Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 156 Quang minh chính đại ôm nàng.
Đạo thánh chỉ nhìn như bất ngờ lại có vẻ hợp tình hợp lý này nhất định sẽ nhấc lên một đợt sóng to gió lớn.
Thái thị phảng phất như không còn sức lực, choáng váng dựa lên người Tạ Nhiễm. Giờ khắc này, rốt cuộc bà đã ý thức được suy nghĩ và hành vi của mình trước kia mười phần sai trái.
Vì ngay từ đầu bà đã đi sai đường, cảm thấy dù Tạ Khuynh ở trong cung hai năm, được Bệ hạ sủng ái thì bất quá cũng chỉ là một dã nha đầu lớn lên ở biên quan, có cha sinh không có mẹ dạy, tất cả những lễ nghi khí độ nàng ta biểu hiện trong cung đều là vỏ bọc. Vì lẽ đó Thái thị cho rằng Bệ hạ có thích cũng là thích cái vỏ bọc đó của Tạ Khuynh, chỉ là giả, đợi đến khi hắn biết được khuôn mặt thật của Tạ Khuynh sẽ không thích nàng nữa.
Thái thị đinh ninh người Bệ hạ thích là cái diện mạo giả do một tay Khương ma ma thiết kế ra, lạn không ngờ đến khả năng ngay từ đầu Bệ hạ vốn dĩ đã thích Tạ Khuynh.
Nhưng lúc đó, Thái thị mãn tâm mãn nhãn chỉ thấy nữ nhi mình.
Bà nghĩ nếu Bệ hạ đã biết người tiến cung là Tạ Khuynh mà vẫn không trách tội, vậy chẳng phải có nghĩa là Nhiễm nhi không cần trốn ở biên quan nữa sao.
Lúc đó bà nên nghĩ tới, nếu Bệ hạ sớm biết người trong cung là Tạ Khuynh, vậy tất cả những sủng ái trước nay khẳng định đều dành cho nàng.
Con người đôi lúc sẽ ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn những thứ mình muốn thấy, những chỗ rõ ràng rất quan trọng lại cho rằng không liên quan tới mình rồi bỏ qua.
Nếu ngay từ đầu Thái thị có thể nghĩ tới điểm này, bà sẽ không làm ra nhiều việc sai lầm lại không có hiệu quả như thế.
Bất quá chỉ là một thứ nữ, không có bối cảnh, không có nhân mạch, cử chỉ thô lỗ, dù có người thích cũng chỉ là nhất thời. Thế gia kinh thành ai cũng tinh hơn quỷ, điều phải cân nhắc đầu tiên lúc cưới vợ gả chồng là dòng dõi quyền lợi, thích hay yêu gì đó, đặt trước ích lợi gia tộc hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Con cháu thế gia còn như thế, huống chi là nhất quốc chi quân.
Quân vương càng phải cân nhắc nhiều hơn, phải khống chế các đại gia tộc, phải được trợ lực từ nhiều phương. Giống như Tiền Thái tử vậy, vì để bản thân có thêm chút thế lực, hắn nạp hết người này tới người khác làm trắc phi, vị trí chính phi vẫn trước sau như một để trống chờ Tạ Nhiễm. Vì cái gì? Bởi vì lợi ích mà Tạ gia mang lại cho Thái tử quá lớn, chỉ có để Tạ Nhiễm làm Thái tử phi thì Tiền Thái tử mới có thể danh chính ngôn thuận mà lợi dụng Tạ Viễn Thần, lợi dụng Thái Quận vương phủ.
Thái thị đánh đồng đương kim Bệ hạ và Tiền Thái tử, cho rằng người ở vị trí cao sẽ càng khao khát giữ chặt quyền lực trong tay, luôn đòi hỏi phải nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Sao hắn có thể vì một Tạ Khuynh không có bối cảnh mà từ bỏ những gì mình đang sở hữu?
Nhưng đương kim Bệ hạ từ bỏ.
Hắn thích Tạ Khuynh, thích con người nàng, không có bất cứ liên quan gì tới bối cảnh nhân mạch và xuất thân của nàng.
Thái thị không khỏi tự giễu cười một tiếng, nếu bà nghĩ tới đạo lý này sớm một chút, bà sẽ không mắc phải những sai lầm này.
Bà cho rằng Tạ Khuynh không nơi nương tựa, không ai trợ giúp, không ai thương yêu, cho dù có Tạ Viễn Thần thì sao, nhiều năm như vậy toàn bộ Tạ gia ai không phải nhìn sắc mặt bà mà sống? Cả mẹ chồng Tào thị cũng không dám nói lớn tiếng với bà, Tạ Viễn Thần có thể ở nhà được mấy ngày, có thể quản được bao nhiêu chuyện của Tạ Khuynh?
Bây giờ hay rồi, bà đã tự chặt đứt đường lui của mình.
Sở dĩ hôm nay Bệ hạ vội vàng phái Vạn công công tới truyền chỉ, sợ là đã sớm biết giao dịch giữa bà và Hàn Quận thái phi.
Thái thị muốn giải thích rằng bà đã hối hận rồi, hôm qua bà đã tới Hàn gia hủy hôn, nhưng Hàn gia không đồng ý thì bà biết làm sao? Bà đã lấy một lượng lớn ngân phiếu đưa cho Tạ Khuynh để nàng chạy trốn...
Nhưng bây giờ nói ra thì có ích lợi gì?
Bà muốn lặng lẽ gả Tạ Khuynh cho một thằng ngốc trên tay dính mạng người, muốn hủy cuộc đời Tạ Khuynh là sự thật.
"Nương, ngài sao vậy?"
Tạ Nhiễm vịn Thái thị như đang kiệt sức.
Trong trí nhớ của Tạ Nhiễm, mẫu thân chưa bao giờ như vậy, xưa nay bà mạnh mẽ tự tin, giống như không chuyện gì là đại sự trong mắt bà, chỉ cần có bà ở đây thì mọi thứ đều có cách giải quyết.
Nhưng hôm nay mẫu thân làm sao vậy?
Tạ Khuynh ở trong cung hai năm, lưỡng tình tương duyệt với Bệ hạ. Mặc dù bất ngờ lập Hậu có chút đột ngột nhưng cũng không khó tiếp nhận, sao mẫu thân lại phản ứng lớn như thế?
Thái thị nhíu chặt lông mày tựa lên người Tạ Nhiễm, nhắm hai mắt lại chờ đợi vận mệnh tuyên án.
Còn Hàn Quận thái phi bên kia cũng choáng váng, bà ngây người nới lỏng cánh tay đang ấn nhi tử quỳ xuống. Hắn liền có xu hướng muốn đứng dậy, như một hài đồng bảy tám tuổi không hiểu chuyện. Hàn Quận thái phi còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì, nhi tử ở bên cạnh lại bắt đầu làm ầm ĩ, bà tát một bạt tay vào mặt hắn, trách mắng:
"Câm miệng. Còn động đậy nữa thì không có cơm ăn."
Hàn Thiên Bảo không biết vì sao phải quỳ, nhưng hắn sợ không có cơm ăn, thế là ngoan ngoãn.
Hàn Quận thái phi trấn an nhi tử xong mới có tâm tư nhìn về phía Thái thị.
Với dáng vẻ đó của Thái thị, giống như ngay cả bà ta cũng không biết Bệ hạ đột nhiên muốn lập Hậu.
Bây giờ đương nhiên Hàn Quận thái phi không dám đoạt Tạ Khuynh về phủ nữa, một Tạ gia đã khó ứng phó, bất quá nghĩ Tạ Khuynh là con thứ, Tạ Viễn Thần lại không có trong kinh, muốn mang người về phủ gạo nấu thành cơm, hiện tại tuyệt đối không thể.
Điều bà lo lắng nhất bây giờ là Bệ hạ trách tội, mà cũng không sao, đến lúc đó mang hết thảy tội lỗi đổ lên đầu Thái thị là được. Bà bị Thái thị lừa mới đến Tạ gia cầu hôn.
Đúng, chính là như vậy.
Chỉ trong chốc lát Hàn Quận thái phi đã nghĩ ra đối sách.
Tạ Khuynh tiếp nhận thánh chỉ xong thì đứng dậy, Vạn công công cùng mấy vị quan soạn lục của Lễ bộ sôi nổi quỳ xuống hành lễ với Tạ Khuynh. Tuy rằng chỉ là thánh chỉ tuyên cáo, chưa chính thức sắc phong trong đại điển nhưng Tạ Khuynh làm hậu đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Đối với nội quan trong cung như bọn họ mà nói, nàng đã là chủ tử.
Sau khi cho Vạn công công đứng dậy, Tạ Khuynh nhìn về phía Đại Lý tự Thiếu khanh Phù Diên Đông, hỏi:
"Phù đại nhân, vì sao hôm nay Đại Lý tự lại phái người tới?"
Phù Diên Đông mặc quan phục, chắp tay hành lễ với Tạ khuynh rồi trả lời:
"Đương nhiên là tới vì công vụ, có một bản án cũ cần bắt người về điều tra."
Tạ Khuynh không hiểu:
"Bản án cũ?"
Phù Diên Đông gật đầu sau đó quay đầu hạ lệnh với bộ khoái Đại Lý tự:
"Người đâu, mang Hàn Quận thái phi và Hàn Thiên Bảo về Đại Lý tự."
Hàn Quận thái phi như bị sét đánh, không thể ngờ được người Đại Lý tự muốn bắt lại là bà, vội vàng giải thích:
"Không phải! Bắt hai mẹ con ta làm cái gì? Chúng ta bị Tướng quân phu nhân lừa gạt mới có gan trời tới Tạ gia cầu hôn Hoàng hậu nương nương tương lai. Là bà ta ghen ghét Hoàng hậu nương nương tương lai, muốn hại ngài ấy, ta cũng là bị lợi dụng! Ta thề trước đó ta không hề biết Tạ đại cô nương là Hoàng hậu tương lai. Chẳng lẽ chỉ vì ta tới nhắc chuyện hôn sự mà Bệ hạ lại muốn bắt ta sao?"
Lời của Hàn Quận thái phi làm Thái thị giận dữ xanh mặt:
"Ta lừa ngươi lúc nào? Ta ghen ghét lúc nào... Ngươi đừng có ăn đằng sóng nói đằng gió."
Từ nhỏ Thái thị đã là đóa hoa được trồng trong nhà kính, bà là con gái út, được phụ mẫu nuông chiều lớn lên, cả đời nhã nhặn, làm sao địch lại Hàn Quận thái phi đã từng lên chiến trường, trải qua sóng gió nửa đời?
Hàn Quận thái phi cười lạnh một tiếng, không chút hối cải:
"Nếu ngươi không ghen ghét, vì sao lại muốn gả Hoàng hậu tương lai cho nhi tử ta? Con ta là cái dạng gì chẳng lẽ ngươi không biết? Đúng là ta muốn tìm con dâu, nhưng nếu không phải ngươi chủ động đề nghị, sao ta có thể đánh chủ ý lên người Hoàng hậu nương nương tương lai?Tướng quân phu nhân, ngươi hại ta thật thảm đó!"
Thái thị bị từng câu từng chữ của Hàn Quận thái phi đâm vào mặt, xưa nay chưa có ai chỉ trích và vũ nhục bà trước mặt mọi người như thế. Bà cảm thấy tất cả những con mắt xung quanh đều tụ lại đây, những người đang xì xào bàn tán kia chắc chắn đang mắng bà, rồi họ sẽ chỉ trỏ sau lưng bà. Nghĩ như vậy, Thái thị xấu hổ và giận dữ cúi đầu.
Phù Diên Đông cắt ngang lời biện minh của Hàn Quận thái phi:
"Không phải vì chuyện cầu hôn. Là án Hàn Thiên Bảo đánh chết Lưu Phượng Chi hơn năm năm trước. Nay Đại Lý tự mở án phúc thẩm. Ngươi và Hàn Thiên Bảo là nghi phạm gϊếŧ người, thỉnh phối hợp."
Hàn Quận thái phi ngây ngẩn cả người, không thể ngờ Đại Lý tự bắt bà là vì phúc thẩm bản án của Lưu gia năm năm trước. Đã nhiều năm như vậy, còn cái gì nữa mà thẩm?
"Thẩm cái gì mà thẩm? Hơn năm năm trước Lưu gia cũng lừa hôn như Tạ gia hôm nay, con ta tâm trí không đầy đủ, không cẩn thận mới lỡ tay gϊếŧ Lưu Phượng Chi. Hắn cũng không phải cố ý, lúc còn sống tiên đế đã miễn xá con ta tội không cố ý gϊếŧ người, sao bây giờ lại mở án phúc thẩm?"
"Hoàng đế Bệ hạ định công báo tư thù ư? Ta đã nói ta đến cầu thân Hoàng hậu tương lai là do bị lừa, cũng đâu phải cố ý. Nếu Hoàng đế Bệ hạ muốn trừng trị, cũng nên trừng trị kẻ gạt người, liên quan gì đến mẹ con ta?"
Chung quanh đều là người nhà quan lại, đa số đều đã nghe qua cố sự này. Lúc đó chuyện Lưu tiểu thư bị đánh chết cũng huyên náo rất lớn, nhưng lại vì Hàn Thiên Bảo là tên ngốc, Lưu gia trước đó cũng hối hôn, nên người bị đánh chết rồi thôi, không bị phán tội gì.
Đồng thời cũng do Lưu gia không tìm ra chỗ nói lý.
Không phải vì quan lại bao che nhau, mà là vì kẻ sát nhân thực sự là thằng ngu, không có luật pháp nào viết cho một thằng ngu chịu tội.
Hiện tại vụ án này bị lật lại, không biết sẽ đi theo hướng nào.
Người chung quanh không khỏi cảm khái, hôm nay tới xem náo nhiệt thật là đáng giá.
"Là Hàn Thiên Bảo tâm trí không đầy đủ vô ý đánh chết người hay do kẻ đứng sau bày mưu tính kế có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Bây giờ Đại Lý tự hoài nghi lúc đó sở dĩ Lưu Phượng Chi bị đánh chết là có người giật dây Hàn Thiên Bảo gây nên, không phải do hắn chủ quan gây ra. Kính xin Hàn Quận thái phi phối hợp với Đại Lý tự điều tra."
"Người đâu! Mang đi!"
Sắc mặt Phù Diên Đông lạnh lùng, quan uy mười phần. Bộ khoái của Đại Lý tự sôi nổi đi tới muốn bắt Hàn Quận thái phi và Hàn Thiên Bảo. Võ công Hàn Quận thái phi kiệt xuất cộng thêm Hàn Thiên Bảo sức lực lớn vô cùng, bổ khoái Đại Lý tự ùa lên nhiều người như vậy lại không phải đối thủ của hai mẹ con.
Hàn Quận thái phi vừa chống cự vừa mắng:
"Các ngươi là đám chó săn! Ta muốn gặp Bệ hạ! Ta phải chính miệng hỏi hắn, hắn định đối đãi với dòng dõi của ba đời công thần như thế sao?"
Phù Diên Đông liếc mắt nhìn Chu Phóng một cái. Chu Phóng lập tức hiểu ý, đưa tay hạ lệnh. Chỉ thấy cấm quân sau lưng hắn hất áo choàng lên, từng người giơ cung tiễn trên cổ tay chĩa thẳng về hướng Hàn Quận thái phi và Hàn Thiên Bảo.
"Hàn Quận thái phi, mũi tên không có mắt. Nếu ngươi kiệt lực chống cự, xem thường vương pháp, Đại Lý tự có quyền tiền trảm hậu tấu."
Hàn Quận thái phi không ngờ họ quyết tâm làm thật, nhìn những cung tên kia, bà bất đắc dĩ hô to:
"Thiên Bảo dừng tay!"
Hàn Thiên Bảo xưa nay chỉ nghe lệnh mẫu thân, bà nói dừng liền dừng, mười phần ngoan ngoãn.
Sau khi bọn họ không chống cự nữa, bổ khoái Đại Lý tự mới mang xiềng xích lên khóa lại, giải về Đại Lý tự điều tra.
Sau khi bắt được hai người, Phù Diên Đông lại nhìn sang Thái thị, chắp tay:
"Tướng quân phu nhân, ngài cũng có liên quan tới bản án này, thỉnh ngài theo chúng ta về điều tra."
Thái thị còn chưa mở miệng, Tạ Nhiễm đứng bên cạnh vịn bà đã hỏi Phù Diên Đông:
"Phù đại nhân, người các ngài cần bắt là hung thủ năm năm trước đánh chết Lưu tiểu thư, liên quan gì đến mẫu thân ta? Mẫu thân ta chưa từng tới nha môn, ngài có thể nể tình... Mà châm chước một chút."
Tạ Nhiễm chờ mong nhìn Phù Diên Đông, hi vọng hắn có thể ôn nhu đối đãi với mình như hắn đã từng làm lúc giảng giải lịch sử các loại trà ở trà lâu.
Nhưng hy vọng của nàng không thành, Phù Diên Đông lắc đầu nói:
"Thật xin lỗi. Tạ nhị cô nương, đây là chức trách của ta. Tướng quân phu nhân, mời!"
Tạ Đạc đi tới hỏi:
"Phù đại nhân, án này có gì liên quan tới mẫu thân ta? Mong ngài chỉ rõ!"
Phù Diên Đông nói:
"Sở dĩ quyết định phúc thẩm án năm năm trước Hàn Thiên Bảo gϊếŧ người là do hôm qua Tạ đại cô nương bị tập kích trên phố. Trước đó Tạ đại cô nương và Hàn Thiên Bảo không quen không biết, là ai sai sử hắn đi tập kích? Mà người sai sử kia, vì sao lại chọn Tạ đại cô nương làm mục tiêu? Những nghi vấn này cần Tướng quân phu nhân phối hợp mới có thể giải đáp."
Tạ Đạc đã hiểu.
Hôm qua Hàn Thiên Bảo đột nhiên tập kích Tạ Khuynh trên phố, Tạ Đạc nghĩ là tình cờ, nhưng hiển nhiên không phải. Mà người sai khiến Hàn Thiên Bảo tất nhiên là Hàn Quận thái phi. Còn Hàn Quận thái phi rất có khả năng là vì giao dịch với Thái thị mới có thể sai sử Hàn Thiên Bảo.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tạ Đạc không còn lý do gì để ngăn cản, lui qua một bên. Tạ Nhiễm thấy thế, mắng:
"Tạ Đạc? Ngươi vì Tạ Khuynh mà mạng cũng không cần, sao đến lúc người ngoài muốn bắt mẹ ruột ngươi, ngươi lại không ngăn cản? Ngươi có còn là nam nhân không? Có còn là nhi tử không?"
Tạ Nhiễm mắng xong, kiệt lực bảo hộ Thái thị đang sợ đến phát run ở sau lưng, dùng ánh mắt khẩn cầu Phù Diên Đông, hi vọng hắn đừng quá mức tuyệt tình.
Phù Diên Đông bất đắc dĩ thở dài, phất tay với thủ hạ, bổ khoái Đại Lý tự liền đi tới tách Thái thị ra khỏi Tạ Nhiễm, trước mắt bao người, mang Thái thị đang thất hồn lạc phách đi.
Tạ Nhiễm khóc rống, vùng vẫy thoát khỏi ngăn cản của bổ khoái:
"Nương -----"
Hai bộ khoái hét lớn một tiếng, muốn vô lễ với Tạ Nhiễm, bị Tạ Đạc đuổi:
"Cút đi."
Hắn xoay người giữ chặt Tạ Nhiễm, không cho nàng đuổi theo Thái thị.
Thật ra Phù Diên Đông chỉ muốn Thái thị làm chứng, trực tiếp lấy lời khai ở phủ Tướng quân vẫn được, hoàn toàn có thể giữ lại mặt mũi Tạ gia, không cần phải áp giải Thái thị đi trước bàn dân thiên hạ như vậy. Nhưng hắn không làm.
Phù Diên Đông và Tạ gia không thù không oán, hắn căn bản không cần làm khó Tạ gia, cách giải thích duy nhất là: Bệ hạ muốn cho mẫu thân một giáo huấn.
Chuyện mẫu thân làm với Tạ Khuynh, Bệ hạ đã biết. Ngài cố ý cho Phù Diên Đông làm như thế để cảnh cáo mẫu thân. Nếu Tạ gia không hiểu phần cảnh cáo này, thứ tiếp theo phải đối mặt có lẽ là một trận thanh toán từ đầu tới cuối.
Trận thanh toán này, phải bắt đầu từ lúc tráo đổi nữ nhi tiến cung... Tội khi quân, người nào của Tạ gia gánh nổi?
Mà những điều này, chắc hẳn mẫu thân cũng nghĩ tới nên bà mới im lặng không nói, cả thân phận cáo mệnh phu nhân cũng không nhắc đã trực tiếp đi cùng Phù Diên Đông.
