Quy Về Điền Viên
Quyển 1 - Chương 26: Một cái tát
Người tới không phải ai khác, chính là Hà thị, còn có Hạ Thư đi theo bà.
Hôm nay là ngày Hạ Thư hưu mộc. Sáng sớm hắn có việc ra ngoài, lúc về vừa vặn thấy mẹ đi tìm anh Ba. Hắn biết mẹ không thích anh ấy, lo sẽ xảy ra chuyện, nên vội vàng đuổi theo.
(Theo lệ cũ, ngày xưa làm quan cứ mười ngày sẽ được nghỉ một ngày để tắm gội, gọi là ngày hưu mộc)
Mà Hà thị đang giặt quần áo cứ nghĩ đến ánh mặt của Tử Tang lúc trước khiến bà rét run, càng thêm lo lắng. Vì thế bà bỏ lại công việc, chạy đến xem, không ngờ bước vào nhà lại thấy cảnh con gái kêu đau đớn, vết thương ở mu bàn tay nhìn ghê người.
“Mẹ, con hồ ly tinh này dám đánh con, ô ô… Đau quá…” Hạ Lê Hoa nhìn thấy Hà thị, chỉ vào Tử Tang, uỷ khuất kể tội.
Hạ Mộc ngạc nhiên nhìn chị. Hắn không ngờ chị gái hiền lành trong ký ức trở nên ngang ngược như thế, còn nổi lên xung đột với tiểu thư. Nghe thấy cách gọi của chị, hắn hơi cau mày.
“Ngoan, đừng khóc, mẹ lấy lại công đạo cho con.” Hà thị an ủi, trừng mắt nhìn Tử Tang. Vẻ mặt lạnh lùng kia khiến bà hơi sợ hãi, nên chuyển sang tạc pháo vào Hạ Mộc, “Con à, con đã thấy con cưới nữ nhân độc ác như thế nào chưa? Dám đánh chị con thành thế này, tâm tư quá ác độc.”
Hạ Mộc rất hiểu tiểu thư nhà mình, tuy lạnh lùng nhưng là loại người ngươi không phạm ta ta không động đến ngươi. Hắn tin tưởng tiểu thư không vô duyên vô cớ đánh một người. Nghĩ đến chị cả gọi tiểu thư là hồ ly tinh, hơn nữa hắn chưa quên màn vừa rồi khiến hắn kinh hồn táng đảm như thế nào. Nếu đòn gánh kia của chị ấy đánh trúng, tiểu thư còn sống được sao? Xem ra chắc chị ấy đã làm gì đó không phải. “Mẹ, mẹ chưa hỏi rõ đã xảy ra chuyện gì, sao đã trách cứ tiểu… Tử Tang .”
“Việc gì phải hỏi. Con không thấy chị con kêu đau thế nào sao? Nó về nhà mẹ đẻ vì thăm con, thế mà con tiếp đãi chị con như thế đấy.” Hà thị rất là bất công nói, ngữ khí tràn ngập mùi thuốc súng.
“Con…” Hạ Mộc sửng sốt, chị đến thăm mình ư? Tuy vậy, nhưng cũng không thể chưa hỏi rõ ràng đã chỉ trích tiểu thư được. “Mẹ, chị đến thăm con, con rất vui nhưng chuyện gì đã phát sinh phải hỏi rõ ràng mới được!”
“Mẹ, anh ba nói không sai, hỏi rõ mọi chuyện trước.” Hạ Thư cũng nói.
“Được, hỏi thì hỏi… Lê Hoa, con nói đi, vì sao người phụ nữ kia đánh con?” Hà thị nhìn về phía Hạ Lê Hoa đang sụt sùi khóc mãi hỏi.
“Mẹ, con thấy chăn cha mẹ dùng đã cũ, nhìn thấy chăn nhà chú Ba dùng là loại tốt, nên định trước cầm đi cho cha mẹ dùng. Cha mẹ nuôi chúng con lớn như vậy, con luôn muốn hiếu thuận với người, nhưng em dâu chẳng những không cho, còn đánh con.” Hạ Lê Hoa khóc nói.
Hà thị nghe thế vừa vui mừng vì con gái hiếu thuận, vừa tức giận con hồ ly tinh kia có cái chăn cũng tiếc, còn dám đánh con gái ngoan của bà, tức giận trừng Hạ Mộc, “Nghe rõ chưa, nghe thấy không, con cưới vợ hiếu thuận với cha mẹ quá nhỉ.”
Hạ Mộc biết không thể tin lời chị mình, thoáng nhìn tiểu thư đang đứng bênh cạnh. Người vẫn lạnh lùng, dáng vẻ không sao cả, hắn biết tiểu thư khinh thường việc giải thích này vì thế nhìn em gái, “Em hai, em nói đi.”
Hạ Chiêu Quan rơi vào cảnh khó xử, việc này rõ ràng là lỗi của chị Cả, nếu nàng nói ra, mẹ và chị ấy sẽ không tha cho nàng. Nhưng nếu không nói, anh Ba sẽ hiểu lầm vợ, chị Ba bị chịu tiếng oan. Nàng rất khó xử, lén nhìn về phía mẹ và chị, dáng vẻ khó mở miệng.
“Chiêu Quan, em cứ nói đi, không ai dám làm gì em đâu.” Hạ Thư nói, trong lòng hiểu được vài phần, nếu chị hắn không sai, Chiêu Quan sẽ không biểu lộ như thế.
“Cái kia…” Hạ Chiêu Quan muốn nói lại thôi giương mắt nhìn Hạ Lê Hoa vài lần.
“Chiêu Quan, chị là chị của em, nếu em giúp con hồ ly tinh kia thì không còn là người nữa, mau nói cho anh Ba em biết, con hồ ly tinh kia bắt nạt chị như thế nào.” Hạ Lê Hoa kêu lên.
“Chị Cả!” Hạ Mộc giận kêu, “Chị cứ luôn miệng gọi cô ấy là hồ ly tinh, em không thể tin tưởng chị được.”
Trước mặt hắn, chị còn gọi khó nghe như vậy. Lúc hắn không ở đây, chắc chắn nói càng khó nghe hơn, nhìn vẻ mặt của em, hắn đã hiểu, chắc chắn là lỗi của chị ấy.
“Hạ Mộc, em nói gì thế, em xem người vợ em cưới về, có phải là dáng vẻ hồ ly tinh không.” Hạ Lê Hoa gào đó, còn có cả sự ghen tị.
Hạ Mộc nghe thế rất bất mãn, tiểu thư vừa đến thôn này, đã ở đây được mấy ngày, sao chị cả có thể nói ra những lời khẳng định quá mức thành kiến như thế. Huống chi, nói tiểu thư nhà hắn là hồ ly tinh, đúng là vũ nhục tiểu thư.
“Hạ Mộc, em mau bỏ người vợ này đi, không biết ả ta đã trộm bao nhiêu hán tử…”
“Ba…” Một bàn tay vung lên, cắt đứt thanh âm bén nhọn của Hạ Lê Hoa, trong viện đột nhiên yên lặng.
Hạ Lê Hoa ôm mặt, không thể tin nhìn Hạ Mộc, “Em dám đánh chị.”
“Đại tỷ, bây giờ em còn gọi chị một tiếng đại tỷ. Chị có biết người chị mắng là vợ của em, chị mắng cô ấy nghĩa là mắng em, mắng em nghĩa là mắng gia đình mình, nếu không tự trọng đừng trách em vô lễ.” Vẻ thật thà, ngây ngô của Hạ Mộc không còn, lạnh mặt nói.
Đại tỷ cũng là nữ nhân, sao chị ấy có thể nói ra những lời khó nghe như vậy. Người chị trước kia luôn dịu dàng của hắn đâu rồi.
Từ khi ly khai cha mẹ, bán mình vì nô, hắn đã hiểu rõ, hắn không bao giờ được tự do, hắn phải trung thành với chủ tử, hết thảy chủ tử làm trọng. Mặc dù giữa người thân và tiểu thư rất khó lựa chọn, nhưng vạn bất đắc dĩ hắn chỉ có lựa chọn tiểu thư, không, từ lúc người nhà hắn cầm số bạc bán mình kia, hắn đã lựa chọn, giờ đây hắn chỉ nguyện trung thành với tiểu thư mà thôi.
Huống hồ, sự thật là chị hắn quá vô lễ. Tiểu thư là chủ tử của hắn, người nhà hắn phải tôn trọng nàng. Thân phận của tiểu thư nhà hắn không chọc nổi, nếu chủ tử làm khó, họ chỉ có con đường chết.
Cho nên một cái tát này hắn đánh vì chị vũ nhục tiểu thư, đồng thời cũng cứu chị ấy, nếu để tiểu thư ra tay, chị ấy không sống nổi.
“Em không hy vọng nghe thấy những lời này nữa, bằng không đừng trách em không niệm tình thân.” Hạ Mộc lãnh khốc nói.
Tức Mặc Tử Tang chau chau mày, nhìn Hạ Mộc, trong mắt xẹt qua chút hứng thú.
“Mày… Thằng nghịch tử này…” Hà thị tức giận đến toàn thân phát run.
“Ô ô… Tôi không muốn sống nữa, tôi không muốn sống nữa…” Hạ Lê Hoa hồi hồn lại, ngồi phịch xuống đất gào khóc.
Đúng là khó coi, Tức Mặc Tử Tang xoay người đi vào phòng.
“Đứng lại, con hồ ly tinh kia, chưa nói rõ ràng, ngươi mơ tưởng rời đi.” Hà thị kêu lên.
Bước chân nàng dừng lại, chậm rãi xoay người. Đôi mắt nhìn Hạ thị lạnh như băng, hơi thở lãnh liệt khiến không khí xung quạnh lạnh đi. Tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy áp lực, hô hấp bắt đầu khó khăn.
“Tiểu thư, đừng…” Hạ Mộc cầu xin Tử Tang.
Tử Tang hừ lạnh một tiếng, trở về phòng tiếp tục đọc sách, lần này không ai dám bảo nàng đứng lại nữa
Hạ Mộc nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nói với Hà thị: “Mẹ, mọi người về đi, sau này đừung đến đây nữa”
“Mày…” Hà thị hoàn hồn, bà chưa bao giờ đối mặt với ánh mặt khủng bố như thế, trừng mắt nhìn Hạ Mộc, nói: “Rốt cuộc, mày cưới yêu ma quỷ quái gì về.”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Hạ Mộc vừa vội vừa giận nói.
Hạ Thư chăm chú nhìn Tức Mặc Tử Tang, nghĩ đến áp lực vừa nãy, cũng bước lên phía trước nói: “Mẹ, chúng ta về đi.”
“Về là về thế nào, con không thấy anh ba của con thành dạng gì sao, cưới một người vợ như thế, còn lừa gạt cả nhà, gạt chúng ta chỉ có ít tiền, nhưng lại có tiền đào giếng.” Hà thị cả giận nói.
“Mẹ, con chưa nói rõ, số tiền kia không phải của con, là của tiểu… Tử Tang .” Hạ Mộc nói.
“Của vợ không phải của mày chắc?”
“Của con là của Tử Tang , nhưng của Tử Tang không phải của ta.” Tất cả của hắn là của chủ tử.
Lời nói của Hạ Mộc khiến Hạ thị hiểu lầm, hoảng sợ nói: “Cái gì, mày ở rể hả?”
Trong hai vợ chồng, chỉ có ở rể mới xuất hiện tình huống như vậy, tất cả của nhà trai thuộc về nhà gái .
Hạ Mộc há miệng thở dốc, cuối cùng không phản bác. Nếu mẹ nghĩ như thế cũng tốt, cha mẹ sẽ kiêng kị một ít.
Đang đọc sách Tức Mặc Tử Tang ngẩng đầu nhìn Hạ Mộc, thấy hắn không giải thích! Hắn sẽ thừa nhận chuyện này, xem vẻ mặt của hắn, chắc là vậy. Xem ra, nô tính của Hạ Mộc rất nặng, nếu không hắn sẽ không quên hiện tại mình đã là thường dân, có quan hệ hợp tác với nàng.
Nếu hắn muốn vậy nàng sẽ không xen vào, ba năm sau, nàng và hắn không còn quan hệ gì hết. Tử Tang tiếp tục cúi đầu đọc sách.
“Trời ạ, ai đâm tôi một dao đi, con tôi khổ quá! Sao lại ở rể, đây là tạo nghiệt gì chứ? ” Hà thị khóc vô cùng bi thảm.
Thời đại này, đàn ông ở rể sẽ bị người khác khinh thường. Người đời nhận định đàn ông ở rể là loại vô năng, liên luỵ người nhà cũng bị đánh giá như thế. Khó trách Hà thị kích động như thế. Đây là chuyện vô cùng mất mặt.
Hôm nay là ngày Hạ Thư hưu mộc. Sáng sớm hắn có việc ra ngoài, lúc về vừa vặn thấy mẹ đi tìm anh Ba. Hắn biết mẹ không thích anh ấy, lo sẽ xảy ra chuyện, nên vội vàng đuổi theo.
(Theo lệ cũ, ngày xưa làm quan cứ mười ngày sẽ được nghỉ một ngày để tắm gội, gọi là ngày hưu mộc)
Mà Hà thị đang giặt quần áo cứ nghĩ đến ánh mặt của Tử Tang lúc trước khiến bà rét run, càng thêm lo lắng. Vì thế bà bỏ lại công việc, chạy đến xem, không ngờ bước vào nhà lại thấy cảnh con gái kêu đau đớn, vết thương ở mu bàn tay nhìn ghê người.
“Mẹ, con hồ ly tinh này dám đánh con, ô ô… Đau quá…” Hạ Lê Hoa nhìn thấy Hà thị, chỉ vào Tử Tang, uỷ khuất kể tội.
Hạ Mộc ngạc nhiên nhìn chị. Hắn không ngờ chị gái hiền lành trong ký ức trở nên ngang ngược như thế, còn nổi lên xung đột với tiểu thư. Nghe thấy cách gọi của chị, hắn hơi cau mày.
“Ngoan, đừng khóc, mẹ lấy lại công đạo cho con.” Hà thị an ủi, trừng mắt nhìn Tử Tang. Vẻ mặt lạnh lùng kia khiến bà hơi sợ hãi, nên chuyển sang tạc pháo vào Hạ Mộc, “Con à, con đã thấy con cưới nữ nhân độc ác như thế nào chưa? Dám đánh chị con thành thế này, tâm tư quá ác độc.”
Hạ Mộc rất hiểu tiểu thư nhà mình, tuy lạnh lùng nhưng là loại người ngươi không phạm ta ta không động đến ngươi. Hắn tin tưởng tiểu thư không vô duyên vô cớ đánh một người. Nghĩ đến chị cả gọi tiểu thư là hồ ly tinh, hơn nữa hắn chưa quên màn vừa rồi khiến hắn kinh hồn táng đảm như thế nào. Nếu đòn gánh kia của chị ấy đánh trúng, tiểu thư còn sống được sao? Xem ra chắc chị ấy đã làm gì đó không phải. “Mẹ, mẹ chưa hỏi rõ đã xảy ra chuyện gì, sao đã trách cứ tiểu… Tử Tang .”
“Việc gì phải hỏi. Con không thấy chị con kêu đau thế nào sao? Nó về nhà mẹ đẻ vì thăm con, thế mà con tiếp đãi chị con như thế đấy.” Hà thị rất là bất công nói, ngữ khí tràn ngập mùi thuốc súng.
“Con…” Hạ Mộc sửng sốt, chị đến thăm mình ư? Tuy vậy, nhưng cũng không thể chưa hỏi rõ ràng đã chỉ trích tiểu thư được. “Mẹ, chị đến thăm con, con rất vui nhưng chuyện gì đã phát sinh phải hỏi rõ ràng mới được!”
“Mẹ, anh ba nói không sai, hỏi rõ mọi chuyện trước.” Hạ Thư cũng nói.
“Được, hỏi thì hỏi… Lê Hoa, con nói đi, vì sao người phụ nữ kia đánh con?” Hà thị nhìn về phía Hạ Lê Hoa đang sụt sùi khóc mãi hỏi.
“Mẹ, con thấy chăn cha mẹ dùng đã cũ, nhìn thấy chăn nhà chú Ba dùng là loại tốt, nên định trước cầm đi cho cha mẹ dùng. Cha mẹ nuôi chúng con lớn như vậy, con luôn muốn hiếu thuận với người, nhưng em dâu chẳng những không cho, còn đánh con.” Hạ Lê Hoa khóc nói.
Hà thị nghe thế vừa vui mừng vì con gái hiếu thuận, vừa tức giận con hồ ly tinh kia có cái chăn cũng tiếc, còn dám đánh con gái ngoan của bà, tức giận trừng Hạ Mộc, “Nghe rõ chưa, nghe thấy không, con cưới vợ hiếu thuận với cha mẹ quá nhỉ.”
Hạ Mộc biết không thể tin lời chị mình, thoáng nhìn tiểu thư đang đứng bênh cạnh. Người vẫn lạnh lùng, dáng vẻ không sao cả, hắn biết tiểu thư khinh thường việc giải thích này vì thế nhìn em gái, “Em hai, em nói đi.”
Hạ Chiêu Quan rơi vào cảnh khó xử, việc này rõ ràng là lỗi của chị Cả, nếu nàng nói ra, mẹ và chị ấy sẽ không tha cho nàng. Nhưng nếu không nói, anh Ba sẽ hiểu lầm vợ, chị Ba bị chịu tiếng oan. Nàng rất khó xử, lén nhìn về phía mẹ và chị, dáng vẻ khó mở miệng.
“Chiêu Quan, em cứ nói đi, không ai dám làm gì em đâu.” Hạ Thư nói, trong lòng hiểu được vài phần, nếu chị hắn không sai, Chiêu Quan sẽ không biểu lộ như thế.
“Cái kia…” Hạ Chiêu Quan muốn nói lại thôi giương mắt nhìn Hạ Lê Hoa vài lần.
“Chiêu Quan, chị là chị của em, nếu em giúp con hồ ly tinh kia thì không còn là người nữa, mau nói cho anh Ba em biết, con hồ ly tinh kia bắt nạt chị như thế nào.” Hạ Lê Hoa kêu lên.
“Chị Cả!” Hạ Mộc giận kêu, “Chị cứ luôn miệng gọi cô ấy là hồ ly tinh, em không thể tin tưởng chị được.”
Trước mặt hắn, chị còn gọi khó nghe như vậy. Lúc hắn không ở đây, chắc chắn nói càng khó nghe hơn, nhìn vẻ mặt của em, hắn đã hiểu, chắc chắn là lỗi của chị ấy.
“Hạ Mộc, em nói gì thế, em xem người vợ em cưới về, có phải là dáng vẻ hồ ly tinh không.” Hạ Lê Hoa gào đó, còn có cả sự ghen tị.
Hạ Mộc nghe thế rất bất mãn, tiểu thư vừa đến thôn này, đã ở đây được mấy ngày, sao chị cả có thể nói ra những lời khẳng định quá mức thành kiến như thế. Huống chi, nói tiểu thư nhà hắn là hồ ly tinh, đúng là vũ nhục tiểu thư.
“Hạ Mộc, em mau bỏ người vợ này đi, không biết ả ta đã trộm bao nhiêu hán tử…”
“Ba…” Một bàn tay vung lên, cắt đứt thanh âm bén nhọn của Hạ Lê Hoa, trong viện đột nhiên yên lặng.
Hạ Lê Hoa ôm mặt, không thể tin nhìn Hạ Mộc, “Em dám đánh chị.”
“Đại tỷ, bây giờ em còn gọi chị một tiếng đại tỷ. Chị có biết người chị mắng là vợ của em, chị mắng cô ấy nghĩa là mắng em, mắng em nghĩa là mắng gia đình mình, nếu không tự trọng đừng trách em vô lễ.” Vẻ thật thà, ngây ngô của Hạ Mộc không còn, lạnh mặt nói.
Đại tỷ cũng là nữ nhân, sao chị ấy có thể nói ra những lời khó nghe như vậy. Người chị trước kia luôn dịu dàng của hắn đâu rồi.
Từ khi ly khai cha mẹ, bán mình vì nô, hắn đã hiểu rõ, hắn không bao giờ được tự do, hắn phải trung thành với chủ tử, hết thảy chủ tử làm trọng. Mặc dù giữa người thân và tiểu thư rất khó lựa chọn, nhưng vạn bất đắc dĩ hắn chỉ có lựa chọn tiểu thư, không, từ lúc người nhà hắn cầm số bạc bán mình kia, hắn đã lựa chọn, giờ đây hắn chỉ nguyện trung thành với tiểu thư mà thôi.
Huống hồ, sự thật là chị hắn quá vô lễ. Tiểu thư là chủ tử của hắn, người nhà hắn phải tôn trọng nàng. Thân phận của tiểu thư nhà hắn không chọc nổi, nếu chủ tử làm khó, họ chỉ có con đường chết.
Cho nên một cái tát này hắn đánh vì chị vũ nhục tiểu thư, đồng thời cũng cứu chị ấy, nếu để tiểu thư ra tay, chị ấy không sống nổi.
“Em không hy vọng nghe thấy những lời này nữa, bằng không đừng trách em không niệm tình thân.” Hạ Mộc lãnh khốc nói.
Tức Mặc Tử Tang chau chau mày, nhìn Hạ Mộc, trong mắt xẹt qua chút hứng thú.
“Mày… Thằng nghịch tử này…” Hà thị tức giận đến toàn thân phát run.
“Ô ô… Tôi không muốn sống nữa, tôi không muốn sống nữa…” Hạ Lê Hoa hồi hồn lại, ngồi phịch xuống đất gào khóc.
Đúng là khó coi, Tức Mặc Tử Tang xoay người đi vào phòng.
“Đứng lại, con hồ ly tinh kia, chưa nói rõ ràng, ngươi mơ tưởng rời đi.” Hà thị kêu lên.
Bước chân nàng dừng lại, chậm rãi xoay người. Đôi mắt nhìn Hạ thị lạnh như băng, hơi thở lãnh liệt khiến không khí xung quạnh lạnh đi. Tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy áp lực, hô hấp bắt đầu khó khăn.
“Tiểu thư, đừng…” Hạ Mộc cầu xin Tử Tang.
Tử Tang hừ lạnh một tiếng, trở về phòng tiếp tục đọc sách, lần này không ai dám bảo nàng đứng lại nữa
Hạ Mộc nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nói với Hà thị: “Mẹ, mọi người về đi, sau này đừung đến đây nữa”
“Mày…” Hà thị hoàn hồn, bà chưa bao giờ đối mặt với ánh mặt khủng bố như thế, trừng mắt nhìn Hạ Mộc, nói: “Rốt cuộc, mày cưới yêu ma quỷ quái gì về.”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Hạ Mộc vừa vội vừa giận nói.
Hạ Thư chăm chú nhìn Tức Mặc Tử Tang, nghĩ đến áp lực vừa nãy, cũng bước lên phía trước nói: “Mẹ, chúng ta về đi.”
“Về là về thế nào, con không thấy anh ba của con thành dạng gì sao, cưới một người vợ như thế, còn lừa gạt cả nhà, gạt chúng ta chỉ có ít tiền, nhưng lại có tiền đào giếng.” Hà thị cả giận nói.
“Mẹ, con chưa nói rõ, số tiền kia không phải của con, là của tiểu… Tử Tang .” Hạ Mộc nói.
“Của vợ không phải của mày chắc?”
“Của con là của Tử Tang , nhưng của Tử Tang không phải của ta.” Tất cả của hắn là của chủ tử.
Lời nói của Hạ Mộc khiến Hạ thị hiểu lầm, hoảng sợ nói: “Cái gì, mày ở rể hả?”
Trong hai vợ chồng, chỉ có ở rể mới xuất hiện tình huống như vậy, tất cả của nhà trai thuộc về nhà gái .
Hạ Mộc há miệng thở dốc, cuối cùng không phản bác. Nếu mẹ nghĩ như thế cũng tốt, cha mẹ sẽ kiêng kị một ít.
Đang đọc sách Tức Mặc Tử Tang ngẩng đầu nhìn Hạ Mộc, thấy hắn không giải thích! Hắn sẽ thừa nhận chuyện này, xem vẻ mặt của hắn, chắc là vậy. Xem ra, nô tính của Hạ Mộc rất nặng, nếu không hắn sẽ không quên hiện tại mình đã là thường dân, có quan hệ hợp tác với nàng.
Nếu hắn muốn vậy nàng sẽ không xen vào, ba năm sau, nàng và hắn không còn quan hệ gì hết. Tử Tang tiếp tục cúi đầu đọc sách.
“Trời ạ, ai đâm tôi một dao đi, con tôi khổ quá! Sao lại ở rể, đây là tạo nghiệt gì chứ? ” Hà thị khóc vô cùng bi thảm.
Thời đại này, đàn ông ở rể sẽ bị người khác khinh thường. Người đời nhận định đàn ông ở rể là loại vô năng, liên luỵ người nhà cũng bị đánh giá như thế. Khó trách Hà thị kích động như thế. Đây là chuyện vô cùng mất mặt.
Tác giả :
Xa Lê Nhi