Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!
Chương 44: Kích nộ là chiến lược tấn công thường thấy
“Ngươi không hề thực tâm lòng hướng về ta phải không? Đóng kịch như vậy để làm gì?” Đông Phương Vị Minh hồi thần từ trong cơn vui mừng trước sự trở lại của đối thủ định mệnh, lập tức làm ra vẻ không ngờ đệ lại lừa gạt tình cảm của ta, ta vô tội làm sao, ủy khuất làm sao, đáng thương làm sao, để lên án.
Hoắc Cải dựa vào đầu giường, hạ thấp mi, lòng thầm suy tính: Được, tên này chẳng khác gì mình, kỹ thuật lật lọng hạng nhất. Phản công như vậy thành ra rất hợp ý ta, có điều, giải thích chính là giấu giếm, Tiểu Minh, ngươi cứ tự do mà tưởng tượng đi nhé.
Hoắc Cải khẽ cúi thấp đầu, tóc phất phơ bên gò má, trên khuôn mặt trắng như tuyết hiện ra vẻ mệt mỏi, trông vô cùng ủ rột: “Nguyên nhân ta đóng kịch, sao ngươi lại không biết, cần gì phải hỏi ta?”
Đông Phương Vị Minh tay nắm cằm, quyệt miệng: “Ta không biết. Chợt nghe thấy ngươi có ý với ta, lòng ta tràn đầy vui sướng. Ai ngờ, lại chỉ là một màn kịch.” Đông Phương Vị Minh thở dài một tiếng, vẻ ủy khuất trên mặt chỉ tăng chứ không giảm.
“Ngươi đã muốn bức ta nói rõ, vậy thì ta liền nói thẳng.” Hoắc Cải bùi ngùi thở dài, người này vội vàng muốn bị lừa gạt đây mà, thôi vậy, gai đại phát từ bi cho ngươi bị lừa đến tận cùng.
Hoắc Cải ngẩng lên nhìn Đông Phương Vị Minh, thần sắc xa cách đạm mạc, miệng nói ra những lời rất thẳng thắn: “Ngươi trở nên có hứng thú với ta, liền muốn dụ dỗ ta ăn ở hai lòng, để đùa một phen tận hứng, phải không?”
“Ta đối với ngươi là thật lòng hâm mộ, cần gì nói quá quắt như thế?” Ánh mắt Đông Phương Vị Minh khẽ dao động, lập tức liền khôi phục biểu cảm cả xác lẫn hồn bị bỡn cợt nghiêm trọng.
Hoắc Cải quay đầu nhìn sắc hoàng hôn ngoài cửa sổ, nỗ lực xây dựng khí chất cao nhân rằng bản thân ta đã nhìn thấu hồng trần, giọng mệt mỏi: “Núi Bắc Bội có một con chim, bay liệng trên chín tầng trời, chao trên những đỉnh mây, một người nói: Cao làm sao, ước sao được như vậy. Người khác nói: Cao làm sao, chắc là mệt lắm?”
Hoắc Cải quay đầu lại, nhìn Đông Phương Vị Minh, nhếch một nụ cười mỉm đầy mỉa mai “Yêu nghiệt ngươi còn chưa chịu hiện thân”: “Ta bị thương nằm trên giường, trong mắt ngươi lại chỉ thấy sắc, không thấy thương, trong lòng chỉ có dục, không có ưu. Hâm mộ? Ha, ngươi coi ta là tiểu thư khuê các không rành thế sự sao?”
“Thì ra…” Đông Phương Vị Minh không cười nổi nữa, thu lại những biểu cảm dạt dào tình cảm trống rỗng trên mặt, day day thái dương, nghĩ lại lúc trước, khi người này trình bày thương thế với mình đã thực tâm muốn thử rồi.
Đông Phương Vị Minh bị người ta lột sạch lớp vỏ si tình có chút khổ não, không cẩn thận một chút là bị nhìn thấu rồi, nói thẳng thắn như vậy, ngay cả chút cơ hội để mình nói dối cũng không cho, vậy thì trò chơi hư tình giả ý này làm sao có thể chơi tiếp được nữa? Đợi đã…
Đông Phương Vị Minh đột nhiên chau mày nói: “Có điều, lúc trước ngươi bị tập kích, lúc ta chạy đến, thần thái nhu nhược của ngươi lúc đó rõ ràng là đóng kịch. Trước lúc đó, chưa hề đường đột với ngươi lần nào. Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta có ý đồ với ngươi?”
Sắc mặt của Hoắc Cải lập tức vô cùng khó coi, nội tâm y rất mâu thuẫn, lý trí y rất hỗn loạn, tình cảm y rất rối rắm —— Tiểu Minh, ngươi có thể đừng sắc sảo đến thế có được không, đừng có ép gia lật con át chủ bài lên mà, hu hu hu, con át chủ bài này gia thực sự không muốn lật lên, lật lên rồi gia làm sao có thể giả ngu giả ngơ tham ô bảo bối nữa.
“Là huân cầu.” Hoắc Cải trầm mặc một lúc, chỉ còn cách rưng rưng lật bài: “Ngươi tặng huân cầu cho ta, rõ ràng là đang đặt bẫy ta. Mùi hương dung tục như thế, vật phẩm quý giá như vậy, nhất định sẽ gây ra hiểu lầm rất lớn, đến lúc đó, ta cho dù có trăm cái miệng cũng không biện bạch nổi, duyên đoạn tình tan. Mà ngươi không oán không thù tại sao lại muốn phá hoại nhân duyên của ta? Lại liên tưởng đến Việt nhân ca lần trước ngươi hát cho ta nghe, nói ra, đáp án liền rất rõ ràng rồi, ngươi chỉ là nổi hứng thú, muốn thử xem có thể cướp được ta từ tay người khác hay không.”
“Vậy ngươi giả vờ hâm mộ là chắc chắn rằng ta một khi đoạt được rồi liền rất nhanh chán sao? Ngươi không sợ ta thuận nước đẩy thuyển mà ăn ngươi sao?” Đông Phương Vị Minh dụng tâm hiểm ác bị lôi ra dưới ánh mặt trời trần truồng mà chạy, dứt khoát không làm chính nhân quân tử nữa, dùng ánh mắt cái đùi gà này nên gặm từ đâu thì có vẻ thích hợp, đánh giá Hoắc Cải từ trên xuống dưới.
Hoắc Cải thở dài một hơi: “Với tính cách kiêu ngạo của ngươi, có thế nào đi nữa cũng không động tay động chân với người đang bị thương. Mà trong thời gian dưỡng thương, ta tự có cách khiến cho ngươi càng lúc càng thêm ghét ta chán ta.”
“Đáng tiếc trời không chiều lòng ngươi.” Khẩu khí Đông Phương Vị Minh đầy vẻ hạnh tai lạc họa, hứng thú trong mắt càng nồng: “Ngươi đã nhìn thấu ta như vậy, tại sao không nói thẳng, mà lại làm phức tạp đến thế?”
Hoắc Cải ôm mặt, Tiểu Minh, ngươi có thể đừng tò mò nhiều như vậy có được không, bổn cha kế lừa gạt cũng vất vả lắm đó nha.
Hoắc Cải thẳng người, ngồi ngay ngắn, nhìn Đông Phương Vị Minh chăm chú, giọng nghiêm túc: “Đông Phương các chủ, tại hạ muốn kết thúc khóa học, không bao giờ gặp lại nữa, mong được thuận lợi đi khỏi.”
“Không được.” Đông Phương Vị Minh phản xạ có điều kiện từ chối quả quyết.
“Ngươi thấy đấy, đây chính là kết quả rõ ràng.” Hoắc Cải xòe hai tay, bất đắc dĩ cười khổ.
“Ta biết ngươi không phải người dễ dàng từ bỏ, nếu như khiến ngươi cuống lên, nói không chừng sẽ xé bỏ mặt nạ, nói mấy lời vô căn cứ, hủy hoại danh tiếng và tình duyên của ta, cho nên mới án binh bất động. Ta vốn dự định rời khỏi Tú Bị Các liền đi biệt tăm, tránh cho thật xa. Ai ngờ, ngươi lại phái người đánh gãy chân ta, kéo ta về Tú Bị Các, bức ép ở lại. Ngươi nói xem, ta ngoại trừ giả vờ khuất phục còn có cách nào khác?”
“Chuyện huân cầu ta thừa nhận, chân của ngươi có liên quan gì đến ta, lại còn hủy hoại danh tiếng của ngươi? Chẳng lẽ trong mắt ngươi ta là người không từ thủ đoạn, không bằng cầm thú như thế hay sao?” Tú Bị Các chủ bị oan uổng xù lông lên, bản thân rõ ràng chỉ là kẻ hái hoa dạo giữa vạn hoa thân không dính lá, y sao có thể vu khống mình thành một tên lưu manh không chút hàm lượng kỹ thuật như thế chứ!
“Ngươi định lập tức đưa ta về nhà sao?” Hoắc Cải ngẩng lên hỏi.
“Không được.” Đông Phương Vị Minh lại lần nữa phản xạ có điều kiện từ chối quả quyết.
“Không bằng cầm thú.” Hoắc Cải nhấn từng chữ một.
Lần này Đông Phương Vị Minh thực sự tức giận rồi, hắn có thể chịu đựng Hoắc Cải vạch trần mọi âm mưu thủ đoạn của mình không chút khách khí, cũng có thể chịu đựng Hoắc Cải bức ép hắn lộ nguyên hình không chút thương xót, xét từ một loại mức độ nào đó, hắn thậm chí lại thích như vậy, phát hiện trên thế giới này vẫn còn một người như vậy, nhìn thấu bản thân mình, sau đó thản nhiên vạch trần mọi thủ đoạn của hắn, đặt bẫy lại mình. Kỳ phùng địch thủ, hiếm có làm sao, thú vị làm sao.
Nhưng hắn không thể chịu đựng Hoắc Cải đánh giá hắn một cách quá quắt như vậy, giống hệt như… bản thân không xứng được y nhìn thẳng một cái, không xứng có được tình cảm chân thành của y. Lúc nhìn thấy Hoắc Cải bị thương, hắn cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác. Hắn coi đối phương là một đối thủ quan trọng, đối phương lại coi hắn không khác gì cầm thú, tránh còn không kịp. Thử nói xem Đông Phương Vị Minh hắn sao có thể chịu đựng được cơn tức này.
Đông Phương Vị Minh híp mắt lại, con ngươi sẫm lại, sâu xa như hàn đàm (đầm lạnh). Nghiêm túc nói: “Ta nói lại một lần nữa, thương thế của ngươi không liên quan gì đến ta, ta tuy muốn đoạt được ngươi, nhưng vẫn chưa đến mức bỉ ổi như vậy.”
Thấy người trước mặt vô cùng tức giận, Hoắc Cải đang còn lo lắng về an nguy của cúc hoa nhà mình đột nhiên mở cờ trong bụng. Đương nhiên, đấy không phải vì y có sở thích ngược người ta (thật không phải không?), mà là vì, y biết, Đông Phương Vị Minh đối với mình, chỉ sợ đã động chân tình rồi.
Một người có thể yêu thích không rời đối với đồ chơi, nhưng sẽ không phẫn nộ vì nó. Bản thân đối với hắn đã không còn đơn giản là đồ chơi nữa rồi.
Nghĩ mà xem thiếu niên kiêu ngạo biết bao, bị cô nàng Lọ Lem đánh gục, đều sẽ tức giận mà sinh hận, từ hận mà sinh yêu. Từ cổ chí kim đã có biết bao nhiêu ví dụ đầy đủ, rõ ràng, đối diện với hoàng tử phú quý bề ngoài S, nội tâm M, chiến lược tấn công tuyệt nhất chính là nghĩ oan cho hắn, kích hắn giận dữ, bức hiếp hắn. Giày vò đến lúc hắn sung sướng cả xác lẫn hồn, muốn ngừng mà không được thì liền công đức viên mãn rồi.
Cho nên hành động theo cương lĩnh yêu hắn phải bức hiếp hắn, Hoắc Cải không sợ chết mà khiêu khích.
“Bây giờ người ta là dao là thớt, ta là thịt là cá, ngươi nói thế nào thì là thế ấy vậy.” Hoắc Cải nhắm mắt lại, thái độ đúng kiểu ứng phó qua loa có lệ.
“Ngươi không tin ta?” Đông Phương Vị Minh không giận mà ngược lại cười, cười đến mức ôn nhu như nước.
Hoắc Cải tuy rằng bị Đông Phương Vị Minh cười đến mức gai ốc toàn thân dựng đứng, vẫn kiên quyết chuẩn bị tiến hành khiêu khích đến cùng. Hiếm có cơ hội có thể chạm đến chân tâm của Đông Phương Vị Minh, đương nhiên phải nắm lấy thời cơ mà công thành chiếm đất, chỉ cần có thể cắm rễ vào lòng đối phương, còn phải bận tâm nên dùng đường mật tưới hay dùng dao kiếm đâm nữa hay sao?
“Trước kia ngươi nói với ta rằng ‘Chỉ nguyện từ nay về sau trong mắt của đệ, không có ông chủ của Tú Bị Các mà chỉ có Đông Phương Vị Minh.’ Ta đã tin. Kết quả thì sao? Cái chờ đợi ta là hết cạm bẫy này đến cạm bẫy khác. Ngươi cảm thấy ngươi đáng để ta tin tưởng sao?”
“Ngươi oán ta?” Đông Phương Vị Minh bóp lấy cằm của Hoắc Cải, ép y nhìn thẳng mình.
Hoắc Cải mỉm cười, nhãn thần y chân thành, lời nói lại sắc nhọn: “Ta không oán ngươi, ta thương hại ngươi. Ngươi biết không, suýt chút nữa ta đã thực sự coi ngươi là bằng hữu. Ta biết, ngươi không hiếm những bằng hữu như ta, hoặc là nói, người như ngươi căn bản không cần đến bằng hữu.”
Hoắc Cải nhìn Đông Phương Vị Minh, phẫn nộ trong mắt đối phương khiến y hoảng sợ, cắn cắn răng, cuối cùng Hoắc Cải vẫn cứ nói tiếp: “Đông Phương Vị Minh, ta thương hại ngươi. Ta chỉ mong ngươi đến lúc chết, đừng để đến một người khóc thương cho mình cũng không có.”
Lời này xoáy vào tim quá mức, Đông Phương Vị Minh lập tức biến sắc mặt, hàn khí bức người, nhưng lại không nói một lời nào.
Trầm mặc một lúc lâu, Đông Phương Vị Minh cười lạnh, nói: “Ngươi đã coi ta như thế, nếu như ta không làm chút chuyện quá quắt chẳng phải là phụ lòng kỳ vọng của ngươi rồi hay sao? Trước khi vết thương của ngươi lành hẳn, ngươi cứ ngoan ngoãn chờ đợi trong căn phòng này đi, chờ đợi ta đến chăm sóc!”
Các chủ kiêu ngạo buông lời độc địa, phất tay áo đứng dậy, đạp cửa mà ra, đập “rầm” một tiếng trên khung cửa lớn, như thể tuyên chiến.
Xong rồi, kích tướng quá mức rồi… Hoắc Cải ôm tim nơi lúc nãy dao động chú ấn một chút, nước mặt dàn dụa. Giỡn quá mức rồi, không cẩn thận tí ti là khiến hoa bị chơi tàn tạ luôn đó nha, sao mình lại đi đùa giỡn với sự phản nghịch đáng sợ của thiếu niên nhi đồng cơ chứ?
Đây là tạm giữ phi pháp đó đồ khốn, Đông Phương Vị Minh ngươi chỉ là ông chủ của một tướng công quán thôi đó, đừng có khi không diễn trò sở trường bắt nhốt người của Ma giáo giáo chủ chứ. Đại thần ** à, mau mau đến cứu tín đồ đáng thương của ngươi đi, sắp chứng kiến màn kịch cũ rích giam cầm = ngã gục = OOXX diễn ra rồi, ngươi không thể cứ khoanh tay đứng nhìn chứ oa oa oa~
Dù sao cũng đã đạt được thắng lợi hoặc có thể là thất bại đánh dấu mốc, bạn học Hoắc Cải trước nay vẫn luôn nhìn xa trông rộng rất nhanh lại bắt đầu phân tích đánh giá tình hình trước mắt.
Đã biết:
Boss: Đông Phương Vị Minh -> Có khuynh hướng cường hóa, lực công kích tăng mạnh, khả năng tự khống chế giảm mạnh.
Kỹ năng của Boss: Điều giáo, triệu hoán, mị hoặc -> Thuật điều giáo không thiếu đạo cụ, thuật triệu hoán không thiếu tay chân, thuật mị hoặc không thiếu trang bị.
Bối cảnh: Tú Bị Các -> Boss thêm máu thêm trạng thái, bản thân nhân vật chính giảm máu giảm trạng thái. Thời gian đánh Boss kéo dài đến cả ngày.
Trang bị mới của nhân vật chính:
Chân tàn tật một đôi: Độ đáng thương +10, tốc độ di chuyển -80.
Khởi Tư một con: Độ cute +10
Nghi vấn:
Làm thế nào để có thể vừa chống lại được những chiêu thức mạnh mẽ của Boss mà vừa có thể khiến Boss rơi vào biển tình?
Đáp án là gặp thần sát thần gặp phật sát phật… đến lúc đó lại tính tiếp. Cũng may bản thân cái gì cũng không mạnh, nhưng lại rất bền bỉ, không cho ăn vẫn có thể chịu đựng được một tháng, không cho thuốc, vẫn có thể tự mình bình phục, cái gì cũng không cho, cũng có thể trèo tường ra ngoài. Dù sao với trí thông minh mức đó của Đông Phương Vị Minh cũng không thể làm ra những chuyện còn tệ hơn thế nữa, muốn sống sót chắc là không khó.
Hoắc Cải chắp hai tay lại, chân thành nhìn lên trần nhà: Cầu cho có người đến để con đưa tin về nhà, trước khi thương thế lành, tiểu nhân sợ rằng chỉ có thể ở trong hang ổ của Boss mà gây họa cho muôn dân thôi.
Đại thần ** cảm ứng được lời khẩn cầu của tín đồ, rất nhanh liền gửi đến một người truyền tin——
Đại phu bưng nước thuốc đi vào phòng, dùng giọng điệu trầm thấp y như báo tang nói: “Thuốc sắc xong rồi.”
Hai mắt Hoắc Cải sáng bừng, móc ra một mảnh bạc vụn, tràn đầy hi vọng nhìn đại phu: “Đại phu, ta muốn nhờ ngài giúp ta chuyển thư về nhà, có tiện không?”
Vẻ mặt đại phu trầm mặc, lặng lẽ gật đầu.
Hoắc Cải lấy giấy bút ở một bên ra, viết “Xử lý việc riêng, tạm thời không về nhà, đừng mong nhớ.”
Sau khi nói lại địa chỉ, đại phu rất nhiệt tình nhận giấy và bạc, bày tỏ nhất định sẽ gửi đến.
Sau một tuần trà, đại phu an toàn gửi mảnh giấy đến tận tay Đông Phương Vị Minh…
Là đại phu chuyên dụng của Tú Bị Các, người nào đó biểu thị rằng bản thân luôn luôn rất chuyên nghiệp.
[Dưới đây là thời gian giải thích không trong sáng]
“Bắc Bội sơn hữu nhất điểu, tường vu cửu thiên chi thượng, cao vu vân hải chi điên, nhất nhân viết: Thậm cao, tiện chi. Nhất nhân viết: Thậm cao, luy phủ?”
Cái này là do Đản Hoàng tự viết ra, trước tiên giải thích theo ý nghĩa thông dụng trong câu:
Ở nơi xa xôi kia có một con chim, bay rất cao rất cao. Một người nói với chim: Ngươi bay cao thật, thật khiến ta ngưỡng mộ, mong được như vậy. Một người khác nói với chim: Ngươi bay cao thật, có mệt không?
Điều này cũng chính là khi mà tất cả mọi người đều quan tâm đến việc bạn bay rất rất rất cao, chỉ có người thật lòng yêu bạn mới quan tâm bạn bay có mệt hay không.
Bây giờ là thời gian ta chà đạp cổ văn, những câu này của Đản Hoàng viết thực ra có hai nghĩa, các bạn trẻ trong sáng có thể che mặt lui xuống được rồi, các bạn trẻ không trong sáng xin đừng khinh suất tiếp tục không trong sáng theo Đản Hoàng.
“Bắc Bội sơn hữu nhất điểu, tường vu cửu thiên chi thượng, cao vu vân hải chi điên.”
Chú ý từ đồng âm: Bắc Bội sơn = Bối bối sơn (Đừng nói với tôi là bạn không biết bối bối sơn.)
Trên bối bối sơn có một chú chim (Đừng nói với tôi bạn không biết chim còn đại diện cho cái gì.)
Cửu thiên chi thượng là nơi cực lạc, vân hải chi điên cũng chính là đỉnh mây.
Xâu chuỗi lại chính là, trên bối bối sơn có một chú chim, nó đắm mình vào trong nơi cực lạc, đặt mình trên đỉnh mây. Vậy thì chú chim đó đang làm gì, tôi nghĩ mọi người đều hiểu cả rồi.
Cao = High = Sướng.
Một người nói: High làm sao, thật khiến người ta hâm mộ ghen tị oán hận.
Một người nói: High làm sao, ngươi có mệt không.
Cho nên, chân tướng chính là —————— đánh dã chiến 3P.
Tiểu công sung sướng rồi, người thứ nhất rõ ràng là kiêu ngạo thụ, cảm thấy 3P ủy khuất mình, thế nên ghen tỵ. Người thứ ba có lẽ là người hiền thục, thê thụ, cũng có khả năng là cường thụ. Ý bên ngoài câu chữ: Ngươi có mệt không, mệt rồi thì đến lượt ta.
Chân tướng đã được vạch rõ.
PS: Tôi cảm thấy rồi sẽ có một ngày nào đó mình bị giáo viên ngữ văn cầm dao truy sát. Nhớ hồi đầu, mỗi lần phiên dịch cổ văn, giáo viên đều rất thích lấy bài viết của tôi ra giảng giải cho cả lớp nghe… (Che mặt.)
Hoắc Cải dựa vào đầu giường, hạ thấp mi, lòng thầm suy tính: Được, tên này chẳng khác gì mình, kỹ thuật lật lọng hạng nhất. Phản công như vậy thành ra rất hợp ý ta, có điều, giải thích chính là giấu giếm, Tiểu Minh, ngươi cứ tự do mà tưởng tượng đi nhé.
Hoắc Cải khẽ cúi thấp đầu, tóc phất phơ bên gò má, trên khuôn mặt trắng như tuyết hiện ra vẻ mệt mỏi, trông vô cùng ủ rột: “Nguyên nhân ta đóng kịch, sao ngươi lại không biết, cần gì phải hỏi ta?”
Đông Phương Vị Minh tay nắm cằm, quyệt miệng: “Ta không biết. Chợt nghe thấy ngươi có ý với ta, lòng ta tràn đầy vui sướng. Ai ngờ, lại chỉ là một màn kịch.” Đông Phương Vị Minh thở dài một tiếng, vẻ ủy khuất trên mặt chỉ tăng chứ không giảm.
“Ngươi đã muốn bức ta nói rõ, vậy thì ta liền nói thẳng.” Hoắc Cải bùi ngùi thở dài, người này vội vàng muốn bị lừa gạt đây mà, thôi vậy, gai đại phát từ bi cho ngươi bị lừa đến tận cùng.
Hoắc Cải ngẩng lên nhìn Đông Phương Vị Minh, thần sắc xa cách đạm mạc, miệng nói ra những lời rất thẳng thắn: “Ngươi trở nên có hứng thú với ta, liền muốn dụ dỗ ta ăn ở hai lòng, để đùa một phen tận hứng, phải không?”
“Ta đối với ngươi là thật lòng hâm mộ, cần gì nói quá quắt như thế?” Ánh mắt Đông Phương Vị Minh khẽ dao động, lập tức liền khôi phục biểu cảm cả xác lẫn hồn bị bỡn cợt nghiêm trọng.
Hoắc Cải quay đầu nhìn sắc hoàng hôn ngoài cửa sổ, nỗ lực xây dựng khí chất cao nhân rằng bản thân ta đã nhìn thấu hồng trần, giọng mệt mỏi: “Núi Bắc Bội có một con chim, bay liệng trên chín tầng trời, chao trên những đỉnh mây, một người nói: Cao làm sao, ước sao được như vậy. Người khác nói: Cao làm sao, chắc là mệt lắm?”
Hoắc Cải quay đầu lại, nhìn Đông Phương Vị Minh, nhếch một nụ cười mỉm đầy mỉa mai “Yêu nghiệt ngươi còn chưa chịu hiện thân”: “Ta bị thương nằm trên giường, trong mắt ngươi lại chỉ thấy sắc, không thấy thương, trong lòng chỉ có dục, không có ưu. Hâm mộ? Ha, ngươi coi ta là tiểu thư khuê các không rành thế sự sao?”
“Thì ra…” Đông Phương Vị Minh không cười nổi nữa, thu lại những biểu cảm dạt dào tình cảm trống rỗng trên mặt, day day thái dương, nghĩ lại lúc trước, khi người này trình bày thương thế với mình đã thực tâm muốn thử rồi.
Đông Phương Vị Minh bị người ta lột sạch lớp vỏ si tình có chút khổ não, không cẩn thận một chút là bị nhìn thấu rồi, nói thẳng thắn như vậy, ngay cả chút cơ hội để mình nói dối cũng không cho, vậy thì trò chơi hư tình giả ý này làm sao có thể chơi tiếp được nữa? Đợi đã…
Đông Phương Vị Minh đột nhiên chau mày nói: “Có điều, lúc trước ngươi bị tập kích, lúc ta chạy đến, thần thái nhu nhược của ngươi lúc đó rõ ràng là đóng kịch. Trước lúc đó, chưa hề đường đột với ngươi lần nào. Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta có ý đồ với ngươi?”
Sắc mặt của Hoắc Cải lập tức vô cùng khó coi, nội tâm y rất mâu thuẫn, lý trí y rất hỗn loạn, tình cảm y rất rối rắm —— Tiểu Minh, ngươi có thể đừng sắc sảo đến thế có được không, đừng có ép gia lật con át chủ bài lên mà, hu hu hu, con át chủ bài này gia thực sự không muốn lật lên, lật lên rồi gia làm sao có thể giả ngu giả ngơ tham ô bảo bối nữa.
“Là huân cầu.” Hoắc Cải trầm mặc một lúc, chỉ còn cách rưng rưng lật bài: “Ngươi tặng huân cầu cho ta, rõ ràng là đang đặt bẫy ta. Mùi hương dung tục như thế, vật phẩm quý giá như vậy, nhất định sẽ gây ra hiểu lầm rất lớn, đến lúc đó, ta cho dù có trăm cái miệng cũng không biện bạch nổi, duyên đoạn tình tan. Mà ngươi không oán không thù tại sao lại muốn phá hoại nhân duyên của ta? Lại liên tưởng đến Việt nhân ca lần trước ngươi hát cho ta nghe, nói ra, đáp án liền rất rõ ràng rồi, ngươi chỉ là nổi hứng thú, muốn thử xem có thể cướp được ta từ tay người khác hay không.”
“Vậy ngươi giả vờ hâm mộ là chắc chắn rằng ta một khi đoạt được rồi liền rất nhanh chán sao? Ngươi không sợ ta thuận nước đẩy thuyển mà ăn ngươi sao?” Đông Phương Vị Minh dụng tâm hiểm ác bị lôi ra dưới ánh mặt trời trần truồng mà chạy, dứt khoát không làm chính nhân quân tử nữa, dùng ánh mắt cái đùi gà này nên gặm từ đâu thì có vẻ thích hợp, đánh giá Hoắc Cải từ trên xuống dưới.
Hoắc Cải thở dài một hơi: “Với tính cách kiêu ngạo của ngươi, có thế nào đi nữa cũng không động tay động chân với người đang bị thương. Mà trong thời gian dưỡng thương, ta tự có cách khiến cho ngươi càng lúc càng thêm ghét ta chán ta.”
“Đáng tiếc trời không chiều lòng ngươi.” Khẩu khí Đông Phương Vị Minh đầy vẻ hạnh tai lạc họa, hứng thú trong mắt càng nồng: “Ngươi đã nhìn thấu ta như vậy, tại sao không nói thẳng, mà lại làm phức tạp đến thế?”
Hoắc Cải ôm mặt, Tiểu Minh, ngươi có thể đừng tò mò nhiều như vậy có được không, bổn cha kế lừa gạt cũng vất vả lắm đó nha.
Hoắc Cải thẳng người, ngồi ngay ngắn, nhìn Đông Phương Vị Minh chăm chú, giọng nghiêm túc: “Đông Phương các chủ, tại hạ muốn kết thúc khóa học, không bao giờ gặp lại nữa, mong được thuận lợi đi khỏi.”
“Không được.” Đông Phương Vị Minh phản xạ có điều kiện từ chối quả quyết.
“Ngươi thấy đấy, đây chính là kết quả rõ ràng.” Hoắc Cải xòe hai tay, bất đắc dĩ cười khổ.
“Ta biết ngươi không phải người dễ dàng từ bỏ, nếu như khiến ngươi cuống lên, nói không chừng sẽ xé bỏ mặt nạ, nói mấy lời vô căn cứ, hủy hoại danh tiếng và tình duyên của ta, cho nên mới án binh bất động. Ta vốn dự định rời khỏi Tú Bị Các liền đi biệt tăm, tránh cho thật xa. Ai ngờ, ngươi lại phái người đánh gãy chân ta, kéo ta về Tú Bị Các, bức ép ở lại. Ngươi nói xem, ta ngoại trừ giả vờ khuất phục còn có cách nào khác?”
“Chuyện huân cầu ta thừa nhận, chân của ngươi có liên quan gì đến ta, lại còn hủy hoại danh tiếng của ngươi? Chẳng lẽ trong mắt ngươi ta là người không từ thủ đoạn, không bằng cầm thú như thế hay sao?” Tú Bị Các chủ bị oan uổng xù lông lên, bản thân rõ ràng chỉ là kẻ hái hoa dạo giữa vạn hoa thân không dính lá, y sao có thể vu khống mình thành một tên lưu manh không chút hàm lượng kỹ thuật như thế chứ!
“Ngươi định lập tức đưa ta về nhà sao?” Hoắc Cải ngẩng lên hỏi.
“Không được.” Đông Phương Vị Minh lại lần nữa phản xạ có điều kiện từ chối quả quyết.
“Không bằng cầm thú.” Hoắc Cải nhấn từng chữ một.
Lần này Đông Phương Vị Minh thực sự tức giận rồi, hắn có thể chịu đựng Hoắc Cải vạch trần mọi âm mưu thủ đoạn của mình không chút khách khí, cũng có thể chịu đựng Hoắc Cải bức ép hắn lộ nguyên hình không chút thương xót, xét từ một loại mức độ nào đó, hắn thậm chí lại thích như vậy, phát hiện trên thế giới này vẫn còn một người như vậy, nhìn thấu bản thân mình, sau đó thản nhiên vạch trần mọi thủ đoạn của hắn, đặt bẫy lại mình. Kỳ phùng địch thủ, hiếm có làm sao, thú vị làm sao.
Nhưng hắn không thể chịu đựng Hoắc Cải đánh giá hắn một cách quá quắt như vậy, giống hệt như… bản thân không xứng được y nhìn thẳng một cái, không xứng có được tình cảm chân thành của y. Lúc nhìn thấy Hoắc Cải bị thương, hắn cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác. Hắn coi đối phương là một đối thủ quan trọng, đối phương lại coi hắn không khác gì cầm thú, tránh còn không kịp. Thử nói xem Đông Phương Vị Minh hắn sao có thể chịu đựng được cơn tức này.
Đông Phương Vị Minh híp mắt lại, con ngươi sẫm lại, sâu xa như hàn đàm (đầm lạnh). Nghiêm túc nói: “Ta nói lại một lần nữa, thương thế của ngươi không liên quan gì đến ta, ta tuy muốn đoạt được ngươi, nhưng vẫn chưa đến mức bỉ ổi như vậy.”
Thấy người trước mặt vô cùng tức giận, Hoắc Cải đang còn lo lắng về an nguy của cúc hoa nhà mình đột nhiên mở cờ trong bụng. Đương nhiên, đấy không phải vì y có sở thích ngược người ta (thật không phải không?), mà là vì, y biết, Đông Phương Vị Minh đối với mình, chỉ sợ đã động chân tình rồi.
Một người có thể yêu thích không rời đối với đồ chơi, nhưng sẽ không phẫn nộ vì nó. Bản thân đối với hắn đã không còn đơn giản là đồ chơi nữa rồi.
