Quỷ Sai Bút Ký
Chương 10: Thiên giới thái tử
Sau ngày hôm đó, Bạch Phi Phi trở về nghỉ ngơi.
Y mộng một giấc mộng.
Trong mộng, y cả người mặc bạch y rộng rãi, ngồi trước bàn. Biện Thành Vương ngồi đối diện, cùng Chuyển Luân Vương vui cười đùa giỡn nhưng đều là bộ dáng hài tử. Có người sau lưng đưa tay ôm lấy y, dán vào lỗ tai y gọi: “Đại ca, đại ca…”
Ngữ khí ôn nhu tận xương, đầy ắp thâm tình, âm thanh thức tỉnh đáy lòng mềm mại nhất của y.
Y ở trong mộng quay đầu lại, muốn nhìn một chút người này là ai? Nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ gương mặt đó.
Y càng nôn nóng, mặt người nọ càng mơ hồ.
“A a a ~~~” y la lên một tiếng, mồ hôi lạnh đầm đìa mà tỉnh lại.
Trong phòng không có một bóng người. Chỉ có một mảnh hắc ám.
Ngày thứ hai
Bạch Phi Phi mang mặt nạ quỷ sai, đến Phong Đô thành thường trực.
Ở cửa thành gặp gỡ Ngưu Đầu Mã Diện, hai người vừa thấy hắn, vội lại gần hỏi han tình huống ngày đó.
Bạch Phi Phi hàm hồ mà giải thích một hồi.
Mã Diện nói, “Gần nhất địa phủ xảy ra nhiều chuyện, huynh đệ ngươi phải cẩn thận.”
Bạch Phi Phi nghi hoặc nói, “Chẳng lẽ là sự tình của Biện Thành Vương?”
Ngưu Đầu gật đầu, “Đúng vậy. Uổng Tử Thành có một oan hồn trốn đến nhân gian, làm cho nhân gian đại loạn, Biện Thành Vương đã tự mình đi tróc nã. Việc này thiên thượng cũng đã biết được, không chừng muốn phái người xuống dưới truy cứu trách nhiệm.”
“Mã huynh có biết, loại oan hồn nào lợi hại như thế?”
Ngưu Đầu Mã Diện lắc đầu.
Ba người rỗi rãi bàn chuyện một phen, Bạch Phi Phi liền đi vào đại điện.
Diêm La Vương đang ngồi ngay thẳng, thấy hắn tới liền nói:
“Hôm nay không có đại sự gì, chờ lát nữa Thiên Đình phái người tới điều tra tình huống, ngươi cũng cùng đi.”
Bạch Phi Phi gật đầu một cái, lấy mặt nạ xuống thu vào trong ngực.
Diêm La Vương lại nói, “Ngươi có nghe nói chuyện của Biện Thành Vương?”
“Có nghe qua một chút, ty chức không dám nhiều lời dư thừa.”
“Oan hồn kia không phải người bình thường, mà chính là Long Cung Thái tử điện hạ.”
“Cái gì?” Bạch Phi Phi kinh hãi. Rồng là trời sinh tiên thể, đã sớm thoát khỏi tam giới, chính là dù rời khỏi bản thể, hỗn nguyên sẽ tự trọng sinh từ thiên địa.
Tại sao lại xuất hiện ở địa phủ?
“Cụ thể không rõ.”
Hai người đang nói chuyện, liền nghe bên ngoài một trận tiên nhạc tung bay, tường vân ngũ sắc chiếu sáng bầu trời địa phủ.
Hương phiêu tứ dật, lạc anh rực rỡ (1), một vị thần tiên công tử đầu đội kim quan, mặc bạch sắc cẩm y, dừng ở trên mặt đất.
(1) Hương phiêu tứ dật, lạc anh rực rỡ: mùi thơm khắp nơi, hoa rơi rực rỡ.
Người này mặt như quan ngọc, toàn thân đều tản ra một cổ thái dương quang huy, giờ phút này chính liếc mắt đưa tình mà nhìn chăm chú vào Diêm La Vương, mỉm cười nói:“Diêm La Vương hữu lễ, đã lâu không gặp.”
Diêm La Vương dẫn Bạch Phi Phi ra cửa, nhấc tay khom lưng hành lễ, nghiêm chỉnh mà trả lời:
“Cung nghênh Thiên Đế thái tử điện hạ.”
Y mộng một giấc mộng.
Trong mộng, y cả người mặc bạch y rộng rãi, ngồi trước bàn. Biện Thành Vương ngồi đối diện, cùng Chuyển Luân Vương vui cười đùa giỡn nhưng đều là bộ dáng hài tử. Có người sau lưng đưa tay ôm lấy y, dán vào lỗ tai y gọi: “Đại ca, đại ca…”
Ngữ khí ôn nhu tận xương, đầy ắp thâm tình, âm thanh thức tỉnh đáy lòng mềm mại nhất của y.
Y ở trong mộng quay đầu lại, muốn nhìn một chút người này là ai? Nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ gương mặt đó.
Y càng nôn nóng, mặt người nọ càng mơ hồ.
“A a a ~~~” y la lên một tiếng, mồ hôi lạnh đầm đìa mà tỉnh lại.
Trong phòng không có một bóng người. Chỉ có một mảnh hắc ám.
Ngày thứ hai
Bạch Phi Phi mang mặt nạ quỷ sai, đến Phong Đô thành thường trực.
Ở cửa thành gặp gỡ Ngưu Đầu Mã Diện, hai người vừa thấy hắn, vội lại gần hỏi han tình huống ngày đó.
Bạch Phi Phi hàm hồ mà giải thích một hồi.
Mã Diện nói, “Gần nhất địa phủ xảy ra nhiều chuyện, huynh đệ ngươi phải cẩn thận.”
Bạch Phi Phi nghi hoặc nói, “Chẳng lẽ là sự tình của Biện Thành Vương?”
Ngưu Đầu gật đầu, “Đúng vậy. Uổng Tử Thành có một oan hồn trốn đến nhân gian, làm cho nhân gian đại loạn, Biện Thành Vương đã tự mình đi tróc nã. Việc này thiên thượng cũng đã biết được, không chừng muốn phái người xuống dưới truy cứu trách nhiệm.”
“Mã huynh có biết, loại oan hồn nào lợi hại như thế?”
Ngưu Đầu Mã Diện lắc đầu.
Ba người rỗi rãi bàn chuyện một phen, Bạch Phi Phi liền đi vào đại điện.
Diêm La Vương đang ngồi ngay thẳng, thấy hắn tới liền nói:
“Hôm nay không có đại sự gì, chờ lát nữa Thiên Đình phái người tới điều tra tình huống, ngươi cũng cùng đi.”
Bạch Phi Phi gật đầu một cái, lấy mặt nạ xuống thu vào trong ngực.
Diêm La Vương lại nói, “Ngươi có nghe nói chuyện của Biện Thành Vương?”
“Có nghe qua một chút, ty chức không dám nhiều lời dư thừa.”
“Oan hồn kia không phải người bình thường, mà chính là Long Cung Thái tử điện hạ.”
“Cái gì?” Bạch Phi Phi kinh hãi. Rồng là trời sinh tiên thể, đã sớm thoát khỏi tam giới, chính là dù rời khỏi bản thể, hỗn nguyên sẽ tự trọng sinh từ thiên địa.
Tại sao lại xuất hiện ở địa phủ?
“Cụ thể không rõ.”
Hai người đang nói chuyện, liền nghe bên ngoài một trận tiên nhạc tung bay, tường vân ngũ sắc chiếu sáng bầu trời địa phủ.
Hương phiêu tứ dật, lạc anh rực rỡ (1), một vị thần tiên công tử đầu đội kim quan, mặc bạch sắc cẩm y, dừng ở trên mặt đất.
(1) Hương phiêu tứ dật, lạc anh rực rỡ: mùi thơm khắp nơi, hoa rơi rực rỡ.
Người này mặt như quan ngọc, toàn thân đều tản ra một cổ thái dương quang huy, giờ phút này chính liếc mắt đưa tình mà nhìn chăm chú vào Diêm La Vương, mỉm cười nói:“Diêm La Vương hữu lễ, đã lâu không gặp.”
Diêm La Vương dẫn Bạch Phi Phi ra cửa, nhấc tay khom lưng hành lễ, nghiêm chỉnh mà trả lời:
“Cung nghênh Thiên Đế thái tử điện hạ.”
Tác giả :
Thượng Quan Hiểu Tinh