Quỷ Tâm Nan Án
Chương 9
Trọng Thanh Phong tự là Thanh Phong, đó là cái tên mà trước đây y vẫn hay dùng. Một cái tên nho nhã, khiến người nghe liên tưởng tới người mang tên ấy là một người nho nhã, rộng rãi, dịu dàng như cơn gió. Nếu Trọng Thanh Phong không xem rượu như mạng, thì đúng thật là hợp với cái tên này.
Lúc còn sống, rượu mà đám bạn của y uống cộng lại cũng không bằng một mình y uống, thế là y có cảm giác tịch mịch của một người đứng trên đỉnh vũ trụ. Y thường hay xách theo một bầu rượu to, leo lên nóc nhà, vừa ngắm trăng vừa uống rượu. Cũng chẳng phải y ôm cấp cái mộng thi nhân hoài cảm gì, chẳng qua là y thấy bất mãn, khó chịu với cuộc đời trống rỗng. Xuống nóc nhà, y lại là một Trọng Thanh Phong dịu dàng như ngọc, rộng lượng tao nhã.
Đêm đó y uống được nửa bầu, đột nhiên trời đổ mưa rào. Y bực, cũng không để ý tới cơn mưa, tiếp tục ngồi đó uống thêm một chốc. Đến khi y muốn xuống, thì đột nhiên trượt chân một cái, ngã lăn quay. Thật ra thì nóc nhà này cũng không cao gì, chẳng qua là y gặp xui, té gãy cổ, chết ngay tại chỗ.
Phát hiện mình đã chết, Trọng Thanh Phong không khỏi oán hận ông trời quá bất công, nhưng oán được một hồi, tự nhiên cũng không để ý tới. Tính tình y lạnh nhạt, cảm thấy mỗi đêm du đãng khắp nơi, thi thoảng ghé thăm người nhà tốt hơn phải xuống địa ngục rất nhiều. Tuy nhiên, có một điều khiến y bất mãn – thiếu rượu uống! Làm công tử nho nhã quen rồi, trong nhất thời, y quên mất mình là quỷ, có thể tùy lúc tới hầm rượu nhà nào đó trộm về, sẽ không ai bắt được. Ngày lại ngày, cuối cùng con sâu hám rượu trong người y cũng không chịu nổi. Đêm nọ, y đi ngang qua một tửu lâu mà khi còn sống y thường hay tới, bị mùi rượu ở đó dẫn vào.
Nghênh ngang tới, trong nháy mắt, y đã bay vào hầm rượu. Lối vào ngay trước mặt, y phất ống tay áo, đốt sáng ngọn đèn bên góc tường. Nhờ cái mũi lão luyện, y cầm lấy một vò rượu, giở nắp ra cẩn thận ngửi ngửi, quả nhiên là vò Tân Phong mà y thích nhất! Do dự một hồi, y quyết tâm, đã làm quỷ, thì còn để ý cái gì là trộm hay không trộm! Ngửa đầu, y uống một ngụm thật to, chất lỏng nong nóng, mùi hương thơm ngát đã lâu chưa nếm quét qua lưỡi y, đi vào tràng vị. Sảng khoái thật! Y nhếch miệng cười, vừa định làm thêm hớp nữa, thì khóe mắt liếc thấy một bóng người. Không, là bóng quỷ! Bởi vì vừa rồi bên cạnh y không có ai, giờ có thể vô thanh vô tức đứng cạnh, thì mười phần là quỷ.
Trọng Thanh Phong không chút hoang mang, cầm vò rượu trên tay, nhìn quỷ thiếu nhiên còn đầy vẻ trẻ con kia, nói: “Là quỷ à?”
Quỷ thiếu niên gật đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào vò rượu trên tay y.
“Ngươi muốn uống?” Ánh mắt y cũng liếc về phía vò rượu trên tay mình.
Thiếu niên tiếp tục gật đầu, thuận đà nuốt luôn một ngụm nước miếng.
Tất nhiên là Trọng Thanh Phong không muốn, nhưng hiếm lắm y mới gặp được một quỷ hồn, y muốn kết giao, cho nên mới nói: “Ta tới trước, rượu này tự nhiên là thuộc về ta, nhưng nếu ngươi muốn uống ta cũng có thể chia cho ngươi một ít!”
Thiếu niên mừng rỡ, xoa xoa tay, đôi mắt lại càng sáng ngời.
Trọng Thanh Phong nhìn thần thái của thiếu niên, môi không tự chủ được cong lên, rồi nắm lấy tay người nọ, nói: “Đi thôi, chúng ta tìm một nơi uống rượu!”
Hai quỷ nghênh ngang đi xuyên qua đại sảnh tửu lâu, thiếu niên còn thừa dịp không ai chú ý, thỉnh đi hai chén rượu.
Đúng là một tiểu quỷ thông minh. Trọng Thanh Phong nhủ thầm.
Thiếu niên theo sau y một hồi lâu, cuối cùng nhịn không được, nói: “Chúng ta lên nóc nhà uống đi, uống rượu ở đó thoải mái lắm!”
Giọng Trọng Thanh Phong trầm xuống, “Tuyệt đối không đi!”
“Tại sao?”
“Ta chính là ngã từ trên nóc nhà xuống chết!”
Thiếu niên bật cười, cười tới ôm bụng.
Trọng Thanh Phong nhíu mày, chờ hắn cười xong, mới nắm tay hắn bay tới một đình nghỉ chân bên hồ.
Đưa tay đón lấy chén rượu đã rót đầy, y hỏi: “Ngươi chết thế nào?”
Thiếu niên hớp một ngụm to, thỏa mãn, thở ra một hơi, mới đáp: “Ta chết vì bệnh lạ, đau bụng ba ngày mới mất!” (ăn cắp xấu lắm nha)
Trọng Thanh Phong thấy hắn còn nhỏ tuổi nhưng lại mê rượu như thế, rất đáng yêu. Y cũng uống một ngụm, tinh khiết, thơm lừng, miệng còn vương vị ngọt.
“Ngươi là du hồn đầu tiên ta gặp được sau khi chết!” Trọng Thanh Phong nói.
Thiếu niên kinh ngạc, ngẩng đầu: “Ngươi mới chết sao?”
“Mới hơn một tháng thôi!”
Thiếu niên im lặng một hồi, rồi đột nhiên lại hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Trọng Thanh Phong sửng sốt: “Hai mươi mốt!”
“Ha ha!” Thiếu niên cười to, nói: “Ta lớn hơn ngươi, mau gọi ca ca đi!”
Dù lạnh nhạt như Trọng Thanh Phong, nhưng cũng bị vẻ ngây thơ của thiếu niên làm thú vị. Y rót đầy chén mình, hỏi: “Ngươi chết mấy năm rồi?”
“Bảy năm, lúc ta chết ta mười lăm, giờ vừa vặn hơn ngươi một tuổi, mau lên, ta còn chưa được ai gọi là ca ca đâu nha!” Thiếu niên giật lấy vò rượu trong tay y, hô to.
“Tiểu quỷ!” Trọng Thanh Phong phun ra hai chữ.
Thiếu niên sửng sốt, sau đó nói giận, đá vào băng đá một cái, chỉ mặt Trọng Thanh Phong, quát: “Ngươi… ngươi… ngươi! Không được gọi ta là tiểu quỷ, ngươi rõ ràng nhỏ hơn ta nha!”
Bình thường Trọng Thanh Phong không có chút cảm xúc gì, giờ lại thấy hưng phấn vô cùng, y đưa tay sờ đầu thiếu niên, trêu đùa, “Ngươi nhìn lại ngươi đi, còn không phải là giống trẻ con lắm sao?”
Thiếu niên tức xì khói, vừa muốn nổi xung lên, thì con quỷ trước mắt hắn đã biến mất, mang theo cả vò rượu trên bàn. Hắn trợn mắt, há hốc mồm, thiếu chút nữa tức tới phát khóc.
Như bị một sợi dây vô hình điều khiển, mỗi đêm Trọng Thanh Phong đều tới tửu lâu chờ thiếu niên kia. Vừa thấy hắn, y đã muốn chọc hắn, nhìn cái vẻ gào to tức giận của hắn, y thấy vui vẻ vô cùng, thậm chí là còn vui hơn lúc y còn sống.
“Ngươi giấu rượu Tùng Lao đâu rồi? Khó khăn lắm mới ủ ra được loại này, ta vừa ngửi được đã chạy tới ngay, giờ lại biến mất không thấy, nhất định là ngươi đem giấu!” Thiếu niên tức giận, chất vấn Trọng Thanh Phong.
Trọng Thanh Phong đáp: “Bị ta uống hết rồi!”
Thiếu niên giận đỏ mắt, hắn đã ở hầm rượu này đợi mất một năm mới đợi được vò Tùng Lao đó nha! Hắn vọt tới trước mặt Trọng Thanh Phong ngửi ngửi, quả nhiên là mùi nồng lắm nha!
Thiếu niên còn chưa kịp làm gì, thì đột nhiên Trọng Thanh Phong lại há miệng, liếm liếm môi hắn. Thiếu niên kinh ngạc, há mồm, tức thì, đầu lưỡi Trọng Thanh Phong đã nhanh chóng tiến vào.
Trọng Thanh Phong đang hôn ngon lành, đột nhiên đầu lưỡi y lại bị ai đó cắn mạnh một cái, thân thể cũng bị đẩy mạnh ra. Trọng Thanh Phong ổn định người lại, tựa tiếu phi tiếu nói: “Không phải ngươi muốn uống rượu Tùng Lao sao? Trong miệng ta vẫn còn lưu lại chút vị nha!”
Nghe y nói vậy, thiếu niên đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ý cười của y. Qua một hồi, hắn giơ chân đạp Trọng Thanh Phong một cái, bay mất hút.
Trọng Thanh Phong cười một tiếng, đầu lưỡi y vẫn còn vương hương vị thiếu niên.
——————-
“Trọng Thanh Phong mà nho nhã? Ta thấy hắn giống tên sắc quỷ lưu manh thì đúng hơn!” Lý Chấp gạt đôi tay đang vuốt ve trên người mình ra.
Tần Phi nói: “Khi đối mặt với người mà mình thích, cảm xúc sẽ dao động rất nhiều, cũng dễ dàng làm ra những hành động không giống với bản tính!” Tần Phi nhìn Lý Chấp, “Ta chính là như vậy, ngươi có tin không?”
Tim Lý Chấp đập mạnh một cái, ánh mắt tránh né, “Không tin! Ngươi là sắc quỷ chết tiệt, thấy mỹ nhân thì nhấc chân không nổi!”
Tần Phi nghi hoặc, hỏi lại, “Sao ta có thể vậy chứ?”
“Ngươi dám nói lúc nhìn thấy Nguyên Tân ngươi không phải vậy?”
Tần Phi vỡ lẽ, nhìn Lý Chấp, cười hề hề, “Đương nhiên là không giống rồi! Ta là bị dung mạo của hắn làm giật mình, còn với ngươi, mới thật là không nhấc chân đi nổi!” Cảm giác lời nói của mình thật ngọt ngào, hắn đắc ý muốn hôn lên môi Lý Chấp một cái, nhưng mới đó đã bị một vốc hạt dưa nhồi vào trong miệng, hắn oán thầm.
Bị ánh mắt u oán như con chó nhỏ của hắn chọc cười, Lý Chấp nói: “Được rồi, được rồi, mau kể tiếp đi!” (ăn cắp xấu lắm nha)
—————-
Bàng Hiểu ôm vò Tùng Lao ngồi trong hầm rượu uống từng hớp một. Không có con quỷ thối tha đó giành với mình, đột nhiên hắn cảm thấy rượu không còn ngon như trước nữa. Phải mất thật lâu hắn mới uống xong, rồi tựa vào mấy vò rượu ủ nhiều năm cạnh bên, nấc một cái. Cái nấc ấy làm hương rượu bay ra khỏi họng, giống như mùi trong miệng tên quỷ thối tha ấy vào hôm đó. Mà kể cũng lạ, nó không thối, ngược lại còn thấy rất thơm…
Phi phi phi! Tự nhiên nghĩ tới tên quỷ thối đó làm gì! Dâm côn!
“Mắng gì ta đó?” Âm thanh dịu dàng như ngọc vang lên bên tai.
Bàng Hiểu hoảng sợ, mới vừa định nấc một cái đã vội vàng dằn trở xuống.
“Ngươi… ngươi… ngươi… sao tìm được?” Bàng Hiểu trừng mắt nhìn Trọng Thanh Phong.
Trọng Thanh Phong nói: “Trong thành ngoài Gia Vân tửu lâu ra, nơi này là có rượu ngon nhất, ngươi không tới Gia Vân tửu lâu, tất nhiên là tới đây rồi!”
Bàng Hiểu: “Mặc kệ ngươi làm sao tới, nhưng ngươi đừng đến gần ta nữa!”
Trọng Thanh Phong bước tới, “Tại sao?”
Bàng Hiểu nghiêng đầu sang chỗ khác, “Ngươi là *** côn!”
“Hôn một cái là thành *** côn sao? Vậy còn thế này?” Trọng Thanh Phong ôm eo hắn, bàn tay trượt vào áo hắn, xoa xoa hai đóa thù du.
Bàng Hiểu hoảng sợ, trước nay hắn chưa làm chuyện đó bao giờ, đầu óc hỗn loạn không chịu nổi. Hắn theo bản năng đưa tay tát lên mặt Trọng Thanh Phong một cái.
Trọng Thanh Phong không thấy đau, nhưng lòng hắn lại đang đau nhói. Xem ra, tên tiểu quỷ này không thể chấp nhận mình rồi! Y dừng động tác, lẳng lặng rút tay ra, chỉnh vạt áo hỗn độn lại cho Bàng Hiểu, rồi biến mất.
Bàng Hiểu nhìn chăm chăm vào bàn tay mình, đứng yên tại chỗ thật lâu.
Trọng Thanh Phong lại thành một cô hồn đơn độc, y không tới hầm rượu uống trộm rượu nữa, cứ như cái tát hôm ấy của Bàng Hiểu đã đánh vỡ cả sở thích của y, y không còn chút hứng thú gì. Suốt ngày y du đãng khắp nơi, có khi y lén chạy về nhà xem đứa cháu gái tẩu tẩu y mới sinh. Trẻ con luôn bốc đồng, thất thường, nếu không thích, sẽ há cái miệng không có cây răng nào ra khóc lớn. Sau nhiều lần nhìn trộm cháu gái mình, y phát hiện, thì ra y đã nhìn thấy bóng dáng của Bàng Hiểu trên người bé. Nghĩ vậy, y tự trách bản thân mình, bay đi, không tới nhìn nữa.
———–
“Câu chuyện kết thúc vậy sao? Hai người họ không ở bên nhau?” Lý Chấp có chút khẩn trương.
“Ngươi nghe tiếp đi, vẫn còn nữa, tính ra thì Trọng Thanh Phong cũng tốt số lắm nha!”
———
Trọng Thanh Phong vừa đánh cờ ở chỗ Tần Phi về, ngồi ngây người bên nấm mộ, tự nhiên có một giọng nói từ đâu truyền lại, “Quỷ thối!”
Đầu óc Trọng Thanh Phong còn chưa kịp phản ứng gì, thì y đã nhào lên trước ôm con quỷ nọ. (ăn cắp xấu lắm nha)
“Quỷ thối tha, sao ngươi không tới tìm ta?” Con quỷ trong lòng oán hận, chất vấn.
“Sợ ngươi bỏ mặc ta!” Trọng Thanh Phong vuốt nhè nhẹ lên lưng tiểu quỷ, thì thào.
Bàng Hiểu ngẩng đầu lên, kéo tay phải y đưa vào trong áo mình, “Cho ngươi sờ đó, nhưng ngươi đừng không tìm ta, có uống rượu cũng không thấy ngon!”
Trọng Thanh Phong thấy lòng mình ấm áp, y hôn lên ấn đường người nọ, rồi không khách khí vân vê điểm đỏ, sau đó chuyển thành liếm cắn…
Hai quỷ uống rượu, cùng cảm thán, “Rượu ngon thật!”
Bàng Hiểu tựa lên lưng Trọng Thanh Phong, cắn cắn tai y, “Quỷ thối, ngươi nói, nếu có một ngày chúng ta bị quỷ sai bắt đi thì tính sao đây?”
Trọng Thanh Phong giơ tay, tát yêu lên mông hắn một cái, “Đừng nói mấy câu xui xẻo đó! Tuy nhiên, cũng không sợ, chỉ sợ là một người trong chúng ta phải đi trước thôi…”
Bàng Hiểu vuốt vuốt mặt y, tự hỏi.
Trọng Thanh Phong quay đầu, hôn lên mặt Bàng Hiểu một cái. Ý cười trong mắt lưu chuyển, y nói: “Nếu ngươi đi trước, ta sẽ báo mộng cho người nhà, nhờ họ mời cao tăng siêu độ giúp ta đi đầu thai, kiếp sau, ta sẽ tìm ngươi!”
Bàng Hiểu cũng không chút do dự, nói: “Ta cũng vậy!” Hai chân hắn kẹp mạnh một cái, miệng kêu lên: “Giá—-”
Đồ xấu xa! Trọng Thanh Phong theo ý hắn bay lên cao, giống như một con hảo mã vô cùng hạnh phúc. (ăn cắp xấu lắm nha)
..::
Lúc còn sống, rượu mà đám bạn của y uống cộng lại cũng không bằng một mình y uống, thế là y có cảm giác tịch mịch của một người đứng trên đỉnh vũ trụ. Y thường hay xách theo một bầu rượu to, leo lên nóc nhà, vừa ngắm trăng vừa uống rượu. Cũng chẳng phải y ôm cấp cái mộng thi nhân hoài cảm gì, chẳng qua là y thấy bất mãn, khó chịu với cuộc đời trống rỗng. Xuống nóc nhà, y lại là một Trọng Thanh Phong dịu dàng như ngọc, rộng lượng tao nhã.
Đêm đó y uống được nửa bầu, đột nhiên trời đổ mưa rào. Y bực, cũng không để ý tới cơn mưa, tiếp tục ngồi đó uống thêm một chốc. Đến khi y muốn xuống, thì đột nhiên trượt chân một cái, ngã lăn quay. Thật ra thì nóc nhà này cũng không cao gì, chẳng qua là y gặp xui, té gãy cổ, chết ngay tại chỗ.
Phát hiện mình đã chết, Trọng Thanh Phong không khỏi oán hận ông trời quá bất công, nhưng oán được một hồi, tự nhiên cũng không để ý tới. Tính tình y lạnh nhạt, cảm thấy mỗi đêm du đãng khắp nơi, thi thoảng ghé thăm người nhà tốt hơn phải xuống địa ngục rất nhiều. Tuy nhiên, có một điều khiến y bất mãn – thiếu rượu uống! Làm công tử nho nhã quen rồi, trong nhất thời, y quên mất mình là quỷ, có thể tùy lúc tới hầm rượu nhà nào đó trộm về, sẽ không ai bắt được. Ngày lại ngày, cuối cùng con sâu hám rượu trong người y cũng không chịu nổi. Đêm nọ, y đi ngang qua một tửu lâu mà khi còn sống y thường hay tới, bị mùi rượu ở đó dẫn vào.
Nghênh ngang tới, trong nháy mắt, y đã bay vào hầm rượu. Lối vào ngay trước mặt, y phất ống tay áo, đốt sáng ngọn đèn bên góc tường. Nhờ cái mũi lão luyện, y cầm lấy một vò rượu, giở nắp ra cẩn thận ngửi ngửi, quả nhiên là vò Tân Phong mà y thích nhất! Do dự một hồi, y quyết tâm, đã làm quỷ, thì còn để ý cái gì là trộm hay không trộm! Ngửa đầu, y uống một ngụm thật to, chất lỏng nong nóng, mùi hương thơm ngát đã lâu chưa nếm quét qua lưỡi y, đi vào tràng vị. Sảng khoái thật! Y nhếch miệng cười, vừa định làm thêm hớp nữa, thì khóe mắt liếc thấy một bóng người. Không, là bóng quỷ! Bởi vì vừa rồi bên cạnh y không có ai, giờ có thể vô thanh vô tức đứng cạnh, thì mười phần là quỷ.
Trọng Thanh Phong không chút hoang mang, cầm vò rượu trên tay, nhìn quỷ thiếu nhiên còn đầy vẻ trẻ con kia, nói: “Là quỷ à?”
Quỷ thiếu niên gật đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào vò rượu trên tay y.
“Ngươi muốn uống?” Ánh mắt y cũng liếc về phía vò rượu trên tay mình.
Thiếu niên tiếp tục gật đầu, thuận đà nuốt luôn một ngụm nước miếng.
Tất nhiên là Trọng Thanh Phong không muốn, nhưng hiếm lắm y mới gặp được một quỷ hồn, y muốn kết giao, cho nên mới nói: “Ta tới trước, rượu này tự nhiên là thuộc về ta, nhưng nếu ngươi muốn uống ta cũng có thể chia cho ngươi một ít!”
Thiếu niên mừng rỡ, xoa xoa tay, đôi mắt lại càng sáng ngời.
Trọng Thanh Phong nhìn thần thái của thiếu niên, môi không tự chủ được cong lên, rồi nắm lấy tay người nọ, nói: “Đi thôi, chúng ta tìm một nơi uống rượu!”
Hai quỷ nghênh ngang đi xuyên qua đại sảnh tửu lâu, thiếu niên còn thừa dịp không ai chú ý, thỉnh đi hai chén rượu.
Đúng là một tiểu quỷ thông minh. Trọng Thanh Phong nhủ thầm.
Thiếu niên theo sau y một hồi lâu, cuối cùng nhịn không được, nói: “Chúng ta lên nóc nhà uống đi, uống rượu ở đó thoải mái lắm!”
Giọng Trọng Thanh Phong trầm xuống, “Tuyệt đối không đi!”
“Tại sao?”
“Ta chính là ngã từ trên nóc nhà xuống chết!”
Thiếu niên bật cười, cười tới ôm bụng.
Trọng Thanh Phong nhíu mày, chờ hắn cười xong, mới nắm tay hắn bay tới một đình nghỉ chân bên hồ.
Đưa tay đón lấy chén rượu đã rót đầy, y hỏi: “Ngươi chết thế nào?”
Thiếu niên hớp một ngụm to, thỏa mãn, thở ra một hơi, mới đáp: “Ta chết vì bệnh lạ, đau bụng ba ngày mới mất!” (ăn cắp xấu lắm nha)
Trọng Thanh Phong thấy hắn còn nhỏ tuổi nhưng lại mê rượu như thế, rất đáng yêu. Y cũng uống một ngụm, tinh khiết, thơm lừng, miệng còn vương vị ngọt.
“Ngươi là du hồn đầu tiên ta gặp được sau khi chết!” Trọng Thanh Phong nói.
Thiếu niên kinh ngạc, ngẩng đầu: “Ngươi mới chết sao?”
“Mới hơn một tháng thôi!”
Thiếu niên im lặng một hồi, rồi đột nhiên lại hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Trọng Thanh Phong sửng sốt: “Hai mươi mốt!”
“Ha ha!” Thiếu niên cười to, nói: “Ta lớn hơn ngươi, mau gọi ca ca đi!”
Dù lạnh nhạt như Trọng Thanh Phong, nhưng cũng bị vẻ ngây thơ của thiếu niên làm thú vị. Y rót đầy chén mình, hỏi: “Ngươi chết mấy năm rồi?”
“Bảy năm, lúc ta chết ta mười lăm, giờ vừa vặn hơn ngươi một tuổi, mau lên, ta còn chưa được ai gọi là ca ca đâu nha!” Thiếu niên giật lấy vò rượu trong tay y, hô to.
“Tiểu quỷ!” Trọng Thanh Phong phun ra hai chữ.
Thiếu niên sửng sốt, sau đó nói giận, đá vào băng đá một cái, chỉ mặt Trọng Thanh Phong, quát: “Ngươi… ngươi… ngươi! Không được gọi ta là tiểu quỷ, ngươi rõ ràng nhỏ hơn ta nha!”
Bình thường Trọng Thanh Phong không có chút cảm xúc gì, giờ lại thấy hưng phấn vô cùng, y đưa tay sờ đầu thiếu niên, trêu đùa, “Ngươi nhìn lại ngươi đi, còn không phải là giống trẻ con lắm sao?”
Thiếu niên tức xì khói, vừa muốn nổi xung lên, thì con quỷ trước mắt hắn đã biến mất, mang theo cả vò rượu trên bàn. Hắn trợn mắt, há hốc mồm, thiếu chút nữa tức tới phát khóc.
Như bị một sợi dây vô hình điều khiển, mỗi đêm Trọng Thanh Phong đều tới tửu lâu chờ thiếu niên kia. Vừa thấy hắn, y đã muốn chọc hắn, nhìn cái vẻ gào to tức giận của hắn, y thấy vui vẻ vô cùng, thậm chí là còn vui hơn lúc y còn sống.
“Ngươi giấu rượu Tùng Lao đâu rồi? Khó khăn lắm mới ủ ra được loại này, ta vừa ngửi được đã chạy tới ngay, giờ lại biến mất không thấy, nhất định là ngươi đem giấu!” Thiếu niên tức giận, chất vấn Trọng Thanh Phong.
Trọng Thanh Phong đáp: “Bị ta uống hết rồi!”
Thiếu niên giận đỏ mắt, hắn đã ở hầm rượu này đợi mất một năm mới đợi được vò Tùng Lao đó nha! Hắn vọt tới trước mặt Trọng Thanh Phong ngửi ngửi, quả nhiên là mùi nồng lắm nha!
Thiếu niên còn chưa kịp làm gì, thì đột nhiên Trọng Thanh Phong lại há miệng, liếm liếm môi hắn. Thiếu niên kinh ngạc, há mồm, tức thì, đầu lưỡi Trọng Thanh Phong đã nhanh chóng tiến vào.
Trọng Thanh Phong đang hôn ngon lành, đột nhiên đầu lưỡi y lại bị ai đó cắn mạnh một cái, thân thể cũng bị đẩy mạnh ra. Trọng Thanh Phong ổn định người lại, tựa tiếu phi tiếu nói: “Không phải ngươi muốn uống rượu Tùng Lao sao? Trong miệng ta vẫn còn lưu lại chút vị nha!”
Nghe y nói vậy, thiếu niên đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ý cười của y. Qua một hồi, hắn giơ chân đạp Trọng Thanh Phong một cái, bay mất hút.
Trọng Thanh Phong cười một tiếng, đầu lưỡi y vẫn còn vương hương vị thiếu niên.
——————-
“Trọng Thanh Phong mà nho nhã? Ta thấy hắn giống tên sắc quỷ lưu manh thì đúng hơn!” Lý Chấp gạt đôi tay đang vuốt ve trên người mình ra.
Tần Phi nói: “Khi đối mặt với người mà mình thích, cảm xúc sẽ dao động rất nhiều, cũng dễ dàng làm ra những hành động không giống với bản tính!” Tần Phi nhìn Lý Chấp, “Ta chính là như vậy, ngươi có tin không?”
Tim Lý Chấp đập mạnh một cái, ánh mắt tránh né, “Không tin! Ngươi là sắc quỷ chết tiệt, thấy mỹ nhân thì nhấc chân không nổi!”
Tần Phi nghi hoặc, hỏi lại, “Sao ta có thể vậy chứ?”
“Ngươi dám nói lúc nhìn thấy Nguyên Tân ngươi không phải vậy?”
Tần Phi vỡ lẽ, nhìn Lý Chấp, cười hề hề, “Đương nhiên là không giống rồi! Ta là bị dung mạo của hắn làm giật mình, còn với ngươi, mới thật là không nhấc chân đi nổi!” Cảm giác lời nói của mình thật ngọt ngào, hắn đắc ý muốn hôn lên môi Lý Chấp một cái, nhưng mới đó đã bị một vốc hạt dưa nhồi vào trong miệng, hắn oán thầm.
Bị ánh mắt u oán như con chó nhỏ của hắn chọc cười, Lý Chấp nói: “Được rồi, được rồi, mau kể tiếp đi!” (ăn cắp xấu lắm nha)
—————-
Bàng Hiểu ôm vò Tùng Lao ngồi trong hầm rượu uống từng hớp một. Không có con quỷ thối tha đó giành với mình, đột nhiên hắn cảm thấy rượu không còn ngon như trước nữa. Phải mất thật lâu hắn mới uống xong, rồi tựa vào mấy vò rượu ủ nhiều năm cạnh bên, nấc một cái. Cái nấc ấy làm hương rượu bay ra khỏi họng, giống như mùi trong miệng tên quỷ thối tha ấy vào hôm đó. Mà kể cũng lạ, nó không thối, ngược lại còn thấy rất thơm…
Phi phi phi! Tự nhiên nghĩ tới tên quỷ thối đó làm gì! Dâm côn!
“Mắng gì ta đó?” Âm thanh dịu dàng như ngọc vang lên bên tai.
Bàng Hiểu hoảng sợ, mới vừa định nấc một cái đã vội vàng dằn trở xuống.
“Ngươi… ngươi… ngươi… sao tìm được?” Bàng Hiểu trừng mắt nhìn Trọng Thanh Phong.
Trọng Thanh Phong nói: “Trong thành ngoài Gia Vân tửu lâu ra, nơi này là có rượu ngon nhất, ngươi không tới Gia Vân tửu lâu, tất nhiên là tới đây rồi!”
Bàng Hiểu: “Mặc kệ ngươi làm sao tới, nhưng ngươi đừng đến gần ta nữa!”
Trọng Thanh Phong bước tới, “Tại sao?”
Bàng Hiểu nghiêng đầu sang chỗ khác, “Ngươi là *** côn!”
“Hôn một cái là thành *** côn sao? Vậy còn thế này?” Trọng Thanh Phong ôm eo hắn, bàn tay trượt vào áo hắn, xoa xoa hai đóa thù du.
Bàng Hiểu hoảng sợ, trước nay hắn chưa làm chuyện đó bao giờ, đầu óc hỗn loạn không chịu nổi. Hắn theo bản năng đưa tay tát lên mặt Trọng Thanh Phong một cái.
Trọng Thanh Phong không thấy đau, nhưng lòng hắn lại đang đau nhói. Xem ra, tên tiểu quỷ này không thể chấp nhận mình rồi! Y dừng động tác, lẳng lặng rút tay ra, chỉnh vạt áo hỗn độn lại cho Bàng Hiểu, rồi biến mất.
Bàng Hiểu nhìn chăm chăm vào bàn tay mình, đứng yên tại chỗ thật lâu.
Trọng Thanh Phong lại thành một cô hồn đơn độc, y không tới hầm rượu uống trộm rượu nữa, cứ như cái tát hôm ấy của Bàng Hiểu đã đánh vỡ cả sở thích của y, y không còn chút hứng thú gì. Suốt ngày y du đãng khắp nơi, có khi y lén chạy về nhà xem đứa cháu gái tẩu tẩu y mới sinh. Trẻ con luôn bốc đồng, thất thường, nếu không thích, sẽ há cái miệng không có cây răng nào ra khóc lớn. Sau nhiều lần nhìn trộm cháu gái mình, y phát hiện, thì ra y đã nhìn thấy bóng dáng của Bàng Hiểu trên người bé. Nghĩ vậy, y tự trách bản thân mình, bay đi, không tới nhìn nữa.
———–
“Câu chuyện kết thúc vậy sao? Hai người họ không ở bên nhau?” Lý Chấp có chút khẩn trương.
“Ngươi nghe tiếp đi, vẫn còn nữa, tính ra thì Trọng Thanh Phong cũng tốt số lắm nha!”
———
Trọng Thanh Phong vừa đánh cờ ở chỗ Tần Phi về, ngồi ngây người bên nấm mộ, tự nhiên có một giọng nói từ đâu truyền lại, “Quỷ thối!”
Đầu óc Trọng Thanh Phong còn chưa kịp phản ứng gì, thì y đã nhào lên trước ôm con quỷ nọ. (ăn cắp xấu lắm nha)
“Quỷ thối tha, sao ngươi không tới tìm ta?” Con quỷ trong lòng oán hận, chất vấn.
“Sợ ngươi bỏ mặc ta!” Trọng Thanh Phong vuốt nhè nhẹ lên lưng tiểu quỷ, thì thào.
Bàng Hiểu ngẩng đầu lên, kéo tay phải y đưa vào trong áo mình, “Cho ngươi sờ đó, nhưng ngươi đừng không tìm ta, có uống rượu cũng không thấy ngon!”
Trọng Thanh Phong thấy lòng mình ấm áp, y hôn lên ấn đường người nọ, rồi không khách khí vân vê điểm đỏ, sau đó chuyển thành liếm cắn…
Hai quỷ uống rượu, cùng cảm thán, “Rượu ngon thật!”
Bàng Hiểu tựa lên lưng Trọng Thanh Phong, cắn cắn tai y, “Quỷ thối, ngươi nói, nếu có một ngày chúng ta bị quỷ sai bắt đi thì tính sao đây?”
Trọng Thanh Phong giơ tay, tát yêu lên mông hắn một cái, “Đừng nói mấy câu xui xẻo đó! Tuy nhiên, cũng không sợ, chỉ sợ là một người trong chúng ta phải đi trước thôi…”
Bàng Hiểu vuốt vuốt mặt y, tự hỏi.
Trọng Thanh Phong quay đầu, hôn lên mặt Bàng Hiểu một cái. Ý cười trong mắt lưu chuyển, y nói: “Nếu ngươi đi trước, ta sẽ báo mộng cho người nhà, nhờ họ mời cao tăng siêu độ giúp ta đi đầu thai, kiếp sau, ta sẽ tìm ngươi!”
Bàng Hiểu cũng không chút do dự, nói: “Ta cũng vậy!” Hai chân hắn kẹp mạnh một cái, miệng kêu lên: “Giá—-”
Đồ xấu xa! Trọng Thanh Phong theo ý hắn bay lên cao, giống như một con hảo mã vô cùng hạnh phúc. (ăn cắp xấu lắm nha)
..::
Tác giả :
Du Phương Tại Ngạn