Thế nhưng những đạo lý này Tạ Nhiễm không hiểu. Nàng hết đánh lại đá Tạ Đạc, khóc như ruột gan đứt từng khúc, khóc như trời sập.
Phù Diên Đông bắt được người cần bắt thì phải trở về. Hắn chắp tay với Tạ Khuynh:
"Chờ mọi chuyện được điều tra rõ ràng, Tướng quân phu nhân sẽ được đưa về, thỉnh ngài không cần lo lắng."
Tạ Khuynh đáp lễ: "Làm phiền."
Sau khi Phù Diên Đông đi, Vạn công công tới nói với Tạ Khuynh:
"Quý... Nương nương, nhận được thánh chỉ thì phải vào cung tạ ơn."
Nói xong ngắt một cái, Vạn công công xích lại gần Tạ Khuynh, nhỏ giọng:
"Bệ hạ nói, đã hạ chỉ triệu Tạ Tướng quân hồi triều, trong khoảng thời gian này nương nương hãy vào cung ở, tránh khỏi những quấy rầy không cần thiết."
Tin tức Tạ Khuynh được ban thánh chỉ lập Hậu rất nhanh sẽ lan truyền khắp kinh thành, đến lúc đó sẽ xuất hiện đủ loại ngu quỷ xà thần. Tạ Khuynh không có kiên nhẫn ứng phó những người này, vào cung trốn cho thanh tịnh cũng tốt.
Nàng nhìn sang Tạ Đạc. Hắn đang ôm Tạ Nhiễm khóc đến choáng váng, thấy vậy thì gật đầu nói:
"Trưởng tỷ đi đi, trong nhà có ta, không cần lo lắng."
Tạ Khuynh nhìn sang Tạ Nhiễm, có lòng muốn an ủi nhưng không biết phải nói gì, dứt khoát không an ủi, nói với Tạ Đạc:
"Mấy ngày nữa phụ thân sẽ về."
Tạ Đạc biết việc này nghiêm trọng, mẫu thân ngàn vạn lần không nên tính kế Tạ Khuynh. Rốt cuộc hắn đã thông suốt--- trước đó Bệ hạ không trị tội khi quân của Tạ gia, không phải vì nghĩ tới công lao của phụ thân, mà là vì Tạ Khuynh.
Nhưng mẫu thân không những không mang ơn Tạ Khuynh, còn mưu toan đẩy nàng xuống vực sâu, hủy diệt nửa đời còn lại của nàng, lần này đã chạm tới vảy ngược của Bệ hạ.
Không biết cuối cùng chuyện này sẽ đi về đâu, nhưng mặc kệ kết cục thế nào hắn cũng phải thẳng lưng gánh vác.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Tạ Khuynh theo Vạn công công vào cung tạ ơn. Ngồi trên kiệu Tạ Khuynh xốc mành lên nhìn ra bên ngoài. Phong cảnh trong cung không thay đổi gì, vẫn trang nghiêm hoa mỹ như vậy, chỉ là sau mấy tháng quay lại, Tạ Khuynh có cảm giác như đã qua mấy đời.
Nhìn tường cung cao ngất trong mây, nghĩ tới nửa đời còn lại của mình sẽ trôi qua ở đây, còn thêm vô số quy củ ước thúc, Tạ Khuynh liền hối hận vì đã tiếp nhận thánh chỉ trong tay.
Rất nhanh cỗ kiệu đã đưa Tạ Khuynh tới bên ngoài Minh Trạch cung, Vạn công công mời Tạ Khuynh xuống kiệu, còn chủ động cúi người nâng một cánh tay, cho Tạ Khuynh vịn.
[ ài, Vạn công công tay già chân yếu, ta để hắn dìu liệu có giảm thọ không nhỉ? ]
[ lại quay về cái chỗ chết tiệt này. ]
[ đêm qua không nên nhất thời xúc động đáp ứng con hàng Cao Tấn kia. ]
[ xúc động là ma quỷ, mẹ nó hối hận quá đi mất! ]
Chỉ một cánh tay của Vạn công công đã khiến Tạ Khuynh suy nghĩ nhiều như vậy. Lão nhân gia đã khách khí thế rồi mà Tạ Khuynh còn không cho lão đỡ thì chính là xem thường lão, thật là tổn thương trái tim già yếu của lão mà.
