngàn năm khó gặp, thông minh, từ ái, tâm mang thiên hạ, Phượng hoàng hiện thế, năm sông bốn biển được hưởng thái bình.”
Nàng nói xong nở nụ cười, trong mắt ngấn lệ, nhìn màn đêm phía trước, cuối cùng nàng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ quan trọng, Lưu Hoa Đường rất nhanh sẽ biến mất khỏi thế gian.
Vân Nhiễm dĩ nhiên không biết chuyện này, nàng chỉ mong hoàn thành được tâm nguyện của sư phụ, tìm được minh quân, bắt được phản đồ.
Trong một nhà dân phía đông thành Phượng Thai Huyền, lúc này ngoài cửa đang có vài tên thủ hạ thân hình cao lớn đứng gác, vẻ mặt uy nghiêm, phát ra một cỗ lãnh khí lạnh bớt, ai cũng không dám tới gần, dân chúng ở khu vực lân cận đều chọn đi đường vong.
Một chiếc xe ngựa vang lên âm thanh cọc cạch trong màn đêm, chạy đến trước cửa nhà dân liền dừng lại. Trước xuất hiện hai tiểu nha hoàn, sau đó bên trong xe ngựa đi ra một nữ tử trông bình thường.
Vân Nhiễm vốn đã tháo mặt nạ, khôi phục lại diện mạo, bất quá nàng vẫn động tay chân che đi dung mạo chân thật, vỗn là một dung mạo hoàn mỹ, giờ nhìn qua lại rất bình thường, da hơi đen, lông mày thô, ánh mắt nhạt nhòa, nhìn qua chỉ là một tiểu nha đầu, không có gì cho người khác để ý.
Sở dĩ nàng làm vậy là không muốn gây sự chú ý của người khác, phủ Vân vương sâu như biển, thân thể này vong mạng chỉ sợ cũng có liên quan đến người vương phủ, cho nên lần này hồi kinh nàng hết sức cẩn trọng, nhất là trước mắt nàng không có nội lực, không thể quá mức phô trương.
Vài tên thủ hạ nhìn thấy người từ trên xe ngựa bước xuống, có hơi ngạc nhiên, sau đó mới trầm ổn mở miệng: “Người là quận chúa?”
Vân Nhiễm thân là đích nữ phủ Vân vương, tiên đế ban thưởng phong hào Trường Bình quận chúa. Tiên đế đối với vị quận chúa này cực kỳ yêu thích, còn chỉ phúc vi hôn gả nàng cho quận vương Yến vương phủ Yến Kỳ làm chính thê, chẳng qua tiên hoàng đã quy thiên từ ba năm trước, tân đế bây giờ là ngũ hoàng tử Tín vương.
Vân Nhiễm hơi gật đầu một cái: “Chính là bản quận chúa.”
Thủ hạ canh cửa nghe thấy vậy lập lức cung kính hành lễ: “Tham kiến quận chúa, vương gia đích thân tới đón quận chúa hồi kinh.”
Vân Nhiễm có chút kinh ngạc, không ngờ người từ kinh thành tới lần này là Vân vương gia , trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, người này cũng là một mỹ nam, tuy rằng con gái đã lớn như vậy, nhưng vẫn ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, theo trí nhớ, vị vương gia này cũng rất sủng ái nữ nhi, tận tâm bảo hộ, chẳng qua ba năm trước phải mang binh đi biên quan đánh giặc nên mới để người khác thừa nước đục thả câu, đem nàng đuổi đến Phượng Thai Huyền, còn bị thích khách ám sát khiến nàng vong mạng.
“Đi trước dẫn đường đi.” Vân Nhiễm mở miệng trời sinh một cỗ uy nghi, khiến mấy tên thủ hạ kinh ngạc, quận chúa hình như có điểm không giống, trước đây nàng không có khí phách bức người như vậy.
“Ân, quận chúa,” Có người đi trước dẫn đường, thẳng một đường dẫn chủ tớ Vân Nhiễm tiến vào chính sảnh.
Anh Đào cùng Lệ Chi canh giữ ở ngoài, Vâm Nhiễm một mình đi vào.
