Quỷ Thê
Chương 10
"Ha hả!"
Một cái hắt xì đánh thức Tần Tiêu đang thất thần, lúc này mới nhớ tới mình đang trần truồng, khuôn mặt hắn trở nên đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống trốn.
Bằng tốc độ nhanh nhất đi lên bờ, cũng không lau khô thân thể đã mặc quần áo vào, Tần Tiêu cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt, đang cố gắng mặc quần vào thật nhanh thì phát hiện bóng trắng đã đứng ở bên cạnh hắn.
"Ngươi là ai?"
Thanh âm êm tai phát ra từ miệng người này, Tần Tiêu hơi ngẩng đầu nhìn, lại bởi vì hoa mắt mà bừng tỉnh.
Người đứng trước mặt hắn, đẹp đến không nhìn thấy khói lửa. Da thịt trắng nõn nà, ngũ quan xinh xắn hoàn mỹ, còn có quần áo màu trắng mềm mại, hết thảy giống như từ trên trời tạo thành, xinh đẹp đến câu hồn người.
Nữ tử áo trắng một khuôn mặt bình tĩnh, tựa hồ nàng đã từng xem qua nam nhân loã thể, cũng tựa hồ như không quan tâm đến thân thể của nam nhân xa lạ mình thấy được, chính là im lặng đứng trước mặt Tần Tiêu, giống một pho tượng tiên nữ không động dung vì trần thế.
Nữ tử áo trắng trước ngực đeo một miếng ngọc hổ phách trong suốt bóng láng, bên trong viên ngọc có một vệt sáng hồng mỏng manh.
Nữ tử khiến Tần Tiêu xem ngây ngốc, đã quên quần mới chỉ kéo tới đùi, đã quên trả lời vấn đề của nàng. Khi nhìn thấy khuôn mặt ngây ngốc của hắn, đợi một lúc lâu vẫn không thấy hồn hắn quay về, nữ tử hơi nhíu mày.
"Ngươi là ai?"
Nàng lại hỏi, thanh âm lộ ra một chút không hờn giận, cũng khiến hồn Tần Tiêu quay về, cúi đầu nhìn đến y phục không chỉnh tề của mình, mặt hắn lại đỏ! Địa một tiếng mặc quần vào cũng kéo lại khoá.
Sửa sang xong quần áo, khiến chính mình thoạt nhìn tương đối chỉnh tề, gương mặt xấu hổ của Tần Tiêu lại càng đỏ, vừa gãi gãi đầu vừa nói︰"Cái. . . Nhĩ hảo. . . Ta gọi là Tần Tiêu. . . Ngô. . ."
Bỗng nhiên, một cỗ khí lạnh lẽo ấp tới, tiếp theo Tần Tiêu bị một lcự lượng không biết từ đâu tới đẩy ngã trên mặt đất, đến khi bị đâm thật đau mới mở to mắt phát hiện chính mình trên cổ chính mình đang có năm cái sắc bén như đao ── móng tay?
Nguyên bản còn chưa rõ để trên cổ mình là gì, nhìn theo đồ vật thật dài đó, hắn mới phát hiện nguyên lai là nữ tử trong nháy mắt đã làm móng tay dài ra cả thước!
Tần Tiêu thở hốc vì kinh ngạc, tướng mạo của nữ tử vẫn chưa từng thay đổi, nhưng móng tay lạnh lùng của nàng để trên cổ mình sau một giây có thể đâm thủng cổ khiến hắn nhận ra được, nữ tử này không phải người thường ──
"Ngươi ──" khuôn mặt lạnh như băng, thanh âm nữ tử cũng lạnh như băng, thậm chí còn dẫn theo một cỗ hận ý, "Trên người ngươi có hương vị của tiện nhân kia ──"
Tần Tiêu hơi trừng lớn mắt, hắn không rõ người nàng nói là ai.
"Tiện nhân kia sớm đã chết, không có khả năng trở về ── ngươi cùng hắn có quan hệ gì? Hả?" Nữ tử nghiêng đi mặt lạnh nhìn thẳng Tần Tiêu, suy nghĩ một hồi, đột nhiên ánh mắt biến đổi, nàng nhớ tới cái gì, "Có thể nào ngươi là tiện nhân kia chuyển thế?!"
"Đáng giận?!" Nữ tử thấp giọng mắng, giơ lên móng tay dài bên tay trái, "Ta tuyệt không để cho ngươi trở về phá hoại chuyện tốt của ta, ngươi chết đi cho ta!"
Tiếng nói vừa dứt, móng tay dừng ở trước mặt Tần Tiêu, ngay cả thờ gian nhắm chặt mắt hắn cũng không có, chỉ có thể trợn mắt há mồm mà nhìn móng tay dài từ từ hạ xuống trên người mình ──
"Dừng tay!"
"A!" Sau tiếng đó, móng tay của nữ tử áo trắng không biết là bị cái gì đánh tới, nàng kinh hô một tiếng, móng tay dài trong nháy mắt được thu về, khôi phục thành dáng vẻ bình thường.
Tưởng chính mình lần này thật skhó trốn cái chết, Tần Tiêu trong lòng sợ hãi thở ra một hơi, rồi mới nhìn lại người ra tay cứu hắn, mới biết được người kia đúng là hắc y nam tử vừa rồi không rõ tung tích.
Áo trắng nữ tử vừa thấy đến hắc y nam tử, biểu tình trên khuôn mặt lại trở nên ai oán, và tăng thêm vài phần trìu mến, so với dáng vẻ phía trước thật như hai người khác nhau.
"Quỷ chủ. . . "
"Bích Nhan, ta không phải đã nói với ngươi không cần đến hoa trì sao?"
So với ngữ khí thống khổ khi nói chuyện cùng TẦN tiêu thì hoàn toàn bất đồng, nam tử khi nói chuyện với áo trắng nữ tử thì hoàn toàn không có tình cảm, thậm chí khiến nhân cảm giác được vô tình.
"Quỷ chủ." Bị gọi là Bích Nhan - áo trắng nữ tử nghe vậy, nhất thời vẻ mặt buồn bã, nàng nói, "Ngài đã có một thời gian rất dài không rời khỏi chỗ này, ta quan tâm người, cho nên lại nhìn xem. . ."
"Ta không có gì, ngươi có thể đi rồi."
"Ta. . . . . ." Lệnh đuổi khách đã ra, lưu lại không được, nữ tử trong lòng không muốn, nhưng chỉ có thể xoay người rời khỏi, nhưng nhìn đến Tần Tiêu như cũ nằm trên mặt đất thì dừng bước. Nàng quay lại nói, "Quỷ chủ, chỗ này là cấm địa, hắn lại tiến vào, đáng chết vạn lần, liền đem hắn giao cho Bích Nhan xử trí đi."
Hắc y nam tử từng bước một đi đến trước mặt Tần Tiêu, cản ánh nhìn của Bích Nhan, ngữ khí nghiêm túc lại lãnh khốc ︰"Người trong quỷ cốc ngươi muốn thế nào đều có thể, nhưng là hắn, ta không cho ngươi đụng đến một cọng tóc, nếu không, đừng trách ta không lưu tình."
"Quỷ chủ. . ." Bích Nhan trường thở dài gọi nhẹ, rồi mang theo một khuôn mặt ưu thương xoay người, "Ta đã biết."
Nhưng khi nàng đưa lưng về phía hai người bọn hắn thì, huyết quang (ánh đỏ như máu) trong mắt nàng khiến cho người thấy được đều không rét mà run.
Bích Nhan đi vài bước thì thân ảnh màu trắng cũng hoàn toàn biến mất, Tần Tiêu ngơ ngác nhìn phương hướng nàng biến mất, thân đột nhiên thấy lạnh run.
"Ngôn Hoa, ngươi thế nào?"
Phát hiện đến hắn có dị dạng, hắc y nam tử lập tức ngồi xỗm trước mặt hắn, lo lắng hỏi.
Ánh mắt Tần Tiêu dừng lại trên vạt áo của nam tử, hắn sợ hãi không có dũng khí ngẩng đầu nhìn mặt nam tử, không biết nghĩ đến cái gì, Tần Tiêu không rên một tiếng từ trên mặt đấtt đứng lên, cũng cự tuyệt nam tử đỡ dậy.
Hắn trong lòng có chút không thoải mái, hơn nữa chẳng biết tại sao, khi hắn nhìn thấy nam tử đứng cạnh Bích Nhan một thân hoàn mỹ, liền cảm thấy rất không thống khoái.
Chỉ là nhìn thân ảnh, hắn cảm thấy bọn họ giống như là một đôi do trời đất tạo ra, đứng chung một chỗ cảm giác thật hợp, nhưng là càng như vậy, hắn lại càng cảm thấy ngực mình như bị tắt nghẽn, rầu rĩ, ê ẩm, khó chịu thật sự.
Bởi vì không rõ nguyên nhân, hắn ngay cả khí lực nói chuyện đều không có, chỉ yên lặng đi vào bên trong nhà gỗ, mà nam tử lẳng lặnng nhìn theo bóng dáng của hắn, vẫn như cũ cô tịch và bi thương.
Một cái hắt xì đánh thức Tần Tiêu đang thất thần, lúc này mới nhớ tới mình đang trần truồng, khuôn mặt hắn trở nên đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống trốn.
Bằng tốc độ nhanh nhất đi lên bờ, cũng không lau khô thân thể đã mặc quần áo vào, Tần Tiêu cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt, đang cố gắng mặc quần vào thật nhanh thì phát hiện bóng trắng đã đứng ở bên cạnh hắn.
"Ngươi là ai?"
Thanh âm êm tai phát ra từ miệng người này, Tần Tiêu hơi ngẩng đầu nhìn, lại bởi vì hoa mắt mà bừng tỉnh.
Người đứng trước mặt hắn, đẹp đến không nhìn thấy khói lửa. Da thịt trắng nõn nà, ngũ quan xinh xắn hoàn mỹ, còn có quần áo màu trắng mềm mại, hết thảy giống như từ trên trời tạo thành, xinh đẹp đến câu hồn người.
Nữ tử áo trắng một khuôn mặt bình tĩnh, tựa hồ nàng đã từng xem qua nam nhân loã thể, cũng tựa hồ như không quan tâm đến thân thể của nam nhân xa lạ mình thấy được, chính là im lặng đứng trước mặt Tần Tiêu, giống một pho tượng tiên nữ không động dung vì trần thế.
Nữ tử áo trắng trước ngực đeo một miếng ngọc hổ phách trong suốt bóng láng, bên trong viên ngọc có một vệt sáng hồng mỏng manh.
Nữ tử khiến Tần Tiêu xem ngây ngốc, đã quên quần mới chỉ kéo tới đùi, đã quên trả lời vấn đề của nàng. Khi nhìn thấy khuôn mặt ngây ngốc của hắn, đợi một lúc lâu vẫn không thấy hồn hắn quay về, nữ tử hơi nhíu mày.
"Ngươi là ai?"
Nàng lại hỏi, thanh âm lộ ra một chút không hờn giận, cũng khiến hồn Tần Tiêu quay về, cúi đầu nhìn đến y phục không chỉnh tề của mình, mặt hắn lại đỏ! Địa một tiếng mặc quần vào cũng kéo lại khoá.
Sửa sang xong quần áo, khiến chính mình thoạt nhìn tương đối chỉnh tề, gương mặt xấu hổ của Tần Tiêu lại càng đỏ, vừa gãi gãi đầu vừa nói︰"Cái. . . Nhĩ hảo. . . Ta gọi là Tần Tiêu. . . Ngô. . ."
Bỗng nhiên, một cỗ khí lạnh lẽo ấp tới, tiếp theo Tần Tiêu bị một lcự lượng không biết từ đâu tới đẩy ngã trên mặt đất, đến khi bị đâm thật đau mới mở to mắt phát hiện chính mình trên cổ chính mình đang có năm cái sắc bén như đao ── móng tay?
Nguyên bản còn chưa rõ để trên cổ mình là gì, nhìn theo đồ vật thật dài đó, hắn mới phát hiện nguyên lai là nữ tử trong nháy mắt đã làm móng tay dài ra cả thước!
Tần Tiêu thở hốc vì kinh ngạc, tướng mạo của nữ tử vẫn chưa từng thay đổi, nhưng móng tay lạnh lùng của nàng để trên cổ mình sau một giây có thể đâm thủng cổ khiến hắn nhận ra được, nữ tử này không phải người thường ──
"Ngươi ──" khuôn mặt lạnh như băng, thanh âm nữ tử cũng lạnh như băng, thậm chí còn dẫn theo một cỗ hận ý, "Trên người ngươi có hương vị của tiện nhân kia ──"
Tần Tiêu hơi trừng lớn mắt, hắn không rõ người nàng nói là ai.
"Tiện nhân kia sớm đã chết, không có khả năng trở về ── ngươi cùng hắn có quan hệ gì? Hả?" Nữ tử nghiêng đi mặt lạnh nhìn thẳng Tần Tiêu, suy nghĩ một hồi, đột nhiên ánh mắt biến đổi, nàng nhớ tới cái gì, "Có thể nào ngươi là tiện nhân kia chuyển thế?!"
"Đáng giận?!" Nữ tử thấp giọng mắng, giơ lên móng tay dài bên tay trái, "Ta tuyệt không để cho ngươi trở về phá hoại chuyện tốt của ta, ngươi chết đi cho ta!"
Tiếng nói vừa dứt, móng tay dừng ở trước mặt Tần Tiêu, ngay cả thờ gian nhắm chặt mắt hắn cũng không có, chỉ có thể trợn mắt há mồm mà nhìn móng tay dài từ từ hạ xuống trên người mình ──
"Dừng tay!"
"A!" Sau tiếng đó, móng tay của nữ tử áo trắng không biết là bị cái gì đánh tới, nàng kinh hô một tiếng, móng tay dài trong nháy mắt được thu về, khôi phục thành dáng vẻ bình thường.
Tưởng chính mình lần này thật skhó trốn cái chết, Tần Tiêu trong lòng sợ hãi thở ra một hơi, rồi mới nhìn lại người ra tay cứu hắn, mới biết được người kia đúng là hắc y nam tử vừa rồi không rõ tung tích.
Áo trắng nữ tử vừa thấy đến hắc y nam tử, biểu tình trên khuôn mặt lại trở nên ai oán, và tăng thêm vài phần trìu mến, so với dáng vẻ phía trước thật như hai người khác nhau.
"Quỷ chủ. . . "
"Bích Nhan, ta không phải đã nói với ngươi không cần đến hoa trì sao?"
So với ngữ khí thống khổ khi nói chuyện cùng TẦN tiêu thì hoàn toàn bất đồng, nam tử khi nói chuyện với áo trắng nữ tử thì hoàn toàn không có tình cảm, thậm chí khiến nhân cảm giác được vô tình.
"Quỷ chủ." Bị gọi là Bích Nhan - áo trắng nữ tử nghe vậy, nhất thời vẻ mặt buồn bã, nàng nói, "Ngài đã có một thời gian rất dài không rời khỏi chỗ này, ta quan tâm người, cho nên lại nhìn xem. . ."
"Ta không có gì, ngươi có thể đi rồi."
"Ta. . . . . ." Lệnh đuổi khách đã ra, lưu lại không được, nữ tử trong lòng không muốn, nhưng chỉ có thể xoay người rời khỏi, nhưng nhìn đến Tần Tiêu như cũ nằm trên mặt đất thì dừng bước. Nàng quay lại nói, "Quỷ chủ, chỗ này là cấm địa, hắn lại tiến vào, đáng chết vạn lần, liền đem hắn giao cho Bích Nhan xử trí đi."
Hắc y nam tử từng bước một đi đến trước mặt Tần Tiêu, cản ánh nhìn của Bích Nhan, ngữ khí nghiêm túc lại lãnh khốc ︰"Người trong quỷ cốc ngươi muốn thế nào đều có thể, nhưng là hắn, ta không cho ngươi đụng đến một cọng tóc, nếu không, đừng trách ta không lưu tình."
"Quỷ chủ. . ." Bích Nhan trường thở dài gọi nhẹ, rồi mang theo một khuôn mặt ưu thương xoay người, "Ta đã biết."
Nhưng khi nàng đưa lưng về phía hai người bọn hắn thì, huyết quang (ánh đỏ như máu) trong mắt nàng khiến cho người thấy được đều không rét mà run.
Bích Nhan đi vài bước thì thân ảnh màu trắng cũng hoàn toàn biến mất, Tần Tiêu ngơ ngác nhìn phương hướng nàng biến mất, thân đột nhiên thấy lạnh run.
"Ngôn Hoa, ngươi thế nào?"
Phát hiện đến hắn có dị dạng, hắc y nam tử lập tức ngồi xỗm trước mặt hắn, lo lắng hỏi.
Ánh mắt Tần Tiêu dừng lại trên vạt áo của nam tử, hắn sợ hãi không có dũng khí ngẩng đầu nhìn mặt nam tử, không biết nghĩ đến cái gì, Tần Tiêu không rên một tiếng từ trên mặt đấtt đứng lên, cũng cự tuyệt nam tử đỡ dậy.
Hắn trong lòng có chút không thoải mái, hơn nữa chẳng biết tại sao, khi hắn nhìn thấy nam tử đứng cạnh Bích Nhan một thân hoàn mỹ, liền cảm thấy rất không thống khoái.
Chỉ là nhìn thân ảnh, hắn cảm thấy bọn họ giống như là một đôi do trời đất tạo ra, đứng chung một chỗ cảm giác thật hợp, nhưng là càng như vậy, hắn lại càng cảm thấy ngực mình như bị tắt nghẽn, rầu rĩ, ê ẩm, khó chịu thật sự.
Bởi vì không rõ nguyên nhân, hắn ngay cả khí lực nói chuyện đều không có, chỉ yên lặng đi vào bên trong nhà gỗ, mà nam tử lẳng lặnng nhìn theo bóng dáng của hắn, vẫn như cũ cô tịch và bi thương.
Tác giả :
Mạt Hồi