Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!
Chương 50: Hậu quả là hiểu lầm
“Đại ca!”
Hoắc Cải nhìn người nào đó máu mũi giàn giụa nằm trên mặt đất, thoáng chốc cảm thấy như sét đánh giữa trời quang ngay trên đầu – ai có thể giải thích cho ta, đây rốt cuộc là tình huống quái quỷ gì vậy!
Vạn Tư Tề nhìn đôi mắt mở to tròn xoe của thiếu niên hồ ly, tiếp tục phiêu hồn…
Hoắc Cải bi phẫn ôm mặt:
Đại ca! Tiếp tục làm nghề nghiệp rất có tiền đồ là diễn viên quần chúng của ngươi đi có được không? Lần đó Vạn Tất Ly ngươi như vậy, lần này Đông Phương Vị Minh ngươi cũng như vậy, sự tồn tại của ngươi chẳng lẽ chính là để nắm bắt tất cả những cơ hội lên màn ảnh, gây thêm rắc rối cho gia hay sao?! Chốc nữa Tiểu Minh đến rồi, ngươi muốn ta giải thích ra sao đây hả, ngươi cho rằng hiện giờ vẫn là thời đại nhục văn, hô một câu “Hi, 3P nào~” là có thể giải quyết tất cả các vấn đề xuất hiện vô cớ trước ống quay hay sao?! Không được, ta phải lập tức giải quyết gọn cái xác này, hai cha nội này tuyệt đối không thể đụng mặt nhau.
Hoắc Cải không hổ danh hiệu đệ nhất cha kế giới **, chỉ trong thời gian ngắn đã liệt kê được ba phương án trong đầu.
Phương án A, cười tà muội “Huynh đã nhìn thấy diện mạo thật là hồ yêu của ta rồi, vậy chuẩn bị chịu chết đi!” Sau đó cho Vạn Tư Tề một viên gạch, đánh ngất, ném ra ngoài. Sau này nói với hắn, “Vừa rồi là huynh nằm mơ thôi, nằm mơ thôi~”
Phương án B, hét to một tiếng “Á, Vạn Tư Tề không ngờ huynh lại theo dõi ta! Ghét huynh ghê~” Sau đó lau nước mắt chạy đi, dẫn dụ người ra ngoài. Sau này giả vờ kiêu ngạo: “Ghét huynh chết được, không thèm nói cho huynh biết ta mặc như thế để làm gì đó!”
Phương án C, quyến rũ “Ca ca đại nhân~ huynh có hài lòng với những gì vừa nhìn thấy không?” Sau đó dẫn dụ người đến phòng bên cạnh, sau đó làm ra vẻ giải thích chân tướng: “Đệ biết huynh vốn có tình cảm không chính đáng với đệ, quả nhiên, đệ chỉ mới thăm dò chút xíu, huynh liền lộ nguyên hình!”
Hoắc Cải quả nhiên không hổ với danh xưng vua của những chủ ý vớ vẩn… chỉ trong một thời gian ngắn đã liệt kê ra ba con đường đi đến chỗ chết. Hơn nữa còn bắt đầu nghiêm túc cân nhắc chọn con đường nào đi sẽ chết khá là**~
“Ca ca đại nhân~” Sóng mắt Hoắc Cải lóng lánh, quả quyết chọn phương án C chiếm điểm khống chế đạo đức cao.
“Đệ đã nghĩ ra cách để đánh lừa ta rồi hả?” Vạn Tư Tề nằm ngay đơ xong, thản nhiên hỏi.
‘Phương án C ngươi xuất sư chưa lập được công danh đã chết oa oa oa!’ Hoắc Cải sau khi bị Vạn Tư Tề không chút lưu tình chọc xuyên dụng tâm hiểm ác, lập tức quyết định chuyển sang phương án B có vẻ gần thực tế hơn.
Hoắc Cải trừng Vạn Tư Tề, một, hai, ba –
Ôm ngực, chau mày, rưng rưng, chỉ: “Không ngờ huynh lại theo dõi đệ!”
Quay đầu, lệ bay……
“Bộp~”
Hoắc tiểu thiền (ve) bị đột ngột nắm lấy đuôi hồ ly, tứ chi chỉ thiên một cách bi thảm, cuối cùng ngã vào lòng Vạn Tư Tề đang nửa ngồi trên sàn.
“Cái đuôi này… là thật sao?” Phát hiện giật một chút, cái đuôi vẫn cố định chắc chắn trên mông người nào đó, Vạn Tư Tề chấn kinh.
Không, nó chỉ là được buộc khá chặt mà thôi. Hoắc tiểu thiền ngồi trên đùi ca ca lặng lẽ rơi lệ, không ngờ thực sự coi ta là hồ ly tinh, chẳng lẽ hiện tại cần phải chuyển sang phương án A sao?
“Vậy còn tai?” Vạn Tư Tề một tay ôm chặt eo Hoắc Cải, một tay sờ cái tai đã rũ xuống từ lâu của y. Mềm mềm, êm êm, bông bông, quả nhiên sờ rất sướng~
“Bỏ đệ ra.” Hoắc Cải chuẩn bị đánh người, bắt đầu dùng cả tay lẫn chân trèo ra khỏi lòng Vạn Tư Tề.
“Ngoan, đừng cử động.” Vạn Tư Tề cuối cùng sờ đến tai thế nào cũng không nỡ buông tay, một tay miết tai hồ ly của Hoắc Cải, một tay vòng qua eo Hoắc Cải chuẩn bị tiến quân với cái đuôi hồ ly.
Ngoan cái đầu ngươi! Hoắc Cải phản kháng bị trấn áp buồn bực gào thét trong lòng. Vạn Tư Tề, bệnh yêu động vật nhỏ của ngươi chậm phát tác một chút có được không?
“Này này, huynh đang sờ đâu đấy!” Cảm thấy tay Vạn Tư Tề càng sờ càng quá đáng, cúc hoa Hoắc Cải liền co lại, nhịn không được sợ hãi kêu lên.
Tay Vạn Tư Tề thuận theo gốc đuôi lần vào bên trong, cuối cùng sờ đến nút buộc đuôi.
“Thì ra đều là giả.” Giọng điệu của Vạn Tư Tề không giấu nổi thất vọng.
Hoắc Cải bi phẫn quay đầu đi: Ngươi còn thực sự hy vọng đệ đệ của ngươi là yêu tinh hay sao? Vạn Tư Tề, tư duy của ngươi triệt để không giống người rồi, người tình của ngươi Vạn Tất Ly sẽ khóc đó, nhất định sẽ khóc đó!
“Sờ đủ chưa?” Hoắc Cải nghiến răng nghiến lợi.
“Chưa.” Vạn Tư Tề tiếp tục chìm vào trong niềm vui mừng cuối cùng cũng được như nguyện.
Hoắc Cải liều chết giãy giụa: “Buông ra!”
Vạn Tư Tề nhàn nhã trấn áp: “Không buông.”
Hoắc Cải cảm nhận bàn tay sờ hết sức vui vẻ trên tai và đuôi mình, bi phẫn nhìn trời… ông trời à, ông mở to mắt ra đi, giải quyết gọn cái miếng kẹo kéo dính sau lưng ta đi mà! Chậm một chút nữa, Đông Phương Vị Minh sẽ đến thật đó.
Thoáng chốc, chỉ thấy một bóng đen từ trên trời rơi xuống. “Binh.”
Vạn Tư Tề lỏng tay ra, sau đó ngã ra sàn…
Hoắc Cải chầm chậm quay đầu lại, quả nhiên là thế… ông trời ơi, ông cố ý đáp lại lời kêu gọi đến đùa giỡn ta phải không? Phải không?!
Chú ve Hoắc Cải gian nan nuốt nước bọt: “Đông Phương… huynh đến rồi à?”
Chim sẻ Đông Phương sắc mặt không lành, đánh giá Vạn bọ ngựa bị mình vác ghế bản đập ngất xỉu, dường như đang suy nghĩ xem có nên bồi thêm cú nữa không.
“Đừng động thủ, đây là ca ca của đệ, ca ca ruột đó!” Hoắc Cải lập tức nhào qua người Vạn Tư Tề, giơ tay xem xét hơi thở. May quá, vẫn chưa chết, không có máu, chỉ là sưng một cục sau đầu.
Đông Phương Vị Minh buông cái ghế băng xuống, mắt phượng chứa sát khí, cười nhạt một tiếng: “Ca ca ruột của đệ là thế sao? Ép buộc ôm lấy đệ, sờ khắp trên dưới? Nếu như ta không ra tay, hắn tiếp theo sẽ còn muốn làm gì với đệ nữa?”
“Sao có thể, huynh tưởng rằng huynh ấy là huynh sao? Huynh ấy coi ta là đệ đệ, chỉ là đệ đệ thôi. Huynh ấy chỉ là không có sức đề kháng với động vật nhỏ mà thôi…” Nghe thấy những lời chỉ trích và tố cáo của Đông Phương Vị Minh, Hoắc Cải không hiểu sao cảm thấy có chút không thoải mái, giọng điệu cũng trở nên gay gắt.
“Xin lỗi, ta tưởng rằng có người muốn lợi dụng đệ.” Đông Phương Vị Minh cảm thấy cảm xúc của Hoắc Cải không tốt, cố gắng nén lại nộ hỏa, giải thích.
“Thôi được rồi, đệ biết huynh chỉ là lo lắng cho đệ mà thôi.” Chuyện đã như vậy, Hoắc Cải còn có thể nói gì.
Hoắc Cải trong lòng kỳ thực rất vui mừng, nói về khía cạnh đường mòn **, từ trước tới nay, chỉ có trung khuyển kỵ sĩ nhất kiến chung tình với hôn mê nữ vương, chứ không có chuyện nữ vương liếc mắt đến kỵ sĩ nằm ngay đơ. Lần này Vạn Tư Tề ngất đi, thành ra không sợ hai vị đại thần này làm loạn.
Hoắc Cải ngồi dậy, hai tay luồn qua dưới nách Vạn Tư Tề, gập lại trước ngực hắn, bắt đầu kéo về phía giường. Đông Phương Vị Minh rất tự giác khom người xuống, lôi eo của Vạn Tư Tề, chia sẻ gánh nặng cùng Hoắc Cải. Nhưng cái tay đó lại nhéo một cái thật mạnh sau lưng Vạn Tư Tề, cực kỳ độc địa. Người bị hại Vạn Tư Tề nhắm chặt mắt, bộ dạng hôn mê không biết gì.
Đặt Vạn Tư Tề lên giường, Hoắc Cải đắp chăn lên, nhìn khuôn mặt bi thảm của mỹ nam ngủ say, trong lòng thở dài: Đại ca, tuy rằng ngươi chỉ là quảng cáo nhất định phải nhảy ra khi đến thời khắc quan trọng của bộ phim cuộc đời ta, nhưng ngươi chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi mà bị cắt chiếu hai lần, quả thực cũng hơi xui xẻo. Trách cũng chỉ trách đệ đệ ruột của ngươi Vạn Nhận Luân nhân phẩm quá tệ, bụng dạ quá hẹp hòi. Yên tâm, sau này ta sẽ viết một truyện ngược văn báo thù giúp ngươi. (Vạn Nhận Luân: Này này, đừng có trốn tránh trách nhiệm chứ hỗn đản!)
“Hắn chính là người đệ đem lòng yêu thương sao?” Đông Phương Vị Minh nhìn Hoắc Cải ngồi bên mép giường, bộ dạng nhìn người nào đó mà vừa thương xót vừa phẫn nộ, nhớ đến tư liệu đã điều tra được, cuối cùng nhịn không được mở miệng.
“… không phải.” Hoắc Cải giật mình trước câu hỏi này của Đông Phương Vị Minh, lúc trả lời tự nhiên chậm một nhịp, nhưng vào tai Đông Phương Vị Minh thì chính là đang muốn giấu giếm không chút nghi ngờ.
“Cần gì phải lừa ta.” Đông Phương Vị Minh đánh giá Hoắc Cải từ trên xuống dưới, mở miệng: “Đệ ăn mặc như vậy là để biểu diễn thân thức với ta phải không? Đệ rõ ràng biết ta không thích mấy thứ thuộc về mèo, nhưng lại vẫn ăn mặc như vậy, ngoại trừ không muốn ta thực sự chạm vào đệ, đồng thời còn đúng như lời đệ nói với ta ngày hôm đó, mọi bài biểu diễn của đệ, mọi suy nghĩ tâm tư đều vì người đó. Ta không tin trên thế gian này có sự trùng hợp như vậy, tính tình lạnh lùng ít nói lại rất thích động vật. Bên cạnh đệ, chắc hẳn chỉ có một mình hắn ta thôi phải không?”
“Huynh đã điều tra đệ sao?” Hoắc Cải chau mày.
“Thư ngày hôm đó đệ gửi cho ta bất bình thường như vậy, ta không điều tra không phải lạ sao?” Đông Phương Vị Minh lý lẽ hùng hồn.
Hoắc Cải nhìn Vạn Tư Tề hôn mê say sưa, lại nhìn Đông Phương Vị Minh vẻ mặt ta đây biết tuốt, hết sức đau đầu – Đông Phương Vị Minh, ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng, có khi cả đáy giếng cũng chưa chạy hết! Ngươi sao có thể lấy con mắt hạn hẹp của ngươi mà phán đoán phạm vi tìm bạn đời rộng lớn của gia chứ!
“Không ngờ, người đệ yêu thương lại chính là huynh trưởng của mình, chẳng trách đệ không dám nói ra, chỉ muốn dụ dỗ hắn động tâm, thể hiện tình cảm của mình trước.” Đông Phương Vị Minh bộ dạng ca ca tri kỷ ‘Thì ra là thế, ta xót thương cho đệ biết bao.’
Hoắc Cải nhìn Đông Phương Vị Minh, lặng lẽ không nói gì. Vạn Tư Tề chỉ là vừa khéo trùng hợp với điều kiện tình nhân trong mộng của gia một chút, nhưng ngươi cũng đừng chỉ thấy thế liền đẩy người xuống hố lửa nha! Để một diễn viên quần chúng gánh vác sứ mệnh của nam phối (cặp với diễn viên chính), cầm tiền bán rau mà lo kinh doanh bạch phiến, ngươi sao có thể nhẫn tâm thế chứ!
“Nhưng đệ làm thế, thực sự ổn sao?” Đông Phương Vị Minh thở dài một tiếng nói: “Đệ vì hắn mà tự nguyện sa đọa, không tiếc đi theo người dơ bẩn như ta, học những thủ đoạn đó, chỉ mong nhận được một chút tình yêu của hắn. Nhưng đệ có từng nghĩ, hai người ở bên nhau, dù sao cũng là trái với lẽ đời, cho dù hắn có động tình, cũng làm sao dám tay trong tay với đệ, đến lúc đó, chỉ sợ sẽ càng đẩy đệ ra xa hơn. Lùi một bước mà nói, cho dù hắn thực sự có đáp lại, đệ làm sao có thể nhẫn tâm kéo hắn cùng xuống bùn đen, cho hàng ngàn người chỉ trích. Yêu một người, không phải nên mong hắn hạnh phúc sao?”
Hoắc Cải lòng thầm buồn cười, chẳng trách Đông Phương Vị Minh không thể không làm rõ sự tình, thì ra là để nói những lời này. “Yêu hắn, hãy chúc phúc hắn.” Cũng chính là một tình tiết rất sáo mòn và ăn khách trong thế giới **. Cứ thế này, thành ra đã tạo cho mình một bậc thang để đi xuống rồi, cũng phải cho con mồi một chút mồi ngon rồi mới tiếp tục kéo cần chứ nhỉ?
Hoắc Cải cấu mạnh lòng bàn tay, đau đến mức hai hàng lệ chảy dài, bi thương nói: “Đệ không phải không biết, đệ chỉ là, không nỡ… lòng luôn mong muốn, nếu như có một ngày huynh ấy đáp lại, thì có phải chết ngay lập tức cũng cam lòng. Nhưng chưa từng nghĩ rằng sẽ làm hại huynh ấy. Đông Phương, đệ si tình như thế, thực sự thiên địa bất dung, hại người hại mình sao?”
Đông Phương Vị Minh nắm bắt cơ hội bước lên trước, ôm y vào lòng: “Tấm lòng này của đệ là tốt, chỉ là thế nhân không chấp nhận nổi mà thôi, đệ nếu như thực sự muốn tốt cho hắn, có lẽ phải buông tay thôi, hiện giờ, chỉ có một mình đệ đau khổ, nếu như đợi đến khi hắn ta yêu đệ, đau khổ sẽ là cả hai người. Được rồi lại mất so với chưa từng đạt được, đến lúc đó, nỗi đau khổ của đệ sẽ lớn hơn ngàn vạn lần lúc này.”
Hoắc Cải ngẩng lên 15o nhìn trời, ra vẻ đệ phải nuốt nước mắt vào trong lòng: “Thôi vậy, dáng vẻ hoang đường của đệ hôm nay có thể để huynh ấy nhìn thấy, cũng coi như cầu được ước thấy. Đông Phương, huynh nói xem, dáng vẻ đệ thế này có đẹp không?”
Gian kế thành công, khóe miệng Đông Phương Vị Minh khe khẽ nhếch lên, rất nhanh liền khôi phục bộ dạng ca ca tri kỷ. Hắn lùi sau hai bước, thả lỏng phòng bị với tình địch, lúc này mới bắt đầu nghiêm túc nhìn ngắm dáng vẻ của Hoắc Cải.
Tai trắng, lục lạc vàng, áo đỏ, đuôi tuyết…
Đông Phương Vị Minh không thích loài mèo lúc nào cũng có thể phản bội mình mà đi, nhưng không thể không thích con yêu thú sắp nhào vào lòng mình này. Hắn chưa từng nghĩ tới khi con người cải trang thành yêu vật thì sẽ thế nào, nhưng hôm nay hắn đã biết, thì ra, người mà mình ngưỡng mộ còn có thể yêu dã mị hoặc đến dường này, đoạt hồn đoạt phách đến lạ lùng.
Ngón tay của Hoắc Cải trượt qua cần cổ, khiến sợi ruy băng đỏ tươi buộc lục lạc trượt xuống. Hoắc Cải đưa dây buộc cổ đến trước mặt Đông Phương Vị Minh, thê diễm cười nhạt: “Đông Phương, giúp đệ buộc lên được không?”
Yết hầu Đông Phương Vị Minh khẽ chuyển động, ngay cả ngón tay cũng không nhịn được run rẩy. Hắn nhận lấy dây buộc, nhẹ giọng nói: “Được.”
Yết hầu y ở ngay dưới bàn tay hắn, mỏng manh nhỏ nhắn, mặc người định đoạt.
Cần cổ y mặc hắn trói buộc, ngoan ngoãn tuyệt đối, thần phục triệt để.
‘Địa vị khống chế của mình + tư thái phục tùng của đối phương’ chính là tử huyệt của Đông Phương Vị Minh, Hoắc Cải ấn không sai một ly. Đông Phương Vị Minh gần như sinh ra ảo giác, diễm thú trước mắt đã trở thành vật sở hữu của mình, sự yêu diễm của y, sự ngoan ngoãn của y, sự đặc biệt của y, tất cả tồn tại là vì hắn, cả thế gian chỉ có hai ta mà thôi, không thể tách rời, vĩnh viễn không rời xa.
Đông Phương Vị Minh không hiểu được tình yêu, thế giới của hắn chỉ có cướp đoạt và chiếm hữu. Hắn nghĩ, nếu như tâm tình muốn độc chiếm một người suốt tam sinh tam thế, không cho bất cứ ai nhòm ngó này được gọi là tình yêu, có lẽ… hắn hiểu.
Hoắc Cải nhắm mắt, dáng vẻ yếu đuối ngoan ngoãn, trong lòng lại mừng rỡ vô cùng, phấn chấn ngâm nga: Cúc hoa không phải ngươi muốn nở, muốn nở là có thể nở, làm tốt tổng kết, nắm chắc trọng điểm, nở rộ trong một lần~
Vẫn còn một điểm cuối cùng nữa, tìm một cơ hội liền đá bay Đông Phương Vị Minh!
Mà người nào đó lúc này đang nằm trên giường, bàn tay đã lặng lẽ nắm chặt, gân xanh nảy lên, các khớp trắng bệch.
Vạn Tư Tề từ lúc đóng cửa, đã có ý ôm cây đợi thỏ, làm sao có thể không chú ý đến động tĩnh phía sau. Hắn đã lần theo dấu vết điều tra ra được Tú Bị Các, lại nghe thấy Hoắc Cải gọi tên Đông Phương, tự nhiên nghĩ đến Đông Phương Vị Minh các chủ Tú Bị Các. Đệ đệ nhà mình là kẻ nói dối còn lưu loát hơn nói thật, mà Đông Phương Vị Minh cũng không phải nhân vật mình có thể dễ dàng chất vấn. So với việc bức hỏi, không bằng đợi đối phương tự dâng đáp án đến cho mình.
Hoắc Cải muốn chạy, Vạn Tư Tề tất nhiên sẽ giữ chặt, nếu không chốc nữa kịch làm sao mở màn? Lúc ôm tiểu hồ ly vuốt ve, Vạn Tư Tề đã nghĩ cần phải ra vẻ đang ép buộc. Bản thân quay lưng lại với cửa, lại ôm ấp cục cưng, chỉ cần đối phương không phải đồ ngốc, nhất định sẽ đánh lén.
Mà Đông Phương Vị Minh từ trước tới nay vốn sống an nhàn sung sướng, khả năng mang theo vũ khí bên người không cao, cho nên khả năng thuận tay cầm vật cứng đánh lén sẽ đến 80%. Mà để tránh ngộ thương, Đông Phương Vị Minh lúc hạ thủ nhất định cũng sẽ không sử dụng toàn lực. Tính khả thi của việc mình thuận thế giả ngất là 60%.
Cho nên lúc nghe thấy tiếng gió đến từ sau đầu, Vạn Tư Tề cố ý dùng phần gáy cứng rắn nhất để chịu đòn, khiến cho lực đạo của chiếc ghế băng chưa thể giải phóng hoàn toàn, sau khi tiếp xúc thuận theo lực đạo mà ngã về phía trước, thuận lợi “ngất” đi.
Thế nhưng, Vạn Tư Tề tuyệt đối không ngờ rằng, chân tướng mà mình nghe được lại… kinh thế hãi tục đến vậy.
Thế nên hắn án binh bất động, tiếp tục nghe. Nhưng, đệ đệ si tình của mình dường như sắp bị tên Tú Bị Các chủ vô sỉ đó dụ bắt mất với danh nghĩa muốn tốt cho mình, thử hỏi sao có thể nhẫn nhịn được nữa?! Không tỉnh không được!
Hoắc Cải nhìn người nào đó máu mũi giàn giụa nằm trên mặt đất, thoáng chốc cảm thấy như sét đánh giữa trời quang ngay trên đầu – ai có thể giải thích cho ta, đây rốt cuộc là tình huống quái quỷ gì vậy!
Vạn Tư Tề nhìn đôi mắt mở to tròn xoe của thiếu niên hồ ly, tiếp tục phiêu hồn…
Hoắc Cải bi phẫn ôm mặt:
Đại ca! Tiếp tục làm nghề nghiệp rất có tiền đồ là diễn viên quần chúng của ngươi đi có được không? Lần đó Vạn Tất Ly ngươi như vậy, lần này Đông Phương Vị Minh ngươi cũng như vậy, sự tồn tại của ngươi chẳng lẽ chính là để nắm bắt tất cả những cơ hội lên màn ảnh, gây thêm rắc rối cho gia hay sao?! Chốc nữa Tiểu Minh đến rồi, ngươi muốn ta giải thích ra sao đây hả, ngươi cho rằng hiện giờ vẫn là thời đại nhục văn, hô một câu “Hi, 3P nào~” là có thể giải quyết tất cả các vấn đề xuất hiện vô cớ trước ống quay hay sao?! Không được, ta phải lập tức giải quyết gọn cái xác này, hai cha nội này tuyệt đối không thể đụng mặt nhau.
Hoắc Cải không hổ danh hiệu đệ nhất cha kế giới **, chỉ trong thời gian ngắn đã liệt kê được ba phương án trong đầu.
Phương án A, cười tà muội “Huynh đã nhìn thấy diện mạo thật là hồ yêu của ta rồi, vậy chuẩn bị chịu chết đi!” Sau đó cho Vạn Tư Tề một viên gạch, đánh ngất, ném ra ngoài. Sau này nói với hắn, “Vừa rồi là huynh nằm mơ thôi, nằm mơ thôi~”
Phương án B, hét to một tiếng “Á, Vạn Tư Tề không ngờ huynh lại theo dõi ta! Ghét huynh ghê~” Sau đó lau nước mắt chạy đi, dẫn dụ người ra ngoài. Sau này giả vờ kiêu ngạo: “Ghét huynh chết được, không thèm nói cho huynh biết ta mặc như thế để làm gì đó!”
Phương án C, quyến rũ “Ca ca đại nhân~ huynh có hài lòng với những gì vừa nhìn thấy không?” Sau đó dẫn dụ người đến phòng bên cạnh, sau đó làm ra vẻ giải thích chân tướng: “Đệ biết huynh vốn có tình cảm không chính đáng với đệ, quả nhiên, đệ chỉ mới thăm dò chút xíu, huynh liền lộ nguyên hình!”
Hoắc Cải quả nhiên không hổ với danh xưng vua của những chủ ý vớ vẩn… chỉ trong một thời gian ngắn đã liệt kê ra ba con đường đi đến chỗ chết. Hơn nữa còn bắt đầu nghiêm túc cân nhắc chọn con đường nào đi sẽ chết khá là**~
“Ca ca đại nhân~” Sóng mắt Hoắc Cải lóng lánh, quả quyết chọn phương án C chiếm điểm khống chế đạo đức cao.
“Đệ đã nghĩ ra cách để đánh lừa ta rồi hả?” Vạn Tư Tề nằm ngay đơ xong, thản nhiên hỏi.
‘Phương án C ngươi xuất sư chưa lập được công danh đã chết oa oa oa!’ Hoắc Cải sau khi bị Vạn Tư Tề không chút lưu tình chọc xuyên dụng tâm hiểm ác, lập tức quyết định chuyển sang phương án B có vẻ gần thực tế hơn.
Hoắc Cải trừng Vạn Tư Tề, một, hai, ba –
Ôm ngực, chau mày, rưng rưng, chỉ: “Không ngờ huynh lại theo dõi đệ!”
Quay đầu, lệ bay……
“Bộp~”
Hoắc tiểu thiền (ve) bị đột ngột nắm lấy đuôi hồ ly, tứ chi chỉ thiên một cách bi thảm, cuối cùng ngã vào lòng Vạn Tư Tề đang nửa ngồi trên sàn.
“Cái đuôi này… là thật sao?” Phát hiện giật một chút, cái đuôi vẫn cố định chắc chắn trên mông người nào đó, Vạn Tư Tề chấn kinh.
Không, nó chỉ là được buộc khá chặt mà thôi. Hoắc tiểu thiền ngồi trên đùi ca ca lặng lẽ rơi lệ, không ngờ thực sự coi ta là hồ ly tinh, chẳng lẽ hiện tại cần phải chuyển sang phương án A sao?
“Vậy còn tai?” Vạn Tư Tề một tay ôm chặt eo Hoắc Cải, một tay sờ cái tai đã rũ xuống từ lâu của y. Mềm mềm, êm êm, bông bông, quả nhiên sờ rất sướng~
“Bỏ đệ ra.” Hoắc Cải chuẩn bị đánh người, bắt đầu dùng cả tay lẫn chân trèo ra khỏi lòng Vạn Tư Tề.
“Ngoan, đừng cử động.” Vạn Tư Tề cuối cùng sờ đến tai thế nào cũng không nỡ buông tay, một tay miết tai hồ ly của Hoắc Cải, một tay vòng qua eo Hoắc Cải chuẩn bị tiến quân với cái đuôi hồ ly.
Ngoan cái đầu ngươi! Hoắc Cải phản kháng bị trấn áp buồn bực gào thét trong lòng. Vạn Tư Tề, bệnh yêu động vật nhỏ của ngươi chậm phát tác một chút có được không?
“Này này, huynh đang sờ đâu đấy!” Cảm thấy tay Vạn Tư Tề càng sờ càng quá đáng, cúc hoa Hoắc Cải liền co lại, nhịn không được sợ hãi kêu lên.