Chỉ thấy dưới ngọn đèn minh hoàng, một dáng cao lớn đang ngồi ở vị trí chủ vị, một thân trường bào màu vàng, quanh thân tỏa ra hàn khí lạnh buốt, ngũ quan tuấn mỹ, mày rậm mũi cao, một đôi mắt nhỏ dài thâm thúy lạnh lẽo, mỗi cái nhấc tay đều mang theo sự từng trải của một nam tử thâm trầm. Người này chính là phụ thân của Vân Nhiễm, Vân vương gia phủ Vân vương Vân Tử Khiếu.
Vân Tử Khiếu nghe thấy tiếng bước chân, buông chén trà trong tay nhìn về phía cửa, trong nháy mắt kinh ngạc sững sờ cả người, trong trí nhớ, nữ nhi là tiểu nha đầu xinh đẹp động lòng người, tiểu nha đầu trước mắt lại cực kỳ bình thường, tuy rằng vẫn khuôn mặt đó, nhưng lại như biến thành một người khác, bất quá ông biết đây thực sự là nữ nhi của mình, Vân Tử Khiếu, híp mắt lại nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, thấy có chỗ không đúng lại không biết là chỗ nào, nha đầu này da sạm, mày thô, mũi còn có thêm không ít tàn nhang.
Vân Tử Khiếu không khỏi dở khóc dở cười, đây là nữ nhi muốn làm cái gì.
“Nhiễm Nhi, đây là con muốn làm gì, phụ thân ba năm không có gặp con, giờ vừa xuất hiện lại làm thành bộ dáng như vậy tới gặp ta?”
Vân Nhiễm sửng sốt, không ngờ Vân Tử Khiếu chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra nàng dịch dung, xem ra người này cũng không phải chỉ có hư danh, phủ Vân vương nắm trong tay hai mươi vạn binh mã, Vân Tử Khiếu chưởng quan hai mươi vạn quân Vân Gia, thường xuyên mang binh đi đánh giặc, dĩ nhiễn không phải kẻ bất tài.
Bất quá ông nhanh như vậy có thể phát hiện ra, cũng là bởi vì ông biết diện mạo chân chính của nữ nhi nhà mình. Nàng tự nhận khả năng dịch dung của minh rất tốt, người khác sao có thể nhận ra được.
Vân Nhiễm đi tới hành lễ đối với Vân Tử Khiếu: “Nhiễm Nhi gặp qua phụ vương.”
Vân Tử Khiếu không lên tiếng, kéo nàng đứng dậy, cũng không truy cứu vì sao nàng dịch dung, chính là kéo nàng đến ngồi bên cạnh: “Nhiễm Nhi, phụ vương tự mình tới đón con hồi kinh, ba năm nay con chịu cực khổ rồi.”
Ba năm trước Vân Nhiễm xảy ra chuyện, Vân Tử Khiếu đã sớm nhận được mật báo, đáng tiếc khi đó ông đang ở chiến trường Tây bắc giao chiến với bộ lạc du mục, không có cách nào lập tức trở về, sau lại nghe nói nàng được người cứu, mới nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ tới một trận chiến liền kéo dài ba năm. Hiện tại mười hai bộ lạc du mục phía bắc đã bị đánh lui sâu về trong vùng thảo nguyên, tân hoàng hạ chỉ cho ông khải hoàn hồi kinh, ông gấp rút trở về, kinh thành cũng chưa có đến, mà trước tới đây đón Nhiễm Nhi.
Vân Nhiễm ngồi bên cạnh Vân Tử Khiếu, đánh giá người phụ thân này, tuyệt nhiên không có già, chững chạc có mị lực, hơn nữa tuổi cũng không lớn, mới hơn bốn muôi, thân phận lại hiển hách, nam nhân như vậy nhất định được nhiều nữ nhân ái mộ.
Vân Tử Khiếu thấy nữ nhi không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn hắn, liền quan tâm lên tiếng: “Nhiễm Nhi, con làm sao vậy, có phải vẫn còn giận phụ vương?”
Vân Nhiễm vẫn im lặng nhìn chằm chằm Vân tử Khiếu, nàng đang nghĩ muốn xem Vân Tử Khiếu có thật lòng yêu thương nữ nhi của mình, hay là có dụng tâm khác? Bất quá không có phát hiện được được gì, trong mắt Vân Tử Khiếu đều thập phần chân thành quan tâm, còn có chút sốt ruột, bỏ đi sự lạnh lùng uy nghi, giờ phút này ông đơn giản chỉ là một người phụ thân quan tâm đến con gái. Vân Nhiễm cười.
“Phụ vương, làm thế nào bây giờ, con không muốn về kinh?”
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu