Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!
Chương 58: Bách Chu là con cái nhà ta
Hoắc Cải trong ánh nhìn chú ý của biết bao người, không biết làm gì hơn ngoài mồ hôi đẫm lưng. Y chỉ là một cha kế viết nhục văn cẩu huyết mà thôi, cũng không phải đại thần cổ phong đọc mòn thi thư, nào có thể đạt được cảnh giới cao siêu chỉ đâu đánh đó được chứ! Kho cổ văn của y chỉ giới hạn trong những câu thơ được sử dụng rộng rãi, như “Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến?” (Nếu như đời người ở bên nhau có thể đẹp đẽ như lúc ban đầu gặp, thì đã không có sự chia ly hiện tại, không có nỗi khổ thê lương khi tương tư), hoặc là mấy câu thơ hàm chứa thâm ý như “Cúc hoa hà thái khổ, tao thử lưỡng trùng dương.” (Một câu thơ của Lý Bạch, nghĩ theo ý của bạn Cải thì không trong sáng chút nào) Lúc này cứ buộc mình trong hai giây, phun ra một bài thất ngôn có liên quan đến trà, chẳng phải là chôn chết cha sao?
“Chẳng bằng đệ thêm hai chữ vào bài ngũ ngôn đã thuộc, làm thành thất ngôn, ứng phó cho qua.” Sau lưng vang lên tiếng nói thản định của Vạn Tư Tề.
Hoắc Cải trong lòng thả lỏng một chút, đúng thực là có thể như vậy, chẳng qua chỉ là thêm vào hai chữ mà thôi, so với làm gì bây giờ cũng tốt hơn. Hoắc Cải hít sâu một hơi, đang định mở miệng, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Trần Bách Chu, lập tức cảm thấy tấm biển hoa lệ tài hèn học ít đã tha thiết vẫy tay ở phía trước.
Miệng Hoắc Cải lại ngậm vào, mồ hôi càng túa ra như suối. Trần Bách Chu là ai chứ? Đó là một văn hào học phú ngũ xa, tài cao bát đấu (học rộng tài cao)! Nếu như bản thân để lại ấn tượng đầu tiên là không có tài cán học vấn gì, vậy thì sau này còn có tư cách gì đi câu dẫn người ta?
Thất ngôn, thất ngôn… Hoắc Cải vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn chỉ nhớ được bài thơ “Nhất tự chí thất tự trà thi” (Thơ từ một chữ đến bảy chữ về trà) của Nguyên Chẩn mà thôi. Có thể dùng được không? Không thể! Người ta trung khuyển công muốn là nữ vương thụ, ngươi làm ra một nhân-thê-thụ có tác dụng gì? Cho dù nhân thê thụ đó có xinh đẹp mê người, hiền lương thục đức đến thế nào, không phải món người ta muốn, cũng không thể ép người ta nuốt xuống được đúng không? (Nhân thê thụ: tiểu thụ hiền thục, ôn nhu)
Tiến lên một bước, là văn lạc đề, lùi xuống một bước, là không chút chữ nghĩa. Hoắc Cải thấp giọng cười một tiếng, thò đầu một đao, rụt đầu cũng một đao, so với một tên ngu ngốc chắp vá miễn cưỡng, chẳng bằng làm một thiên tài cuồng ngạo bất cương! Muốn chơi, ta liền chơi một ván lớn, muốn cược, ta liền cược một ván tuyệt, ông đây có rơi vào trong hố, cũng phải ngã với một tư thế hào hoa tuyệt đại!
Quyết định như thế, Hoắc Cải bước lên hai bước, khom người vái chào, giọng rõng rạc: “Trần đại nhân, tiểu sinh từ bỏ lượt đấu trà lệnh này.”
Lời vừa nói ra, những người ngồi đây đều sửng sốt. Trần Bách Chu sau khi ngây ra một hồi, ôn hòa nói: “Tuổi ngươi vẫn còn nhỏ, vào cuộc căng thẳng cũng là chuyện thường. Nếu như tạm thời chưa nghĩ ra, không bằng để người phía sau thi trước, đừng nên bỏ cuộc, thực sự rất đáng tiếc.”
Khóe miệng Hoắc Cải khẽ nhếch lên, quả nhiên, Trần Bách Chu đối với khuôn mặt này vẫn có chút khoan dung đặc biệt. Nếu như ngươi đã lùi một bước, vậy đừng trách ta nhân cơ hội tiến lên một bước.
Hoắc Cải ngẩng đầu, hai mắt sáng long lanh nhìn chăm chăm Trần Bách Chu, mở miệng nói: “Đa tạ đại nhân đã hiểu cho. Nhưng tiểu sinh tâm ý đã quyết, nhất định không thay đổi. Bỏ qua lượt này, hoàn toàn không phải bởi vì tiểu sinh không chút văn chương, mà bởi vì, tiểu sinh chỉ nguyện lấy đó làm điều kiện, cầu xin ân điển của đại nhân, đối thi cùng tiểu sinh một lần. Tiểu sinh từ lâu đã ngưỡng mộ văn chương của đại nhân, muốn dùng trà làm đề tài, lấy song bảo tháp làm thể (song bảo tháp: là một thể thơ, khi viết hai vế ra có hình như một đôi tháp) xin đại nhân chỉ giáo ít nhiều, mong đại nhân thành toàn.”
Lời này nói ra như thể ném đá giữa hồ, lập tức làm dâng lên từng lớp sóng. Người cười Hoắc Cải không tự lượng sức cũng có, dù sao tiếng tăm Trần Bách Chu khắp nơi đều biết, song bảo tháp chính như câu đối lớn, hai bên so sánh một chút, cao thấp liền thể hiện rõ ràng. Người giễu cợt Hoắc Cải tâm cơ thâm trầm cũng có, dù sao cũng là liên thủ phú thi cùng Trần đại nhân, cho dù có thua thì thanh danh vẫn đủ để người người biết đến.
“Được, ngươi ra trước.” Trần Bách Chu vui vẻ nhận lời, thiếu niên cuồng ngạo trước mắt khiến hắn nhớ tới người đó bao năm trước, lấy văn làm cốt, cậy tài khinh người, ngạo mạn biết bao, đáng yêu biết bao.
Nắm tay giấu trong ống tay áo của Hoắc Cải lặng lẽ nắm chặt, ván cờ đã bắt đầu, hy vọng sự tính toán của mình không sai sót, thắng lợi vẻ vang hay là thất bại thảm hại, để xem tỷ lệ năm mươi phần trăm đó có thể trúng hay không.
Hoắc Cải chậm rãi hít một hơi, mở miệng: “Trà. Hương diệp…” Hoắc Cải giơ tay, ý mời Trần Bách Chu tiếp.
“Nộn nha.” Trần Bách Chu thong dong đối, ngâm câu tiếp theo: “Mộ thi khách…”
Tấm lưng cứng ngắc của Hoắc Cải lập tức thả lỏng, quả nhiên, quả nhiên là thế!
Trần Bách Chu là nhân vật dưới ngòi bút của mình, cấu thành tri thức không thể nào không chịu ảnh hưởng của mình. Mà thế giới giả tưởng này, các câu thơ của danh nhân rất có khả năng được thiết lập thành sự tồn tại ẩn có thể tự vận dụng. Thiết lập của Trần Bách Chu là một văn hào, thi từ của hắn, tự nhiên sẽ là tốt nhất, mà kho tri thức của mình, không thể chủ động sáng tạo ra những giai cú mỹ văn, hệ thống bổ sung hoàn thiện của thế giới này, rất có khả năng sẽ biến thơ của các danh nhân thành thơ dự bị sử dụng của Trần Bách Chu.
Cho nên, chỉ cần mình mở đầu, Trần Bách Chu liền có 50% khả năng sẽ ngâm cùng một bài thơ với mình. Đạo văn kho nhà ta, phụ tử đồng tâm hiệp lực, thực sự quá tuyệt! Cuối cùng Hoắc Cải được vận mệnh chiếu cố một lần, gần như cảm kích đến mức nước mắt đầm đìa.
“Ái tăng gia.” Lập tức cha kế Hoắc Cải không chút áp lực thuận lợi tiếp câu trước. Con trai à ngươi thật tuyệt vời, cha lúc về nhất định sẽ thương yêu ngươi thật nhiều: “Chiển điêu bạch ngọc…”
“La chức hồng sa.” Trần Bách Chu chỉ cảm thấy chưa từng có ai ăn ý với mình đến thế, câu đối tiếp nối không hề gượng gạo, uyển chuyển như xuất phát từ miệng một người, ăn ý như thế, thần kỳ như thế. “Điệu tiên hoàng nhị sắc…”
“Oản chuyển khúc trần hoa.” Hoắc Cải không chút gián đoạn, nhanh chóng tiếp lời, nghiêng nghiêng đầu, cha kế nào đó nhìn Trần Bách Chu, cười rạng rỡ: “Dạ hậu yêu bồi minh nguyệt…”
“Thần tiền mệnh đối triêu hà.” Trần Bách Chu nhịn không được đi lên trước hai bước, thế nhân mênh mông, không ngờ thực sự có người có thể đối thơ cùng mình, hiểu nhau như tri âm, câu chữ ăn khớp, hết sức tự nhiên, đây là duyên phận kỳ diệu đến thế nào chứ. “Tẩy tẫn cổ kim nhân bất quyện…”
“Tương chí túy hậu khởi kham khỏa.” Hoắc Cải mặt dày vô sỉ đạo nốt câu cuối cùng, ngẩng đầu ngượng ngùng cười với Trần Bách Chu.
( Bụi: Một chút về bài thơ
一字至七字诗·茶
茶,
香叶,嫩芽。
慕诗客,爱僧家。
碾雕白玉,罗织红纱。
铫煎黄蕊色,碗转麹尘花。
夜后邀陪明月,晨前命对朝霞。
洗尽古今人不倦,将知醉后岂堪夸。
Nhất tự chí thất tự thi – Trà
Trà,
Hương diệp, nộn nha.
Mộ thi khách, ái tăng gia.
Chiển điêu bạch ngọc, la chức hồng sa.
Điệu tiên hoàng nhị sắc, oản chuyển khúc trần hoa.
Dạ hậu yêu bồi minh nguyệt, thần tiền mệnh đối triêu hà.
Tẩy tẫn cổ kim nhân bất quyện, tương chí túy hậu khởi kham khỏa.
Nhìn toàn bài thơ, có thể thấy câu mở đầu miêu tả trà, về mùi vị và hình dạng; câu thứ ba ý chỉ trà được thi khách và tăng nhân yêu mến; câu thứ tư nói về việc nấu trà; câu thứ năm miêu tả nước trà sau khi nấu ra có màu nhị vàng, rót vào trong bát có vụn trà nổi lên như hoa. Câu thứ sáu nói về việc uống trà, không chỉ đêm tối uống, mà sáng sớm cũng uống. Kết, chỉ ra công dụng kỳ diệu của trà, bất luận cổ nhân hay người hiện nay, uống trà đều cảm thấy tinh thần phấn chấn, đặc biệt là sau khi uống rượu, uống trà có tác dụng giải rượu.)
Trần Bách Chu khum tay, khen ngợi: “Công tử tài cao, Trần mỗ bái phục.”
Oa oa oa, Tiểu Chu Chu ngươi đúng là một đứa con rất thức thời rất thân thiết, người làm cha như ta vui sướng khôn cùng! Hoắc Cải đón nhận ánh mắt kinh ngạc của đám quần chúng không rõ chân tướng, đáng xấu hổ tự đắc: Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc chính là cha ăn cá ăn thịt, nhìn người khác gặm xương gặm đầu. Tự trộm kho nhà mình, cho quần chúng lác mắt!
Hoắc Cải nghêng ngang trở về chỗ ngồi, thong thả ngồi xuống. Í? Lãnh khí của Vạn Tư Tề sao lại càng dữ dội hơn vậy. Quả nhiên không hài lòng với hành vi từ bỏ quyền thi đấu của mình rồi…
La lão người già thành tinh, vừa nhìn thấy Trần Bách Chu ánh mắt long lanh hữu thần của Trần Bách Chu nhìn Hoắc Cải, sao còn không hiểu, lập tức lấy lòng tuyên bố nói: “Đấu trà lệnh vốn là thi đấu về văn chương thi phú của người đấu trà, Vạn công tử tuy đã từ bỏ lượt thi lần này, nhưng là vì để thỉnh giáo văn thi, rất có phong cách cổ Nho. Vạn công tử văn chương tài hoa, sự thực rõ ràng, nếu như vì lòng si mê thi văn mà mất đi tư cách dự thi, thực sự quá không có tình người. Lão hủ đề nghị, vòng thi này coi như Vạn công tử miễn cưỡng thông qua, không biết các vị có ý kiến gì không?”
Đối diện với ánh mắt tha thiết của hai vị boss siêu cấp Trần đại nhân và La lão, đông đảo quần chúng nhân dân tự nhiên chỉ có thể đồng loạt bày tỏ, chúng tôi không ý kiến, chúng tôi rất tán thành.
Hoắc Cải đối với kết quả này tất nhiên rất hài lòng, nhớ lại năm xưa lên mạng đọc được tin tức tên nào đó dùng thể thơ hiện đại bất quy tắc đạt được điểm tối đa môn làm văn, cảm thấy bản thân nghiễm nhiên cũng thiên tài một lần, dùng phong cách văn thơ trác việt phá bỏ quy tắc nghiêm ngặt, ngầu tới cỡ nào chứ!
Có điều tại sao lãnh khí của Vạn Tư Tề chỉ có tăng mà không giảm chứ? Hắn còn không hài lòng cái gì nữa?! Chẳng lẽ là… tự ti với thân phận thương nhân không chút văn chương chữ nghĩa của bản thân. Haizz, có một đệ đệ văn chương xuất chúng như mình, người làm ca ca áp lực lớn một chút cũng là điều hoàn toàn có thể hiểu được.
Hoắc Cải tự cho rằng đã hiểu được chân tướng, tiếp sau đó tự nhiên yên tâm coi Vạn Tư Tề thành phông bối cảnh, tiếp tục nỗ lực tiến lên trên con đường đánh boss Trần.
Ánh mắt Hoắc Cải khóa chặt vị quân tử phong nhã trên đài cao, trong chốc lát đầu óc tràn ngập mưu tính, kế sách.
Thời gian cấp bách, nhất định phải nắm bắt được hắn trong lòng bàn tay trước khi Thường Cốc Phong xuất hiện. Trong mô típ văn thế thân ấy à, bản chất chẳng qua chỉ là đạp lên người cũ chiếm lấy vị trí, Vạn Nhận Luân tên tiểu tử này xuất sư bất lợi, nói về căn bản, một là địa vị thấp xuất thân không trong sạch, làm thế thân cũng khiến người trước thấy nhục nhã. Hai là đầu óc không thông minh, EQ thấp, ngoại trừ ngây ngô khóc lóc bày tỏ tình yêu thì chẳng biết làm cái gì. Nhưng mình thì khác, thân phận cao thượng, thủ đoạn d*m đãng, đối phó với boss tâm tư thuần lương hơn nữa lại hiểu tận gốc rễ hẳn không thành vấn đề.
Tính toán thời gian, đấu trà lệnh hẳn đã sắp kết thúc. Trần Bách Chu đọc tên tám người thắng, và thủ khoa, Lục Tiểu Tư quả là may mắn, dựa vào kỹ năng bá đạo là đoạt lời thoại này mà chiếm được vị trí đầu. Dù sao thi từ trên cuốn đó do Vạn Tư Tề tốn công sức sưu tầm cho Hoắc Cải, thắng cũng là điều tất nhiên.
Hoắc Cải tuy lúc trước gặp phải biến cố lớn, lúc này thấy Lục Tiểu Tư chiếm được tiện nghi, cũng không khỏi cảm thấy có chút không vui. Y tuy rằng làm người hiền lành, nhưng nội tâm vẫn luôn duy trì nguyên tắc rất quỷ súc: ta chiếm tiện nghi người, thiên kinh địa nghĩa, người chiếm tiện nghi ta, trời chu đất diệt. Hai con mắt cứ thế nhắm vào Lục Tiểu Tư phóng đao sựt, sựt, sựt.
Dịch lão thấy bộ dạng xù lông của đệ tử nhà mình, khe khẽ mở miệng nói: “Tam thiếu gia, không cần tức giận vì loại người đó, người có mắt đều biết, người Trần đại nhân chân chính coi trọng là ai, chẳng qua ngại nguyên tắc mà không tiện đọc tên ngài mà thôi.”
Hoắc Cải khe khẽ gật đầu, liếc Trần Bách Chu một cái, tuy rằng đều là công nhà mình, nhưng tính cách khác nhau một trời một vực. Nếu như lúc này đổi thành Đông Phương Vị Minh, chắc rằng đã nhào đến ôm lấy mình, sồn sồn “Chúng ngươi ngay cả một cái móng tay của Tiểu Luân Luân cũng chẳng bằng nha~” từ lâu rồi. Trần Bách Chu này hiện tại dường như đã đến nhi lập chi niên (nhi lập chi niên: khoảng 30 tuổi, tuổi lập thân lập nghiệp theo quan niệm cũ) rồi, cái gọi là đại thúc chính là có tam hảo: thành thục, ẩn nhẫn, dễ đẩy ngã. Đối diện với quân tử Trần Bách Chu manly nhường đó, nói không chừng bản thân còn phải chủ động đẩy ngược, niên hạ một lần.
Tay bất ngờ bị nắm chặt, bên tai truyền đến giọng nói lãnh đạm như trước của Vạn Tư Tề: “Đừng để ý, sau này sẽ báo thù cho đệ.”
“Không cần, tự đệ sẽ giải quyết.” Hoắc Cải liền giằng ra khỏi tay Vạn Tư Tề, ánh mắt lại căng thẳng nhìn về phía Trần Bách Chu, tốt lắm, không chú ý đến bên này. Tuy rằng bên cạnh tiểu thụ có một kẻ cạnh tranh tiềm năng là một thủ đoạn kích thích gian tình thường thấy, nhưng với tính cách quân tử của Trần Bách Chu, đối diện với người không quen biết như mình, phản ứng đầu tiên tuyệt đối là chúc phúc cho người.
Băng sơn lập tức biến thành băng xuyên (sông băng), Hoắc Cải có niềm vui mới đã quen coi như không nhìn thấy…
Mục cuối cùng đấu trà, trà bách hí, còn gọi là thang hí (biểu diễn với nước trà) hay phân trà (rót trà ra các chén), nói cho cùng, chẳng qua là rót trà mà thôi. Nhưng bởi vì trong nước trà nấu ra từ trà bỉnh, chứa không ít vụn trà, lúc rót trà, vụn trà trong nước sẽ biến hóa thành các hình thù đẹp đẽ. Trò này yêu cầu có kỹ thuật, Hoắc Cải học lâu như vậy, cũng đã nắm chắc cách tạo ra hình đám mây sơ cấp, có điều đến lúc này, thắng thua đối với Hoắc Cải không quan trọng nữa. Mọi vật đều phù vân, duy câu dẫn quan trọng.
Hoắc Cải đứng dậy, xách siêu đồng thong thả đi theo những thí sinh trên con đường nhỏ hẹp ven bờ suối hướng về phía đình đài. Bước đi như sen nở, phong thái văn sĩ chân chính, phong lưu nhã dật.
“Cho ngươi hai lựa chọn, lập tức ôm siêu đồng ngã xuống suối, mối thù lúc trước bỏ qua. Hoặc là sau này ta bảo Bách Chu báo thù cho ta, hai chúng ta từ từ tính sổ.” Sau lưng Lục Tiểu Tư vang lên giọng nói ôn nhu như nước của người nào đó.
Lục Tiểu Tư run rẩy cả người, nhớ lại dáng vẻ đầy gian tình mày đi mắt liếc giữa người này và Trần đại nhân, lại còn bộ dạng ăn ý lúc đối thi nữa chứ. Lập tức hiểu rõ bản thân đã chọc phải vị đại phật nào rồi. Lục Tiểu Tư cắn răng, “thùm” một tiếng, lao vào vòng ôm ấp của dòng suối.
Hoắc Cải hơi sửng sốt trước thái độ quả quyết của người này, sau đó lặng lẽ vươn tay ra, kéo con chuột lột bị ép nhảy xuống cống từ trong suối lên. Kẻ cạnh tranh tiềm năng nhất trong hội đấu trà đã xử lý xong xuôi, Hoắc Cải thong dong đi lên đình đài, nâng siêu, rót trà, nước trà như mực, vẽ lên đan thanh.
La lão vốn có tâm lý lấy lòng Trần Bách Chu, trong tình hình thủ khoa đấu trà lệnh bất hạnh gặp nạn, những khâu khác lại không nói rõ ai giỏi hơn, thắng lợi của đại hội đấu trà, cuối cùng lọt vào tay Hoắc Cải.
Đấu trà kết thúc, dựa vào tập tục của Trung Quốc, tất nhiên mọi người sẽ ngồi lại cùng nhau, ăn một bữa no say. Thanh Mính Cư cũng đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu, chỉ đợi đám nhã sĩ đấu trà xong làm bắt đầu nhập tiệc. Các bên nịnh bợ nhau xong, một đám người ồn ào đi lên lầu hai, xem ra tối nay nhất định phải náo nhiệt một trận rồi.
“Chốc nữa chúng ta chia nhau ra hành động được không?” Hoắc Cải lủi về bên cạnh Vạn Tư Tề, ra một kiến nghị nghe xong cực kỳ muốn cho ăn đòn.
“Tại sao?” Nhiệt độ trên mặt Vạn Tư Tề đã hạ xuống mức không thể hạ được nữa, bày ra khuôn mặt người chết.
“Diện mạo của đại ca huynh quá mức anh tuấn, đệ sợ Trần đại nhân nhìn thấy huynh sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm.” Hoắc Cải vẫy đuôi nịnh nọt.
“Tùy đệ.” Vạn Tư Tề lạnh lùng nói: “Nhưng đệ tốt nhất hãy nhớ, thân tắc sinh hiệp, cận tắc bất tốn.” (Thân tắc sinh hiệp, cận tắc bất tốn: ý nói quan hệ giữa người và người nên giữ một khoảnh cách nhất định, thân thiết quá dễ dẫn đến khinh nhờn, vượt giới hạn phép tắc.)
“Đệ tự biết phải làm thế nào.” Hoắc Cải mỉm cười đi khỏi.
Vạn Tư Tề đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của Hoắc Cải, hạ thấp mi mắt.
Kỳ thực Hoắc Cải tránh Vạn Tư Tề như thế, thực ra là vì bị cái quảng cáo mang tên Vạn Tư Tề này chèn vào nhiều quá mà sợ. Chỉ cần Vạn Tư Tề xuất hiện, sự việc liền mọc thêm vô số tình tiết, tuy rằng không phải đều là chuyện xấu, nhưng Hoắc Cải vẫn thích dựa vào tình tiết trong truyện của mình mà hành động hơn.
Giống như lần này, tuy rằng đã gặp mặt Trần Bách Chu từ trước, nhưng chỉ cần Trần Bách Chu tốn chút công sức điều tra, liền dễ dàng đối với mình hình thành ấn tượng thương nhân nuôi ý định tiếp cận, nếu như vừa bắt đầu đã ra tín hiệu có việc muốn nương nhờ người ta, vậy thì bản thân làm không tốt vẫn sẽ đạp lên vết xe đổ của Vạn Nhận Luân.
Mà trong sắp xếp lúc đầu, bản thân vốn muốn xây dựng một hoàn cảnh “ngẫu nhiên” gặp tri kỷ, một bối cảnh đầy thi tình họa ý, một người thiếu niên kinh tài tuyệt sắc, một cuộc gặp gỡ như trong mơ, đẹp đẽ biết bao nhiêu. Đáng tiếc câu dẫn cũng giống như mặc áo, cái cúc thứ nhất sai vị trí, cả hàng cúc chỉ có thể sai đến cùng. Hoắc Cải y không thể nói là thông minh, bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn xảy ra liên tiếp như thế y thật sự đỡ không nổi, đỡ không nổi a.
“Chẳng bằng đệ thêm hai chữ vào bài ngũ ngôn đã thuộc, làm thành thất ngôn, ứng phó cho qua.” Sau lưng vang lên tiếng nói thản định của Vạn Tư Tề.
Hoắc Cải trong lòng thả lỏng một chút, đúng thực là có thể như vậy, chẳng qua chỉ là thêm vào hai chữ mà thôi, so với làm gì bây giờ cũng tốt hơn. Hoắc Cải hít sâu một hơi, đang định mở miệng, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Trần Bách Chu, lập tức cảm thấy tấm biển hoa lệ tài hèn học ít đã tha thiết vẫy tay ở phía trước.
Miệng Hoắc Cải lại ngậm vào, mồ hôi càng túa ra như suối. Trần Bách Chu là ai chứ? Đó là một văn hào học phú ngũ xa, tài cao bát đấu (học rộng tài cao)! Nếu như bản thân để lại ấn tượng đầu tiên là không có tài cán học vấn gì, vậy thì sau này còn có tư cách gì đi câu dẫn người ta?
Thất ngôn, thất ngôn… Hoắc Cải vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn chỉ nhớ được bài thơ “Nhất tự chí thất tự trà thi” (Thơ từ một chữ đến bảy chữ về trà) của Nguyên Chẩn mà thôi. Có thể dùng được không? Không thể! Người ta trung khuyển công muốn là nữ vương thụ, ngươi làm ra một nhân-thê-thụ có tác dụng gì? Cho dù nhân thê thụ đó có xinh đẹp mê người, hiền lương thục đức đến thế nào, không phải món người ta muốn, cũng không thể ép người ta nuốt xuống được đúng không? (Nhân thê thụ: tiểu thụ hiền thục, ôn nhu)
Tiến lên một bước, là văn lạc đề, lùi xuống một bước, là không chút chữ nghĩa. Hoắc Cải thấp giọng cười một tiếng, thò đầu một đao, rụt đầu cũng một đao, so với một tên ngu ngốc chắp vá miễn cưỡng, chẳng bằng làm một thiên tài cuồng ngạo bất cương! Muốn chơi, ta liền chơi một ván lớn, muốn cược, ta liền cược một ván tuyệt, ông đây có rơi vào trong hố, cũng phải ngã với một tư thế hào hoa tuyệt đại!
Quyết định như thế, Hoắc Cải bước lên hai bước, khom người vái chào, giọng rõng rạc: “Trần đại nhân, tiểu sinh từ bỏ lượt đấu trà lệnh này.”
Lời vừa nói ra, những người ngồi đây đều sửng sốt. Trần Bách Chu sau khi ngây ra một hồi, ôn hòa nói: “Tuổi ngươi vẫn còn nhỏ, vào cuộc căng thẳng cũng là chuyện thường. Nếu như tạm thời chưa nghĩ ra, không bằng để người phía sau thi trước, đừng nên bỏ cuộc, thực sự rất đáng tiếc.”
Khóe miệng Hoắc Cải khẽ nhếch lên, quả nhiên, Trần Bách Chu đối với khuôn mặt này vẫn có chút khoan dung đặc biệt. Nếu như ngươi đã lùi một bước, vậy đừng trách ta nhân cơ hội tiến lên một bước.
Hoắc Cải ngẩng đầu, hai mắt sáng long lanh nhìn chăm chăm Trần Bách Chu, mở miệng nói: “Đa tạ đại nhân đã hiểu cho. Nhưng tiểu sinh tâm ý đã quyết, nhất định không thay đổi. Bỏ qua lượt này, hoàn toàn không phải bởi vì tiểu sinh không chút văn chương, mà bởi vì, tiểu sinh chỉ nguyện lấy đó làm điều kiện, cầu xin ân điển của đại nhân, đối thi cùng tiểu sinh một lần. Tiểu sinh từ lâu đã ngưỡng mộ văn chương của đại nhân, muốn dùng trà làm đề tài, lấy song bảo tháp làm thể (song bảo tháp: là một thể thơ, khi viết hai vế ra có hình như một đôi tháp) xin đại nhân chỉ giáo ít nhiều, mong đại nhân thành toàn.”
Lời này nói ra như thể ném đá giữa hồ, lập tức làm dâng lên từng lớp sóng. Người cười Hoắc Cải không tự lượng sức cũng có, dù sao tiếng tăm Trần Bách Chu khắp nơi đều biết, song bảo tháp chính như câu đối lớn, hai bên so sánh một chút, cao thấp liền thể hiện rõ ràng. Người giễu cợt Hoắc Cải tâm cơ thâm trầm cũng có, dù sao cũng là liên thủ phú thi cùng Trần đại nhân, cho dù có thua thì thanh danh vẫn đủ để người người biết đến.
“Được, ngươi ra trước.” Trần Bách Chu vui vẻ nhận lời, thiếu niên cuồng ngạo trước mắt khiến hắn nhớ tới người đó bao năm trước, lấy văn làm cốt, cậy tài khinh người, ngạo mạn biết bao, đáng yêu biết bao.
Nắm tay giấu trong ống tay áo của Hoắc Cải lặng lẽ nắm chặt, ván cờ đã bắt đầu, hy vọng sự tính toán của mình không sai sót, thắng lợi vẻ vang hay là thất bại thảm hại, để xem tỷ lệ năm mươi phần trăm đó có thể trúng hay không.
Hoắc Cải chậm rãi hít một hơi, mở miệng: “Trà. Hương diệp…” Hoắc Cải giơ tay, ý mời Trần Bách Chu tiếp.
“Nộn nha.” Trần Bách Chu thong dong đối, ngâm câu tiếp theo: “Mộ thi khách…”
Tấm lưng cứng ngắc của Hoắc Cải lập tức thả lỏng, quả nhiên, quả nhiên là thế!
Trần Bách Chu là nhân vật dưới ngòi bút của mình, cấu thành tri thức không thể nào không chịu ảnh hưởng của mình. Mà thế giới giả tưởng này, các câu thơ của danh nhân rất có khả năng được thiết lập thành sự tồn tại ẩn có thể tự vận dụng. Thiết lập của Trần Bách Chu là một văn hào, thi từ của hắn, tự nhiên sẽ là tốt nhất, mà kho tri thức của mình, không thể chủ động sáng tạo ra những giai cú mỹ văn, hệ thống bổ sung hoàn thiện của thế giới này, rất có khả năng sẽ biến thơ của các danh nhân thành thơ dự bị sử dụng của Trần Bách Chu.
Cho nên, chỉ cần mình mở đầu, Trần Bách Chu liền có 50% khả năng sẽ ngâm cùng một bài thơ với mình. Đạo văn kho nhà ta, phụ tử đồng tâm hiệp lực, thực sự quá tuyệt! Cuối cùng Hoắc Cải được vận mệnh chiếu cố một lần, gần như cảm kích đến mức nước mắt đầm đìa.
“Ái tăng gia.” Lập tức cha kế Hoắc Cải không chút áp lực thuận lợi tiếp câu trước. Con trai à ngươi thật tuyệt vời, cha lúc về nhất định sẽ thương yêu ngươi thật nhiều: “Chiển điêu bạch ngọc…”
“La chức hồng sa.” Trần Bách Chu chỉ cảm thấy chưa từng có ai ăn ý với mình đến thế, câu đối tiếp nối không hề gượng gạo, uyển chuyển như xuất phát từ miệng một người, ăn ý như thế, thần kỳ như thế. “Điệu tiên hoàng nhị sắc…”
“Oản chuyển khúc trần hoa.” Hoắc Cải không chút gián đoạn, nhanh chóng tiếp lời, nghiêng nghiêng đầu, cha kế nào đó nhìn Trần Bách Chu, cười rạng rỡ: “Dạ hậu yêu bồi minh nguyệt…”
“Thần tiền mệnh đối triêu hà.” Trần Bách Chu nhịn không được đi lên trước hai bước, thế nhân mênh mông, không ngờ thực sự có người có thể đối thơ cùng mình, hiểu nhau như tri âm, câu chữ ăn khớp, hết sức tự nhiên, đây là duyên phận kỳ diệu đến thế nào chứ. “Tẩy tẫn cổ kim nhân bất quyện…”
“Tương chí túy hậu khởi kham khỏa.” Hoắc Cải mặt dày vô sỉ đạo nốt câu cuối cùng, ngẩng đầu ngượng ngùng cười với Trần Bách Chu.
( Bụi: Một chút về bài thơ
一字至七字诗·茶
茶,
香叶,嫩芽。
慕诗客,爱僧家。
碾雕白玉,罗织红纱。
铫煎黄蕊色,碗转麹尘花。
夜后邀陪明月,晨前命对朝霞。
洗尽古今人不倦,将知醉后岂堪夸。
Nhất tự chí thất tự thi – Trà
Trà,
Hương diệp, nộn nha.
Mộ thi khách, ái tăng gia.
Chiển điêu bạch ngọc, la chức hồng sa.
Điệu tiên hoàng nhị sắc, oản chuyển khúc trần hoa.
Dạ hậu yêu bồi minh nguyệt, thần tiền mệnh đối triêu hà.
Tẩy tẫn cổ kim nhân bất quyện, tương chí túy hậu khởi kham khỏa.
Nhìn toàn bài thơ, có thể thấy câu mở đầu miêu tả trà, về mùi vị và hình dạng; câu thứ ba ý chỉ trà được thi khách và tăng nhân yêu mến; câu thứ tư nói về việc nấu trà; câu thứ năm miêu tả nước trà sau khi nấu ra có màu nhị vàng, rót vào trong bát có vụn trà nổi lên như hoa. Câu thứ sáu nói về việc uống trà, không chỉ đêm tối uống, mà sáng sớm cũng uống. Kết, chỉ ra công dụng kỳ diệu của trà, bất luận cổ nhân hay người hiện nay, uống trà đều cảm thấy tinh thần phấn chấn, đặc biệt là sau khi uống rượu, uống trà có tác dụng giải rượu.)
Trần Bách Chu khum tay, khen ngợi: “Công tử tài cao, Trần mỗ bái phục.”
Oa oa oa, Tiểu Chu Chu ngươi đúng là một đứa con rất thức thời rất thân thiết, người làm cha như ta vui sướng khôn cùng! Hoắc Cải đón nhận ánh mắt kinh ngạc của đám quần chúng không rõ chân tướng, đáng xấu hổ tự đắc: Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc chính là cha ăn cá ăn thịt, nhìn người khác gặm xương gặm đầu. Tự trộm kho nhà mình, cho quần chúng lác mắt!
Hoắc Cải nghêng ngang trở về chỗ ngồi, thong thả ngồi xuống. Í? Lãnh khí của Vạn Tư Tề sao lại càng dữ dội hơn vậy. Quả nhiên không hài lòng với hành vi từ bỏ quyền thi đấu của mình rồi…
La lão người già thành tinh, vừa nhìn thấy Trần Bách Chu ánh mắt long lanh hữu thần của Trần Bách Chu nhìn Hoắc Cải, sao còn không hiểu, lập tức lấy lòng tuyên bố nói: “Đấu trà lệnh vốn là thi đấu về văn chương thi phú của người đấu trà, Vạn công tử tuy đã từ bỏ lượt thi lần này, nhưng là vì để thỉnh giáo văn thi, rất có phong cách cổ Nho. Vạn công tử văn chương tài hoa, sự thực rõ ràng, nếu như vì lòng si mê thi văn mà mất đi tư cách dự thi, thực sự quá không có tình người. Lão hủ đề nghị, vòng thi này coi như Vạn công tử miễn cưỡng thông qua, không biết các vị có ý kiến gì không?”
Đối diện với ánh mắt tha thiết của hai vị boss siêu cấp Trần đại nhân và La lão, đông đảo quần chúng nhân dân tự nhiên chỉ có thể đồng loạt bày tỏ, chúng tôi không ý kiến, chúng tôi rất tán thành.
Hoắc Cải đối với kết quả này tất nhiên rất hài lòng, nhớ lại năm xưa lên mạng đọc được tin tức tên nào đó dùng thể thơ hiện đại bất quy tắc đạt được điểm tối đa môn làm văn, cảm thấy bản thân nghiễm nhiên cũng thiên tài một lần, dùng phong cách văn thơ trác việt phá bỏ quy tắc nghiêm ngặt, ngầu tới cỡ nào chứ!
Có điều tại sao lãnh khí của Vạn Tư Tề chỉ có tăng mà không giảm chứ? Hắn còn không hài lòng cái gì nữa?! Chẳng lẽ là… tự ti với thân phận thương nhân không chút văn chương chữ nghĩa của bản thân. Haizz, có một đệ đệ văn chương xuất chúng như mình, người làm ca ca áp lực lớn một chút cũng là điều hoàn toàn có thể hiểu được.
Hoắc Cải tự cho rằng đã hiểu được chân tướng, tiếp sau đó tự nhiên yên tâm coi Vạn Tư Tề thành phông bối cảnh, tiếp tục nỗ lực tiến lên trên con đường đánh boss Trần.
Ánh mắt Hoắc Cải khóa chặt vị quân tử phong nhã trên đài cao, trong chốc lát đầu óc tràn ngập mưu tính, kế sách.
Thời gian cấp bách, nhất định phải nắm bắt được hắn trong lòng bàn tay trước khi Thường Cốc Phong xuất hiện. Trong mô típ văn thế thân ấy à, bản chất chẳng qua chỉ là đạp lên người cũ chiếm lấy vị trí, Vạn Nhận Luân tên tiểu tử này xuất sư bất lợi, nói về căn bản, một là địa vị thấp xuất thân không trong sạch, làm thế thân cũng khiến người trước thấy nhục nhã. Hai là đầu óc không thông minh, EQ thấp, ngoại trừ ngây ngô khóc lóc bày tỏ tình yêu thì chẳng biết làm cái gì. Nhưng mình thì khác, thân phận cao thượng, thủ đoạn d*m đãng, đối phó với boss tâm tư thuần lương hơn nữa lại hiểu tận gốc rễ hẳn không thành vấn đề.
Tính toán thời gian, đấu trà lệnh hẳn đã sắp kết thúc. Trần Bách Chu đọc tên tám người thắng, và thủ khoa, Lục Tiểu Tư quả là may mắn, dựa vào kỹ năng bá đạo là đoạt lời thoại này mà chiếm được vị trí đầu. Dù sao thi từ trên cuốn đó do Vạn Tư Tề tốn công sức sưu tầm cho Hoắc Cải, thắng cũng là điều tất nhiên.
Hoắc Cải tuy lúc trước gặp phải biến cố lớn, lúc này thấy Lục Tiểu Tư chiếm được tiện nghi, cũng không khỏi cảm thấy có chút không vui. Y tuy rằng làm người hiền lành, nhưng nội tâm vẫn luôn duy trì nguyên tắc rất quỷ súc: ta chiếm tiện nghi người, thiên kinh địa nghĩa, người chiếm tiện nghi ta, trời chu đất diệt. Hai con mắt cứ thế nhắm vào Lục Tiểu Tư phóng đao sựt, sựt, sựt.
Dịch lão thấy bộ dạng xù lông của đệ tử nhà mình, khe khẽ mở miệng nói: “Tam thiếu gia, không cần tức giận vì loại người đó, người có mắt đều biết, người Trần đại nhân chân chính coi trọng là ai, chẳng qua ngại nguyên tắc mà không tiện đọc tên ngài mà thôi.”
Hoắc Cải khe khẽ gật đầu, liếc Trần Bách Chu một cái, tuy rằng đều là công nhà mình, nhưng tính cách khác nhau một trời một vực. Nếu như lúc này đổi thành Đông Phương Vị Minh, chắc rằng đã nhào đến ôm lấy mình, sồn sồn “Chúng ngươi ngay cả một cái móng tay của Tiểu Luân Luân cũng chẳng bằng nha~” từ lâu rồi. Trần Bách Chu này hiện tại dường như đã đến nhi lập chi niên (nhi lập chi niên: khoảng 30 tuổi, tuổi lập thân lập nghiệp theo quan niệm cũ) rồi, cái gọi là đại thúc chính là có tam hảo: thành thục, ẩn nhẫn, dễ đẩy ngã. Đối diện với quân tử Trần Bách Chu manly nhường đó, nói không chừng bản thân còn phải chủ động đẩy ngược, niên hạ một lần.
Tay bất ngờ bị nắm chặt, bên tai truyền đến giọng nói lãnh đạm như trước của Vạn Tư Tề: “Đừng để ý, sau này sẽ báo thù cho đệ.”
“Không cần, tự đệ sẽ giải quyết.” Hoắc Cải liền giằng ra khỏi tay Vạn Tư Tề, ánh mắt lại căng thẳng nhìn về phía Trần Bách Chu, tốt lắm, không chú ý đến bên này. Tuy rằng bên cạnh tiểu thụ có một kẻ cạnh tranh tiềm năng là một thủ đoạn kích thích gian tình thường thấy, nhưng với tính cách quân tử của Trần Bách Chu, đối diện với người không quen biết như mình, phản ứng đầu tiên tuyệt đối là chúc phúc cho người.