Tay Vạn Tư Tề thuận theo gốc đuôi lần vào bên trong, cuối cùng sờ đến nút buộc đuôi.
“Thì ra đều là giả.” Giọng điệu của Vạn Tư Tề không giấu nổi thất vọng.
Hoắc Cải bi phẫn quay đầu đi: Ngươi còn thực sự hy vọng đệ đệ của ngươi là yêu tinh hay sao? Vạn Tư Tề, tư duy của ngươi triệt để không giống người rồi, người tình của ngươi Vạn Tất Ly sẽ khóc đó, nhất định sẽ khóc đó!
“Sờ đủ chưa?” Hoắc Cải nghiến răng nghiến lợi.
“Chưa.” Vạn Tư Tề tiếp tục chìm vào trong niềm vui mừng cuối cùng cũng được như nguyện.
Hoắc Cải liều chết giãy giụa: “Buông ra!”
Vạn Tư Tề nhàn nhã trấn áp: “Không buông.”
Hoắc Cải cảm nhận bàn tay sờ hết sức vui vẻ trên tai và đuôi mình, bi phẫn nhìn trời… ông trời à, ông mở to mắt ra đi, giải quyết gọn cái miếng kẹo kéo dính sau lưng ta đi mà! Chậm một chút nữa, Đông Phương Vị Minh sẽ đến thật đó.
Thoáng chốc, chỉ thấy một bóng đen từ trên trời rơi xuống. “Binh.”
Vạn Tư Tề lỏng tay ra, sau đó ngã ra sàn…
Hoắc Cải chầm chậm quay đầu lại, quả nhiên là thế… ông trời ơi, ông cố ý đáp lại lời kêu gọi đến đùa giỡn ta phải không? Phải không?!
Chú ve Hoắc Cải gian nan nuốt nước bọt: “Đông Phương… huynh đến rồi à?”
Chim sẻ Đông Phương sắc mặt không lành, đánh giá Vạn bọ ngựa bị mình vác ghế bản đập ngất xỉu, dường như đang suy nghĩ xem có nên bồi thêm cú nữa không.
“Đừng động thủ, đây là ca ca của đệ, ca ca ruột đó!” Hoắc Cải lập tức nhào qua người Vạn Tư Tề, giơ tay xem xét hơi thở. May quá, vẫn chưa chết, không có máu, chỉ là sưng một cục sau đầu.
Đông Phương Vị Minh buông cái ghế băng xuống, mắt phượng chứa sát khí, cười nhạt một tiếng: “Ca ca ruột của đệ là thế sao? Ép buộc ôm lấy đệ, sờ khắp trên dưới? Nếu như ta không ra tay, hắn tiếp theo sẽ còn muốn làm gì với đệ nữa?”
“Sao có thể, huynh tưởng rằng huynh ấy là huynh sao? Huynh ấy coi ta là đệ đệ, chỉ là đệ đệ thôi. Huynh ấy chỉ là không có sức đề kháng với động vật nhỏ mà thôi…” Nghe thấy những lời chỉ trích và tố cáo của Đông Phương Vị Minh, Hoắc Cải không hiểu sao cảm thấy có chút không thoải mái, giọng điệu cũng trở nên gay gắt.
“Xin lỗi, ta tưởng rằng có người muốn lợi dụng đệ.” Đông Phương Vị Minh cảm thấy cảm xúc của Hoắc Cải không tốt, cố gắng nén lại nộ hỏa, giải thích.
“Thôi được rồi, đệ biết huynh chỉ là lo lắng cho đệ mà thôi.” Chuyện đã như vậy, Hoắc Cải còn có thể nói gì.
Hoắc Cải trong lòng kỳ thực rất vui mừng, nói về khía cạnh đường mòn **, từ trước tới nay, chỉ có trung khuyển kỵ sĩ nhất kiến chung tình với hôn mê nữ vương, chứ không có chuyện nữ vương liếc mắt đến kỵ sĩ nằm ngay đơ. Lần này Vạn Tư Tề ngất đi, thành ra không sợ hai vị đại thần này làm loạn.
Hoắc Cải ngồi dậy, hai tay luồn qua dưới nách Vạn Tư Tề, gập lại trước ngực hắn, bắt đầu kéo về phía giường. Đông Phương Vị Minh rất tự giác khom người xuống, lôi eo của Vạn Tư Tề, chia sẻ gánh nặng cùng Hoắc Cải. Nhưng cái tay đó lại nhéo một cái thật mạnh sau lưng Vạn Tư Tề, cực kỳ độc địa. Người bị hại Vạn Tư Tề nhắm chặt mắt, bộ dạng hôn mê không biết gì.
Đặt Vạn Tư Tề lên giường, Hoắc Cải đắp chăn lên, nhìn khuôn mặt bi thảm của mỹ nam ngủ say, trong lòng thở dài: Đại ca, tuy rằng ngươi chỉ là quảng cáo nhất định phải nhảy ra khi đến thời khắc quan trọng của bộ phim cuộc đời ta, nhưng ngươi chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi mà bị cắt chiếu hai lần, quả thực cũng hơi xui xẻo. Trách cũng chỉ trách đệ đệ ruột của ngươi Vạn Nhận Luân nhân phẩm quá tệ, bụng dạ quá hẹp hòi. Yên tâm, sau này ta sẽ viết một truyện ngược văn báo thù giúp ngươi. (Vạn Nhận Luân: Này này, đừng có trốn tránh trách nhiệm chứ hỗn đản!)
“Hắn chính là người đệ đem lòng yêu thương sao?” Đông Phương Vị Minh nhìn Hoắc Cải ngồi bên mép giường, bộ dạng nhìn người nào đó mà vừa thương xót vừa phẫn nộ, nhớ đến tư liệu đã điều tra được, cuối cùng nhịn không được mở miệng.
“… không phải.” Hoắc Cải giật mình trước câu hỏi này của Đông Phương Vị Minh, lúc trả lời tự nhiên chậm một nhịp, nhưng vào tai Đông Phương Vị Minh thì chính là đang muốn giấu giếm không chút nghi ngờ.
“Cần gì phải lừa ta.” Đông Phương Vị Minh đánh giá Hoắc Cải từ trên xuống dưới, mở miệng: “Đệ ăn mặc như vậy là để biểu diễn thân thức với ta phải không? Đệ rõ ràng biết ta không thích mấy thứ thuộc về mèo, nhưng lại vẫn ăn mặc như vậy, ngoại trừ không muốn ta thực sự chạm vào đệ, đồng thời còn đúng như lời đệ nói với ta ngày hôm đó, mọi bài biểu diễn của đệ, mọi suy nghĩ tâm tư đều vì người đó. Ta không tin trên thế gian này có sự trùng hợp như vậy, tính tình lạnh lùng ít nói lại rất thích động vật. Bên cạnh đệ, chắc hẳn chỉ có một mình hắn ta thôi phải không?”
“Huynh đã điều tra đệ sao?” Hoắc Cải chau mày.
“Thư ngày hôm đó đệ gửi cho ta bất bình thường như vậy, ta không điều tra không phải lạ sao?” Đông Phương Vị Minh lý lẽ hùng hồn.
Hoắc Cải nhìn Vạn Tư Tề hôn mê say sưa, lại nhìn Đông Phương Vị Minh vẻ mặt ta đây biết tuốt, hết sức đau đầu – Đông Phương Vị Minh, ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng, có khi cả đáy giếng cũng chưa chạy hết! Ngươi sao có thể lấy con mắt hạn hẹp của ngươi mà phán đoán phạm vi tìm bạn đời rộng lớn của gia chứ!
“Không ngờ, người đệ yêu thương lại chính là huynh trưởng của mình, chẳng trách đệ không dám nói ra, chỉ muốn dụ dỗ hắn động tâm, thể hiện tình cảm của mình trước.” Đông Phương Vị Minh bộ dạng ca ca tri kỷ ‘Thì ra là thế, ta xót thương cho đệ biết bao.’
Hoắc Cải nhìn Đông Phương Vị Minh, lặng lẽ không nói gì. Vạn Tư Tề chỉ là vừa khéo trùng hợp với điều kiện tình nhân trong mộng của gia một chút, nhưng ngươi cũng đừng chỉ thấy thế liền đẩy người xuống hố lửa nha! Để một diễn viên quần chúng gánh vác sứ mệnh của nam phối (cặp với diễn viên chính), cầm tiền bán rau mà lo kinh doanh bạch phiến, ngươi sao có thể nhẫn tâm thế chứ!
“Nhưng đệ làm thế, thực sự ổn sao?” Đông Phương Vị Minh thở dài một tiếng nói: “Đệ vì hắn mà tự nguyện sa đọa, không tiếc đi theo người dơ bẩn như ta, học những thủ đoạn đó, chỉ mong nhận được một chút tình yêu của hắn. Nhưng đệ có từng nghĩ, hai người ở bên nhau, dù sao cũng là trái với lẽ đời, cho dù hắn có động tình, cũng làm sao dám tay trong tay với đệ, đến lúc đó, chỉ sợ sẽ càng đẩy đệ ra xa hơn. Lùi một bước mà nói, cho dù hắn thực sự có đáp lại, đệ làm sao có thể nhẫn tâm kéo hắn cùng xuống bùn đen, cho hàng ngàn người chỉ trích. Yêu một người, không phải nên mong hắn hạnh phúc sao?”
Hoắc Cải lòng thầm buồn cười, chẳng trách Đông Phương Vị Minh không thể không làm rõ sự tình, thì ra là để nói những lời này. “Yêu hắn, hãy chúc phúc hắn.” Cũng chính là một tình tiết rất sáo mòn và ăn khách trong thế giới **. Cứ thế này, thành ra đã tạo cho mình một bậc thang để đi xuống rồi, cũng phải cho con mồi một chút mồi ngon rồi mới tiếp tục kéo cần chứ nhỉ?
Hoắc Cải cấu mạnh lòng bàn tay, đau đến mức hai hàng lệ chảy dài, bi thương nói: “Đệ không phải không biết, đệ chỉ là, không nỡ… lòng luôn mong muốn, nếu như có một ngày huynh ấy đáp lại, thì có phải chết ngay lập tức cũng cam lòng. Nhưng chưa từng nghĩ rằng sẽ làm hại huynh ấy. Đông Phương, đệ si tình như thế, thực sự thiên địa bất dung, hại người hại mình sao?”
Đông Phương Vị Minh nắm bắt cơ hội bước lên trước, ôm y vào lòng: “Tấm lòng này của đệ là tốt, chỉ là thế nhân không chấp nhận nổi mà thôi, đệ nếu như thực sự muốn tốt cho hắn, có lẽ phải buông tay thôi, hiện giờ, chỉ có một mình đệ đau khổ, nếu như đợi đến khi hắn ta yêu đệ, đau khổ sẽ là cả hai người. Được rồi lại mất so với chưa từng đạt được, đến lúc đó, nỗi đau khổ của đệ sẽ lớn hơn ngàn vạn lần lúc này.”
Hoắc Cải ngẩng lên 15o nhìn trời, ra vẻ đệ phải nuốt nước mắt vào trong lòng: “Thôi vậy, dáng vẻ hoang đường của đệ hôm nay có thể để huynh ấy nhìn thấy, cũng coi như cầu được ước thấy. Đông Phương, huynh nói xem, dáng vẻ đệ thế này có đẹp không?”
Gian kế thành công, khóe miệng Đông Phương Vị Minh khe khẽ nhếch lên, rất nhanh liền khôi phục bộ dạng ca ca tri kỷ. Hắn lùi sau hai bước, thả lỏng phòng bị với tình địch, lúc này mới bắt đầu nghiêm túc nhìn ngắm dáng vẻ của Hoắc Cải.
Tai trắng, lục lạc vàng, áo đỏ, đuôi tuyết…
Đông Phương Vị Minh không thích loài mèo lúc nào cũng có thể phản bội mình mà đi, nhưng không thể không thích con yêu thú sắp nhào vào lòng mình này. Hắn chưa từng nghĩ tới khi con người cải trang thành yêu vật thì sẽ thế nào, nhưng hôm nay hắn đã biết, thì ra, người mà mình ngưỡng mộ còn có thể yêu dã mị hoặc đến dường này, đoạt hồn đoạt phách đến lạ lùng.
Ngón tay của Hoắc Cải trượt qua cần cổ, khiến sợi ruy băng đỏ tươi buộc lục lạc trượt xuống. Hoắc Cải đưa dây buộc cổ đến trước mặt Đông Phương Vị Minh, thê diễm cười nhạt: “Đông Phương, giúp đệ buộc lên được không?”
Yết hầu Đông Phương Vị Minh khẽ chuyển động, ngay cả ngón tay cũng không nhịn được run rẩy. Hắn nhận lấy dây buộc, nhẹ giọng nói: “Được.”
Yết hầu y ở ngay dưới bàn tay hắn, mỏng manh nhỏ nhắn, mặc người định đoạt.
Cần cổ y mặc hắn trói buộc, ngoan ngoãn tuyệt đối, thần phục triệt để.
‘Địa vị khống chế của mình + tư thái phục tùng của đối phương’ chính là tử huyệt của Đông Phương Vị Minh, Hoắc Cải ấn không sai một ly. Đông Phương Vị Minh gần như sinh ra ảo giác, diễm thú trước mắt đã trở thành vật sở hữu của mình, sự yêu diễm của y, sự ngoan ngoãn của y, sự đặc biệt của y, tất cả tồn tại là vì hắn, cả thế gian chỉ có hai ta mà thôi, không thể tách rời, vĩnh viễn không rời xa.
Đông Phương Vị Minh không hiểu được tình yêu, thế giới của hắn chỉ có cướp đoạt và chiếm hữu. Hắn nghĩ, nếu như tâm tình muốn độc chiếm một người suốt tam sinh tam thế, không cho bất cứ ai nhòm ngó này được gọi là tình yêu, có lẽ… hắn hiểu.
Hoắc Cải nhắm mắt, dáng vẻ yếu đuối ngoan ngoãn, trong lòng lại mừng rỡ vô cùng, phấn chấn ngâm nga: Cúc hoa không phải ngươi muốn nở, muốn nở là có thể nở, làm tốt tổng kết, nắm chắc trọng điểm, nở rộ trong một lần~
Vẫn còn một điểm cuối cùng nữa, tìm một cơ hội liền đá bay Đông Phương Vị Minh!
Mà người nào đó lúc này đang nằm trên giường, bàn tay đã lặng lẽ nắm chặt, gân xanh nảy lên, các khớp trắng bệch.
Vạn Tư Tề từ lúc đóng cửa, đã có ý ôm cây đợi thỏ, làm sao có thể không chú ý đến động tĩnh phía sau. Hắn đã lần theo dấu vết điều tra ra được Tú Bị Các, lại nghe thấy Hoắc Cải gọi tên Đông Phương, tự nhiên nghĩ đến Đông Phương Vị Minh các chủ Tú Bị Các. Đệ đệ nhà mình là kẻ nói dối còn lưu loát hơn nói thật, mà Đông Phương Vị Minh cũng không phải nhân vật mình có thể dễ dàng chất vấn. So với việc bức hỏi, không bằng đợi đối phương tự dâng đáp án đến cho mình.
Hoắc Cải muốn chạy, Vạn Tư Tề tất nhiên sẽ giữ chặt, nếu không chốc nữa kịch làm sao mở màn? Lúc ôm tiểu hồ ly vuốt ve, Vạn Tư Tề đã nghĩ cần phải ra vẻ đang ép buộc. Bản thân quay lưng lại với cửa, lại ôm ấp cục cưng, chỉ cần đối phương không phải đồ ngốc, nhất định sẽ đánh lén.
Mà Đông Phương Vị Minh từ trước tới nay vốn sống an nhàn sung sướng, khả năng mang theo vũ khí bên người không cao, cho nên khả năng thuận tay cầm vật cứng đánh lén sẽ đến 80%. Mà để tránh ngộ thương, Đông Phương Vị Minh lúc hạ thủ nhất định cũng sẽ không sử dụng toàn lực. Tính khả thi của việc mình thuận thế giả ngất là 60%.
Cho nên lúc nghe thấy tiếng gió đến từ sau đầu, Vạn Tư Tề cố ý dùng phần gáy cứng rắn nhất để chịu đòn, khiến cho lực đạo của chiếc ghế băng chưa thể giải phóng hoàn toàn, sau khi tiếp xúc thuận theo lực đạo mà ngã về phía trước, thuận lợi “ngất” đi.
Thế nhưng, Vạn Tư Tề tuyệt đối không ngờ rằng, chân tướng mà mình nghe được lại… kinh thế hãi tục đến vậy.
Thế nên hắn án binh bất động, tiếp tục nghe. Nhưng, đệ đệ si tình của mình dường như sắp bị tên Tú Bị Các chủ vô sỉ đó dụ bắt mất với danh nghĩa muốn tốt cho mình, thử hỏi sao có thể nhẫn nhịn được nữa?! Không tỉnh không được!
Tác giả :
Nê Đản Hoàng