Quy Về Điền Viên
Quyển 1 - Chương 65: Hạ Mộc bị thương
Beta: Lyly “Không phải Hạ Phú Quý nợ tiền ông sao? Ông không cần làm gì, chỉ cần làm một việc là được.” Nụ cười trên gương mặt Hạ Hồi Sinh mang theo vài phần nguy hiểm.
“Làm việc gì?” Lưu đại gia hỏi.
“Để Hạ Phú Quý làm công gán nợ, đến lúc đó Hạ Phú Quý phải làm phiền ông “chăm sóc”, chỉ cần hắn còn sống, cơ thể đầy đủ là được.” Hạ Hồi Sinh lạnh lùng nói.
“Có chuyện gì thế?” Tiếng gầm giận dữ vang lên.
Mọi người cảm giác màng tai bị chấn động, sững sờ nhìn Hạ Hồi Sinh vẻ mặt tràn ngập lửa giận, không biết xuất hiện từ lúc nào.
Tử Tang quay lại, lạnh lùng nói: “Anh ta bị đao đâm vào bụng, mau đi thỉnh đại phu.”
Nói xong, nàng dễ dàng bế Hạ Mộc đi về phía nhà trúc. Tất cả mọi người ở đây đều ngây ra nhìn Tử Tang cơ thể bé nhỏ lại có thể vững vàng bế một người đàn ông.
May mắn hiện tại Hạ Mộc đang hôn mê, nếu hắn biết bản thân mình được một cô gái bế, lại còn là tiểu thư nhà hắn, khẳng định sẽ không còn mặt mũi gặp người, xấu hổ không chịu nổi!
Hạ Hồi Sinh hoàn hồn, sau đó quay lại nhìn mấy người nhà họ Hạ, cả giận nói: “Tôi mặc kệ mấy người có nguyên nhân gì, không được di chuyển, đứng yên đây cho tôi, nếu không tôi sẽ lấy mạng các người.”
Nói xong đuổi theo vào nhà trúc, “Tức Mặc Tử Tang, không kịp thỉnh đại phu, chúng ta đưa Hạ Mộc đến thị trấn.”
“Tôi sẽ cấp cứu cho anh ta, chạy nhanh đi mời đi.” Tử Tang đặt Hạ Mộc trên giường, ra lệnh cho Hạ Hồi Sinh.
“Vết thương của Hạ Mộc…” Hạ Hồi Sinh chưa nói hết câu, thân mình đã bị đánh lùi mạnh về sau mấy bước, kinh ngạc nhìn Tử Tang. Cô gái này quả nhiên không đơn giản, rốt cuộc cái sức mạnh nguy hiểm gì đã đánh úp hắn, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, chẳng lẽ cô ta muốn làm hắn bị thương thật?
“Còn không mau đi, tôi cho anh nửa canh giờ (một tiếng).” Tử Tang lạnh lùng nhìn Hạ Hồi Sinh.
Lần này Hạ Hồi Sinh không còn chần chờ, thân ảnh chợt lóe lên đã ra khỏi nhà trúc, sau đó triển khai khinh công bay nhanh về phía thị trấn. Hắn nghĩ Tức Mặc Tử Tang không đơn giản, chắc cũng không phải người ngu, cô ta đã nói có thể bảo trụ Hạ Mộc tất nhiên hắn phải nhanh chóng tìm đại phu tốt về.
“Đại gia, đó không phải là Hạ gia( Hạ Hồi Sinh) à? Sao cậu ta ở trong này, hơn nữa hình như có quan hệ rất tốt với Hạ Mộc kia.” Một người phía sau Lưu đại gia tiến lên nói.
“Chúng ta chờ xem rồi nói.” Lưu đại gia hơi đăm chiêu nói.
Những người khác của nhà họ Hạ cuối cùng hoàn hồn lại, lao về phía Hạ Phú Quý đang hôn mê, nhìn hắn vừa hôn mê vừa phun đầy máu thì hỗn loạn cả lên. Lưu đại gia trầm mặc một chút, rồi tiến lên chỉ huy người nhà họ Hạ hành động. Hắn không thể để Hạ Phú Quý chết, đến lúc đó bạc của hắn tìm ai đòi, nếu là bình thường hắn sẽ không vì điểm ấy mà xen vào việc người khác, nhưng bây giờ Hạ Hồi Sinh xuất hiện tại nơi này, thế thì hắn phải cân nhắc, suy nghĩ thật kĩ.
Tử Tang lấy ra một củ nhân sâm ngàn năm từ trong vòng tay. Củ nhân sâm này được nàng tìm ra từ trong đống đồ cưới của mẹ chính chủ, sau này nàng tìm một cơ hội bỏ vào trong vòng tay. Hiện giờ đã phát huy công dụng.
Nàng vận dụng tinh thần lực, ngón tay giống như lưỡi dao, cắt từng miếng từng miếng nhân sâm một. Sau đó, nàng nhét một miếng vào miệng Hạ Mộc, phần nhân sâm chưa cắt lại bỏ vào trong vòng tay.
Sau đó nàng lại dùng tinh thần lực bao trùm miệng vết thương của Hạ Mộc. Tuy tinh thần lực của nàng không có công dụng chữa thương có thể bổ sung thể lực, tạm thời cầm máu. Ít nhất sẽ không để Hạ Mộc bị sốc hoặc mất máu mà chết, kiên trì đến khi đại phu tới, Hạ Mộc tự nhiên có thể bảo trụ cái mạng này.
Tử Tang nhìn quần áo của Hạ Mộc đã vấy bẩn, lại rút ra ít tinh thần lực tạo thành cái kéo cắt quần áo của hắn. Nàng giơ tay nhẹ nhàng lấy mảnh quần áo ra khỏi người hắn, sau đó ngẩn người. Trên người Hạ Mộc khắp nơi đều là vết roi đã đóng vảy, nhìn mà ghê người. Xem độ nông sâu, đa số các vết roi chồng chất lên nhau. Hiển nhiên không chỉ bị đánh một lần, mà cả thời gian dài, lâu hơn trước đó để lại.
Tử Tang nhìn cơ thể Hạ Mộc, con ngươi càng ngày càng lạnh như băng, đến cùng trên người hắn đã xảy ra chuyện gì, khiến hắn bị vết roi nghiêm trọng như thế.
Im lặng, thật lâu sau, nàng mới dời mắt khỏi cơ thể Hạ Mộc, phát hiện bên cạnh có giá đựng đồ dùng vệ sinh cá nhân, trong đó có một chậu nước sạch và khăn lông. Một mặt nàng duy trì khống chế tinh thần lực trên người Hạ Mộc, vừa đi lấy nước và khăn lông cầm đến cạnh giường, lau sạch sẽ xung quanh miệng vết thương cho hắn. Bởi vì có nước, nên Tử Tang cũng rất cẩn thận, tránh chạm vào miệng vết thương, không để miệng vết thương dính nước.
Có tinh thần lực của nàng, máu Hạ Mộc tạm thời dừng chảy. Lau sạch sẽ xong, vì trời nóng nên nàng không lấy gì ra đắp lên người Hạ Mộc…
Hạ Hồi Sinh có khinh công, chưa đến nửa canh giờ đã tới thị trấn, tìm đến Lý đại phu bình thường quen biết, cũng không quản ở chỗ Lý đại phu có bệnh nhân hay không vội vàng bảo ông đi chuẩn bị đồ đạc khám bệnh.
Lý đại phu khá quen với Hạ Hồi Sinh, lần đầu tiên gặp Hạ Hồi Sinh kích động như thế, hỏi tình trạng người bị thương sau đó nhanh tay nhanh chân chuẩn bị mọi thứ, vội vàng lên xe ngựa, Hạ Hồi Sinh đánh xe ngựa chạy như bay, hơn nửa canh giờ sau chạy về thôn.
Thấy đại phu đến, Tử Tang lập tức tránh ra, đương nhiên tinh thần lực nàng đặt trên người Hạ Mộc không thu lại.
Hạ Hồi Sinh cũng nhìn thấy vết roi trên người Hạ Mộc, đôi mắt tối sầm lại.
Lý đại phu thấy vết thương của Hạ Mộc thì thở dài, kiểm tra cho hắn một lần, rồi xử lý, băng bó miệng vết thương. Sau đó ông cười nói với Tử Tang và Hạ Hồi Sinh: “Chàng trai này, miệng vết thương tuy rằng rất nghiêm trọng, nhưng có thể lực tốt, cầm máu nhanh, bởi vậy không có gì nguy hiểm đến sinh mệnh, tình trạng cũng rất ổn định, thật sự là đáng mừng!”
“Thật ư.” Hạ Hồi Sinh kinh hỉ hỏi, tuy rằng hắn không biết y thuật nhưng không ít lần gặp người bị thương, giống như Hạ Mộc, chưa chết cũng phải quăng nửa cái mạng, còn sống đã là phúc khí.
Xem ra cô gái này quả nhiên có vài phần bản lĩnh, Hạ Hồi Sinh nhìn Tử Tang nghĩ.
“Đây là miếng nhân sâm ngàn năm chăng?” Lý đại phu cầm lấy miếng nhân sâm đặt trên tủ đầu giường kinh ngạc nói.
Tử Tang nhíu mày, người này có thể từ một miếng nhân sâm đã nhìn ra là nhân sâm ngàn năm thì cũng biết hàng.
Trên mặt Hạ Hồi Sinh hơi tỏ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Tử Tang, mà người này giống như không nghe thấy lời đại phu nói, chỉ nhìn Hạ Mộc nằm trên giường, không lên tiếng.
“Chắc là thế, Lý đại phu, ông mau kê dược cho Hạ Mộc đi, còn có gì phải chú ý không?” Hạ Hồi Sinh quay đầu hỏi Lý đại phu…
Lý đại phu kê đơn, cũng dặn rõ ràng, vì thế khi Hạ Hồi Sinh đưa ông về, cũng thuận đường lấy thuốc.
Vừa ra sân, Thang thị chạy lên, nói: “Lý đại phu, ngài đến từ thị trấn, xin ngài xem cho nhà tôi với.”
Lý đại phu sảng khoái đồng ý, đi theo Thang thị đến một chỗ mát mẻ trong sân. Nơi đó trải cỏ khô, Hạ Phú Quý đang nằm bên trên.
Xem Hạ Phú Quý, Hạ Hồi Sinh giờ mới biết hắn cũng bị thương, lại cả Hạ Mộc cũng bị thương, nhìn nhìn chung quanh, hỏi: “Sao lại thế này, tại sao Hạ Phú Quý bị thương, và cả vết thương Hạ Mộc từ đâu ra? Chẳng lẽ trong các người có ai muốn giết Hạ Mộc hả?”
Người nhà họ Hạ tự nhiên không dám nói lời nào, Lưu đại gia tiến lên nói: “Hạ gia, tại hạ họ Lưu, là ông chủ của Vận Tài phường, tại hạ gặp qua Hạ gia vài lần, nghĩ chắc là Hạ gia không nhớ.”
Hạ Mộc đánh giá Lưu đại gia từ trên xuống dưới, từ chối cho ý kiến nói: “Tôi không biết mặt ông, nhưng tôi cũng biết Vận Tài phường, sao ông lại ở đây?”
Lưu đại gia vội vàng nói ra mọi chuyện, đổ hết tội lỗi lên đầu nhà họ Hạ.
“Đòi nợ à…” Hạ Hồi Sinh kéo dài giọng, híp mắt nhìn Lưu đại gia.
“Hạ gia, cậu đừng tức giận, tôi không biết nhà họ Hạ này có quen biết với cậu, nếu có chỗ nào không phải mong cậu tha thứ.” Lưu đại gia nhận tội, giống như sự hung ác lúc trước là ảo giác của mọi người.
“Ai nói tôi quen thân với nhà họ Hạ, tôi chỉ biết người tên là Hạ Mộc thôi. Những chuyện khác không liên quan đến tôi, mấy người thích làm thế nào thì làm thế đó. Lý đại phu, chúng ta đi, bệnh nhân này không xem cũng được, không chết đâu mà lo, đã chết rồi thì càng tốt.” Hạ Hồi Sinh lạnh lùng nói.
Lưu đại gia ngạc nhiên, tiếp đó cũng phản ứng lại.
“Hạ Hồi Sinh, cậu nói gì thế?” Hạ Đại Hầu lập tức nổi giận nói.
“Tôi nói gì à, tôi nói Hạ Phú Quý này chết thì càng tốt.” Hạ Hồi Sinh cười trả lời.
“Cậu…” Hạ Đại Hầu giận trừng Hạ Hồi Sinh, nhưng ông ta không dám nói mấy lời khó nghe. Hạ Hồi Sinh là người có quyền thế.
“Tôi làm sao?” Hạ Hồi Sinh rất khinh miệt liếc Hạ Đại Hầu.
Vẻ mặt Hạ Đại Hầu trướng hồng, rõ ràng tức đòi mạng, mà không dám làm gì thật sự là nghẹn khuất.
“Hạ Hồi Sinh, tốt xấu gì chúng ta cũng ở cùng thôn một thời gian, sao cậu có thể nguyền rủa nhà tôi như thế.” Thang thị căm giận nói.
“Ở cùng thôn với mấy người, là chuyện mất mặt nhất trong cuộc đời này của tôi.” Hạ Hồi Sinh một bộ ghét bỏ nói.
“Cậu… Ngày khác tôi nhất định sẽ nói cho cha cậu biết, xem ông ta dạy dỗ con cái thế nào.” Thang thị linh quang chợt lóe, cảm thấy mình nói ra một câu rất có tính uy hiếp, có chút đắc ý xem Hạ Hồi Sinh.
Hạ Hồi Sinh hừ lạnh một tiếng, “Xuẩn phụ (người vợ ngu đần).”
“Cậu…”
Hạ Đại Hầu kéo Thang thị, không để nàng nói thêm gì nữa.
“Đi.”
Hạ Hồi Sinh lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Hạ, đưa Lý đại phu lên xe ngựa, đột nhiên hắn nhớ ra cái gì đó, bảo Lý đại phu lên xe trước đợi một lát rồi vẫy vẫy tay với Lưu đại gia, “Ông lại đây.”
“Hạ gia, có việc gì xin cứ sai bảo.” Lưu đại gia nhanh chóng chạy ra sân, rất ân cần cười nói.
“Không phải Hạ Phú Quý nợ tiền ông sao? Ông không cần làm gì, chỉ cần làm một việc là được.” Nụ cười trên gương mặt Hạ Hồi Sinh mang theo vài phần nguy hiểm.
“Làm việc gì?” Lưu đại gia hỏi.
“Để Hạ Phú Quý làm công gán nợ, đến lúc đó Hạ Phú Quý phải làm phiền ông “chăm sóc”, chỉ cần hắn còn sống, cơ thể đầy đủ là được.” Hạ Hồi Sinh lạnh lùng nói.
Lưu đại gia lập tức hiểu được ý Hạ Hồi Sinh, cười đáp, “Vâng, xin Hạ gia cứ yên tâm, tôi sẽ không để cậu thất vọng.”
Hạ Hồi Sinh vừa lòng gật gật đầu, đánh xe ngựa đi.
Người nhà họ Hạ không biết hai người nói chuyện gì với nhau, và Hạ Phú Quý hôn mê càng không biết đại họa đã rơi xuống đầu hắn.
Lưu đại gia vui vẻ trở lại sân, nói với mấy người đi theo: “Chúng ta đi, mang Hạ Phú Quý đi.”
Mấy người nghe lệnh, tiến lên phía trước muốn mang người đi, đương nhiên sẽ không quản Hạ Phú Quý có hôn mê hay không.
“Các người muốn làm gì?” Thang thị ngăn phía trước.
“Nếu Hạ Phú Quý không trả tiền, vậy trước hết tôi sẽ mang hắn đi, yên tâm, tôi sẽ không chặt tay hắn.” Lưu đại gia để có thể mang người đi, cũng giải thích một hai câu, sau đó bỏ lại một câu uy hiếp, “Không mang người đi cũng được, mấy người đưa tiền cho tôi.”
Cuối cùng, người nhà họ Hạ bất đắc dĩ, tiền không có, cũng không dám chống đối Lưu đại gia, nghĩ rằng hiện tại không bị chặt tay, cũng không bị buộc trả tiền, coi như chuyện tốt, đành để Lưu đại gia mang người đi.
“Làm việc gì?” Lưu đại gia hỏi.
“Để Hạ Phú Quý làm công gán nợ, đến lúc đó Hạ Phú Quý phải làm phiền ông “chăm sóc”, chỉ cần hắn còn sống, cơ thể đầy đủ là được.” Hạ Hồi Sinh lạnh lùng nói.
“Có chuyện gì thế?” Tiếng gầm giận dữ vang lên.
Mọi người cảm giác màng tai bị chấn động, sững sờ nhìn Hạ Hồi Sinh vẻ mặt tràn ngập lửa giận, không biết xuất hiện từ lúc nào.
Tử Tang quay lại, lạnh lùng nói: “Anh ta bị đao đâm vào bụng, mau đi thỉnh đại phu.”
Nói xong, nàng dễ dàng bế Hạ Mộc đi về phía nhà trúc. Tất cả mọi người ở đây đều ngây ra nhìn Tử Tang cơ thể bé nhỏ lại có thể vững vàng bế một người đàn ông.
May mắn hiện tại Hạ Mộc đang hôn mê, nếu hắn biết bản thân mình được một cô gái bế, lại còn là tiểu thư nhà hắn, khẳng định sẽ không còn mặt mũi gặp người, xấu hổ không chịu nổi!
Hạ Hồi Sinh hoàn hồn, sau đó quay lại nhìn mấy người nhà họ Hạ, cả giận nói: “Tôi mặc kệ mấy người có nguyên nhân gì, không được di chuyển, đứng yên đây cho tôi, nếu không tôi sẽ lấy mạng các người.”
Nói xong đuổi theo vào nhà trúc, “Tức Mặc Tử Tang, không kịp thỉnh đại phu, chúng ta đưa Hạ Mộc đến thị trấn.”
“Tôi sẽ cấp cứu cho anh ta, chạy nhanh đi mời đi.” Tử Tang đặt Hạ Mộc trên giường, ra lệnh cho Hạ Hồi Sinh.
“Vết thương của Hạ Mộc…” Hạ Hồi Sinh chưa nói hết câu, thân mình đã bị đánh lùi mạnh về sau mấy bước, kinh ngạc nhìn Tử Tang. Cô gái này quả nhiên không đơn giản, rốt cuộc cái sức mạnh nguy hiểm gì đã đánh úp hắn, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, chẳng lẽ cô ta muốn làm hắn bị thương thật?
“Còn không mau đi, tôi cho anh nửa canh giờ (một tiếng).” Tử Tang lạnh lùng nhìn Hạ Hồi Sinh.
Lần này Hạ Hồi Sinh không còn chần chờ, thân ảnh chợt lóe lên đã ra khỏi nhà trúc, sau đó triển khai khinh công bay nhanh về phía thị trấn. Hắn nghĩ Tức Mặc Tử Tang không đơn giản, chắc cũng không phải người ngu, cô ta đã nói có thể bảo trụ Hạ Mộc tất nhiên hắn phải nhanh chóng tìm đại phu tốt về.
“Đại gia, đó không phải là Hạ gia( Hạ Hồi Sinh) à? Sao cậu ta ở trong này, hơn nữa hình như có quan hệ rất tốt với Hạ Mộc kia.” Một người phía sau Lưu đại gia tiến lên nói.
“Chúng ta chờ xem rồi nói.” Lưu đại gia hơi đăm chiêu nói.
Những người khác của nhà họ Hạ cuối cùng hoàn hồn lại, lao về phía Hạ Phú Quý đang hôn mê, nhìn hắn vừa hôn mê vừa phun đầy máu thì hỗn loạn cả lên. Lưu đại gia trầm mặc một chút, rồi tiến lên chỉ huy người nhà họ Hạ hành động. Hắn không thể để Hạ Phú Quý chết, đến lúc đó bạc của hắn tìm ai đòi, nếu là bình thường hắn sẽ không vì điểm ấy mà xen vào việc người khác, nhưng bây giờ Hạ Hồi Sinh xuất hiện tại nơi này, thế thì hắn phải cân nhắc, suy nghĩ thật kĩ.
Tử Tang lấy ra một củ nhân sâm ngàn năm từ trong vòng tay. Củ nhân sâm này được nàng tìm ra từ trong đống đồ cưới của mẹ chính chủ, sau này nàng tìm một cơ hội bỏ vào trong vòng tay. Hiện giờ đã phát huy công dụng.
Nàng vận dụng tinh thần lực, ngón tay giống như lưỡi dao, cắt từng miếng từng miếng nhân sâm một. Sau đó, nàng nhét một miếng vào miệng Hạ Mộc, phần nhân sâm chưa cắt lại bỏ vào trong vòng tay.
Sau đó nàng lại dùng tinh thần lực bao trùm miệng vết thương của Hạ Mộc. Tuy tinh thần lực của nàng không có công dụng chữa thương có thể bổ sung thể lực, tạm thời cầm máu. Ít nhất sẽ không để Hạ Mộc bị sốc hoặc mất máu mà chết, kiên trì đến khi đại phu tới, Hạ Mộc tự nhiên có thể bảo trụ cái mạng này.
Tử Tang nhìn quần áo của Hạ Mộc đã vấy bẩn, lại rút ra ít tinh thần lực tạo thành cái kéo cắt quần áo của hắn. Nàng giơ tay nhẹ nhàng lấy mảnh quần áo ra khỏi người hắn, sau đó ngẩn người. Trên người Hạ Mộc khắp nơi đều là vết roi đã đóng vảy, nhìn mà ghê người. Xem độ nông sâu, đa số các vết roi chồng chất lên nhau. Hiển nhiên không chỉ bị đánh một lần, mà cả thời gian dài, lâu hơn trước đó để lại.
Tử Tang nhìn cơ thể Hạ Mộc, con ngươi càng ngày càng lạnh như băng, đến cùng trên người hắn đã xảy ra chuyện gì, khiến hắn bị vết roi nghiêm trọng như thế.
Im lặng, thật lâu sau, nàng mới dời mắt khỏi cơ thể Hạ Mộc, phát hiện bên cạnh có giá đựng đồ dùng vệ sinh cá nhân, trong đó có một chậu nước sạch và khăn lông. Một mặt nàng duy trì khống chế tinh thần lực trên người Hạ Mộc, vừa đi lấy nước và khăn lông cầm đến cạnh giường, lau sạch sẽ xung quanh miệng vết thương cho hắn. Bởi vì có nước, nên Tử Tang cũng rất cẩn thận, tránh chạm vào miệng vết thương, không để miệng vết thương dính nước.
Có tinh thần lực của nàng, máu Hạ Mộc tạm thời dừng chảy. Lau sạch sẽ xong, vì trời nóng nên nàng không lấy gì ra đắp lên người Hạ Mộc…
Hạ Hồi Sinh có khinh công, chưa đến nửa canh giờ đã tới thị trấn, tìm đến Lý đại phu bình thường quen biết, cũng không quản ở chỗ Lý đại phu có bệnh nhân hay không vội vàng bảo ông đi chuẩn bị đồ đạc khám bệnh.
Lý đại phu khá quen với Hạ Hồi Sinh, lần đầu tiên gặp Hạ Hồi Sinh kích động như thế, hỏi tình trạng người bị thương sau đó nhanh tay nhanh chân chuẩn bị mọi thứ, vội vàng lên xe ngựa, Hạ Hồi Sinh đánh xe ngựa chạy như bay, hơn nửa canh giờ sau chạy về thôn.
Thấy đại phu đến, Tử Tang lập tức tránh ra, đương nhiên tinh thần lực nàng đặt trên người Hạ Mộc không thu lại.
Hạ Hồi Sinh cũng nhìn thấy vết roi trên người Hạ Mộc, đôi mắt tối sầm lại.
Lý đại phu thấy vết thương của Hạ Mộc thì thở dài, kiểm tra cho hắn một lần, rồi xử lý, băng bó miệng vết thương. Sau đó ông cười nói với Tử Tang và Hạ Hồi Sinh: “Chàng trai này, miệng vết thương tuy rằng rất nghiêm trọng, nhưng có thể lực tốt, cầm máu nhanh, bởi vậy không có gì nguy hiểm đến sinh mệnh, tình trạng cũng rất ổn định, thật sự là đáng mừng!”
“Thật ư.” Hạ Hồi Sinh kinh hỉ hỏi, tuy rằng hắn không biết y thuật nhưng không ít lần gặp người bị thương, giống như Hạ Mộc, chưa chết cũng phải quăng nửa cái mạng, còn sống đã là phúc khí.
Xem ra cô gái này quả nhiên có vài phần bản lĩnh, Hạ Hồi Sinh nhìn Tử Tang nghĩ.
“Đây là miếng nhân sâm ngàn năm chăng?” Lý đại phu cầm lấy miếng nhân sâm đặt trên tủ đầu giường kinh ngạc nói.
Tử Tang nhíu mày, người này có thể từ một miếng nhân sâm đã nhìn ra là nhân sâm ngàn năm thì cũng biết hàng.
Trên mặt Hạ Hồi Sinh hơi tỏ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Tử Tang, mà người này giống như không nghe thấy lời đại phu nói, chỉ nhìn Hạ Mộc nằm trên giường, không lên tiếng.
“Chắc là thế, Lý đại phu, ông mau kê dược cho Hạ Mộc đi, còn có gì phải chú ý không?” Hạ Hồi Sinh quay đầu hỏi Lý đại phu…
Lý đại phu kê đơn, cũng dặn rõ ràng, vì thế khi Hạ Hồi Sinh đưa ông về, cũng thuận đường lấy thuốc.
Vừa ra sân, Thang thị chạy lên, nói: “Lý đại phu, ngài đến từ thị trấn, xin ngài xem cho nhà tôi với.”
Lý đại phu sảng khoái đồng ý, đi theo Thang thị đến một chỗ mát mẻ trong sân. Nơi đó trải cỏ khô, Hạ Phú Quý đang nằm bên trên.
Xem Hạ Phú Quý, Hạ Hồi Sinh giờ mới biết hắn cũng bị thương, lại cả Hạ Mộc cũng bị thương, nhìn nhìn chung quanh, hỏi: “Sao lại thế này, tại sao Hạ Phú Quý bị thương, và cả vết thương Hạ Mộc từ đâu ra? Chẳng lẽ trong các người có ai muốn giết Hạ Mộc hả?”
Người nhà họ Hạ tự nhiên không dám nói lời nào, Lưu đại gia tiến lên nói: “Hạ gia, tại hạ họ Lưu, là ông chủ của Vận Tài phường, tại hạ gặp qua Hạ gia vài lần, nghĩ chắc là Hạ gia không nhớ.”
Hạ Mộc đánh giá Lưu đại gia từ trên xuống dưới, từ chối cho ý kiến nói: “Tôi không biết mặt ông, nhưng tôi cũng biết Vận Tài phường, sao ông lại ở đây?”
Lưu đại gia vội vàng nói ra mọi chuyện, đổ hết tội lỗi lên đầu nhà họ Hạ.
“Đòi nợ à…” Hạ Hồi Sinh kéo dài giọng, híp mắt nhìn Lưu đại gia.
“Hạ gia, cậu đừng tức giận, tôi không biết nhà họ Hạ này có quen biết với cậu, nếu có chỗ nào không phải mong cậu tha thứ.” Lưu đại gia nhận tội, giống như sự hung ác lúc trước là ảo giác của mọi người.
“Ai nói tôi quen thân với nhà họ Hạ, tôi chỉ biết người tên là Hạ Mộc thôi. Những chuyện khác không liên quan đến tôi, mấy người thích làm thế nào thì làm thế đó. Lý đại phu, chúng ta đi, bệnh nhân này không xem cũng được, không chết đâu mà lo, đã chết rồi thì càng tốt.” Hạ Hồi Sinh lạnh lùng nói.
Lưu đại gia ngạc nhiên, tiếp đó cũng phản ứng lại.
“Hạ Hồi Sinh, cậu nói gì thế?” Hạ Đại Hầu lập tức nổi giận nói.
“Tôi nói gì à, tôi nói Hạ Phú Quý này chết thì càng tốt.” Hạ Hồi Sinh cười trả lời.
“Cậu…” Hạ Đại Hầu giận trừng Hạ Hồi Sinh, nhưng ông ta không dám nói mấy lời khó nghe. Hạ Hồi Sinh là người có quyền thế.
“Tôi làm sao?” Hạ Hồi Sinh rất khinh miệt liếc Hạ Đại Hầu.
Vẻ mặt Hạ Đại Hầu trướng hồng, rõ ràng tức đòi mạng, mà không dám làm gì thật sự là nghẹn khuất.
“Hạ Hồi Sinh, tốt xấu gì chúng ta cũng ở cùng thôn một thời gian, sao cậu có thể nguyền rủa nhà tôi như thế.” Thang thị căm giận nói.
“Ở cùng thôn với mấy người, là chuyện mất mặt nhất trong cuộc đời này của tôi.” Hạ Hồi Sinh một bộ ghét bỏ nói.
“Cậu… Ngày khác tôi nhất định sẽ nói cho cha cậu biết, xem ông ta dạy dỗ con cái thế nào.” Thang thị linh quang chợt lóe, cảm thấy mình nói ra một câu rất có tính uy hiếp, có chút đắc ý xem Hạ Hồi Sinh.
Hạ Hồi Sinh hừ lạnh một tiếng, “Xuẩn phụ (người vợ ngu đần).”
“Cậu…”
Hạ Đại Hầu kéo Thang thị, không để nàng nói thêm gì nữa.
“Đi.”
Hạ Hồi Sinh lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Hạ, đưa Lý đại phu lên xe ngựa, đột nhiên hắn nhớ ra cái gì đó, bảo Lý đại phu lên xe trước đợi một lát rồi vẫy vẫy tay với Lưu đại gia, “Ông lại đây.”
“Hạ gia, có việc gì xin cứ sai bảo.” Lưu đại gia nhanh chóng chạy ra sân, rất ân cần cười nói.
“Không phải Hạ Phú Quý nợ tiền ông sao? Ông không cần làm gì, chỉ cần làm một việc là được.” Nụ cười trên gương mặt Hạ Hồi Sinh mang theo vài phần nguy hiểm.
“Làm việc gì?” Lưu đại gia hỏi.
“Để Hạ Phú Quý làm công gán nợ, đến lúc đó Hạ Phú Quý phải làm phiền ông “chăm sóc”, chỉ cần hắn còn sống, cơ thể đầy đủ là được.” Hạ Hồi Sinh lạnh lùng nói.
Lưu đại gia lập tức hiểu được ý Hạ Hồi Sinh, cười đáp, “Vâng, xin Hạ gia cứ yên tâm, tôi sẽ không để cậu thất vọng.”
Hạ Hồi Sinh vừa lòng gật gật đầu, đánh xe ngựa đi.
Người nhà họ Hạ không biết hai người nói chuyện gì với nhau, và Hạ Phú Quý hôn mê càng không biết đại họa đã rơi xuống đầu hắn.
Lưu đại gia vui vẻ trở lại sân, nói với mấy người đi theo: “Chúng ta đi, mang Hạ Phú Quý đi.”
Mấy người nghe lệnh, tiến lên phía trước muốn mang người đi, đương nhiên sẽ không quản Hạ Phú Quý có hôn mê hay không.
“Các người muốn làm gì?” Thang thị ngăn phía trước.
“Nếu Hạ Phú Quý không trả tiền, vậy trước hết tôi sẽ mang hắn đi, yên tâm, tôi sẽ không chặt tay hắn.” Lưu đại gia để có thể mang người đi, cũng giải thích một hai câu, sau đó bỏ lại một câu uy hiếp, “Không mang người đi cũng được, mấy người đưa tiền cho tôi.”
Cuối cùng, người nhà họ Hạ bất đắc dĩ, tiền không có, cũng không dám chống đối Lưu đại gia, nghĩ rằng hiện tại không bị chặt tay, cũng không bị buộc trả tiền, coi như chuyện tốt, đành để Lưu đại gia mang người đi.
Tác giả :
Xa Lê Nhi