Quỷ Y Quận Vương Phi
Chương 175: Cấm thuật câu hồn
Vân Nhiễm cõng Yến Kỳ trên lưng vừa đi vừa nói, khiến đám người Trực Nhật suýt bật khóc.
Có điều Yến vương phi cùng Yến Trăn không có cảm xúc như vậy, bọnhọ chỉ thấy tức giận, Yến Kỳ là người phủ Yến vương, Vân Nhiễm lại muốn mang hắn đi, quá cuồng vọng, không coi ai ra gì, còn dám nói ai cản giết không ta. Bọn họ cũng muốn nhìn xem nữ nhân này có bao nhiêu bản lĩnh.
Yến Trăn thấy Trực Nhật không để ý tới mình, thuần phục Vân Nhiễm, trong mắt hiện lên sự hung ác nham hiểm, hét lớn với thị vệ bên ngoài: “Người đâu, ngăn hộ quốc công chúa lại cho ta.”
Vài tên thị vệ lao thẳng vào đám người Vân Nhiễm.
Đương nhiên những kẻ này là thuộc hạ của Yến Trăn, thuộc hạ của Yến Kỳ vẫn bất động.
Hộ quốc công chúa là quận vương phi tương lai, bọn họ nào dám cản nàng, họ còn chưa muốn chết.
Lúc này Vân Nhiễm đã cõng Yến Kỳ ra tới hành lang, nàng nâng mắt sâu nhìn thị vệ đang cản đường, giọng nói như quỷ mị: “Giết cho ta, kẻ nào cản đường giết không tha.”
Nàng vừa dứt lời, không thèm để ý tới những kẻ này, cõng Yến Kỳ xuống thềm đá. Quanh người tràn ngập sát khí, khí thế như nhuộm máu, hơi thở quỷ dị khiến đám thị vệ sợ hãi, Yến Trăn tức giận hét lên: “Các ngươi còn không ngăn nàng lại.”
Thị vệ lại xông tới, không cần Vân Nhiễm lên tiếng, đám người Long Nhất, Long Nhị, cùng Long Thất, Bát Cửu đã lắc mình nghênh chiến, kiếm trong tay nở rộ như hoa.
Trực Nhật cùng Phá Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, trầm ổn ra lệnh cho thuộc hạ: “Nghe, ai dám cản hộ quốc công chúa, giết không tha.”
Yến Trăn hét lên: “Trực Nhật, ngươi điên rồi, ngươi đừng quên mình là người phủ Yến vương.”
Yến Trăn nghĩ dù Trực Nhật không cản Vân Nhiễm, ít nhất cũng sẽ không ra tay đối phó với người phủ Yến vương.
Trực Nhật nói nhanh: “Chúng ta là người của gia, không phải người của phủ Yến vương.”
Phủ Yến vương là cái thá gì, gia gặp chuyện không may, bọn họ sẽ tin người phủ Yến vương sao. Thật xin lỗi, đó là điều không tưởng.
Yến Trăn đen mặt.
Phía trước đám người Long Nhất cùng Trực Nhật hợp tác, giết đám thị vệ phủ Yến vương như làm đồ ăn, nháy mắt đã đả thương vài người.
Yến vương phi đứng phía sau lạnh mặt nhìn tất cả, cuối cùng cắn răng trầm giọng ra lệnh: “Dừng tay, để cho bọn họ đi đi.”
Tiêu Ngọc Đình nghe thấy vậy hét lên: “Cô, sao có thể để cho nàng dẫn biểu ca đi.”
Yến Trăn cũng không thèm nhắc lại, vung tay lên, thị vệ lui ra, Vân Nhiễm cõng Yến Kỳ từng bước đi rời khỏi viện Mặc Thấm đi về phía phủ Vân vương.
Phố dài yên tĩnh, hoa quế khẽ bay trong gió, dưới ngọn đèn mờ nhạt, bóng người gầy yếu đổ dài cô tịch, tấm lưng nho nhỏ mang sứ mệnh cõng nam nhân, từng bước đi về phía trước. Phía sau cả đoàn người không tiếng động đi theo, mắt đỏ hồng lòng đau kịch liệt.
Cuối cùng có người không nhịn được, trầm giọng lên tiếng: “Công chúa, để thuộc hạ cõng gia đi.”
Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh băng, quát: “Cút.”
Trực Nhật cùng Phá Nguyệt lui ra, đau lòng không lên tiếng, đoàn người chầm chậm đi về phía phủ Vân vương.
Một góc đường, có người mở to đôi mắt u ám, nhìn chằm chằm đoàn người phía trước, khóe môi cười đắc ý: “Vân Nhiễm, ta cũng muốn xem, ngươi còn cần một nam nhân như vậy, chỉ mong ngươi có thể thâm tình đến lúc cuối, đừng chán ghét.”
Vân Nhiễm không dùng nội lực Yến Kỳ, cũng không giao hắn cho người khác, lẳng lặng cõng hắn về phủ Vân vương, cả chặng đường nàng chỉ luôn miệng lẩm bẩm.
“Yến Kỳ, chàng phải sớm khỏe lại, nếu không sẽ lỡ mất đại hôn của chúng ta.”
“Yến Kỳ, nếu chàng để lỡ, về sau chàng có muốn ta cũng gả nữa.”
“Yến Kỳ, chàng là tiểu nhân thất hứa.”
Đáng tiếc người trên lưng không có chút phản ứng, ánh mắt mơ màng như mị như si.
Vân Nhiễm đưa Yến Kỳ về sân trước kia hắn ở.
Rất nhiều người trong phủ bị kinh động.
Vân Tử Khiếu cùng Trưởng công chúa dẫn người chạy tới, nhìn Yến Kỳ nằm trên giường, lại nhìn Vân Nhiễm đau đớn khóc lóc, hai người đau lòng lên tiếng: “Nhiễm Nhi, sao thế này?”
Trưởng công chúa đi tới ôm Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, xảy ra chuyện gì, sao lại đau lòng thế này, Yến Kỳ bị làm sao?”
Vân Nhiễm nghẹn ngào nhìn hai người: “Yến Kỳ, không biết hắn bị làm sao, không bị thương, không trúng độc, đang khỏe mạnh biến thành như vậy, ta không biết hắn bị làm sao?”
Trưởng công chúa khẽ vỗ lưng nàng: “Đừng nóng vội, không có chuyện gì, nhất định sẽ chữa khỏi cho hắn.”
Vân Nhiễm nằm trong lòng trưởng công chúa, Vân Tử Khiếu quan sát Yến Kỳ, thấy mắt hắn mở to vô hồn như kẻ ngốc, giống như trúng tà. Vân Tử Khiếu nói nhanh: “Chẳng lẽ trúng tà, chắc là thế rồi, Nhiễm Nhi, con đừng lo lắng.”
Vân Tử Khiếu vừa nói xong, Vân Nhiễm đẩy trưởng công chúa ra, hét ầm lên: “Ta biết là ai hại chàng, nhất định là hắn.”
Vân Nhiễm nhớ tới Sở Dật Lâm, nàng vẫn nhớ rõ lời hắn nói.
Vân Nhiễm nhanh chóng lao ra khỏi phòng, ra lệnh cho đám người Long Nhất: “Đi theo ta, ta muốn giết tên khốn Sở Dật Lâm, nhất định là hắn động chân tay.”
Vân Tử Khiếu cùng trưởng công chúa biến sắc mặt, nhanh chóng lao tới ngăn cản: “Vân Nhiễm, con đừng xúc động, cứ như vậy xông tới phủ Định vương, nhất định sẽ chịu thiệt.”
Nếu Vân Nhiễm giận dữ giết chết Định vương, hoàng đế nhất định sẽ hạ chỉ giết nàng, đúng với mong muốn của hắn.
Bọn họ không thể để chuyện đó xảy ra, huống hồ còn chưa biết, rốt cuộc chuyện này có phải do Định vương làm hay không.
Trưởng công chúa nhìn Vân Tử Khiếu: “Nhanh, ông đi cản Vân Nhiễm, đừng để nàng giết Định vương, nếu không hoàng thượng nhất định hỏi tội.”
Vân Tử Khiếu xoay người rời đi, lại nhìn trưởng công chúa: “Xin trưởng công chúa để ý Yến Kỳ, nếu hắn có chuyện gì, chỉ sợ Nhiễm Nhi?”
Nàng phát điên cũng nên.
Trưởng công chúa gật đầu, phất tay để cho Vân Tử Khiếu đi.
Vân Nhiễm dẫn đám người nhanh chóng chạy tới phủ Định vương, chặn một thị vệ hỏi sân của Sở Dật Lâm, ép hắn dẫn vào.
Nữ tử thanh tệ thoát tục ngày nào giờ hóa thân thành sát thần trong đêm, gặp ai giết người đó, đi thẳng đến sân của Sở Dật Lâm.
“Sở Dật Lâm, đồ khốn khiếp, cút ra đây cho bản cung, hôm nay ta muốn giết ngươi.”
Sở Dật Lâm đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mặc quần áo dẫn người đi ra. Liếc mắt liền thấy Vân Nhiễm đang điên cuồng giết người trong viện mình, ánh mắt đen trầm như vực sâu vạn trượng, hét lên: “Vân Nhiễm, tiện nhân nhà ngươi, dám dẫn người tới phủ ta chém giết, ngươi tưởng bổn vương sợ ngươi sao?”
“Đừng nói sợ hay không sợ, ngươi nhanh khai ra, rốt cuộc ngươi đã làm gì Yến Kỳ.”
Việc quan trọng nhất trước mắt cần phải điều tra xem Yến Kỳ trúng quỷ kế gì, khiến hắn mất hồn như kẻ ngốc, không có ý thức.
Sở Dật Lâm sửng sốt, sau đó quát lạnh: “Bổn vương làm gì Yến Kỳ, ta không làm gì cả.”
“Ngươi là đồ khốn, dám làm không dám nhận, ngươi đã làm còn sợ người khác biết sao. Hôm nay nếu ngươi không nói ra, bản cung liều mạng với ngươi.”
Dứt lời Vân Nhiễm vung nhuyễn kiếm lên, như một luồng sáng lao về phía Sở Dật Lâm. Hắn biến sắc mặt, nhanh chóng rút kiếm của thị vệ cản lại, tiếng va xèn xẹt vang lên. Kiếm vô hồn tràn ngập sát khí cường đại của Vân Nhiễm, kiếm của Sở Dật Lâm không thể sánh kịp.
“Ầm,” bảo kiếm trong tay Định vương bị chém đứt, Vân Nhiễm mạnh mẽ ép tới, nhuyễn kiếm đâm thẳng vào tử huyệt.
Sở Dật Lâm biến sắc măt, dùng nội lực cản lại, hét lên: “Đồ điên.”
Nội lực bạo phát, đẩy trường kiếm của Vân Nhiễm ra, tuy rằng né được, nhưng lực quá mạnh, khiến máu trong người Định vương vọt lên, trào ra khóe miệng, hắn lui về phía sau vài bước, tức giận chỉ vào Vân Nhiễm.
“Vân Nhiễm, ngươi dám dẫn người tới đây giết người, tiện nhân, tưởng ta sợ sao.”
Dứt lời, Định vương lại thi triển nội lực quét ngang người Vân Nhiễm, lần này hắn cũng tràn ngập sát khí mà tới.
Vân Nhiễm không chút lui bước, nhuyễn kiếm vung lên, giờ khắc này nàng hoàn toàn không muốn sống, liều mạng như sói hoang. Nàng vừa đánh, vừa hét: “Nói, ngươi đã làm gì Yến Kỳ, chỉ cần ngươi nói ra, bản cung cam đoan sẽ không làm khó ngươi, nếu không bản cung diệt cả phủ Định vương, không chừa một ai.”
Sát khí dầy đặc, Định vương bị Vân Nhiễm truy sát có chút chật vật, vừa đánh vừa né, lạnh lùng rống lên: “Bổn vương nhắc lại lần nữ, ta không làm gì Yến Kỳ, nam nhân kia bị làm sao, bị thương hay là đã chết, khiến ngươi phát điên như vậy.”
“Ngươi còn dám nói dối.” Vân Nhiễm vung kiếm lên một vệt sáng hồng xe màn đêm lao thẳng về phía Định vương.
Hắn dùng khinh công, nhanh chóng tránh qua chỗ khác, nhưng vẫn bị kiếm khí xé rách áo. Định vương biến sắc mặt, nữ nhân điên này thật sự muốn giết hắn sao. Võ công của hắn không kém nàng, nhưng nhuyễn kiếm trong tay nàng quá lợi hại, bảo kiếm bình thường không thể đối phó, khiến hắn bị thua thiệt.
Vân Nhiễm vẫn không dừng lại, cả người nhẹ như bay đuổi theo Sở Dật Lâm: “Sở Dật Lâm, nếu ngươi không nói ra đã làm gì Yến Kỳ, bản cung nhất định giết ngươi.”
Định vương gầm lên: “Bổn muốn phái ngươi giết hắn, nhưng đêm nay còn chưa kịp ra tay, cho nên hắn sống hay chết không liên quan gì tới bổn vương.”
Tiếng đánh nhau đã kinh động tới người trong phủ, mọi người loạn thành một đoàn, quản gia đã sớm phái người đi báo quan.
Vân Tử Khiếu đã dẫn người chạy tới đây, xông thẳng vào phủ sân của Định vương, thấy rất nhiều người bị Vân Nhiễm đả thương, Định vương đang điên cuồng né tránh Vân Nhiễm truy sát. Vân Nhiễm như phát điên muốn giết chết hắn.
Vân Tử Khiếu lao thẳng vào giữa chắn trước mặt Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, tỉnh lại đi con.”
Vân Nhiễm đang đuổi giết Sở Dật Lâm, thấy Vân Tử Khiếu cản đường, nàng thu kiếm lại, hét lên: “Phụ vương, nhất định là hắn phái người ra tay với Yến Kỳ, ta muốn giết hắn.”
“Con giết hắn, Yến Kỳ sống được sao, trước mắt cần điều tra xem hắn bị làm sao, chữa khỏi cho hắn.”
“Nếu con giết hắn, hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho con, Yến Kỳ phải làm sao bây giờ?”
Vân Tử Khiếu khiến Vân Nhiễm tỉnh lại, không cần vội giết Định vương. Quan trọng nhất bây giờ phải điều tra xem vì sao Yến Kỳ biến thành như vậy, nàng muốn cứu hắn, còn chưa đến hai mươi ngày là đại hôn, bọn họ nhất định làm đươc.
Nghĩ vậy, cuối cùng Vân Nhiễm cũng dừng tay không đuổi giết Sở Dật Lâm, nhưng ánh mắt vẫn đỏ ngầu nhìn chằm chằm hắn, gằn từng câu: “Sở Dật Lâm, ngươi nhớ kỹ cho bản cung, nếu Yến Kỳ xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Sở Dật Lâm điên cuồng gào lên: “Bổn vương nói rồi, chuyện đêm nay không phải do bổn vương ra tay.”
Vân Tử Khiếu trầm giọng nói: “Định vương, ngươi xác định chuyện đêm nay thật sự không phải do ngươi ra tay.”
“Bổn vương lặp lại một lần nữa, không phải bổn vương làm.” Định vương chật vật thở hổn hển, nhìn nữ nhân kia như sắp nhập ma.
Vân Nhiễm đã xoay người đi ra ngoài, đám thuôc hạ cũng đi theo nàng, Vân Tử Khiếu nhanh chóng đuổi theo sợ nàng lại làm ra chuyện xúc động.
Định vương thở dài nhẹ nhõm khi thấy đám người Vân Nhiễm đi khỏi, nhưng quét mắt thấy sân viện mình bừa bộn, thuộc hạ lăn lộn trên mặt đất, hắn lại thẹn quá hóa giận hét lên: “Vân Nhiễm, bổn vương phải tiến cung bẩm báo hoàng thượng, ngươi dám ngang nhiên xông vào phủ Định vương, còn đánh bị thương nhiều người.”
Vân Nhiễm gần ra tới cửa, thấy Sở Dật Lâm nói vậy liền hung dữ quay đầu lại, lạnh băng lên tiếng: “Nếu Yến Kỳ xảy ra chuyện gì, bản cung ngay cả giết ngươi cũng không sợ, ngươi chờ đó cho ta.”
“Đầu óc ngươi có phải bị nước vào hay không, bổn vương đã nói chuyện đêm nay không phải do bổn cung.”
Sở Dật Lâm mắng to, Vân Nhiễm đã đi mất.
Trên đường về Vân Tử Khiếu trầm giọng lên tiếng: “Nhiễm Nhi, phụ vương cảm thấy Định vương đang nói thật, chuyện đêm nay, hình như không liên quan đến hắn.
“Nếu không phải hắn thì là ai?”
Vân Nhiễm trầm giọng, Vân Tử Khiếu đau lòng: “Mặc kệ là kẻ nào ra tay, trước mắt phải điều tra xem Yến Kỳ trúng tà gì, biết rõ bệnh trúng ta mới có thể bốc thuốc. Chữa bệnh cho hắn là ưu tiên hàng đầu, những chuyện khác đều không quan trọng, chỉ cần Yến Kỳ khỏe lại, tiếp tục điều tra kẻ đứng sau, từ từ thu thập hắn.”
Vân Nhiễm tiếp thu lời của Vân Tử Khiếu: “Được.”
Mọi người về tới phủ Vân vương, trong phòng Yến Kỳ yên tĩnh, chỉ có Phá Nguyệt và hai tên thị vệ. Vân Tử Khiếu kinh ngạc hỏi Phá Nguyệt: “Trưởng công chúa đâu?”
Phá Nguyệt bẩm báo: “Trước đó trưởng công chúa luôn theo dõi Yến quận vương, nhưng bà đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt rất khó coi, bà dặn thuộc hạ canh chừng quận vương, rồi đùng đùng nổi giận đi ra ngoài.”
Vân Nhiễm không để ý tới đối thoại của hai người, nàng đau đớn, đi tới bên giường Yến Kỳ, nắm tay hắn. Hắn vẫn mở to mắt, không có phản ứng, không ý thức, giống như một kẻ điên.
“Yến Kỳ, rốt cuộc chàng làm sao vậy, chàng nói ta biết đi, chàng bị làm sao?”
Vân Nhiễm đau lòng thì thầm, Yến Kỳ vẫn không có phản ứng, nàng cảm thấy lòng mình như cào xé đến nghẹt thở, úp mặt vào lòng hắn bất động.
Đột nhiên nàng nhớ tới Sở Dật Lâm, hắn nói chuyện đêm nay không phải do hắn làm, nhớ tới ánh mắt hắn kiên định không chút lo lắng chột dạ, chẳng lẽ chuyện đêm nay thật sự không phải hắn, vậy thì là ai.
Vân Nhiễm suy nghĩ, từ lúc bắt đầu đến khi nàng tới phủ Yến vương, từng hình ảnh dần dần hiện lên, đột nhiên một bóng người dừng lại trong đầu nàng.
Công chúa Vinh Đức Sở Vận Ninh, bắt đầu từ lúc Yến Kỳ xuất cung gặp chuyện không may, đúng lúc nàng ta đi qua đó, không phải là quá trùng hợp sao.
Nếu chuyện đêm nay không phải do Sở Dật Lâm, như vậy kẻ đáng nghi nhất là Sở Vận Ninh cùng hoàng thượng. Hoàng thượng ở trong cung, tạm thời không thể hành động, nhưng Sở Vận Ninh có mặt tại hiện trường, quá nhiều sự trùng hợp.
Ánh mắt Vân Nhiễm biến lạnh lùng, nhớ tới lời của Phá Nguyệt, trưởng công chúa nổi giận đi ra ngoài, có khi nào bà biết chuyện gì đó, nếu như vậy giờ khắc này bà đang gặp nguy hiểm.
Vân Nhiễm bối rối, nhanh chóng gọi Long Nhất, Long Nhị còn có đám người Trực Nhật: “Các ngươi lập tức tới phủ công chúa Vinh Đức tìm trưởng công chúa, bà có khả năng gặp nguy hiểm, nhanh đi.”
Đám người lắc mình rời đi.
Vân Tử Khiếu cũng khẩn trương: “Nhiễm Nhi, trưởng công chúa có chuyện gì?”
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Vân Tử Khiếu, ánh mắt u ám, trầm trọng nói: “Chỉ mong bà không xảy ra chuyện gì.’
Nhớ tới tình cảm của bà dành cho mình, khiến nàng thậm chí cảm nhận được tình thương của mẹ. Nàng không mong trưởng công chúa gặp bất trắc, trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện gì.
“Chỉ mong không giống với suy nghĩ của con.”
Vân Nhiễm lại nhìn Yến Kỳ: “Nếu như chuyện đêm nay không phải do Sở Dật Lâm, như vậy khả năng lớn nhất là Sở Vận Ninh. Trước đó trưởng công chúa trông Yến Kỳ, đột nhiên nổi giận đi ra ngoài, chứng minh bà đã có nghi ngờ nên đi tìm người kia. Thật sự như vậy sao người kia có thể cho trưởng công chúa sống, lúc này bà đang cực kỳ nguy hiểm.”
Vân Nhiễm nói xong, Vân Tử Khiếu biến sắc mặt, đi qua đi lại trong phòng.
Trưởng công chúa là tỷ tỷ của tiên đế, tình cảm của ông với tiên đế rất tốt, trước đây bà vẫn coi ông với Yến vương gia Yến Khang như đệ đệ, nên ông cũng hy vọng bà không gặp chuyện gì.
Vân Nhiễm nắm chặt tay Yến Kỳ, trong lòng khẽ cầu nguyện, trưởng công chúa trăm ngàn lần đừng có việc gì.
Cả phòng yên lặng, không ai nói gì, đến tận khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân, giọng Long Nhất nhanh chóng truyền vào: “Công chúa, công chúa.”
Vân Nhiễm buông Yến Kỳ ra, nhanh chóng xông ra ngoài, thấy Long Nhị đang ôm trưởng công chúa, sắc mặt bà trắng bệch, mặt cắt không giọt máu, khóe môi tràn máu, trước ngực bị đâm một đao, trên người có nhiều vết thương, lúc này đang nằm bất động.
Tâm Vân Nhiễm rơi xuống đáy vực, cả người khẽ lung lay, hai đả kích liên tiếp trong một đêm, khiến nàng thiếu chút nữa sụp đổ.
Vân Tử Khiếu đi tới đỡ nàng, lo lắng gọi: “Nhiễm Nhi.”
Vân Nhiễm cắn răng bình tĩnh lại, trầm giọng ra lệnh: “Lập tức ôm bà vào trong viện, ta cứu bà.”
Nàng lại nhìn Vân Tử Khiếu: “Phụ vương, người trông Yến Kỳ, con đi cứu trưởng công chúa.”
“Umh,” Vân Tử Khiếu nhìn Vân Nhiễm tan nát cõi lòng, ông cũng không chịu được, nói nhanh: “Nhiễm Nhi, con đừng lo lắng, người đã không có chuyện gì rồi.”
Vân Nhiễm im lặng, nhanh chóng bước ra ngoài ra lệnh cho Sơn Trà: “Nhanh đem tất cả các dụng cụ của ta tới phòng trưởng công chúa, gọi Lệ Chi tới làm trợ thủ cho ta.”
Sơn Trà cùng Dữu Tử còn chưa đủ định lực đối mặt với máu me, nên nàng gọi Lệ Chi tới.
Lệ Chi đã từng trải qua những chuyện như vậy, nên phối hợp với rất ăn ý.
“Ân,” Sơn Trà đi thẳng tới viện của Vân Nhiễm, Vân Nhiễm đi theo Long Nhất cùng Long Nhị tới sân của trưởng công chúa.
Dư ma ma cùng vài nha hoàn, vừa thấy tình trạng của trưởng công chúa đã khóc thất thanh, Vân Nhiễm trầm giọng ra lệnh: “Đừng khóc, người còn chưa chết đâu, khóc cái gì.”
Một tiếng hét khiến đám người Dư ma ma câm nín đi theo Vân Nhiễm vào phòng.
Rất nhanh, Sơn Trà đã mang đồ tới, Lệ Chi cũng chạy tới, Vân Nhiễm lệnh cho mọi người ra ngoài, chính mình cùng Lệ Chi mổ cho trưởng công chúa.
Bên trong đang tiến hành mổ, bên ngoài đám người Dư ma ma run rẩy chờ đợi, Dư ma ma quỳ gối trên hành lang ngẩng đầu nhìn trời cầu nguyện, ông trời ơi, người tha cho công chúa đi, đời nàng đã quá khổ rồi, ông tha cho người đi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, không biết đã qua bao nhiêu lâu, ánh bình minh chầm chậm nhô lên phía chân trời.
Người làm trong phủ Vân vương đã bắt đầu làm việc, tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền tới, người người đều thì thầm bàn tán chuyện kinh tâm động phách xảy ra đêm qua trong phủ.
Cửa phòng khẽ mở ra, Vân Nhiễm tái nhợt bước ra ngoài, sau nàng là Lệ Chi với vẻ mặt lo lắng.
Nàng ta chưa từng thấy công chúa đau lòng như vậy.
Dư ma ma vừa thấy hai người đi ra, nóng vội truy hỏi: “Công chúa sao rồi, nàng không có chuyện gì chứ.”
Vân Nhiễm lắc đầu: “Không sao, may mắn ta kịp thời làm thủ thuật, nếu không bà?”
Vân Nhiễm dừng lại, đột nhiên thấy cả người quay cuồng, mềm nhũn ngã sang bên cạnh, Lệ Chi nhanh chóng đỡ lấy nàng, sợ hãi hét lên: “Công chúa.”
Dư ma ma cũng đau lòng: “Công chúa, người không sao chứ.”
Nếu tiểu công chúa có chuyện gì, chỉ sợ trưởng công chúa cũng không sống nổi, sao lại đến nông nỗi này.
Vân Nhiễm nằm trên tay Lệ Chi toát mồ hôi lạnh, cả người vô lực, nhưng nhớ tới Yến Kỳ, nàng lại cố gắng đứng dậy, kiên định nhìn Lệ Chi cùng Dư ma ma: “Ta không sao, các ngươi đừng lo lắng, ma ma chăm sóc cho trưởng công chúa, lúc nào bà tỉnh lại thì phái người báo cho ta.”
“Được.”
Dư ma ma nhanh chóng gật đầu dẫn nha hoàn đi vào, Vân Nhiễm dựa vào Lệ Chi đi về sân Yến Kỳ, Lệ Chi không nhịn được đau lòng nói: “Công chúa, người nghỉ ngơi một chút đi, nếu không sẽ không chống cự được.”
Vân Nhiễm lắc đầu: “Không, ta không thể nghỉ ngơi, ta còn chưa tìm ra Yến Kỳ bị làm sao, ta không thể rời khỏi chàng. Ta nhất định phải cứu chàng, sẽ không để chàng có chuyện gì.”
Lệ Chi cùng Sơn Trà rơi lệ, một phải một trái dìu Vân Nhiễm vào phòng Yến Kỳ.
Vân Tử Khiếu thấy Vân Nhiễm tái nhợt, chân đi lảo đảo, cả người mệt mỏi, liền đi tới đỡ nàng: “Nhiễm Nhi, sao vậy, trưởng công chúa có sao không?”
Vân Nhiễm lắc đầu: “Công chúa không sao.”
“Không sao thì con đi nghỉ một lát đi, Yến Kỳ còn có phụ vương.”
Vân Tử Khiếu đau lòng nữ nhi, thúc giục nàng đi nghỉ Nhưng sao Vân Nhiễm có thể ngủ được, chuyện nàng muốn làm nhất lúc này là điều tra Yến Kỳ mắc bệnh gì?
Vân Nhiễm đến trước giường hắn, “Yến Kỳ, có phải tiện nhân kia hại chàng, đúng không?”
Vân Tử Khiếu hoảng sợ: “Nhiễm Nhi, con nói ai hại Yến Kỳ.”
Trước đó Vân Nhiễm còn chưa thể khẳng định, nhưng bây giờ đã chắc chắn, người hại Yến Kỳ chính là Sở Vận Ninh. Trưởng công chúa biết gì đó, nổi nên nghi ngờ đi tìm nàng ta, nên mới bị ám sát.
Nếu không phải Vân Nhiễm kịp thời phái người đi cứu , chỉ sợ hôm nay bà đã chết.
Vì trưởng công chúa xảy ra chuyện, nên Vân Nhiễm có thể khẳng định, Yến Kỳ như vậy, nhất định có liên quan tới Sở Vận Ninh.
“Tiện nhân này, ta nhất định phải giết nàng.”
Ánh mắt Vân Nhiễm đỏ ngầu, nhìn Yến Kỳ bật người đứng dậy muốn đi ra ngoài
Vân Tử Khiếu nhanh chóng giữ nàng lại: “Nhiếm Nhi, con đi giết ai.”
“Sở Vận Ninh, là nàng hại Yến Kỳ, chẳng những vậy còn phái người giết trưởng công chúa, con muốn giết nàng báo thù cho Yến Kỳ.”
Hiện tại nàng chỉ có một ý niệm, giết chết Sở Vận Ninh, nàng tuyệt đối không tha cho nữ nhân này.
Vân Tử Khiếu nhanh chóng giữ chặt nàng: “Nhiễm Nhi, cho dù công chúa Vinh Đức làm, con có chứng cứ gì mà đi giết nàng. Nếu không có bằng chứng nàng ta sẽ không chịu nhận, hoàng thượng sẽ trị con tội chết, nói không chừng đây là quỷ kế của nữ nhân kia, ra tay đối phó với Yến Kỳ, chọc giận con, ép con ra tay, như vậy không phải trúng kế của nàng sao?”
“Con không quản được nhiều như vậy, cứ nghĩ tới tiện nhân này làm hại Yến Kỳ, con liền phát điên muốn giết nàng.”
Vân Nhiễm hét lên muốn lao ra ngoài, Vân Tử Khiếu không chịu buông tay: “Nhiễm Nhi, nghe phụ vương, bây giờ cần tìm người điều tra xem Yến Kỳ trúng tà gì, nếu chậm trễ chỉ sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm.”
Cuối cùng Vân Nhiễm cũng dừng lại.
Vân Tử Khiếu thấy nàng chịu nghe, nói nhanh: “Con đã quên trong cung còn có một vị Nghiễm Nguyên Tử sao? Nghe đồn người này có chút năng lưc, hay để phụ vương mời đại sư tới phủ kiểm tra cho Yến Kỳ?”
Vân Tử Khiếu nhắc tới Nghiễm Nguyên Tử, mắt Vân Nhiễm sáng rực lên, lập tức gọi Long Nhất ra: “Lập tức vào cung mời Nghiễm Nguyên Tử tới đây.”
Lần trước hắn còn nói phục tùng nàng, đúng lúc bảo hắn tới kiểm tra cho Yến Kỳ, xem chàng bị làm sao.
Sau đó Vân Nhiễm im lặng, ngồi bên cạnh Yến Kỳ, nắm chặt tay hắn, bất động như tảng đá.
Nhìn nàng không khóc không cười, Vân Tử Khiếu muốn để nàng đi nghỉ, cũng biết nàng không chịu, đành lặng lẽ đứng cạnh nàng, đến tận khi Nghiễm Nguyên Tử tới.
Thấy hắn ta đến, Vân Nhiễm bình thường một chút, nàng đứng dậy: “Nghiễm Nguyên Tử, trước đó ngươi nói muốn đi theo bản cung, là thật sao?”
Nghiễm Nghiêm Tử lập tức gật đầu: “Người xuất gia không nói dối.”
Hắn thật sự muốn đi theo Vân Nhiễm, nàng gật đầu chỉ vào Yến Kỳ: “Kiểm tra cho ta, rốt cuộc Yến quận vương bị làm sao, chỉ cần ngươi có thể tra ra, bản cung đồng ý, sau này ngươi chính là người của ta.”
“Lão nạp thử xem.”
Trước khi xuất cung, Long Nhất đã nói qua, hắn biết Yến quận vương xảy ra chuyện, hộ quốc công chúa mới mời hắn tới.
Nghiễm Nguyên Tử tuy là tên lừa đảo, nhưng cũng có chút năng lực, không phải kẻ vô danh, chính vì vậy, hắn mới thành cao tăng đắc đạo, nếu không đã sớm bị người ta đánh chết.
Vân Tử Khiếu cùng Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Nghiễm Nguyên Tử, thấy hắn ta nghiêm túc kiểm tra cho Yến Kỳ, quan sát sắc mặt, cuối cùng lấy ra một thanh kiếm đồng nhỏ thả xuống trước mặt Yến Kỳ, phất tay ý bảo mọi người lui xuống. Chính mình rót nội lực vào kiếm, hai mắt nhìn chăm chú niệm phật, lúc đầu thanh kiếm đứng yên sau đó bắt đầu dao động, Nghiễm Nguyên Tử niệm xong một đoạn chú ngữ thanh kiếm tự bay ra khỏi vỏ, xoay một vòng quanh người Yến Kỳ rồi trở lại.
Nghiễm Nguyên Tử đã thu tay lại nhìn Vân Nhiễm cùng Vân Tử Khiếu, nghiêm trọng nói: “Bẩm hộ quốc công chúa, Vân vương gia, Yến quận vương bị mất hồn.”
“Mất hồn?” Vân Nhiễm biến sắc, không biết đây là cái gì, nàng nhìn chằm chằm Nghiễm Nguyên Tử.
“Mất hồn là bệnh gì?”
“Có người dùng cấm thuật, câu mất ba hồn bảy vía của hắn, cho nên hắn mới mất đi ý thức, chỉ còn lại cái xác.”
Vân Nhiễm nghe thấy vậy, trong lòng dâng lên hi vọng, nói nhanh: “Nghiễm Nguyên Tử, nếu ngươi đã biết đây hắn bị mất hồn, có phải sẽ có cách gọi hồn phách của Yến Kỳ về.”
Nghiễm Nguyên Tử lắc đầu: “Tuy rằng lão nạp biết hắn bị mất hồn, nhưng lại không biết hắn trúng loại cấm thuật nào. Nếu tùy tiện gọi hồn, sẽ gọi sai, cho nên bây giờ cần điều tra rõ hắn trúng loại thuạt nào, chỉ cần biết chính xác, tất nhiên lão nạp sẽ toàn lực gọi hồn quận vương trở về.”
Ánh mắt Vân Nhiễm sắc bén, định lao ra ngoài, Vân Tử Khiếu vừa nhìn đã biết nàng muốn đi tìm công chúa Vinh Đức, nên nhanh chóng ngăn lại.
“Nhiễm Nhi, con đi đâu.”
“Con muốn đi tìm tiện nhân kia, nhất định phải hỏi nàng ta đã dùng cấm thuật gì với Yến Kỳ, tiện nhân chết tiệt.”
Vân Nhiễm cắn răng, bây giờ trong đầu nàng có một ý niệm điên cuồng, giết tiện nhân này, nàng chưa từng chấp niệm muốn giết một người đến như vậy.
Vân Tử Khiếu nghiêm túc nói: “Con đi tìm nàng, nàng sẽ nói sao, cấm thuật là nàng hạ, sao nàng có thể nói ra.”
“Ta?”
Vân Nhiễm còn đang định trả lời, quản gia đã dẫn người vội vàng chạy tới bẩm báo: “Vương gia, Yến vương gia cùng người phủ Yến vương đứng trước cửa phủ, bọn họ bắt chúng ta giao Yến quận vương ra, nói có người có thể cứu quận vương.”
Vân Nhiễm lạnh lùng, hung ác lên tiếng: “Bọn họ nói có người cứu được quận vương, là ai?”
“Bọn họ không nói, chỉ nói công chúa giao quận vương ra.”
Vân Nhiễm bước ra ngoài, Vân Tử Khiếu đi theo nàng.
Người phủ Yến vương đứng chặn trước cửa lớn, dẫn đầu là Yến vương phi, còn có Yến Trăn, cùng một đám thị vệ, người người đều khó chịu nhìn Vân Nhiễm.
Yến vương phi trầm giọng nói: “Hộ quốc công chúa, mời ngươi giao con ta ra, để bổn vương phi đưa hắn về phủ chữa trị.”
“Hộ quốc công chúa, đại ca ta là người phủ Yến vương, bây giờ hắn bệnh nặng ngươi lại đưa về phủ Vân vương, nếu hắn xảy ra chuyện gì, phủ các ngươi có chịu trách nhiệm được không.”
Yến Trăn vừa nói xong, Tiêu Ngọc Đình hét lên: “Hộ quốc công chúa ngươi mau giao biểu ca ra đây, chúng ta đã tìm được người cứu hắn, chỉ cần thả người hắn sẽ không sao.”
Vân Nhiễm lạnh lùng nhìm đám người, cuối cùng nhìn Tiêu Ngọc Đình. Bây giờ nàng đã biết Yến Kỳ bị mất hồn, đây không phải là bệnh ai muốn cứu thì cứu, trước tiên phải làm rõ hắn trúng cấm thuật gì. Ngay cả Nghiễm Nguyên Tử cũng không tra ra được, sao người khác có thể biết. Trừ khi người kia chính là kẻ đứng sau ra tay cứu giúp.”
Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc Đình: “Không biết phủ các ngươi mời ai tới cứu Yến Kỳ.”
“Chuyện này ngươi không cần xen vào, tóm tại chúng ta tìm được người có thể cứu hắn, ngươi mau thả biểu ca ra.”
Vân Nhiễm chớp hàng mi dài, lạnh lùng lên tiếng: “Thật xin lỗi, không thể, các vị vẫn nên trở về đi, đừng đứng trước cửa phủ. Nếu dám cản đường, ta không ngại cho người đánh đuổi.”
Nàng tuyệt đối không để nữ nhân kia cứu Yến Kỳ, dù Yến Kỳ tỉnh lại hắn cũng không đồng ý như vậy. Muốn cứu cũng phải là nàng cứu, nàng sẽ không tha cho tiện nhân Vinh Đức.
Tiêu Ngọc Đình không ngờ mình nói có người cứu biểu ca, Vân Nhiễm còn đuổi bọn họ đi.
“Hộ quốc công chúa, ngươi muốn hại chết biểu ca sao, mau giao biểu ca ra đây.”
Yến Trăn cũng đen mặt: “Hộ quốc công chúa, ngươi cho rằng phủ Yến vương chúng ta dễ bị bắt nạt sao, đại ca của ta mắc bệnh nặng, ngươi còn bắt hắn tới phủ Vân vương, ngươi muốn làm gì.”
“Ta muốn làm gì, ngươi quản được sao?”
Vân Nhiễm nhìn Vân Tử Khiếu: “Phụ vương, nếu ai dám chặn cửa nhà mình, người cứ đánh cho con.”
Yến vương phi nghe thấy vậy hét lên: “Hộ quốc công chúa, ngươi đừng khinh người quá đáng, dấu con ta trong phủ làm gì. Ngươi có tư cách gì giữ hắn, dù ngươi là bị hôn thê nhưng chưa cưới gả, nếu con ta xảy ra chuyện gì, ngươi chịu trách nhiệm được sao.”
Vân Nhiễm dừng bước, chầm chậm quay đầu nhìn Yến vương phi, ánh mắt ám lạnh như băng, gằn từng chữ.
“Nếu như hắn thật sự xảy ra chuyện, ta chôn cùng hắn, đã được chưa.”
Nói xong, nàng không thèm nhìn đám người bọn họ đi vào trong.
Tiêu Ngọc Đình hét lên, nàng thật sự bị ép điên rồi, các nàng đã nói có cách cứu biểu ca, vì sao nàng còn không thả người, nữ nhân này muốn hại chết biểu ca sao?
“Vân Nhiễm, ngươi mau thả biểu ca.”
Vân Tử Khiếu âm trầm nhìn đám người phủ Yến vương: “Các ngươi đã nghe thấy chưa, nếu không đi, ta sẽ đuổi cả đám, muốn tự đi hay là để ta đuổi.”
Yến Trăn trừng mắt nhìn Vân Tử Khiếu: “Chẳng lẽ chúng ta sợ các ngươi.”
Vân Tử Khiếu lướt qua hắn nhìn Yến vương phi đứng phía sau: “Yến vương phi vẫn nên tự giải quyết cho tốt, Yến Khang không có ở kinh thành, hình như vương phi lợi hại hơn trước.”
Một câu khiến Yến vương phi tối mặt, Vân Tử Khiếu không phải là người khác, hắn cùng Yến Trăn và tiên đế tình như huynh đệ, nếu ông ta viết thư gửi tới biên qian, Yến Kỳ trở về có thể hưu nàng. Yến vương phi u ám nhìn con mình: “Chúng ta đi.”
Nhưng nàng đi vài bước lại nhìn Vân Tử Khiếu: “Nếu con ta xảy ra chuyện gì, ta sẽ không để yên, phủ các ngươi nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời.”
Yến vương phi dẫn người đi rồi, Vân Tử Khiếu mặc kệ nàng ta, hắn chỉ quan tâm chứng mất hồn của Yến Kỳ có chữa được không. Mặt khác hắn muốn canh chừng nữ nhi, đề phòng nàng nổi giận đi tìm công chúa Vinh Đức, không cẩn thận trúng kế của nữ nhân kia.
Điều Vân Tử Khiếu lo lắng chính là chuyện Vân Nhiễm đang định làm, nàng quyết định dẫn người đi phủ công chúa Vinh Đức, bắt tiện nhân kia khai ra mình dùng loại cầm thuật nào với Yến Kỳ. Nếu không chỉ sợ hắn lành ít dữ nhiều.
Nhưng để nữ nhân kia đưa Yến Kỳ đi, nàng tuyệt đối không đồng ý, ai biết nàng ta sẽ làm gì.
Vân Nhiễm vừa nghĩ tới chuyện này, liền tức giận muốn tận tay giết chết tiện nhân kia.
“Long Nhất, Long Nhị.” Hai ám vệ lắc mình đi ra, Vân Nhiễm dặn dò bọn họ: “Điều một bộ phận thuộc hạ của Yến Kỳ tới đây.”
“Ân, công chúa.”
Hai ám vệ lắc mình lui ra, Vân Tử Khiếu chạy tới, thấy trận thế liền hiểu Vân Nhiễm muốn đi tìm Vinh Đức, ông nhanh chóng ngăn cản: “Nhiễm Nhi, con đừng vội đi tìm Vinh Đức, ai biết nữ nhân kia đặt bẫy gì.”
“Con không quản được nhiều như vậy, bây giờ con chỉ muốn nữ nhân kia khai ra Yến Kỳ trúng loại cấm thuật gì, như vậy mới có thể cứu hắn.”
Vân Tử Khiếu nhìn con mà đau lòng.
Từ sau khi Yến Kỳ xảy ra chuyện, nàng bị đả kích liên tục, nhưng cố gắng chịu đựng không ăn không ngủ, ông thật sự lo nàng không chịu được.
“Nhiễm Nhi?” Vân Tử Khiếu còn muốn khuyên nàng, Lệ Chi lại chạy vội tới, vừa chạy vừa bẩm: “Công chúa, trưởng công chúa đã tỉnh lại.”
“Trưởng công chúa tỉnh.” Vân Nhiễm vui mừng, không biết bà biết những gì, chỉ mong có thể giúp Yến Kỳ, mọi người cùng đến sân của bà.
Trong phòng trưởng công chúa, Dư ma ma kích động: “Công chúa, người đã tỉnh, cảm ơn trời đất, không sao là tốt rồi.”
Đám người Vân Nhiễm đi vào, Vân Nhiễm đi tới bên giường cầm tay bà: “Trưởng công chúa cảm thấy thế nào? Có khỏe không?”
Trưởng công chúa nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, nghe nàng dịu dàng quan tâm, nhớ tới cảnh đêm qua mình bị thương, bà rất sợ, sợ mình không được gặp Vân Nhiễm, gặp con mình, bà còn muốn nhìn con mình thành thân, sinh nhi dưỡng nữ.
“Vân Nhiễm.”
Trưởng công chúa đỏ mắt, có thể nhìn thấy nàng, thật tốt.
Vân Nhiễm nắm tay trưởng công chúa, ôn hòa nói: “Người sao rồi, có chỗ nào không thoải mái?”
Trưởng công chúa lắc đầu: “Ta không sao, ta thật sự vui vẻ.”
Đúng vậy, bà vui vì mình không chết, lại có thể nhìn thấy Nhiễm Nhi.
Vân Nhiễm nhớ tới chuyện Yến Kỳ, thấy công chúa có vẻ tỉnh táo nàng vội hỏi: “Trưởng công chúa, đêm qua người trông Yến Kỳ, đột nhiên đi khỏi, có phải đã phát hiện ra chuyện gì, người đi tìm công chúa Vinh Đức đúng không? Có phải nàng ta làm hại Yến Kỳ.
Vân Nhiễm liên tiếp truy hỏi, trưởng công chúa thở dốc, nhìn dung nhan nàng tiều tụy, mắt đầy tơ máu mà đau lòng. Nắm lấy tay nàng: “Đêm qua ta nhớ tới một chuyện, từ nhỏ Vinh Đức thích tập võ, tiên đế từng mời rất nhiều thầy tới dạy cho nàng. Nàng thông minh cho nên từ nhỏ võ công đã không tệ, có một lần ta phát hiện lúc nàng luyện võ mắt đỏ như máu khiến ta giật cả mình. Ta hỏi, nàng nói ta nhìn nhầm, nhưng sau đó trong cong lại xảy ra chuyện, cứ một thời gian lại mất tích thái giám. Ta bí mật điều tra, phát hiện có người luyện công trong mật đạo, lúc vào phát hiện bên trong có rất nhiều thái giám đã chết, mà lúc Vinh Đức dùng thái giám luyện công, mắt đều đỏ rực, sau lần đó nàng xin ta đừng tiết lộ ra ngoài,nàng cũng cam đoan không luyện loại võ công đó nữa.”
Trưởng công chúa dừng lại nhìn Vân Nhiễm: “Đêm qua nhìn thấy Yến Kỳ, ta nhớ tới tiểu thái giám trong mật đạo, cũng mơ mơ màng màng, nên ta nghi ngờ là Vinh Đức ra tay. Giận giữ đi tìm nàng, chỉ là nàng ta chối không nhận, ta cũng đành thôi, ai ngờ nàng?”
Trưởng công chúa không nói tiếp, bà rất tốt với Vinh Đức, không ngờ đến cuối cùng nàng ta lại nhẫn tâm phái người ám sát bà.
Nghĩ vậy trưởng công chúa liền đau lòng không hiểu, Vân Nhiễm nắm chặt tay bà nói cảm tạ.
“Cảm ơn người trưởng công chúa.”
Vân Nhiễm nhanh chóng đi tới phòng Yến Kỳ, Nghiễm Nguyên Tử vẫn đang ở đó, nàng vội vàng nhìn hắn: “Nghiễm Nguyên Tử, ngươi nói, loại cấm thuật nào khiến mắt người đỏ như máu, dùng mắt để khống chế tâm trí người khác.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Nghiễm Nguyên Tử trầm giọng đám: “Thuật câu hồn.”
Có điều Yến vương phi cùng Yến Trăn không có cảm xúc như vậy, bọnhọ chỉ thấy tức giận, Yến Kỳ là người phủ Yến vương, Vân Nhiễm lại muốn mang hắn đi, quá cuồng vọng, không coi ai ra gì, còn dám nói ai cản giết không ta. Bọn họ cũng muốn nhìn xem nữ nhân này có bao nhiêu bản lĩnh.
Yến Trăn thấy Trực Nhật không để ý tới mình, thuần phục Vân Nhiễm, trong mắt hiện lên sự hung ác nham hiểm, hét lớn với thị vệ bên ngoài: “Người đâu, ngăn hộ quốc công chúa lại cho ta.”
Vài tên thị vệ lao thẳng vào đám người Vân Nhiễm.
Đương nhiên những kẻ này là thuộc hạ của Yến Trăn, thuộc hạ của Yến Kỳ vẫn bất động.
Hộ quốc công chúa là quận vương phi tương lai, bọn họ nào dám cản nàng, họ còn chưa muốn chết.
Lúc này Vân Nhiễm đã cõng Yến Kỳ ra tới hành lang, nàng nâng mắt sâu nhìn thị vệ đang cản đường, giọng nói như quỷ mị: “Giết cho ta, kẻ nào cản đường giết không tha.”
Nàng vừa dứt lời, không thèm để ý tới những kẻ này, cõng Yến Kỳ xuống thềm đá. Quanh người tràn ngập sát khí, khí thế như nhuộm máu, hơi thở quỷ dị khiến đám thị vệ sợ hãi, Yến Trăn tức giận hét lên: “Các ngươi còn không ngăn nàng lại.”
Thị vệ lại xông tới, không cần Vân Nhiễm lên tiếng, đám người Long Nhất, Long Nhị, cùng Long Thất, Bát Cửu đã lắc mình nghênh chiến, kiếm trong tay nở rộ như hoa.
Trực Nhật cùng Phá Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, trầm ổn ra lệnh cho thuộc hạ: “Nghe, ai dám cản hộ quốc công chúa, giết không tha.”
Yến Trăn hét lên: “Trực Nhật, ngươi điên rồi, ngươi đừng quên mình là người phủ Yến vương.”
Yến Trăn nghĩ dù Trực Nhật không cản Vân Nhiễm, ít nhất cũng sẽ không ra tay đối phó với người phủ Yến vương.
Trực Nhật nói nhanh: “Chúng ta là người của gia, không phải người của phủ Yến vương.”
Phủ Yến vương là cái thá gì, gia gặp chuyện không may, bọn họ sẽ tin người phủ Yến vương sao. Thật xin lỗi, đó là điều không tưởng.
Yến Trăn đen mặt.
Phía trước đám người Long Nhất cùng Trực Nhật hợp tác, giết đám thị vệ phủ Yến vương như làm đồ ăn, nháy mắt đã đả thương vài người.
Yến vương phi đứng phía sau lạnh mặt nhìn tất cả, cuối cùng cắn răng trầm giọng ra lệnh: “Dừng tay, để cho bọn họ đi đi.”
Tiêu Ngọc Đình nghe thấy vậy hét lên: “Cô, sao có thể để cho nàng dẫn biểu ca đi.”
Yến Trăn cũng không thèm nhắc lại, vung tay lên, thị vệ lui ra, Vân Nhiễm cõng Yến Kỳ từng bước đi rời khỏi viện Mặc Thấm đi về phía phủ Vân vương.
Phố dài yên tĩnh, hoa quế khẽ bay trong gió, dưới ngọn đèn mờ nhạt, bóng người gầy yếu đổ dài cô tịch, tấm lưng nho nhỏ mang sứ mệnh cõng nam nhân, từng bước đi về phía trước. Phía sau cả đoàn người không tiếng động đi theo, mắt đỏ hồng lòng đau kịch liệt.
Cuối cùng có người không nhịn được, trầm giọng lên tiếng: “Công chúa, để thuộc hạ cõng gia đi.”
Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh băng, quát: “Cút.”
Trực Nhật cùng Phá Nguyệt lui ra, đau lòng không lên tiếng, đoàn người chầm chậm đi về phía phủ Vân vương.
Một góc đường, có người mở to đôi mắt u ám, nhìn chằm chằm đoàn người phía trước, khóe môi cười đắc ý: “Vân Nhiễm, ta cũng muốn xem, ngươi còn cần một nam nhân như vậy, chỉ mong ngươi có thể thâm tình đến lúc cuối, đừng chán ghét.”
Vân Nhiễm không dùng nội lực Yến Kỳ, cũng không giao hắn cho người khác, lẳng lặng cõng hắn về phủ Vân vương, cả chặng đường nàng chỉ luôn miệng lẩm bẩm.
“Yến Kỳ, chàng phải sớm khỏe lại, nếu không sẽ lỡ mất đại hôn của chúng ta.”
“Yến Kỳ, nếu chàng để lỡ, về sau chàng có muốn ta cũng gả nữa.”
“Yến Kỳ, chàng là tiểu nhân thất hứa.”
Đáng tiếc người trên lưng không có chút phản ứng, ánh mắt mơ màng như mị như si.
Vân Nhiễm đưa Yến Kỳ về sân trước kia hắn ở.
Rất nhiều người trong phủ bị kinh động.
Vân Tử Khiếu cùng Trưởng công chúa dẫn người chạy tới, nhìn Yến Kỳ nằm trên giường, lại nhìn Vân Nhiễm đau đớn khóc lóc, hai người đau lòng lên tiếng: “Nhiễm Nhi, sao thế này?”
Trưởng công chúa đi tới ôm Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, xảy ra chuyện gì, sao lại đau lòng thế này, Yến Kỳ bị làm sao?”
Vân Nhiễm nghẹn ngào nhìn hai người: “Yến Kỳ, không biết hắn bị làm sao, không bị thương, không trúng độc, đang khỏe mạnh biến thành như vậy, ta không biết hắn bị làm sao?”
Trưởng công chúa khẽ vỗ lưng nàng: “Đừng nóng vội, không có chuyện gì, nhất định sẽ chữa khỏi cho hắn.”
Vân Nhiễm nằm trong lòng trưởng công chúa, Vân Tử Khiếu quan sát Yến Kỳ, thấy mắt hắn mở to vô hồn như kẻ ngốc, giống như trúng tà. Vân Tử Khiếu nói nhanh: “Chẳng lẽ trúng tà, chắc là thế rồi, Nhiễm Nhi, con đừng lo lắng.”
Vân Tử Khiếu vừa nói xong, Vân Nhiễm đẩy trưởng công chúa ra, hét ầm lên: “Ta biết là ai hại chàng, nhất định là hắn.”
Vân Nhiễm nhớ tới Sở Dật Lâm, nàng vẫn nhớ rõ lời hắn nói.
Vân Nhiễm nhanh chóng lao ra khỏi phòng, ra lệnh cho đám người Long Nhất: “Đi theo ta, ta muốn giết tên khốn Sở Dật Lâm, nhất định là hắn động chân tay.”
Vân Tử Khiếu cùng trưởng công chúa biến sắc mặt, nhanh chóng lao tới ngăn cản: “Vân Nhiễm, con đừng xúc động, cứ như vậy xông tới phủ Định vương, nhất định sẽ chịu thiệt.”
Nếu Vân Nhiễm giận dữ giết chết Định vương, hoàng đế nhất định sẽ hạ chỉ giết nàng, đúng với mong muốn của hắn.
Bọn họ không thể để chuyện đó xảy ra, huống hồ còn chưa biết, rốt cuộc chuyện này có phải do Định vương làm hay không.
Trưởng công chúa nhìn Vân Tử Khiếu: “Nhanh, ông đi cản Vân Nhiễm, đừng để nàng giết Định vương, nếu không hoàng thượng nhất định hỏi tội.”
Vân Tử Khiếu xoay người rời đi, lại nhìn trưởng công chúa: “Xin trưởng công chúa để ý Yến Kỳ, nếu hắn có chuyện gì, chỉ sợ Nhiễm Nhi?”
Nàng phát điên cũng nên.
Trưởng công chúa gật đầu, phất tay để cho Vân Tử Khiếu đi.
Vân Nhiễm dẫn đám người nhanh chóng chạy tới phủ Định vương, chặn một thị vệ hỏi sân của Sở Dật Lâm, ép hắn dẫn vào.
Nữ tử thanh tệ thoát tục ngày nào giờ hóa thân thành sát thần trong đêm, gặp ai giết người đó, đi thẳng đến sân của Sở Dật Lâm.
“Sở Dật Lâm, đồ khốn khiếp, cút ra đây cho bản cung, hôm nay ta muốn giết ngươi.”
Sở Dật Lâm đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mặc quần áo dẫn người đi ra. Liếc mắt liền thấy Vân Nhiễm đang điên cuồng giết người trong viện mình, ánh mắt đen trầm như vực sâu vạn trượng, hét lên: “Vân Nhiễm, tiện nhân nhà ngươi, dám dẫn người tới phủ ta chém giết, ngươi tưởng bổn vương sợ ngươi sao?”
“Đừng nói sợ hay không sợ, ngươi nhanh khai ra, rốt cuộc ngươi đã làm gì Yến Kỳ.”
Việc quan trọng nhất trước mắt cần phải điều tra xem Yến Kỳ trúng quỷ kế gì, khiến hắn mất hồn như kẻ ngốc, không có ý thức.
Sở Dật Lâm sửng sốt, sau đó quát lạnh: “Bổn vương làm gì Yến Kỳ, ta không làm gì cả.”
“Ngươi là đồ khốn, dám làm không dám nhận, ngươi đã làm còn sợ người khác biết sao. Hôm nay nếu ngươi không nói ra, bản cung liều mạng với ngươi.”
Dứt lời Vân Nhiễm vung nhuyễn kiếm lên, như một luồng sáng lao về phía Sở Dật Lâm. Hắn biến sắc mặt, nhanh chóng rút kiếm của thị vệ cản lại, tiếng va xèn xẹt vang lên. Kiếm vô hồn tràn ngập sát khí cường đại của Vân Nhiễm, kiếm của Sở Dật Lâm không thể sánh kịp.
“Ầm,” bảo kiếm trong tay Định vương bị chém đứt, Vân Nhiễm mạnh mẽ ép tới, nhuyễn kiếm đâm thẳng vào tử huyệt.
Sở Dật Lâm biến sắc măt, dùng nội lực cản lại, hét lên: “Đồ điên.”
Nội lực bạo phát, đẩy trường kiếm của Vân Nhiễm ra, tuy rằng né được, nhưng lực quá mạnh, khiến máu trong người Định vương vọt lên, trào ra khóe miệng, hắn lui về phía sau vài bước, tức giận chỉ vào Vân Nhiễm.
“Vân Nhiễm, ngươi dám dẫn người tới đây giết người, tiện nhân, tưởng ta sợ sao.”
Dứt lời, Định vương lại thi triển nội lực quét ngang người Vân Nhiễm, lần này hắn cũng tràn ngập sát khí mà tới.
Vân Nhiễm không chút lui bước, nhuyễn kiếm vung lên, giờ khắc này nàng hoàn toàn không muốn sống, liều mạng như sói hoang. Nàng vừa đánh, vừa hét: “Nói, ngươi đã làm gì Yến Kỳ, chỉ cần ngươi nói ra, bản cung cam đoan sẽ không làm khó ngươi, nếu không bản cung diệt cả phủ Định vương, không chừa một ai.”
Sát khí dầy đặc, Định vương bị Vân Nhiễm truy sát có chút chật vật, vừa đánh vừa né, lạnh lùng rống lên: “Bổn vương nhắc lại lần nữ, ta không làm gì Yến Kỳ, nam nhân kia bị làm sao, bị thương hay là đã chết, khiến ngươi phát điên như vậy.”
“Ngươi còn dám nói dối.” Vân Nhiễm vung kiếm lên một vệt sáng hồng xe màn đêm lao thẳng về phía Định vương.
Hắn dùng khinh công, nhanh chóng tránh qua chỗ khác, nhưng vẫn bị kiếm khí xé rách áo. Định vương biến sắc mặt, nữ nhân điên này thật sự muốn giết hắn sao. Võ công của hắn không kém nàng, nhưng nhuyễn kiếm trong tay nàng quá lợi hại, bảo kiếm bình thường không thể đối phó, khiến hắn bị thua thiệt.
Vân Nhiễm vẫn không dừng lại, cả người nhẹ như bay đuổi theo Sở Dật Lâm: “Sở Dật Lâm, nếu ngươi không nói ra đã làm gì Yến Kỳ, bản cung nhất định giết ngươi.”
Định vương gầm lên: “Bổn muốn phái ngươi giết hắn, nhưng đêm nay còn chưa kịp ra tay, cho nên hắn sống hay chết không liên quan gì tới bổn vương.”
Tiếng đánh nhau đã kinh động tới người trong phủ, mọi người loạn thành một đoàn, quản gia đã sớm phái người đi báo quan.
Vân Tử Khiếu đã dẫn người chạy tới đây, xông thẳng vào phủ sân của Định vương, thấy rất nhiều người bị Vân Nhiễm đả thương, Định vương đang điên cuồng né tránh Vân Nhiễm truy sát. Vân Nhiễm như phát điên muốn giết chết hắn.
Vân Tử Khiếu lao thẳng vào giữa chắn trước mặt Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, tỉnh lại đi con.”
Vân Nhiễm đang đuổi giết Sở Dật Lâm, thấy Vân Tử Khiếu cản đường, nàng thu kiếm lại, hét lên: “Phụ vương, nhất định là hắn phái người ra tay với Yến Kỳ, ta muốn giết hắn.”
“Con giết hắn, Yến Kỳ sống được sao, trước mắt cần điều tra xem hắn bị làm sao, chữa khỏi cho hắn.”
“Nếu con giết hắn, hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho con, Yến Kỳ phải làm sao bây giờ?”
Vân Tử Khiếu khiến Vân Nhiễm tỉnh lại, không cần vội giết Định vương. Quan trọng nhất bây giờ phải điều tra xem vì sao Yến Kỳ biến thành như vậy, nàng muốn cứu hắn, còn chưa đến hai mươi ngày là đại hôn, bọn họ nhất định làm đươc.
Nghĩ vậy, cuối cùng Vân Nhiễm cũng dừng tay không đuổi giết Sở Dật Lâm, nhưng ánh mắt vẫn đỏ ngầu nhìn chằm chằm hắn, gằn từng câu: “Sở Dật Lâm, ngươi nhớ kỹ cho bản cung, nếu Yến Kỳ xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Sở Dật Lâm điên cuồng gào lên: “Bổn vương nói rồi, chuyện đêm nay không phải do bổn vương ra tay.”
Vân Tử Khiếu trầm giọng nói: “Định vương, ngươi xác định chuyện đêm nay thật sự không phải do ngươi ra tay.”
“Bổn vương lặp lại một lần nữa, không phải bổn vương làm.” Định vương chật vật thở hổn hển, nhìn nữ nhân kia như sắp nhập ma.
Vân Nhiễm đã xoay người đi ra ngoài, đám thuôc hạ cũng đi theo nàng, Vân Tử Khiếu nhanh chóng đuổi theo sợ nàng lại làm ra chuyện xúc động.
Định vương thở dài nhẹ nhõm khi thấy đám người Vân Nhiễm đi khỏi, nhưng quét mắt thấy sân viện mình bừa bộn, thuộc hạ lăn lộn trên mặt đất, hắn lại thẹn quá hóa giận hét lên: “Vân Nhiễm, bổn vương phải tiến cung bẩm báo hoàng thượng, ngươi dám ngang nhiên xông vào phủ Định vương, còn đánh bị thương nhiều người.”
Vân Nhiễm gần ra tới cửa, thấy Sở Dật Lâm nói vậy liền hung dữ quay đầu lại, lạnh băng lên tiếng: “Nếu Yến Kỳ xảy ra chuyện gì, bản cung ngay cả giết ngươi cũng không sợ, ngươi chờ đó cho ta.”
“Đầu óc ngươi có phải bị nước vào hay không, bổn vương đã nói chuyện đêm nay không phải do bổn cung.”
Sở Dật Lâm mắng to, Vân Nhiễm đã đi mất.
Trên đường về Vân Tử Khiếu trầm giọng lên tiếng: “Nhiễm Nhi, phụ vương cảm thấy Định vương đang nói thật, chuyện đêm nay, hình như không liên quan đến hắn.
“Nếu không phải hắn thì là ai?”
Vân Nhiễm trầm giọng, Vân Tử Khiếu đau lòng: “Mặc kệ là kẻ nào ra tay, trước mắt phải điều tra xem Yến Kỳ trúng tà gì, biết rõ bệnh trúng ta mới có thể bốc thuốc. Chữa bệnh cho hắn là ưu tiên hàng đầu, những chuyện khác đều không quan trọng, chỉ cần Yến Kỳ khỏe lại, tiếp tục điều tra kẻ đứng sau, từ từ thu thập hắn.”
Vân Nhiễm tiếp thu lời của Vân Tử Khiếu: “Được.”
Mọi người về tới phủ Vân vương, trong phòng Yến Kỳ yên tĩnh, chỉ có Phá Nguyệt và hai tên thị vệ. Vân Tử Khiếu kinh ngạc hỏi Phá Nguyệt: “Trưởng công chúa đâu?”
Phá Nguyệt bẩm báo: “Trước đó trưởng công chúa luôn theo dõi Yến quận vương, nhưng bà đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt rất khó coi, bà dặn thuộc hạ canh chừng quận vương, rồi đùng đùng nổi giận đi ra ngoài.”
Vân Nhiễm không để ý tới đối thoại của hai người, nàng đau đớn, đi tới bên giường Yến Kỳ, nắm tay hắn. Hắn vẫn mở to mắt, không có phản ứng, không ý thức, giống như một kẻ điên.
“Yến Kỳ, rốt cuộc chàng làm sao vậy, chàng nói ta biết đi, chàng bị làm sao?”
Vân Nhiễm đau lòng thì thầm, Yến Kỳ vẫn không có phản ứng, nàng cảm thấy lòng mình như cào xé đến nghẹt thở, úp mặt vào lòng hắn bất động.
Đột nhiên nàng nhớ tới Sở Dật Lâm, hắn nói chuyện đêm nay không phải do hắn làm, nhớ tới ánh mắt hắn kiên định không chút lo lắng chột dạ, chẳng lẽ chuyện đêm nay thật sự không phải hắn, vậy thì là ai.
Vân Nhiễm suy nghĩ, từ lúc bắt đầu đến khi nàng tới phủ Yến vương, từng hình ảnh dần dần hiện lên, đột nhiên một bóng người dừng lại trong đầu nàng.
Công chúa Vinh Đức Sở Vận Ninh, bắt đầu từ lúc Yến Kỳ xuất cung gặp chuyện không may, đúng lúc nàng ta đi qua đó, không phải là quá trùng hợp sao.
Nếu chuyện đêm nay không phải do Sở Dật Lâm, như vậy kẻ đáng nghi nhất là Sở Vận Ninh cùng hoàng thượng. Hoàng thượng ở trong cung, tạm thời không thể hành động, nhưng Sở Vận Ninh có mặt tại hiện trường, quá nhiều sự trùng hợp.
Ánh mắt Vân Nhiễm biến lạnh lùng, nhớ tới lời của Phá Nguyệt, trưởng công chúa nổi giận đi ra ngoài, có khi nào bà biết chuyện gì đó, nếu như vậy giờ khắc này bà đang gặp nguy hiểm.
Vân Nhiễm bối rối, nhanh chóng gọi Long Nhất, Long Nhị còn có đám người Trực Nhật: “Các ngươi lập tức tới phủ công chúa Vinh Đức tìm trưởng công chúa, bà có khả năng gặp nguy hiểm, nhanh đi.”
Đám người lắc mình rời đi.
Vân Tử Khiếu cũng khẩn trương: “Nhiễm Nhi, trưởng công chúa có chuyện gì?”
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Vân Tử Khiếu, ánh mắt u ám, trầm trọng nói: “Chỉ mong bà không xảy ra chuyện gì.’
Nhớ tới tình cảm của bà dành cho mình, khiến nàng thậm chí cảm nhận được tình thương của mẹ. Nàng không mong trưởng công chúa gặp bất trắc, trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện gì.
“Chỉ mong không giống với suy nghĩ của con.”
Vân Nhiễm lại nhìn Yến Kỳ: “Nếu như chuyện đêm nay không phải do Sở Dật Lâm, như vậy khả năng lớn nhất là Sở Vận Ninh. Trước đó trưởng công chúa trông Yến Kỳ, đột nhiên nổi giận đi ra ngoài, chứng minh bà đã có nghi ngờ nên đi tìm người kia. Thật sự như vậy sao người kia có thể cho trưởng công chúa sống, lúc này bà đang cực kỳ nguy hiểm.”
Vân Nhiễm nói xong, Vân Tử Khiếu biến sắc mặt, đi qua đi lại trong phòng.
Trưởng công chúa là tỷ tỷ của tiên đế, tình cảm của ông với tiên đế rất tốt, trước đây bà vẫn coi ông với Yến vương gia Yến Khang như đệ đệ, nên ông cũng hy vọng bà không gặp chuyện gì.
Vân Nhiễm nắm chặt tay Yến Kỳ, trong lòng khẽ cầu nguyện, trưởng công chúa trăm ngàn lần đừng có việc gì.
Cả phòng yên lặng, không ai nói gì, đến tận khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân, giọng Long Nhất nhanh chóng truyền vào: “Công chúa, công chúa.”
Vân Nhiễm buông Yến Kỳ ra, nhanh chóng xông ra ngoài, thấy Long Nhị đang ôm trưởng công chúa, sắc mặt bà trắng bệch, mặt cắt không giọt máu, khóe môi tràn máu, trước ngực bị đâm một đao, trên người có nhiều vết thương, lúc này đang nằm bất động.
Tâm Vân Nhiễm rơi xuống đáy vực, cả người khẽ lung lay, hai đả kích liên tiếp trong một đêm, khiến nàng thiếu chút nữa sụp đổ.
Vân Tử Khiếu đi tới đỡ nàng, lo lắng gọi: “Nhiễm Nhi.”
Vân Nhiễm cắn răng bình tĩnh lại, trầm giọng ra lệnh: “Lập tức ôm bà vào trong viện, ta cứu bà.”
Nàng lại nhìn Vân Tử Khiếu: “Phụ vương, người trông Yến Kỳ, con đi cứu trưởng công chúa.”
“Umh,” Vân Tử Khiếu nhìn Vân Nhiễm tan nát cõi lòng, ông cũng không chịu được, nói nhanh: “Nhiễm Nhi, con đừng lo lắng, người đã không có chuyện gì rồi.”
Vân Nhiễm im lặng, nhanh chóng bước ra ngoài ra lệnh cho Sơn Trà: “Nhanh đem tất cả các dụng cụ của ta tới phòng trưởng công chúa, gọi Lệ Chi tới làm trợ thủ cho ta.”
Sơn Trà cùng Dữu Tử còn chưa đủ định lực đối mặt với máu me, nên nàng gọi Lệ Chi tới.
Lệ Chi đã từng trải qua những chuyện như vậy, nên phối hợp với rất ăn ý.
“Ân,” Sơn Trà đi thẳng tới viện của Vân Nhiễm, Vân Nhiễm đi theo Long Nhất cùng Long Nhị tới sân của trưởng công chúa.
Dư ma ma cùng vài nha hoàn, vừa thấy tình trạng của trưởng công chúa đã khóc thất thanh, Vân Nhiễm trầm giọng ra lệnh: “Đừng khóc, người còn chưa chết đâu, khóc cái gì.”
Một tiếng hét khiến đám người Dư ma ma câm nín đi theo Vân Nhiễm vào phòng.
Rất nhanh, Sơn Trà đã mang đồ tới, Lệ Chi cũng chạy tới, Vân Nhiễm lệnh cho mọi người ra ngoài, chính mình cùng Lệ Chi mổ cho trưởng công chúa.
Bên trong đang tiến hành mổ, bên ngoài đám người Dư ma ma run rẩy chờ đợi, Dư ma ma quỳ gối trên hành lang ngẩng đầu nhìn trời cầu nguyện, ông trời ơi, người tha cho công chúa đi, đời nàng đã quá khổ rồi, ông tha cho người đi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, không biết đã qua bao nhiêu lâu, ánh bình minh chầm chậm nhô lên phía chân trời.
Người làm trong phủ Vân vương đã bắt đầu làm việc, tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền tới, người người đều thì thầm bàn tán chuyện kinh tâm động phách xảy ra đêm qua trong phủ.
Cửa phòng khẽ mở ra, Vân Nhiễm tái nhợt bước ra ngoài, sau nàng là Lệ Chi với vẻ mặt lo lắng.
Nàng ta chưa từng thấy công chúa đau lòng như vậy.
Dư ma ma vừa thấy hai người đi ra, nóng vội truy hỏi: “Công chúa sao rồi, nàng không có chuyện gì chứ.”
Vân Nhiễm lắc đầu: “Không sao, may mắn ta kịp thời làm thủ thuật, nếu không bà?”
Vân Nhiễm dừng lại, đột nhiên thấy cả người quay cuồng, mềm nhũn ngã sang bên cạnh, Lệ Chi nhanh chóng đỡ lấy nàng, sợ hãi hét lên: “Công chúa.”
Dư ma ma cũng đau lòng: “Công chúa, người không sao chứ.”
Nếu tiểu công chúa có chuyện gì, chỉ sợ trưởng công chúa cũng không sống nổi, sao lại đến nông nỗi này.
Vân Nhiễm nằm trên tay Lệ Chi toát mồ hôi lạnh, cả người vô lực, nhưng nhớ tới Yến Kỳ, nàng lại cố gắng đứng dậy, kiên định nhìn Lệ Chi cùng Dư ma ma: “Ta không sao, các ngươi đừng lo lắng, ma ma chăm sóc cho trưởng công chúa, lúc nào bà tỉnh lại thì phái người báo cho ta.”
“Được.”
Dư ma ma nhanh chóng gật đầu dẫn nha hoàn đi vào, Vân Nhiễm dựa vào Lệ Chi đi về sân Yến Kỳ, Lệ Chi không nhịn được đau lòng nói: “Công chúa, người nghỉ ngơi một chút đi, nếu không sẽ không chống cự được.”
Vân Nhiễm lắc đầu: “Không, ta không thể nghỉ ngơi, ta còn chưa tìm ra Yến Kỳ bị làm sao, ta không thể rời khỏi chàng. Ta nhất định phải cứu chàng, sẽ không để chàng có chuyện gì.”
Lệ Chi cùng Sơn Trà rơi lệ, một phải một trái dìu Vân Nhiễm vào phòng Yến Kỳ.
Vân Tử Khiếu thấy Vân Nhiễm tái nhợt, chân đi lảo đảo, cả người mệt mỏi, liền đi tới đỡ nàng: “Nhiễm Nhi, sao vậy, trưởng công chúa có sao không?”
Vân Nhiễm lắc đầu: “Công chúa không sao.”
“Không sao thì con đi nghỉ một lát đi, Yến Kỳ còn có phụ vương.”
Vân Tử Khiếu đau lòng nữ nhi, thúc giục nàng đi nghỉ Nhưng sao Vân Nhiễm có thể ngủ được, chuyện nàng muốn làm nhất lúc này là điều tra Yến Kỳ mắc bệnh gì?
Vân Nhiễm đến trước giường hắn, “Yến Kỳ, có phải tiện nhân kia hại chàng, đúng không?”
Vân Tử Khiếu hoảng sợ: “Nhiễm Nhi, con nói ai hại Yến Kỳ.”
Trước đó Vân Nhiễm còn chưa thể khẳng định, nhưng bây giờ đã chắc chắn, người hại Yến Kỳ chính là Sở Vận Ninh. Trưởng công chúa biết gì đó, nổi nên nghi ngờ đi tìm nàng ta, nên mới bị ám sát.
Nếu không phải Vân Nhiễm kịp thời phái người đi cứu , chỉ sợ hôm nay bà đã chết.
Vì trưởng công chúa xảy ra chuyện, nên Vân Nhiễm có thể khẳng định, Yến Kỳ như vậy, nhất định có liên quan tới Sở Vận Ninh.
“Tiện nhân này, ta nhất định phải giết nàng.”
Ánh mắt Vân Nhiễm đỏ ngầu, nhìn Yến Kỳ bật người đứng dậy muốn đi ra ngoài
Vân Tử Khiếu nhanh chóng giữ nàng lại: “Nhiếm Nhi, con đi giết ai.”
“Sở Vận Ninh, là nàng hại Yến Kỳ, chẳng những vậy còn phái người giết trưởng công chúa, con muốn giết nàng báo thù cho Yến Kỳ.”
Hiện tại nàng chỉ có một ý niệm, giết chết Sở Vận Ninh, nàng tuyệt đối không tha cho nữ nhân này.
Vân Tử Khiếu nhanh chóng giữ chặt nàng: “Nhiễm Nhi, cho dù công chúa Vinh Đức làm, con có chứng cứ gì mà đi giết nàng. Nếu không có bằng chứng nàng ta sẽ không chịu nhận, hoàng thượng sẽ trị con tội chết, nói không chừng đây là quỷ kế của nữ nhân kia, ra tay đối phó với Yến Kỳ, chọc giận con, ép con ra tay, như vậy không phải trúng kế của nàng sao?”
“Con không quản được nhiều như vậy, cứ nghĩ tới tiện nhân này làm hại Yến Kỳ, con liền phát điên muốn giết nàng.”
Vân Nhiễm hét lên muốn lao ra ngoài, Vân Tử Khiếu không chịu buông tay: “Nhiễm Nhi, nghe phụ vương, bây giờ cần tìm người điều tra xem Yến Kỳ trúng tà gì, nếu chậm trễ chỉ sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm.”
Cuối cùng Vân Nhiễm cũng dừng lại.
Vân Tử Khiếu thấy nàng chịu nghe, nói nhanh: “Con đã quên trong cung còn có một vị Nghiễm Nguyên Tử sao? Nghe đồn người này có chút năng lưc, hay để phụ vương mời đại sư tới phủ kiểm tra cho Yến Kỳ?”
Vân Tử Khiếu nhắc tới Nghiễm Nguyên Tử, mắt Vân Nhiễm sáng rực lên, lập tức gọi Long Nhất ra: “Lập tức vào cung mời Nghiễm Nguyên Tử tới đây.”
Lần trước hắn còn nói phục tùng nàng, đúng lúc bảo hắn tới kiểm tra cho Yến Kỳ, xem chàng bị làm sao.
Sau đó Vân Nhiễm im lặng, ngồi bên cạnh Yến Kỳ, nắm chặt tay hắn, bất động như tảng đá.
Nhìn nàng không khóc không cười, Vân Tử Khiếu muốn để nàng đi nghỉ, cũng biết nàng không chịu, đành lặng lẽ đứng cạnh nàng, đến tận khi Nghiễm Nguyên Tử tới.
Thấy hắn ta đến, Vân Nhiễm bình thường một chút, nàng đứng dậy: “Nghiễm Nguyên Tử, trước đó ngươi nói muốn đi theo bản cung, là thật sao?”
Nghiễm Nghiêm Tử lập tức gật đầu: “Người xuất gia không nói dối.”
Hắn thật sự muốn đi theo Vân Nhiễm, nàng gật đầu chỉ vào Yến Kỳ: “Kiểm tra cho ta, rốt cuộc Yến quận vương bị làm sao, chỉ cần ngươi có thể tra ra, bản cung đồng ý, sau này ngươi chính là người của ta.”
“Lão nạp thử xem.”
Trước khi xuất cung, Long Nhất đã nói qua, hắn biết Yến quận vương xảy ra chuyện, hộ quốc công chúa mới mời hắn tới.
Nghiễm Nguyên Tử tuy là tên lừa đảo, nhưng cũng có chút năng lực, không phải kẻ vô danh, chính vì vậy, hắn mới thành cao tăng đắc đạo, nếu không đã sớm bị người ta đánh chết.
Vân Tử Khiếu cùng Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Nghiễm Nguyên Tử, thấy hắn ta nghiêm túc kiểm tra cho Yến Kỳ, quan sát sắc mặt, cuối cùng lấy ra một thanh kiếm đồng nhỏ thả xuống trước mặt Yến Kỳ, phất tay ý bảo mọi người lui xuống. Chính mình rót nội lực vào kiếm, hai mắt nhìn chăm chú niệm phật, lúc đầu thanh kiếm đứng yên sau đó bắt đầu dao động, Nghiễm Nguyên Tử niệm xong một đoạn chú ngữ thanh kiếm tự bay ra khỏi vỏ, xoay một vòng quanh người Yến Kỳ rồi trở lại.
Nghiễm Nguyên Tử đã thu tay lại nhìn Vân Nhiễm cùng Vân Tử Khiếu, nghiêm trọng nói: “Bẩm hộ quốc công chúa, Vân vương gia, Yến quận vương bị mất hồn.”
“Mất hồn?” Vân Nhiễm biến sắc, không biết đây là cái gì, nàng nhìn chằm chằm Nghiễm Nguyên Tử.
“Mất hồn là bệnh gì?”
“Có người dùng cấm thuật, câu mất ba hồn bảy vía của hắn, cho nên hắn mới mất đi ý thức, chỉ còn lại cái xác.”
Vân Nhiễm nghe thấy vậy, trong lòng dâng lên hi vọng, nói nhanh: “Nghiễm Nguyên Tử, nếu ngươi đã biết đây hắn bị mất hồn, có phải sẽ có cách gọi hồn phách của Yến Kỳ về.”
Nghiễm Nguyên Tử lắc đầu: “Tuy rằng lão nạp biết hắn bị mất hồn, nhưng lại không biết hắn trúng loại cấm thuật nào. Nếu tùy tiện gọi hồn, sẽ gọi sai, cho nên bây giờ cần điều tra rõ hắn trúng loại thuạt nào, chỉ cần biết chính xác, tất nhiên lão nạp sẽ toàn lực gọi hồn quận vương trở về.”
Ánh mắt Vân Nhiễm sắc bén, định lao ra ngoài, Vân Tử Khiếu vừa nhìn đã biết nàng muốn đi tìm công chúa Vinh Đức, nên nhanh chóng ngăn lại.
“Nhiễm Nhi, con đi đâu.”
“Con muốn đi tìm tiện nhân kia, nhất định phải hỏi nàng ta đã dùng cấm thuật gì với Yến Kỳ, tiện nhân chết tiệt.”
Vân Nhiễm cắn răng, bây giờ trong đầu nàng có một ý niệm điên cuồng, giết tiện nhân này, nàng chưa từng chấp niệm muốn giết một người đến như vậy.
Vân Tử Khiếu nghiêm túc nói: “Con đi tìm nàng, nàng sẽ nói sao, cấm thuật là nàng hạ, sao nàng có thể nói ra.”
“Ta?”
Vân Nhiễm còn đang định trả lời, quản gia đã dẫn người vội vàng chạy tới bẩm báo: “Vương gia, Yến vương gia cùng người phủ Yến vương đứng trước cửa phủ, bọn họ bắt chúng ta giao Yến quận vương ra, nói có người có thể cứu quận vương.”
Vân Nhiễm lạnh lùng, hung ác lên tiếng: “Bọn họ nói có người cứu được quận vương, là ai?”
“Bọn họ không nói, chỉ nói công chúa giao quận vương ra.”
Vân Nhiễm bước ra ngoài, Vân Tử Khiếu đi theo nàng.
Người phủ Yến vương đứng chặn trước cửa lớn, dẫn đầu là Yến vương phi, còn có Yến Trăn, cùng một đám thị vệ, người người đều khó chịu nhìn Vân Nhiễm.
Yến vương phi trầm giọng nói: “Hộ quốc công chúa, mời ngươi giao con ta ra, để bổn vương phi đưa hắn về phủ chữa trị.”
“Hộ quốc công chúa, đại ca ta là người phủ Yến vương, bây giờ hắn bệnh nặng ngươi lại đưa về phủ Vân vương, nếu hắn xảy ra chuyện gì, phủ các ngươi có chịu trách nhiệm được không.”
Yến Trăn vừa nói xong, Tiêu Ngọc Đình hét lên: “Hộ quốc công chúa ngươi mau giao biểu ca ra đây, chúng ta đã tìm được người cứu hắn, chỉ cần thả người hắn sẽ không sao.”
Vân Nhiễm lạnh lùng nhìm đám người, cuối cùng nhìn Tiêu Ngọc Đình. Bây giờ nàng đã biết Yến Kỳ bị mất hồn, đây không phải là bệnh ai muốn cứu thì cứu, trước tiên phải làm rõ hắn trúng cấm thuật gì. Ngay cả Nghiễm Nguyên Tử cũng không tra ra được, sao người khác có thể biết. Trừ khi người kia chính là kẻ đứng sau ra tay cứu giúp.”
Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc Đình: “Không biết phủ các ngươi mời ai tới cứu Yến Kỳ.”
“Chuyện này ngươi không cần xen vào, tóm tại chúng ta tìm được người có thể cứu hắn, ngươi mau thả biểu ca ra.”
Vân Nhiễm chớp hàng mi dài, lạnh lùng lên tiếng: “Thật xin lỗi, không thể, các vị vẫn nên trở về đi, đừng đứng trước cửa phủ. Nếu dám cản đường, ta không ngại cho người đánh đuổi.”
Nàng tuyệt đối không để nữ nhân kia cứu Yến Kỳ, dù Yến Kỳ tỉnh lại hắn cũng không đồng ý như vậy. Muốn cứu cũng phải là nàng cứu, nàng sẽ không tha cho tiện nhân Vinh Đức.
Tiêu Ngọc Đình không ngờ mình nói có người cứu biểu ca, Vân Nhiễm còn đuổi bọn họ đi.
“Hộ quốc công chúa, ngươi muốn hại chết biểu ca sao, mau giao biểu ca ra đây.”
Yến Trăn cũng đen mặt: “Hộ quốc công chúa, ngươi cho rằng phủ Yến vương chúng ta dễ bị bắt nạt sao, đại ca của ta mắc bệnh nặng, ngươi còn bắt hắn tới phủ Vân vương, ngươi muốn làm gì.”
“Ta muốn làm gì, ngươi quản được sao?”
Vân Nhiễm nhìn Vân Tử Khiếu: “Phụ vương, nếu ai dám chặn cửa nhà mình, người cứ đánh cho con.”
Yến vương phi nghe thấy vậy hét lên: “Hộ quốc công chúa, ngươi đừng khinh người quá đáng, dấu con ta trong phủ làm gì. Ngươi có tư cách gì giữ hắn, dù ngươi là bị hôn thê nhưng chưa cưới gả, nếu con ta xảy ra chuyện gì, ngươi chịu trách nhiệm được sao.”
Vân Nhiễm dừng bước, chầm chậm quay đầu nhìn Yến vương phi, ánh mắt ám lạnh như băng, gằn từng chữ.
“Nếu như hắn thật sự xảy ra chuyện, ta chôn cùng hắn, đã được chưa.”
Nói xong, nàng không thèm nhìn đám người bọn họ đi vào trong.
Tiêu Ngọc Đình hét lên, nàng thật sự bị ép điên rồi, các nàng đã nói có cách cứu biểu ca, vì sao nàng còn không thả người, nữ nhân này muốn hại chết biểu ca sao?
“Vân Nhiễm, ngươi mau thả biểu ca.”
Vân Tử Khiếu âm trầm nhìn đám người phủ Yến vương: “Các ngươi đã nghe thấy chưa, nếu không đi, ta sẽ đuổi cả đám, muốn tự đi hay là để ta đuổi.”
Yến Trăn trừng mắt nhìn Vân Tử Khiếu: “Chẳng lẽ chúng ta sợ các ngươi.”
Vân Tử Khiếu lướt qua hắn nhìn Yến vương phi đứng phía sau: “Yến vương phi vẫn nên tự giải quyết cho tốt, Yến Khang không có ở kinh thành, hình như vương phi lợi hại hơn trước.”
Một câu khiến Yến vương phi tối mặt, Vân Tử Khiếu không phải là người khác, hắn cùng Yến Trăn và tiên đế tình như huynh đệ, nếu ông ta viết thư gửi tới biên qian, Yến Kỳ trở về có thể hưu nàng. Yến vương phi u ám nhìn con mình: “Chúng ta đi.”
Nhưng nàng đi vài bước lại nhìn Vân Tử Khiếu: “Nếu con ta xảy ra chuyện gì, ta sẽ không để yên, phủ các ngươi nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời.”
Yến vương phi dẫn người đi rồi, Vân Tử Khiếu mặc kệ nàng ta, hắn chỉ quan tâm chứng mất hồn của Yến Kỳ có chữa được không. Mặt khác hắn muốn canh chừng nữ nhi, đề phòng nàng nổi giận đi tìm công chúa Vinh Đức, không cẩn thận trúng kế của nữ nhân kia.
Điều Vân Tử Khiếu lo lắng chính là chuyện Vân Nhiễm đang định làm, nàng quyết định dẫn người đi phủ công chúa Vinh Đức, bắt tiện nhân kia khai ra mình dùng loại cầm thuật nào với Yến Kỳ. Nếu không chỉ sợ hắn lành ít dữ nhiều.
Nhưng để nữ nhân kia đưa Yến Kỳ đi, nàng tuyệt đối không đồng ý, ai biết nàng ta sẽ làm gì.
Vân Nhiễm vừa nghĩ tới chuyện này, liền tức giận muốn tận tay giết chết tiện nhân kia.
“Long Nhất, Long Nhị.” Hai ám vệ lắc mình đi ra, Vân Nhiễm dặn dò bọn họ: “Điều một bộ phận thuộc hạ của Yến Kỳ tới đây.”
“Ân, công chúa.”
Hai ám vệ lắc mình lui ra, Vân Tử Khiếu chạy tới, thấy trận thế liền hiểu Vân Nhiễm muốn đi tìm Vinh Đức, ông nhanh chóng ngăn cản: “Nhiễm Nhi, con đừng vội đi tìm Vinh Đức, ai biết nữ nhân kia đặt bẫy gì.”
“Con không quản được nhiều như vậy, bây giờ con chỉ muốn nữ nhân kia khai ra Yến Kỳ trúng loại cấm thuật gì, như vậy mới có thể cứu hắn.”
Vân Tử Khiếu nhìn con mà đau lòng.
Từ sau khi Yến Kỳ xảy ra chuyện, nàng bị đả kích liên tục, nhưng cố gắng chịu đựng không ăn không ngủ, ông thật sự lo nàng không chịu được.
“Nhiễm Nhi?” Vân Tử Khiếu còn muốn khuyên nàng, Lệ Chi lại chạy vội tới, vừa chạy vừa bẩm: “Công chúa, trưởng công chúa đã tỉnh lại.”
“Trưởng công chúa tỉnh.” Vân Nhiễm vui mừng, không biết bà biết những gì, chỉ mong có thể giúp Yến Kỳ, mọi người cùng đến sân của bà.
Trong phòng trưởng công chúa, Dư ma ma kích động: “Công chúa, người đã tỉnh, cảm ơn trời đất, không sao là tốt rồi.”
Đám người Vân Nhiễm đi vào, Vân Nhiễm đi tới bên giường cầm tay bà: “Trưởng công chúa cảm thấy thế nào? Có khỏe không?”
Trưởng công chúa nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, nghe nàng dịu dàng quan tâm, nhớ tới cảnh đêm qua mình bị thương, bà rất sợ, sợ mình không được gặp Vân Nhiễm, gặp con mình, bà còn muốn nhìn con mình thành thân, sinh nhi dưỡng nữ.
“Vân Nhiễm.”
Trưởng công chúa đỏ mắt, có thể nhìn thấy nàng, thật tốt.
Vân Nhiễm nắm tay trưởng công chúa, ôn hòa nói: “Người sao rồi, có chỗ nào không thoải mái?”
Trưởng công chúa lắc đầu: “Ta không sao, ta thật sự vui vẻ.”
Đúng vậy, bà vui vì mình không chết, lại có thể nhìn thấy Nhiễm Nhi.
Vân Nhiễm nhớ tới chuyện Yến Kỳ, thấy công chúa có vẻ tỉnh táo nàng vội hỏi: “Trưởng công chúa, đêm qua người trông Yến Kỳ, đột nhiên đi khỏi, có phải đã phát hiện ra chuyện gì, người đi tìm công chúa Vinh Đức đúng không? Có phải nàng ta làm hại Yến Kỳ.
Vân Nhiễm liên tiếp truy hỏi, trưởng công chúa thở dốc, nhìn dung nhan nàng tiều tụy, mắt đầy tơ máu mà đau lòng. Nắm lấy tay nàng: “Đêm qua ta nhớ tới một chuyện, từ nhỏ Vinh Đức thích tập võ, tiên đế từng mời rất nhiều thầy tới dạy cho nàng. Nàng thông minh cho nên từ nhỏ võ công đã không tệ, có một lần ta phát hiện lúc nàng luyện võ mắt đỏ như máu khiến ta giật cả mình. Ta hỏi, nàng nói ta nhìn nhầm, nhưng sau đó trong cong lại xảy ra chuyện, cứ một thời gian lại mất tích thái giám. Ta bí mật điều tra, phát hiện có người luyện công trong mật đạo, lúc vào phát hiện bên trong có rất nhiều thái giám đã chết, mà lúc Vinh Đức dùng thái giám luyện công, mắt đều đỏ rực, sau lần đó nàng xin ta đừng tiết lộ ra ngoài,nàng cũng cam đoan không luyện loại võ công đó nữa.”
Trưởng công chúa dừng lại nhìn Vân Nhiễm: “Đêm qua nhìn thấy Yến Kỳ, ta nhớ tới tiểu thái giám trong mật đạo, cũng mơ mơ màng màng, nên ta nghi ngờ là Vinh Đức ra tay. Giận giữ đi tìm nàng, chỉ là nàng ta chối không nhận, ta cũng đành thôi, ai ngờ nàng?”
Trưởng công chúa không nói tiếp, bà rất tốt với Vinh Đức, không ngờ đến cuối cùng nàng ta lại nhẫn tâm phái người ám sát bà.
Nghĩ vậy trưởng công chúa liền đau lòng không hiểu, Vân Nhiễm nắm chặt tay bà nói cảm tạ.
“Cảm ơn người trưởng công chúa.”
Vân Nhiễm nhanh chóng đi tới phòng Yến Kỳ, Nghiễm Nguyên Tử vẫn đang ở đó, nàng vội vàng nhìn hắn: “Nghiễm Nguyên Tử, ngươi nói, loại cấm thuật nào khiến mắt người đỏ như máu, dùng mắt để khống chế tâm trí người khác.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Nghiễm Nguyên Tử trầm giọng đám: “Thuật câu hồn.”
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu