Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!
Chương 55: Đấu trà mà nghi vấn trùng trùng
Trên xe ngựa chạy về phía kinh thành, trong thùng xe khe khẽ lắc lư, lão giả vuốt râu mà nói, thao thao bất tuyệt. “Đấu trà còn gọi là đấu mính, mính chiến, tổng cộng có tam đấu, đấu trà phẩm, đấu trà lệnh và trà bách hí. Đấy trà phẩm thi về phẩm chất của trà, cùng với tài nghệ điểm trà, điểm nước, kích phất của người nấu trà; đấu trà lệnh chính là thi về thơ từ ca phú của người nấu trà, chủ đề là trà, người nào văn hay chữ tốt thì thắng; trà bách hí lần này thi là về kỹ thuật rót trà, người nào kỹ thuật cao có thể điều khiển nước trà như sơn thủy vân vụ, ra hình hoa điểu ngư trùng, đẹp đẽ như thủy mặc đan thanh…”
Hoắc Cải, người nghe duy nhất, lúc này đang cắm cúi trên chiếc bàn trà hình vuông, một tay cầm bút một tay cầm vở, ghi chép hết sức chăm chú nghiêm túc. Còn về nội dung ghi chép ấy à, ngoại trừ lời nói nguyên bản của lão giả, còn có cảm tưởng cá nhân gì gì đó nữa.
Ví dụ như: “Trà bách hí: rót trà. Chú ý: tình tiết 1: Rót nước ấm vào cúc hoa, công trêu chọc gọi là trà cúc hoa, thụ yêu kiều xấu hổ che mặt. Tình tiết 2: rót vào ruột, đưa một chiếc chén, cho rót trà, trà bắn ra ngoài trừng phạt, điều giáo bằng hoàng kim thánh thủy (nước thánh màu vàng, ý là trà =.=!!) có thể suy xét.”
Lão giả thấy Hoắc Cải bút đưa lia lịa, trong lòng mừng lắm, thế nên dừng một chút, thân thiện hỏi: “Tam thiếu gia, có chép kịp không?”
Hoắc Cải linh cảm tuôn ra như nước tiểu, sắc mặt đỏ bừng, rất hăng hái: “Chép kịp, chép kịp. Ngài nói rõ hơn một chút nữa càng tốt, ví dụ như cúc hoa trà…”
Lão giả nhịn không được ngắt lời Hoắc Cải: “Cúc hoa trà? Thời tiết này không hợp, hơn nữa hoa trà đa phần làm mất vị trà, mà đấu trà từ trước đến nay vẫn lấy trà đoàn bỉnh (lá trà dạng tròn, dạng bánh) là chính, sao nướng nghiền nhỏ, ngâm nấu điểm kích, mới có thể thể hiện được tài nghệ của người nấu trà.”
Chết toi, nói lỡ miệng. Hoắc Cải liếc nhìn quyển vở một cái, chột dạ vuốt mồ hôi: “Ra vậy, chúng ta dùng trà đoàn bỉnh à?”
Lão giả vỗ tay nói: “Đúng vậy, phải nói đại hội đấu trà lần này, ông chủ của chúng ta đã tốn rất nhiều tâm huyết, trà đó cũng không phải trà bình thường, lão xin nói thật, cho dù có dâng trăm lượng vàng, muốn mua loại trà đó của ông chủ cũng không đơn giản chút nào.”
Hoắc Cải dừng bút, nhìn chăm chăm hộp trà đặt bên cạnh, sóng mắt khẽ lay động: “Trà này trị giá hơn trăm lượng vàng sao?”
“Đúng thế.” Lão giả vẻ mặt rất vinh dự. “Có điều hiện giờ trà đưa cho ngài luyện chỉ là trà bình thường mà thôi.”
Hoắc Cải thu lại ánh nhìn, hỏi: “Đại hội đấu trà có tiền thưởng không?”
Lão giả nhìn Hoắc Cải, ánh mắt có thể coi là khinh thường: “Đấu trà vốn là một chuyện phong nhã, mục đích là để các văn sĩ nhã khách các nơi tụ hội phẩm trà, luận trà, thưởng trà, sao lại cần đến tiền thưởng.”
Hai mày của Hoắc Cải chau lại, lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nếu như đúng là như vậy, phần trăm Vạn Tư Tề đầu tư vào đây có phải là quá nhiều rồi không? Một trăm lạng vàng có thể đổi lại lợi ích lớn chừng nào? Cho dù có đứng vị trí đầu, lợi ích đạt được nhiều nhất cũng chỉ là có cái danh đẹp đẽ một chút trong giới trà tại kinh thành mà thôi.
Hơn nữa lại để mình tham gia, bản thân không phải là người trong trang trại trà của Vạn Tư Tề, cho dù có trở thành chiêu bài sống nhất lưu về trà nghệ, giá trị cũng rất khó hoàn toàn phát huy. Lúc đầu bản thân chỉ cho rằng Vạn Tư Tề đi tham quan một chút, thêm mối quen biết, hiện tại nghĩ lại, sự việc không đơn giản như mình nghĩ…
Hoắc Cải hạ bút xuống, ra vẻ ngoan ngoãn cười, thăm dò: “Dịch lão, trà lâu tại kinh thành của đại ca bố trí thế nào rồi?”
Lão giả được gọi là Dịch lão kinh ngạc hỏi: “ÔNg chủ định mở trà lâu tại kinh thành sao?”
“Ngài không biết sao?” Hoắc Cải vẻ mặt thuần lương, tiếp tục lừa gạt.
Dịch lão xoắn râu cằm, suy nghĩ: “Không biết, Trà lâu tại Khôn thành vẫn còn đang mời người bố trí mà, ông chủ sao lại nghĩ đến việc mở trà lâu tại kinh thành chứ, người cũng không đủ mà. Trà lâu ở kinh thành và Khôn thành không giống nhau, không được, ta phải khuyên ông chủ…” nói xong liền vén rèm xe lên.
Hoắc Cải cách cái bàn trà nhỏ liền như hổ đói vồ mồi, một tay giữ chặt lấy Dịch lão đang định gọi người, cười lấy lòng nói: “Haizz, trí nhớ ta kém chưa kìa, ngài vừa nói ta mới phát hiện ra, lúc trước là ta nhớ nhầm Khôn thành thành kinh thành rồi.”
Dịch lão ngồi trở lại, gật gù: “Ta đã nói mà, ông chủ muốn mở trà lâu sao có thể không nói cho ta biết.”
Hoắc Cải cười gượng gạo, từ trong cửa xe nhìn ra, nhìn nhìn đuôi xe ngựa của Vạn Tư Tề đi phía trước, trong lòng càng thêm nghi hoặc, nếu như Khôn thành mới là chiến trường chính của Vạn Tư Tề, vậy hắn kéo mình chạy đến kinh thành đấu trà rốt cuộc có mục đích gì? Cho dù có đạt được danh hiệu tại đại hội đấu trà, tại Khôn thành cũng chưa chắc đã làm ăn tốt hơn mà? Hơn nữa, trước khi cửa tiệm khai trương, danh tiếng vẫn chưa gây dựng, đã vội vàng đi nói với các đối thủ rằng bản thân đang định thò tay vào kiếm một phần cơm trong trà giới vậy chẳng phải chẳng khác nào muốn bị dằn mặt sao?
“Đại ca từ lúc nào bắt đầu chuẩn bị mở trà lâu tại Khôn thành vậy?” Hoắc Cải rụt đầu lại, híp mắt, lại hỏi.
Trên mặt Dịch lão lộ vẻ đắc ý: “Cũng chính vào mấy ngày trước. Ông chủ đặc biệt mời lão đến, cùng xây dựng cửa tiệm tại Khôn thành, làm công tác chuẩn bị. Cần phải nói rằng, ông chủ giữa đường xuất gia, mời lão thực sự mời đúng người rồi đấy, lão đây cả đời chẳng làm gì ra hồn, chỉ có trà là có thể xem như biết một hai.”
Hoắc Cải thuận thế nịnh bợ: “Ngài đây mà nói chỉ biết một hai, vậy thì trên thế gian này chẳng ai dám nói là hiểu trà hết á.”
Dịch lão được Hoắc Cải nịnh, cảm thấy rất thoải mái, vuốt râu nói: “Nào có nào có, có điều trên đường Tam thiếu gia ngài chỉ cần chăm chỉ học theo lão, tại hội đấu trà muốn có chút tiếng tăm vẫn dễ như trở bàn tay.”
Hoắc Cải cầm giấy bút lên, ra dáng rửa tai lắng nghe.
Thế là một thầy một trò tiếp tục đấu trà…
Nửa tháng sau, đám người Hoắc Cải bình an đến kinh thành. Vạn Tư Tề tìm một khách điếm, đặt ba phòng, hắn và Hoắc Cải một phòng, Dịch lão một phòng, hai người hầu kiêm đánh xe một phòng.
Làn gió nóng nực mang theo tiếng huyên náo trên khu buôn bán nơi xa xa, trước cửa sổ rơi rớt thành những tiếng tạp âm. Hoắc Cải dựa vào song cửa, mái tóc dài như mực ướt nước thả dài sau lưng, trên tấm áo đơn màu trắng thuần, lan ra một mảng nước ám muội.
“Cẩn thận cảm lạnh.” Sau lưng vang lên tiếng bước chân quen thuộc, như lá khô xào xạc, tuôn rơi nơi trái tim, lấp lên một tầng lại một tầng, che lấp tất cả tâm tư.
Vạn Tư Tề một tay vén tóc Hoắc Cải, một tay cầm khăn tỉ mỉ lau đi nước trên mái tóc. “Ba ngày sau là đại hội đấu trà, đệ chuẩn bị thế nào rồi.”
“Dịch lão nói đệ có thể xuất sư rồi.” Hoắc Cải mở miệng, trong ngữ khí tràn đầy ý khoe công.
“Vậy đấu trà lệnh thì sao?” Vạn Tư Tề dội nước lạnh.
Sắc mặt Hoắc Cải chợt cứng, ấp úng nói: “Đệ vẫn chưa chuẩn bị.”
“Có cần ta giúp không?” Vạn Tư Tề cách khăn mặt xoa tóc Hoắc Cải.
Hoắc Cải thoải mái híp mắt lại, mềm nhũn đáp lại: “Được.”
Vạn Tư Tề lấy một tấm giấy ra từ trong ngực, nhét vào trong tay Hoắc Cải: “Trên đó có một thi một từ một ca một phú, đệ học thuộc đi, đến lúc phù hợp đủ để ứng phó.”
Hoắc Cải cầm giấy nhìn nhìn, yo ha, đây không phải là chữ của Vạn Tư Tề sao. Thế là thuận miệng hỏi: “Đây là huynh viết sao?”
Vạn Tư Tề lắc đầu: “Không, đây là ta tìm người viết.”
Nhớ lại trình độ khiến người khác sôi ruột khi hành tửu lệnh vào lần đầu Hoắc Cải và bản thân gặp mặt. Để phòng ngừa bi kịch tái diễn, Vạn Tư Tề nhìn xa trông rộng đã tìm cho Hoắc Cải một người thi hộ.
“Ồ.” Hoắc Cải gật gật đầu, vui lòng nhận lấy. Văn chương thế gian vẫn “đạo” một đống, văn chương có thể “đạo” được cứ “đạo” thôi.
“Lau xong rồi, trưa nay muốn ăn gì?” Vạn Tư Tề cất khăn đi, cầm lấy lược, chải mái tóc dài thẳng mượt từ gốc đến ngọn.
Hoắc Cải nhìn chăm chăm vào khu buôn bán các đó không xa, nước dãi chảy dài: “Đệ muốn đi dạo phố xá, ăn chút quà vặt kinh thành, huynh có đi không?”
Vạn Tư Tề lấy dây cột tóc, cột hơi lỏng cho Hoắc Cải, thấp giọng cười: “Ta không đi, ai trả tiền cho đệ.”
Hoắc Cải khoác áo ngoài vào, vẫy vẫy tay về phía Vạn Tư Tề, ra vẻ tiêu tiền như nước: “Đi, trưa nay đệ mời, màn thầu cứ việc ăn đầy bụng.”
Một giờ sau, Hoắc Cải tay trái một xâu quả dầu (1), tay phải một xâu kẹo hồ lô, ăn nhồm nhoàm đường mỡ dính đầy mồm. Nuốt xuống nửa miệng quả dầu trong miệng, Hoắc Cải cầm kiếm tre chỉ chỉ vào sạp hàng không xa, nói: “Ca, bên kia có bánh trôi nấu rượu! Đi, đệ mời huynh!”
Vạn Tư Tề nghe lời cầm túi tiền lông thỏ của Hoắc Cải đi xếp hàng, người mời là đại gia, cho dù nguyên tắc mời ăn của người đó là “Mua một xâu kẹo hồ lô, mời ngươi ăn một quả” cũng vậy.
Hoắc Cải nhàn nhã đi theo sau Vạn Tư Tề, thỉnh thoảng lại dừng chân bên sạp hàng bên đường, thu thập tư liệu thực tế thời đại cổ.
“Chỗ huynh nhiều tranh mỹ nhân thật đó.” Hoắc Cải đi đến trước một sạp hàng bán tranh, nhìn thấy các mỹ nhân đủ kiểu mỹ mạo trên tranh chậc chậc tán thán.
Người bán hàng cười lấy lòng: “Ngài đây nói chỉ có đúng, cả kinh thành này, có ai không biết nhân vật được vẽ trong tranh trên sạp của Vương Nhị ta là nhất tuyệt. Sĩ Nữ Đồ của Hoàng Công, Xuân Tình Bát Đồ của Nguyên Dương Tản Nhân, Danh Hoa Đồ của Tam Xuân Cư Sĩ, chỗ tôi đây cái gì cũng có.”
Thấy Hoắc Cải có vẻ xem xong náo nhiệt chuẩn bị đi khỏi, người bán hàng đó nháy nháy mắt lại nói: “Ngài nếu như không thích mỹ kiều nương, hay là bước về phía trước hai bước, đó là sạp hàng của huynh đệ ta Vương Đại. Đồng Tử Đồ của Trương Điên, Lê Viên Bát Mỹ của Thủy Vân Cư Sĩ đều rất sinh động.” (Bụi: Đồng Tử Đồ – tranh vẽ đứa bé trai, Lê Viên Bát Mỹ – tám người đẹp trong vườn lê)
Hoắc Cải hắc tuyến (=.=!!!), cái thế giới ** này a, ngay cả kinh tế thị trường cũng gây dựng rồi…
Hoắc Cải nhìn hàng bánh trôi nấu rượu vẫn phải đợi một lúc, nói với Vạn Tư Tề một tiếng, liền chạy thẳng vào lòng của các mỹ nam. Đi đến trước sạp, vừa nhìn, quả nhiên là mỹ nam như mây, ai ai cũng đều hào hoa phong nhã. Đợi đã… người trên bức tranh này sao trông quen quá vậy?
“Ông chủ, lấy cho ta xem bức tranh kia nào.” Hoắc Cải chỉ vào bức tranh chân dung treo trên cây sào bên cạnh mở miệng.
Vương Đại cũng là một người nhanh nhẹn, vừa đưa tranh cho Hoắc Cải xem, vừa nói thêm: “Khách quan, nhãn quang của ngài đúng là rất tuyệt. Tranh chỗ ta nhiều như vậy, nhưng bức tranh này vẫn bán chạy nhất. Trần đại nhân này, phải nói là thư họa song tuyệt, đáng tiếc tranh chân dung truyền ra ngoài chỉ có bức Ức Quân Đồ này thôi.” (Bụi: ức – nhớ, quân – ngôi thứ hai số ít, ngươi, nàng, chàng. Ức Quân = Nhớ Người.)
Hoắc Cải cầm tranh lên, chỉ thấy người trong tranh tuổi trên dưới mười sáu, mặc một bộ áo gấm màu hoa sen, tay cần đàn cổ, dáng vẻ mảnh mai, đôi mắt đẹp đẽ, điềm đạm động lòng người. Bên cạnh trái cuộn tranh có đề ba chữ “Ức Quân Đồ”, phía dưới đóng dấu đỏ “Bách Chu”.
Hoắc Cải giờ coi như đã biết tại sao người trong tranh lại trông quen đến vậy, người trong tranh chính là Thường Cốc Phong, người có dung mạo giống thằng nhóc xui xẻo Vạn Nhận Luân đến tám phần, người tình cũ của Trần Bách Chu mà người ta vẫn nói. Chắc hẳn bức tranh này là Trần Bách Chu cố ý truyền ra ngoài, dù sao lúc đầu Thường Cốc Phong vô duyên vô cớ mất tích, Trần Bách Chu muốn dùng tranh chân dung làm thông báo tìm trẻ lạc cũng không phải không có khả năng.
Vương Đại thấy Hoắc Cải ôm lấy bức tranh không dời tay, thấy cơ hội liền nói: “Khách quan, bức “Ức Quân Đồ” này nếu như ngài có lòng muốn mua ta sẽ tính rẻ cho ngài một chút, một lượng bạc, thế nào? Ngài đừng thấy người trong tranh y phục mặc nhiều, nhưng che không hết khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng mảnh mai đó đâu.”
Hoắc Cải tức giận nhìn Vương Đại: Này này, gia trông háo sắc đến thế sao? Trông dục cầu bất mãn đến thế sao? Trông giống mấy tên dung tục nhìn người trong tranh mà YY như thế sao?!
Vương Đại hứng lấy ánh mắt tất sát của Hoắc Cải vẫn không ngừng đẩy mạnh tiêu thụ: “Cho dù ngài không cần, cầm đi tặng người khác cũng rất tốt. Bức tranh này tháng nào không bán đến tám mười bức, đem tặng chỉ có chuẩn.”
Tám mười bức … một tháng? Hoắc Cải nhịn không được tưởng tượng ra cảnh một đám trạch nam cổ đại đối diện khuôn mặt này mà “thẩm du”, lập tức rùng mình. Vứt xuống một lượng bạc, gấp gấp bức tranh lại nhét vào trong ngực liền đi mất.
Chỉ là ngành công nghiệp đạo tranh cổ đại quá phát triển mà thôi, mỹ nhân yểu điệu trong tranh ngươi đừng đau lòng đừng đau lòng.
Hoắc Cải chân trước đi, chân sau Vương Đại lại treo lên một bức “Ức Quân Đồ”. Vương Đại xoa xoa cằm: “Bức tranh này quả nhiên dễ bán, có điều người vừa rồi hình như ta gặp ở đâu rồi thì phải?”
Hoắc Cải mang theo đám mây đen đầy đầu đi đến bên người Vạn Tư Tề, Vạn Tư Tề nhìn thấy đệ đệ nhà mình cúi gục đầu, dáng vẻ như bị cướp mất miếng xương, nhịn không được xoa xoa đầu y, thuận miệng nói: “Con cẩu nào bắt nạt đệ thế?”
“Cẩu?” Hoắc Cải giật mình trước miệng lưỡi độc địa của Vạn Tư Tề, vẫn chưa hỏi rõ là ai, sao đã coi người ta là súc sinh rồi.
Vạn Tư Tề bình tĩnh sửa lời: “Ai bắt nạt đệ thế, ca giúp đệ báo thù.”
Hoắc Cải làm ra dáng vẻ Tây tử phủng tâm (Bụi: Tây tử = Tây Thi, phủng tâm = ôm ngực, tương truyền Tây Thi bị bệnh tim, thường hay ôm ngực, chau mày cúi đầu), bũi môi nói: “Đệ đệ của ngài bị một tên không biết là người hay cẩu chém một nghìn tám trăm nhát dao lên tim, nát như nhân bánh rồi, ngài định báo thù thế nào đây?”
Vạn Tư Tề ngẫm nghĩ, ghé vào bên tai Hoắc Cải khe khẽ nói một câu: “……..”
Hoắc Cải lập tức rùng mình, sau đó mặt đỏ ửng, quay đầu không nói.
Vạn Tư Tề đã nói với Hoắc Cải rằng: Nếu như đó là đàn ông, ta liền cắt phăng cái chân thứ ba của hắn. Nếu như đó là cẩu đực, ta liền cắt phăng cái chân thứ năm của nó.
Chỉ là ca ca quá thương đệ đệ mà thôi, bắt nạt đệ đệ ngươi đừng đau lòng, đừng đau lòng
Hoắc Cải, người nghe duy nhất, lúc này đang cắm cúi trên chiếc bàn trà hình vuông, một tay cầm bút một tay cầm vở, ghi chép hết sức chăm chú nghiêm túc. Còn về nội dung ghi chép ấy à, ngoại trừ lời nói nguyên bản của lão giả, còn có cảm tưởng cá nhân gì gì đó nữa.
Ví dụ như: “Trà bách hí: rót trà. Chú ý: tình tiết 1: Rót nước ấm vào cúc hoa, công trêu chọc gọi là trà cúc hoa, thụ yêu kiều xấu hổ che mặt. Tình tiết 2: rót vào ruột, đưa một chiếc chén, cho rót trà, trà bắn ra ngoài trừng phạt, điều giáo bằng hoàng kim thánh thủy (nước thánh màu vàng, ý là trà =.=!!) có thể suy xét.”
Lão giả thấy Hoắc Cải bút đưa lia lịa, trong lòng mừng lắm, thế nên dừng một chút, thân thiện hỏi: “Tam thiếu gia, có chép kịp không?”
Hoắc Cải linh cảm tuôn ra như nước tiểu, sắc mặt đỏ bừng, rất hăng hái: “Chép kịp, chép kịp. Ngài nói rõ hơn một chút nữa càng tốt, ví dụ như cúc hoa trà…”
Lão giả nhịn không được ngắt lời Hoắc Cải: “Cúc hoa trà? Thời tiết này không hợp, hơn nữa hoa trà đa phần làm mất vị trà, mà đấu trà từ trước đến nay vẫn lấy trà đoàn bỉnh (lá trà dạng tròn, dạng bánh) là chính, sao nướng nghiền nhỏ, ngâm nấu điểm kích, mới có thể thể hiện được tài nghệ của người nấu trà.”
Chết toi, nói lỡ miệng. Hoắc Cải liếc nhìn quyển vở một cái, chột dạ vuốt mồ hôi: “Ra vậy, chúng ta dùng trà đoàn bỉnh à?”
Lão giả vỗ tay nói: “Đúng vậy, phải nói đại hội đấu trà lần này, ông chủ của chúng ta đã tốn rất nhiều tâm huyết, trà đó cũng không phải trà bình thường, lão xin nói thật, cho dù có dâng trăm lượng vàng, muốn mua loại trà đó của ông chủ cũng không đơn giản chút nào.”
Hoắc Cải dừng bút, nhìn chăm chăm hộp trà đặt bên cạnh, sóng mắt khẽ lay động: “Trà này trị giá hơn trăm lượng vàng sao?”
“Đúng thế.” Lão giả vẻ mặt rất vinh dự. “Có điều hiện giờ trà đưa cho ngài luyện chỉ là trà bình thường mà thôi.”
Hoắc Cải thu lại ánh nhìn, hỏi: “Đại hội đấu trà có tiền thưởng không?”
Lão giả nhìn Hoắc Cải, ánh mắt có thể coi là khinh thường: “Đấu trà vốn là một chuyện phong nhã, mục đích là để các văn sĩ nhã khách các nơi tụ hội phẩm trà, luận trà, thưởng trà, sao lại cần đến tiền thưởng.”
Hai mày của Hoắc Cải chau lại, lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nếu như đúng là như vậy, phần trăm Vạn Tư Tề đầu tư vào đây có phải là quá nhiều rồi không? Một trăm lạng vàng có thể đổi lại lợi ích lớn chừng nào? Cho dù có đứng vị trí đầu, lợi ích đạt được nhiều nhất cũng chỉ là có cái danh đẹp đẽ một chút trong giới trà tại kinh thành mà thôi.
Hơn nữa lại để mình tham gia, bản thân không phải là người trong trang trại trà của Vạn Tư Tề, cho dù có trở thành chiêu bài sống nhất lưu về trà nghệ, giá trị cũng rất khó hoàn toàn phát huy. Lúc đầu bản thân chỉ cho rằng Vạn Tư Tề đi tham quan một chút, thêm mối quen biết, hiện tại nghĩ lại, sự việc không đơn giản như mình nghĩ…
Hoắc Cải hạ bút xuống, ra vẻ ngoan ngoãn cười, thăm dò: “Dịch lão, trà lâu tại kinh thành của đại ca bố trí thế nào rồi?”
Lão giả được gọi là Dịch lão kinh ngạc hỏi: “ÔNg chủ định mở trà lâu tại kinh thành sao?”
“Ngài không biết sao?” Hoắc Cải vẻ mặt thuần lương, tiếp tục lừa gạt.
Dịch lão xoắn râu cằm, suy nghĩ: “Không biết, Trà lâu tại Khôn thành vẫn còn đang mời người bố trí mà, ông chủ sao lại nghĩ đến việc mở trà lâu tại kinh thành chứ, người cũng không đủ mà. Trà lâu ở kinh thành và Khôn thành không giống nhau, không được, ta phải khuyên ông chủ…” nói xong liền vén rèm xe lên.
Hoắc Cải cách cái bàn trà nhỏ liền như hổ đói vồ mồi, một tay giữ chặt lấy Dịch lão đang định gọi người, cười lấy lòng nói: “Haizz, trí nhớ ta kém chưa kìa, ngài vừa nói ta mới phát hiện ra, lúc trước là ta nhớ nhầm Khôn thành thành kinh thành rồi.”
Dịch lão ngồi trở lại, gật gù: “Ta đã nói mà, ông chủ muốn mở trà lâu sao có thể không nói cho ta biết.”
Hoắc Cải cười gượng gạo, từ trong cửa xe nhìn ra, nhìn nhìn đuôi xe ngựa của Vạn Tư Tề đi phía trước, trong lòng càng thêm nghi hoặc, nếu như Khôn thành mới là chiến trường chính của Vạn Tư Tề, vậy hắn kéo mình chạy đến kinh thành đấu trà rốt cuộc có mục đích gì? Cho dù có đạt được danh hiệu tại đại hội đấu trà, tại Khôn thành cũng chưa chắc đã làm ăn tốt hơn mà? Hơn nữa, trước khi cửa tiệm khai trương, danh tiếng vẫn chưa gây dựng, đã vội vàng đi nói với các đối thủ rằng bản thân đang định thò tay vào kiếm một phần cơm trong trà giới vậy chẳng phải chẳng khác nào muốn bị dằn mặt sao?
“Đại ca từ lúc nào bắt đầu chuẩn bị mở trà lâu tại Khôn thành vậy?” Hoắc Cải rụt đầu lại, híp mắt, lại hỏi.
Trên mặt Dịch lão lộ vẻ đắc ý: “Cũng chính vào mấy ngày trước. Ông chủ đặc biệt mời lão đến, cùng xây dựng cửa tiệm tại Khôn thành, làm công tác chuẩn bị. Cần phải nói rằng, ông chủ giữa đường xuất gia, mời lão thực sự mời đúng người rồi đấy, lão đây cả đời chẳng làm gì ra hồn, chỉ có trà là có thể xem như biết một hai.”
Hoắc Cải thuận thế nịnh bợ: “Ngài đây mà nói chỉ biết một hai, vậy thì trên thế gian này chẳng ai dám nói là hiểu trà hết á.”
Dịch lão được Hoắc Cải nịnh, cảm thấy rất thoải mái, vuốt râu nói: “Nào có nào có, có điều trên đường Tam thiếu gia ngài chỉ cần chăm chỉ học theo lão, tại hội đấu trà muốn có chút tiếng tăm vẫn dễ như trở bàn tay.”
Hoắc Cải cầm giấy bút lên, ra dáng rửa tai lắng nghe.
Thế là một thầy một trò tiếp tục đấu trà…
Nửa tháng sau, đám người Hoắc Cải bình an đến kinh thành. Vạn Tư Tề tìm một khách điếm, đặt ba phòng, hắn và Hoắc Cải một phòng, Dịch lão một phòng, hai người hầu kiêm đánh xe một phòng.
Làn gió nóng nực mang theo tiếng huyên náo trên khu buôn bán nơi xa xa, trước cửa sổ rơi rớt thành những tiếng tạp âm. Hoắc Cải dựa vào song cửa, mái tóc dài như mực ướt nước thả dài sau lưng, trên tấm áo đơn màu trắng thuần, lan ra một mảng nước ám muội.
“Cẩn thận cảm lạnh.” Sau lưng vang lên tiếng bước chân quen thuộc, như lá khô xào xạc, tuôn rơi nơi trái tim, lấp lên một tầng lại một tầng, che lấp tất cả tâm tư.
Vạn Tư Tề một tay vén tóc Hoắc Cải, một tay cầm khăn tỉ mỉ lau đi nước trên mái tóc. “Ba ngày sau là đại hội đấu trà, đệ chuẩn bị thế nào rồi.”
“Dịch lão nói đệ có thể xuất sư rồi.” Hoắc Cải mở miệng, trong ngữ khí tràn đầy ý khoe công.
“Vậy đấu trà lệnh thì sao?” Vạn Tư Tề dội nước lạnh.
Sắc mặt Hoắc Cải chợt cứng, ấp úng nói: “Đệ vẫn chưa chuẩn bị.”
“Có cần ta giúp không?” Vạn Tư Tề cách khăn mặt xoa tóc Hoắc Cải.
Hoắc Cải thoải mái híp mắt lại, mềm nhũn đáp lại: “Được.”
Vạn Tư Tề lấy một tấm giấy ra từ trong ngực, nhét vào trong tay Hoắc Cải: “Trên đó có một thi một từ một ca một phú, đệ học thuộc đi, đến lúc phù hợp đủ để ứng phó.”
Hoắc Cải cầm giấy nhìn nhìn, yo ha, đây không phải là chữ của Vạn Tư Tề sao. Thế là thuận miệng hỏi: “Đây là huynh viết sao?”
Vạn Tư Tề lắc đầu: “Không, đây là ta tìm người viết.”
Nhớ lại trình độ khiến người khác sôi ruột khi hành tửu lệnh vào lần đầu Hoắc Cải và bản thân gặp mặt. Để phòng ngừa bi kịch tái diễn, Vạn Tư Tề nhìn xa trông rộng đã tìm cho Hoắc Cải một người thi hộ.
“Ồ.” Hoắc Cải gật gật đầu, vui lòng nhận lấy. Văn chương thế gian vẫn “đạo” một đống, văn chương có thể “đạo” được cứ “đạo” thôi.
“Lau xong rồi, trưa nay muốn ăn gì?” Vạn Tư Tề cất khăn đi, cầm lấy lược, chải mái tóc dài thẳng mượt từ gốc đến ngọn.
Hoắc Cải nhìn chăm chăm vào khu buôn bán các đó không xa, nước dãi chảy dài: “Đệ muốn đi dạo phố xá, ăn chút quà vặt kinh thành, huynh có đi không?”
Vạn Tư Tề lấy dây cột tóc, cột hơi lỏng cho Hoắc Cải, thấp giọng cười: “Ta không đi, ai trả tiền cho đệ.”
Hoắc Cải khoác áo ngoài vào, vẫy vẫy tay về phía Vạn Tư Tề, ra vẻ tiêu tiền như nước: “Đi, trưa nay đệ mời, màn thầu cứ việc ăn đầy bụng.”
Một giờ sau, Hoắc Cải tay trái một xâu quả dầu (1), tay phải một xâu kẹo hồ lô, ăn nhồm nhoàm đường mỡ dính đầy mồm. Nuốt xuống nửa miệng quả dầu trong miệng, Hoắc Cải cầm kiếm tre chỉ chỉ vào sạp hàng không xa, nói: “Ca, bên kia có bánh trôi nấu rượu! Đi, đệ mời huynh!”
Vạn Tư Tề nghe lời cầm túi tiền lông thỏ của Hoắc Cải đi xếp hàng, người mời là đại gia, cho dù nguyên tắc mời ăn của người đó là “Mua một xâu kẹo hồ lô, mời ngươi ăn một quả” cũng vậy.
Hoắc Cải nhàn nhã đi theo sau Vạn Tư Tề, thỉnh thoảng lại dừng chân bên sạp hàng bên đường, thu thập tư liệu thực tế thời đại cổ.
“Chỗ huynh nhiều tranh mỹ nhân thật đó.” Hoắc Cải đi đến trước một sạp hàng bán tranh, nhìn thấy các mỹ nhân đủ kiểu mỹ mạo trên tranh chậc chậc tán thán.
Người bán hàng cười lấy lòng: “Ngài đây nói chỉ có đúng, cả kinh thành này, có ai không biết nhân vật được vẽ trong tranh trên sạp của Vương Nhị ta là nhất tuyệt. Sĩ Nữ Đồ của Hoàng Công, Xuân Tình Bát Đồ của Nguyên Dương Tản Nhân, Danh Hoa Đồ của Tam Xuân Cư Sĩ, chỗ tôi đây cái gì cũng có.”
Thấy Hoắc Cải có vẻ xem xong náo nhiệt chuẩn bị đi khỏi, người bán hàng đó nháy nháy mắt lại nói: “Ngài nếu như không thích mỹ kiều nương, hay là bước về phía trước hai bước, đó là sạp hàng của huynh đệ ta Vương Đại. Đồng Tử Đồ của Trương Điên, Lê Viên Bát Mỹ của Thủy Vân Cư Sĩ đều rất sinh động.” (Bụi: Đồng Tử Đồ – tranh vẽ đứa bé trai, Lê Viên Bát Mỹ – tám người đẹp trong vườn lê)
Hoắc Cải hắc tuyến (=.=!!!), cái thế giới ** này a, ngay cả kinh tế thị trường cũng gây dựng rồi…
Hoắc Cải nhìn hàng bánh trôi nấu rượu vẫn phải đợi một lúc, nói với Vạn Tư Tề một tiếng, liền chạy thẳng vào lòng của các mỹ nam. Đi đến trước sạp, vừa nhìn, quả nhiên là mỹ nam như mây, ai ai cũng đều hào hoa phong nhã. Đợi đã… người trên bức tranh này sao trông quen quá vậy?
“Ông chủ, lấy cho ta xem bức tranh kia nào.” Hoắc Cải chỉ vào bức tranh chân dung treo trên cây sào bên cạnh mở miệng.
Vương Đại cũng là một người nhanh nhẹn, vừa đưa tranh cho Hoắc Cải xem, vừa nói thêm: “Khách quan, nhãn quang của ngài đúng là rất tuyệt. Tranh chỗ ta nhiều như vậy, nhưng bức tranh này vẫn bán chạy nhất. Trần đại nhân này, phải nói là thư họa song tuyệt, đáng tiếc tranh chân dung truyền ra ngoài chỉ có bức Ức Quân Đồ này thôi.” (Bụi: ức – nhớ, quân – ngôi thứ hai số ít, ngươi, nàng, chàng. Ức Quân = Nhớ Người.)
Hoắc Cải cầm tranh lên, chỉ thấy người trong tranh tuổi trên dưới mười sáu, mặc một bộ áo gấm màu hoa sen, tay cần đàn cổ, dáng vẻ mảnh mai, đôi mắt đẹp đẽ, điềm đạm động lòng người. Bên cạnh trái cuộn tranh có đề ba chữ “Ức Quân Đồ”, phía dưới đóng dấu đỏ “Bách Chu”.
Hoắc Cải giờ coi như đã biết tại sao người trong tranh lại trông quen đến vậy, người trong tranh chính là Thường Cốc Phong, người có dung mạo giống thằng nhóc xui xẻo Vạn Nhận Luân đến tám phần, người tình cũ của Trần Bách Chu mà người ta vẫn nói. Chắc hẳn bức tranh này là Trần Bách Chu cố ý truyền ra ngoài, dù sao lúc đầu Thường Cốc Phong vô duyên vô cớ mất tích, Trần Bách Chu muốn dùng tranh chân dung làm thông báo tìm trẻ lạc cũng không phải không có khả năng.
Vương Đại thấy Hoắc Cải ôm lấy bức tranh không dời tay, thấy cơ hội liền nói: “Khách quan, bức “Ức Quân Đồ” này nếu như ngài có lòng muốn mua ta sẽ tính rẻ cho ngài một chút, một lượng bạc, thế nào? Ngài đừng thấy người trong tranh y phục mặc nhiều, nhưng che không hết khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng mảnh mai đó đâu.”
Hoắc Cải tức giận nhìn Vương Đại: Này này, gia trông háo sắc đến thế sao? Trông dục cầu bất mãn đến thế sao? Trông giống mấy tên dung tục nhìn người trong tranh mà YY như thế sao?!
Vương Đại hứng lấy ánh mắt tất sát của Hoắc Cải vẫn không ngừng đẩy mạnh tiêu thụ: “Cho dù ngài không cần, cầm đi tặng người khác cũng rất tốt. Bức tranh này tháng nào không bán đến tám mười bức, đem tặng chỉ có chuẩn.”
Tám mười bức … một tháng? Hoắc Cải nhịn không được tưởng tượng ra cảnh một đám trạch nam cổ đại đối diện khuôn mặt này mà “thẩm du”, lập tức rùng mình. Vứt xuống một lượng bạc, gấp gấp bức tranh lại nhét vào trong ngực liền đi mất.
Chỉ là ngành công nghiệp đạo tranh cổ đại quá phát triển mà thôi, mỹ nhân yểu điệu trong tranh ngươi đừng đau lòng đừng đau lòng.
Hoắc Cải chân trước đi, chân sau Vương Đại lại treo lên một bức “Ức Quân Đồ”. Vương Đại xoa xoa cằm: “Bức tranh này quả nhiên dễ bán, có điều người vừa rồi hình như ta gặp ở đâu rồi thì phải?”
Hoắc Cải mang theo đám mây đen đầy đầu đi đến bên người Vạn Tư Tề, Vạn Tư Tề nhìn thấy đệ đệ nhà mình cúi gục đầu, dáng vẻ như bị cướp mất miếng xương, nhịn không được xoa xoa đầu y, thuận miệng nói: “Con cẩu nào bắt nạt đệ thế?”
“Cẩu?” Hoắc Cải giật mình trước miệng lưỡi độc địa của Vạn Tư Tề, vẫn chưa hỏi rõ là ai, sao đã coi người ta là súc sinh rồi.
Vạn Tư Tề bình tĩnh sửa lời: “Ai bắt nạt đệ thế, ca giúp đệ báo thù.”
Hoắc Cải làm ra dáng vẻ Tây tử phủng tâm (Bụi: Tây tử = Tây Thi, phủng tâm = ôm ngực, tương truyền Tây Thi bị bệnh tim, thường hay ôm ngực, chau mày cúi đầu), bũi môi nói: “Đệ đệ của ngài bị một tên không biết là người hay cẩu chém một nghìn tám trăm nhát dao lên tim, nát như nhân bánh rồi, ngài định báo thù thế nào đây?”
Vạn Tư Tề ngẫm nghĩ, ghé vào bên tai Hoắc Cải khe khẽ nói một câu: “……..”
Hoắc Cải lập tức rùng mình, sau đó mặt đỏ ửng, quay đầu không nói.
Vạn Tư Tề đã nói với Hoắc Cải rằng: Nếu như đó là đàn ông, ta liền cắt phăng cái chân thứ ba của hắn. Nếu như đó là cẩu đực, ta liền cắt phăng cái chân thứ năm của nó.
Chỉ là ca ca quá thương đệ đệ mà thôi, bắt nạt đệ đệ ngươi đừng đau lòng, đừng đau lòng
Tác giả :
Nê Đản Hoàng