Thế là sau khi nói câu cảm ơn, Tạ Khuynh vịn cánh tay Vạn công công, nhã nhặn bước xuống kiệu.
Vừa xuống kiệu Tạ Khuynh đã cảm thấy một ánh mắt nhìn nàng chằm chằm. Tạ Khuynh nhìn lại, liền thấy trước thềm Minh Trạch cung cao cao có một nam tử tuấn mỹ mặc bộ long bào vàng sáng đang đứng, mày kiếm mắt sáng, cười mà như không... Hắn không phải người!
[ ngươi đừng mãi nghe lén suy nghĩ của ta có được hay không? ]
Tạ Khuynh đứng dưới bậc thềm mặt đối mặt với Cao Tấn. Hắn nhướng mày dùng khẩu hình đáp lại một câu:
| Không, thể! |
[ hỗn đản! Phiền muốn chết! ]
[ ngày mai ta sẽ mời một thầy trừ tà tới trị cho ngươi. ]
Cao Tấn nhìn Tạ Khuynh, phảng phất như quay lại khoảng thời gian ở chung hai năm trước, điểm khác biệt chính là, trước đó Tạ Khuynh không biết Cao Tấn có thể nghe được suy nghĩ của nàng, hiện tại thì biết.
Bất quá nhìn nàng thế này, biết hay không biết gì cũng như nhau, vẫn đáng yêu như vậy.
Tạ Khuynh nghe không được tiếng lòng Cao Tấn, thế là hắn giơ ngón cái lên với nàng, tán thưởng một tí. Nhìn dáng vẻ đắc ý kia của hắn, Tạ Khuynh thật muốn suốt đêm chạy đi mua đao gϊếŧ người.
Vạn công công thấy Bệ bạ và nương nương nhìn nhau thâm tình, vui mừng nói:
"Bệ hạ oai hùng, nương nương ôn nhu. Thật là một đôi bích nhân."
Tạ Khuynh nhất thời không kịp phòng bị được Vạn công công khen ôn nhu, nàng không biết lão đang nịnh nọt hay đang trào phúng nữa.
Cao Tấn đứng đằng sau hàng rào bằng cẩm thạch nhịn không được cười ha hả.
Tạ Khuynh thật muốn bay qua hàng rào đấm hắn một phát, nhưng nàng chưa quên quy củ cấm vượt nóc băng tường trong cung, chỉ có thể để Vạn công công đỡ, bước từng bước lên bậc thang.
Rốt cuộc cũng đi tới trước mặt Cao Tấn. Hắn nhìn thánh chỉ trong tay Tạ Khuynh, che miệng ho khan một tiếng, sau đó như đang chờ Tạ Khuynh hành động.
Tạ Khuynh không hiểu. Vạn công công nhắc nhở:
"Nương nương, nên tạ ơn."
Nhắc nhở xong, Vạn công công sai người lấy đệm mềm ra, quan tâm nói một câu:
"Trời lạnh thế này, đầu gối nương nương quý giá, cẩn thận chút ạ."
[ a, kiểu bảo hộ thái quá quen thuộc này lại tới nữa. ]
Nhưng mà ngoài mặt nàng vẫn phải cảm kích cho sự phục vụ tận tình năm sao của Vạn công công:
"Đa tạ công công."
Sau đó Tạ Khuynh quỳ lên đệm mềm, giơ cao thánh chỉ, nói lời cảm ơn khô cằn:
"Thần nữ Tạ Khuynh, khấu tạ quân ân."
Cao Tấn nhịn cười, cúi xuống đỡ Tạ Khuynh dậy, vuốt ve lòng bàn tay nàng, mập mờ nói:
"Bình thân."
Tạ Khuynh cười có lệ, muốn rút tay về nhưng người nào đó không chịu buông, thế là:
[ ban ngày ban mặt, ngươi không cần thể diện hả? ]
[ buông, ra! ]
Nhưng mà người nào đó giả điếc, không những thế còn nắm chặt hơn, dùng sức kéo Tạ Khuynh vào ngực, trước khi nàng kịp phản ứng lại, hắn ôm thật chặt.
"Tạ Khuynh, ta vui lắm."
Rốt cuộc ta đã có thể quang minh chính đại ôm nàng, không phải dưới danh nghĩa của bất kỳ ai.