Quỷ Y Quận Vương Phi
Chương 188: Định vương mưu phản, giáo huấn lão Yến vương phi
Tiểu thái giám Cao Nguyên sợ trắng mặt, hắn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc, trong đầu hiện lên cảnh nàng ta tới tìm hắn gần gũi, lúc đó hắn còn cảm thấy kỳ lại, Bạch Ngọc đẹp như vậy lại hôn mình, hắn tưởng nàng chỉ đua, không ngờ sau đó nàng ta làm thật, mà hắn vô duyên vô cớ có được đại mỹ nhân, dĩ nhiên rất cao hứng.
Cao Nguyên nghĩ lúc hai người thân thiết, nàng thích nhất hôn môi, không chịu có hành động khác, hắn cũng không cưỡng ép, sợ nàng tức giận bỏ hắn. Hóa ra nàng mớm giải dược cho hắn, khó trách mỗi lần hôn hắn cảm thấy miệng mình dinh dính.
Cao Nguyên nhìn Bạch Ngọc hét ầm lên: “Thật là ngươi làm sao?”
Bạch Ngọc sao có thể nhận, nàng sợ hoàng đế đem mọi chuyện tính lên đầu chủ tử, nên không thể nói.
Bạch Ngọc lắc đầu: “Hoàng thượng minh xét, nô tỳ không làm, nô tỳ bị oan.”
“Ngươi dám kêu oan, tiện nhân, xem ra không dùng đại hình chăm sóc, ngươi không chịu khai.”
“Người dâu, kéo tiện tỳ này xuống dùng hình, trẫm muốn nhìn xem miệng nàng cứng tới đâu.”
Hoàng đế như phát điên mỗi khi nhớ tới tóc mình đỏ rực chẳng khác gì yêu quái. Chỉ sợ rất nhanh dân chúng Đại Tuyên sẽ biết, người trong thiên hạ sẽ biết, sau này ai ai cũng đều cười nhạo sau lưng hắn, hắn làm hoàng đế thật thất bại.
Sở Dật Kỳ nghĩ tới những chuyện này, liền trào dâng oán hận nồng đậm với kẻ đứng sau hạ độc, cho nên ánh mắt nhìn Hàn phương phi cực kỳ hung ác.
Hắn vừa hạ lệnh, Diêm Kiếm vung tay lên, vài tên thị vệ chạy kéo Bạch Ngọc ra ngoài.
Ả ta hét ầm lên: “Hoàng thượng, nô tỳ bị oan mà, hoàng thượng!”
Đáng tiếc không ai để ý tới ả, đừng nói tới hoàng thượng, rất nhiều người đều nghi chính ả hạ độc, không có gì ngoài ý muốn kẻ đứng sau là Hàn Minh Châu, sau lưng nàng ta là Định vương. Về phần vì sao nàng ta liên thủ với Định vương, khẳng định là Định vương cho phủ Tây Bình ưu thế, nên Hàn gia mới mạo hiểm.
Ánh mắt Hàn Minh Châu u ám, vẻ mặt ảm đạm, thấy Bạch Ngọc bị hoàng đế kéo đi dùng hình, nàng đau lòng không thôi. Nàng ta là tỳ nữ bên người theo hầu nàng từ nhỏ, tình nhưu tỷ muội, vì phủ Tây Bnhf, nàng ta câu dẫn tiểu thái giám Cao Nguyên, bây giờ bị bắt.
Nhưng lúc này nàng không dám đứng ra, nếu không hoàng đế sẽ chĩa mũi nhọn về phía nàng, nàng không sợ chết, chỉ sợ làm liên lụy tới phủ Tây Bình vương.
Mọi người trong điện hết nhìn hoàng thượng lại nhìn Hàn Minh Châu.
Vẻ mặt hoàng đế lo lắng, ánh mắt đỏ như yêu nhìn chằm chằm Hàn Minh Châu.
“Hàn Minh Châu, ngươi không có chuyện gì để nói với trẫm sao?”
Hàn Minh Châu nói nhanh: “Hoàng thượng, thần thiếp không làm gì có lỗi với ngài, xin ngài minh xét chuyện này.”
Hoàng đế còn chưa kịp đáp lời, thị vệ đã vội vàng chạy vào bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, cung nữ Bạch Ngọc cắn lưỡi tự sát.”
Hàn Minh Châu mềm nhũn người, ngã quỵ xuống, nước mắt như mưa, không ngờ Bạch Ngọc vì bảo vệ nàng mà tự sát, Hàn Minh Châu đau lòng khóc rống lên.
Trái ngược với nàng ta, hoàng đế lửa giận vạn trượng, không ngờ ả ta cứng đầu, cắn lưỡi tự sát.
“Hàn Minh Chây, ngươi khai ra ai là kẻ chủ mưu đứng sau sai khiến các ngươi hạ độc trẫm, trẫm có thể giảm nhẹ hình phat.”
Hàn Minh Châu mắt lệ mơ màng, giảm nhje, dù là phạt nặng nàng cũng không nhận, hoàng đế còn đang tìm lý do xuất binh đánh phủ Tây Bình, Hàn gia gặp chuyện không may, vì huynh trưởng vì người thân nàng sẽ không nói.
“Bẩm hoàng thượng, thần thiếp không ra lệnh cho Bạch Ngọc hạ độc, hoàng thượng có cho thiếp mượn gan, thiếp cũng không dám làm.”
Bây giờ Bạch Ngọc đã chết, nhân chứng vật chứng đều không, Hàn Minh Châu sống chết không nhận, không ai có thể định tội nàng.
Sắc mặt hoàng đế dữ tợn, tóc đỏ cộng thêm khuôn mặt bị thương giống như đại ma đầu, lão thần cùng đám phi tần không ai dám nhìn. Hắn hung hăng lườm Hàn Minh Châu, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Hàn Minh Châu, đừng tưởng tiện nhân Bạch Ngọc cắn lưỡi tự sát ngươi có thể bình an, nhớ kỹ cho trẫm. Trẫm sẽ điều tra chuyện này, tới lúc đó ngươi chờ ngũ mã phanh thây đi.”
Hoàng đế vừa nói xong, cả người Hàn Minh Châu lạnh như băng.
Vốn tưởng rằng chuyện đêm nay có thể thành, cuối cùng bị hủy trong tay Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm.
Hàn Minh Châu không cam lòng ngẩng đầu nhìn Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm. Chẳng phải bọn họ hận hoàng đế sao, vì cái gì lại giúp hắn.
Yến Kỳ nhanh chóng bước ra khỏi hàng: “Hoàng thượng, trước mắt việc hạ độc không cần gấp, hoàng thượng vẫn nên lập tức phái người diệt trừ đám người bao vây hoàng cung, đề phòng bọn họ chó cùng rứt giậu, mặt khác phái người mời Định vương tới, giam lòng hắn, sau đó từ từ điều tra.”
“Nếu Định vương không có trong phủ hoặc cự tuyệt vào triều, như vậy chuyện hạ độc cùng tạo phản đêm nay chính hắn gây ra. Hoàng thượng có thể hạ chỉ truy bắt phản tặc.”
Mọi người trong điện cũng có cùng quan điểm với Yến Kỳ, bước ra khỏi hàng đồng thanh: “Hoàng thượng, chúng thần cũng nghĩ như Yến quận vương.”
“Hoàng thượng, xin lập tức hạ chỉ truy bắt Định vương giam lỏng trong cung.”
Hàn Minh Châu mặt như tro tàn, cắn chặt môi.
Sở Dật Kỳ không hề do dự, lập tức hạ chỉ: “Lam tướng quân nghe lệnh.”
Lam tướng quân bước ra khỏi hàng, cung kính ôm quyền: “Hoàng thượng.”
“Lập tức dẫn binh diệt sạch đám người bao vây hoàng cung.”
“Ân, thần lập tức đi làm.” Phụng quốc tướng quân nhanh chóng lĩnh chỉ đi ra ngoài, dẫn kỵ binh đi giết địch.
“Yến Kỳ nghe chỉ.”
Yến Kỳ bước ra khỏi hàng, Sở Dật Kỳ nhìn thống lĩnh thị vệ Diêm Kiếm: “Diêm Kiếm, lập tức dẫn theo một phần thị vệ theo Yến quận vương tới phủ Định vương mời điện hạ vào cung.”
“Ân, hoàng thượng.”
Yến Kỳ lĩnh chỉ rời đi, trước khi đi còn đưa mắt nhìn Vân Nhiễm, trong lòng lo lắng, Vân Nhiễm nhìn lại ý bảo nàng không có chuyện gì.
Đám lão thần cùng phi tần hậu cung đều có mặt, sao hắn dám động tới nàng, hơn nữa hiện tại hắn đang gặp rắc rối còn chưa giải quyết xong, tìm nàng gây chuyện làm gì.
Có thể nói đêm nay là đêm náo nhiệt nhất trong lịch sử Đại Tuyên, tiếng vó ngựa dồn dập, dân chúng bất an đóng chặt cửa, cả kinh đô đều không ngủ, bởi vì sợ hãi không hiểu bên ngoài xảy ra chuyện gì, sao lại có tiếng vó ngựa, tiếng la hét, tiếng truy bắt phản tặc, trận thế hào hùng như vậy tưởng chỉ có ngoài biên quan vạn dặm, sao lại diễn ra trong kinh thành.
Một vài nhà có trẻ con, nửa đêm bừng tỉnh bị dạo khóc, gia trưởng bịt kín miệng không dám để chúng phát ra tiếng.
Lam tướng quân điều binh lính ngũ doanh giao chiến với những kẻ vây hoàng cung, ngạc nhiên phát hiện ra những người này lại là Kinh Vệ Quân. Chuyện này chứng minh, kẻ chủ mưu đêm nay chính là Định vương Sở Dật Lâm.
Hướng khác, Yến Kỳ phụng chỉ tới phủ Định vương bắt người, hắn cùng Diêm Kiếm lật tung phủ cũng không thấy bóng Định vương, chỉ sợ hắn ta đã chạy trốn.
Người làm, thị thiếp trong phủ Định vương loạn thành một đoàn, thị vệ của Diêm Kiếm nảy sinh xung đột với thị vệ trong phủ, hai bên đánh nhau, cuối cùng thị vệ trong phủ bị trấn áp, Diêm Kiếm phái một nhóm ở lại canh giữ đám người trong phủ, còn hắn cùng Yến Kỳ về cung bẩm báo.
Bên ngoài hoàng cung, đám Kinh Vệ Quân tưởng chuyện đêm nay sẽ thành, không ngờ bị lộ, bọn họ phải chết không cần nghi ngờ, chó cùng rứt giậu, tận tực chém giết binh lính do Lam đại tướng quân dẫn tới, còn muốn xông vào hoàng cung, văng vẳng âm thanh chém giết, vô số người chết.
Yến Kỳ, cùng Diêm Kiếm phá vây lao vào trong cung.
Hoàng đế bất an, tiếng hò hét bên ngoài mơ hồ truyền vào trong. Tuy biết có binh lính kinh sư, Kinh Vệ Quân không thể tiến vào, nhưng âm thanh oanh oanh liệt tiệt vẫn khiến người ta thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Vân Nhiễm đã châm cứu cho hoàng thượng, cũng để thái giám hầu hạ hắn uống thuốc.
Đầu hắn rất đau, tuy rằng đã đỡ hơn trước, nhưng vẫn cực kỳ thống khổ, nhất là nghe âm thanh chém giết bên ngoài, tiếng quát tháo, tiếng vó ngựa, tiếng binh khí, xuyên thấu màn đêm, kích thích đầu hắn, khiến hắn càng thêm đau. Hắn bóp đầu, cả điện yên tĩnh, không ai dám nói chuyện, không dám thở mạnh.
Hoàng thượng lại đau đầu, có khi nào lại giận dữ giết người.
Hàn Minh Châu lòng đã chết, nghe tiếng gào thét bên ngoài, trong lòng có cảm giác không tốt, xem ra đêm nay Định vương không thể thành công.
Các nàng có nằm mơ cũng không tưởng, cuối cùng sẽ kết thúc như vậy.
Tất cả đều kín kẽ thiên y vô phùng, chờ hoàng thượng bệnh nặng chết, Định vương tiến cung thuận lý thành chương tiếp nhận ngôi vị hoàng đế. Rõ ràng vài lần hạ độc, hoàng thượng đều ăn vào, các nàng cao hứng, bẩm báo cho Định vương. Hắn cũng sung sướng, còn nói chỉ cần chuyện lớn thành sẽ trọng thưởng phủ Tây Bình, không ngờ tới cuối cùng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nguyên nhân vì Yến quận vương phi, Hàn Minh Châu khẽ cảm than, ý trời trêu ngươi, xem ra ông trời không muốn để Định vương đăng cơ, cho nên chuyện sắp thành xảy ra sai lầm.
Hàn Minh Châu biết, chuyện đêm nay không thành, nàng trốn không thoát, nếu bị bắt, phủ Tây Bình vương cũng bị liên lụy, cho nên?
Ánh mắt nàng ta u ám, Bạch Ngọc sợ khổ hình mà cắn lưỡi tự sátt. Nàng thì sao, vì phủ Tây Bình chỉ sợ cũng chỉ có đường chết. Bạch Ngọc, kiếp sau chúng ta không làm chủ tớ, làm tỷ muội đi.
Mọi người đều có suy nghĩ, không ít người hoảng loạn, lo lắng chuyện xảy ra bên ngoài.
Tiếng hò hét ngày một cao, giống như sắp xông vào tới hoàng cung, xem ra Kinh Vệ Quân chó cùng rứt giậu, nếu những kẻ này xông vào, có thể sẽ xảy ra thảm trạng, bọn họ gặp xui xẻo.
Ngoài điện vang lên tiếng bước chân dồn dập, nhiều người quay đầu nhìn liền thấy Yến Kỳ cùng Diêm Kiếm nhanh chóng tiến vào, phía sau không có Sở Dật Lâm
Sở Dật Kỳ đen mặt bình tĩnh nhìn hai người, Yến Kỳ nghiêm trang bẩm báo: “Hoàng thượng, Định vương không có trong phủ, thần đã ra lệnh canh giữ mọi người trong phủ.”
‘”Nghiệt tặc này, tất cả những chuyện đêm nay đều do hắn làm ra, đúng vậy, đều do hắn.”
Hoàng dế giận dữ gầm rú, vết thương trên mặt càng thêm dữ tợn dù đã được xử lý.
Sở Dật Kỳ đỏ mắt nhìn Hàn Minh Châu: “Hàn Mình Châu, ngươi nói, tên kia đã chạy đi đâu, nếu không khai, xem trẫm dùng đại hình hầu hạ ngươi.”
Sở Dật Kỳ dứt lời, Hàn Minh Châu đột nhiên đổ gục xuống, miệng trào máu đen.
Mọi người kinh hãi, thai giám Hứa An nhanh chóng đi tới thử dò xét hơi thở, sau đó bẩm: “Hoàng thượng, Hàn phương nghi uống thuốc độc tự sát.”
“A! Tiện nhân này, kéo ra treo trước tường thành.”
Hoàng đế cuồng bạo hét lên, nhiều người biến sắc mặt, nhất là đám phi tần, cảm thấy hắn quá tàn nhẫn. Cho dù Hàn Minh Châu liên thủ với Định vương, nhưng nàng là nữ nhân của hoàng thượng, người cũng đã chết hắn còn muốn treo người thị chúng trên tường thành.
Hoàng hậu nhanh chóng đi ra: “Hoàng thượng, không nên treo Hàn phương nghi treo trước tường thành, nàng là phi tử của hoàng thượng, làm vậy còn ra thể thống gì.”
“Thể thống?”
Sở Dật Kỳ càng đỏ mắt, cắn răng gầm rú: “Tiện nhân này dám cùng Định vương mưu hại trẫm, trẫm treo ả ta trên tường thành là hình phạt nàng ta đáng phải nhận, trẫm muốn cho cả Đại Tuyên biết, phản bội trẫm sẽ có kết cục gì.”
Sở Dật Kỳ vừa nói xong, ánh mắt hung tàn quét qua đám phi tần, từng bước đi tới.
Mọi người sởn da gà, không dám thở mạnh, mặt mày trắng bệch.
Hoàng đế vung tay lên: “Còn không kéo ả ra ngoài.”
Thái giám Hứa An vung tay lên, lập tức có hai tiểu thái giám tới kéo Hàn Minh Châu ra ngoài.
Vài vị lão thần cùng đám phi tần sợ hãi bất an nhìn hoàng thượng thay đổi tính tình tàn bạo hung ác.
Sở Dật Kỳ không để ý tới người khác, nhìn Yến Kỳ cung Diêm Kiếm: “Lập tức dẫn thị vệ trong cung, trong ứng ngoài hợp truy sát kinh vệ quân, diệt đám nghịch tặc không chừa một ai, truy bắt phản tặc Sở Dật Lâm.”
Yến Kỳ cùng Diêm Kiếm lĩnh chỉ: “Thần tuân chỉ.”
Hai người đi ra ngoài, bên trong khôi phục sự im lặng, mọi người càng thêm cẩn trọng. Bây giờ hoàng thượng có chút biến thái, mất hứng liền muốn giết người, thủ đoạn lại tàn nhẫn.
Yến Kỳ cùng Diêm Kiếm dẫn một phần thị vệ đi thẳng ra cửa cung, lúc này Kinh Vệ Quân đã phá tan cửa ép sát hoàng cung, những người này hoàn toàn điên cuồng. Dù sao sống cũng chết, giết thêm một người cũng vậy, bọn họ đi theo Định vương, một lòng nhận định hắn có thể thành chuyện lớn, sau đêm nay tất cả đều được phong quan phong tước trở thành quan to hiển quý Đại Tuyên. Không ngờ cuối cùng lại thất bại, nếu đã vậy, hai mươi năm sau lại làm hảo hắn, bọn họ không sợ chết, liều mạng chiến đấu, chính vì vậy dù người không nhiều vẫn có thể phá tan phòng thủ, xông vào trong cung.
Những người này vừa gặp đám người Yến Kỳ cùng Diêm Kiếm liền hò hét chém giết không tha.
Hoàng cung máu chảy thành sông, khắp nơi đều là thi thể, chồng chất như núi khiến người ta buồn nôn.
Kinh Vệ Quân trải qua một trận chém giết, đã sức cùng lực kiệt, đối mặt với đám cao thủ liền tan rã, trong ngoài ép sát cuối cùng toàn quân bị diệt.
Yến Kỳ cùng đám người Lam tướng quân hợp lại, quét mắt nhìn đám thi thể, trong lòng nặng trịch, không ngờ lại chết nhiều người như vậy, cái ghế kia thật sự đáng giá như vậy sao?
Mọi người tiến vào đại điện bẩm báo.
Mắt thấy đã sắp tới cung điện, vẻ mặt Yến Kỳ đột nhiên khác thường dừng bước nhìn Lam đại tướng quân, trầm giọng lên tiếng: “Lam đại tướng quân, vây hoàng cung Kinh Vệ Quân có bao nhiêu người, không hiểu vì sao bản vương cảm thấy số người không đủ.”
Kinh Vệ Quân bảo vệ kinh thành có ban bạn, nhưng vừa rồi hình như chỉ có một vạn, vậy hai vạn chạy đi đâu.
Yến Kỳ vừa nhắc, Lam đại tướng quân cũng phát hiện có chỗ không thích hợp. Đúng vậy, bọn họ đuổi giết hình như chỉ có một vạn, vậy hai vạn đi nơi nào?
Hai người nhanh chóng tiến vào bẩm báo.
“Bẩm hoàng thượng, Kinh Vệ Quân bao vây hoàng cung đã bị chúng thần diệt.”
Lam đại tướng quân trầm ổn bẩm báo. Mọi người thở dài nhẹ nhõm, khẽ thả lỏng, Sở Dật Kỳ cũng hòa hoãn hơn.
Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, luôn nghĩ hai vạn Kinh Vệ Quân mất tích, hắn cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên liên tưởng tới một khả năng, sắc mặt khẽ trầm xuống, nhìn hoàng đế: “Hoàng thượng, không tốt, lập tức phái binh chặn cửa thành.
Yến Kỳ vừa nói xong, Lam đại tướng quân cũng nghĩ tới, hai vạn Kinh Vệ Quân có khả năng đột phá cửa thành, rời kinh.
“Hoàng thượng, Kinh Vệ Quân bao vây hoàng cung chỉ có hoảng một vạn, còn thừa hai vạn có khả năng phá vây xuất thành, thần xin hoàng thượng hạ chỉ, cho thần lập tức dẫn người đi ngăn cản.”
Những kẻ này rời kinh như cá gặp nước, khó nắm bắt, hơn nữa đất phong của Định vương là Yến Hà nằm ở phía đông nam. Nơi đó sông ngòi chia cắt địa hình, chỉ cần Định vương tiến vào, về sau trời cao, xa hoàng đế, muốn bắt hắn cực kỳ khó khăn.
Sở Dật Kỳ đen mặt, trầm giọng ra lệnh: “Lam tướng quân, dẫn binh tới cửa thành chặn Định vương cùng hai vạn Kinh Vệ Quân.”
“Thần lĩnh chỉ.”
Lam đại tướng quân chưa nói xong, bên ngoài đã có người té ngã xông vào, bẩm báo: “Hoàng thượng, không tốt, Định vương dẫn theo rất nhiều Kinh Vệ Quân phá tan phòng thủ cửa thành, giết binh lính canh thành rời khỏi kinh đô.”
“Chết tiệt, hắn dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.”
Sở Dật Kỳ đã phát điên, đi qua đi lại trong điện, sau đó nhìn Lam đại tướng quân: “Ngươi lập tức dẫn nam vạn binh lính đuổi theo nghiệt tặc, cần phải bắt được bọn hắn, áp giải về kinh luận tội.”
“Ân, thần lập tức truy bắt nghịch tặc.”
Lam đại tướng quân phụng chỉ nhanh chóng rời khỏi đại điện.
Lúc này trời đã sắp sáng, mọi người cảm thấy kiệt sức, đêm nay quá kinh tâm động phách, ai cũng toát mồ hôi lạnh.
Thái giám bên ngoài tiến vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Yến vương gia, Vân vương gia tiến cung.”
Kinh Vệ Quân bị giết, người bên ngoài có thể tiến cung.
Triều thần đều tiến vào, hoàng đế quét mắt nhìn mọi người, trầm giọng lên tiếng: “Thượng triều.”
“Ân, hoàng thượng.”
Thái giám ra ngoài truyền chỉ, triều thần tới điện quang mình, hoàng thượng sắp lên triều.
Trong điện có phi tần không chịu nổi ngất đi, hoàng hậu quét mắt nhìn mọi người, trầm ổn ra lệnh cho thái giám đưa mọi người trở về.
Đợi tới khi trong điện đi hết, chỉ còn lại hoàng hậu, Vân Nhiễm cùng tiểu công chúa Chiêu Dương.
Khuôn mặt Chiêu Dương tràn đầy sợ hãi, nhớ tới vừa rồi phụ hoàng hung ác chỉ vào mình, nàng liền run rẩy, hoàng hậu ôm lấy nàng, dịu dàng trấn an tới khi nàng yên tĩnh ngủ.
Vân Nhiễm tới bên người hoàng hậu, nữ tử này như lan như trức, thanh nhã như sương, tư thái ung dung thien hạ, đáng tiếc một người xuất sắc như vậy lại gả cho tên khốn như Sở Dật Kỳ, bây giờ hắn còn tóc đỏ như yêu quái, hơn nữa Vân Nhiễm có chuyện chưa nói cho hắn.
Trước đó hoàng đế chỉ cần kiêng thức ăn cay, có thế vô sự.
Nhưng bây giờ dù hắn kiêng kị, tính tình cũng ngày càng hung tàn, bởi vì thần kinh não đã biến dị, chỉ cần hơi kích thích liền phát cuồng tàn bạo. Tóc cùng mắt biến thành màu đỏ là kết của của biến dị, sau này hắn chính là ma đầu giết người không chớp mắt.
Bây giờ trong triều, mỗi người đều phải cẩn thận.
Vân Nhiễm thở dài, trước đó nàng làm giải phẫu cho hắn đã nhắc nhở, không được tức giận, đáng tiếc hắn không nghe lời. Lần này bị hạ độc, dây thần kinh biến dị nàng muốn giúp cũng không được, huống chi đây là hắn đáng phải chịu, chỉ đáng tiếc cho đám triều thần, chỉ sợ sau này còn có người bị thương.
Hoàng hậu giao Chiêu Dương cho cung nữ bên cạnh ý bảo bế tiểu công chúa đi nghỉ, tới khi trong điện không còn ai, hoàng hậu kéo tay Vân Nhiễm ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện.
“Vân Nhiễm, ngươi nói cho bản cung, rốt cuộc bệnh của hoàng thượng còn có thể chữa không? Tóc người đỏ là vì sao?”
Vân Nhiễm dừng bước nhìn hoàng hậu, rực rỡ uy nghi, tươi mát như trúc, xứng đôi với nam tử tốt nhất thế gian, đáng tiếc lại gả cho hoàng đế, nàng không muốn lừa đối hoàng hậu.
“Hoàng thượng sở dĩ đỏ tóc là vì dây thần kinh não biến đổi, sau này hắn ngày càng tàn bạo bất nhân, bây giờ không khác gì ma quỷ.’
Hoàng hậu tái mặt, cả người mềm nhũn thiếu chút nữa quỵ xuống, không ngờ hoàng đế lại biến thành như vậy.
“Vậy chẳng phải, sau này người càng giết người thêm trầm trọng.”
Hoàng hậu cảm thấy chết tâm, nghĩ tới vô số người vô tội phải chết, Đại Tuyên thật sự gặp họa, hoàng đế như vậy chân chính thành thù trong giặc ngoài.
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn hoàng hậu, cực kỳ lo lắng.
“Nương nương, người phải cẩn thận một chút, bây giờ hoàng đế đã khác trước, nương nương vẫn nên bảo vệ mình. Cần bảo vệ chính mình với có thể che chở cho công chúa Chiêu Dương.”
Nghĩ tới tiểu nha đầu đáng thương kia, khóe mắt lại rưng rưng lệ, nàng bị phụ hoàng dọa sợ, hơn nữa vì chuyện vừa xảy ra, chỉ sợ hoàng đế cũng không thương yêu Chiêu Dương như trước.
“Ta sẽ cẩn thận”
Hoàng hậu gật đầu, hai người rời khỏi đại điện, hoàng hậu dặn dò thái giám chuẩn bị xe ngựa đưa Yến quận vương phi xuất cung.
Hai nữ nhân ngẩng đầu nhìn trời, sáng sớm một mảnh sương mù mông lung, giống như Đại Tuyên đang u ám dầy đặc.
Vân Nhiễm ngồi xe ngựa rời khỏi cung, dọc đường bừa bãi thi thể, thị vệ đang dọn dẹp, nhưng quá nhiều, nhất thơi không thể xong, trực tiếp vất ở bên đường. Trước rửa sạch đường, một mảnh kinh tâm đập vào mắt. Nếu không phải có rường cột trạm chổ hoa lệ, người ta còn tưởng nơi đây là chiến trường.
Không khí nồng nặc mùi khiến người ta buồn nôn, Vân Nhiễm lại lạnh nhạt, trước kia luyện tập y thuật, nàng cũng đối mặt với thi thể, có lúc luyện giải phẫu vật lộn với xác chết bảy ngày bảy đêm, ăn ngủ đều trong nhà xác, nên cảm thấy bình thường. Nhưng Sơn Trà cùng Dữu Tử lại không chịu nổi, lui vào một góc nôn ọe, sau đó không dám nhìn ra bên ngoài, cảm thấy quá tàn nhẫn.
Sơn Trà thấy chủ tử vén rèm nhìn ra bên ngoài, liền cầu xin: “Chủ tử, người mau buông xuống đi, nô tỳ sợ hãi.
Dữu Tử cũng trắng mặt, Vân Nhiễm cười cười buông mành xuống.
Xe ngựa rời khỏi cung, thi thể chồng chất như núi, thị vệ quăng lên xe ngựa như đang vất rác, đừng nói những người khác, ngay cả thị vệ cũng trắng mặt lúc dọn xác, may mắn không cần phải đào hố chôn cất, chỉ cần đem ra ngoài thành khoảng năm mười dặm hỏa thiêu là được.
Không chỉ chỗ này khiến người ta kinh hãi, trên tường thành Đại Tuyên còn treo một cỗ thi thể, quận chúa Lan Lăng phủ Tây Bình vương, không ngờ thê thảm như vậy, đã chết còn bị hoàng thượng treo trước cửa thành, quá thảm.
Đại Tuyên như phủ một tầng mây đen, mọi người đều run như cầy sấy, sau một đêm kinh hách, rời vừa sáng cuối cùng cũng hiểu, tiếng vó ngựa đêm qua là vì Định vương mưu nghịch, tạp phản bị hoàng đế ra lệnh trấn áp.
Nhưng nghe nói Định vương đã dẫn binh xống ra khỏi kinh thành đi tới đất phong Yến Kỳ, không biết hoàng thượng có sai người đi bắt hắn không.
Nhiều người lo lắng, không khí trầm lặng bao phủ cả kinh thành.
Trên triều, Sở Dật Kỳ vừa xuất hiện đã dọa triều thần sốc, hoàng thượng bị làm sao vậy, tóc đỏ, trên mặt còn có vết thương trông như yêu quái, chuyện này truyến ra ngoài, Đại Tuyên làm gì còn thể diện.
Một số triều thần thở dài, quốc ra yêu nghiệt ắt vong, chẳng lẽ trăm năm Đại Tuyên tới đây là chấm dứt, hoàng thượng thành họa thế yêu quân.
Nhưng không ai dám lên tiếng, trước đó đã chết vô số Kinh Vệ Quân, nghe nói ngự y viện cũng chết vài người, đều do hoàng thượng ra lệnh chém. Không những thế hoàng thượng còn sai người treo xác Hàn phương phi trước cửa thành, thật hung tàn khiến người khiếp đảm. Như vậy, còn ai dám to gan nói nhiều, trong triều hoàng thượng liên tiếp hạ ba đạo thánh chỉ, đều tám trăm dặm truyền tin khẩn cấp, truy bắt Định vương cùng Kinh Vệ Quân.
Đạo thứ nhất ra lệnh cho tri phủ Nhân Châu dẫn binh chặn Định vương, chỉ cần có thể chặn được chờ Lam đại tướng quân đuổi tới, trong ngoài kết hợp nhất định giết được nghịch tặc Định vương.
Đạo thứ hai ra lệnh cho liên quân quạn Tân Hiệp chặn đường sông, Sở Dật Kỳ đề phòng Sở Dật Lâm đi theo đường thủy, chỉ cần phát hiện Định vương lập tức báo cho Lam đại tướng quân hỏa tốc đuổi tới.
Đạo thứ ba, cũng là đạo quan trọng nhất, ra lệnh cho Hoài Nam vương Dung Dật Thần. Định vương muốn tiến vào Yên Hà nhất định phải đi qua quận Hoài Nam chỉ cần Dung Dật Thần ngăn cản Định vương, hợp sức với Lam đại tướng quân, hai vạn đại quân ắt chết không có chỗ chôn.
Ba đạo thánh chỉ vừa hạ hoàng đế phái người tín nhiệm đi đưa tin, người thứ nhất là đương nhiễm thượng thư bộ lễ Đường Tử Khiên.
Đạo thứ hai là thế tử phủ Tần quốc công Tần Dục Thành, gần đây hắn có chút thân thiết với hoàng thượng, rất được hắn ta tin tưởng.
Tần gia trăm năm hiển quý, tuyệt không đi lại với phản tặc Định vương.
Đạo thứ ba định giao cho Yến Kỳ, nhưng vừa định nói ra, chợt nhớ gần đây hai người như nước với lửa. Nếu hắn phái Yến Kỳ đi, hắn ta lại không truyền tin, hoặc ra lệnh cho Dung Dật Thần án binh bất động thì phải làm sao? Cuối cùng hoàng đế ra lệnh truyền chỉ cho Lam Tang phủ Phụng quốc tướng quân.
Hắn đang đảm nhiệm phó đô đốc ngũ thành binh mã, là thần tử được hoàng đế bồi dưỡng.
Đương nhiên Yến Kỳ biết hoàng thượng phòng hắn như phòng trộm, nhưng không thèm để ý, hắn vừa đại hôn, không phái hắn đi hắn càng vui mừng được ở Lương Thành cùng Nhiễm Nhi.
Buổi chầu sớm tan, hoàng đế kiệt sức trở về cung điện, một đêm này gần như lấy mạng hắn.
Chúng thần đều tự xuất cung, trước cửa còn chưa rửa sạch sẽ, khiến người ta kinh hồn táng đảm, bất động, như chim sợ cành cong.
Trong ngoài Lương Thành một mảnh áp lực, vài ngày sương mù vẫn chưa tan, mù mịt chướng khí, chỉ trong một đêm cả kinh thành đã biết hoàng thượng đỏ tóc, mọi người kinh hoàng, quân yêu nghiệt.
Phủ Yến vương.
Vân Nhiễm vừa trở về, liền nghe thấy quản gia bẩm báo, trưởng công chúa tới.
Vân Nhiễm cao hứng dẫn theo hai nha hoàn về viện Mặc Thẩm.
Nhưng Vân Nhiễm vừa vào viện, lại nghe nói trưởng công chúa không có trong viện, bà tới Thu Thiện đường của lão Yến vương phi.
Vân Nhiễm hiểu, chắc có người đã nói gì đó với trưởng công chúa, nàng nâng mắt nhìn Lệ Chi, nàng ta lập tức ngoan ngoãn nhận sai.
“Trưởng công chúa hỏi nô tỳ, quận vương phi sống trong phủ có tốt không, nô tỳ nói, lão Yến vương phi không thích chủ tử, nói chủ tử không hiểu quy củ, trưởng công chúa nghe xong biến sắc mặt, đứng dậy đi ra ngoài, nô tỳ không dám ngăn cản.”
Vân Nhiễm trừng mắt nhìn Lệ Chi: “Chờ ta trở về thu thập ngươi.”
Nói xong, nàng dẫn hai nha hoàn đi ra ngoài, Lệ Chi lắc đầu lè lưỡi, nàng không hối hận, chính là nàng cố tình nói, để cho trưởng công chúa đi thu thập lão thái thái/
Chủ tử là cháu dâu phủ Yến vương, không nên làm khó lão thái thái, chẳng lẽ trưởng công chúa xuất thân từ hoàng thất lại sợ bà.
Lệ Chi khoái trá đi làm việc, tuyệt không lo lắng chủ tử phạt mình, nàng biết chủ tử không nỡ phạt các nàng.
Vân Nhiễm dẫn hai nha hoàn tới Thu Thiện Đường, nếu không phải trưởng công chúa tới đây, nàng cũng lười đi. Có điều người làm trong Thu Thiện Đường nhìn Vân Nhiễm vẻ mặt có chút không tốt, nhưng không dám đắc tội với vị chủ tử này. Người ta không phải nhân vật bình thường, ngay cả lão Yến vương phi cũng dám cãi, muốn đánh liền đánh, sao các nàng dám trêu chọc. Nếu không, chính mình tự nhận quả đắng, vừa rồi trưởng công chúa còn tức giận đùng đùng xông vào đây, trông không có ý tốt.
Bà tử giữ cửa ngăn lại trực tiếp bị trưởng công chúa đá trúng ngực cả ngày không đứng dậy được, nay lại gặp vị chủ tử này, nếu tiếp tục ngăn cản chỉ sợ bị đá chết.
Vân Nhiễm đi thẳng vào Thu Thiện Đường, xuyên qua phòng khách tới hoa viên nhỏ đằng sau, trên hành lang đủ các loại kỳ hoa dị thảo, phía trên treo đủ các loại chim, phía trước một hàng dài ma ma nha hoàn đứng im lặng không dám thở mạnh.
Chỉ nghe trong noãn các truyền ra tiếng châm chọc.
“Triệu Lương Ngọc, ngươi nói cho bản cung xem, thật ra ngươi có điểm nào tự cho mình có giáo dướng biết quy củ, tới đây, nói cho bản cung xem?”
Lão Yến vương phi nhìn trưởng công chúa, loại người xuất thân từ hoàng nha, khí chất tôn quý, lơ đãng liền phát ra, bà mất cả đời cũng không học được. Nhất là khí thế khi nói chuyện, ánh mắt miệt thị, khiến lão Yến vương phi khó chịu. Trong phủ Yến vương bà có thể cậy gì lên mặt với người khác, nhưng trước mặt trưởng công chúa lại không giám, vì nữ nhân này khinh thường không thèm để ý với mình.
Huống hồ trưởng công chúa sinh trong hoàng thất, tinh thông các loại lục đục đấu đá, một chút thủ đoạn nhỏ của bà đều bị phát hiện, khiến người cười nhạo.
Lão Yến vương phi trừng mắt nửa này, không dám kêu tiếng nào.
Trưởng công chúa thấy vậy, cũng không định tha, dám khi dễ nữ nhi của bà, tưởng rằng nữ nhi của Phùng Dực ai cũng bắt nạt được sao?
“Triệu Lương Ngọc, người khác không biết ngươi nặng bao nhiêu, ngươi tưởng bản cung không biết sao? Thủ đoạn của ngươi ta không thèm nói, bây giờ nơi lại dám nói nghĩa nữ của bản cung không hiểu quy củ, không có giáo dưỡng. Ngươi có sao, bản cung nhớ rõ trước kia lão Yến vương gia nhìn trúng là muội muội của ngươi Triệu Lương Tuyết, ngươi đã làm gì để lão vương gia cưới người, có cần bản cung nói hộ không.”
Trưởng công chúa dứt lời, lão Yến vương phi tối mặt, hét lên: “Trưởng công chúa, ngươi quá phận, đây là phủ Yến vương không phải phủ trưởng công chúa.”
“Hơ, ngươi cũng thật uy phong, đúng vậy, đây là phủ Yến vương, làm sao, chẳng lẽ trong phủ Yến vương bản cung không thể nói? Trước kia ngươi dùng thủ đoạn gả cho lão Yến vương gia, nhiều năm như vậy, đùa giỡn tâm kế, ngươi không chán sao?”
Lời trưởng công chúa vọng ra, nha hoàn bà tử nghe rõ mồn một, nhanh chóng suy nghĩ, trưởng công chúa có ý gì, lão vương gia không muốn cưới lão vương phi, mà là muội muội của bà, không ngờ cuối cùng bị lão vương phi nẫng tay trên gả cho lão vương gia.
Mọi người giật mình, khó trách lão vương phi có thể giả vờ giả vịt, hóa ra trước kia đã có thủ đoạn, lợi hại! Lợi hại!
Vân Nhiễm dẫn hai nha hoàn đi tới, đám nha hoàn bà tử khủng hoảng hồi thần nhanh chóng đuổi theo.
Lúc vào liền thấy sắc mặt lão vương phi khó coi, vừa trông có người vào liền ôm ngực hét lên.
Mọi người luống cuống tay chân vây quanh bà.
Cách đó không xa, trưởng công chúa châm chọc đứng nhìn: “Triệu Lương Ngọc, phải chăng ngươi không diễn kịch sẽ chết, diễn nhiều năm như vậy, sao còn chưa chết, ngươi không mật sao.”
Dứt lời, bà nhìn đám người bên cạnh lão vương phi: “Các ngươi cút hết cho bản cung, không có lệnh không được phép tiến vào.”
Đám nha hoàn bà tử ngẩn người, bọn họ nghe nói trưởng công chúa kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng không ngờ tới mức này, đây là phủ Yến vương, bà ra lệnh như nhà mình. Có điều không ai dám động đậy, không dám lui xuống.
Trưởng công chúa nhìn lão vương phi: “Triệu Lương Ngọc, hay là ngươi muốn trước mặt nhiều ngươi như vậy, ta bóc từng lớp bộ mặt dối tra của ngươi.”
Lão vương phi run rẩy, giận cắn răng, tay chân cứng đờ, trước kia là giả vờ, lần này bà thật sự tức giận.
Nhưng đúng là bà không muốn để cho người khác biết chuyện này, nếu không thể diện mất sạch, lão vương phi giận trắng mặt, phất tay cho mọi người lui xuống.
Người làm đều lui ra ngoài, cuối cùng chỉ còn Vân Nhiễm, trưởng công chúa, lão Yến vương phi.
Lão vương phi nhìn Vân Nhiễm, trông cậy nàng có thể dẫn trưởng công chúa đi.
Đáng tiếc Vân Nhiễm làm như không nhìn thấy bà, trực tiếp tới thỉnh an trưởng công chúa.
“Nhiễm Nhi gặp qua nghĩa mẫu.”
Trưởng công chúa vừa thấy Vân Nhiễm tới, tâm trạng tốt hơn, nữ nhi của mình nhìn thế nào cũng thấy tốt, bà lôi kéo Vân Nhiễm ngồi vào bên cạnh: “Nữ nhi ngoan, ngồi đi.”
Vân Nhiễm ngoan ngoãn ngồi xuống, trưởng công chúa nhìn lão vương phi: “Đúng rồi, Triệu Lương Ngọc, ngươi nói xem nghĩa nữ của bản cung ngoan ngoãn như vậy, sao ngươi lại không thích nàng, ngươi nói nàng không hiểu chuyện, không có giáo dưỡng, đúng là bị đặt.”
“Nàng xuất thân đích nữ phủ Vân vương, là hộ quốc công chúa Đại Tuyên, nghĩa nữ của bản cung, quý giá nhất thiên hạ, còn thức thời, với thân phận của nàng nếu không hiểu quy củ đã sớm thu thập ngươi, ngươi tưởng mình là ai.”
Trưởng công chúa càng nói càng uất chỉ vào lão vương phi.
“Yến gia cưới được một nàng dâu như vậy là phúc phận của các ngươi, ngươi còn dám không vui. Phải rồi, ngươi còn nói để Yến Kỳ hưu nàng, sao trước kia lão vương gia không hưu ngươi đi, tâm kế ác độc, dối trá âm hiểm, không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu dơ bẩn.”
“Không từ mà biệt, không biết bao nhiêu thị thiếp của lão vương gia bị ngươi chơi xấu. Còn dám đứng đây nói quy củ, trên người ngươi một điểm cũng không có.”
Lão vương phi trắng mặt, thở dồn dập, lần này thật sự tức chết, bà chỉ vào trưởng công chúa, không nói nên lời, bởi vì tất cả đều là sự thật.
Đáng tiếc trưởng công chúa làm như không thấy, Vân Nhiễm lại không thèm để ý, tức chết bà ta là xứng đáng, cho dù thật sự chết, cũng không ai dám tìm trưởng công chúa tính sổ.
Trên đời này còn chưa có ai bị tức mà thiệt mạng.
Vân Nhiễm sung sướng, đứng dậy tự tay rót trà cho trưởng công chúa, bà nhấp một ngụm lại tiếp tục nói: “Triệu Lương Ngọc, lần này ta tới cảnh cáo ngươi, tiếp tục nếu còn dám nói Nhiễm Nhi của bản cung không tốt, bản cung sẽ nói hết chuyện xấu năm xưa của ngươi, để cho cả Đại Tuyên đều biết ngươi là loại người gì. Bản cung không ngại viết ra từng chuyện một, dán khắp Lương Thành, để xem về sau ngươi còn mặt mũi gì không, dám nói người khác không có giáo dưỡng.”
Trưởng công chúa nói xong, lão vương phi mắt trắng dã, cả người sụp xuống, ngất đi, bà cả đời phong cảnh vô hạn cuối cùng thật sự có một lần bị ngất vì tức giận.
Vân Nhiễm đỡ trưởng công chúa rời khỏi phòng, tiện tay dặn dò người làm: “Đi mời đại phu tới đây.”
Có người xông vào phòng, một mảnh rối loạn....
Cao Nguyên nghĩ lúc hai người thân thiết, nàng thích nhất hôn môi, không chịu có hành động khác, hắn cũng không cưỡng ép, sợ nàng tức giận bỏ hắn. Hóa ra nàng mớm giải dược cho hắn, khó trách mỗi lần hôn hắn cảm thấy miệng mình dinh dính.
Cao Nguyên nhìn Bạch Ngọc hét ầm lên: “Thật là ngươi làm sao?”
Bạch Ngọc sao có thể nhận, nàng sợ hoàng đế đem mọi chuyện tính lên đầu chủ tử, nên không thể nói.
Bạch Ngọc lắc đầu: “Hoàng thượng minh xét, nô tỳ không làm, nô tỳ bị oan.”
“Ngươi dám kêu oan, tiện nhân, xem ra không dùng đại hình chăm sóc, ngươi không chịu khai.”
“Người dâu, kéo tiện tỳ này xuống dùng hình, trẫm muốn nhìn xem miệng nàng cứng tới đâu.”
Hoàng đế như phát điên mỗi khi nhớ tới tóc mình đỏ rực chẳng khác gì yêu quái. Chỉ sợ rất nhanh dân chúng Đại Tuyên sẽ biết, người trong thiên hạ sẽ biết, sau này ai ai cũng đều cười nhạo sau lưng hắn, hắn làm hoàng đế thật thất bại.
Sở Dật Kỳ nghĩ tới những chuyện này, liền trào dâng oán hận nồng đậm với kẻ đứng sau hạ độc, cho nên ánh mắt nhìn Hàn phương phi cực kỳ hung ác.
Hắn vừa hạ lệnh, Diêm Kiếm vung tay lên, vài tên thị vệ chạy kéo Bạch Ngọc ra ngoài.
Ả ta hét ầm lên: “Hoàng thượng, nô tỳ bị oan mà, hoàng thượng!”
Đáng tiếc không ai để ý tới ả, đừng nói tới hoàng thượng, rất nhiều người đều nghi chính ả hạ độc, không có gì ngoài ý muốn kẻ đứng sau là Hàn Minh Châu, sau lưng nàng ta là Định vương. Về phần vì sao nàng ta liên thủ với Định vương, khẳng định là Định vương cho phủ Tây Bình ưu thế, nên Hàn gia mới mạo hiểm.
Ánh mắt Hàn Minh Châu u ám, vẻ mặt ảm đạm, thấy Bạch Ngọc bị hoàng đế kéo đi dùng hình, nàng đau lòng không thôi. Nàng ta là tỳ nữ bên người theo hầu nàng từ nhỏ, tình nhưu tỷ muội, vì phủ Tây Bnhf, nàng ta câu dẫn tiểu thái giám Cao Nguyên, bây giờ bị bắt.
Nhưng lúc này nàng không dám đứng ra, nếu không hoàng đế sẽ chĩa mũi nhọn về phía nàng, nàng không sợ chết, chỉ sợ làm liên lụy tới phủ Tây Bình vương.
Mọi người trong điện hết nhìn hoàng thượng lại nhìn Hàn Minh Châu.
Vẻ mặt hoàng đế lo lắng, ánh mắt đỏ như yêu nhìn chằm chằm Hàn Minh Châu.
“Hàn Minh Châu, ngươi không có chuyện gì để nói với trẫm sao?”
Hàn Minh Châu nói nhanh: “Hoàng thượng, thần thiếp không làm gì có lỗi với ngài, xin ngài minh xét chuyện này.”
Hoàng đế còn chưa kịp đáp lời, thị vệ đã vội vàng chạy vào bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, cung nữ Bạch Ngọc cắn lưỡi tự sát.”
Hàn Minh Châu mềm nhũn người, ngã quỵ xuống, nước mắt như mưa, không ngờ Bạch Ngọc vì bảo vệ nàng mà tự sát, Hàn Minh Châu đau lòng khóc rống lên.
Trái ngược với nàng ta, hoàng đế lửa giận vạn trượng, không ngờ ả ta cứng đầu, cắn lưỡi tự sát.
“Hàn Minh Chây, ngươi khai ra ai là kẻ chủ mưu đứng sau sai khiến các ngươi hạ độc trẫm, trẫm có thể giảm nhẹ hình phat.”
Hàn Minh Châu mắt lệ mơ màng, giảm nhje, dù là phạt nặng nàng cũng không nhận, hoàng đế còn đang tìm lý do xuất binh đánh phủ Tây Bình, Hàn gia gặp chuyện không may, vì huynh trưởng vì người thân nàng sẽ không nói.
“Bẩm hoàng thượng, thần thiếp không ra lệnh cho Bạch Ngọc hạ độc, hoàng thượng có cho thiếp mượn gan, thiếp cũng không dám làm.”
Bây giờ Bạch Ngọc đã chết, nhân chứng vật chứng đều không, Hàn Minh Châu sống chết không nhận, không ai có thể định tội nàng.
Sắc mặt hoàng đế dữ tợn, tóc đỏ cộng thêm khuôn mặt bị thương giống như đại ma đầu, lão thần cùng đám phi tần không ai dám nhìn. Hắn hung hăng lườm Hàn Minh Châu, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Hàn Minh Châu, đừng tưởng tiện nhân Bạch Ngọc cắn lưỡi tự sát ngươi có thể bình an, nhớ kỹ cho trẫm. Trẫm sẽ điều tra chuyện này, tới lúc đó ngươi chờ ngũ mã phanh thây đi.”
Hoàng đế vừa nói xong, cả người Hàn Minh Châu lạnh như băng.
Vốn tưởng rằng chuyện đêm nay có thể thành, cuối cùng bị hủy trong tay Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm.
Hàn Minh Châu không cam lòng ngẩng đầu nhìn Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm. Chẳng phải bọn họ hận hoàng đế sao, vì cái gì lại giúp hắn.
Yến Kỳ nhanh chóng bước ra khỏi hàng: “Hoàng thượng, trước mắt việc hạ độc không cần gấp, hoàng thượng vẫn nên lập tức phái người diệt trừ đám người bao vây hoàng cung, đề phòng bọn họ chó cùng rứt giậu, mặt khác phái người mời Định vương tới, giam lòng hắn, sau đó từ từ điều tra.”
“Nếu Định vương không có trong phủ hoặc cự tuyệt vào triều, như vậy chuyện hạ độc cùng tạo phản đêm nay chính hắn gây ra. Hoàng thượng có thể hạ chỉ truy bắt phản tặc.”
Mọi người trong điện cũng có cùng quan điểm với Yến Kỳ, bước ra khỏi hàng đồng thanh: “Hoàng thượng, chúng thần cũng nghĩ như Yến quận vương.”
“Hoàng thượng, xin lập tức hạ chỉ truy bắt Định vương giam lỏng trong cung.”
Hàn Minh Châu mặt như tro tàn, cắn chặt môi.
Sở Dật Kỳ không hề do dự, lập tức hạ chỉ: “Lam tướng quân nghe lệnh.”
Lam tướng quân bước ra khỏi hàng, cung kính ôm quyền: “Hoàng thượng.”
“Lập tức dẫn binh diệt sạch đám người bao vây hoàng cung.”
“Ân, thần lập tức đi làm.” Phụng quốc tướng quân nhanh chóng lĩnh chỉ đi ra ngoài, dẫn kỵ binh đi giết địch.
“Yến Kỳ nghe chỉ.”
Yến Kỳ bước ra khỏi hàng, Sở Dật Kỳ nhìn thống lĩnh thị vệ Diêm Kiếm: “Diêm Kiếm, lập tức dẫn theo một phần thị vệ theo Yến quận vương tới phủ Định vương mời điện hạ vào cung.”
“Ân, hoàng thượng.”
Yến Kỳ lĩnh chỉ rời đi, trước khi đi còn đưa mắt nhìn Vân Nhiễm, trong lòng lo lắng, Vân Nhiễm nhìn lại ý bảo nàng không có chuyện gì.
Đám lão thần cùng phi tần hậu cung đều có mặt, sao hắn dám động tới nàng, hơn nữa hiện tại hắn đang gặp rắc rối còn chưa giải quyết xong, tìm nàng gây chuyện làm gì.
Có thể nói đêm nay là đêm náo nhiệt nhất trong lịch sử Đại Tuyên, tiếng vó ngựa dồn dập, dân chúng bất an đóng chặt cửa, cả kinh đô đều không ngủ, bởi vì sợ hãi không hiểu bên ngoài xảy ra chuyện gì, sao lại có tiếng vó ngựa, tiếng la hét, tiếng truy bắt phản tặc, trận thế hào hùng như vậy tưởng chỉ có ngoài biên quan vạn dặm, sao lại diễn ra trong kinh thành.
Một vài nhà có trẻ con, nửa đêm bừng tỉnh bị dạo khóc, gia trưởng bịt kín miệng không dám để chúng phát ra tiếng.
Lam tướng quân điều binh lính ngũ doanh giao chiến với những kẻ vây hoàng cung, ngạc nhiên phát hiện ra những người này lại là Kinh Vệ Quân. Chuyện này chứng minh, kẻ chủ mưu đêm nay chính là Định vương Sở Dật Lâm.
Hướng khác, Yến Kỳ phụng chỉ tới phủ Định vương bắt người, hắn cùng Diêm Kiếm lật tung phủ cũng không thấy bóng Định vương, chỉ sợ hắn ta đã chạy trốn.
Người làm, thị thiếp trong phủ Định vương loạn thành một đoàn, thị vệ của Diêm Kiếm nảy sinh xung đột với thị vệ trong phủ, hai bên đánh nhau, cuối cùng thị vệ trong phủ bị trấn áp, Diêm Kiếm phái một nhóm ở lại canh giữ đám người trong phủ, còn hắn cùng Yến Kỳ về cung bẩm báo.
Bên ngoài hoàng cung, đám Kinh Vệ Quân tưởng chuyện đêm nay sẽ thành, không ngờ bị lộ, bọn họ phải chết không cần nghi ngờ, chó cùng rứt giậu, tận tực chém giết binh lính do Lam đại tướng quân dẫn tới, còn muốn xông vào hoàng cung, văng vẳng âm thanh chém giết, vô số người chết.
Yến Kỳ, cùng Diêm Kiếm phá vây lao vào trong cung.
Hoàng đế bất an, tiếng hò hét bên ngoài mơ hồ truyền vào trong. Tuy biết có binh lính kinh sư, Kinh Vệ Quân không thể tiến vào, nhưng âm thanh oanh oanh liệt tiệt vẫn khiến người ta thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Vân Nhiễm đã châm cứu cho hoàng thượng, cũng để thái giám hầu hạ hắn uống thuốc.
Đầu hắn rất đau, tuy rằng đã đỡ hơn trước, nhưng vẫn cực kỳ thống khổ, nhất là nghe âm thanh chém giết bên ngoài, tiếng quát tháo, tiếng vó ngựa, tiếng binh khí, xuyên thấu màn đêm, kích thích đầu hắn, khiến hắn càng thêm đau. Hắn bóp đầu, cả điện yên tĩnh, không ai dám nói chuyện, không dám thở mạnh.
Hoàng thượng lại đau đầu, có khi nào lại giận dữ giết người.
Hàn Minh Châu lòng đã chết, nghe tiếng gào thét bên ngoài, trong lòng có cảm giác không tốt, xem ra đêm nay Định vương không thể thành công.
Các nàng có nằm mơ cũng không tưởng, cuối cùng sẽ kết thúc như vậy.
Tất cả đều kín kẽ thiên y vô phùng, chờ hoàng thượng bệnh nặng chết, Định vương tiến cung thuận lý thành chương tiếp nhận ngôi vị hoàng đế. Rõ ràng vài lần hạ độc, hoàng thượng đều ăn vào, các nàng cao hứng, bẩm báo cho Định vương. Hắn cũng sung sướng, còn nói chỉ cần chuyện lớn thành sẽ trọng thưởng phủ Tây Bình, không ngờ tới cuối cùng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nguyên nhân vì Yến quận vương phi, Hàn Minh Châu khẽ cảm than, ý trời trêu ngươi, xem ra ông trời không muốn để Định vương đăng cơ, cho nên chuyện sắp thành xảy ra sai lầm.
Hàn Minh Châu biết, chuyện đêm nay không thành, nàng trốn không thoát, nếu bị bắt, phủ Tây Bình vương cũng bị liên lụy, cho nên?
Ánh mắt nàng ta u ám, Bạch Ngọc sợ khổ hình mà cắn lưỡi tự sátt. Nàng thì sao, vì phủ Tây Bình chỉ sợ cũng chỉ có đường chết. Bạch Ngọc, kiếp sau chúng ta không làm chủ tớ, làm tỷ muội đi.
Mọi người đều có suy nghĩ, không ít người hoảng loạn, lo lắng chuyện xảy ra bên ngoài.
Tiếng hò hét ngày một cao, giống như sắp xông vào tới hoàng cung, xem ra Kinh Vệ Quân chó cùng rứt giậu, nếu những kẻ này xông vào, có thể sẽ xảy ra thảm trạng, bọn họ gặp xui xẻo.
Ngoài điện vang lên tiếng bước chân dồn dập, nhiều người quay đầu nhìn liền thấy Yến Kỳ cùng Diêm Kiếm nhanh chóng tiến vào, phía sau không có Sở Dật Lâm
Sở Dật Kỳ đen mặt bình tĩnh nhìn hai người, Yến Kỳ nghiêm trang bẩm báo: “Hoàng thượng, Định vương không có trong phủ, thần đã ra lệnh canh giữ mọi người trong phủ.”
‘”Nghiệt tặc này, tất cả những chuyện đêm nay đều do hắn làm ra, đúng vậy, đều do hắn.”
Hoàng dế giận dữ gầm rú, vết thương trên mặt càng thêm dữ tợn dù đã được xử lý.
Sở Dật Kỳ đỏ mắt nhìn Hàn Minh Châu: “Hàn Mình Châu, ngươi nói, tên kia đã chạy đi đâu, nếu không khai, xem trẫm dùng đại hình hầu hạ ngươi.”
Sở Dật Kỳ dứt lời, Hàn Minh Châu đột nhiên đổ gục xuống, miệng trào máu đen.
Mọi người kinh hãi, thai giám Hứa An nhanh chóng đi tới thử dò xét hơi thở, sau đó bẩm: “Hoàng thượng, Hàn phương nghi uống thuốc độc tự sát.”
“A! Tiện nhân này, kéo ra treo trước tường thành.”
Hoàng đế cuồng bạo hét lên, nhiều người biến sắc mặt, nhất là đám phi tần, cảm thấy hắn quá tàn nhẫn. Cho dù Hàn Minh Châu liên thủ với Định vương, nhưng nàng là nữ nhân của hoàng thượng, người cũng đã chết hắn còn muốn treo người thị chúng trên tường thành.
Hoàng hậu nhanh chóng đi ra: “Hoàng thượng, không nên treo Hàn phương nghi treo trước tường thành, nàng là phi tử của hoàng thượng, làm vậy còn ra thể thống gì.”
“Thể thống?”
Sở Dật Kỳ càng đỏ mắt, cắn răng gầm rú: “Tiện nhân này dám cùng Định vương mưu hại trẫm, trẫm treo ả ta trên tường thành là hình phạt nàng ta đáng phải nhận, trẫm muốn cho cả Đại Tuyên biết, phản bội trẫm sẽ có kết cục gì.”
Sở Dật Kỳ vừa nói xong, ánh mắt hung tàn quét qua đám phi tần, từng bước đi tới.
Mọi người sởn da gà, không dám thở mạnh, mặt mày trắng bệch.
Hoàng đế vung tay lên: “Còn không kéo ả ra ngoài.”
Thái giám Hứa An vung tay lên, lập tức có hai tiểu thái giám tới kéo Hàn Minh Châu ra ngoài.
Vài vị lão thần cùng đám phi tần sợ hãi bất an nhìn hoàng thượng thay đổi tính tình tàn bạo hung ác.
Sở Dật Kỳ không để ý tới người khác, nhìn Yến Kỳ cung Diêm Kiếm: “Lập tức dẫn thị vệ trong cung, trong ứng ngoài hợp truy sát kinh vệ quân, diệt đám nghịch tặc không chừa một ai, truy bắt phản tặc Sở Dật Lâm.”
Yến Kỳ cùng Diêm Kiếm lĩnh chỉ: “Thần tuân chỉ.”
Hai người đi ra ngoài, bên trong khôi phục sự im lặng, mọi người càng thêm cẩn trọng. Bây giờ hoàng thượng có chút biến thái, mất hứng liền muốn giết người, thủ đoạn lại tàn nhẫn.
Yến Kỳ cùng Diêm Kiếm dẫn một phần thị vệ đi thẳng ra cửa cung, lúc này Kinh Vệ Quân đã phá tan cửa ép sát hoàng cung, những người này hoàn toàn điên cuồng. Dù sao sống cũng chết, giết thêm một người cũng vậy, bọn họ đi theo Định vương, một lòng nhận định hắn có thể thành chuyện lớn, sau đêm nay tất cả đều được phong quan phong tước trở thành quan to hiển quý Đại Tuyên. Không ngờ cuối cùng lại thất bại, nếu đã vậy, hai mươi năm sau lại làm hảo hắn, bọn họ không sợ chết, liều mạng chiến đấu, chính vì vậy dù người không nhiều vẫn có thể phá tan phòng thủ, xông vào trong cung.
Những người này vừa gặp đám người Yến Kỳ cùng Diêm Kiếm liền hò hét chém giết không tha.
Hoàng cung máu chảy thành sông, khắp nơi đều là thi thể, chồng chất như núi khiến người ta buồn nôn.
Kinh Vệ Quân trải qua một trận chém giết, đã sức cùng lực kiệt, đối mặt với đám cao thủ liền tan rã, trong ngoài ép sát cuối cùng toàn quân bị diệt.
Yến Kỳ cùng đám người Lam tướng quân hợp lại, quét mắt nhìn đám thi thể, trong lòng nặng trịch, không ngờ lại chết nhiều người như vậy, cái ghế kia thật sự đáng giá như vậy sao?
Mọi người tiến vào đại điện bẩm báo.
Mắt thấy đã sắp tới cung điện, vẻ mặt Yến Kỳ đột nhiên khác thường dừng bước nhìn Lam đại tướng quân, trầm giọng lên tiếng: “Lam đại tướng quân, vây hoàng cung Kinh Vệ Quân có bao nhiêu người, không hiểu vì sao bản vương cảm thấy số người không đủ.”
Kinh Vệ Quân bảo vệ kinh thành có ban bạn, nhưng vừa rồi hình như chỉ có một vạn, vậy hai vạn chạy đi đâu.
Yến Kỳ vừa nhắc, Lam đại tướng quân cũng phát hiện có chỗ không thích hợp. Đúng vậy, bọn họ đuổi giết hình như chỉ có một vạn, vậy hai vạn đi nơi nào?
Hai người nhanh chóng tiến vào bẩm báo.
“Bẩm hoàng thượng, Kinh Vệ Quân bao vây hoàng cung đã bị chúng thần diệt.”
Lam đại tướng quân trầm ổn bẩm báo. Mọi người thở dài nhẹ nhõm, khẽ thả lỏng, Sở Dật Kỳ cũng hòa hoãn hơn.
Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, luôn nghĩ hai vạn Kinh Vệ Quân mất tích, hắn cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên liên tưởng tới một khả năng, sắc mặt khẽ trầm xuống, nhìn hoàng đế: “Hoàng thượng, không tốt, lập tức phái binh chặn cửa thành.
Yến Kỳ vừa nói xong, Lam đại tướng quân cũng nghĩ tới, hai vạn Kinh Vệ Quân có khả năng đột phá cửa thành, rời kinh.
“Hoàng thượng, Kinh Vệ Quân bao vây hoàng cung chỉ có hoảng một vạn, còn thừa hai vạn có khả năng phá vây xuất thành, thần xin hoàng thượng hạ chỉ, cho thần lập tức dẫn người đi ngăn cản.”
Những kẻ này rời kinh như cá gặp nước, khó nắm bắt, hơn nữa đất phong của Định vương là Yến Hà nằm ở phía đông nam. Nơi đó sông ngòi chia cắt địa hình, chỉ cần Định vương tiến vào, về sau trời cao, xa hoàng đế, muốn bắt hắn cực kỳ khó khăn.
Sở Dật Kỳ đen mặt, trầm giọng ra lệnh: “Lam tướng quân, dẫn binh tới cửa thành chặn Định vương cùng hai vạn Kinh Vệ Quân.”
“Thần lĩnh chỉ.”
Lam đại tướng quân chưa nói xong, bên ngoài đã có người té ngã xông vào, bẩm báo: “Hoàng thượng, không tốt, Định vương dẫn theo rất nhiều Kinh Vệ Quân phá tan phòng thủ cửa thành, giết binh lính canh thành rời khỏi kinh đô.”
“Chết tiệt, hắn dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.”
Sở Dật Kỳ đã phát điên, đi qua đi lại trong điện, sau đó nhìn Lam đại tướng quân: “Ngươi lập tức dẫn nam vạn binh lính đuổi theo nghiệt tặc, cần phải bắt được bọn hắn, áp giải về kinh luận tội.”
“Ân, thần lập tức truy bắt nghịch tặc.”
Lam đại tướng quân phụng chỉ nhanh chóng rời khỏi đại điện.
Lúc này trời đã sắp sáng, mọi người cảm thấy kiệt sức, đêm nay quá kinh tâm động phách, ai cũng toát mồ hôi lạnh.
Thái giám bên ngoài tiến vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Yến vương gia, Vân vương gia tiến cung.”
Kinh Vệ Quân bị giết, người bên ngoài có thể tiến cung.
Triều thần đều tiến vào, hoàng đế quét mắt nhìn mọi người, trầm giọng lên tiếng: “Thượng triều.”
“Ân, hoàng thượng.”
Thái giám ra ngoài truyền chỉ, triều thần tới điện quang mình, hoàng thượng sắp lên triều.
Trong điện có phi tần không chịu nổi ngất đi, hoàng hậu quét mắt nhìn mọi người, trầm ổn ra lệnh cho thái giám đưa mọi người trở về.
Đợi tới khi trong điện đi hết, chỉ còn lại hoàng hậu, Vân Nhiễm cùng tiểu công chúa Chiêu Dương.
Khuôn mặt Chiêu Dương tràn đầy sợ hãi, nhớ tới vừa rồi phụ hoàng hung ác chỉ vào mình, nàng liền run rẩy, hoàng hậu ôm lấy nàng, dịu dàng trấn an tới khi nàng yên tĩnh ngủ.
Vân Nhiễm tới bên người hoàng hậu, nữ tử này như lan như trức, thanh nhã như sương, tư thái ung dung thien hạ, đáng tiếc một người xuất sắc như vậy lại gả cho tên khốn như Sở Dật Kỳ, bây giờ hắn còn tóc đỏ như yêu quái, hơn nữa Vân Nhiễm có chuyện chưa nói cho hắn.
Trước đó hoàng đế chỉ cần kiêng thức ăn cay, có thế vô sự.
Nhưng bây giờ dù hắn kiêng kị, tính tình cũng ngày càng hung tàn, bởi vì thần kinh não đã biến dị, chỉ cần hơi kích thích liền phát cuồng tàn bạo. Tóc cùng mắt biến thành màu đỏ là kết của của biến dị, sau này hắn chính là ma đầu giết người không chớp mắt.
Bây giờ trong triều, mỗi người đều phải cẩn thận.
Vân Nhiễm thở dài, trước đó nàng làm giải phẫu cho hắn đã nhắc nhở, không được tức giận, đáng tiếc hắn không nghe lời. Lần này bị hạ độc, dây thần kinh biến dị nàng muốn giúp cũng không được, huống chi đây là hắn đáng phải chịu, chỉ đáng tiếc cho đám triều thần, chỉ sợ sau này còn có người bị thương.
Hoàng hậu giao Chiêu Dương cho cung nữ bên cạnh ý bảo bế tiểu công chúa đi nghỉ, tới khi trong điện không còn ai, hoàng hậu kéo tay Vân Nhiễm ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện.
“Vân Nhiễm, ngươi nói cho bản cung, rốt cuộc bệnh của hoàng thượng còn có thể chữa không? Tóc người đỏ là vì sao?”
Vân Nhiễm dừng bước nhìn hoàng hậu, rực rỡ uy nghi, tươi mát như trúc, xứng đôi với nam tử tốt nhất thế gian, đáng tiếc lại gả cho hoàng đế, nàng không muốn lừa đối hoàng hậu.
“Hoàng thượng sở dĩ đỏ tóc là vì dây thần kinh não biến đổi, sau này hắn ngày càng tàn bạo bất nhân, bây giờ không khác gì ma quỷ.’
Hoàng hậu tái mặt, cả người mềm nhũn thiếu chút nữa quỵ xuống, không ngờ hoàng đế lại biến thành như vậy.
“Vậy chẳng phải, sau này người càng giết người thêm trầm trọng.”
Hoàng hậu cảm thấy chết tâm, nghĩ tới vô số người vô tội phải chết, Đại Tuyên thật sự gặp họa, hoàng đế như vậy chân chính thành thù trong giặc ngoài.
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn hoàng hậu, cực kỳ lo lắng.
“Nương nương, người phải cẩn thận một chút, bây giờ hoàng đế đã khác trước, nương nương vẫn nên bảo vệ mình. Cần bảo vệ chính mình với có thể che chở cho công chúa Chiêu Dương.”
Nghĩ tới tiểu nha đầu đáng thương kia, khóe mắt lại rưng rưng lệ, nàng bị phụ hoàng dọa sợ, hơn nữa vì chuyện vừa xảy ra, chỉ sợ hoàng đế cũng không thương yêu Chiêu Dương như trước.
“Ta sẽ cẩn thận”
Hoàng hậu gật đầu, hai người rời khỏi đại điện, hoàng hậu dặn dò thái giám chuẩn bị xe ngựa đưa Yến quận vương phi xuất cung.
Hai nữ nhân ngẩng đầu nhìn trời, sáng sớm một mảnh sương mù mông lung, giống như Đại Tuyên đang u ám dầy đặc.
Vân Nhiễm ngồi xe ngựa rời khỏi cung, dọc đường bừa bãi thi thể, thị vệ đang dọn dẹp, nhưng quá nhiều, nhất thơi không thể xong, trực tiếp vất ở bên đường. Trước rửa sạch đường, một mảnh kinh tâm đập vào mắt. Nếu không phải có rường cột trạm chổ hoa lệ, người ta còn tưởng nơi đây là chiến trường.
Không khí nồng nặc mùi khiến người ta buồn nôn, Vân Nhiễm lại lạnh nhạt, trước kia luyện tập y thuật, nàng cũng đối mặt với thi thể, có lúc luyện giải phẫu vật lộn với xác chết bảy ngày bảy đêm, ăn ngủ đều trong nhà xác, nên cảm thấy bình thường. Nhưng Sơn Trà cùng Dữu Tử lại không chịu nổi, lui vào một góc nôn ọe, sau đó không dám nhìn ra bên ngoài, cảm thấy quá tàn nhẫn.
Sơn Trà thấy chủ tử vén rèm nhìn ra bên ngoài, liền cầu xin: “Chủ tử, người mau buông xuống đi, nô tỳ sợ hãi.
Dữu Tử cũng trắng mặt, Vân Nhiễm cười cười buông mành xuống.
Xe ngựa rời khỏi cung, thi thể chồng chất như núi, thị vệ quăng lên xe ngựa như đang vất rác, đừng nói những người khác, ngay cả thị vệ cũng trắng mặt lúc dọn xác, may mắn không cần phải đào hố chôn cất, chỉ cần đem ra ngoài thành khoảng năm mười dặm hỏa thiêu là được.
Không chỉ chỗ này khiến người ta kinh hãi, trên tường thành Đại Tuyên còn treo một cỗ thi thể, quận chúa Lan Lăng phủ Tây Bình vương, không ngờ thê thảm như vậy, đã chết còn bị hoàng thượng treo trước cửa thành, quá thảm.
Đại Tuyên như phủ một tầng mây đen, mọi người đều run như cầy sấy, sau một đêm kinh hách, rời vừa sáng cuối cùng cũng hiểu, tiếng vó ngựa đêm qua là vì Định vương mưu nghịch, tạp phản bị hoàng đế ra lệnh trấn áp.
Nhưng nghe nói Định vương đã dẫn binh xống ra khỏi kinh thành đi tới đất phong Yến Kỳ, không biết hoàng thượng có sai người đi bắt hắn không.
Nhiều người lo lắng, không khí trầm lặng bao phủ cả kinh thành.
Trên triều, Sở Dật Kỳ vừa xuất hiện đã dọa triều thần sốc, hoàng thượng bị làm sao vậy, tóc đỏ, trên mặt còn có vết thương trông như yêu quái, chuyện này truyến ra ngoài, Đại Tuyên làm gì còn thể diện.
Một số triều thần thở dài, quốc ra yêu nghiệt ắt vong, chẳng lẽ trăm năm Đại Tuyên tới đây là chấm dứt, hoàng thượng thành họa thế yêu quân.
Nhưng không ai dám lên tiếng, trước đó đã chết vô số Kinh Vệ Quân, nghe nói ngự y viện cũng chết vài người, đều do hoàng thượng ra lệnh chém. Không những thế hoàng thượng còn sai người treo xác Hàn phương phi trước cửa thành, thật hung tàn khiến người khiếp đảm. Như vậy, còn ai dám to gan nói nhiều, trong triều hoàng thượng liên tiếp hạ ba đạo thánh chỉ, đều tám trăm dặm truyền tin khẩn cấp, truy bắt Định vương cùng Kinh Vệ Quân.
Đạo thứ nhất ra lệnh cho tri phủ Nhân Châu dẫn binh chặn Định vương, chỉ cần có thể chặn được chờ Lam đại tướng quân đuổi tới, trong ngoài kết hợp nhất định giết được nghịch tặc Định vương.
Đạo thứ hai ra lệnh cho liên quân quạn Tân Hiệp chặn đường sông, Sở Dật Kỳ đề phòng Sở Dật Lâm đi theo đường thủy, chỉ cần phát hiện Định vương lập tức báo cho Lam đại tướng quân hỏa tốc đuổi tới.
Đạo thứ ba, cũng là đạo quan trọng nhất, ra lệnh cho Hoài Nam vương Dung Dật Thần. Định vương muốn tiến vào Yên Hà nhất định phải đi qua quận Hoài Nam chỉ cần Dung Dật Thần ngăn cản Định vương, hợp sức với Lam đại tướng quân, hai vạn đại quân ắt chết không có chỗ chôn.
Ba đạo thánh chỉ vừa hạ hoàng đế phái người tín nhiệm đi đưa tin, người thứ nhất là đương nhiễm thượng thư bộ lễ Đường Tử Khiên.
Đạo thứ hai là thế tử phủ Tần quốc công Tần Dục Thành, gần đây hắn có chút thân thiết với hoàng thượng, rất được hắn ta tin tưởng.
Tần gia trăm năm hiển quý, tuyệt không đi lại với phản tặc Định vương.
Đạo thứ ba định giao cho Yến Kỳ, nhưng vừa định nói ra, chợt nhớ gần đây hai người như nước với lửa. Nếu hắn phái Yến Kỳ đi, hắn ta lại không truyền tin, hoặc ra lệnh cho Dung Dật Thần án binh bất động thì phải làm sao? Cuối cùng hoàng đế ra lệnh truyền chỉ cho Lam Tang phủ Phụng quốc tướng quân.
Hắn đang đảm nhiệm phó đô đốc ngũ thành binh mã, là thần tử được hoàng đế bồi dưỡng.
Đương nhiên Yến Kỳ biết hoàng thượng phòng hắn như phòng trộm, nhưng không thèm để ý, hắn vừa đại hôn, không phái hắn đi hắn càng vui mừng được ở Lương Thành cùng Nhiễm Nhi.
Buổi chầu sớm tan, hoàng đế kiệt sức trở về cung điện, một đêm này gần như lấy mạng hắn.
Chúng thần đều tự xuất cung, trước cửa còn chưa rửa sạch sẽ, khiến người ta kinh hồn táng đảm, bất động, như chim sợ cành cong.
Trong ngoài Lương Thành một mảnh áp lực, vài ngày sương mù vẫn chưa tan, mù mịt chướng khí, chỉ trong một đêm cả kinh thành đã biết hoàng thượng đỏ tóc, mọi người kinh hoàng, quân yêu nghiệt.
