Quỷ Thi Độc Hương
Chương 21: Tiếng khóc dưới sấm vang
Im lặng, hoàn toàn im lặng. Không có gió, không có dấu vết lưu động, không khí giống như đã đọng lại.
Bầu trời bao la mịt mờ tăm tối, lỗ hổng mênh mông đan xen giữa xanh xẫm và xám đen, tràn ngập thê lương không tiếng. Ngay cả cỏ trên đất, cũng như vật chết, không có hơi thở của sự sống.
Vì sao mình lại ngồi nơi đây? Vì sao xung quanh chỉ có mộ bia, gần gần xa xa, liên tiếp nối liền liên tiếp? Phải ở đây đến bao lâu? Vì sao lại không thể cử động? Nơi này là đâu? Tôi tại sao lại ở đây? Hơn nữa, tôi… là ai?
Dường như đã qua cả thế kỷ, lại dường như chỉ trải qua trong phút chốc, chỉ có vài giây thôi.
“Ầm ầm!”
Một tiếng rền trời từ xa vọng lại, dọa tôi co rúm cả người. Hóa ra, là sét đánh mà thôi.
Sau đó, từng đợt tia chớp lóe mắt nhoáng lên liên hồi, để theo đấy, là tiếng kêu la thất thanh của tôi:
Aaaaaaa–
Thực tế, không hề có âm thanh nào.
Vì sao tôi không nghe được giọng của mình? Tôi có kêu la mà? Thảm thiết? Hẳn là như thế mà.
Thế nhưng, sự chú ý của tôi rất nhanh dời sang ba tấm bia mộ trước mặt, không, phải nói là trí nhớ đang nhanh chóng kéo đến khiến tôi không thể không kinh hoàng.
Tất cả tất cả, đã trở về rồi, tôi đã nhớ lại rồi. Ở đây, nơi đây… ở đâu chứ? Là giấc mơ đó sao? Nhưng vì sao lại chân thật như thế?
Giơ tay về hướng bia mộ, cảm giác lạnh như băng truyền vào đầu ngón tay, đông cứng cả hai tay tôi. Tôi co rúm người, rụt tay ngay. Tôi muốn trốn, muốn liều lĩnh xoay người bỏ đi khỏi bãi tha ma này, cho dù không thể trốn thoát khỏi đây, chỉ cần, tôi chỉ cần thoát khỏi cảnh vật xung quanh tôi là đủ rồi.
Tuy nhiên, tôi lại không dám đứng lên, cũng không dám quay người ra sau, bởi vì tôi biết rõ, phía sau tôi còn một khung cảnh khác. Một khi xoay người, rất nhiều chuyện sẽ không thể xem như không biết nữa.
Cái phía trước mặt là Đông Ngôn Huy, bên trái là Trần Hải, phía phải là Lý Thành, cùng vị trí như đêm ấy. Như vậy, bia mộ phía sau tôi, sẽ là ai? Theo sự việc nối tiếp đêm ấy, sau lưng hẳn là Ninh Phàm Kỳ? Hay là Ninh Nhất Phàm vốn là người bị hại đầu tiên? Hay là… chính là tôi?
Hiện tại rốt cuộc là sao đây? Nơi đây là cảnh tượng trong mơ hay ảo giác trước khi chết? Tôi đã bị xe tông phải rồi, không biết có chết ngay tại chỗ không nhỉ? Hay tôi đã bị xe nghiền nát?
“Tí tách. Tí tách…”
Một giọt, hai giọt… Mưa lạnh buốt dần nặng hạt, dày đặc, rơi đầy. Tôi cảm giác được trên da đau rát và lạnh giá.
Bia mộ lam nham bị xối ướt, mưa uốn lượn trên bề mặt gồ ghề đẫm vào lòng đất.
Bức ảnh trên mộ Trần Hải phản chiếu nụ cười của cả bọn, tái nhợt, vặn vẹo, quái đản. Mưa rơi từng giọt, nhìn như vệt nước mắt. Tôi đột nhiên nghĩ, đây có phải nước mắt của bọn họ không? Bởi vì không cam lòng, nên mới dữ dội như thế, dày đặc như thế.
Rất muốn cất tiếng khóc lớn, nhưng tôi không thể nào phát ra âm thanh gì. Bốn phía ngoại trừ tiếng mưa rơi, không còn gì cả.
Lúc này, tôi mới phát hiện, quanh tôi ngoại trừ một màu xám tro, còn lại chỉ có màu đỏ tươi.
Sắc đỏ nằm trong từng giọt nước rơi xuống, dù đậm đặc thật đấy, nhưng mưa đã hòa tan hoàn toàn. Một phần đọng lại trên bia mộ, hoặc trên người, nở rộ thành những đóa hoa máu, đa số phần còn lại vãi trên đất, chảy xuôi vào mạch nước chưa thấm đất hết được. Chỉ trong chốc lát, tôi phát hiện bản thân đã ngay giữa một vũng đỏ máu.
Màu đỏ tươi dần dần thấm lên ba bước ảnh chụp, khiến khuôn mặt tươi cười của người đã mất càng thêm vẻ quỷ dị kinh khủng. Đặc biệt là một đường đỏ máu rơi nghiêng bên khuôn mặt tươi cười của Đông Ngôn Huy, cứ như đang nhìn một nhát chém đứt ngang mặt hắn, lột đi nửa cái đầu. Hai bức hình còn lại cũng như được thêm vào vài nét vẽ. Như thế, khung cảnh máu me thêm rõ nét, sợ hãi cũng thêm dữ dội. Đồng thời, ý muốn biết được chủ bia mộ đằng sau càng thêm tăng nhanh.
Chỉ là, càng muốn biết, thì càng sợ khi đã biết.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, trời càng ngày càng tối. Tôi chỉ có thể câm lặng trong tiếng rơi ồn ã của nước.
Giấc mơ này bao lâu mới có thể tỉnh, hay là nói, tôi chết đi rồi bao lâu mới có thể tới cõi bên kia?
“Trác Viễn…” Đột nhiên, từ khoảng không vắng lặng, bên phải tôi hiện ra một người. Gã gọi tên tôi.
Ninh Phàm Kỳ?
Tôi rất muốn nhảy lên mừng rỡ đáp lại gã, nhưng hai chân lại không có sức.
Sao vậy? Tôi rất muốn chạy tới hỏi, những làm sao cũng phát ra được tiếng gì.
“Trác Viễn, cậu… Đầu của cậu đâu?” Gã hỏi.
Đầu của tôi?
Giơ tay lên chạm vào phía trên… trên cổ chẳng có gì. Chỉ cảm thấy mưa rơi trên máu thịt, bắn hạt máu tung tóe lên tay tôi.
Vậy, đầu của tôi đâu?
Bầu trời bao la mịt mờ tăm tối, lỗ hổng mênh mông đan xen giữa xanh xẫm và xám đen, tràn ngập thê lương không tiếng. Ngay cả cỏ trên đất, cũng như vật chết, không có hơi thở của sự sống.
Vì sao mình lại ngồi nơi đây? Vì sao xung quanh chỉ có mộ bia, gần gần xa xa, liên tiếp nối liền liên tiếp? Phải ở đây đến bao lâu? Vì sao lại không thể cử động? Nơi này là đâu? Tôi tại sao lại ở đây? Hơn nữa, tôi… là ai?
Dường như đã qua cả thế kỷ, lại dường như chỉ trải qua trong phút chốc, chỉ có vài giây thôi.
“Ầm ầm!”
Một tiếng rền trời từ xa vọng lại, dọa tôi co rúm cả người. Hóa ra, là sét đánh mà thôi.
Sau đó, từng đợt tia chớp lóe mắt nhoáng lên liên hồi, để theo đấy, là tiếng kêu la thất thanh của tôi:
Aaaaaaa–
Thực tế, không hề có âm thanh nào.
Vì sao tôi không nghe được giọng của mình? Tôi có kêu la mà? Thảm thiết? Hẳn là như thế mà.
Thế nhưng, sự chú ý của tôi rất nhanh dời sang ba tấm bia mộ trước mặt, không, phải nói là trí nhớ đang nhanh chóng kéo đến khiến tôi không thể không kinh hoàng.
Tất cả tất cả, đã trở về rồi, tôi đã nhớ lại rồi. Ở đây, nơi đây… ở đâu chứ? Là giấc mơ đó sao? Nhưng vì sao lại chân thật như thế?
Giơ tay về hướng bia mộ, cảm giác lạnh như băng truyền vào đầu ngón tay, đông cứng cả hai tay tôi. Tôi co rúm người, rụt tay ngay. Tôi muốn trốn, muốn liều lĩnh xoay người bỏ đi khỏi bãi tha ma này, cho dù không thể trốn thoát khỏi đây, chỉ cần, tôi chỉ cần thoát khỏi cảnh vật xung quanh tôi là đủ rồi.
Tuy nhiên, tôi lại không dám đứng lên, cũng không dám quay người ra sau, bởi vì tôi biết rõ, phía sau tôi còn một khung cảnh khác. Một khi xoay người, rất nhiều chuyện sẽ không thể xem như không biết nữa.
Cái phía trước mặt là Đông Ngôn Huy, bên trái là Trần Hải, phía phải là Lý Thành, cùng vị trí như đêm ấy. Như vậy, bia mộ phía sau tôi, sẽ là ai? Theo sự việc nối tiếp đêm ấy, sau lưng hẳn là Ninh Phàm Kỳ? Hay là Ninh Nhất Phàm vốn là người bị hại đầu tiên? Hay là… chính là tôi?
Hiện tại rốt cuộc là sao đây? Nơi đây là cảnh tượng trong mơ hay ảo giác trước khi chết? Tôi đã bị xe tông phải rồi, không biết có chết ngay tại chỗ không nhỉ? Hay tôi đã bị xe nghiền nát?
“Tí tách. Tí tách…”
Một giọt, hai giọt… Mưa lạnh buốt dần nặng hạt, dày đặc, rơi đầy. Tôi cảm giác được trên da đau rát và lạnh giá.
Bia mộ lam nham bị xối ướt, mưa uốn lượn trên bề mặt gồ ghề đẫm vào lòng đất.
Bức ảnh trên mộ Trần Hải phản chiếu nụ cười của cả bọn, tái nhợt, vặn vẹo, quái đản. Mưa rơi từng giọt, nhìn như vệt nước mắt. Tôi đột nhiên nghĩ, đây có phải nước mắt của bọn họ không? Bởi vì không cam lòng, nên mới dữ dội như thế, dày đặc như thế.
Rất muốn cất tiếng khóc lớn, nhưng tôi không thể nào phát ra âm thanh gì. Bốn phía ngoại trừ tiếng mưa rơi, không còn gì cả.
Lúc này, tôi mới phát hiện, quanh tôi ngoại trừ một màu xám tro, còn lại chỉ có màu đỏ tươi.
Sắc đỏ nằm trong từng giọt nước rơi xuống, dù đậm đặc thật đấy, nhưng mưa đã hòa tan hoàn toàn. Một phần đọng lại trên bia mộ, hoặc trên người, nở rộ thành những đóa hoa máu, đa số phần còn lại vãi trên đất, chảy xuôi vào mạch nước chưa thấm đất hết được. Chỉ trong chốc lát, tôi phát hiện bản thân đã ngay giữa một vũng đỏ máu.
Màu đỏ tươi dần dần thấm lên ba bước ảnh chụp, khiến khuôn mặt tươi cười của người đã mất càng thêm vẻ quỷ dị kinh khủng. Đặc biệt là một đường đỏ máu rơi nghiêng bên khuôn mặt tươi cười của Đông Ngôn Huy, cứ như đang nhìn một nhát chém đứt ngang mặt hắn, lột đi nửa cái đầu. Hai bức hình còn lại cũng như được thêm vào vài nét vẽ. Như thế, khung cảnh máu me thêm rõ nét, sợ hãi cũng thêm dữ dội. Đồng thời, ý muốn biết được chủ bia mộ đằng sau càng thêm tăng nhanh.
Chỉ là, càng muốn biết, thì càng sợ khi đã biết.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, trời càng ngày càng tối. Tôi chỉ có thể câm lặng trong tiếng rơi ồn ã của nước.
Giấc mơ này bao lâu mới có thể tỉnh, hay là nói, tôi chết đi rồi bao lâu mới có thể tới cõi bên kia?
“Trác Viễn…” Đột nhiên, từ khoảng không vắng lặng, bên phải tôi hiện ra một người. Gã gọi tên tôi.
Ninh Phàm Kỳ?
Tôi rất muốn nhảy lên mừng rỡ đáp lại gã, nhưng hai chân lại không có sức.
Sao vậy? Tôi rất muốn chạy tới hỏi, những làm sao cũng phát ra được tiếng gì.
“Trác Viễn, cậu… Đầu của cậu đâu?” Gã hỏi.
Đầu của tôi?
Giơ tay lên chạm vào phía trên… trên cổ chẳng có gì. Chỉ cảm thấy mưa rơi trên máu thịt, bắn hạt máu tung tóe lên tay tôi.
Vậy, đầu của tôi đâu?
Tác giả :
Cốt Cốc