Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!
Chương 69: Cha kế lật thuyền trong mương
Sổ hộ tịch trong phòng trùng trùng điệp điệp chất lên nhau, xếp thành một bờ tường bằng giấy cao đến đầu người, vuông góc men theo bốn vách tường của căn phòng, từ góc tường chen chúc đến giữa căn phòng, chỉ để lại một khoảng đất bằng ở giữa, đặt một cái bàn vuông to, để tiện cho người lật xem hộ tịch tìm đến thiên hoang địa lão.
Tuy thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng nề, Hoắc Cải vẫn không lập tức động tay vào lật tìm. Giống như trước khi thông cúc hoa nhất định phải làm công tác khuếch trương, trước khi tìm kiếm phải tìm đúng lối mới không rơi vào tình trạng hoàng qua dùng đến nửa đường thì bị gãy.
Hoắc Cải bê ghế băng bên cạnh bàn đặt bên bức tường giấy, quay đầu hỏi đại hiệp giấu mặt: “Có đồ chiếu sáng chưa?”
Đại hiệp giấu mặt lấy từ trong ngực ra một túi gấm đen to bằng bàn tay, nhét vào trong tay Hoắc Cải.
Hoắc Cải không hiểu mở túi ra, ánh huỳnh quang màu lam lạnh lẽo bừng sáng, rọi suốt tam xích trong màn đêm.
Hoắc Cải hít một hơi khí lạnh, không ngờ là dạ minh châu. Dạo này mấy đồng chí cướp của người giàu chia cho người nghèo công cụ tác nghiệp đều cao cấp thế này sao?!
“Đa tạ.” Hoắc Cải khẽ cảm ơn một câu, một tay giơ dạ minh châu lên, một tay bắt đầu lật giở sổ hộ tịch đặt trên cùng, mỗi chồng Hoắc Cải đều chỉ xem ba trang trên đầu, liền chuyển sang lật giở chồng tiếp theo, rất nhanh Hoắc Cải liền lật giở hết một lượt những chồng nằm trong tầm với.
Hai đầu lông mày nhíu chặt của Hoắc Cải khẽ dãn ra một chút, sổ hộ tịch này đứng như mình nghĩ, là sắp xếp dựa vào khu vực, chỉ cần không xếp bừa thì dễ làm việc rồi.
Hoắc Cải trèo xuống ghế, chuyển đến bên bàn, cởi túi nước nhỏ đeo bên hông ra, dùng ngón trỏ chấm một ít nước, bắt đầu viết vẽ trên bàn.
Đại hiệp giấu mặt hiếu kỳ đánh giá vết nước trên bàn, vết nước đó viết đều là những đường nét kỳ quái mà đơn giản, xếp thành hàng ngắn ngủi, nhìn không hiểu ra được gì.
Đại hiệp giấu mặt đang còn mờ mịt, Hoắc Cải đã hoàn thành việc viết vẽ, hạ thấp giọng nói: “Đại hiệp, cảm phiền giúp ta một tay, giúp ta dịch chuyển mấy chồng sổ hộ tịch.”
Nói xong Hoắc Cải kéo ống tay áo của đại hiệp giấu mặt, chỉ vào từng chồng từng chồng cần dịch chuyển, tầng vây bọc phía ngoài cùng toàn bộ đều bị chỉ, mấy chồng gần sát cửa cũng bị điểm tên bảng vàng, chỉ xong chỉ còn lại hơn ba mươi chồng.
“Thứ ngươi muốn tìm chính ở trong mấy chồng này sao?” Đại hiệp giấu mặt hiếu kỳ hỏi.
Hoắc Cải lắc đầu nói: “Không, mấy chồng này là bị loại trừ, khả năng có rất nhỏ.”
“Làm sao ngươi biết?” Những chồng bị chỉ có một số còn chưa từng được lật giở, liền trực tiếp bị loại trừ, thực sự khiến người ta không thể hiểu nổi.
Hoắc Cải nghịch ngợm chớp chớp mắt, giương khóe miệng nói: “Phật nói, không thể nói không thể nói.”
Chuyện này nói ra cũng chẳng có gì huyền diệu, Hoắc Cải chẳng qua đặt giả thiết một chút về phạm vi có khả năng đã lật tìm xong nếu như Trần Bách Chu từ lúc nhậm chức liền bắt đầu lật tìm thông tin hộ tịch của Khôn Châu, đến trước khi gặp được Thường Cốc Phong mà thôi.
Trước khi Trần Bách Chu nhậm chức, không có tư cách cũng không có điều kiện đến Khôn Châu lật tìm hộ tịch. Sau khi nhâm chức, để không bị người trông coi ghi nhớ, cũng vì thanh danh của Thường Cốc Phong, Trần Bách Chu tất nhiên không thể nào kêu cả đám người đến quang minh chính đại lật tìm hộ tịch của Thường Cốc Phong. Tốc độ của một người hoàn toàn không khó ước lượng, lại suy xét một chút thói quen tính cách của nhân vật dưới ngòi bút của mình, sau khi cộng trừ nhân chia, tính ra phạm vi hoàn toàn không khó.
Đại hiệp giấu mặt tuy rằng hết sức bất mãn với hành vi vô sỉ bán gút thắt này của Hoắc Cải, nhưng cũng không có thói quen gây khó dễ cho người khác, thế là sau khi vò vò thật mạnh đám lông mềm mại trên cái đầu nhỏ đó liền ngoan ngoãn chạy đi làm cu li. (bán gút thắt: ý chỉ hành vi của những người kể chuyện thời xưa, khi kể đến đoạn gay cấn thường cố ý dừng lại, khiến cho người nghe cuống lên muốn nghe tiếp mà phải thực hiện yêu cầu của người kể chuyện.)
Hộ tịch dịch chuyển xong, Hoắc Cải bê ghế băng về phía bức tường giấy đã mỏng đi một vòng. Qua quýt lật giở mấy trang ở phía trên, Hoắc Cải nhảy xuống ghế, kéo ghế đẩu dịch sang bên cạnh một chút, trèo trở lại chỗ cao, tiếp tục lật giở. Lúc Hoắc Cải lần nữa lật giở xong phía trên, chuẩn bị trèo xuống, bất ngờ khựng lại. Hai bên eo chợt ấm lên, người nào đó đang nắm lấy eo của Hoắc Cải.
Đứng trên chiếc ghế băng chật hẹp, lại bị người phía sau nắm chặt eo, tư thế này khiến Hoắc Cải cảm thấy hết sức bị động, đủ loại tình tiết không hài hòa lại lần nữa hiện ra trong đầu, lập tức cứng ngắc y như con cá bị ném vào trong ngăn đá tủ lạnh một đêm: “Sao thế?”
“Ngươi không phải định lật giở hết một lượt hộ tịch tầng trên cùng sao?”
Giọng nói phía sau bình thản như thường, thần kinh căng thẳng của Hoắc Cải cũng hơi hơi thả lỏng: “Đúng vậy.”
“Kéo ghế rề rề trèo lên trèo xuống ngươi không thấy phiền phức sao.” KHẩu khí mang theo ý cười, bảy phần trêu chọc, ba phần ác liệt.
Bàn tay trên eo chợt ra sức, cả người bất ngờ bị lăng không kéo lên, Hoắc Cải khẽ kêu một tiếng, trong đầu óc nhanh chóng hiện lên thảm trạng bản thân bị quay một vòng sau đó ném đi, tiếp đất bằng mặt. Cũng may Hoắc Cải nhanh chóng liền được đặt lên một giá đỡ vững chãi, khung cảnh thiếu niên yếu đuối bị ném bay một cách bạo lực tự nhiên tan biến, nhưng mức độ cứng ngắc của Hoắc Cải thăng cấp thành cá hóa đá – tên này không ngờ lại vác mình trên vai hắn!
Tình trạng hiện tại là: Hoắc Cải mở rộng hai đùi, hai chân thon dài nhỏ nhắn cứng ngắc đặt trước ngực đại hiệp giấu mặt, cái mông tròn trịa bị hai vai dày rộng của đại hiệp chống đỡ, phần h*ng dán chặt vào gáy của đối phương, eo vẫn bị nắm chặt, để phòng người nào đó cứng đơ thành đá không cẩn thận rơi xuống, nát thành tám mảnh.
Đây là một tư thế hết sức thuần khiết, cũng là một tư thế hết sức phiến tình, đa số trẻ con từ tám tuổi trở xuống đều từng được từ phụ thị hầu như vậy, còn Hoắc Cải bản chất đã gần hai mươi lăm tuổi hiện tại được một nam tử thanh niên đối đãi thân mật như thế này, cảm tưởng của y chỉ chừa lại ba chữ…
“Bỏ ta xuống!”
Hoắc Cải trực tiếp đem tiếng kêu nội tâm chuyển thành lời nói thực tế, từng chữ từng chữ rít qua kẽ răng mà ra.
Mắt đại hiệp giấu mặt híp lại thành một đường cong, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý. Vốn hắn cũng chỉ là nhất thời hứng lên, sau khi làm thật rồi thực sự cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng hoảng loạn chân tay lóng ngóng của thiếu niên giảo hoạt trên người, hắn liền không ghét nữa, chỉ cảm thấy mối đại thù lúc trước bị ép mua gút thắt đã được trả, trong lòng hết sức sảng khoái.
Đại hiệp giấu mặt thả một tay ra, không nặng không nhẹ vỗ vỗ trên đùi Hoắc Cải, coi thường nói: “Chẳng lẽ ngươi xấu hổ sao? Hệt mấy mụ đàn bà.”
Hoắc Cải tức giận: “Ngươi mới đàn bà, gia là hán tử chân chính, hán tử đích thực!”
Hoắc Cải hung hăng cãi lại, chợt cảm thấy lời thoại vừa rồi có chút quen tai, lục lọi trong đầu một vòng, tìm ra nguồn gốc, lập tức “Phụt” một tiếng, phì cười.
“Sao thế?” Đại hiệp giấu mặt bị Hoắc Cải cười có chút không hiểu nổi, tên này chẳng lẽ biến thành đàn bà thật rồi? Lúc giận lúc vui, nắng mưa thất thường còn hơn nữ nhân.
Hoắc Cải tươi cười thấp giọng nói: “Ta chợt nhớ ra mấy câu miêu tả hán tử chân chính, không ngờ lại rất giống với ngươi.”
Đại hiệp giấu mặt lòng thì cảm thấy những gì tên tiểu tử này nghĩ đến tuyệt đối không phải là thứ gì tốt đẹp, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn khiến bản thân phun ra câu hỏi: “Câu gì?”
Hoắc Cải ra vẻ hắng hắng giọng, tròn chữ rõ tiếng đọc lên: “Bàn tay có người đứng, cánh tay có ngựa chạy, cơ ngực nát đá tảng…”
Hoắc Cải ngừng lại, kéo dài giọng, vui vẻ vô cùng đọc tiếp: “Cúc hoa mở nắp bình~”
“Câu cuối cùng có ý nghĩa sâu xa gì?” Nhân dân cổ đại thuần khiết tất nhiên không thể nào hiểu được ngụ ý lưu manh của Hoắc Cải.
Hoắc Cải cười một cách sâu xa khó dò: “Câu này khen người ta nội công thâm hậu, truyền lực vào cúc hoa, co duỗi tùy tâm.”
“Tin ngươi mới là lạ!” Nhân dân cổ đại cơ trí nhanh chóng hiểu ra sự thật Hoắc Cải đang nới bậy, nhưng cũng không hỏi thêm, hắn cũng không dại tự động chạy đến để người ta gạt mình!
Đại hiệp giấu mặt vỗ mạnh một cái lên chân Hoắc Cải, giọng tà ác nói: “Còn không nhanh chóng lật giở hộ tịch của ngươi, cẩn thận trời sáng bây giờ.”
Hoắc Cải thắng cái miệng, tâm lý cân bằng không ít, cũng không ngọ nguậy nữa, bắt đầu vươn tay lật tìm.
Thế nhưng lật tìm thế này lại hỏng, xem hộ tịch gần thì không sao, giơ tay nhặt lên là được. Nhưng lúc lấy hộ tịch ở phía xa, liền không thể không kẹp chặt hai chân, nâng mông lên, đè eo bụng xuống, đương nhiên, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là nấm nhỏ của người nào đó vào lúc lên lên xuống xuống, lúc căng lúc lỏng, cọ sát xoa nắn ở sau gáy của người nào đó. Lửa nóng trong thân thể dần dần dâng lên, thuận theo mỗi lần cọ sát, vô thanh vô tức tích tụ xuống bụng dưới, đợi đến thời khắc bùng lên.
Vào lúc Hoắc Cải bị ngọn lửa ở bụng khiếp cho miệng lưỡi khô khốc, y mới nhận ra sự biến đổi ngượng ngùng nào đó đang nhẫn nhịn đợi bộc phát, lập tức sợ tới mức không dám động đậy. Vạn Nhận Luân tấm thân thể này quá dễ dàng động d*c, tuổi này quá dễ dàng xúc động, mà y thì không chắc chắn có thể khống chế chuyện khó coi này xảy ra.
Hoắc Cải cẩn thận cúi đầu, nhìn đỉnh đầu của đại hiệp, thông qua tưởng tượng bản thân nếu như cứng trong khi cưỡi trên cái cổ này sẽ có kết cục đáng sợ thế nào, để chặn lại d*c niệm đang rục rịch. Đáng tiếc những thứ không hài hòa trong đầu tên này thực sự chiếm quá nhiều không gian, vừa nghĩ đến những thứ như trừng phạt, liền nghĩ ngay đến trói dây, bạo cúc, nhỏ nến. Thế là lửa đổ thêm dầu, càng hưng phấn hơn. Hoắc Cải gần như dùng hết khả năng tự kiềm chế toàn thân mới miễn cưỡng đè nén sự biến đổi xảy ra.
“Thả ta xuống một lúc đã.” Giọng nói của Hoắc Cải khàn đến mức rung động lòng người, có chút hô hấp gấp gáp lẫn trong đó, khiến cho lời nói run rẩy.
“Hả?” Đại hiệp giấu mặt bị ngữ điệu này của Hoắc Cải khiến cho thất thần, không thể nghe rõ, thế nên không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Cải.
D*c vọng như nhiệt độ mùa hè, lúc ngươi không để ý, rất khó chú ý đến sự tồn tại của nó, nhưng, một khi nhận ra rồi, sự sáng chói của nắng, cái nóng bỏng của không khí, cái khô hanh của gió sẽ nhanh chóng chiếm cứ tất cả cảm quan. Thân thể sẽ trở nên khó nhẫn nại, như thế bị dầu chiên, càng để ý, càng khó nhịn.
Nói đơn giản chính là đại hiệp giấu mặt vừa ngẩng đầu, trở thành ngọn cỏ cuối cùng, trong khoảng khắc làm bùng nổ ngọn lửa dồn nén trong Hoắc Cải, Hoắc Cải hừ thấp một tiếng, …cứng lên một cách đáng xấu hổ.
“Này, ngươi…” Lời của đại hiệp giấu mặt mới cất lên, liền ngừng lại giữa chừng. Hắn nhận ra đó là cái gì rồi, chỗ sau gáy tiếp xúc lập tức run lên, tóc gáy dựng đứng, da thịt cứng dờ, da gà rơi đầy đất.
Mặc cho Hoắc Cải có vô sỉ mặt dày đến cỡ nào, đối diện với một việc khó đỡ thế này, cùng lập tức đỏ bừng mặt. Chỉ thấy khói nóng bốc lên từ đỉnh đầu tên nhóc xui xẻo, quầng mắt đỏ ửng gần như sắp ép ra nước mắt.
Đại hiệp nắm chặt eo Hoắc Cải nhanh chóng đặt y xuống, trừng mắt nhìn tên trộm dám động hoàng qua trên đầu thái tuế, sát khí bừng bừng.
Hoắc Cải căn bản không dám nhìn sắc mặt người đó, vừa xuống đất liền nhanh chóng cuộn tròn người lại thành quả bóng, ngồi xổm ôm đầu gối sống chết không ngẩng đầu lên, chỉ lộ ra đôi tai tròn tròn, đáng thương dựng đứng, đỏ bừng giống như có thể rỉ ra máu.
Đại hiệp vốn định đánh tên tiểu tử này một trận, nhìn tạo hình cuộn tròn này của Hoắc Cải, liền cảm thấy vui vẻ. Có lẽ tiểu tử này cũng biết rất xấu hổ, nhìn đôi tai đỏ ửng kia thật giống như huyết mã não.
Trong đầu chợt hiện lên những từ ngữ thô bỉ nông cạn đọc được lúc trước, lại nhìn bộ dạng hiện tại xấu hổ đến mức chỉ hận đất không thể nứt ra để chui xuống của tên này, đại hiệp rất vui mừng khi thấy kẻ khác gặp nạn, ngươi giả thông minh nữa đi, giả bình tĩnh nữa đi, giả sành sỏi nữa đi, lúc này hết ra vẻ được rồi phải không?!
Là một thủ lĩnh sơn trại, tính thổ phỉ tuyệt đối không thiếu, khí vô lại nhất định có sẵn, tính xấu lúc nào cũng có thể nổi lên. Thế là, đại hiệp giấu mặt ngổi xổm xuống theo, ghé lại gần tai Hoắc Cải, thổi khẽ một hơi, khiêu khích nói: “Thân thể này của ngươi sao lại nhạy cảm thế, chẳng lẽ vẫn còn non?”
Hoắc Cải ôm đầu không để ý đến hắn, hít thở từng hơi thật sâu bình tức nội hỏa, trong lòng mắng chửi thậm tệ cái thể chất d*m đãng này của Vạn Nhận Luân, chà sát một chút là dậy lửa, chất lượng kém hệt như diêm một đồng một hộp.
Nam nhân ấy mà, một mặt giả vờ còn zin, mặt khác nói không chừng lại giả vờ kinh nghiệm phong phú. Đại hiệp giấu mặt thấy dáng vẻ đà điểu đó của Hoắc Cải, trái tim khao khát tàn phá mầm non thuần khiết thùm thụp đập trong ngực, tươi cười giơ ngón trỏ ra chọc chọc cái đầu đà điểu nho nhỏ: “Sao phải xấu hổ, tuổi này ấy mà, huyết khí vượng một chút là chuyện bình thường. Tuy rằng ngươi vượng có hơi dữ dội một chút, nhưng ngươi chẳng phải vẫn chưa nếm thử mùi vị nữ nhân hay sao, có thể hiểu được, hoàn toàn có thể hiểu được.”
Hoắc Cải ngẩng phắt đầu lên, mày liễu dựng ngược, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, hàm răng trắng nghiến ken két.
Lời đại hiệp nói tuy rằng là lời an ủi, nhưng ý tứ cười nhạo của kẻ đứng từ trên cao nhìn xuống trong lời nói thực sự quá rõ ràng, Hoắc Cải nghe xong quá ngượng mà cả giận. Điều khiến Hoắc Cải càng tức giận hơn là, lời này chọc đúng nỗi đau tận sâu trong lòng y: xử nam!
Nhớ khi xưa, y đâm đầu vào đam mỹ là để tán tỉnh đám con gái trên mạng, ai ngờ, cuối cùng cũng trở thành đệ nhất cha kế rồi, vẫn không thể tán được một cô nào. Hiện giờ, tiểu thiếu niên nhút nhát khi xưa đã gần 25 tuổi, lại vẫn chỉ có thể tương thân tương ái với Ngũ cô nương trước máy tính, xử nam bán hủ cầu nữ ngươi đừng đau lòng, đừng đau lòng nha! (Ngũ cô nương: ý chỉ 5 ngón tay =)))))
Đại hiệp đối diện với hung quang tràn đầy trong mắt Hoắc Cải, không chút áp lực. Bày ra bộ dạng người từng trải, mặt dày vô sỉ xoa đầu Hoắc Cải, giả bộ thở dài, rầu rĩ vô hạn nói: “Ngưỡng mộ ngươi thật đó, như đại ca ta duyệt tẫn thiên phàm, thân thể nữ nhân kém một chút, gia liền không thể hứng nổi. Như ngươi vẫn tốt hơn, chạm nhẹ một chút là sướng rồi, không giống ta, kén cá chọn canh, khó hầu hạ lắm.”
Hoắc Cải bị sự khoe khoang trắng trợn của tên này ép ra một bụm máu nghẹn trong họng, nôn ra cũng không được, nuốt xuống cũng không xong, nghĩ đến y thân là tác giả tạo ra thế giới này, dựa vào kho tri thức phong phú giàu có, thủ đoạn câu dẫn linh hoạt đa dạng, tác phong chiến lược mặt dày vô sỉ, kết quả giao phong lần nào không là…mặc hoàng qua ngươi cứng nửa chừng, ta thủng thẳng đi mất về phía xa chứ?
Chưa từng nghĩ đến suốt ngày bẫy nhạn lại bị nhạn mổ mắt, thua một tên trực nam trong cống ngầm, cứng trái lòng mình không nói, còn để kẻ khác chặn ngay tại chỗ, vây xem! Cười nhạo! Coi thường!!! Nhục nhã biết bao~
Hoắc Cải nhất thời nộ bốc lên từ tâm, ác sinh ra từ can, buột miệng nói: “Cười nữa đi, cười nữa lão tử cưỡng ngươi tiết hỏa!”
“Yo, ngươi còn biết đoạn tụ long dương, ranh con ngươi biết nhiều thật đấy~” Khẩu khí tán dương hết sức, trong mắt tràn đầy trêu chọc, hoàn toàn là dáng vẻ vô sỉ ‘Ngươi cưỡng mặc ngươi cưỡng, thanh phong phất tùng cương’. (Câu này nguyên văn là ‘Hắn cường mặc hắn cường, thanh phong phất sơn cương’ một câu khẩu quyết trong Cửu Âm chân kinh. Cường và cưỡng chữ giống nhau, đọc khác nhau.)
Chỉ số bi phẫn của Hoắc Cải lập tức thủng đồng hồ, dây lí trí cuối cùng đứt phựt, máu nóng tràn lồng ngực. So bì kinh nghiệm với gia sao? Đồ oắt con!
Sóng mắt lúng liếng, Hoắc Cải giơ tay quàng lên cổ đại hiệp, ngón tay mềm mại nhè nhẹ cọ sát trên da thịt màu lúa mạch.
Ký ức cảm nhận hoàng qua cứng lên sau gáy lập tức bị khơi dậy, đại hiệp lập tức cứng đờ.
Hoắc Cải khẽ híp mắt, ánh mắt mê ly nhìn hắn, vươn đầu lưỡi phấn nộn, liếm liếm môi dưới, sau đó cắn chặt, dáng vẻ nhẫn nhịn, hô hấp càng thêm gấp gáp. Ánh nhìn như rắn chậm rãi trườn trên thân thể đối phương, khát vọng lộ liễu, triền miên ăn mòn xương tủy.
Đại hiệp có chút không thoải mái rời tầm nhìn, cũng có thể do ánh huỳnh quang của dạ minh châu quá mờ mịt, mới khiến bản thân vô cớ nhớ đến diễm quỷ chuyên hút tinh lực hồn phách người trong truyền thuyết, ngay cả tim cũng bị dọa mà đập nhanh hơn.