Phủ Yến vương.
Vân Nhiễm vừa trở về, liền nghe thấy quản gia bẩm báo, trưởng công chúa tới.
Vân Nhiễm cao hứng dẫn theo hai nha hoàn về viện Mặc Thẩm.
Nhưng Vân Nhiễm vừa vào viện, lại nghe nói trưởng công chúa không có trong viện, bà tới Thu Thiện đường của lão Yến vương phi.
Vân Nhiễm hiểu, chắc có người đã nói gì đó với trưởng công chúa, nàng nâng mắt nhìn Lệ Chi, nàng ta lập tức ngoan ngoãn nhận sai.
“Trưởng công chúa hỏi nô tỳ, quận vương phi sống trong phủ có tốt không, nô tỳ nói, lão Yến vương phi không thích chủ tử, nói chủ tử không hiểu quy củ, trưởng công chúa nghe xong biến sắc mặt, đứng dậy đi ra ngoài, nô tỳ không dám ngăn cản.”
Vân Nhiễm trừng mắt nhìn Lệ Chi: “Chờ ta trở về thu thập ngươi.”
Nói xong, nàng dẫn hai nha hoàn đi ra ngoài, Lệ Chi lắc đầu lè lưỡi, nàng không hối hận, chính là nàng cố tình nói, để cho trưởng công chúa đi thu thập lão thái thái/
Chủ tử là cháu dâu phủ Yến vương, không nên làm khó lão thái thái, chẳng lẽ trưởng công chúa xuất thân từ hoàng thất lại sợ bà.
Lệ Chi khoái trá đi làm việc, tuyệt không lo lắng chủ tử phạt mình, nàng biết chủ tử không nỡ phạt các nàng.
Vân Nhiễm dẫn hai nha hoàn tới Thu Thiện Đường, nếu không phải trưởng công chúa tới đây, nàng cũng lười đi. Có điều người làm trong Thu Thiện Đường nhìn Vân Nhiễm vẻ mặt có chút không tốt, nhưng không dám đắc tội với vị chủ tử này. Người ta không phải nhân vật bình thường, ngay cả lão Yến vương phi cũng dám cãi, muốn đánh liền đánh, sao các nàng dám trêu chọc. Nếu không, chính mình tự nhận quả đắng, vừa rồi trưởng công chúa còn tức giận đùng đùng xông vào đây, trông không có ý tốt.
Bà tử giữ cửa ngăn lại trực tiếp bị trưởng công chúa đá trúng ngực cả ngày không đứng dậy được, nay lại gặp vị chủ tử này, nếu tiếp tục ngăn cản chỉ sợ bị đá chết.
Vân Nhiễm đi thẳng vào Thu Thiện Đường, xuyên qua phòng khách tới hoa viên nhỏ đằng sau, trên hành lang đủ các loại kỳ hoa dị thảo, phía trên treo đủ các loại chim, phía trước một hàng dài ma ma nha hoàn đứng im lặng không dám thở mạnh.
Chỉ nghe trong noãn các truyền ra tiếng châm chọc.
“Triệu Lương Ngọc, ngươi nói cho bản cung xem, thật ra ngươi có điểm nào tự cho mình có giáo dướng biết quy củ, tới đây, nói cho bản cung xem?”
Lão Yến vương phi nhìn trưởng công chúa, loại người xuất thân từ hoàng nha, khí chất tôn quý, lơ đãng liền phát ra, bà mất cả đời cũng không học được. Nhất là khí thế khi nói chuyện, ánh mắt miệt thị, khiến lão Yến vương phi khó chịu. Trong phủ Yến vương bà có thể cậy gì lên mặt với người khác, nhưng trước mặt trưởng công chúa lại không giám, vì nữ nhân này khinh thường không thèm để ý với mình.
Huống hồ trưởng công chúa sinh trong hoàng thất, tinh thông các loại lục đục đấu đá, một chút thủ đoạn nhỏ của bà đều bị phát hiện, khiến người cười nhạo.
Lão Yến vương phi trừng mắt nửa này, không dám kêu tiếng nào.
Trưởng công chúa thấy vậy, cũng không định tha, dám khi dễ nữ nhi của bà, tưởng rằng nữ nhi của Phùng Dực ai cũng bắt nạt được sao?
“Triệu Lương Ngọc, người khác không biết ngươi nặng bao nhiêu, ngươi tưởng bản cung không biết sao? Thủ đoạn của ngươi ta không thèm nói, bây giờ nơi lại dám nói nghĩa nữ của bản cung không hiểu quy củ, không có giáo dưỡng. Ngươi có sao, bản cung nhớ rõ trước kia lão Yến vương gia nhìn trúng là muội muội của ngươi Triệu Lương Tuyết, ngươi đã làm gì để lão vương gia cưới người, có cần bản cung nói hộ không.”
Trưởng công chúa dứt lời, lão Yến vương phi tối mặt, hét lên: “Trưởng công chúa, ngươi quá phận, đây là phủ Yến vương không phải phủ trưởng công chúa.”
“Hơ, ngươi cũng thật uy phong, đúng vậy, đây là phủ Yến vương, làm sao, chẳng lẽ trong phủ Yến vương bản cung không thể nói? Trước kia ngươi dùng thủ đoạn gả cho lão Yến vương gia, nhiều năm như vậy, đùa giỡn tâm kế, ngươi không chán sao?”
Lời trưởng công chúa vọng ra, nha hoàn bà tử nghe rõ mồn một, nhanh chóng suy nghĩ, trưởng công chúa có ý gì, lão vương gia không muốn cưới lão vương phi, mà là muội muội của bà, không ngờ cuối cùng bị lão vương phi nẫng tay trên gả cho lão vương gia.
Mọi người giật mình, khó trách lão vương phi có thể giả vờ giả vịt, hóa ra trước kia đã có thủ đoạn, lợi hại! Lợi hại!
Vân Nhiễm dẫn hai nha hoàn đi tới, đám nha hoàn bà tử khủng hoảng hồi thần nhanh chóng đuổi theo.
Lúc vào liền thấy sắc mặt lão vương phi khó coi, vừa trông có người vào liền ôm ngực hét lên.
Mọi người luống cuống tay chân vây quanh bà.
Cách đó không xa, trưởng công chúa châm chọc đứng nhìn: “Triệu Lương Ngọc, phải chăng ngươi không diễn kịch sẽ chết, diễn nhiều năm như vậy, sao còn chưa chết, ngươi không mật sao.”
Dứt lời, bà nhìn đám người bên cạnh lão vương phi: “Các ngươi cút hết cho bản cung, không có lệnh không được phép tiến vào.”
Đám nha hoàn bà tử ngẩn người, bọn họ nghe nói trưởng công chúa kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng không ngờ tới mức này, đây là phủ Yến vương, bà ra lệnh như nhà mình. Có điều không ai dám động đậy, không dám lui xuống.
Trưởng công chúa nhìn lão vương phi: “Triệu Lương Ngọc, hay là ngươi muốn trước mặt nhiều ngươi như vậy, ta bóc từng lớp bộ mặt dối tra của ngươi.”
Lão vương phi run rẩy, giận cắn răng, tay chân cứng đờ, trước kia là giả vờ, lần này bà thật sự tức giận.
Nhưng đúng là bà không muốn để cho người khác biết chuyện này, nếu không thể diện mất sạch, lão vương phi giận trắng mặt, phất tay cho mọi người lui xuống.
Người làm đều lui ra ngoài, cuối cùng chỉ còn Vân Nhiễm, trưởng công chúa, lão Yến vương phi.
Lão vương phi nhìn Vân Nhiễm, trông cậy nàng có thể dẫn trưởng công chúa đi.
Đáng tiếc Vân Nhiễm làm như không nhìn thấy bà, trực tiếp tới thỉnh an trưởng công chúa.
“Nhiễm Nhi gặp qua nghĩa mẫu.”
Trưởng công chúa vừa thấy Vân Nhiễm tới, tâm trạng tốt hơn, nữ nhi của mình nhìn thế nào cũng thấy tốt, bà lôi kéo Vân Nhiễm ngồi vào bên cạnh: “Nữ nhi ngoan, ngồi đi.”
Vân Nhiễm ngoan ngoãn ngồi xuống, trưởng công chúa nhìn lão vương phi: “Đúng rồi, Triệu Lương Ngọc, ngươi nói xem nghĩa nữ của bản cung ngoan ngoãn như vậy, sao ngươi lại không thích nàng, ngươi nói nàng không hiểu chuyện, không có giáo dưỡng, đúng là bị đặt.”
“Nàng xuất thân đích nữ phủ Vân vương, là hộ quốc công chúa Đại Tuyên, nghĩa nữ của bản cung, quý giá nhất thiên hạ, còn thức thời, với thân phận của nàng nếu không hiểu quy củ đã sớm thu thập ngươi, ngươi tưởng mình là ai.”
Trưởng công chúa càng nói càng uất chỉ vào lão vương phi.
“Yến gia cưới được một nàng dâu như vậy là phúc phận của các ngươi, ngươi còn dám không vui. Phải rồi, ngươi còn nói để Yến Kỳ hưu nàng, sao trước kia lão vương gia không hưu ngươi đi, tâm kế ác độc, dối trá âm hiểm, không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu dơ bẩn.”
“Không từ mà biệt, không biết bao nhiêu thị thiếp của lão vương gia bị ngươi chơi xấu. Còn dám đứng đây nói quy củ, trên người ngươi một điểm cũng không có.”
Lão vương phi trắng mặt, thở dồn dập, lần này thật sự tức chết, bà chỉ vào trưởng công chúa, không nói nên lời, bởi vì tất cả đều là sự thật.
Đáng tiếc trưởng công chúa làm như không thấy, Vân Nhiễm lại không thèm để ý, tức chết bà ta là xứng đáng, cho dù thật sự chết, cũng không ai dám tìm trưởng công chúa tính sổ.
Trên đời này còn chưa có ai bị tức mà thiệt mạng.
Vân Nhiễm sung sướng, đứng dậy tự tay rót trà cho trưởng công chúa, bà nhấp một ngụm lại tiếp tục nói: “Triệu Lương Ngọc, lần này ta tới cảnh cáo ngươi, tiếp tục nếu còn dám nói Nhiễm Nhi của bản cung không tốt, bản cung sẽ nói hết chuyện xấu năm xưa của ngươi, để cho cả Đại Tuyên đều biết ngươi là loại người gì. Bản cung không ngại viết ra từng chuyện một, dán khắp Lương Thành, để xem về sau ngươi còn mặt mũi gì không, dám nói người khác không có giáo dưỡng.”
Trưởng công chúa nói xong, lão vương phi mắt trắng dã, cả người sụp xuống, ngất đi, bà cả đời phong cảnh vô hạn cuối cùng thật sự có một lần bị ngất vì tức giận.
Vân Nhiễm đỡ trưởng công chúa rời khỏi phòng, tiện tay dặn dò người làm: “Đi mời đại phu tới đây.”
Có người xông vào phòng, một mảnh rối loạn....
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu