Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi
Chương 74: Người Đông Lỗ hèn hạ
“Là công chúa sai ta làm!” Vịnh Nhi bị làm cho sợ đến “Phịch” một tiếng quỳ xuống, “Công chúa nói không để cho người khác tham gia tranh tài, cho nên sẽ làm cho nô tỳ hạ bã đậu! Là công chúa sai nô tỳ làm a!”
“Vịnh Nhi!” Hoàn Nhan Bảo Châu trăm triệu không nghĩ tới Vịnh Nhi lại nhanh như vậy lại bán đứng nàng, “Vịnh Nhi, Bổn cung vẫn đối ngươi không tệ, ngươi vì sao phải vu hãm Bổn cung? Nếu Bổn cung sai ngươi làm, vì sao Bổn cung tự mình còn có thể ăn đồ như vậy!”
Bởi vì buổi sáng ăn sớm một chút, Hoàn Nhan Bảo Châu cũng tiêu chảy, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn thật đáng sợ.
“Người đâu, đem công chúa và cung nữ Vịnh Nhi nhốt lại. Cát Tường, cho người canh giữ chờ tranh tài kết thúc, Bổn vương tra xét lại!”
Phượng Thương cũng không có vào lúc này mà truy cứu chuyện này, chỉ sai Cát Tường mang Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Vịnh Nhi đi, chia ra nhốt lại. Hiện tại hắn để ý nhất chính là đám tuyển thủ thân thể khỏe mạnh, tranh tài lửa sém lông mày, cuộc thi chọn lựa đang ở ngày mai, nhưng nếu tuyển thủ không thể tham gia, vậy thì phiền toái lớn.
“Vương gia, bọn họ chỉ sợ là không thể tham gia trận đấu rồi!” Tấn Mặc lắc đầu, viết toa thuốc làm cho người ta đi lấy thuốc.”Thuốc này quá nặng, ngày mai chắc sẽ không có khí lực, không có biện pháp tham gia trận đấu.”
Cái này thì phiền toái lớn rồi. Tất cả tuyển thủ, chỉ có Hoàn Nhan Khang là hoàn hảo, hiện tại phải làm sao bây giờ!
Mai Hương Viên, Phượng Thương đứng ở bên trong hồng mai, cúi đầu đang tự suy ngẫm về cuộc thi tranh tài.
Phượng Thương tính toán từ trong tay mình rút ra mấy người tham gia cuộc thi, mặc dù như vậy có thể sẽ bại lộ một phần thực lực của hắn, nhưng hiện tại đã không có biện pháp nào, nếu như bình thường, tranh tài thắng thua hắn sẽ không để ý, nhưng là lần này có quan hệ đến hạnh phúc của hắn, bại lộ kệ bại lộ chứ sao! Dù sao, ẩn nhẫn lâu như vậy , cũng nên lộ một chút rồi!
Lúc này, Mộ Dung Thất Thất giẫm lên tuyết đi tới bên cạnh Phượng Thương, theo thói quen dựa vào trong ngực của hắn, “Vương gia, không bằng để cho ta đi tham gia cuộc thi tuyển chọn đi!”
“Khanh Khanh?”
Đối với yêu cầu Mộ Dung Thất Thất nói ra, Phượng Thương có chút giật mình, nhưng ngoài kinh ngạc ra lại có chút ít hiểu ý nghĩ của Mộ Dung Thất Thất.”Khanh Khanh, cuộc thi Tứ quốc tranh bá là cuộc thi không bình thường, chuyện này hãy giao cho ta, ngươi yên tâm, ta nhất định đem quán quân tứ quốc tranh bá cuộc thi đoạt tới cho ngươi!”
“Vương gia!” Mộ Dung Thất Thất nắm lấy tay Phượng Thương, nghiêm túc nhìn hắn, “Vương gia, ta thật lòng muốn tham gia cuộc thi tứ quốc tranh bá! Không phải vì quốc gia vẻ vang, cái vinh dự đó không liên quan ta, ta chỉ là muốn đích thân giành lấy hạnh phúc của ta!”
Chuyện Mộ Dung Thất Thất muốn tham gia cuộc thi tranh bá, Tô Mi cùng Tố Nguyệt không đầy một lát biết rồi, thấy tiểu thư muốn đi, hai người này cũng muốn tham gia, lại bị Mộ Dung Thất Thất ngăn cản.”Được rồi, các ngươi an tĩnh chờ đợi kết quả đi, trừ phi các ngươi hoài nghi năng lực của ta?”
“Tiểu thư, thuộc hạ không dám. Chẳng qua là cho tới bây giờ tiểu thư đi chỗ nào thuộc hạ đều đi theo ở bên cạnh tiểu thư, lần này là cuộc thi tứ quốc tranh bá, không phải chuyện đùa, thuộc hạ nguyện ý đi theo bên cạnh tiểu thư, cho dù là nhiều người biết mặt cũng được!”
Tố Nguyệt bình thừơng trầm ổn an tĩnh, thời khắc mấu chốt lại nói ra được lý do thật ra khiến người nghe cảm thấy rất đúng, bất quá Mộ Dung Thất Thất đã quyết định Tố Nguyệt cùng Tô Mi cầu tình cũng không thể thay đổi. “Ta cùng Vương gia đã nói xong, nếu ta thắng, sẽ đem truy phong nhai làm sính lễ tặng, Vương gia cũng đáp ứng!”
“Tiểu thư ——” Tô Mi bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như vậy, tiểu thư là vì truy phong nhai mới tham gia trận đấu !
“Tốt lắm, các ngươi không cần lo lắng, ta không có việc gì !”
“Không được!” Mặc dù Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, hơn nữa năng lực của nàng đúng là không tầm thường, nhưng lần này Tố Nguyệt cắn răng kiên trì ý nghĩ của mình, “Tiểu thư, Tô Mi phản ứng mau, nếu như ngài muốn đi, phải mang theo Tô Mi, có thuộc hạ phía ngoài làm bảo vệ. Nếu tiểu thư không mang theo Tô Mi, Tố Nguyệt không đáp ứng! Mà các huynh đệ Ma Vực cũng sẽ không đáp ứng!”
Có Tố Nguyệt nói lời này…, Tô Mi cũng kiên trì tới cùng, Mộ Dung Thất Thất cuối cùng không thể làm gì khác hơn là gật đầu, để lại Tô Mi đi cùng mình.
Mộ Dung Thất Thất cố ý tham gia, Phượng Thương mặc dù gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn rất là lo lắng, vẻn vẹn chỉ có hai người Mộ Dung Thất Thất cùng Hoàn Nhan Khang thì không được, suy đi nghĩ lại, liền để cho Như Ý cũng đi theo.
Còn một ngày trước khi cuộc thi tranh bá bắt đầu, tuyển thủ Bắc Chu quốc rốt cục đã xác định xuống—— Mộ Dung Thất Thất, Tô Mi, Hoàn Nhan Khang, Như Ý. Tạm thời là đội ngũ tuyển thủ, còn không biết kết quả sẽ như thế nào .
“Biểu ca, ta biết rồi, nhất định phải bảo vệ Hoàng tẩu an toàn, không để cho nàng rụng một sợi tóc! Ta biết rồi! Ngươi nói tất cả không dưới trăm lần rồi!” Ngày kế, trên đường đi tới cuộc thi, lúc Phượng Thương chuẩn bị mở miệng, Hoàn Nhan Khang lập tức đem ý nghĩ hắn muốn biểu đạt nói tất cả ra.”biểu ca tốt, nàng là vương phi của ngươi nhưng ta là biểu đệ của ngươi a! Làm sao ngươi không quan tâm biểu đệ là ta à!”
“Mạng ngươi lớn!” Phượng Thương nói một câu, đem Hoàn Nhan Khang ngăn đến sít sao .
“Như Ý, thấy được chưa! Vợ còn không có cưới vào cửa đâu, đã sủng ái như vậy, ngày sau chờ biểu tẩu vào phủ, nàng còn không phải là lão Đại Vương Phủ sao?” Hoàn Nhan Khang làm vẻ mặt bất đắc dĩ, nhún vai, thanh âm khoa trương, vẻ mặt lại càng khoa trương.
“Làm sao, Ngũ điện hạ không phục sao?” Mộ Dung Thất Thất ở trong xe ngựa, nghe được thanh âm của Hoàn Nhan Khang, thì vén rèm lên, lộ ra một má lúng đồng tiền xinh xinh.”Vương gia, Ngũ điện hạ cũng trưởng thành rồi, nên kết hôn, tìm người quản hắn đi!”
Mộ Dung Thất Thất vừa nói như vậy, Phượng Thương lập tức rất phối hợp làm bộ như trầm tư, “Khanh Khanh nói rất đúng, chờ trở về ta liền đi tìm cậu ——”
“Đừng, đừng! Ta sai lầm rồi! Ta nhận sai vẫn không được sao!” Hoàn Nhan Khang lập tức bày ra vẻ mặt Khổ Đại thâm cừu, “Biểu tẩu, mới vừa rồi là tiểu đệ đầu óc bị nước vào làm hồ đồ! Là tiểu đệ sai lầm rồi! Lần này tiểu đệ nhất định theo thật sát biểu tẩu phía sau, che chở biểu tẩu chu toàn, một tấc cũng không rời! Về phần chuyện lập gia đình, thì miễn đi, ta còn không có chơi đủ đâu!”
Kể từ khi ở hoàng cung, bị Mộ Dung Thất Thất hãm hại xong, Hoàn Nhan Khang cũng biết cái biểu tẩu này là nữ tử hại người không nháy mắt. Vạn nhất nàng nói với Phượng Thương trở về xin chỉ thị của Hoàn Nhan Liệt, chuẩn bị hoàng tử phi cho hắn, vậy cuộc sống tự do của hắn sẽ không còn! Hắn mới không cần sớm như vậy mà kết hôn, không nên cưới nữ nhân về để bị quản!
“Xì ——” nghe xong Nhan Khang nói như vậy, hơn nữa vẻ mặt hắn cực kỳ khổ sở, Tô Mi cười ra tiếng, đưa tới Hoàn Nhan Khang ghé mắt.
Lúc trước Hoàn Nhan Khang cũng đã gặp Tô Mi, nhưng nàng là tỳ nữ của Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Khang cũng không có cẩn thận chú ý qua, hiện tại vừa nhìn, mới phát hiện cô gái nhỏ này thúy linh , lớn lên khả ái cực kỳ.
“Ngươi cười cái gì?” Hoàn Nhan Khang giục ngựa, đi tới Tô Mi bên cạnh, “Chẳng lẽ ta nói là không đúng sao?”
“Hừ!” Tô Mi hừ nhẹ, ngẩng đầu hất càm lên, “Tiểu thư nhà ta tự nhiên có ta tới bảo vệ, Ngũ điện hạ không cần quan tâm nhiều lắm chuyện này, ngài không gây phiền toái, chúng ta đã a di đà Phật rồi! Chỗ nào có thể trông cậy vào ngươi tới hỗ trợ đây!”
Tô Mi kiêu ngạo, để cho Hoàn Nhan Khang sửng sốt, cô nàng này có ý tứ, rõ ràng là tỳ nữ, nhưng gan lớn như vậy, dám cùng hắn nói chuyện như thế, cũng là so sánh với những người trong cung đó thú vị hơn nhiều.”Ngươi cô gái nhỏ làm sao mà nhanh mồm nhanh miệng như thế! Chẳng lẽ là có kỳ chủ thì có kỳ bộc?”
“Tiểu thư nhà ta tự nhiên là tốt, ta mặc dù ngay cả một phần mười của tiểu thư cũng không bằng, nhưng là so sánh với Ngũ điện hạ, vẫn là dư sức có thừa.”
Tô Mi không thể khiêm nhường mà đối với Mộ Dung Thất Thất ngợi khen, để cho Hoàn Nhan Khang lại càng tò mò. Mộ Dung Thất Thất lúc trước có thể đánh bại Cổ Lệ, đã để cho hắn kinh ngạc, lúc này Tô Mi nhắc tới Mộ Dung Thất Thất, lại càng là vẻ tự hào, đôi chủ tớ này chẳng lẻ còn có cái gì không có bày rõ ra?
Mặc dù nghĩ như vậy, trong miệng Hoàn Nhan Khang nói ra cũng là lời nói mát, “Dừng! Ngươi cũng không nên nói mạnh miệng! Rốt cuộc người nào lợi hại, chúng ta ở trên cuộc thi phân cao thấp đi!”
“So thì so, ai sợ ai!”
Hoàn Nhan Khang “Khiêu khích” đã trực tiếp kích phát ý muốn chiến đấu của Tô Mi , “Người nào đừng thua rồi khóc nhè là tốt rồi! Nếu không đường đường hoàng tử điện hạ, có thể bị mất mặt mũi hết đó!”
“Ngươi!” Hoàn Nhan Khang chỉ vào Tô Mi, “Ngươi” một hồi lâu, cũng không có nói được gì.
Hắn là hoàng tử, người nhìn thấy hắn không phải là cung kính, cúi đầu khom lưng sao? Vừa vặn gặp phải đôi chủ tớ Mộ Dung Thất Thất đây, chủ nhân khi dễ hắn cũng thôi, vì Mộ Dung Thất Thất bên cạnh còn có Phượng Thương làm đại thần, hắn đắc tội không được. Nhưng vì sao người bên cạnh Mộ Dung Thất Thất cũng “Khi dễ” hắn như vậy? Hơn nữa, vì sao hắn bị người ta khi dễ, mà trong lòng còn rất hưng phấn? Trừ khi hắn có khuynh hướng bị ngược đãi? Hoàn Nhan Khang không nói chuyện, Tô Mi đắc ý nở nụ cười, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp bởi vì khí trời lạnh, mà trở nên đỏ bừng, tỏ ra mê người, hợp với ánh mắt đen lúng liếng, Hoàn Nhan Khang nhìn sửng sốt.
“Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy mỹ nữ a!” Thấy Hoàn Nhan Khang cứ nhìn mình chằm chằm, Tô Mi trừng mắt, càng thêm xinh đẹp.
“Đã thấy mỹ nữ, chính là chưa từng thấy hạt tiêu cay như ngươi vậy!” Ngay cả Hoàn Nhan Khang cũng không có tự mình nhận thấy được, trong giọng nói của hắn có chút biến vị. Bất quá, hắn không có phát hiện, cũng không có nghĩa là người khác không có nghe ra.
“Hạt tiêu cay, Tô Mi, cái tên này rất thích hợp với ngươi!” Mộ Dung Thất Thất vẫn đánh giá hai người này, dọc theo đường đi nhìn bọn họ đấu võ mồm , nàng làm sao lại cảm thấy ánh mắt Hoàn Nhan Khang nhìn Tô Mi có chút khác lạ, chẳng lẽ là nàng quá nhạy cảm?
“Tô Mi? Tô Mi ——khởi họa nga mi, tên rất hay, tên rất hay!”
Hoàn Nhan Khang nói như vậy, Tô Mi nhất thời đỏ mặt, vì sao tên của mình từ trong miệng hắn đọc ra, lại có ý nghĩa vậy? Người này miệng lưỡi trơn tru, vừa nhìn chính là Hoa Hoa hoàng tử! Quần áo lụa là thiếu gia! Xem ra nên cho hắn một chút dạy dỗ!
Nghĩ như vậy, Tô Mi nhẹ giọng đi tới sau lưng Hoàn Nhan Khang, trước hết quất vào chân ngựa của Hoàn Nhan Khang. Tuấn mã chấn kinh, dạt chân rồi xoay người về phía trước.
“Ai nha, Hạt tiêu cay, ngươi muốn mưu sát a!” Hoàn Nhan Khang nắm dây cương thật chặc, mặc dù ngoài miệng kêu đến khoa trương, trên tay công phu cũng không kém, chẳng qua là chốc lát, đã khống chế được con ngựa luống cuống, “Lần sau muốn mưu sát cũng nói trước một tiếng, ta sẽ rửa cổ để cắt a!”
“Phi!” Tô Mi đỏ mặt lên, “Đăng đồ tử! Không để ý tới ngươi!” Tô Mi giục ngựa đi tới cạnh xe ngựa, nhỏ giọng cùng Mộ Dung Thất Thất nói chuyện, cũng không có để ý tới Hoàn Nhan Khang.
Nhìn cô gái nhỏ gương mặt thanh tú hé ra hai má hồng hồng, Hoàn Nhan Khang cười lắc đầu. Rốt cuộc cũng là tiểu nha đầu, chịu không được kích thích, có ý tứ, có ý tứ!
Hoàn Nhan Khang không biết, khóe miệng hắn lại không tự chủ hiện lên nụ cười xấu xa, mà nụ cười kia lại bị Mộ Dung Thất Thất thu hết vào mắt.
Không có Tô Mi đấu võ mồm , Hoàn Nhan Khang an tĩnh rất nhiều, mà an tĩnh để cho hắn có chút không quen, nên quay đầu lại nhìn Tô Mi, nhưng đối phương đối với hắn hờ hững, để cho Hoàn Nhan Khang lần đầu tiên có loại cảm giác mất mặt mũi. Lại bị một tiểu tỳ nữ xem thường, xem ra hắn nhất định phải đại triển quyền cước trong cuộc thi mới được!
Trên sân cuộc thi tranh tài, yêu tháp dựng ngoài thành. Vì lần này ra đề mục chính là Đông Lỗ quốc, cho nên địa điểm chọn lựa cuộc thi cũng là Đông Lỗ quốc chọn .
Yêu tháp này ở Phật Đà tự, Phật Đà tự trước kia từng cường thịnh một thời, sau lại bởi vì chiến hỏa mà bị hủy, duy chỉ để lại một ngọn yêu tháp cô linh, cao cao vững trong đám mây.
Lúc này, tứ quốc tuyển thủ đã tới.
Bắc Chu quốccó hai nam hai nữ , Tây kỳ quốc cũng như thế, Nam Phượng quốc trừ Long Đa cùng Hạ Lan Liên Y, còn có năm người, chỉ có Đông Lỗ quốc là người nhiều nhất.
Đông Lỗ quốc tới trễ nhất, hơn nữa tuyển thủ đều ở dịch quán, không có lộ diện, lần này vừa ra tới, quả là cho Mộ Dung Thất Thất thêm kiến thức. Năm mươi người! Tổng cộng năm mươi người!
“Biểu tẩu, thấy không, Đông Lỗ quốc muốn dùng chiến thuật biển người đấy!” Hoàn Nhan Khang cười lạnh một tiếng, “Mỗi lần đều không biết xấu hổ như vậy, muốn dùng thịt đè người sao. Bọn Đông Lỗ quốc chẳng lẽ cứ dùng một chiêu hoài vậy hả?”
“Xì ——” Tô Mi vừa nghe, liền cười. Người này nói chuyện thật biết móc nghéo!
“Mi nhi, cười gì? Đừng sợ bọn họ! Yên tâm, đợi lát nữa ta tự thân xuất mã, lập tức đưa bọn họ toàn bộ bắt vào!” Thấy Tô Mi nét mặt tươi cười như hoa, Hoàn Nhan Khang Hựu đã không nhịn được mà “Đùa giỡn” nàng.
“Hừ! Không cần! Ta chỉ cần theo sát tiểu thư nhà chúng ta là được! Còn có, không được kêu ta Mi nhi, ngươi có nghe hay không!” Tô Mi liếc Hoàn Nhan Khang một cái, đứng ở phía sau Mộ Dung Thất Thất, cái miệng nhỏ nhắn chu chu , hoàn toàn không đem Hoàn Nhan Khang để vào trong mắt.
“Hắc hắc!”
Bị khinh bỉ, Hoàn Nhan Khang lại cười khúc khích , để cho Tô Mi càng cảm thấy đầu óc của Ngũ hoàng tử này có vấn đề.
“Vương gia, nếu cuộc thi tranh tài là do Đông Lỗ quốc ra đề mục, bọn họ có thể tuẫn tư vũ tệ (thiên vị) hay không?” Mộ Dung Thất Thất nhìn trận thế của Đông Lỗ quốc, lại nhìn một chút yêu tháp trước mắt, trong lòng có chút nghi vấn. Đông Lỗ quốc vốn là nhân số đông hơn, nếu như muốn ăn gian, vậy những quốc gia khác không phải là mất tiên cơ sao?
“Chiêu Dương công chúa xin yên tâm, ta có thể bảo đảm chuyện ngươi lo lắng sẽ không phát sinh.”
Không đợi Phượng Thương trả lời, một tiếng nói nam nhân tràn đầy từ tính truyền tới, nhìn lại, có một nam tử áo lam từ nơi không xa đi tới.
Nam tử này mặc áo màu lam giống màu Tấn Mặc yêu thích,nhưng Tấn Mặc là màu lam sắc trời, mà trên người hắn là màu lam thâm thúy như biển rộng. Vạt áo dùng chỉ bạc thêu sóng biển, còn có cá chép đang tung mình, toàn bộ trông rất sống động.
Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, đánh giá người nam nhân này. Lông mày dính vào tóc mai, mắt phượng hẹp dài, khi nhếch môi mỏng, không có yêu nghiệt cùng lãnh ngạo như Phượng Thương, ngược lại hiền hoà, cùng nụ cười ấm áp, nhìn như vô cùng thân thiết.
“Ta là Già Lam, là người lần này ra đề mục. Hôm nay nội dung cuộc thi tranh tài, chính là chỗ Trấn yêu tháp này. Phật có bảy cấp Phật, người có thất tình lục dục, tháp này mỗi một tầng đều có khảo nghiệm khác biệt, có thể bình an tới đỉnh tháp, chính là tuyển thủ lấy được tư cách vào trận chung kết.”
“Không phải đâu!” Lập tức, có người kêu lên, “Tầng bảy, chẳng phải là thất trọng tỷ thí sao? Lần này vòng loại cuộc thi không phải là so đấu bảy trận à! Vạn nhất không có một người thông qua thì làm sao bây giờ?”
“Không ai thông qua?” Già Lam khẽ mỉm cười, khóe miệng giống như hoa quỳnh nở rộ, “Không ai thông qua, vậy thì không có thắng bại, tất cả mọi người đều thua.”
“Làm sao như vậy được!”
Nghe Già Lam vừa nói, tất cả mọi người nghị luận rối rít, từ ngoài tháp căn bản là nhìn không ra nội dung trong tháp , rốt cuộc là cái dạng tranh tài gì, thật là làm cho người hiếu kỳ.
“Vô luận dùng phương pháp gì, bất kể ngươi đánh bại địch nhân hay là đồng đội, chỉ cần ngươi tới đỉnh tháp, đó chính là người thắng!”
Thanh âm Già Lam tràn đầy đầu độc, mà câu kia “Bất kể ngươi đánh bại địch nhân hay là đồng đội” , để cho Mộ Dung Thất Thất chân mày cau lại, “Nghe ý tứ lời ngươi nói, chẳng lẽ là muốn chúng ta tự giết lẫn nhau sao?”
“A ——” thấy Mộ Dung Thất Thất rất nhanh đã bắt được ý tứ giấu diếm trong giọng nói mình, Già Lam không khỏi hướng về phía tiểu nữ nhân này mà càng khắc sâu ý nghĩ , “Công chúa, nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ. Tất cả huyền bí đều ở trong Tháp Lý, công chúa nếu là tuyển thủ dự thi, sao không đi vào thử một lần đây!”
“Không cần ngươi nói, đây là tự nhiên!”
Lúc này, trong lòng Mộ Dung Thất Thất đã đối với thất trọng tháp trong cuộc thi vòng loại này có một loại cảm giác khác lạ. Tháp này, tản ra hơi thở nguy hiểm , bên trong rốt cuộc có cái gì, trừ Già Lam ra ai cũng không biết. Mà trong lời hắn nói mới rồi, rõ ràng có vẻ như xem cuộc vui, chẳng lẽ hắn cũng sẽ trơ mắt nhìn tuyển thủ Đông Lỗ quốc đi chịu chết sao?
“Vào tháp, cửa tháp cũng sẽ bị khóa lại, chỉ có thể đợi có người qua tầng bảy khảo nghiệm, xuất hiện ở đỉnh tháp, cửa tháp mới có thể bị mở ra.” thời điểm nói những lời này, trên mặt Già Lam vẫn duy trì nụ cười ôn hòa như cũ, cười đến giống như Xuân Phong tháng năm, ấm áp , làm cho người ta bị lạc ở nơi trong tươi cười này, hơi mất điểm một chút chính là trong giọng nói hắn có chút ít lạnh lẻo.
Người này trong lời nói rốt cuộc cất giấu ý gì? Long Trạch Cảnh Thiên chân mày cau lại. Nếu như không có người thông qua khảo nghiệm, thì tháp này không phải là sẽ không mở ra nữa, vậy mọi người không phải đều bị vây ở bên trong, chết đói sao? Già Lam có phải ý tứ này hay không?
“Muốn đổi ý , bây giờ còn có thể rút lui được.” Thấy có người chần chờ, Già Lam tiếp tục cười nói, “Nếu như không có người rút lui khỏi, xin mời các vị tuyển thủ vào tháp đi!”
“Khanh Khanh, ngươi không nên đi! Ta cảm thấy được Tháp này không có đơn giản như vậy!” Phượng Thương cũng nhận thấy được Già Lam là một nhân vật nguy hiểm, trong nụ cười của hắn tản ra hơi thở bóng tối, mà Tháp Lý khẳng định không dễ vượt qua.
Thấy Phượng Thương lo lắng cho mình, Mộ Dung Thất Thất rất cảm động, nhưng nàng nếu không đi, để cho Tô Mi bọn họ đi, nàng càng không yên lòng. Hơn nữa, tháp này cũng đã làm Mộ Dung Thất Thất rất hiếu kỳ, trên mặt Già Lam cổ tự tin kia rốt cuộc từ đâu mà đến?Trừ khi Tháp Lý còn có cái gì bí ẩn khác?
“Vương gia, ta không sao , ngươi yên tâm!”
“Khanh Khanh!” Phượng Thương nắm tay Mộ Dung Thất Thất, trong tiềm thức hắn cảm thấy lần chọn lựa cuộc thi này không có đơn giản như vậy, Già Lam rốt cuộc là người nào? Vì sao bên Đông Lỗ quốc cũng không có nhân vật như thế truyền đến? Hơn nữa trong lúc biểu lộ hắn tựa tiếu phi tiếu, tiết lộ ra tin tức nguy hiểm , nếu như Mộ Dung Thất Thất đi vào sau đó có vấn đề thì làm sao bây giờ? “Vương gia, ta sẽ Bình An trở lại !” Mộ Dung Thất Thất đi tới bên Phượng Thương ở trên môi rơi xuống nụ hôn, “Vương gia, chờ ta trở lại!”
Mộ Dung Thất Thất chủ động hôn mình, lại trước nhiều người như vậy, để cho Phượng Thương suýt nữa đỏ mặt. Chẳng qua là không đợi Phượng Thương hôn trả lại, bỗng nhiên cảm giác được trên lưng tê rần, hắn lại bị Mộ Dung Thất Thất điểm huyệt.
“Vương gia, đắc tội! Nhất định phải ngoan ngoãn một chút chờ ta! Chúng ta đi!” Thấy những người của ba quốc gia khác đã vào tháp, Mộ Dung Thất Thất cũng dẫn ba người Hoàn Nhan Khang vào tháp.
Vẫn chờ Mộ Dung Thất Thất vào Tháp Lý, Tấn Mặc mới đưa Phượng Thương giải khai huyệt đạo, vừa giải khai, Tấn Mặc đã bị Phượng Thương níu lên, “Tại sao không ngăn cản nàng? Tại sao không giải huyệt cho Bổn vương!”
“Vương gia, trước công chúng , ngươi cho ta chút mặt mũi đi.” Tấn Mặc ho hai tiếng, mới bị Phượng Thương để xuống .”Vương gia không cần lo lắng, công chúa nhất định sẽ bình an trở lại !” Thấy Phượng Thương muốn đuổi theo Mộ Dung Thất Thất, hắn chặc chẽ đi phía trước đem Phượng Thương ngăn lại.
“Bình An? ! Ngươi có thể bảo đảm sao!”
“Vương gia! Ngươi có thể mỗi lần đụng phải chuyện của vương phi đừng mất đi lý trí được không? Trước tiên làm cho đầu óc thanh tĩnh lại, Nam Lân vương gặp chuyện không hoảng hốt rốt cuộc đi đâu rồi?” Thấy Phượng Thương như vậy, Tấn Mặc cũng nổi giận, bất kể Phượng Thương có vui vẻ hay không, Tấn Mặc cũng đem Phượng Thương kéo qua một bên, “Công chúa nếu không thể Bình An trở lại, ta tự mình chặt đầu của mình chôn cùng với công chúa!”
“Vương gia còn nhớ rõ lúc trước ta nhắc tới đệ tử Liên công tử của sư phụ ta sao? Thật ra thì sư đệ của ta, chính là công chúa, công chúa, chính là Liên công tử.” Thấy Phượng Thương mặt mày khó coi, Tấn Mặc không cách nào khác, chỉ có thể đem thân phận của Mộ Dung Thất Thất thẳng thắn nói ra ngoài, cái này, thật khiến Phượng Thương kinh ngạc.
“Nàng là Liên công tử nổi tiếng trong giang hồ? Liên công tử không phải là nam nhân, không phải là sư đệ ngươi sao?” Thì ra là như vậy, khó trách nàng có thể từ trong tay Vô Cực Cung chạy trốn, còn đánh bại Cổ Lệ. . . . . .
“Vương gia, ta cũng gần đây mới biết. Xin Vương gia yên tâm, buông lỏng tinh thần, chờ công chúa trở lại đây! Chúng ta chỉ cầnkiên nhẫn đợi chờ!”
Có lời nói của Tấn Mặc…, tim Phượng Thương mới hơi bình tĩnh một chút, nhưng lúc này trong lòng hắn càng thêm khiếp sợ. Mộ Dung Thất Thất dĩ nhiên là Liên công tử? Cái tên diệu thủ hồi xuân, nhưng tính cách quái dị, cho tới bây giờ đều”Thấy chết mà không cứu” , chỉ nhìn bệnh nhân có thuận mắt hay không, mới Thi châm bỏ thuốc Liên công tử sao? !
Phượng Thương chờ ở ngoài Trấn Yêu tháp, tuyển thủ dự thi đã vào bên trong tầng tháp thứ nhất.
Trấn yêu tháp toàn bộ dùng cự thạch đựng lên, là một ngọn Thạch tháp, ở trong thạch tháp, căn bản là nghe không được thanh âm phía ngoài. Chờ mọi người sau khi tiến vào, cửa tháp đột nhiên”Răng rắc” một tiếng khép lại, thanh âm nặng nề chấn động trong lòng mọi người.
Không đợi đám tuyển thủ thích ứng hoàn cảnh Tháp Lý, năm mươi người Đông Lỗ quốc đã đem những tuyển thủ tam quốc khác đều vây lại.
“Các ngươi muốn làm cái gì?” Mộ Dung Thanh Liên tay cầm nhuyễn kiếm của mình, nhìn những người Đông Lỗ quốc, bọn họ cả đám đều mắt nhìn chằm chằm vào, mang trên mặt nụ cười hèn hạ, phảng phất bọn họ là sói, mà những tuyển thủ của tam quốc khác là dê con vào miệng sói vậy.
“Ha hả, làm gì? Đương nhiên là giết các ngươi!” Một người cao cao kêu la lên, “Chỉ có các ngươi đều chết hết, thì cuộc thi bốn quốc tranh bá lần này Đông Lỗ quốc chúng ta mới là vô địch!” “Hèn hạ!” Tô Mi há mồm mắng.
“Ha ha ha!” Nghe Tô Mi nói như vậy, tuyển thủ Đông Lỗ quốc nở nụ cười, “Cô nàng, ngươi là lỗ tai điếc hay sao? Mới vừa rồi Già Lam đại nhân nói tranh tài quy tắc, ‘ bất kể đánh bại địch nhân hay là đồng đội, chỉ cần tới đỉnh tháp, đó chính là người thắng ’. Chúng ta dĩ nhiên trước tiên phải đem những thứ chướng ngại như các ngươi giết chết mới đúng a!”
“Thật là vô sỉ!” Tô Mi mắng, “Muốn giết chết chúng ta, còn phải xem các ngươi có bản lãnh này hay không!”
“Đúng! Mi nhi nói rất hay!” Hoàn Nhan Khang cũng kêu lên, “Muốn giết chết tiểu gia, cũng không biết là các ngươi có bản lãnh hay không!”
“Khụ khụ!” Tô Mi hoàn toàn bị đánh bại, không nhịn được quét Hoàn Nhan Khang một cái. Vị gia này trừ một thân quý giá nhìn là hoàng tử,còn lại nhìn không ra chút thân phận hoàng tử. Cô gia nhà mình, đó mới là ưu nhã , thì ngược lại vị hoàng tử điện hạ này mỗi lời ra khỏi miệng đều thô tục, làm sao cũng không giống như là nhi tử của hoàng thượng, trừ phi nhận sai hài tử?
Lời nói của Hoàn Nhan Khang đại biểu tiếng lòng của tam quốc, mặc dù đối phương có năm mươi người, tuyển thủ tam quốc bọn họ cộng lại cùng nhau cũng mới mười lăm người, đối phương là hơn gấp ba lần bọn họ, nhưng là nhân số đại biểu không được vấn đề. Lúc này, bởi vì Đông Lỗ quốc khiêu khích, tuyển thủ tam quốc ngược lại đứng ở chung một chiến tuyến.
Chẳng qua là, người của Đông Lỗ quốc tựa hồ đã sớm ngờ tới tam quốc sẽ đoàn kết, nên không cho bọn hắn có cơ hội hợp tác.
“Giết!” người dẫn đầu Đông Lỗ quốc ra lệnh một tiếng, năm mươi người rút ra vũ khí của mình, phân tán thành ba nhóm, đem tam quốc tuyển thủ chia ra vây quanh ở trong ba vòng.”Chia nhau làm việc!”
“Cũng là giỏi tính toán!” Mộ Dung Thất Thất nhìn bốn người bọn họ bị mười mấy tuyển thủ Đông Lỗ quốc vây quanh.
“Biểu tẩu, những thứ tôm nhỏ này, để cho ta là được, ngươi nghỉ ngơi ——”
Không đợi Hoàn Nhan Khang nói xong, Tô Mi quát lên”Che miệng” , tự mình che miệng lại, đem một bọc bụi màu lam hướng người Đông Lỗ quăng.
Những người Đông lỗ kia không kịp che miệng, hít bụi vào, toàn bộ xụi lơ nằm trên mặt đất.
“Băng quả!” Tô Mi vỗ tay phát ra tiếng, cau mày hướng Hoàn Nhan Khang làm mặt quỷ, đi tới bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, “Tiểu thư, làm xong rồi! May mà tiểu thư có dự kiến trước, để cho ta ở trước trận chuẩn bị vài thứ, nếu không bị những thứ tinh trùng lên não này hãm hại rồi, còn không biết chết như thế nào!”
“Oa oa wow!” Hoàn Nhan Khang không biết Tô Mi quăng độc gì, chẳng qua là ngửi thấy được một trận mùi hoa, mười ba người vây công bọn họ toàn bộ ngã xuống, độc này cũng thật sự quá lợi hại đi!
“Mi nhi, thuốc này ngươi mua chổ nào? Ngày khác ta cũng muốn mua một bọc, xem ai không vừa mắt thì ném người đó!”
Hoàn Nhan Khang lời vừa nói ra…, bị Tô Mi trực tiếp xem như hắn lảm nhảm, lười phản ứng với Hoàn Nhan Khang, Tô Mi trực tiếp rút chủy thủ, đi tới bên người đám người Đông lỗ đang té xỉu.
Cái này chỉ khiến người ngất đi, không đủ để trừng phạt bọn họ không biết kính trọng đối với tiểu thư, Tô Mi xem ra, những thứ người tâm địa ác độc như Đông lỗ này hoàn toàn không có cần thiết giữ lại!
“Sưu sưu sưu!” chủy thủ trong tay Tô Mi giống như lưỡi hái thu hoạch lúa mạch, chính xác không có sai lầm xẹt qua yết hầu những người này, máu tươi ồ ồ chảy, không đầy một lát trong không khí đã nhiễm mùi vị máu tanh.
Mười ba người, chẳng qua chỉ trong thời gian nháy mắt, đã chặt đứt tánh mạng trong tay Tô Mi.
“Ách ——” nhìn chủy thủ nhuốm máu trong tay Tô Mi, Hoàn Nhan Khang hoàn toàn ngây người. Đao pháp của nàng vô cùng tốt, hạ thủ cực nhanh cực chuẩn, hơn nữa, cô nàng này thật sự là quá ác chỉ một đao là trí mạng. giết những người Đông lỗ đang ở trước mặt nàng, hoàn toàn tựa như giết con gà con vậy.
“Sùng sục ——” Hoàn Nhan Khang nuốt nuốt nước miếng, sờ sờ cổ họng của mình, không nhịn được mà rùng mình một cái. Hạt tiêu cay thật đúng là sắc bén danh phù kỳ thực a!
Không chỉ Hoàn Nhan Khang, Như Ý cũng bị dọa. Tô Mi biết võ Như Ý cũng không có nghĩ tới.
Vốn cho rằng Vương Phi là mỹ nhân mềm mại, nhưng ngày đó thủ đoạn Mộ Dung Thất Thất trêu đùa Cổ Lệ, đã lập tức phá vỡ ấn tượng này. Vốn cho là hai tỳ nữ bên cạnh Mộ Dung Thất Thất ôn nhu ngọt ngào, bây giờ nhìn một màn này, Như Ý hoàn toàn giác ngộ! Nữ nhân có thể đi theo bên cạnh Vương Phi, cũng không đơn giản, thì sao có thể là hạng người hời hợt đây!
Thấy Hoàn Nhan Khang cùng Như Ý giống như nhìn người ngoài hành tinh mà đánh giá nàng cùng Tô Mi, Mộ Dung Thất Thất mở miệng cười, “Làm sao, bị dọa ?”
“Biểu tẩu, ta quá sùng bái ngươi! Sau này tiểu đệ theo biểu tẩu lăn lộn!” Nhìn Tô Mi xong lại nhìn Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Khang hoàn toàn hiểu một cái đạo lý, mọi người đi theo Mộ Dung Thất Thất lăn lộn đều rất mạnh mẽ a. Tỷ như Tô Mi, nhìn hoạt bát nóng bỏng, thật ra thì giết người không chút bẩn thỉu, thật là đẹp đến ngây người!
“Theo tiểu thư nhà lăn lộn? Trước muốn qua cửa ải của ta đã! Bên cạnh Tiểu thư nhà ta cũng không giữ phế vật!” Tô Mi hừ nhẹ, trên dưới lướt qua Hoàn Nhan Khang, tựa hồ muốn nói”Ngươi có tư cách sao?”
“Ngươi không tin tiểu gia! Ngươi xem thường ta!” Bị Tô Mi miệt thị, hoàn toàn chọc giận tự ái nam nhân của Hoàn Nhan Khang, “Ngươi chờ xem! đòn sát thủ của Tiểu gia còn không có sử dụng đâu, đợi lát nữa mở to mắt của ngươi nhìn cho rõ ràng!”
Hoàn Nhan Khang mở miệng một tiếng là tiểu gia, thì ở chỗ phía sau đã có người đánh tới, “Cẩn thận!” Tô Mi mở miệng nhắc nhở, nhưng chậm một bước, đại đao trong tay đối phương đã giơ lên, bổ về phía bả vai Hoàn Nhan Khang. “Vô sỉ! Thế nhưng đánh lén!” Hoàn Nhan Khang không chút hoang mang, thân thể lui về phía sau, lưng quay về phía người này, bảo kiếm trong tay lại trực tiếp đâm vào bụng của hắn, “Đi chết đi!” Nhấc chân, một cước đem người này đá văng, Kiếm cũng thuận thế rút lại, người nọ máu tươi phun hắn một thân.
“Ta kháo, bẩn đã chết!” Thấy y phục mình bị nhuộm đỏ, Hoàn Nhan Khang mang vẻ mặt chán ghét, vội vàng nhảy ra, sợ sẽ lây dính huyết khí.
Hoàn Nhan Khang không có chuyện gì, Tô Mi thở phào nhẹ nhỏm. Người này nhìn một dạng đúng là con nhà giàu, công phu cũng không kém, ít nhất có thể tự vệ!
“Như thế nào, Tiểu Mi nhi, có phải say mê tiểu gia đẹp trai kiếm pháp giỏi hay không?” Thấy Tô Mi đầu mày buông lỏng, trong lòng Hoàn Nhan Khang vui mừng, cười đưa tới, giống như đứa trẻ đòi hỏi kẹo ngọt, cười đến vui vẻ.
“Cắt ——công phu như mèo quào của ngươi kia, đợi lát nữa đừng bắt ta đoạn hậu cho ngươi là tốt rồi!”
“Tiểu Mi nhi, ngươi nói như vậy thật ra là quá làm tổn thương một đại nam nhân như ta!” Đang nói chuyện Hoàn Nhan Khang lại giết chết hai kẻ đánh lén, “Thuốc ngươi mới dùng vừa rồi có còn hay không? Ném một bọc nữa đi! Đem bọn họ đánh xỉu chúng ta lên đỉnh tháp đi!”
“Không có .” Tô Mi nhún nhún vai, “Ngươi cho rằng ‘ Lam Sắc Yêu Cơ ’ rất rẻ sao? Ta đã xài năm trăm lượng bạc trắng mới mua được, còn phải thông qua quan hệ với người quen mới đưa cho ta! Ngươi muốn, ta bán rẻ cho ngươi một chút đi, ta lấy một trăm lượng phí, tổng cộng sáu trăm lượng tốt lắm!”
“Sáu trăm! Ngươi làm thịt người a! Chủ Tử ta của ngươi có tiền như vậy, lúc trước không phải là đòi mười vạn hoàng kim của một tên ngu ngốc sao, ngươi lấy một chút không phải được à?”
“Đó là của tiểu thư ! Không phải là của ta! Ngươi rốt cuộc có hiểu hay không a!”
Đang cùng người Đông lỗ đánh nhau Hạ Lan Liên Y vừa nghe mình thành người ngu ngốc trong miệng Hoàn Nhan Khang, vừa phân thần, suýt nữa bị chém đả thương.
Né tránh xong, Hạ Lan Liên Y một kiếm chém người này, cũng phẫn hận nhìn Mộ Dung Thất Thất bên kia một cái. Bị ép đi mười vạn hoàng kim, làm hại tiền của hắn quay vòng không được, còn vô duyên vô cớ mất đi một tuyển thủ, những điều này là do Mộ Dung Thất Thất làm chuyện tốt!
Mà tuyển thủ Tây kỳ quốc bên này, phối hợp rất tốt, bình tĩnh, cho nên Long Trạch Cảnh Thiên mới có càng nhiều lực chú ý tới Mộ Dung Thất Thất bên kia, nghe Tô Mi nhắc tới “Lam Sắc Yêu Cơ” , Long Trạch Cảnh Thiên chân mày cau lại.
“Lam Sắc Yêu Cơ” nghe nói xuất xứ từ Ma Vực, là Độc Tiên Nhi phối trí . Lúc trước khi nhìn đến Mộ Dung Thất Thất khiêu vũ thời điểm, hắn đã đem Mộ Dung Thất Thất xem làm Độc Tiên Nhi, sau lại hồi tưởng đến dung mạo của Mộ Dung Thất Thất, mới phát hiện dung mạo hai người này hoàn toàn khác biệt một trời một vực, thật không biết hắn lúc ấy làm sao lại đem hai người này cho rằng một người .
Hiện tại, trong tay Tô Mi “Lam sắc Yêu Cơ” là mua, thì càng thêm chứng minh Mộ Dung Thất Thất không phải là Độc Tiên Nhi.
Nếu như Mộ Dung Thất Thất là Độc Tiên Nhi, nàng chỉ cần đi lên sẽ đem những người này mê đảo, lấy thủ đoạn Độc Tiên Nhi giết người, đừng nói vây công bọn họ mười mấy người, cho dù đối phó tất cả tuyển thủ Đông Lỗ quốc cũng không cần dùng cách thức phức tạp như thế đnày!
Long Trạch Cảnh Thiên là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, hắn không biết, những lời này là Tô Mi cố ý nói cho hắn nghe . Kể từ khi cùng Cổ Lệ quyết đấu, ngày đó bị Long Trạch Cảnh Thiên nhận thức thành Độc Tiên Nhi sau, Mộ Dung Thất Thất vẫn muốn bỏ đi ý nghĩ này của hắn, cho nên mới có một màn hôm nay.
tuyển thủ Đông Lỗ quốc thấy người của bọn họ vây công Mộ Dung Thất Thất chỉ trong chốc lát đã bị Tô Mi giết chết, lại từ những nhóm người khác rút đi một chút để đặc biệt đối phó bên này.
Thấy lại có người tới đây bao vây, khóe miệng Hoàn Nhan Khang lộ ra một nụ cười xấu xa, ánh mắt cũng trở nên sắc bén , “Như Ý, mới vừa rồi để cho tiểu cô nương đoạt trước, hai người chúng ta là đại nam nhân quả thật mất hết mặt mũi rồi! Hiện tại những người này là của chúng ta , đừng để cho tiểu cô nương người ta xem thường chúng ta!”
Đối với Hoàn Nhan Khang an bài, Như Ý phi thường hài lòng. Lúc trước Tô Mi chẳng qua là thủ đoạn nho nhỏ đã làm cho mười mấy người kia, toàn bộ đến gặp Diêm vương, hai người nam nhân bọn họ ngược lại không có việc gì, làm sao đều cảm thấy có chút mất mặt, hiện tại lại có người đến chịu chết, lần này cũng không thể để cho Tô Mi giành trước, bọn họ là nam nhân, không thể núp ở sau lưng nữ nhân hưởng thụ.
“Ta nghe điện hạ !”
Hai người này nam nhân đạt thành nhất trí sau, kiếm trong tay múa càng thêm sáng lạng. Như Ý là thiếp thân thị vệ của Phượng Thương, có thể bảo vệ Phượng Thương, công phu tự nhiên không tầm thường, về phần Hoàn Nhan Khang, mặc dù nhìn qua lưu manh bĩ khí, luôn là hỉ hả không đứng đắn, nhưng thời khắc mấu chốt, hắn hạ thủ cũng vô cùng sắc bén.
Có nam nhân tự tiến lên làm tiên phong, Mộ Dung Thất Thất dứt khoát thối lui đứng xem cuộc vui. Cũng là Tô Mi muốn động thủ, nhưng hai người kia chưa cho nàng cơ hội, đem nàng nóng đến phát cáu.
“Chờ xem! Phía trên này còn có sáu tầng, một tầng đi quá, còn có thời điểm bận rộn, hiện tại trước hết giữ lại thể lực đã.” Thấy Tô Mi tay ngứa ngáy, Mộ Dung Thất Thất nở nụ cười.
“Dạ! Ta nghe tiểu thư !”
Ước chừng qua nửa canh giờ, đánh nhau ở lầu một mới hoàn toàn dừng lại. Trừ Mộ Dung Thất Thất bên này bốn người lông tóc không tổn hao gì, những tuyển thủ khác của hai nước kia cũng có người bị thương, mà người Đông Lỗ quốc chết hơn phân nửa, chỉ có sáu người vứt bỏ vũ khí đầu hàng.
Hoàn Nhan Khang vốn là muốn nhân cơ hội giết sáu người này, cuối cùng ở thời khắc trước mắt bị Mộ Dung Thất Thất ngăn cản.
“Biểu tẩu, những người này giết là tốt rồi, tại sao còn muốn giữ lại bọn họ?” Vừa nghĩ tới hành vi ti tiện của Đông Lỗ quốc, Hoàn Nhan Khang tức giận bốc lên. Nếu không phải Mộ Dung Thất Thất có dự kiến trước, chuẩn bị độc dược, bọn họ nói không chừng sẽ cùng tuyển thủ của hai nước khác giống nhau, có người chết hay bị thương. Trước khi đến hắn đã đáp ứng Phượng Thương, bảo vệ Mộ Dung Thất Thất, không để cho nàng có bất kỳ tổn thương nào. Nếu là lần này vạn nhất Mộ Dung Thất Thất có cái gì sơ xuất, hắn làm sao hướng biểu ca giao phó? Cho nên, những người này đáng chết!
“Lầu này đi lên còn không biết có cái gì chờ chúng ta, không bằng để cho bọn họ đi dò đường. Vừa lúc một tầng lầu một người. . . . . .”
Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, Hoàn Nhan Khang lập tức hiểu , gương mặt đẹp trai lập tức mi phi sắc vũ , “Biểu tẩu, ngươi thật là ác a! Điểm quan trọng như vậy cũng có thể nghĩ ra được, tiểu đệ thật là bội phục ngươi a!”
“uy uy uy! Ngươi nói cái gì đây! Tiểu thư nhà ta cái này gọi là thông minh, đây là trí khôn, ngươi có hiểu hay không!” Thấy Hoàn Nhan Khang lên tiếng nói xấu đối với Mộ Dung Thất Thất, Tô Mi lại nhảy ra ngoài, “Tiểu thư nhà ta mới không giống người tứ chi phát triển, đầu óc ngu si đâu!”
“Ngươi nói ta tứ chi phát triển, đầu óc ngu si!” Hoàn Nhan Khang chỉ vào cái mũi của mình, vẻ mặt bất khả tư nghị, “Hừ! Ta anh tuấn đẹp trai, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nam nhân tập trung tiêu sái cùng trí khôn tồn tại sẽ không cùng một cái tiểu cô nương gia không chấp nhặt! Đi! Lên lầu hai!”
Mộ Dung Thất Thất cũng không có đi theo phía sau Hoàn Nhan Khang, mà là đi tới bên cạnh Bạch Ức Nguyệt. Mới vừa rồi đánh nhau thời điểm Bạch Ức Nguyệt tay trái bị bảo kiếm quẹt làm bị thương, lúc này đang chảy máu.
“Đây là kim sang dược! Vết thương của ngươi không sâu sớm một chút thoa thuốc cầm máu, sau này cũng sẽ không lưu lại vết sẹo!” Mộ Dung Thất Thất xé vải trắng vì Bạch Ức Nguyệt băng bó thì bị Mộ Dung Thanh Liên ngăn lại.
“Chờ một chút! Ngươi nói đây là kim sang dược thì chính là kim sang dược sao? Ai biết ngươi có hảo tâm hay không a! Vạn nhất là độc dược làm sao bây giờ?” Lời của Mộ Dung Thanh Liên chanh chua, ở trong lầu một an tĩnh lộ ra vẻ chói tai.
“Lòng người khó dò, những người khác a, muốn lấy được quán quân cuộc thi tứ quốc tranh bá thật là muốn điên rồi! Bởi vì … quan hệ đến hôn nhân của chính nàng a! Không có bắt được quán quân, thì không thể lập gia đình, vậy đến lúc đó có thể bị mắc cở chết người! Cho nên a, nói không chừng người nào đó sẽ vì vậy mà làm ra một chút chuyện thương tổn người! Bạch tiểu thư ngươi vẫn cẩn thận thì tốt hơn, không nên dễ dàng tin người!”
Nghe lời nói của Mộ Dung Thanh Liên…, Bạch Ức Nguyệt khẽ mỉm cười, “Đa tạ Mộ Dung tiểu thư quan tâm, Chiêu Dương công chúa là bằng hữu của ta, nhân phẩm của nàng như thế nào, ta vô cùng rõ ràng . Chiêu Dương công chúa làm việc là quang minh lỗi lạc, không giống những người khác, chỉ biết ám tiển đả thương người. Ta tin tưởng Chiêu Dương công chúa chắc là không hại ta! Công chúa, tay ta không có phương tiện, phiền toái ngươi giúp ta bôi thuốc băng bó!”
Lời của Bạch Ức Nguyệt…, giống như cho Mộ Dung Thanh Liên một bạt tai, làm cho nàng lúc này xuống đài không được, mặt lúc xanh lúc đỏ, “Thật là hảo tâm bị xem như lòng lang dạ thú! Bạch tiểu thư đừng tin sai lầm người, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp!”
“Cái này cũng không nhọc đến Mộ Dung tiểu thư quan tâm, ta vẫn tin tưởng không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Hành động ngay thẳng, sẽ không sợ ma quỷ.”
Bạch Ức Nguyệt cùng Mộ Dung Thanh Liên hai người vừa đi thời gian, Mộ Dung Thất Thất đã cẩn thận ở trên tay Bạch Ức Nguyệt bôi một tầng màu xanh cỏ thuốc. Lập tức, một trận mùi thơm ngát hoa sen truyền ra, mà làn da vốn rát đau của nàng, bỗng bị bao bọc trong cảm giác mát mẻ.
Nghe thấy mùi vị thuốc, Lý Vân Khanh bu lại, đợi nhìn kỹ màu sắc sau, Lý Vân Khanh kinh hô, “Kim sang dược này chẳng lẽ là ‘ Liên sinh ’ mà Liên công tử chế? Nghe nói Liên sinh là Liên cong tử nghiên cứu chế tạo mà thành, vô luận cái vết sẹo gì, chỉ cần mỗi ngày thoa qua, không ra nửa tháng da sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu, là kim sang dược cực phẩm, ngàn vàng khó cầu!”
“Đúng vậy! Ánh mắt Biểu thiếu gia thật là tốt!” lúc Tô Mi nói lời này, cố ý quét mắt Mộ Dung Thanh Liên, “Rốt cuộc quả là thế gia đại công tử, ánh mắt thật tốt, không giống như có người, hoàn toàn không biết hàng, còn mở mắt nói lời bịa đặt, hướng người ta giội nước bẩn!”
“Ngươi! Tiện tỳ này, nơi này nào có chỗ cho ngươi nói chuyện!” Mộ Dung Thanh Liên vung lên tay hướng lên mặt của Tô Mi!
“Vịnh Nhi!” Hoàn Nhan Bảo Châu trăm triệu không nghĩ tới Vịnh Nhi lại nhanh như vậy lại bán đứng nàng, “Vịnh Nhi, Bổn cung vẫn đối ngươi không tệ, ngươi vì sao phải vu hãm Bổn cung? Nếu Bổn cung sai ngươi làm, vì sao Bổn cung tự mình còn có thể ăn đồ như vậy!”
Bởi vì buổi sáng ăn sớm một chút, Hoàn Nhan Bảo Châu cũng tiêu chảy, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn thật đáng sợ.
“Người đâu, đem công chúa và cung nữ Vịnh Nhi nhốt lại. Cát Tường, cho người canh giữ chờ tranh tài kết thúc, Bổn vương tra xét lại!”
Phượng Thương cũng không có vào lúc này mà truy cứu chuyện này, chỉ sai Cát Tường mang Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Vịnh Nhi đi, chia ra nhốt lại. Hiện tại hắn để ý nhất chính là đám tuyển thủ thân thể khỏe mạnh, tranh tài lửa sém lông mày, cuộc thi chọn lựa đang ở ngày mai, nhưng nếu tuyển thủ không thể tham gia, vậy thì phiền toái lớn.
“Vương gia, bọn họ chỉ sợ là không thể tham gia trận đấu rồi!” Tấn Mặc lắc đầu, viết toa thuốc làm cho người ta đi lấy thuốc.”Thuốc này quá nặng, ngày mai chắc sẽ không có khí lực, không có biện pháp tham gia trận đấu.”
Cái này thì phiền toái lớn rồi. Tất cả tuyển thủ, chỉ có Hoàn Nhan Khang là hoàn hảo, hiện tại phải làm sao bây giờ!
Mai Hương Viên, Phượng Thương đứng ở bên trong hồng mai, cúi đầu đang tự suy ngẫm về cuộc thi tranh tài.
Phượng Thương tính toán từ trong tay mình rút ra mấy người tham gia cuộc thi, mặc dù như vậy có thể sẽ bại lộ một phần thực lực của hắn, nhưng hiện tại đã không có biện pháp nào, nếu như bình thường, tranh tài thắng thua hắn sẽ không để ý, nhưng là lần này có quan hệ đến hạnh phúc của hắn, bại lộ kệ bại lộ chứ sao! Dù sao, ẩn nhẫn lâu như vậy , cũng nên lộ một chút rồi!
Lúc này, Mộ Dung Thất Thất giẫm lên tuyết đi tới bên cạnh Phượng Thương, theo thói quen dựa vào trong ngực của hắn, “Vương gia, không bằng để cho ta đi tham gia cuộc thi tuyển chọn đi!”
“Khanh Khanh?”
Đối với yêu cầu Mộ Dung Thất Thất nói ra, Phượng Thương có chút giật mình, nhưng ngoài kinh ngạc ra lại có chút ít hiểu ý nghĩ của Mộ Dung Thất Thất.”Khanh Khanh, cuộc thi Tứ quốc tranh bá là cuộc thi không bình thường, chuyện này hãy giao cho ta, ngươi yên tâm, ta nhất định đem quán quân tứ quốc tranh bá cuộc thi đoạt tới cho ngươi!”
“Vương gia!” Mộ Dung Thất Thất nắm lấy tay Phượng Thương, nghiêm túc nhìn hắn, “Vương gia, ta thật lòng muốn tham gia cuộc thi tứ quốc tranh bá! Không phải vì quốc gia vẻ vang, cái vinh dự đó không liên quan ta, ta chỉ là muốn đích thân giành lấy hạnh phúc của ta!”
Chuyện Mộ Dung Thất Thất muốn tham gia cuộc thi tranh bá, Tô Mi cùng Tố Nguyệt không đầy một lát biết rồi, thấy tiểu thư muốn đi, hai người này cũng muốn tham gia, lại bị Mộ Dung Thất Thất ngăn cản.”Được rồi, các ngươi an tĩnh chờ đợi kết quả đi, trừ phi các ngươi hoài nghi năng lực của ta?”
“Tiểu thư, thuộc hạ không dám. Chẳng qua là cho tới bây giờ tiểu thư đi chỗ nào thuộc hạ đều đi theo ở bên cạnh tiểu thư, lần này là cuộc thi tứ quốc tranh bá, không phải chuyện đùa, thuộc hạ nguyện ý đi theo bên cạnh tiểu thư, cho dù là nhiều người biết mặt cũng được!”
Tố Nguyệt bình thừơng trầm ổn an tĩnh, thời khắc mấu chốt lại nói ra được lý do thật ra khiến người nghe cảm thấy rất đúng, bất quá Mộ Dung Thất Thất đã quyết định Tố Nguyệt cùng Tô Mi cầu tình cũng không thể thay đổi. “Ta cùng Vương gia đã nói xong, nếu ta thắng, sẽ đem truy phong nhai làm sính lễ tặng, Vương gia cũng đáp ứng!”
“Tiểu thư ——” Tô Mi bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như vậy, tiểu thư là vì truy phong nhai mới tham gia trận đấu !
“Tốt lắm, các ngươi không cần lo lắng, ta không có việc gì !”
“Không được!” Mặc dù Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, hơn nữa năng lực của nàng đúng là không tầm thường, nhưng lần này Tố Nguyệt cắn răng kiên trì ý nghĩ của mình, “Tiểu thư, Tô Mi phản ứng mau, nếu như ngài muốn đi, phải mang theo Tô Mi, có thuộc hạ phía ngoài làm bảo vệ. Nếu tiểu thư không mang theo Tô Mi, Tố Nguyệt không đáp ứng! Mà các huynh đệ Ma Vực cũng sẽ không đáp ứng!”
Có Tố Nguyệt nói lời này…, Tô Mi cũng kiên trì tới cùng, Mộ Dung Thất Thất cuối cùng không thể làm gì khác hơn là gật đầu, để lại Tô Mi đi cùng mình.
Mộ Dung Thất Thất cố ý tham gia, Phượng Thương mặc dù gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn rất là lo lắng, vẻn vẹn chỉ có hai người Mộ Dung Thất Thất cùng Hoàn Nhan Khang thì không được, suy đi nghĩ lại, liền để cho Như Ý cũng đi theo.
Còn một ngày trước khi cuộc thi tranh bá bắt đầu, tuyển thủ Bắc Chu quốc rốt cục đã xác định xuống—— Mộ Dung Thất Thất, Tô Mi, Hoàn Nhan Khang, Như Ý. Tạm thời là đội ngũ tuyển thủ, còn không biết kết quả sẽ như thế nào .
“Biểu ca, ta biết rồi, nhất định phải bảo vệ Hoàng tẩu an toàn, không để cho nàng rụng một sợi tóc! Ta biết rồi! Ngươi nói tất cả không dưới trăm lần rồi!” Ngày kế, trên đường đi tới cuộc thi, lúc Phượng Thương chuẩn bị mở miệng, Hoàn Nhan Khang lập tức đem ý nghĩ hắn muốn biểu đạt nói tất cả ra.”biểu ca tốt, nàng là vương phi của ngươi nhưng ta là biểu đệ của ngươi a! Làm sao ngươi không quan tâm biểu đệ là ta à!”
“Mạng ngươi lớn!” Phượng Thương nói một câu, đem Hoàn Nhan Khang ngăn đến sít sao .
“Như Ý, thấy được chưa! Vợ còn không có cưới vào cửa đâu, đã sủng ái như vậy, ngày sau chờ biểu tẩu vào phủ, nàng còn không phải là lão Đại Vương Phủ sao?” Hoàn Nhan Khang làm vẻ mặt bất đắc dĩ, nhún vai, thanh âm khoa trương, vẻ mặt lại càng khoa trương.
“Làm sao, Ngũ điện hạ không phục sao?” Mộ Dung Thất Thất ở trong xe ngựa, nghe được thanh âm của Hoàn Nhan Khang, thì vén rèm lên, lộ ra một má lúng đồng tiền xinh xinh.”Vương gia, Ngũ điện hạ cũng trưởng thành rồi, nên kết hôn, tìm người quản hắn đi!”
Mộ Dung Thất Thất vừa nói như vậy, Phượng Thương lập tức rất phối hợp làm bộ như trầm tư, “Khanh Khanh nói rất đúng, chờ trở về ta liền đi tìm cậu ——”
“Đừng, đừng! Ta sai lầm rồi! Ta nhận sai vẫn không được sao!” Hoàn Nhan Khang lập tức bày ra vẻ mặt Khổ Đại thâm cừu, “Biểu tẩu, mới vừa rồi là tiểu đệ đầu óc bị nước vào làm hồ đồ! Là tiểu đệ sai lầm rồi! Lần này tiểu đệ nhất định theo thật sát biểu tẩu phía sau, che chở biểu tẩu chu toàn, một tấc cũng không rời! Về phần chuyện lập gia đình, thì miễn đi, ta còn không có chơi đủ đâu!”
Kể từ khi ở hoàng cung, bị Mộ Dung Thất Thất hãm hại xong, Hoàn Nhan Khang cũng biết cái biểu tẩu này là nữ tử hại người không nháy mắt. Vạn nhất nàng nói với Phượng Thương trở về xin chỉ thị của Hoàn Nhan Liệt, chuẩn bị hoàng tử phi cho hắn, vậy cuộc sống tự do của hắn sẽ không còn! Hắn mới không cần sớm như vậy mà kết hôn, không nên cưới nữ nhân về để bị quản!
“Xì ——” nghe xong Nhan Khang nói như vậy, hơn nữa vẻ mặt hắn cực kỳ khổ sở, Tô Mi cười ra tiếng, đưa tới Hoàn Nhan Khang ghé mắt.
Lúc trước Hoàn Nhan Khang cũng đã gặp Tô Mi, nhưng nàng là tỳ nữ của Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Khang cũng không có cẩn thận chú ý qua, hiện tại vừa nhìn, mới phát hiện cô gái nhỏ này thúy linh , lớn lên khả ái cực kỳ.
“Ngươi cười cái gì?” Hoàn Nhan Khang giục ngựa, đi tới Tô Mi bên cạnh, “Chẳng lẽ ta nói là không đúng sao?”
“Hừ!” Tô Mi hừ nhẹ, ngẩng đầu hất càm lên, “Tiểu thư nhà ta tự nhiên có ta tới bảo vệ, Ngũ điện hạ không cần quan tâm nhiều lắm chuyện này, ngài không gây phiền toái, chúng ta đã a di đà Phật rồi! Chỗ nào có thể trông cậy vào ngươi tới hỗ trợ đây!”
Tô Mi kiêu ngạo, để cho Hoàn Nhan Khang sửng sốt, cô nàng này có ý tứ, rõ ràng là tỳ nữ, nhưng gan lớn như vậy, dám cùng hắn nói chuyện như thế, cũng là so sánh với những người trong cung đó thú vị hơn nhiều.”Ngươi cô gái nhỏ làm sao mà nhanh mồm nhanh miệng như thế! Chẳng lẽ là có kỳ chủ thì có kỳ bộc?”
“Tiểu thư nhà ta tự nhiên là tốt, ta mặc dù ngay cả một phần mười của tiểu thư cũng không bằng, nhưng là so sánh với Ngũ điện hạ, vẫn là dư sức có thừa.”
Tô Mi không thể khiêm nhường mà đối với Mộ Dung Thất Thất ngợi khen, để cho Hoàn Nhan Khang lại càng tò mò. Mộ Dung Thất Thất lúc trước có thể đánh bại Cổ Lệ, đã để cho hắn kinh ngạc, lúc này Tô Mi nhắc tới Mộ Dung Thất Thất, lại càng là vẻ tự hào, đôi chủ tớ này chẳng lẻ còn có cái gì không có bày rõ ra?
Mặc dù nghĩ như vậy, trong miệng Hoàn Nhan Khang nói ra cũng là lời nói mát, “Dừng! Ngươi cũng không nên nói mạnh miệng! Rốt cuộc người nào lợi hại, chúng ta ở trên cuộc thi phân cao thấp đi!”
“So thì so, ai sợ ai!”
Hoàn Nhan Khang “Khiêu khích” đã trực tiếp kích phát ý muốn chiến đấu của Tô Mi , “Người nào đừng thua rồi khóc nhè là tốt rồi! Nếu không đường đường hoàng tử điện hạ, có thể bị mất mặt mũi hết đó!”
“Ngươi!” Hoàn Nhan Khang chỉ vào Tô Mi, “Ngươi” một hồi lâu, cũng không có nói được gì.
Hắn là hoàng tử, người nhìn thấy hắn không phải là cung kính, cúi đầu khom lưng sao? Vừa vặn gặp phải đôi chủ tớ Mộ Dung Thất Thất đây, chủ nhân khi dễ hắn cũng thôi, vì Mộ Dung Thất Thất bên cạnh còn có Phượng Thương làm đại thần, hắn đắc tội không được. Nhưng vì sao người bên cạnh Mộ Dung Thất Thất cũng “Khi dễ” hắn như vậy? Hơn nữa, vì sao hắn bị người ta khi dễ, mà trong lòng còn rất hưng phấn? Trừ khi hắn có khuynh hướng bị ngược đãi? Hoàn Nhan Khang không nói chuyện, Tô Mi đắc ý nở nụ cười, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp bởi vì khí trời lạnh, mà trở nên đỏ bừng, tỏ ra mê người, hợp với ánh mắt đen lúng liếng, Hoàn Nhan Khang nhìn sửng sốt.
“Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy mỹ nữ a!” Thấy Hoàn Nhan Khang cứ nhìn mình chằm chằm, Tô Mi trừng mắt, càng thêm xinh đẹp.
“Đã thấy mỹ nữ, chính là chưa từng thấy hạt tiêu cay như ngươi vậy!” Ngay cả Hoàn Nhan Khang cũng không có tự mình nhận thấy được, trong giọng nói của hắn có chút biến vị. Bất quá, hắn không có phát hiện, cũng không có nghĩa là người khác không có nghe ra.
“Hạt tiêu cay, Tô Mi, cái tên này rất thích hợp với ngươi!” Mộ Dung Thất Thất vẫn đánh giá hai người này, dọc theo đường đi nhìn bọn họ đấu võ mồm , nàng làm sao lại cảm thấy ánh mắt Hoàn Nhan Khang nhìn Tô Mi có chút khác lạ, chẳng lẽ là nàng quá nhạy cảm?
“Tô Mi? Tô Mi ——khởi họa nga mi, tên rất hay, tên rất hay!”
Hoàn Nhan Khang nói như vậy, Tô Mi nhất thời đỏ mặt, vì sao tên của mình từ trong miệng hắn đọc ra, lại có ý nghĩa vậy? Người này miệng lưỡi trơn tru, vừa nhìn chính là Hoa Hoa hoàng tử! Quần áo lụa là thiếu gia! Xem ra nên cho hắn một chút dạy dỗ!
Nghĩ như vậy, Tô Mi nhẹ giọng đi tới sau lưng Hoàn Nhan Khang, trước hết quất vào chân ngựa của Hoàn Nhan Khang. Tuấn mã chấn kinh, dạt chân rồi xoay người về phía trước.
“Ai nha, Hạt tiêu cay, ngươi muốn mưu sát a!” Hoàn Nhan Khang nắm dây cương thật chặc, mặc dù ngoài miệng kêu đến khoa trương, trên tay công phu cũng không kém, chẳng qua là chốc lát, đã khống chế được con ngựa luống cuống, “Lần sau muốn mưu sát cũng nói trước một tiếng, ta sẽ rửa cổ để cắt a!”
“Phi!” Tô Mi đỏ mặt lên, “Đăng đồ tử! Không để ý tới ngươi!” Tô Mi giục ngựa đi tới cạnh xe ngựa, nhỏ giọng cùng Mộ Dung Thất Thất nói chuyện, cũng không có để ý tới Hoàn Nhan Khang.
Nhìn cô gái nhỏ gương mặt thanh tú hé ra hai má hồng hồng, Hoàn Nhan Khang cười lắc đầu. Rốt cuộc cũng là tiểu nha đầu, chịu không được kích thích, có ý tứ, có ý tứ!
Hoàn Nhan Khang không biết, khóe miệng hắn lại không tự chủ hiện lên nụ cười xấu xa, mà nụ cười kia lại bị Mộ Dung Thất Thất thu hết vào mắt.
Không có Tô Mi đấu võ mồm , Hoàn Nhan Khang an tĩnh rất nhiều, mà an tĩnh để cho hắn có chút không quen, nên quay đầu lại nhìn Tô Mi, nhưng đối phương đối với hắn hờ hững, để cho Hoàn Nhan Khang lần đầu tiên có loại cảm giác mất mặt mũi. Lại bị một tiểu tỳ nữ xem thường, xem ra hắn nhất định phải đại triển quyền cước trong cuộc thi mới được!
Trên sân cuộc thi tranh tài, yêu tháp dựng ngoài thành. Vì lần này ra đề mục chính là Đông Lỗ quốc, cho nên địa điểm chọn lựa cuộc thi cũng là Đông Lỗ quốc chọn .
Yêu tháp này ở Phật Đà tự, Phật Đà tự trước kia từng cường thịnh một thời, sau lại bởi vì chiến hỏa mà bị hủy, duy chỉ để lại một ngọn yêu tháp cô linh, cao cao vững trong đám mây.
Lúc này, tứ quốc tuyển thủ đã tới.
Bắc Chu quốccó hai nam hai nữ , Tây kỳ quốc cũng như thế, Nam Phượng quốc trừ Long Đa cùng Hạ Lan Liên Y, còn có năm người, chỉ có Đông Lỗ quốc là người nhiều nhất.
Đông Lỗ quốc tới trễ nhất, hơn nữa tuyển thủ đều ở dịch quán, không có lộ diện, lần này vừa ra tới, quả là cho Mộ Dung Thất Thất thêm kiến thức. Năm mươi người! Tổng cộng năm mươi người!
“Biểu tẩu, thấy không, Đông Lỗ quốc muốn dùng chiến thuật biển người đấy!” Hoàn Nhan Khang cười lạnh một tiếng, “Mỗi lần đều không biết xấu hổ như vậy, muốn dùng thịt đè người sao. Bọn Đông Lỗ quốc chẳng lẽ cứ dùng một chiêu hoài vậy hả?”
“Xì ——” Tô Mi vừa nghe, liền cười. Người này nói chuyện thật biết móc nghéo!
“Mi nhi, cười gì? Đừng sợ bọn họ! Yên tâm, đợi lát nữa ta tự thân xuất mã, lập tức đưa bọn họ toàn bộ bắt vào!” Thấy Tô Mi nét mặt tươi cười như hoa, Hoàn Nhan Khang Hựu đã không nhịn được mà “Đùa giỡn” nàng.
“Hừ! Không cần! Ta chỉ cần theo sát tiểu thư nhà chúng ta là được! Còn có, không được kêu ta Mi nhi, ngươi có nghe hay không!” Tô Mi liếc Hoàn Nhan Khang một cái, đứng ở phía sau Mộ Dung Thất Thất, cái miệng nhỏ nhắn chu chu , hoàn toàn không đem Hoàn Nhan Khang để vào trong mắt.
“Hắc hắc!”
Bị khinh bỉ, Hoàn Nhan Khang lại cười khúc khích , để cho Tô Mi càng cảm thấy đầu óc của Ngũ hoàng tử này có vấn đề.
“Vương gia, nếu cuộc thi tranh tài là do Đông Lỗ quốc ra đề mục, bọn họ có thể tuẫn tư vũ tệ (thiên vị) hay không?” Mộ Dung Thất Thất nhìn trận thế của Đông Lỗ quốc, lại nhìn một chút yêu tháp trước mắt, trong lòng có chút nghi vấn. Đông Lỗ quốc vốn là nhân số đông hơn, nếu như muốn ăn gian, vậy những quốc gia khác không phải là mất tiên cơ sao?
“Chiêu Dương công chúa xin yên tâm, ta có thể bảo đảm chuyện ngươi lo lắng sẽ không phát sinh.”
Không đợi Phượng Thương trả lời, một tiếng nói nam nhân tràn đầy từ tính truyền tới, nhìn lại, có một nam tử áo lam từ nơi không xa đi tới.
Nam tử này mặc áo màu lam giống màu Tấn Mặc yêu thích,nhưng Tấn Mặc là màu lam sắc trời, mà trên người hắn là màu lam thâm thúy như biển rộng. Vạt áo dùng chỉ bạc thêu sóng biển, còn có cá chép đang tung mình, toàn bộ trông rất sống động.
Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, đánh giá người nam nhân này. Lông mày dính vào tóc mai, mắt phượng hẹp dài, khi nhếch môi mỏng, không có yêu nghiệt cùng lãnh ngạo như Phượng Thương, ngược lại hiền hoà, cùng nụ cười ấm áp, nhìn như vô cùng thân thiết.
“Ta là Già Lam, là người lần này ra đề mục. Hôm nay nội dung cuộc thi tranh tài, chính là chỗ Trấn yêu tháp này. Phật có bảy cấp Phật, người có thất tình lục dục, tháp này mỗi một tầng đều có khảo nghiệm khác biệt, có thể bình an tới đỉnh tháp, chính là tuyển thủ lấy được tư cách vào trận chung kết.”
“Không phải đâu!” Lập tức, có người kêu lên, “Tầng bảy, chẳng phải là thất trọng tỷ thí sao? Lần này vòng loại cuộc thi không phải là so đấu bảy trận à! Vạn nhất không có một người thông qua thì làm sao bây giờ?”
“Không ai thông qua?” Già Lam khẽ mỉm cười, khóe miệng giống như hoa quỳnh nở rộ, “Không ai thông qua, vậy thì không có thắng bại, tất cả mọi người đều thua.”
“Làm sao như vậy được!”
Nghe Già Lam vừa nói, tất cả mọi người nghị luận rối rít, từ ngoài tháp căn bản là nhìn không ra nội dung trong tháp , rốt cuộc là cái dạng tranh tài gì, thật là làm cho người hiếu kỳ.
“Vô luận dùng phương pháp gì, bất kể ngươi đánh bại địch nhân hay là đồng đội, chỉ cần ngươi tới đỉnh tháp, đó chính là người thắng!”
Thanh âm Già Lam tràn đầy đầu độc, mà câu kia “Bất kể ngươi đánh bại địch nhân hay là đồng đội” , để cho Mộ Dung Thất Thất chân mày cau lại, “Nghe ý tứ lời ngươi nói, chẳng lẽ là muốn chúng ta tự giết lẫn nhau sao?”
“A ——” thấy Mộ Dung Thất Thất rất nhanh đã bắt được ý tứ giấu diếm trong giọng nói mình, Già Lam không khỏi hướng về phía tiểu nữ nhân này mà càng khắc sâu ý nghĩ , “Công chúa, nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ. Tất cả huyền bí đều ở trong Tháp Lý, công chúa nếu là tuyển thủ dự thi, sao không đi vào thử một lần đây!”
“Không cần ngươi nói, đây là tự nhiên!”
Lúc này, trong lòng Mộ Dung Thất Thất đã đối với thất trọng tháp trong cuộc thi vòng loại này có một loại cảm giác khác lạ. Tháp này, tản ra hơi thở nguy hiểm , bên trong rốt cuộc có cái gì, trừ Già Lam ra ai cũng không biết. Mà trong lời hắn nói mới rồi, rõ ràng có vẻ như xem cuộc vui, chẳng lẽ hắn cũng sẽ trơ mắt nhìn tuyển thủ Đông Lỗ quốc đi chịu chết sao?
“Vào tháp, cửa tháp cũng sẽ bị khóa lại, chỉ có thể đợi có người qua tầng bảy khảo nghiệm, xuất hiện ở đỉnh tháp, cửa tháp mới có thể bị mở ra.” thời điểm nói những lời này, trên mặt Già Lam vẫn duy trì nụ cười ôn hòa như cũ, cười đến giống như Xuân Phong tháng năm, ấm áp , làm cho người ta bị lạc ở nơi trong tươi cười này, hơi mất điểm một chút chính là trong giọng nói hắn có chút ít lạnh lẻo.
Người này trong lời nói rốt cuộc cất giấu ý gì? Long Trạch Cảnh Thiên chân mày cau lại. Nếu như không có người thông qua khảo nghiệm, thì tháp này không phải là sẽ không mở ra nữa, vậy mọi người không phải đều bị vây ở bên trong, chết đói sao? Già Lam có phải ý tứ này hay không?
“Muốn đổi ý , bây giờ còn có thể rút lui được.” Thấy có người chần chờ, Già Lam tiếp tục cười nói, “Nếu như không có người rút lui khỏi, xin mời các vị tuyển thủ vào tháp đi!”
“Khanh Khanh, ngươi không nên đi! Ta cảm thấy được Tháp này không có đơn giản như vậy!” Phượng Thương cũng nhận thấy được Già Lam là một nhân vật nguy hiểm, trong nụ cười của hắn tản ra hơi thở bóng tối, mà Tháp Lý khẳng định không dễ vượt qua.
Thấy Phượng Thương lo lắng cho mình, Mộ Dung Thất Thất rất cảm động, nhưng nàng nếu không đi, để cho Tô Mi bọn họ đi, nàng càng không yên lòng. Hơn nữa, tháp này cũng đã làm Mộ Dung Thất Thất rất hiếu kỳ, trên mặt Già Lam cổ tự tin kia rốt cuộc từ đâu mà đến?Trừ khi Tháp Lý còn có cái gì bí ẩn khác?
“Vương gia, ta không sao , ngươi yên tâm!”
“Khanh Khanh!” Phượng Thương nắm tay Mộ Dung Thất Thất, trong tiềm thức hắn cảm thấy lần chọn lựa cuộc thi này không có đơn giản như vậy, Già Lam rốt cuộc là người nào? Vì sao bên Đông Lỗ quốc cũng không có nhân vật như thế truyền đến? Hơn nữa trong lúc biểu lộ hắn tựa tiếu phi tiếu, tiết lộ ra tin tức nguy hiểm , nếu như Mộ Dung Thất Thất đi vào sau đó có vấn đề thì làm sao bây giờ? “Vương gia, ta sẽ Bình An trở lại !” Mộ Dung Thất Thất đi tới bên Phượng Thương ở trên môi rơi xuống nụ hôn, “Vương gia, chờ ta trở lại!”
Mộ Dung Thất Thất chủ động hôn mình, lại trước nhiều người như vậy, để cho Phượng Thương suýt nữa đỏ mặt. Chẳng qua là không đợi Phượng Thương hôn trả lại, bỗng nhiên cảm giác được trên lưng tê rần, hắn lại bị Mộ Dung Thất Thất điểm huyệt.
“Vương gia, đắc tội! Nhất định phải ngoan ngoãn một chút chờ ta! Chúng ta đi!” Thấy những người của ba quốc gia khác đã vào tháp, Mộ Dung Thất Thất cũng dẫn ba người Hoàn Nhan Khang vào tháp.
Vẫn chờ Mộ Dung Thất Thất vào Tháp Lý, Tấn Mặc mới đưa Phượng Thương giải khai huyệt đạo, vừa giải khai, Tấn Mặc đã bị Phượng Thương níu lên, “Tại sao không ngăn cản nàng? Tại sao không giải huyệt cho Bổn vương!”
“Vương gia, trước công chúng , ngươi cho ta chút mặt mũi đi.” Tấn Mặc ho hai tiếng, mới bị Phượng Thương để xuống .”Vương gia không cần lo lắng, công chúa nhất định sẽ bình an trở lại !” Thấy Phượng Thương muốn đuổi theo Mộ Dung Thất Thất, hắn chặc chẽ đi phía trước đem Phượng Thương ngăn lại.
“Bình An? ! Ngươi có thể bảo đảm sao!”
“Vương gia! Ngươi có thể mỗi lần đụng phải chuyện của vương phi đừng mất đi lý trí được không? Trước tiên làm cho đầu óc thanh tĩnh lại, Nam Lân vương gặp chuyện không hoảng hốt rốt cuộc đi đâu rồi?” Thấy Phượng Thương như vậy, Tấn Mặc cũng nổi giận, bất kể Phượng Thương có vui vẻ hay không, Tấn Mặc cũng đem Phượng Thương kéo qua một bên, “Công chúa nếu không thể Bình An trở lại, ta tự mình chặt đầu của mình chôn cùng với công chúa!”
“Vương gia còn nhớ rõ lúc trước ta nhắc tới đệ tử Liên công tử của sư phụ ta sao? Thật ra thì sư đệ của ta, chính là công chúa, công chúa, chính là Liên công tử.” Thấy Phượng Thương mặt mày khó coi, Tấn Mặc không cách nào khác, chỉ có thể đem thân phận của Mộ Dung Thất Thất thẳng thắn nói ra ngoài, cái này, thật khiến Phượng Thương kinh ngạc.
“Nàng là Liên công tử nổi tiếng trong giang hồ? Liên công tử không phải là nam nhân, không phải là sư đệ ngươi sao?” Thì ra là như vậy, khó trách nàng có thể từ trong tay Vô Cực Cung chạy trốn, còn đánh bại Cổ Lệ. . . . . .
“Vương gia, ta cũng gần đây mới biết. Xin Vương gia yên tâm, buông lỏng tinh thần, chờ công chúa trở lại đây! Chúng ta chỉ cầnkiên nhẫn đợi chờ!”
Có lời nói của Tấn Mặc…, tim Phượng Thương mới hơi bình tĩnh một chút, nhưng lúc này trong lòng hắn càng thêm khiếp sợ. Mộ Dung Thất Thất dĩ nhiên là Liên công tử? Cái tên diệu thủ hồi xuân, nhưng tính cách quái dị, cho tới bây giờ đều”Thấy chết mà không cứu” , chỉ nhìn bệnh nhân có thuận mắt hay không, mới Thi châm bỏ thuốc Liên công tử sao? !
Phượng Thương chờ ở ngoài Trấn Yêu tháp, tuyển thủ dự thi đã vào bên trong tầng tháp thứ nhất.
Trấn yêu tháp toàn bộ dùng cự thạch đựng lên, là một ngọn Thạch tháp, ở trong thạch tháp, căn bản là nghe không được thanh âm phía ngoài. Chờ mọi người sau khi tiến vào, cửa tháp đột nhiên”Răng rắc” một tiếng khép lại, thanh âm nặng nề chấn động trong lòng mọi người.
Không đợi đám tuyển thủ thích ứng hoàn cảnh Tháp Lý, năm mươi người Đông Lỗ quốc đã đem những tuyển thủ tam quốc khác đều vây lại.
“Các ngươi muốn làm cái gì?” Mộ Dung Thanh Liên tay cầm nhuyễn kiếm của mình, nhìn những người Đông Lỗ quốc, bọn họ cả đám đều mắt nhìn chằm chằm vào, mang trên mặt nụ cười hèn hạ, phảng phất bọn họ là sói, mà những tuyển thủ của tam quốc khác là dê con vào miệng sói vậy.
“Ha hả, làm gì? Đương nhiên là giết các ngươi!” Một người cao cao kêu la lên, “Chỉ có các ngươi đều chết hết, thì cuộc thi bốn quốc tranh bá lần này Đông Lỗ quốc chúng ta mới là vô địch!” “Hèn hạ!” Tô Mi há mồm mắng.
“Ha ha ha!” Nghe Tô Mi nói như vậy, tuyển thủ Đông Lỗ quốc nở nụ cười, “Cô nàng, ngươi là lỗ tai điếc hay sao? Mới vừa rồi Già Lam đại nhân nói tranh tài quy tắc, ‘ bất kể đánh bại địch nhân hay là đồng đội, chỉ cần tới đỉnh tháp, đó chính là người thắng ’. Chúng ta dĩ nhiên trước tiên phải đem những thứ chướng ngại như các ngươi giết chết mới đúng a!”
“Thật là vô sỉ!” Tô Mi mắng, “Muốn giết chết chúng ta, còn phải xem các ngươi có bản lãnh này hay không!”
“Đúng! Mi nhi nói rất hay!” Hoàn Nhan Khang cũng kêu lên, “Muốn giết chết tiểu gia, cũng không biết là các ngươi có bản lãnh hay không!”
“Khụ khụ!” Tô Mi hoàn toàn bị đánh bại, không nhịn được quét Hoàn Nhan Khang một cái. Vị gia này trừ một thân quý giá nhìn là hoàng tử,còn lại nhìn không ra chút thân phận hoàng tử. Cô gia nhà mình, đó mới là ưu nhã , thì ngược lại vị hoàng tử điện hạ này mỗi lời ra khỏi miệng đều thô tục, làm sao cũng không giống như là nhi tử của hoàng thượng, trừ phi nhận sai hài tử?
Lời nói của Hoàn Nhan Khang đại biểu tiếng lòng của tam quốc, mặc dù đối phương có năm mươi người, tuyển thủ tam quốc bọn họ cộng lại cùng nhau cũng mới mười lăm người, đối phương là hơn gấp ba lần bọn họ, nhưng là nhân số đại biểu không được vấn đề. Lúc này, bởi vì Đông Lỗ quốc khiêu khích, tuyển thủ tam quốc ngược lại đứng ở chung một chiến tuyến.
Chẳng qua là, người của Đông Lỗ quốc tựa hồ đã sớm ngờ tới tam quốc sẽ đoàn kết, nên không cho bọn hắn có cơ hội hợp tác.
“Giết!” người dẫn đầu Đông Lỗ quốc ra lệnh một tiếng, năm mươi người rút ra vũ khí của mình, phân tán thành ba nhóm, đem tam quốc tuyển thủ chia ra vây quanh ở trong ba vòng.”Chia nhau làm việc!”
“Cũng là giỏi tính toán!” Mộ Dung Thất Thất nhìn bốn người bọn họ bị mười mấy tuyển thủ Đông Lỗ quốc vây quanh.
“Biểu tẩu, những thứ tôm nhỏ này, để cho ta là được, ngươi nghỉ ngơi ——”
Không đợi Hoàn Nhan Khang nói xong, Tô Mi quát lên”Che miệng” , tự mình che miệng lại, đem một bọc bụi màu lam hướng người Đông Lỗ quăng.
Những người Đông lỗ kia không kịp che miệng, hít bụi vào, toàn bộ xụi lơ nằm trên mặt đất.
“Băng quả!” Tô Mi vỗ tay phát ra tiếng, cau mày hướng Hoàn Nhan Khang làm mặt quỷ, đi tới bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, “Tiểu thư, làm xong rồi! May mà tiểu thư có dự kiến trước, để cho ta ở trước trận chuẩn bị vài thứ, nếu không bị những thứ tinh trùng lên não này hãm hại rồi, còn không biết chết như thế nào!”
“Oa oa wow!” Hoàn Nhan Khang không biết Tô Mi quăng độc gì, chẳng qua là ngửi thấy được một trận mùi hoa, mười ba người vây công bọn họ toàn bộ ngã xuống, độc này cũng thật sự quá lợi hại đi!
“Mi nhi, thuốc này ngươi mua chổ nào? Ngày khác ta cũng muốn mua một bọc, xem ai không vừa mắt thì ném người đó!”
Hoàn Nhan Khang lời vừa nói ra…, bị Tô Mi trực tiếp xem như hắn lảm nhảm, lười phản ứng với Hoàn Nhan Khang, Tô Mi trực tiếp rút chủy thủ, đi tới bên người đám người Đông lỗ đang té xỉu.
Cái này chỉ khiến người ngất đi, không đủ để trừng phạt bọn họ không biết kính trọng đối với tiểu thư, Tô Mi xem ra, những thứ người tâm địa ác độc như Đông lỗ này hoàn toàn không có cần thiết giữ lại!
“Sưu sưu sưu!” chủy thủ trong tay Tô Mi giống như lưỡi hái thu hoạch lúa mạch, chính xác không có sai lầm xẹt qua yết hầu những người này, máu tươi ồ ồ chảy, không đầy một lát trong không khí đã nhiễm mùi vị máu tanh.
Mười ba người, chẳng qua chỉ trong thời gian nháy mắt, đã chặt đứt tánh mạng trong tay Tô Mi.
“Ách ——” nhìn chủy thủ nhuốm máu trong tay Tô Mi, Hoàn Nhan Khang hoàn toàn ngây người. Đao pháp của nàng vô cùng tốt, hạ thủ cực nhanh cực chuẩn, hơn nữa, cô nàng này thật sự là quá ác chỉ một đao là trí mạng. giết những người Đông lỗ đang ở trước mặt nàng, hoàn toàn tựa như giết con gà con vậy.
“Sùng sục ——” Hoàn Nhan Khang nuốt nuốt nước miếng, sờ sờ cổ họng của mình, không nhịn được mà rùng mình một cái. Hạt tiêu cay thật đúng là sắc bén danh phù kỳ thực a!
Không chỉ Hoàn Nhan Khang, Như Ý cũng bị dọa. Tô Mi biết võ Như Ý cũng không có nghĩ tới.
Vốn cho rằng Vương Phi là mỹ nhân mềm mại, nhưng ngày đó thủ đoạn Mộ Dung Thất Thất trêu đùa Cổ Lệ, đã lập tức phá vỡ ấn tượng này. Vốn cho là hai tỳ nữ bên cạnh Mộ Dung Thất Thất ôn nhu ngọt ngào, bây giờ nhìn một màn này, Như Ý hoàn toàn giác ngộ! Nữ nhân có thể đi theo bên cạnh Vương Phi, cũng không đơn giản, thì sao có thể là hạng người hời hợt đây!
Thấy Hoàn Nhan Khang cùng Như Ý giống như nhìn người ngoài hành tinh mà đánh giá nàng cùng Tô Mi, Mộ Dung Thất Thất mở miệng cười, “Làm sao, bị dọa ?”
“Biểu tẩu, ta quá sùng bái ngươi! Sau này tiểu đệ theo biểu tẩu lăn lộn!” Nhìn Tô Mi xong lại nhìn Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Khang hoàn toàn hiểu một cái đạo lý, mọi người đi theo Mộ Dung Thất Thất lăn lộn đều rất mạnh mẽ a. Tỷ như Tô Mi, nhìn hoạt bát nóng bỏng, thật ra thì giết người không chút bẩn thỉu, thật là đẹp đến ngây người!
“Theo tiểu thư nhà lăn lộn? Trước muốn qua cửa ải của ta đã! Bên cạnh Tiểu thư nhà ta cũng không giữ phế vật!” Tô Mi hừ nhẹ, trên dưới lướt qua Hoàn Nhan Khang, tựa hồ muốn nói”Ngươi có tư cách sao?”
“Ngươi không tin tiểu gia! Ngươi xem thường ta!” Bị Tô Mi miệt thị, hoàn toàn chọc giận tự ái nam nhân của Hoàn Nhan Khang, “Ngươi chờ xem! đòn sát thủ của Tiểu gia còn không có sử dụng đâu, đợi lát nữa mở to mắt của ngươi nhìn cho rõ ràng!”
Hoàn Nhan Khang mở miệng một tiếng là tiểu gia, thì ở chỗ phía sau đã có người đánh tới, “Cẩn thận!” Tô Mi mở miệng nhắc nhở, nhưng chậm một bước, đại đao trong tay đối phương đã giơ lên, bổ về phía bả vai Hoàn Nhan Khang. “Vô sỉ! Thế nhưng đánh lén!” Hoàn Nhan Khang không chút hoang mang, thân thể lui về phía sau, lưng quay về phía người này, bảo kiếm trong tay lại trực tiếp đâm vào bụng của hắn, “Đi chết đi!” Nhấc chân, một cước đem người này đá văng, Kiếm cũng thuận thế rút lại, người nọ máu tươi phun hắn một thân.
“Ta kháo, bẩn đã chết!” Thấy y phục mình bị nhuộm đỏ, Hoàn Nhan Khang mang vẻ mặt chán ghét, vội vàng nhảy ra, sợ sẽ lây dính huyết khí.
Hoàn Nhan Khang không có chuyện gì, Tô Mi thở phào nhẹ nhỏm. Người này nhìn một dạng đúng là con nhà giàu, công phu cũng không kém, ít nhất có thể tự vệ!
“Như thế nào, Tiểu Mi nhi, có phải say mê tiểu gia đẹp trai kiếm pháp giỏi hay không?” Thấy Tô Mi đầu mày buông lỏng, trong lòng Hoàn Nhan Khang vui mừng, cười đưa tới, giống như đứa trẻ đòi hỏi kẹo ngọt, cười đến vui vẻ.
“Cắt ——công phu như mèo quào của ngươi kia, đợi lát nữa đừng bắt ta đoạn hậu cho ngươi là tốt rồi!”
“Tiểu Mi nhi, ngươi nói như vậy thật ra là quá làm tổn thương một đại nam nhân như ta!” Đang nói chuyện Hoàn Nhan Khang lại giết chết hai kẻ đánh lén, “Thuốc ngươi mới dùng vừa rồi có còn hay không? Ném một bọc nữa đi! Đem bọn họ đánh xỉu chúng ta lên đỉnh tháp đi!”
“Không có .” Tô Mi nhún nhún vai, “Ngươi cho rằng ‘ Lam Sắc Yêu Cơ ’ rất rẻ sao? Ta đã xài năm trăm lượng bạc trắng mới mua được, còn phải thông qua quan hệ với người quen mới đưa cho ta! Ngươi muốn, ta bán rẻ cho ngươi một chút đi, ta lấy một trăm lượng phí, tổng cộng sáu trăm lượng tốt lắm!”
“Sáu trăm! Ngươi làm thịt người a! Chủ Tử ta của ngươi có tiền như vậy, lúc trước không phải là đòi mười vạn hoàng kim của một tên ngu ngốc sao, ngươi lấy một chút không phải được à?”
“Đó là của tiểu thư ! Không phải là của ta! Ngươi rốt cuộc có hiểu hay không a!”
Đang cùng người Đông lỗ đánh nhau Hạ Lan Liên Y vừa nghe mình thành người ngu ngốc trong miệng Hoàn Nhan Khang, vừa phân thần, suýt nữa bị chém đả thương.
Né tránh xong, Hạ Lan Liên Y một kiếm chém người này, cũng phẫn hận nhìn Mộ Dung Thất Thất bên kia một cái. Bị ép đi mười vạn hoàng kim, làm hại tiền của hắn quay vòng không được, còn vô duyên vô cớ mất đi một tuyển thủ, những điều này là do Mộ Dung Thất Thất làm chuyện tốt!
Mà tuyển thủ Tây kỳ quốc bên này, phối hợp rất tốt, bình tĩnh, cho nên Long Trạch Cảnh Thiên mới có càng nhiều lực chú ý tới Mộ Dung Thất Thất bên kia, nghe Tô Mi nhắc tới “Lam Sắc Yêu Cơ” , Long Trạch Cảnh Thiên chân mày cau lại.
“Lam Sắc Yêu Cơ” nghe nói xuất xứ từ Ma Vực, là Độc Tiên Nhi phối trí . Lúc trước khi nhìn đến Mộ Dung Thất Thất khiêu vũ thời điểm, hắn đã đem Mộ Dung Thất Thất xem làm Độc Tiên Nhi, sau lại hồi tưởng đến dung mạo của Mộ Dung Thất Thất, mới phát hiện dung mạo hai người này hoàn toàn khác biệt một trời một vực, thật không biết hắn lúc ấy làm sao lại đem hai người này cho rằng một người .
Hiện tại, trong tay Tô Mi “Lam sắc Yêu Cơ” là mua, thì càng thêm chứng minh Mộ Dung Thất Thất không phải là Độc Tiên Nhi.
Nếu như Mộ Dung Thất Thất là Độc Tiên Nhi, nàng chỉ cần đi lên sẽ đem những người này mê đảo, lấy thủ đoạn Độc Tiên Nhi giết người, đừng nói vây công bọn họ mười mấy người, cho dù đối phó tất cả tuyển thủ Đông Lỗ quốc cũng không cần dùng cách thức phức tạp như thế đnày!
Long Trạch Cảnh Thiên là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, hắn không biết, những lời này là Tô Mi cố ý nói cho hắn nghe . Kể từ khi cùng Cổ Lệ quyết đấu, ngày đó bị Long Trạch Cảnh Thiên nhận thức thành Độc Tiên Nhi sau, Mộ Dung Thất Thất vẫn muốn bỏ đi ý nghĩ này của hắn, cho nên mới có một màn hôm nay.
tuyển thủ Đông Lỗ quốc thấy người của bọn họ vây công Mộ Dung Thất Thất chỉ trong chốc lát đã bị Tô Mi giết chết, lại từ những nhóm người khác rút đi một chút để đặc biệt đối phó bên này.
Thấy lại có người tới đây bao vây, khóe miệng Hoàn Nhan Khang lộ ra một nụ cười xấu xa, ánh mắt cũng trở nên sắc bén , “Như Ý, mới vừa rồi để cho tiểu cô nương đoạt trước, hai người chúng ta là đại nam nhân quả thật mất hết mặt mũi rồi! Hiện tại những người này là của chúng ta , đừng để cho tiểu cô nương người ta xem thường chúng ta!”
Đối với Hoàn Nhan Khang an bài, Như Ý phi thường hài lòng. Lúc trước Tô Mi chẳng qua là thủ đoạn nho nhỏ đã làm cho mười mấy người kia, toàn bộ đến gặp Diêm vương, hai người nam nhân bọn họ ngược lại không có việc gì, làm sao đều cảm thấy có chút mất mặt, hiện tại lại có người đến chịu chết, lần này cũng không thể để cho Tô Mi giành trước, bọn họ là nam nhân, không thể núp ở sau lưng nữ nhân hưởng thụ.
“Ta nghe điện hạ !”
Hai người này nam nhân đạt thành nhất trí sau, kiếm trong tay múa càng thêm sáng lạng. Như Ý là thiếp thân thị vệ của Phượng Thương, có thể bảo vệ Phượng Thương, công phu tự nhiên không tầm thường, về phần Hoàn Nhan Khang, mặc dù nhìn qua lưu manh bĩ khí, luôn là hỉ hả không đứng đắn, nhưng thời khắc mấu chốt, hắn hạ thủ cũng vô cùng sắc bén.
Có nam nhân tự tiến lên làm tiên phong, Mộ Dung Thất Thất dứt khoát thối lui đứng xem cuộc vui. Cũng là Tô Mi muốn động thủ, nhưng hai người kia chưa cho nàng cơ hội, đem nàng nóng đến phát cáu.
“Chờ xem! Phía trên này còn có sáu tầng, một tầng đi quá, còn có thời điểm bận rộn, hiện tại trước hết giữ lại thể lực đã.” Thấy Tô Mi tay ngứa ngáy, Mộ Dung Thất Thất nở nụ cười.
“Dạ! Ta nghe tiểu thư !”
Ước chừng qua nửa canh giờ, đánh nhau ở lầu một mới hoàn toàn dừng lại. Trừ Mộ Dung Thất Thất bên này bốn người lông tóc không tổn hao gì, những tuyển thủ khác của hai nước kia cũng có người bị thương, mà người Đông Lỗ quốc chết hơn phân nửa, chỉ có sáu người vứt bỏ vũ khí đầu hàng.
Hoàn Nhan Khang vốn là muốn nhân cơ hội giết sáu người này, cuối cùng ở thời khắc trước mắt bị Mộ Dung Thất Thất ngăn cản.
“Biểu tẩu, những người này giết là tốt rồi, tại sao còn muốn giữ lại bọn họ?” Vừa nghĩ tới hành vi ti tiện của Đông Lỗ quốc, Hoàn Nhan Khang tức giận bốc lên. Nếu không phải Mộ Dung Thất Thất có dự kiến trước, chuẩn bị độc dược, bọn họ nói không chừng sẽ cùng tuyển thủ của hai nước khác giống nhau, có người chết hay bị thương. Trước khi đến hắn đã đáp ứng Phượng Thương, bảo vệ Mộ Dung Thất Thất, không để cho nàng có bất kỳ tổn thương nào. Nếu là lần này vạn nhất Mộ Dung Thất Thất có cái gì sơ xuất, hắn làm sao hướng biểu ca giao phó? Cho nên, những người này đáng chết!
“Lầu này đi lên còn không biết có cái gì chờ chúng ta, không bằng để cho bọn họ đi dò đường. Vừa lúc một tầng lầu một người. . . . . .”
Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, Hoàn Nhan Khang lập tức hiểu , gương mặt đẹp trai lập tức mi phi sắc vũ , “Biểu tẩu, ngươi thật là ác a! Điểm quan trọng như vậy cũng có thể nghĩ ra được, tiểu đệ thật là bội phục ngươi a!”
“uy uy uy! Ngươi nói cái gì đây! Tiểu thư nhà ta cái này gọi là thông minh, đây là trí khôn, ngươi có hiểu hay không!” Thấy Hoàn Nhan Khang lên tiếng nói xấu đối với Mộ Dung Thất Thất, Tô Mi lại nhảy ra ngoài, “Tiểu thư nhà ta mới không giống người tứ chi phát triển, đầu óc ngu si đâu!”
“Ngươi nói ta tứ chi phát triển, đầu óc ngu si!” Hoàn Nhan Khang chỉ vào cái mũi của mình, vẻ mặt bất khả tư nghị, “Hừ! Ta anh tuấn đẹp trai, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nam nhân tập trung tiêu sái cùng trí khôn tồn tại sẽ không cùng một cái tiểu cô nương gia không chấp nhặt! Đi! Lên lầu hai!”
Mộ Dung Thất Thất cũng không có đi theo phía sau Hoàn Nhan Khang, mà là đi tới bên cạnh Bạch Ức Nguyệt. Mới vừa rồi đánh nhau thời điểm Bạch Ức Nguyệt tay trái bị bảo kiếm quẹt làm bị thương, lúc này đang chảy máu.
“Đây là kim sang dược! Vết thương của ngươi không sâu sớm một chút thoa thuốc cầm máu, sau này cũng sẽ không lưu lại vết sẹo!” Mộ Dung Thất Thất xé vải trắng vì Bạch Ức Nguyệt băng bó thì bị Mộ Dung Thanh Liên ngăn lại.
“Chờ một chút! Ngươi nói đây là kim sang dược thì chính là kim sang dược sao? Ai biết ngươi có hảo tâm hay không a! Vạn nhất là độc dược làm sao bây giờ?” Lời của Mộ Dung Thanh Liên chanh chua, ở trong lầu một an tĩnh lộ ra vẻ chói tai.
“Lòng người khó dò, những người khác a, muốn lấy được quán quân cuộc thi tứ quốc tranh bá thật là muốn điên rồi! Bởi vì … quan hệ đến hôn nhân của chính nàng a! Không có bắt được quán quân, thì không thể lập gia đình, vậy đến lúc đó có thể bị mắc cở chết người! Cho nên a, nói không chừng người nào đó sẽ vì vậy mà làm ra một chút chuyện thương tổn người! Bạch tiểu thư ngươi vẫn cẩn thận thì tốt hơn, không nên dễ dàng tin người!”
Nghe lời nói của Mộ Dung Thanh Liên…, Bạch Ức Nguyệt khẽ mỉm cười, “Đa tạ Mộ Dung tiểu thư quan tâm, Chiêu Dương công chúa là bằng hữu của ta, nhân phẩm của nàng như thế nào, ta vô cùng rõ ràng . Chiêu Dương công chúa làm việc là quang minh lỗi lạc, không giống những người khác, chỉ biết ám tiển đả thương người. Ta tin tưởng Chiêu Dương công chúa chắc là không hại ta! Công chúa, tay ta không có phương tiện, phiền toái ngươi giúp ta bôi thuốc băng bó!”
Lời của Bạch Ức Nguyệt…, giống như cho Mộ Dung Thanh Liên một bạt tai, làm cho nàng lúc này xuống đài không được, mặt lúc xanh lúc đỏ, “Thật là hảo tâm bị xem như lòng lang dạ thú! Bạch tiểu thư đừng tin sai lầm người, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp!”
“Cái này cũng không nhọc đến Mộ Dung tiểu thư quan tâm, ta vẫn tin tưởng không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Hành động ngay thẳng, sẽ không sợ ma quỷ.”
Bạch Ức Nguyệt cùng Mộ Dung Thanh Liên hai người vừa đi thời gian, Mộ Dung Thất Thất đã cẩn thận ở trên tay Bạch Ức Nguyệt bôi một tầng màu xanh cỏ thuốc. Lập tức, một trận mùi thơm ngát hoa sen truyền ra, mà làn da vốn rát đau của nàng, bỗng bị bao bọc trong cảm giác mát mẻ.
Nghe thấy mùi vị thuốc, Lý Vân Khanh bu lại, đợi nhìn kỹ màu sắc sau, Lý Vân Khanh kinh hô, “Kim sang dược này chẳng lẽ là ‘ Liên sinh ’ mà Liên công tử chế? Nghe nói Liên sinh là Liên cong tử nghiên cứu chế tạo mà thành, vô luận cái vết sẹo gì, chỉ cần mỗi ngày thoa qua, không ra nửa tháng da sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu, là kim sang dược cực phẩm, ngàn vàng khó cầu!”
“Đúng vậy! Ánh mắt Biểu thiếu gia thật là tốt!” lúc Tô Mi nói lời này, cố ý quét mắt Mộ Dung Thanh Liên, “Rốt cuộc quả là thế gia đại công tử, ánh mắt thật tốt, không giống như có người, hoàn toàn không biết hàng, còn mở mắt nói lời bịa đặt, hướng người ta giội nước bẩn!”
“Ngươi! Tiện tỳ này, nơi này nào có chỗ cho ngươi nói chuyện!” Mộ Dung Thanh Liên vung lên tay hướng lên mặt của Tô Mi!
Tác giả :
Chá Mễ Thố