Băng sơn lập tức biến thành băng xuyên (sông băng), Hoắc Cải có niềm vui mới đã quen coi như không nhìn thấy…
Mục cuối cùng đấu trà, trà bách hí, còn gọi là thang hí (biểu diễn với nước trà) hay phân trà (rót trà ra các chén), nói cho cùng, chẳng qua là rót trà mà thôi. Nhưng bởi vì trong nước trà nấu ra từ trà bỉnh, chứa không ít vụn trà, lúc rót trà, vụn trà trong nước sẽ biến hóa thành các hình thù đẹp đẽ. Trò này yêu cầu có kỹ thuật, Hoắc Cải học lâu như vậy, cũng đã nắm chắc cách tạo ra hình đám mây sơ cấp, có điều đến lúc này, thắng thua đối với Hoắc Cải không quan trọng nữa. Mọi vật đều phù vân, duy câu dẫn quan trọng.
Hoắc Cải đứng dậy, xách siêu đồng thong thả đi theo những thí sinh trên con đường nhỏ hẹp ven bờ suối hướng về phía đình đài. Bước đi như sen nở, phong thái văn sĩ chân chính, phong lưu nhã dật.
“Cho ngươi hai lựa chọn, lập tức ôm siêu đồng ngã xuống suối, mối thù lúc trước bỏ qua. Hoặc là sau này ta bảo Bách Chu báo thù cho ta, hai chúng ta từ từ tính sổ.” Sau lưng Lục Tiểu Tư vang lên giọng nói ôn nhu như nước của người nào đó.
Lục Tiểu Tư run rẩy cả người, nhớ lại dáng vẻ đầy gian tình mày đi mắt liếc giữa người này và Trần đại nhân, lại còn bộ dạng ăn ý lúc đối thi nữa chứ. Lập tức hiểu rõ bản thân đã chọc phải vị đại phật nào rồi. Lục Tiểu Tư cắn răng, “thùm” một tiếng, lao vào vòng ôm ấp của dòng suối.
Hoắc Cải hơi sửng sốt trước thái độ quả quyết của người này, sau đó lặng lẽ vươn tay ra, kéo con chuột lột bị ép nhảy xuống cống từ trong suối lên. Kẻ cạnh tranh tiềm năng nhất trong hội đấu trà đã xử lý xong xuôi, Hoắc Cải thong dong đi lên đình đài, nâng siêu, rót trà, nước trà như mực, vẽ lên đan thanh.
La lão vốn có tâm lý lấy lòng Trần Bách Chu, trong tình hình thủ khoa đấu trà lệnh bất hạnh gặp nạn, những khâu khác lại không nói rõ ai giỏi hơn, thắng lợi của đại hội đấu trà, cuối cùng lọt vào tay Hoắc Cải.
Đấu trà kết thúc, dựa vào tập tục của Trung Quốc, tất nhiên mọi người sẽ ngồi lại cùng nhau, ăn một bữa no say. Thanh Mính Cư cũng đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu, chỉ đợi đám nhã sĩ đấu trà xong làm bắt đầu nhập tiệc. Các bên nịnh bợ nhau xong, một đám người ồn ào đi lên lầu hai, xem ra tối nay nhất định phải náo nhiệt một trận rồi.
“Chốc nữa chúng ta chia nhau ra hành động được không?” Hoắc Cải lủi về bên cạnh Vạn Tư Tề, ra một kiến nghị nghe xong cực kỳ muốn cho ăn đòn.
“Tại sao?” Nhiệt độ trên mặt Vạn Tư Tề đã hạ xuống mức không thể hạ được nữa, bày ra khuôn mặt người chết.
“Diện mạo của đại ca huynh quá mức anh tuấn, đệ sợ Trần đại nhân nhìn thấy huynh sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm.” Hoắc Cải vẫy đuôi nịnh nọt.
“Tùy đệ.” Vạn Tư Tề lạnh lùng nói: “Nhưng đệ tốt nhất hãy nhớ, thân tắc sinh hiệp, cận tắc bất tốn.” (Thân tắc sinh hiệp, cận tắc bất tốn: ý nói quan hệ giữa người và người nên giữ một khoảnh cách nhất định, thân thiết quá dễ dẫn đến khinh nhờn, vượt giới hạn phép tắc.)
“Đệ tự biết phải làm thế nào.” Hoắc Cải mỉm cười đi khỏi.
Vạn Tư Tề đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của Hoắc Cải, hạ thấp mi mắt.
Kỳ thực Hoắc Cải tránh Vạn Tư Tề như thế, thực ra là vì bị cái quảng cáo mang tên Vạn Tư Tề này chèn vào nhiều quá mà sợ. Chỉ cần Vạn Tư Tề xuất hiện, sự việc liền mọc thêm vô số tình tiết, tuy rằng không phải đều là chuyện xấu, nhưng Hoắc Cải vẫn thích dựa vào tình tiết trong truyện của mình mà hành động hơn.
Giống như lần này, tuy rằng đã gặp mặt Trần Bách Chu từ trước, nhưng chỉ cần Trần Bách Chu tốn chút công sức điều tra, liền dễ dàng đối với mình hình thành ấn tượng thương nhân nuôi ý định tiếp cận, nếu như vừa bắt đầu đã ra tín hiệu có việc muốn nương nhờ người ta, vậy thì bản thân làm không tốt vẫn sẽ đạp lên vết xe đổ của Vạn Nhận Luân.
Mà trong sắp xếp lúc đầu, bản thân vốn muốn xây dựng một hoàn cảnh “ngẫu nhiên” gặp tri kỷ, một bối cảnh đầy thi tình họa ý, một người thiếu niên kinh tài tuyệt sắc, một cuộc gặp gỡ như trong mơ, đẹp đẽ biết bao nhiêu. Đáng tiếc câu dẫn cũng giống như mặc áo, cái cúc thứ nhất sai vị trí, cả hàng cúc chỉ có thể sai đến cùng. Hoắc Cải y không thể nói là thông minh, bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn xảy ra liên tiếp như thế y thật sự đỡ không nổi, đỡ không nổi a.
Tác giả :
Nê Đản Hoàng