Cánh tay quàng qua cổ đối phương của Hoắc Cải ra sức, cả thân thể liền dán sát lên, một đầu gối chạm đất, chen vào giữa hai chân của đại hiệp, đầu gối đặt ngay chính vị trí nhạy cảm. Đôi môi đỏ tươi ghé vào bên tai, hơi thở như lan, tiếng nói như hờn dỗi: “Cười ta không có kinh nghiệm phải không? Chẳng lẽ ngươi đã quên tình cảnh lần đầu chúng ta gặp nhau, có cần ta thả điểu của ngươi ra đóng băng không?”
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, đại hiệp phản ứng có điều kiện khép chặt hai chân, thế nhưng Hoắc Cải đã nhìn xa trông rộng mà “chen vào một chân”, thế nên không thể làm gì được.
“Sợ rồi?” Hoắc Cải khiêu khích liếc nhìn hắn, nhếch khóe miệng tràn đầy khinh miệt.
Bị tên tiểu tử Hoắc Cải này dọa một trận, đại hiệp giấu mặt lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi, mặt mũi của nam nhân cũng giống như cúc hoa của tiểu công, tuyệt đối không thể để mất. Cho dù đã bị dọa sợ rồi, vậy thì nhất định phải dọa lại, thế là trong phút thẹn quá hóa giận, đại hiệp giấu mặt phấn chấn bổ nhào lại, ấn thân thể mảnh mai của Hoắc Cải xuống đất.
Thân thể bị đè lên, mang theo cảm giác xâm lược mạnh mẽ, bàn tay chai sần nhè nhẹ vuốt qua gò má phấn nộn, cố ý hạ thấp giọng nói nghe có vẻ tà mị mà nguy hiểm: “Dựa vào thân thể nhỏ bé này của ngươi mà muốn cưỡng ta tiết hỏa? Đổi lại là ta mới đúng chứ?”
Không thể không nói, Hoắc Cải sau khi trải qua một loạt những chuyện khó đỡ trong tối nay, đã lĩnh ngộ ra một chân lý rằng lấy lưu manh chế lưu manh, giơ tay bóp một cái vào bộ phận quan trọng của người nào đó, không chút ngượng ngùng phì cười: “Nhũn như cọng bún thế này, ngươi lấy cái gì mà cưỡng chứ!”
Đại hiệp giấu mặt không ngờ lại hít một hơi, vẻ mặt lập tức méo mó. Hắn chậm rãi bò dậy, đau khổ tuyên bố: “Ngươi thắng rồi.”
Hoắc Cải trải qua bao gian nan cuối cùng cũng đoạt được thắng lợi nằm trên mặt đất, nhìn bộ dạng rầu rĩ đó của đại hiệp giấu mặt, chợt giơ tay che hai mắt, cười rộ lên: “Chúng ta rốt cuộc đang tranh giành cái gì vậy chứ! Giống y như hai tiểu quỷ so xem ai tiểu xa hơn vậy, đúng là kỳ quặc…”
Đại hiệp nhớ lại hành vi của mình cũng nhịn không được cười rộ lên, một lòng muốn chiếm thượng phong, làm toàn những chuyện ngớ ngẩn.
Hoắc Cải khum tay nói: “Xin lỗi, lúc trước là ta đường đột.” Bất luận thế nào, cứng trên cổ người khác đúng là bản thân đã thất lễ.
“Không sao, có thể hiểu mà.” Đại hiệp nhanh chóng trả lời.
Hoắc Cải trừng mắt nhìn, không ngờ còn nhắc lại câu cũ, tiểu tử ngươi vẫn còn muốn gây sự nữa sao?!
Đại hiệp ngượng ngùng quay đầu, kỳ thực hắn thực sự rất thấu hiểu mà, dù sao vừa rồi sau khi bị thiếu niên bóp một cái, tiểu điểu của mình cũng có khuynh hướng ngẩng đầu rồi.
Hoắc Cải không nói nhiều nữa, kéo ghế băng tiếp tục lật tìm hộ tịch.
Đại hiệp giấu mặt nhìn bóng lưng mảnh mai của thiếu niên, sắc mặt phức tạp, hắn tuy biết nam phong, nhưng từ trước đến nay không hề có ý nghĩ muốn thử. Không ngờ bản thân đối với chuyện long dương, lại hoàn toàn không bài xích. Có điều nếu như đối tượng là tên yêu nghiệt này, bản thân tốt nhất là tìm một mụ đàn bà thôi, ít nhất cũng không sợ ngày nào đó vô duyên vô cớ bị cắt mất của quý.
Nhân lúc đại hiệp giấu mặt đang còn trăn trở, Hoắc Cải đã nhanh chóng lật giở toàn bộ hộ tịch phía trên cùng.
“Đại hiệp, đến giúp một tay.” Hoắc Cải ngoắc ngoắc ngón tay với người nào đó.
Đại hiệp ngoan ngoãn tiến đến, đợi sai bảo.
“Phiền ngươi chuyển mấy chồng này ra.” Hoắc Cải lần lượt chỉ vào mục tiêu, vật mục tiêu rải rác phân bố trong bức tường giấy, tổng cộng có hơn chục chồng.
“Là mấy chồng này sao?” Đại hiệp giấu mặt cuối cùng vẫn hiếu kỳ.
Hoắc Cải rất hào phóng giải đáp nghi hoặc: “Trong mấy chồng này tuyệt đối không có hộ tịch ta cần tìm.”
“Tại sao?” Đại hiệp đã chuẩn bị tâm lý lần nữa bị bán gút thắt.
“Bởi vì những khu vực này lúc trước ta đã đích thân đi điều tra rồi.” Hoắc Cải dứt khoát trả lời, lúc trước chạy đông chạy tây cũng không hoàn toàn vô dụng.
Không ngờ lại là câu trả lời vô vị thế này, đại hiệp có chút thất vọng, tiếp tục làm việc.
Loại trừ xong, Hoắc Cải cuối cùng bắt đầu động tay lật giở từng trang.
“Cần ta tìm giúp không?” Đại hiệp nhìn lượng công việc không thể tính là nhỏ, hảo tâm hỏi.
“Không cần.” Hoắc Cải với suy nghĩ của tiểu nhân, vẫn giữ vững cương lĩnh hành động độc lập đánh boss.
Dù sao lúc trước đã đùa giỡn náo loạn một trận, giữa hai người cũng không có nhiều cố kỵ, đại hiệp thuận miệng hỏi: “Sao thế, không tin ta sao?”
“Ngươi được phép giấu mặt, lại không cho phép ta gạt người sao?” Hoắc Cải đầu cũng chẳng ngẩng lên.
Đại hiệp trầm mặc, đi lên trước nhận lấy dạ minh châu, lặng lẽ đứng một bên chiếu sáng giúp Hoắc Cải, Hoắc Cải vui vẻ nhận sự giúp đỡ của hắn.
Có lẽ cúc hoa của vận mệnh đã được thông sảng khoái rồi, sau khi trải qua hai canh giờ không ngừng phấn đấu, Hoắc Cải không ngờ thuận lợi tìm được hộ tịch của Thường gia.
Hoắc Cải không lộ sắc mặt ghi nhớ địa chỉ, nhưng không hề ngừng lại, mà tiếp tục lật giở, tận đến khi trời sáng rõ, mới hạ xuống một hộ tịch ở thành khác, vui mừng nói với đại hiệp: “Tìm thấy rồi!”
“Chúc mừng, đợi ta chuyển những chồng hộ tịch này lại chỗ cũ sẽ mang ngươi trở về.”
Hoắc Cải đứng một bên, phủi phủi bàn tay tê mỏi, nhìn nam nhân này bận rộn. Cũng coi như có đầu mối rồi, vẫn phải nhờ tên này nhiều, đợi sau khi trở về, liền chấp bút viết cho ngươi một hồng nhan tri kỷ tài sắc song toàn.
Tuy thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng nề, Hoắc Cải vẫn không lập tức động tay vào lật tìm. Giống như trước khi thông cúc hoa nhất định phải làm công tác khuếch trương, trước khi tìm kiếm phải tìm đúng lối mới không rơi vào tình trạng hoàng qua dùng đến nửa đường thì bị gãy.
Hoắc Cải bê ghế băng bên cạnh bàn đặt bên bức tường giấy, quay đầu hỏi đại hiệp giấu mặt: “Có đồ chiếu sáng chưa?”
Đại hiệp giấu mặt lấy từ trong ngực ra một túi gấm đen to bằng bàn tay, nhét vào trong tay Hoắc Cải.
Hoắc Cải không hiểu mở túi ra, ánh huỳnh quang màu lam lạnh lẽo bừng sáng, rọi suốt tam xích trong màn đêm.
Hoắc Cải hít một hơi khí lạnh, không ngờ là dạ minh châu. Dạo này mấy đồng chí cướp của người giàu chia cho người nghèo công cụ tác nghiệp đều cao cấp thế này sao?!
“Đa tạ.” Hoắc Cải khẽ cảm ơn một câu, một tay giơ dạ minh châu lên, một tay bắt đầu lật giở sổ hộ tịch đặt trên cùng, mỗi chồng Hoắc Cải đều chỉ xem ba trang trên đầu, liền chuyển sang lật giở chồng tiếp theo, rất nhanh Hoắc Cải liền lật giở hết một lượt những chồng nằm trong tầm với.
Hai đầu lông mày nhíu chặt của Hoắc Cải khẽ dãn ra một chút, sổ hộ tịch này đứng như mình nghĩ, là sắp xếp dựa vào khu vực, chỉ cần không xếp bừa thì dễ làm việc rồi.
Hoắc Cải trèo xuống ghế, chuyển đến bên bàn, cởi túi nước nhỏ đeo bên hông ra, dùng ngón trỏ chấm một ít nước, bắt đầu viết vẽ trên bàn.
Đại hiệp giấu mặt hiếu kỳ đánh giá vết nước trên bàn, vết nước đó viết đều là những đường nét kỳ quái mà đơn giản, xếp thành hàng ngắn ngủi, nhìn không hiểu ra được gì.
Đại hiệp giấu mặt đang còn mờ mịt, Hoắc Cải đã hoàn thành việc viết vẽ, hạ thấp giọng nói: “Đại hiệp, cảm phiền giúp ta một tay, giúp ta dịch chuyển mấy chồng sổ hộ tịch.”
Nói xong Hoắc Cải kéo ống tay áo của đại hiệp giấu mặt, chỉ vào từng chồng từng chồng cần dịch chuyển, tầng vây bọc phía ngoài cùng toàn bộ đều bị chỉ, mấy chồng gần sát cửa cũng bị điểm tên bảng vàng, chỉ xong chỉ còn lại hơn ba mươi chồng.
“Thứ ngươi muốn tìm chính ở trong mấy chồng này sao?” Đại hiệp giấu mặt hiếu kỳ hỏi.
Hoắc Cải lắc đầu nói: “Không, mấy chồng này là bị loại trừ, khả năng có rất nhỏ.”
“Làm sao ngươi biết?” Những chồng bị chỉ có một số còn chưa từng được lật giở, liền trực tiếp bị loại trừ, thực sự khiến người ta không thể hiểu nổi.
Hoắc Cải nghịch ngợm chớp chớp mắt, giương khóe miệng nói: “Phật nói, không thể nói không thể nói.”
Chuyện này nói ra cũng chẳng có gì huyền diệu, Hoắc Cải chẳng qua đặt giả thiết một chút về phạm vi có khả năng đã lật tìm xong nếu như Trần Bách Chu từ lúc nhậm chức liền bắt đầu lật tìm thông tin hộ tịch của Khôn Châu, đến trước khi gặp được Thường Cốc Phong mà thôi.
Trước khi Trần Bách Chu nhậm chức, không có tư cách cũng không có điều kiện đến Khôn Châu lật tìm hộ tịch. Sau khi nhâm chức, để không bị người trông coi ghi nhớ, cũng vì thanh danh của Thường Cốc Phong, Trần Bách Chu tất nhiên không thể nào kêu cả đám người đến quang minh chính đại lật tìm hộ tịch của Thường Cốc Phong. Tốc độ của một người hoàn toàn không khó ước lượng, lại suy xét một chút thói quen tính cách của nhân vật dưới ngòi bút của mình, sau khi cộng trừ nhân chia, tính ra phạm vi hoàn toàn không khó.
Đại hiệp giấu mặt tuy rằng hết sức bất mãn với hành vi vô sỉ bán gút thắt này của Hoắc Cải, nhưng cũng không có thói quen gây khó dễ cho người khác, thế là sau khi vò vò thật mạnh đám lông mềm mại trên cái đầu nhỏ đó liền ngoan ngoãn chạy đi làm cu li. (bán gút thắt: ý chỉ hành vi của những người kể chuyện thời xưa, khi kể đến đoạn gay cấn thường cố ý dừng lại, khiến cho người nghe cuống lên muốn nghe tiếp mà phải thực hiện yêu cầu của người kể chuyện.)
Hộ tịch dịch chuyển xong, Hoắc Cải bê ghế băng về phía bức tường giấy đã mỏng đi một vòng. Qua quýt lật giở mấy trang ở phía trên, Hoắc Cải nhảy xuống ghế, kéo ghế đẩu dịch sang bên cạnh một chút, trèo trở lại chỗ cao, tiếp tục lật giở. Lúc Hoắc Cải lần nữa lật giở xong phía trên, chuẩn bị trèo xuống, bất ngờ khựng lại. Hai bên eo chợt ấm lên, người nào đó đang nắm lấy eo của Hoắc Cải.
Đứng trên chiếc ghế băng chật hẹp, lại bị người phía sau nắm chặt eo, tư thế này khiến Hoắc Cải cảm thấy hết sức bị động, đủ loại tình tiết không hài hòa lại lần nữa hiện ra trong đầu, lập tức cứng ngắc y như con cá bị ném vào trong ngăn đá tủ lạnh một đêm: “Sao thế?”
“Ngươi không phải định lật giở hết một lượt hộ tịch tầng trên cùng sao?”
Giọng nói phía sau bình thản như thường, thần kinh căng thẳng của Hoắc Cải cũng hơi hơi thả lỏng: “Đúng vậy.”
“Kéo ghế rề rề trèo lên trèo xuống ngươi không thấy phiền phức sao.” KHẩu khí mang theo ý cười, bảy phần trêu chọc, ba phần ác liệt.
Bàn tay trên eo chợt ra sức, cả người bất ngờ bị lăng không kéo lên, Hoắc Cải khẽ kêu một tiếng, trong đầu óc nhanh chóng hiện lên thảm trạng bản thân bị quay một vòng sau đó ném đi, tiếp đất bằng mặt. Cũng may Hoắc Cải nhanh chóng liền được đặt lên một giá đỡ vững chãi, khung cảnh thiếu niên yếu đuối bị ném bay một cách bạo lực tự nhiên tan biến, nhưng mức độ cứng ngắc của Hoắc Cải thăng cấp thành cá hóa đá – tên này không ngờ lại vác mình trên vai hắn!
Tình trạng hiện tại là: Hoắc Cải mở rộng hai đùi, hai chân thon dài nhỏ nhắn cứng ngắc đặt trước ngực đại hiệp giấu mặt, cái mông tròn trịa bị hai vai dày rộng của đại hiệp chống đỡ, phần h*ng dán chặt vào gáy của đối phương, eo vẫn bị nắm chặt, để phòng người nào đó cứng đơ thành đá không cẩn thận rơi xuống, nát thành tám mảnh.
Đây là một tư thế hết sức thuần khiết, cũng là một tư thế hết sức phiến tình, đa số trẻ con từ tám tuổi trở xuống đều từng được từ phụ thị hầu như vậy, còn Hoắc Cải bản chất đã gần hai mươi lăm tuổi hiện tại được một nam tử thanh niên đối đãi thân mật như thế này, cảm tưởng của y chỉ chừa lại ba chữ…
“Bỏ ta xuống!”
Hoắc Cải trực tiếp đem tiếng kêu nội tâm chuyển thành lời nói thực tế, từng chữ từng chữ rít qua kẽ răng mà ra.
Mắt đại hiệp giấu mặt híp lại thành một đường cong, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý. Vốn hắn cũng chỉ là nhất thời hứng lên, sau khi làm thật rồi thực sự cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng hoảng loạn chân tay lóng ngóng của thiếu niên giảo hoạt trên người, hắn liền không ghét nữa, chỉ cảm thấy mối đại thù lúc trước bị ép mua gút thắt đã được trả, trong lòng hết sức sảng khoái.
Đại hiệp giấu mặt thả một tay ra, không nặng không nhẹ vỗ vỗ trên đùi Hoắc Cải, coi thường nói: “Chẳng lẽ ngươi xấu hổ sao? Hệt mấy mụ đàn bà.”
Hoắc Cải tức giận: “Ngươi mới đàn bà, gia là hán tử chân chính, hán tử đích thực!”
Hoắc Cải hung hăng cãi lại, chợt cảm thấy lời thoại vừa rồi có chút quen tai, lục lọi trong đầu một vòng, tìm ra nguồn gốc, lập tức “Phụt” một tiếng, phì cười.
“Sao thế?” Đại hiệp giấu mặt bị Hoắc Cải cười có chút không hiểu nổi, tên này chẳng lẽ biến thành đàn bà thật rồi? Lúc giận lúc vui, nắng mưa thất thường còn hơn nữ nhân.
Hoắc Cải tươi cười thấp giọng nói: “Ta chợt nhớ ra mấy câu miêu tả hán tử chân chính, không ngờ lại rất giống với ngươi.”
Đại hiệp giấu mặt lòng thì cảm thấy những gì tên tiểu tử này nghĩ đến tuyệt đối không phải là thứ gì tốt đẹp, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn khiến bản thân phun ra câu hỏi: “Câu gì?”
Hoắc Cải ra vẻ hắng hắng giọng, tròn chữ rõ tiếng đọc lên: “Bàn tay có người đứng, cánh tay có ngựa chạy, cơ ngực nát đá tảng…”
Hoắc Cải ngừng lại, kéo dài giọng, vui vẻ vô cùng đọc tiếp: “Cúc hoa mở nắp bình~”
“Câu cuối cùng có ý nghĩa sâu xa gì?” Nhân dân cổ đại thuần khiết tất nhiên không thể nào hiểu được ngụ ý lưu manh của Hoắc Cải.
Hoắc Cải cười một cách sâu xa khó dò: “Câu này khen người ta nội công thâm hậu, truyền lực vào cúc hoa, co duỗi tùy tâm.”
“Tin ngươi mới là lạ!” Nhân dân cổ đại cơ trí nhanh chóng hiểu ra sự thật Hoắc Cải đang nới bậy, nhưng cũng không hỏi thêm, hắn cũng không dại tự động chạy đến để người ta gạt mình!
Đại hiệp giấu mặt vỗ mạnh một cái lên chân Hoắc Cải, giọng tà ác nói: “Còn không nhanh chóng lật giở hộ tịch của ngươi, cẩn thận trời sáng bây giờ.”
Hoắc Cải thắng cái miệng, tâm lý cân bằng không ít, cũng không ngọ nguậy nữa, bắt đầu vươn tay lật tìm.
Thế nhưng lật tìm thế này lại hỏng, xem hộ tịch gần thì không sao, giơ tay nhặt lên là được. Nhưng lúc lấy hộ tịch ở phía xa, liền không thể không kẹp chặt hai chân, nâng mông lên, đè eo bụng xuống, đương nhiên, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là nấm nhỏ của người nào đó vào lúc lên lên xuống xuống, lúc căng lúc lỏng, cọ sát xoa nắn ở sau gáy của người nào đó. Lửa nóng trong thân thể dần dần dâng lên, thuận theo mỗi lần cọ sát, vô thanh vô tức tích tụ xuống bụng dưới, đợi đến thời khắc bùng lên.
Vào lúc Hoắc Cải bị ngọn lửa ở bụng khiếp cho miệng lưỡi khô khốc, y mới nhận ra sự biến đổi ngượng ngùng nào đó đang nhẫn nhịn đợi bộc phát, lập tức sợ tới mức không dám động đậy. Vạn Nhận Luân tấm thân thể này quá dễ dàng động d*c, tuổi này quá dễ dàng xúc động, mà y thì không chắc chắn có thể khống chế chuyện khó coi này xảy ra.
Hoắc Cải cẩn thận cúi đầu, nhìn đỉnh đầu của đại hiệp, thông qua tưởng tượng bản thân nếu như cứng trong khi cưỡi trên cái cổ này sẽ có kết cục đáng sợ thế nào, để chặn lại d*c niệm đang rục rịch. Đáng tiếc những thứ không hài hòa trong đầu tên này thực sự chiếm quá nhiều không gian, vừa nghĩ đến những thứ như trừng phạt, liền nghĩ ngay đến trói dây, bạo cúc, nhỏ nến. Thế là lửa đổ thêm dầu, càng hưng phấn hơn. Hoắc Cải gần như dùng hết khả năng tự kiềm chế toàn thân mới miễn cưỡng đè nén sự biến đổi xảy ra.
“Thả ta xuống một lúc đã.” Giọng nói của Hoắc Cải khàn đến mức rung động lòng người, có chút hô hấp gấp gáp lẫn trong đó, khiến cho lời nói run rẩy.
“Hả?” Đại hiệp giấu mặt bị ngữ điệu này của Hoắc Cải khiến cho thất thần, không thể nghe rõ, thế nên không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Cải.
D*c vọng như nhiệt độ mùa hè, lúc ngươi không để ý, rất khó chú ý đến sự tồn tại của nó, nhưng, một khi nhận ra rồi, sự sáng chói của nắng, cái nóng bỏng của không khí, cái khô hanh của gió sẽ nhanh chóng chiếm cứ tất cả cảm quan. Thân thể sẽ trở nên khó nhẫn nại, như thế bị dầu chiên, càng để ý, càng khó nhịn.
Nói đơn giản chính là đại hiệp giấu mặt vừa ngẩng đầu, trở thành ngọn cỏ cuối cùng, trong khoảng khắc làm bùng nổ ngọn lửa dồn nén trong Hoắc Cải, Hoắc Cải hừ thấp một tiếng, …cứng lên một cách đáng xấu hổ.
“Này, ngươi…” Lời của đại hiệp giấu mặt mới cất lên, liền ngừng lại giữa chừng. Hắn nhận ra đó là cái gì rồi, chỗ sau gáy tiếp xúc lập tức run lên, tóc gáy dựng đứng, da thịt cứng dờ, da gà rơi đầy đất.
Mặc cho Hoắc Cải có vô sỉ mặt dày đến cỡ nào, đối diện với một việc khó đỡ thế này, cùng lập tức đỏ bừng mặt. Chỉ thấy khói nóng bốc lên từ đỉnh đầu tên nhóc xui xẻo, quầng mắt đỏ ửng gần như sắp ép ra nước mắt.
Đại hiệp nắm chặt eo Hoắc Cải nhanh chóng đặt y xuống, trừng mắt nhìn tên trộm dám động hoàng qua trên đầu thái tuế, sát khí bừng bừng.
Hoắc Cải căn bản không dám nhìn sắc mặt người đó, vừa xuống đất liền nhanh chóng cuộn tròn người lại thành quả bóng, ngồi xổm ôm đầu gối sống chết không ngẩng đầu lên, chỉ lộ ra đôi tai tròn tròn, đáng thương dựng đứng, đỏ bừng giống như có thể rỉ ra máu.
Đại hiệp vốn định đánh tên tiểu tử này một trận, nhìn tạo hình cuộn tròn này của Hoắc Cải, liền cảm thấy vui vẻ. Có lẽ tiểu tử này cũng biết rất xấu hổ, nhìn đôi tai đỏ ửng kia thật giống như huyết mã não.
Trong đầu chợt hiện lên những từ ngữ thô bỉ nông cạn đọc được lúc trước, lại nhìn bộ dạng hiện tại xấu hổ đến mức chỉ hận đất không thể nứt ra để chui xuống của tên này, đại hiệp rất vui mừng khi thấy kẻ khác gặp nạn, ngươi giả thông minh nữa đi, giả bình tĩnh nữa đi, giả sành sỏi nữa đi, lúc này hết ra vẻ được rồi phải không?!
Là một thủ lĩnh sơn trại, tính thổ phỉ tuyệt đối không thiếu, khí vô lại nhất định có sẵn, tính xấu lúc nào cũng có thể nổi lên. Thế là, đại hiệp giấu mặt ngổi xổm xuống theo, ghé lại gần tai Hoắc Cải, thổi khẽ một hơi, khiêu khích nói: “Thân thể này của ngươi sao lại nhạy cảm thế, chẳng lẽ vẫn còn non?”
Hoắc Cải ôm đầu không để ý đến hắn, hít thở từng hơi thật sâu bình tức nội hỏa, trong lòng mắng chửi thậm tệ cái thể chất d*m đãng này của Vạn Nhận Luân, chà sát một chút là dậy lửa, chất lượng kém hệt như diêm một đồng một hộp.
Nam nhân ấy mà, một mặt giả vờ còn zin, mặt khác nói không chừng lại giả vờ kinh nghiệm phong phú. Đại hiệp giấu mặt thấy dáng vẻ đà điểu đó của Hoắc Cải, trái tim khao khát tàn phá mầm non thuần khiết thùm thụp đập trong ngực, tươi cười giơ ngón trỏ ra chọc chọc cái đầu đà điểu nho nhỏ: “Sao phải xấu hổ, tuổi này ấy mà, huyết khí vượng một chút là chuyện bình thường. Tuy rằng ngươi vượng có hơi dữ dội một chút, nhưng ngươi chẳng phải vẫn chưa nếm thử mùi vị nữ nhân hay sao, có thể hiểu được, hoàn toàn có thể hiểu được.”
Hoắc Cải ngẩng phắt đầu lên, mày liễu dựng ngược, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, hàm răng trắng nghiến ken két.
Lời đại hiệp nói tuy rằng là lời an ủi, nhưng ý tứ cười nhạo của kẻ đứng từ trên cao nhìn xuống trong lời nói thực sự quá rõ ràng, Hoắc Cải nghe xong quá ngượng mà cả giận. Điều khiến Hoắc Cải càng tức giận hơn là, lời này chọc đúng nỗi đau tận sâu trong lòng y: xử nam!
Nhớ khi xưa, y đâm đầu vào đam mỹ là để tán tỉnh đám con gái trên mạng, ai ngờ, cuối cùng cũng trở thành đệ nhất cha kế rồi, vẫn không thể tán được một cô nào. Hiện giờ, tiểu thiếu niên nhút nhát khi xưa đã gần 25 tuổi, lại vẫn chỉ có thể tương thân tương ái với Ngũ cô nương trước máy tính, xử nam bán hủ cầu nữ ngươi đừng đau lòng, đừng đau lòng nha! (Ngũ cô nương: ý chỉ 5 ngón tay =)))))
Đại hiệp đối diện với hung quang tràn đầy trong mắt Hoắc Cải, không chút áp lực. Bày ra bộ dạng người từng trải, mặt dày vô sỉ xoa đầu Hoắc Cải, giả bộ thở dài, rầu rĩ vô hạn nói: “Ngưỡng mộ ngươi thật đó, như đại ca ta duyệt tẫn thiên phàm, thân thể nữ nhân kém một chút, gia liền không thể hứng nổi. Như ngươi vẫn tốt hơn, chạm nhẹ một chút là sướng rồi, không giống ta, kén cá chọn canh, khó hầu hạ lắm.”
Hoắc Cải bị sự khoe khoang trắng trợn của tên này ép ra một bụm máu nghẹn trong họng, nôn ra cũng không được, nuốt xuống cũng không xong, nghĩ đến y thân là tác giả tạo ra thế giới này, dựa vào kho tri thức phong phú giàu có, thủ đoạn câu dẫn linh hoạt đa dạng, tác phong chiến lược mặt dày vô sỉ, kết quả giao phong lần nào không là…mặc hoàng qua ngươi cứng nửa chừng, ta thủng thẳng đi mất về phía xa chứ?
Chưa từng nghĩ đến suốt ngày bẫy nhạn lại bị nhạn mổ mắt, thua một tên trực nam trong cống ngầm, cứng trái lòng mình không nói, còn để kẻ khác chặn ngay tại chỗ, vây xem! Cười nhạo! Coi thường!!! Nhục nhã biết bao~
Hoắc Cải nhất thời nộ bốc lên từ tâm, ác sinh ra từ can, buột miệng nói: “Cười nữa đi, cười nữa lão tử cưỡng ngươi tiết hỏa!”
“Yo, ngươi còn biết đoạn tụ long dương, ranh con ngươi biết nhiều thật đấy~” Khẩu khí tán dương hết sức, trong mắt tràn đầy trêu chọc, hoàn toàn là dáng vẻ vô sỉ ‘Ngươi cưỡng mặc ngươi cưỡng, thanh phong phất tùng cương’. (Câu này nguyên văn là ‘Hắn cường mặc hắn cường, thanh phong phất sơn cương’ một câu khẩu quyết trong Cửu Âm chân kinh. Cường và cưỡng chữ giống nhau, đọc khác nhau.)
Chỉ số bi phẫn của Hoắc Cải lập tức thủng đồng hồ, dây lí trí cuối cùng đứt phựt, máu nóng tràn lồng ngực. So bì kinh nghiệm với gia sao? Đồ oắt con!
Sóng mắt lúng liếng, Hoắc Cải giơ tay quàng lên cổ đại hiệp, ngón tay mềm mại nhè nhẹ cọ sát trên da thịt màu lúa mạch.
Ký ức cảm nhận hoàng qua cứng lên sau gáy lập tức bị khơi dậy, đại hiệp lập tức cứng đờ.
Hoắc Cải khẽ híp mắt, ánh mắt mê ly nhìn hắn, vươn đầu lưỡi phấn nộn, liếm liếm môi dưới, sau đó cắn chặt, dáng vẻ nhẫn nhịn, hô hấp càng thêm gấp gáp. Ánh nhìn như rắn chậm rãi trườn trên thân thể đối phương, khát vọng lộ liễu, triền miên ăn mòn xương tủy.
Đại hiệp có chút không thoải mái rời tầm nhìn, cũng có thể do ánh huỳnh quang của dạ minh châu quá mờ mịt, mới khiến bản thân vô cớ nhớ đến diễm quỷ chuyên hút tinh lực hồn phách người trong truyền thuyết, ngay cả tim cũng bị dọa mà đập nhanh hơn.
Cánh tay quàng qua cổ đối phương của Hoắc Cải ra sức, cả thân thể liền dán sát lên, một đầu gối chạm đất, chen vào giữa hai chân của đại hiệp, đầu gối đặt ngay chính vị trí nhạy cảm. Đôi môi đỏ tươi ghé vào bên tai, hơi thở như lan, tiếng nói như hờn dỗi: “Cười ta không có kinh nghiệm phải không? Chẳng lẽ ngươi đã quên tình cảnh lần đầu chúng ta gặp nhau, có cần ta thả điểu của ngươi ra đóng băng không?”
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, đại hiệp phản ứng có điều kiện khép chặt hai chân, thế nhưng Hoắc Cải đã nhìn xa trông rộng mà “chen vào một chân”, thế nên không thể làm gì được.
“Sợ rồi?” Hoắc Cải khiêu khích liếc nhìn hắn, nhếch khóe miệng tràn đầy khinh miệt.
Bị tên tiểu tử Hoắc Cải này dọa một trận, đại hiệp giấu mặt lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi, mặt mũi của nam nhân cũng giống như cúc hoa của tiểu công, tuyệt đối không thể để mất. Cho dù đã bị dọa sợ rồi, vậy thì nhất định phải dọa lại, thế là trong phút thẹn quá hóa giận, đại hiệp giấu mặt phấn chấn bổ nhào lại, ấn thân thể mảnh mai của Hoắc Cải xuống đất.
Thân thể bị đè lên, mang theo cảm giác xâm lược mạnh mẽ, bàn tay chai sần nhè nhẹ vuốt qua gò má phấn nộn, cố ý hạ thấp giọng nói nghe có vẻ tà mị mà nguy hiểm: “Dựa vào thân thể nhỏ bé này của ngươi mà muốn cưỡng ta tiết hỏa? Đổi lại là ta mới đúng chứ?”
Không thể không nói, Hoắc Cải sau khi trải qua một loạt những chuyện khó đỡ trong tối nay, đã lĩnh ngộ ra một chân lý rằng lấy lưu manh chế lưu manh, giơ tay bóp một cái vào bộ phận quan trọng của người nào đó, không chút ngượng ngùng phì cười: “Nhũn như cọng bún thế này, ngươi lấy cái gì mà cưỡng chứ!”
Đại hiệp giấu mặt không ngờ lại hít một hơi, vẻ mặt lập tức méo mó. Hắn chậm rãi bò dậy, đau khổ tuyên bố: “Ngươi thắng rồi.”
Hoắc Cải trải qua bao gian nan cuối cùng cũng đoạt được thắng lợi nằm trên mặt đất, nhìn bộ dạng rầu rĩ đó của đại hiệp giấu mặt, chợt giơ tay che hai mắt, cười rộ lên: “Chúng ta rốt cuộc đang tranh giành cái gì vậy chứ! Giống y như hai tiểu quỷ so xem ai tiểu xa hơn vậy, đúng là kỳ quặc…”
Đại hiệp nhớ lại hành vi của mình cũng nhịn không được cười rộ lên, một lòng muốn chiếm thượng phong, làm toàn những chuyện ngớ ngẩn.
Hoắc Cải khum tay nói: “Xin lỗi, lúc trước là ta đường đột.” Bất luận thế nào, cứng trên cổ người khác đúng là bản thân đã thất lễ.
“Không sao, có thể hiểu mà.” Đại hiệp nhanh chóng trả lời.
Hoắc Cải trừng mắt nhìn, không ngờ còn nhắc lại câu cũ, tiểu tử ngươi vẫn còn muốn gây sự nữa sao?!
Đại hiệp ngượng ngùng quay đầu, kỳ thực hắn thực sự rất thấu hiểu mà, dù sao vừa rồi sau khi bị thiếu niên bóp một cái, tiểu điểu của mình cũng có khuynh hướng ngẩng đầu rồi.
Hoắc Cải không nói nhiều nữa, kéo ghế băng tiếp tục lật tìm hộ tịch.
Đại hiệp giấu mặt nhìn bóng lưng mảnh mai của thiếu niên, sắc mặt phức tạp, hắn tuy biết nam phong, nhưng từ trước đến nay không hề có ý nghĩ muốn thử. Không ngờ bản thân đối với chuyện long dương, lại hoàn toàn không bài xích. Có điều nếu như đối tượng là tên yêu nghiệt này, bản thân tốt nhất là tìm một mụ đàn bà thôi, ít nhất cũng không sợ ngày nào đó vô duyên vô cớ bị cắt mất của quý.
Nhân lúc đại hiệp giấu mặt đang còn trăn trở, Hoắc Cải đã nhanh chóng lật giở toàn bộ hộ tịch phía trên cùng.
“Đại hiệp, đến giúp một tay.” Hoắc Cải ngoắc ngoắc ngón tay với người nào đó.
Đại hiệp ngoan ngoãn tiến đến, đợi sai bảo.
“Phiền ngươi chuyển mấy chồng này ra.” Hoắc Cải lần lượt chỉ vào mục tiêu, vật mục tiêu rải rác phân bố trong bức tường giấy, tổng cộng có hơn chục chồng.
“Là mấy chồng này sao?” Đại hiệp giấu mặt cuối cùng vẫn hiếu kỳ.
Hoắc Cải rất hào phóng giải đáp nghi hoặc: “Trong mấy chồng này tuyệt đối không có hộ tịch ta cần tìm.”
“Tại sao?” Đại hiệp đã chuẩn bị tâm lý lần nữa bị bán gút thắt.
“Bởi vì những khu vực này lúc trước ta đã đích thân đi điều tra rồi.” Hoắc Cải dứt khoát trả lời, lúc trước chạy đông chạy tây cũng không hoàn toàn vô dụng.
Không ngờ lại là câu trả lời vô vị thế này, đại hiệp có chút thất vọng, tiếp tục làm việc.
Loại trừ xong, Hoắc Cải cuối cùng bắt đầu động tay lật giở từng trang.
“Cần ta tìm giúp không?” Đại hiệp nhìn lượng công việc không thể tính là nhỏ, hảo tâm hỏi.
“Không cần.” Hoắc Cải với suy nghĩ của tiểu nhân, vẫn giữ vững cương lĩnh hành động độc lập đánh boss.
Dù sao lúc trước đã đùa giỡn náo loạn một trận, giữa hai người cũng không có nhiều cố kỵ, đại hiệp thuận miệng hỏi: “Sao thế, không tin ta sao?”
“Ngươi được phép giấu mặt, lại không cho phép ta gạt người sao?” Hoắc Cải đầu cũng chẳng ngẩng lên.
Đại hiệp trầm mặc, đi lên trước nhận lấy dạ minh châu, lặng lẽ đứng một bên chiếu sáng giúp Hoắc Cải, Hoắc Cải vui vẻ nhận sự giúp đỡ của hắn.
Có lẽ cúc hoa của vận mệnh đã được thông sảng khoái rồi, sau khi trải qua hai canh giờ không ngừng phấn đấu, Hoắc Cải không ngờ thuận lợi tìm được hộ tịch của Thường gia.
Hoắc Cải không lộ sắc mặt ghi nhớ địa chỉ, nhưng không hề ngừng lại, mà tiếp tục lật giở, tận đến khi trời sáng rõ, mới hạ xuống một hộ tịch ở thành khác, vui mừng nói với đại hiệp: “Tìm thấy rồi!”
“Chúc mừng, đợi ta chuyển những chồng hộ tịch này lại chỗ cũ sẽ mang ngươi trở về.”
Hoắc Cải đứng một bên, phủi phủi bàn tay tê mỏi, nhìn nam nhân này bận rộn. Cũng coi như có đầu mối rồi, vẫn phải nhờ tên này nhiều, đợi sau khi trở về, liền chấp bút viết cho ngươi một hồng nhan tri kỷ tài sắc song toàn.
Tác giả :
Nê Đản Hoàng