Nghĩ mà xem thiếu niên kiêu ngạo biết bao, bị cô nàng Lọ Lem đánh gục, đều sẽ tức giận mà sinh hận, từ hận mà sinh yêu. Từ cổ chí kim đã có biết bao nhiêu ví dụ đầy đủ, rõ ràng, đối diện với hoàng tử phú quý bề ngoài S, nội tâm M, chiến lược tấn công tuyệt nhất chính là nghĩ oan cho hắn, kích hắn giận dữ, bức hiếp hắn. Giày vò đến lúc hắn sung sướng cả xác lẫn hồn, muốn ngừng mà không được thì liền công đức viên mãn rồi.
Cho nên hành động theo cương lĩnh yêu hắn phải bức hiếp hắn, Hoắc Cải không sợ chết mà khiêu khích.
“Bây giờ người ta là dao là thớt, ta là thịt là cá, ngươi nói thế nào thì là thế ấy vậy.” Hoắc Cải nhắm mắt lại, thái độ đúng kiểu ứng phó qua loa có lệ.
“Ngươi không tin ta?” Đông Phương Vị Minh không giận mà ngược lại cười, cười đến mức ôn nhu như nước.
Hoắc Cải tuy rằng bị Đông Phương Vị Minh cười đến mức gai ốc toàn thân dựng đứng, vẫn kiên quyết chuẩn bị tiến hành khiêu khích đến cùng. Hiếm có cơ hội có thể chạm đến chân tâm của Đông Phương Vị Minh, đương nhiên phải nắm lấy thời cơ mà công thành chiếm đất, chỉ cần có thể cắm rễ vào lòng đối phương, còn phải bận tâm nên dùng đường mật tưới hay dùng dao kiếm đâm nữa hay sao?
“Trước kia ngươi nói với ta rằng ‘Chỉ nguyện từ nay về sau trong mắt của đệ, không có ông chủ của Tú Bị Các mà chỉ có Đông Phương Vị Minh.’ Ta đã tin. Kết quả thì sao? Cái chờ đợi ta là hết cạm bẫy này đến cạm bẫy khác. Ngươi cảm thấy ngươi đáng để ta tin tưởng sao?”
“Ngươi oán ta?” Đông Phương Vị Minh bóp lấy cằm của Hoắc Cải, ép y nhìn thẳng mình.
Hoắc Cải mỉm cười, nhãn thần y chân thành, lời nói lại sắc nhọn: “Ta không oán ngươi, ta thương hại ngươi. Ngươi biết không, suýt chút nữa ta đã thực sự coi ngươi là bằng hữu. Ta biết, ngươi không hiếm những bằng hữu như ta, hoặc là nói, người như ngươi căn bản không cần đến bằng hữu.”
Hoắc Cải nhìn Đông Phương Vị Minh, phẫn nộ trong mắt đối phương khiến y hoảng sợ, cắn cắn răng, cuối cùng Hoắc Cải vẫn cứ nói tiếp: “Đông Phương Vị Minh, ta thương hại ngươi. Ta chỉ mong ngươi đến lúc chết, đừng để đến một người khóc thương cho mình cũng không có.”
Lời này xoáy vào tim quá mức, Đông Phương Vị Minh lập tức biến sắc mặt, hàn khí bức người, nhưng lại không nói một lời nào.
Trầm mặc một lúc lâu, Đông Phương Vị Minh cười lạnh, nói: “Ngươi đã coi ta như thế, nếu như ta không làm chút chuyện quá quắt chẳng phải là phụ lòng kỳ vọng của ngươi rồi hay sao? Trước khi vết thương của ngươi lành hẳn, ngươi cứ ngoan ngoãn chờ đợi trong căn phòng này đi, chờ đợi ta đến chăm sóc!”
Các chủ kiêu ngạo buông lời độc địa, phất tay áo đứng dậy, đạp cửa mà ra, đập “rầm” một tiếng trên khung cửa lớn, như thể tuyên chiến.
Xong rồi, kích tướng quá mức rồi… Hoắc Cải ôm tim nơi lúc nãy dao động chú ấn một chút, nước mặt dàn dụa. Giỡn quá mức rồi, không cẩn thận tí ti là khiến hoa bị chơi tàn tạ luôn đó nha, sao mình lại đi đùa giỡn với sự phản nghịch đáng sợ của thiếu niên nhi đồng cơ chứ?
Đây là tạm giữ phi pháp đó đồ khốn, Đông Phương Vị Minh ngươi chỉ là ông chủ của một tướng công quán thôi đó, đừng có khi không diễn trò sở trường bắt nhốt người của Ma giáo giáo chủ chứ. Đại thần ** à, mau mau đến cứu tín đồ đáng thương của ngươi đi, sắp chứng kiến màn kịch cũ rích giam cầm = ngã gục = OOXX diễn ra rồi, ngươi không thể cứ khoanh tay đứng nhìn chứ oa oa oa~
Dù sao cũng đã đạt được thắng lợi hoặc có thể là thất bại đánh dấu mốc, bạn học Hoắc Cải trước nay vẫn luôn nhìn xa trông rộng rất nhanh lại bắt đầu phân tích đánh giá tình hình trước mắt.
Đã biết:
Boss: Đông Phương Vị Minh -> Có khuynh hướng cường hóa, lực công kích tăng mạnh, khả năng tự khống chế giảm mạnh.
Kỹ năng của Boss: Điều giáo, triệu hoán, mị hoặc -> Thuật điều giáo không thiếu đạo cụ, thuật triệu hoán không thiếu tay chân, thuật mị hoặc không thiếu trang bị.
Bối cảnh: Tú Bị Các -> Boss thêm máu thêm trạng thái, bản thân nhân vật chính giảm máu giảm trạng thái. Thời gian đánh Boss kéo dài đến cả ngày.
Trang bị mới của nhân vật chính:
Chân tàn tật một đôi: Độ đáng thương +10, tốc độ di chuyển -80.
Khởi Tư một con: Độ cute +10
Nghi vấn:
Làm thế nào để có thể vừa chống lại được những chiêu thức mạnh mẽ của Boss mà vừa có thể khiến Boss rơi vào biển tình?
Đáp án là gặp thần sát thần gặp phật sát phật… đến lúc đó lại tính tiếp. Cũng may bản thân cái gì cũng không mạnh, nhưng lại rất bền bỉ, không cho ăn vẫn có thể chịu đựng được một tháng, không cho thuốc, vẫn có thể tự mình bình phục, cái gì cũng không cho, cũng có thể trèo tường ra ngoài. Dù sao với trí thông minh mức đó của Đông Phương Vị Minh cũng không thể làm ra những chuyện còn tệ hơn thế nữa, muốn sống sót chắc là không khó.
Hoắc Cải chắp hai tay lại, chân thành nhìn lên trần nhà: Cầu cho có người đến để con đưa tin về nhà, trước khi thương thế lành, tiểu nhân sợ rằng chỉ có thể ở trong hang ổ của Boss mà gây họa cho muôn dân thôi.
Đại thần ** cảm ứng được lời khẩn cầu của tín đồ, rất nhanh liền gửi đến một người truyền tin——
Đại phu bưng nước thuốc đi vào phòng, dùng giọng điệu trầm thấp y như báo tang nói: “Thuốc sắc xong rồi.”
Hai mắt Hoắc Cải sáng bừng, móc ra một mảnh bạc vụn, tràn đầy hi vọng nhìn đại phu: “Đại phu, ta muốn nhờ ngài giúp ta chuyển thư về nhà, có tiện không?”
Vẻ mặt đại phu trầm mặc, lặng lẽ gật đầu.
Hoắc Cải lấy giấy bút ở một bên ra, viết “Xử lý việc riêng, tạm thời không về nhà, đừng mong nhớ.”
Sau khi nói lại địa chỉ, đại phu rất nhiệt tình nhận giấy và bạc, bày tỏ nhất định sẽ gửi đến.
Sau một tuần trà, đại phu an toàn gửi mảnh giấy đến tận tay Đông Phương Vị Minh…
Là đại phu chuyên dụng của Tú Bị Các, người nào đó biểu thị rằng bản thân luôn luôn rất chuyên nghiệp.
[Dưới đây là thời gian giải thích không trong sáng]
“Bắc Bội sơn hữu nhất điểu, tường vu cửu thiên chi thượng, cao vu vân hải chi điên, nhất nhân viết: Thậm cao, tiện chi. Nhất nhân viết: Thậm cao, luy phủ?”
Cái này là do Đản Hoàng tự viết ra, trước tiên giải thích theo ý nghĩa thông dụng trong câu:
Ở nơi xa xôi kia có một con chim, bay rất cao rất cao. Một người nói với chim: Ngươi bay cao thật, thật khiến ta ngưỡng mộ, mong được như vậy. Một người khác nói với chim: Ngươi bay cao thật, có mệt không?
Điều này cũng chính là khi mà tất cả mọi người đều quan tâm đến việc bạn bay rất rất rất cao, chỉ có người thật lòng yêu bạn mới quan tâm bạn bay có mệt hay không.
Bây giờ là thời gian ta chà đạp cổ văn, những câu này của Đản Hoàng viết thực ra có hai nghĩa, các bạn trẻ trong sáng có thể che mặt lui xuống được rồi, các bạn trẻ không trong sáng xin đừng khinh suất tiếp tục không trong sáng theo Đản Hoàng.
“Bắc Bội sơn hữu nhất điểu, tường vu cửu thiên chi thượng, cao vu vân hải chi điên.”
Chú ý từ đồng âm: Bắc Bội sơn = Bối bối sơn (Đừng nói với tôi là bạn không biết bối bối sơn.)
Trên bối bối sơn có một chú chim (Đừng nói với tôi bạn không biết chim còn đại diện cho cái gì.)
Cửu thiên chi thượng là nơi cực lạc, vân hải chi điên cũng chính là đỉnh mây.
Xâu chuỗi lại chính là, trên bối bối sơn có một chú chim, nó đắm mình vào trong nơi cực lạc, đặt mình trên đỉnh mây. Vậy thì chú chim đó đang làm gì, tôi nghĩ mọi người đều hiểu cả rồi.
Cao = High = Sướng.
Một người nói: High làm sao, thật khiến người ta hâm mộ ghen tị oán hận.
Một người nói: High làm sao, ngươi có mệt không.
Cho nên, chân tướng chính là —————— đánh dã chiến 3P.
Tiểu công sung sướng rồi, người thứ nhất rõ ràng là kiêu ngạo thụ, cảm thấy 3P ủy khuất mình, thế nên ghen tỵ. Người thứ ba có lẽ là người hiền thục, thê thụ, cũng có khả năng là cường thụ. Ý bên ngoài câu chữ: Ngươi có mệt không, mệt rồi thì đến lượt ta.
Chân tướng đã được vạch rõ.
PS: Tôi cảm thấy rồi sẽ có một ngày nào đó mình bị giáo viên ngữ văn cầm dao truy sát. Nhớ hồi đầu, mỗi lần phiên dịch cổ văn, giáo viên đều rất thích lấy bài viết của tôi ra giảng giải cho cả lớp nghe… (Che mặt.)
Tác giả :
Nê Đản Hoàng